Sở Dĩ An ôm chặt lấy nàng từ đằng sau, hít hà hương thơm thảo mộc đang ngào ngạt, chỉ có ở bên nàng hắn mới cảm thấy an tâm, cảm giác quên hết mọi việc. Hắn hư hỏng cắn cắn vành tai nàng, bàn tay thô bạo luồn qua vạt y phục của nàng xoa nắn đôi gò bồng tròn trịa ngạo nghễ của nàng.
"Dĩ An! đây là chính điện!"
"Trẫm mặc kệ, chính điện này là của trẫm, giang sơn này cũng là của trẫm, nữ nhân này cũng thuộc về trẫm"
"Dẻo mồm"
Nàng liếc xéo hắn, hắn chỉ mỉm cười gian xảo, hôn lên cánh môi hoa anh đào của nàng, hắn nhanh chóng tách được hàm răng trắng ngọc ngà của nàng, cái lưỡi mạnh mẽ tham lam chiếm lấy khoang miệng của nàng. Bàn tay không ngừng dò thám, lớp y phục của nàng nhanh chóng được thoát ra khỏi người nàng, đôi vai trần trắng muốt của nàng đập vào mắt hắn, kích thích mọi giác quan của hắn, hắn cúi xuống hôn lên bờ vai trần đang run lên của nàng.
"Dĩ An...ta... Ta"
"Nàng đừng lo, ai thấy cơ thể nàng ngoài ta, ta sẽ lấy mắt của hắn"
Một lời nói đầy kiên định của hắn vang lên trấn an nàng, nàng có vẻ an tâm hơn. Từng lời nói của hắn như dụ dỗ nàng, như mật ngọt không thể chối từ. Nàng nhắm mắt, tận hưởng sự dịu dàng sủng ái từ hắn. Chợt hắn dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng.
" Sao vậy?"
Nàng nhận thấy điều bất thường từ hắn liền hỏi, khuôn mặt trầm tĩnh của hắn chuyển sang vẻ mặt đáng thương, hắn vùi đầu xuống bờ ngực phập phồng thở dốc của nàng, khẽ thì thầm.
"Trẫm đang bị bệnh, nàng phải hầu hạ trẫm thật tốt?"
"Đáng ghét!"
"Hoả, thoát y phục cho trẫm!"
...
Sáng sớm, tiếng chim líu lo líu rít bên ngoài đánh thức Yên Phi đang say nồng dưới vòng tay của vương gia Sở Dĩ Ân, Yên Phi hoảng hốt khi nhận ra sai lầm của bản thân, giọng nói vô cùng lắp bắp, khó khăn lên tiếng.
"Sở Dĩ Ân, tối qua... Tối qua chúng ta..."
"Có gì mà nàng lại hoảng hốt, chẳng phải chúng ta đã ân ái với nhau từ trước?"
Sở Dĩ Ân thản nhiên trả lời, hắn ta hoàn toàn coi như chuyện này không có gì to tát, Yên Phi tức giận, hất người Sở Dĩ Ân sang một bên, nhanh chóng mặc lại y phục, gương mặt hết sức thản thốt.
"Tiểu Yên, nàng qua đây bổn vương mặc lại y phục giúp nàng?"
"Tối qua... Nếu không may hoàng thượng đến gặp nhìn thấy ta và chàng ân ái thì sao?"
"Ha ha, nếu hoàng đệ nhìn thấy chắc chắn sẽ tức giận, xông vào rồi, nhưng chẳng phải nàng đêm qua rất cuồng nhiệt sao?"
Sở Dĩ Ân lên tiếng, hắn ta thong thả mặc lại y phục, không hề lo lắng. Ngựoc lại, Yên Phi lại lo lắng không nguôi. Chuyện này nhất định có vấn đề...
"Chàng mau rời khỏi đây"
"Nàng đúng là loại nữ nhân có dã tâm độc ác, thoã mãn dục vọng xong nhanh chóng đuổi ta đi"
"Ta... Ta không có"
Sở Dĩ Ân không trả lời, chỉ bực tức bỏ đi. Yên Phi ngồi xuống ghế, uống tách trà tịnh tâm. Ngước nhìn loại tinh dầu đang hun khói phía bệ cửa sổ, Yên Phi bước đến gần, ngửi mùi hương ấy, đây là xuân dược? Quả nhiên là thế, chẳng chắc bổn cung không thể kiềm chế bản thân mình.
"A Phi, A Phi ngươi ra đây!"
"Yên Phi nương nương, có nô tỳ."
Tiếng nói của A Phi vang lên, nhìn thấy nét mặt của Yên Phi, A Phi nhếch môi thầm nghĩ mọi chuyện đã như dự tính.
"Ngươi... Tại sao ngươi lại cho xuân dược vào tinh dầu của ta? Tại sao ngươi tìm hoàng thượng lâu như vậy bây giờ mới đến?"
