Hắn cảm thấy phiền toái cực kì, chỉ là một chỗ ngồi mà lời ra tiếng vào, chỗ này là của Lục Phi nương nương, mấy người này thừa cơ nàng không ở đây mà gây loạn. Liễu A Phi cùng Yên Phi bên cạnh hoàng thượng, nhìn thấy Nam Bỉ Huyên thân mật thì không khỏi giận dữ. Nam Bỉ Huyên cứ mời hoàng thượng uống với nàng ta, nũng nịu đòi hoàng thượng quan tâm mình, như buổi tiệc này chính là dành cho riêng nàng vậy, gây sự chú ý đặc biệt đến mọi người.
"Hoàng thượng, người uống với Yên Phi một ly rượu đi?"
Yên Phi kính cẩn nâng ly rượu trước mặt, hoàng thượng mỉm cười gật đầu, uống một ly cùng nàng. Nam Bỉ Huyên nghe thấy vậy liền ganh tị, nhanh tay rót rượu mời hoàng thượng. Các quan lại, thừa tướng, xứ giả liền nhanh tay mời riêng hoàng thượng lấy lòng, khiến hắn uống biết bao nhiêu là rượu.
"A Phi, với tửu lượng này của hoàng thượng, chúng ta làm sao có thể?"
"Người yên tâm! Cứ giao cho nô tỳ"
Liễu A Phi làm vẻ kính cẩn nói chuyện thân mật với Yên Phi, buổi tiệc vui vẻ diễn ra thuận lợi.
Trời đã không còn sớm, trăng đã lên cao, bầu trời tối, buổi tiệc cũng chuẩn bị kết thúc.
"Các vị, trời đã không còn sớm nữa, chúng ta cùng nâng ly rượu cuối cùng để kết thúc yến tiệc?"
"Hảo, hoàng thượng vạn tuế"
Mọi người cùng hô vang uống cạn ly rượu của mình, đúng như Liễu A Phi dự đoán, hắn hoàn toàn không hề say, rất tỉnh táo đến cuối buổi tiệc. Vì thế, Liễu A Phi đã chớp thời cơ lúc Nam Bỉ Huyên quấn quýt hoàng thượng, lúc lấy thêm rượu đã cho thuốc vào. Mọi người đã trở nên say ngà, chậm rãi về phủ của mỗi người. Hoàng thượng vốn dĩ không say, liền trở nên nhức đầu, cảm thấy mệt mỏi, đứng không vững.
"Hoàng thượng, người không sao chứ?"
Lão công công vội vã đỡ hoàng thượng, Yên Phi nhanh chóng chạy đến đỡ hoàng thượng.
Nam Bỉ Huyên vốn dĩ đã định về, nhưng lại thấy hoàng thượng như thế đành chạy đến.
"huynh không sao chứ?"
"Trẫm không sao? Người đâu, hãy đưa trẫm về điện"
Hoàng thượng lên tiếng, lão công công liền cúi đầu chào mọi người, dìu hoàng thượng về phía trước.
"Hay ta cũng muốn đến chăm sóc hoàng thượng?"
"Công chúa, chuyện này nhất định không được, công chúa là nữ nhi đêm khuya như thế quả thật không tiện"
Nô tỳ bên cạnh Nam Bỉ Huyên lên tiếng nói nhỏ, Nam Bỉ Huyên ấm ức hậm hực, nhưng vẫn không chịu khuất phục.
"Nam Bỉ Huyên công chúa, xin người về nghỉ ngơi, về hoàng thượng cứ để Yên Nhi chăm sóc?"
Yên Phi cất giọng nói ngọt ngào lên tiếng, vội vàng quay lưng bỏ đi, cười khẩy vẻ mặt không chịu của Nam Bỉ Huyên.
Yên Phi nghe theo sự sắp xếp của Liễu A Phi, đứng trước điện của hoàng thượng, trong lòng vô cùng hồi hợp.
"Yên Phi, ngươi là phi tử của hoàng thượng, chuyện này chẳng có gì phải sợ hãi"
"Ta..."
Yên Phi chừng chừ lên tiếng. Yên Phi nhớ lại Liễu A Phi đã từng nói, nếu như qua được đêm nay, mọi lỗi lầm của Yên Phi sẽ bị quên lãng, hoàng thượng vẫn sẽ không hề hay biết được. Yên Phi sẽ được sủng ái cực độ của Hoàng Thái Hậu, Lục Hoả sẽ bị thất sủng, chưa kể nếu hạ sinh được hoàng tử còn có cơ hội trở thành hoàng hậu nương nương. Yên Phi bấu chặt tay mu bàn tay, trong đầu vẫn suy nghĩ về Sở Dĩ Ân, tại sao trước lúc chàng rời khỏi hoàng cung vẫn không từ biệt một lời?
"Nhanh lên, cơ hội không có lần thứ hai!"
