"Xoảng!"
Chậu hoa treo trên giàn trong vườn đột ngột rơi xuống ngay vị trí của nàng, cả hai cung nữ không ngừng hô hét. Tiếng hét của hai cung nữ làm nàng hoảng hốt ngước lên, một chú thỏ vô tình chạy ngang qua khiến nàng dí theo nó, khiến chậu hoa lệch nàng chỉ một tí xíu, mảnh của chậu hoa rơi xuống văng tung toé, một mảnh rơi trúng người nàng, cung nữ kia nhanh chóng chạy về phía nàng với vẻ hốt hoảng.
"Lục Phi nương nương người không sao chứ, nô tỳ... Nô tỳ sợ quá..."
"Ta không sao, đã là thỏ con hoảng sợ rồi"
Nàng bình thản trả lời, bế chú thỏ con ôm vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, may mắn sao cả hai đều được bình an...
"Có chuyện gì vậy?"
Sở Dĩ An trầm giọng lên tiếng, lúc nãy nghe tiếng hét khiến mọi người lo lắng chạy ra ngoài.
"Bẩm hoàng thượng, vừa lúc nãy một chậu hoa mộc lan đột ngột rơi xuống suýt trúng vào Lục Phi nương nương"
Cung nữ kia mạnh dạn lên tiếng, khoảnh khắc ấy thật khiến trái tim bé bổng của cung nữ ấy ngừng đập. Lục Phi là người hoàng thượn bệ hạ sủng ái nhất, nếu người có chuyện gì chắc chắn mạng sống nhỏ bé của cung nữ ấy không còn giữ được.
"Nàng...không sao chứ?"
Hắn vội vội vàng vàng ôm chặt lấy nàng, hắn nâng bàn tay nàng lên, xoa xoa, kiểm tra xem nàng có bị thương không, nhìn lên đỉnh đầu của nàng, hôn lên đó một cái.
"Tại sao các ngưoi lại bất cẩn thế này hả? Tất cả chậu mộc lan này dẹp hết cho trẫm!"
Hắn quay sang mắng chửi tất cả mọi người, tất cả cung nữ và công công đều lo lắng khiếp sợ khi nhìn thấy sự phẫn nộ của hắn, lão công công run rẩy lên tiếng.
"Lão nô..."
"Nói"
"Những chậu hoa này là của Yên Phi nương nương tận tay chăm sóc... Nô tài..."
Lão công công rụt rè lên tiếng, sợ sệt không dám đụng vào chậu hoa.
"Bỏ hết cho trẫm"
"Lão nô tuân lệnh!"
Lão công công vội vàng chỉ đạo mọi người tháo bỏ những chậu mộc lan xuống. Nàng nắm chặt tay hắn lắc đầu.
"Thiếp không sao... Đừng làm vậy, chỉ là gió mạnh khiến chậu hoa vô tình..."
"Không được, nó sẽ nguy hiểm đến an nguy của mọi người"
Hắn ôn nhu lên tiếng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hôn lên bàn tay nhỏ nhắn ấy.
"Hoàng thượng bệ hạ thật thiên vị, chậu hoa quý của thần thiếp chỉ vì một phút vô tình chạm phải Lục Phi mà phải kết thúc cuộc đời của mình sao?"
Yên Phi chậm rãi uyển chuyển bước đến lên tiếng, trên tay còn cầm lấy một bình tưới nước cho cây, Huyên Phi cũng có mặt đứng cạnh Yên Phi nương nương.
"Hoàng thượng, thần thiếp cũng thấy bất bình cho Yên tỷ..."
"Các nàng đừng nói nữa! Những chậu hoa này sẽ được trồng ở nơi khác, nơi này quá là nguy hiểm"
Sở Dĩ An cau mày nhăn nhó, chuyện chỉ là việc nhỏ bây giờ lại khiến cho lớn chuyện, chuyện này không thể để lọt tai đến thái hậu, nếu không mọi chuyện lại càng phức tạp hơn thế nữa...
Nàng nhíu mày, tại sao mới đây Huyên Phi và Yên Phi lại thân mật như thế? Lòng dạ nữ nhân thật sự khó đoán...
"Thần thiếp thấy Yên tỷ nói đúng, chuyện chỉ là việc nhỏ, thần thiếp không bị thương không cần làm lớn chuyện"
Nàng dịu dàng nắm lấy tay hắn, lắc đầu ý nói không nên làm vậy, nàng biết dù hắn có bảo bọc nàng thế nào, thì chốn hậu cung vẫn không buông tha cho nàng, chỉ cần nàng yên ổn yêu hắn, ở bên cạnh hắn là đủ, không hề muốn tranh đấu với các phi tử khác...
