Yên Phi đứng ngồi không yên trong tẩm cung, mọi sự lo lắng đều ập đến cùng một lúc, quan hệ bất chính với vương gia đã là tội. Nàng ta vẫn luôn dùng thảo dược mỗi ngày, vậy tại sao lại có những triệu chứng bất thường thế này. Nếu như chỉ là cơn đau bụng buồn nôn do ăn uống thất thường thì không sao, nhưng nếu như nó chuyện khác thì...
Yên Phi lắc đầu liên tục, không dám hình dung ra cảnh tượng tồi tệ đó, mồ hôi trên trán Yên Phi ướt đẫm, Yên Phi run rẫy cầm tách trà đen.
A Phi rón rén bước vào tẩm cung, nhẹ nhàng đặt chén canh hải sản lên trên bàn Yên Phi, mùi hải sản bốc lên, Yên Phi bắt đầu có cảm giác buồn nôn lại xuất hiện, nôn mửa một hồi lâu mới nguôi.
"Phi Phi, tên tiện nhân nô tỳ này, ngươi đem cho ta món quái quỷ gì đây? Có phải muốn bổn cung giết chết ngươi không?"
"Nương nương tha tội, món canh hải sản này chính là món người thích ăn nhất!"
A Phi quỳ rạp xuống đất van xin, Yên Phi bắt đầu nghi hoặc. Món canh hải sản này... Đúng là lúc trước là món khoái khẩu của chính bản thân mình vào mỗi buổi sáng, nhưng tại sao hôm nay vừa nghe mùi lại cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng.
"Nương nương, người có phải đã mang..."
"Im miệng! Ngươi tuyệt đối không được lên tiếng"
Yên Phi tức giận quát mắng nô tỳ, nàng ta vẫn không hề hiểu tại sao dạo này bản thân lại vô cùng nổi nóng và cáu gắt, cả cơ thể cũng rất mỗi mệt. Yên Phi đặt tay lên bụng, cả người hoa mắt chóng mắt liền ngất xỉu.
"Nương nương! Thái y, thái y mau truyền thái y!"
A Phi lập tức kêu thất thanh bên ngoài, cả đám nô tỳ khẩn trương truyền thái y đến.
Yên Phi mơ màng mở mắt, mọi thứ đều mờ ảo trước mặt, Yên Phi đưa một tay lên vùng thái dương xoa xoa, cơn đau đầu có phần giảm bớt.
"Yên Phi nương nương, xin chúc mừng người đã mang long chủng, người cũng thật là... Bây giờ người đã có thêm một tiểu hoàng tử, nhất định không được để bản thân nhịn đói!"
Căn thái y lên tiếng, ông ta vuốt nhẹ chòm râu của mình vui vẻ dặn dò. Yên Phi nương nương không hề trả lời, toàn thân đều bị đông cứng bởi lời nói của Căn thái y. Sắc mặt càng trắng bệch hơn.
"A Phi, đưa một ít vàng cho Căn thái y"
"Đa tạ, Yên phi nương nương!"
"Căn thái y. Chuyện này tuyệt đối đừng nói ra... Ta muốn để cho hoàng thượng bất ngờ"
Yên Phi khó khăn thốt lên thành câu trọn vẹn, nhìn thấy sắc mặt đa nghi của Căn thái y, Yên Phi phải cố gắng gượng cười hạnh phúc. Căn thái y nghe thế liền mừng rỡ nhận lời rời khỏi.
Căn thái y rơi khỏi tẩm cung, chỉ còn Yên Phi cùng A Phi, Khoé môi Yên Phi cong lên khi nhìn thấy sự thất thần từ A Phi.
"Chát!"
"Nương nương... Nương nương tha tội, nô tỳ đã làm sai chuyện gì ạ?"
A Phi quỳ xuống, những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên đôi gò má cao, A Phi quá bất ngờ khi Yên Phi lại ra tay tàn nhẫn như thế! Nữ nhân mang thai đúng là quá thất thường, mới khắc trước liền bị đông cứng bằng một lời nói, bây giờ lại nổi cáu.
"Tại sao? Tại sao loại xạ hương ngươi đưa cho ta lại không có tác dụng?"
Yên Phi tức giận hất tất cả từng món đồ rơi xuống đất. Sự tức giận đã lên tới tận đỉnh điểm không thể nào giập tắt. A Phi không hề lên tiếng, cũng chẳng hề quỳ lại van xin, ngược lại còn đứng lên khoanh tay ngước nhìn Yên Phi càn quét tẩm cung. Liễu A Phi nhếch môi, bước đến gần Yên Phi, dùng một ngón trỏ nâng cằm Yên Phi lên, nhếch môi.
"Khóc lóc đủ chưa? Ngươi đập phá đủ chưa? Hả?"
A Phi nhấn mạnh từ "hả" như một lời răn đe, Yên Phi ngừng khóc, vội vàng dụi mắt, nàng ta có nhìn lầm không? Nô tỳ của nàng ta lại dám vô lễ như thế?