Tiếng la hét của Yên Phi vang lên. Mọi sự việc đều bị phá hỏng bởi lọ xuân dược ấy, nếu hoàng thượng nhìn thấy nàng ta trong tình cảnh này sẽ nghĩ thế nào? Hoàng thái hậu sẽ nhìn nàng ra sao?
"Yên Phi nương nương bớt giận, nô tỳ thật sự đã tìm hoàng thượng, nhưng ngài ấy không hề quan tâm, lọ xuân dược là nô tỳ muốn giúp Yên Phi và hoàng thượng..."
"Chát!"
Một bạt tay lại trực tiếp in trên mặt A Phi, Yên Phi run rẩy ngước nhìn ả nô tỳ đang quỳ xuống đất. Ả nô tỳ này luôn làm hỏng việc, hoàn toàn không có chút ý lòng thành.
"Nô tỳ tuyệt đối sẽ giữ bí mật, chuyện này nhất định sẽ không để người khác nghe thấy"
A Phi cố gắng giúp Yên Phi nguôi giận, nhưng mặc khác lại cắn răng chịu đựng cái tát mà Yên Phi ban cho, ánh mắt đầy vẻ tức giận, lửa giận trong lòng Yên Phi đã giảm bớt khi nghe lời hay ý đẹp từ A Phi. Hoàng thượng chưa từng thấy chuyện của nàng và vương gia? Yên Phi suy nghĩ vài chuyện, nhanh chóng hối thúc a Phi
"A Phi, ngươi mau giúp ta chọn y phục, ta sẽ đến thỉnh an hoàng thượng"
"Nô tỳ tuân lệnh!"
A Phi nhanh chóng giúp Yên Phi thay y phục lộng lẫy, Yên Phi bước đến chính điện liền hồi hộp, không ngừng hít sâu.
"Tham kiến Yên Phi nương nương"
"Miễn lễ"
"Yên phi nương nương, hiện tại người không nên vào chính điện, thực sự không thể được"
Lão công công đứng bên ngoài lên tiếng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi run rẩy.
"Tại sao ta không được vào? Có phải hoàng thượng có ả hồ ly khác không?"
"Yên Phi nương nương xin người bớt giận, thật sự người hãy nghe lời lão nô"
Lão công công chết sức năn nỉ. Yên Phi bắt đầu nghi hoặc trước thái độ của lão công công.
"Lời nói của bổn cung ngươi xem như không có chút hiệu lực? Bổn cung muốn gặp hoàng thượng!"
"Nương nương...hoàng thượng đã ra lệnh, bất kì người nào cũng không thể vào!"
"Dĩ An! đây là chính điện!"
"Trẫm mặc kệ, chính điện này là của trẫm, giang sơn này cũng là của trẫm, nữ nhân này cũng thuộc về trẫm"
"Dẻo mồm"
Nàng liếc xéo hắn, hắn chỉ mỉm cười gian xảo, hôn lên cánh môi hoa anh đào của nàng, hắn nhanh chóng tách được hàm răng trắng ngọc ngà của nàng, cái lưỡi mạnh mẽ tham lam chiếm lấy khoang miệng của nàng. Bàn tay không ngừng dò thám, lớp y phục của nàng nhanh chóng được thoát ra khỏi người nàng, đôi vai trần trắng muốt của nàng đập vào mắt hắn, kích thích mọi giác quan của hắn, hắn cúi xuống hôn lên bờ vai trần đang run lên của nàng.
"Dĩ An...ta... Ta"
"Nàng đừng lo, ai thấy cơ thể nàng ngoài ta, ta sẽ lấy mắt của hắn"
Một lời nói đầy kiên định của hắn vang lên trấn an nàng, nàng có vẻ an tâm hơn. Từng lời nói của hắn như dụ dỗ nàng, như mật ngọt không thể chối từ. Nàng nhắm mắt, tận hưởng sự dịu dàng sủng ái từ hắn. Chợt hắn dừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng.
" Sao vậy?"
Nàng nhận thấy điều bất thường từ hắn liền hỏi, khuôn mặt trầm tĩnh của hắn chuyển sang vẻ mặt đáng thương, hắn vùi đầu xuống bờ ngực phập phồng thở dốc của nàng, khẽ thì thầm.
"Trẫm đang bị bệnh, nàng phải hầu hạ trẫm thật tốt?"
"Đáng ghét!"
"Hoả, thoát y phục cho trẫm!"
...
Sáng sớm, tiếng chim líu lo líu rít bên ngoài đánh thức Yên Phi đang say nồng dưới vòng tay của vương gia Sở Dĩ Ân, Yên Phi hoảng hốt khi nhận ra sai lầm của bản thân, giọng nói vô cùng lắp bắp, khó khăn lên tiếng.