"Chuyện trẫm đã quyết thì sẽ không rút lại lời nói!"
Hắn không đồng ý, chuyện này hắn nghĩ có vấn đề bên trong, chậu hoa được treo chắc chắn như thế tại sao lại vô tình bị một cơn gió mà rơi xuống, lâu này không rơi bây giờ lại rơi...
"Thần thiếp không chịu a, hoàng thượng không thương thiếp, cũng nên nghĩ đến bảo bối của chúng ta? Bệ hạ không nên chọc thần thiếp tức giận!"
Yên Phi nũng nịu chạy đến nắm lấy tay hắn, đôi mắt long lanh chứa đầy thâm tình. Đứa con trong bụng chính là người sẽ giúp Yên Phi điều khiển hắn, dù hắn không để tâm đến Yên Phi nhưng đứa con này thì không thể! Yên Phi nháy mắt với Nam Bỉ Huyên, Nam Bỉ Huyên vội vàng gật đầu.
"Hoàng thượng, thần thiếp thấy dạo này Yên tỷ ăn ngủ không tốt thường hay dạo vườn mộc lan để tìm sự thoải mái"
"Người xem, tỷ ấy còn định tưới nước cho chúng..."
Nam Bỉ Huyên góp lời, kể từ ngày theo phe của Yên Phi, Nam Bỉ Huyên luôn nói đỡ, mục đích để đạt được ước nguyện sau này của mình.
"Ngươi đâu? Mau đem những chậu hoa trở về chỗ cũ! Từ nay không được làm hại nó"
Nàng lên tiếng nói, hắn nhìn nàng chăm chú, nàng không trả lời hay giải thích chỉ gật đầu một cái.
"Được, cứ thuận theo ý Lục Phi!"
Hắn nói xong, liền dìu nàng đi chỗ khác để lại sự tức giận trên khuôn mặt của Nam Bỉ Huyên. Yên Phi thong thả cầm quạt vẫy vẫy.
"Tỷ không thấy tức giận sao a? Ả Lục Hoả đó xem như mạng lớn! Yên tỷ, chúng ta mau tìm cách khác!"
"Ta vì cô mà suýt chút mất đi vườn mộc lan rồi đây!"
Yên Phi lướt qua người Nam Bỉ Huyên bước đến vườn hoa mộc lan đang treo lủng lẳng, từ từ tưới nước cho chúng.
Chậu hoa treo trên giàn trong vườn đột ngột rơi xuống ngay vị trí của nàng, cả hai cung nữ không ngừng hô hét. Tiếng hét của hai cung nữ làm nàng hoảng hốt ngước lên, một chú thỏ vô tình chạy ngang qua khiến nàng dí theo nó, khiến chậu hoa lệch nàng chỉ một tí xíu, mảnh của chậu hoa rơi xuống văng tung toé, một mảnh rơi trúng người nàng, cung nữ kia nhanh chóng chạy về phía nàng với vẻ hốt hoảng.
"Lục Phi nương nương người không sao chứ, nô tỳ... Nô tỳ sợ quá..."
"Ta không sao, đã là thỏ con hoảng sợ rồi"
Nàng bình thản trả lời, bế chú thỏ con ôm vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, may mắn sao cả hai đều được bình an...
"Có chuyện gì vậy?"
Sở Dĩ An trầm giọng lên tiếng, lúc nãy nghe tiếng hét khiến mọi người lo lắng chạy ra ngoài.
"Bẩm hoàng thượng, vừa lúc nãy một chậu hoa mộc lan đột ngột rơi xuống suýt trúng vào Lục Phi nương nương"
Cung nữ kia mạnh dạn lên tiếng, khoảnh khắc ấy thật khiến trái tim bé bổng của cung nữ ấy ngừng đập. Lục Phi là người hoàng thượn bệ hạ sủng ái nhất, nếu người có chuyện gì chắc chắn mạng sống nhỏ bé của cung nữ ấy không còn giữ được.
"Nàng...không sao chứ?"
Hắn vội vội vàng vàng ôm chặt lấy nàng, hắn nâng bàn tay nàng lên, xoa xoa, kiểm tra xem nàng có bị thương không, nhìn lên đỉnh đầu của nàng, hôn lên đó một cái.
"Tại sao các ngưoi lại bất cẩn thế này hả? Tất cả chậu mộc lan này dẹp hết cho trẫm!"
Hắn quay sang mắng chửi tất cả mọi người, tất cả cung nữ và công công đều lo lắng khiếp sợ khi nhìn thấy sự phẫn nộ của hắn, lão công công run rẩy lên tiếng.
"Lão nô..."
"Nói"
"Những chậu hoa này là của Yên Phi nương nương tận tay chăm sóc... Nô tài..."