"Ngươi! Ngươi dám!"
Yên Phi giơ tay định tát Liễu A Phi, nhưng ả đã kịp thời giữ chặt lấy cổ tay Yên Phi lại, bóp chặt khiến cả cổ tay đỏ hết cả lên.
"Lâm Hiểu Yên! Ta nói cho ngươi biết, ngày hôm nay tất cả là do ngươi chuốt lấy!"
"Ta?"
Yên Phi vẫn chưa hiểu được A Phi đang nói gì, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Yên Phi ngớ người, mọi hoạt động đều ngưng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng cười vang lên từ A Phi.
"Lọ xạ hương đó, ta đã pha với thứ khác. Mùi hương không mất nhưng tác dụng đã không còn! Ha ha! Đồ ngu xuẩn!"
Tiếng nói của A Phi vang lên, A Phi hào hứng nhìn ngắm khuôn mặt ngạc nhiêm bỡ ngỡ của Yên Phi.
"Lâm Hiểu Yên, ngươi gặp được vương gia, cùng chăn gối với hắn chỉ là do ta sắp xếp mà thôi!"
"Ngươi... Ngươi nói gì?"
Yên Phi hoàn toàn không tin được những gì lọt vào tai mình, A Phi hả hê kể lại toàn bộ sự việc cho Yên Phi nghe. Mọi chuyện đều do một tay Liễu A Phi sắp đặt, lúc đầu A Phi mượn tay Yên Phi chiếm được ân sủng của hoàng thượng để giết hoàng thượng, nhưng Yên Phi vô dụng không hoàn thành được tâm nguyện, đến khi ả ta cố gắng sắp xếp cuộc trùng hợp khi Yên Phi say rượu liền gác ghép hai người họ, mượn cớ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng hai con người ngu ngốc này chỉ biết đến mối quan hệ bất chính ngu xuẩn của bản thân, những cái tát, những lời mắng nhiết của Yên Phi mỗi khi tức giận Liễu A Phi đều nhịn nhục bỏ qua, Yên Phi quá quắt vô dụng, khiến Liễu A Phi muốn loại trừ sớm, một tay gián tiếp cho khiến cho hoàng thượng ngày càng ghét Yên Phi, nhưng hắn ta khoanh tay làm ngơ, vẫn chưa hề tống Lâm Hiểu Yên vào lãnh cung lạnh giá. Bây giờ Yên Phi đã lộ điểm yếu, mọi thứ đã trở nên dễ dàng, Lâm Hiểu Yên phải nghe theo lời Liễu A Phi.
"Ngươi...ngươi muốn giết hoàng thượng?
"Đúng vậy!"
Yên Phi lắc đầu liên tục, không dám hình dung ra cảnh tượng tồi tệ đó, mồ hôi trên trán Yên Phi ướt đẫm, Yên Phi run rẫy cầm tách trà đen.
A Phi rón rén bước vào tẩm cung, nhẹ nhàng đặt chén canh hải sản lên trên bàn Yên Phi, mùi hải sản bốc lên, Yên Phi bắt đầu có cảm giác buồn nôn lại xuất hiện, nôn mửa một hồi lâu mới nguôi.
"Phi Phi, tên tiện nhân nô tỳ này, ngươi đem cho ta món quái quỷ gì đây? Có phải muốn bổn cung giết chết ngươi không?"
"Nương nương tha tội, món canh hải sản này chính là món người thích ăn nhất!"
A Phi quỳ rạp xuống đất van xin, Yên Phi bắt đầu nghi hoặc. Món canh hải sản này... Đúng là lúc trước là món khoái khẩu của chính bản thân mình vào mỗi buổi sáng, nhưng tại sao hôm nay vừa nghe mùi lại cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn nôn hết tất cả mọi thứ trong bụng.
"Nương nương, người có phải đã mang..."
"Im miệng! Ngươi tuyệt đối không được lên tiếng"
Yên Phi tức giận quát mắng nô tỳ, nàng ta vẫn không hề hiểu tại sao dạo này bản thân lại vô cùng nổi nóng và cáu gắt, cả cơ thể cũng rất mỗi mệt. Yên Phi đặt tay lên bụng, cả người hoa mắt chóng mắt liền ngất xỉu.
"Nương nương! Thái y, thái y mau truyền thái y!"
A Phi lập tức kêu thất thanh bên ngoài, cả đám nô tỳ khẩn trương truyền thái y đến.
Yên Phi mơ màng mở mắt, mọi thứ đều mờ ảo trước mặt, Yên Phi đưa một tay lên vùng thái dương xoa xoa, cơn đau đầu có phần giảm bớt.
"Yên Phi nương nương, xin chúc mừng người đã mang long chủng, người cũng thật là... Bây giờ người đã có thêm một tiểu hoàng tử, nhất định không được để bản thân nhịn đói!"