Tiếng thúc giục của Liễu A Phi lên tiếng, đây chính là cơ hội của Yên Phi, từ trước đến giờ. Cơ hội này nhất định không được bỏ lỡ, cơ hội này sẽ giúp nàng ta trở thanh người uy quyền, vạn người kính nể, vạn người mong ước. Yên Phi cắn chặt răng, bước vào phòng, lặng lẽ nhìn hoàng thượng đã thiếp đi, đứng nhìn hắn một lúc, Yên Phi chậm rãi tháo đai lưng, thoát từng lớp y phục...
...
Phu phủ,
Phu phu nhân đang nằm trên giường, vẻ mặt nhợt nhạt vì bệnh khiến nàng lo lắng, nàng nắm chặt lấy tay của bà, trò chuyện với bà.
"Hoả nhi, ta rất vui khi con còn nghĩ đến ta"
"Nghĩa mẫu, người nói gì thế? Con là con của người mà"
Nhớ lại lúc trong triều khi nghĩa phụ ra tay giúp nàng khi nàng rơi vào thế khó xử, lúc đầu nàng cho đó là điều không may mắn vì nàng không hề muốn được lập làm phi tử, nhưng bây giờ nàng lại cảm ơn hai người họ. Hai người họ yêu thương nàng như con ruột, ngược lại còn giúp nàng có cơ hội làm phi tử của hắn...
"Hoả nhi, con đừng lo lắng, nghĩa mẫu của con từ nhỏ đã yếu ớt, chỉ là dạo này ăn nhiều loại thuộc hàn tính nên nhiễm lạnh thôi, sẽ không sao đâu!"
"Dạ!"
Nghĩa phụ nàng lên tiếng, có ý định khuyên nàng quay về tẩm cung. Việc nàng bỏ đi không dự tiệc đã khiến họ rất áy náy, buổi tiệc lớn thế này lại khiến nàng không thể đến dự.
"Ta xin lỗi, vì ta mà con phải ở đây"
"Không sao ạ, nghĩa phụ nghĩa mẫu đối tốt với con như thế làm sao con có thể bỏ mặc được?"
Nàng cười dịu dàng, tựa đầu xuống giường, nghĩa mẫu hạnh phúc mỉm cười vuốt ve mái tóc của nàng. Vì cơ thể yếu ớt mà không hạ sinh được con, Phu thừa tướng lại chung thuỷ không lập thiếp, có được nàng cũng coi như phước của hai phu thê bà.
"Nếu không còn gì nữa, con hãy hồi cung sớm, hoàng thượng sẽ nhớ Lục Phi của người lắm"
"Nghĩa mẫu à... Mặc kệ chàng, đêm nay con ở lại với người"
Nàng nũng nịu với nghĩa mẫu, cả nhà cùng cười rất vui vẻ.
"Hoàng thượng, người uống với Yên Phi một ly rượu đi?"
Yên Phi kính cẩn nâng ly rượu trước mặt, hoàng thượng mỉm cười gật đầu, uống một ly cùng nàng. Nam Bỉ Huyên nghe thấy vậy liền ganh tị, nhanh tay rót rượu mời hoàng thượng. Các quan lại, thừa tướng, xứ giả liền nhanh tay mời riêng hoàng thượng lấy lòng, khiến hắn uống biết bao nhiêu là rượu.
"A Phi, với tửu lượng này của hoàng thượng, chúng ta làm sao có thể?"
"Người yên tâm! Cứ giao cho nô tỳ"
Liễu A Phi làm vẻ kính cẩn nói chuyện thân mật với Yên Phi, buổi tiệc vui vẻ diễn ra thuận lợi.
Trời đã không còn sớm, trăng đã lên cao, bầu trời tối, buổi tiệc cũng chuẩn bị kết thúc.
"Các vị, trời đã không còn sớm nữa, chúng ta cùng nâng ly rượu cuối cùng để kết thúc yến tiệc?"
"Hảo, hoàng thượng vạn tuế"
Mọi người cùng hô vang uống cạn ly rượu của mình, đúng như Liễu A Phi dự đoán, hắn hoàn toàn không hề say, rất tỉnh táo đến cuối buổi tiệc. Vì thế, Liễu A Phi đã chớp thời cơ lúc Nam Bỉ Huyên quấn quýt hoàng thượng, lúc lấy thêm rượu đã cho thuốc vào. Mọi người đã trở nên say ngà, chậm rãi về phủ của mỗi người. Hoàng thượng vốn dĩ không say, liền trở nên nhức đầu, cảm thấy mệt mỏi, đứng không vững.
"Hoàng thượng, người không sao chứ?"
Lão công công vội vã đỡ hoàng thượng, Yên Phi nhanh chóng chạy đến đỡ hoàng thượng.
Nam Bỉ Huyên vốn dĩ đã định về, nhưng lại thấy hoàng thượng như thế đành chạy đến.