"Sở Dĩ Ân, tối qua... Tối qua chúng ta..."
"Có gì mà nàng lại hoảng hốt, chẳng phải chúng ta đã ân ái với nhau từ trước?"
Sở Dĩ Ân thản nhiên trả lời, hắn ta hoàn toàn coi như chuyện này không có gì to tát, Yên Phi tức giận, hất người Sở Dĩ Ân sang một bên, nhanh chóng mặc lại y phục, gương mặt hết sức thản thốt.
"Tiểu Yên, nàng qua đây bổn vương mặc lại y phục giúp nàng?"
"Tối qua... Nếu không may hoàng thượng đến gặp nhìn thấy ta và chàng ân ái thì sao?"
"Ha ha, nếu hoàng đệ nhìn thấy chắc chắn sẽ tức giận, xông vào rồi, nhưng chẳng phải nàng đêm qua rất cuồng nhiệt sao?"
Sở Dĩ Ân lên tiếng, hắn ta thong thả mặc lại y phục, không hề lo lắng. Ngựoc lại, Yên Phi lại lo lắng không nguôi. Chuyện này nhất định có vấn đề...
"Chàng mau rời khỏi đây"
"Nàng đúng là loại nữ nhân có dã tâm độc ác, thoã mãn dục vọng xong nhanh chóng đuổi ta đi"
"Ta... Ta không có"
Sở Dĩ Ân không trả lời, chỉ bực tức bỏ đi. Yên Phi ngồi xuống ghế, uống tách trà tịnh tâm. Ngước nhìn loại tinh dầu đang hun khói phía bệ cửa sổ, Yên Phi bước đến gần, ngửi mùi hương ấy, đây là xuân dược? Quả nhiên là thế, chẳng chắc bổn cung không thể kiềm chế bản thân mình.
"A Phi, A Phi ngươi ra đây!"
"Yên Phi nương nương, có nô tỳ."
Tiếng nói của A Phi vang lên, nhìn thấy nét mặt của Yên Phi, A Phi nhếch môi thầm nghĩ mọi chuyện đã như dự tính.
"Ngươi... Tại sao ngươi lại cho xuân dược vào tinh dầu của ta? Tại sao ngươi tìm hoàng thượng lâu như vậy bây giờ mới đến?"
Tiếng la hét của Yên Phi vang lên. Mọi sự việc đều bị phá hỏng bởi lọ xuân dược ấy, nếu hoàng thượng nhìn thấy nàng ta trong tình cảnh này sẽ nghĩ thế nào? Hoàng thái hậu sẽ nhìn nàng ra sao?
"Yên Phi nương nương bớt giận, nô tỳ thật sự đã tìm hoàng thượng, nhưng ngài ấy không hề quan tâm, lọ xuân dược là nô tỳ muốn giúp Yên Phi và hoàng thượng..."
"Chát!"
Một bạt tay lại trực tiếp in trên mặt A Phi, Yên Phi run rẩy ngước nhìn ả nô tỳ đang quỳ xuống đất. Ả nô tỳ này luôn làm hỏng việc, hoàn toàn không có chút ý lòng thành.
"Nô tỳ tuyệt đối sẽ giữ bí mật, chuyện này nhất định sẽ không để người khác nghe thấy"
A Phi cố gắng giúp Yên Phi nguôi giận, nhưng mặc khác lại cắn răng chịu đựng cái tát mà Yên Phi ban cho, ánh mắt đầy vẻ tức giận, lửa giận trong lòng Yên Phi đã giảm bớt khi nghe lời hay ý đẹp từ A Phi. Hoàng thượng chưa từng thấy chuyện của nàng và vương gia? Yên Phi suy nghĩ vài chuyện, nhanh chóng hối thúc a Phi
"A Phi, ngươi mau giúp ta chọn y phục, ta sẽ đến thỉnh an hoàng thượng"
"Nô tỳ tuân lệnh!"
A Phi nhanh chóng giúp Yên Phi thay y phục lộng lẫy, Yên Phi bước đến chính điện liền hồi hộp, không ngừng hít sâu.
"Tham kiến Yên Phi nương nương"
"Miễn lễ"
"Yên phi nương nương, hiện tại người không nên vào chính điện, thực sự không thể được"
Lão công công đứng bên ngoài lên tiếng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi run rẩy.
"Tại sao ta không được vào? Có phải hoàng thượng có ả hồ ly khác không?"
"Yên Phi nương nương xin người bớt giận, thật sự người hãy nghe lời lão nô"
Lão công công chết sức năn nỉ. Yên Phi bắt đầu nghi hoặc trước thái độ của lão công công.
"Lời nói của bổn cung ngươi xem như không có chút hiệu lực? Bổn cung muốn gặp hoàng thượng!"
"Nương nương...hoàng thượng đã ra lệnh, bất kì người nào cũng không thể vào!"