Căn thái y lên tiếng, ông ta vuốt nhẹ chòm râu của mình vui vẻ dặn dò. Yên Phi nương nương không hề trả lời, toàn thân đều bị đông cứng bởi lời nói của Căn thái y. Sắc mặt càng trắng bệch hơn.
"A Phi, đưa một ít vàng cho Căn thái y"
"Đa tạ, Yên phi nương nương!"
"Căn thái y. Chuyện này tuyệt đối đừng nói ra... Ta muốn để cho hoàng thượng bất ngờ"
Yên Phi khó khăn thốt lên thành câu trọn vẹn, nhìn thấy sắc mặt đa nghi của Căn thái y, Yên Phi phải cố gắng gượng cười hạnh phúc. Căn thái y nghe thế liền mừng rỡ nhận lời rời khỏi.
Căn thái y rơi khỏi tẩm cung, chỉ còn Yên Phi cùng A Phi, Khoé môi Yên Phi cong lên khi nhìn thấy sự thất thần từ A Phi.
"Chát!"
"Nương nương... Nương nương tha tội, nô tỳ đã làm sai chuyện gì ạ?"
A Phi quỳ xuống, những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên đôi gò má cao, A Phi quá bất ngờ khi Yên Phi lại ra tay tàn nhẫn như thế! Nữ nhân mang thai đúng là quá thất thường, mới khắc trước liền bị đông cứng bằng một lời nói, bây giờ lại nổi cáu.
"Tại sao? Tại sao loại xạ hương ngươi đưa cho ta lại không có tác dụng?"
Yên Phi tức giận hất tất cả từng món đồ rơi xuống đất. Sự tức giận đã lên tới tận đỉnh điểm không thể nào giập tắt. A Phi không hề lên tiếng, cũng chẳng hề quỳ lại van xin, ngược lại còn đứng lên khoanh tay ngước nhìn Yên Phi càn quét tẩm cung. Liễu A Phi nhếch môi, bước đến gần Yên Phi, dùng một ngón trỏ nâng cằm Yên Phi lên, nhếch môi.
"Khóc lóc đủ chưa? Ngươi đập phá đủ chưa? Hả?"
A Phi nhấn mạnh từ "hả" như một lời răn đe, Yên Phi ngừng khóc, vội vàng dụi mắt, nàng ta có nhìn lầm không? Nô tỳ của nàng ta lại dám vô lễ như thế?
"Ngươi! Ngươi dám!"
Yên Phi giơ tay định tát Liễu A Phi, nhưng ả đã kịp thời giữ chặt lấy cổ tay Yên Phi lại, bóp chặt khiến cả cổ tay đỏ hết cả lên.
"Lâm Hiểu Yên! Ta nói cho ngươi biết, ngày hôm nay tất cả là do ngươi chuốt lấy!"
"Ta?"
Yên Phi vẫn chưa hiểu được A Phi đang nói gì, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Yên Phi ngớ người, mọi hoạt động đều ngưng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng cười vang lên từ A Phi.
"Lọ xạ hương đó, ta đã pha với thứ khác. Mùi hương không mất nhưng tác dụng đã không còn! Ha ha! Đồ ngu xuẩn!"
Tiếng nói của A Phi vang lên, A Phi hào hứng nhìn ngắm khuôn mặt ngạc nhiêm bỡ ngỡ của Yên Phi.
"Lâm Hiểu Yên, ngươi gặp được vương gia, cùng chăn gối với hắn chỉ là do ta sắp xếp mà thôi!"
"Ngươi... Ngươi nói gì?"
Yên Phi hoàn toàn không tin được những gì lọt vào tai mình, A Phi hả hê kể lại toàn bộ sự việc cho Yên Phi nghe. Mọi chuyện đều do một tay Liễu A Phi sắp đặt, lúc đầu A Phi mượn tay Yên Phi chiếm được ân sủng của hoàng thượng để giết hoàng thượng, nhưng Yên Phi vô dụng không hoàn thành được tâm nguyện, đến khi ả ta cố gắng sắp xếp cuộc trùng hợp khi Yên Phi say rượu liền gác ghép hai người họ, mượn cớ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng hai con người ngu ngốc này chỉ biết đến mối quan hệ bất chính ngu xuẩn của bản thân, những cái tát, những lời mắng nhiết của Yên Phi mỗi khi tức giận Liễu A Phi đều nhịn nhục bỏ qua, Yên Phi quá quắt vô dụng, khiến Liễu A Phi muốn loại trừ sớm, một tay gián tiếp cho khiến cho hoàng thượng ngày càng ghét Yên Phi, nhưng hắn ta khoanh tay làm ngơ, vẫn chưa hề tống Lâm Hiểu Yên vào lãnh cung lạnh giá. Bây giờ Yên Phi đã lộ điểm yếu, mọi thứ đã trở nên dễ dàng, Lâm Hiểu Yên phải nghe theo lời Liễu A Phi.
"Ngươi...ngươi muốn giết hoàng thượng?
"Đúng vậy!"