Nàng... Phạt nàng hứng sương lá sen pha trà cho ta! Chừng nào ta đồng ý chấp nhận loại trà đó thì thôi!"
Hắn nhíu mày, tức giận hạ lệnh, bỏ đi. Nàng sửng sờ, Sở Dĩ An dám giận nàng sao? Hừ! Thật trẻ con mà.
"Chàng thật trẻ con!"
"Trẫm trẻ con? Đúng rồi, vì vậy nàng nên chiều chuộng trẻ con"
Hắn ngoái lại đằng sau, khoé môi cong lên, trả lời nàng. Nàng tức giận, giậm chân một cái, thật là không có gì làm khó được hắn cả.
"Sở Dĩ An, chàng chờ đấy!"
...
Lễ cử hành nạp phi của Vương Gia được tổ chức long trọng, Hoàng Thái Hậu là người vui mừng nhất, ngay khi Sở Dĩ Ân muốn được ban hôn, nàng đã nhanh trí nhờ hoàng thái hậu tìm kiếm người hợp ý của Vương Gia. Hoàng thái hậu không những vui mừng, còn ban thưởng cho nàng nhiều vàng bạc trang sức vì tin tốt lành này. Con gái ngọc ngà của Lưu thừa tướng dịu dàng, thục nữ, am hiểu mọi chuyện, cầm kì thi hoạ, là một trong hai nữ nhi được Hoàng thái hậu để mắt. Lâm Hiểu Yên là người được hoàng thái hậu chọn cho hoàng thượng, còn Lưu Ái Vân là người mà hoàng thái hậu muốn sắp đặt cho vương gia từ lâu, nhưng vẫn luôn bị vương gia từ chối. Nay được cơ hội, nhất định hoàng thái hậu sẽ tác hợp.
Lưu Ái Vân vận hỷ phục, đang vui sướng khi được làm phi của vương gia, từ nhỏ đã đem lòng yêu vương gia, nay được ban hôn lại vui mừng khôn xiết. Mọi người đã chuẩn bị mọi thứ, Sở Dĩ Ân khoác lên hỷ phục đầy vẻ anh tuấn, thư thả bước ra chào mọi người.
"Bẩm vương gia, món quà này là do đích thân Yên Phi nương nương tặng người, hôm nay người không đến dự được!"
Liễu A Phi đưa cho hắn ta một hộp quà khá lớn, Sở Dĩ Ân ra lệnh người cất vào trong, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng khách khứa đi vào, Liễu A Phi quan sát, biết ngay thái độ khác thường của Sở Dĩ Ân, vô cùng đắc ý.
"Được, nói với Yên Phi lời đa tạ giúp bổn vương"
"Vâng, vương gia...còn nữa, Yên Phi nương nương dường như không quan tâm đến hôn lễ của người cho lắm..."
Liễu A Phi cố tình lên tiếng, ra vẻ ấp a ấp úng, khiến Sở Dĩ Ân dập tắt hi vọng, làm mất đi chỗ dựa vững chắc của Yên Phi. Sở Dĩ Ân nắm chặt tay thành nắm đấm, vội vã rời đi, dù đang tức giận nhưng Sở Dĩ Ân vẫn luôn cố gắng giư được sự vui vẻ trong buổi tiệc. Liễu A Phi lập tức rời đi, khoé miệng cong cong lên, nụ cười vô cùng nham hiểm.
...
Yên Tẩm cung,
Liễu A Phi hồi cung trở về, Yên Phi đã nhanh chóng chạy ra hỏi thăm, nét mặt vô cùng sốt ruột.
"Vương gia...có thích món quà đó không?"
"Hắn ta vừa thấy ta chìa quà đã kêu người cất đi, còn không liếc nhìn dù chỉ một cái"
Liễu A Phi trả lời, khiến Yên Phi thở dài, bức tranh đó là đích thân Lâm Hiểu Yên thêu để tặng làm quà. Vậy mà bây giờ đến cái liếc nhìn Sở Dĩ Ân cũng không nhìn...
Tâm can của Yên Phi như bị xé nát, đau nhói, không đến dự tiệc là do Yên Phi không muốn đối mặt, muốn tìm cảm giác trốn tránh để không thể đau hơn...
"Đừng ở đó mà đau lòng, con đường của ngươi đi thì nên tự hiểu"
Liễu A Phi lên tiếng, như một nhát dao lại lần nữa đâm vào con tim yếu đuối của Yên Phi, phải! Đây là do nàng ta tự chọn, không thể trách ai khác... Có trách là do tham vọng làm người ta mù quáng. Cơn nhức đầu khiến Lâm Hiểu Yên choáng đứng không vững, Yên Phi ngồi xuống ghế ôm chặt lấy bụng, bụng đau quặn từng cơn.
"A Phi...bổn cung đau quá, mấy ngày nay... Tại sao ta luôn bị như thế?"
"Chắc do người đã tổn công hao lực thêu tranh uyên ương cho tên vương gia thôi!"