Lão công công rụt rè lên tiếng, sợ sệt không dám đụng vào chậu hoa.
"Bỏ hết cho trẫm"
"Lão nô tuân lệnh!"
Lão công công vội vàng chỉ đạo mọi người tháo bỏ những chậu mộc lan xuống. Nàng nắm chặt tay hắn lắc đầu.
"Thiếp không sao... Đừng làm vậy, chỉ là gió mạnh khiến chậu hoa vô tình..."
"Không được, nó sẽ nguy hiểm đến an nguy của mọi người"
Hắn ôn nhu lên tiếng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hôn lên bàn tay nhỏ nhắn ấy.
"Hoàng thượng bệ hạ thật thiên vị, chậu hoa quý của thần thiếp chỉ vì một phút vô tình chạm phải Lục Phi mà phải kết thúc cuộc đời của mình sao?"
Yên Phi chậm rãi uyển chuyển bước đến lên tiếng, trên tay còn cầm lấy một bình tưới nước cho cây, Huyên Phi cũng có mặt đứng cạnh Yên Phi nương nương.
"Hoàng thượng, thần thiếp cũng thấy bất bình cho Yên tỷ..."
"Các nàng đừng nói nữa! Những chậu hoa này sẽ được trồng ở nơi khác, nơi này quá là nguy hiểm"
Sở Dĩ An cau mày nhăn nhó, chuyện chỉ là việc nhỏ bây giờ lại khiến cho lớn chuyện, chuyện này không thể để lọt tai đến thái hậu, nếu không mọi chuyện lại càng phức tạp hơn thế nữa...
Nàng nhíu mày, tại sao mới đây Huyên Phi và Yên Phi lại thân mật như thế? Lòng dạ nữ nhân thật sự khó đoán...
"Thần thiếp thấy Yên tỷ nói đúng, chuyện chỉ là việc nhỏ, thần thiếp không bị thương không cần làm lớn chuyện"
Nàng dịu dàng nắm lấy tay hắn, lắc đầu ý nói không nên làm vậy, nàng biết dù hắn có bảo bọc nàng thế nào, thì chốn hậu cung vẫn không buông tha cho nàng, chỉ cần nàng yên ổn yêu hắn, ở bên cạnh hắn là đủ, không hề muốn tranh đấu với các phi tử khác...
"Chuyện trẫm đã quyết thì sẽ không rút lại lời nói!"
Hắn không đồng ý, chuyện này hắn nghĩ có vấn đề bên trong, chậu hoa được treo chắc chắn như thế tại sao lại vô tình bị một cơn gió mà rơi xuống, lâu này không rơi bây giờ lại rơi...
"Thần thiếp không chịu a, hoàng thượng không thương thiếp, cũng nên nghĩ đến bảo bối của chúng ta? Bệ hạ không nên chọc thần thiếp tức giận!"
Yên Phi nũng nịu chạy đến nắm lấy tay hắn, đôi mắt long lanh chứa đầy thâm tình. Đứa con trong bụng chính là người sẽ giúp Yên Phi điều khiển hắn, dù hắn không để tâm đến Yên Phi nhưng đứa con này thì không thể! Yên Phi nháy mắt với Nam Bỉ Huyên, Nam Bỉ Huyên vội vàng gật đầu.
"Hoàng thượng, thần thiếp thấy dạo này Yên tỷ ăn ngủ không tốt thường hay dạo vườn mộc lan để tìm sự thoải mái"
"Người xem, tỷ ấy còn định tưới nước cho chúng..."
Nam Bỉ Huyên góp lời, kể từ ngày theo phe của Yên Phi, Nam Bỉ Huyên luôn nói đỡ, mục đích để đạt được ước nguyện sau này của mình.
"Ngươi đâu? Mau đem những chậu hoa trở về chỗ cũ! Từ nay không được làm hại nó"
Nàng lên tiếng nói, hắn nhìn nàng chăm chú, nàng không trả lời hay giải thích chỉ gật đầu một cái.
"Được, cứ thuận theo ý Lục Phi!"
Hắn nói xong, liền dìu nàng đi chỗ khác để lại sự tức giận trên khuôn mặt của Nam Bỉ Huyên. Yên Phi thong thả cầm quạt vẫy vẫy.
"Tỷ không thấy tức giận sao a? Ả Lục Hoả đó xem như mạng lớn! Yên tỷ, chúng ta mau tìm cách khác!"
"Ta vì cô mà suýt chút mất đi vườn mộc lan rồi đây!"
Yên Phi lướt qua người Nam Bỉ Huyên bước đến vườn hoa mộc lan đang treo lủng lẳng, từ từ tưới nước cho chúng.