"huynh không sao chứ?"
"Trẫm không sao? Người đâu, hãy đưa trẫm về điện"
Hoàng thượng lên tiếng, lão công công liền cúi đầu chào mọi người, dìu hoàng thượng về phía trước.
"Hay ta cũng muốn đến chăm sóc hoàng thượng?"
"Công chúa, chuyện này nhất định không được, công chúa là nữ nhi đêm khuya như thế quả thật không tiện"
Nô tỳ bên cạnh Nam Bỉ Huyên lên tiếng nói nhỏ, Nam Bỉ Huyên ấm ức hậm hực, nhưng vẫn không chịu khuất phục.
"Nam Bỉ Huyên công chúa, xin người về nghỉ ngơi, về hoàng thượng cứ để Yên Nhi chăm sóc?"
Yên Phi cất giọng nói ngọt ngào lên tiếng, vội vàng quay lưng bỏ đi, cười khẩy vẻ mặt không chịu của Nam Bỉ Huyên.
Yên Phi nghe theo sự sắp xếp của Liễu A Phi, đứng trước điện của hoàng thượng, trong lòng vô cùng hồi hợp.
"Yên Phi, ngươi là phi tử của hoàng thượng, chuyện này chẳng có gì phải sợ hãi"
"Ta..."
Yên Phi chừng chừ lên tiếng. Yên Phi nhớ lại Liễu A Phi đã từng nói, nếu như qua được đêm nay, mọi lỗi lầm của Yên Phi sẽ bị quên lãng, hoàng thượng vẫn sẽ không hề hay biết được. Yên Phi sẽ được sủng ái cực độ của Hoàng Thái Hậu, Lục Hoả sẽ bị thất sủng, chưa kể nếu hạ sinh được hoàng tử còn có cơ hội trở thành hoàng hậu nương nương. Yên Phi bấu chặt tay mu bàn tay, trong đầu vẫn suy nghĩ về Sở Dĩ Ân, tại sao trước lúc chàng rời khỏi hoàng cung vẫn không từ biệt một lời?
"Nhanh lên, cơ hội không có lần thứ hai!"
Tiếng thúc giục của Liễu A Phi lên tiếng, đây chính là cơ hội của Yên Phi, từ trước đến giờ. Cơ hội này nhất định không được bỏ lỡ, cơ hội này sẽ giúp nàng ta trở thanh người uy quyền, vạn người kính nể, vạn người mong ước. Yên Phi cắn chặt răng, bước vào phòng, lặng lẽ nhìn hoàng thượng đã thiếp đi, đứng nhìn hắn một lúc, Yên Phi chậm rãi tháo đai lưng, thoát từng lớp y phục...
...
Phu phủ,
Phu phu nhân đang nằm trên giường, vẻ mặt nhợt nhạt vì bệnh khiến nàng lo lắng, nàng nắm chặt lấy tay của bà, trò chuyện với bà.
"Hoả nhi, ta rất vui khi con còn nghĩ đến ta"
"Nghĩa mẫu, người nói gì thế? Con là con của người mà"
Nhớ lại lúc trong triều khi nghĩa phụ ra tay giúp nàng khi nàng rơi vào thế khó xử, lúc đầu nàng cho đó là điều không may mắn vì nàng không hề muốn được lập làm phi tử, nhưng bây giờ nàng lại cảm ơn hai người họ. Hai người họ yêu thương nàng như con ruột, ngược lại còn giúp nàng có cơ hội làm phi tử của hắn...
"Hoả nhi, con đừng lo lắng, nghĩa mẫu của con từ nhỏ đã yếu ớt, chỉ là dạo này ăn nhiều loại thuộc hàn tính nên nhiễm lạnh thôi, sẽ không sao đâu!"
"Dạ!"
Nghĩa phụ nàng lên tiếng, có ý định khuyên nàng quay về tẩm cung. Việc nàng bỏ đi không dự tiệc đã khiến họ rất áy náy, buổi tiệc lớn thế này lại khiến nàng không thể đến dự.
"Ta xin lỗi, vì ta mà con phải ở đây"
"Không sao ạ, nghĩa phụ nghĩa mẫu đối tốt với con như thế làm sao con có thể bỏ mặc được?"
Nàng cười dịu dàng, tựa đầu xuống giường, nghĩa mẫu hạnh phúc mỉm cười vuốt ve mái tóc của nàng. Vì cơ thể yếu ớt mà không hạ sinh được con, Phu thừa tướng lại chung thuỷ không lập thiếp, có được nàng cũng coi như phước của hai phu thê bà.
"Nếu không còn gì nữa, con hãy hồi cung sớm, hoàng thượng sẽ nhớ Lục Phi của người lắm"
"Nghĩa mẫu à... Mặc kệ chàng, đêm nay con ở lại với người"
Nàng nũng nịu với nghĩa mẫu, cả nhà cùng cười rất vui vẻ.