Liễu A Phi lên tiếng, giọng nói hờ hững không chút quan tâm, Yên Phi cau có mặt mày, tự tay rót cho mình chén trà tịnh tâm.
"Truyền thái y cho ta!!!"
Yên Phi khổ sở hét lên, Liễu A Phi liếc nhìn một cái, chậm rãi đi gọi thái y. Thái y đến bắt mạch cho Yên Phi khẽ thở dài lắc đầu, viết một mẩu giấy kê toa thuốc an thai cho Yên Phi, Liễu A Phi lười nhác đi bốc thuốc.
"Yên Phi nương nương, có phải người ăn những thức ăn không tốt cho thai nhi không? Có tính hàn rất cao..."
"Ta không biết..."
Yên Phi mệt mỏi lên tiếng, cơn đau đã dịu nhẹ xuống, cơn nhức đầu cũng êm dần.
"Thai nhi rất yếu... Yên Phi nương nương hãy cẩn thận, thần đã kê cho người đơn thuốc an thai... Người nên đủ giấc..."
Yên Phi khá bất ngờ khi nghe thái y dè dặt lên tiếng, nàng không làm gì ảnh hưởng đến sức khoẻ, cũng chẳng ăn những món khiến thai nhi không tốt, tại sao lại có thể... Không lẽ đã ăn nhầm không nhớ sao?
"Được, ngươi lui đi, bổn cung sẽ chú ý hơn"
"Thần cáo lui"
Thái y rời khỏi, Yên Phi cũng chìm vào giấc ngủ, suốt mấy ngày nay thêu thùa để tặng Sở Dĩ Ân, khiến Yên Phi tổn hại không ít công lực, ngủ không đủ giấc khiến toàn thân trở nên mệt mỏi. Liễu A Phi đứng nép vào cửa, nhìn bộ dạng nhợt nhạt của Yên Phi hiện tại khẽ mỉm cười.
"Ngươi nghĩ ta sẽ để ý cho ngươi? Đầu tiên là mẹ con ngươi, tiếp đến sẽ la người thân cận của hắn ta!"
Hắn nhíu mày, tức giận hạ lệnh, bỏ đi. Nàng sửng sờ, Sở Dĩ An dám giận nàng sao? Hừ! Thật trẻ con mà.
"Chàng thật trẻ con!"
"Trẫm trẻ con? Đúng rồi, vì vậy nàng nên chiều chuộng trẻ con"
Hắn ngoái lại đằng sau, khoé môi cong lên, trả lời nàng. Nàng tức giận, giậm chân một cái, thật là không có gì làm khó được hắn cả.
"Sở Dĩ An, chàng chờ đấy!"
...
Lễ cử hành nạp phi của Vương Gia được tổ chức long trọng, Hoàng Thái Hậu là người vui mừng nhất, ngay khi Sở Dĩ Ân muốn được ban hôn, nàng đã nhanh trí nhờ hoàng thái hậu tìm kiếm người hợp ý của Vương Gia. Hoàng thái hậu không những vui mừng, còn ban thưởng cho nàng nhiều vàng bạc trang sức vì tin tốt lành này. Con gái ngọc ngà của Lưu thừa tướng dịu dàng, thục nữ, am hiểu mọi chuyện, cầm kì thi hoạ, là một trong hai nữ nhi được Hoàng thái hậu để mắt. Lâm Hiểu Yên là người được hoàng thái hậu chọn cho hoàng thượng, còn Lưu Ái Vân là người mà hoàng thái hậu muốn sắp đặt cho vương gia từ lâu, nhưng vẫn luôn bị vương gia từ chối. Nay được cơ hội, nhất định hoàng thái hậu sẽ tác hợp.
Lưu Ái Vân vận hỷ phục, đang vui sướng khi được làm phi của vương gia, từ nhỏ đã đem lòng yêu vương gia, nay được ban hôn lại vui mừng khôn xiết. Mọi người đã chuẩn bị mọi thứ, Sở Dĩ Ân khoác lên hỷ phục đầy vẻ anh tuấn, thư thả bước ra chào mọi người.
"Bẩm vương gia, món quà này là do đích thân Yên Phi nương nương tặng người, hôm nay người không đến dự được!"
Liễu A Phi đưa cho hắn ta một hộp quà khá lớn, Sở Dĩ Ân ra lệnh người cất vào trong, ánh mắt xa xăm nhìn về hướng khách khứa đi vào, Liễu A Phi quan sát, biết ngay thái độ khác thường của Sở Dĩ Ân, vô cùng đắc ý.
"Được, nói với Yên Phi lời đa tạ giúp bổn vương"
"Vâng, vương gia...còn nữa, Yên Phi nương nương dường như không quan tâm đến hôn lễ của người cho lắm..."
Liễu A Phi cố tình lên tiếng, ra vẻ ấp a ấp úng, khiến Sở Dĩ Ân dập tắt hi vọng, làm mất đi chỗ dựa vững chắc của Yên Phi. Sở Dĩ Ân nắm chặt tay thành nắm đấm, vội vã rời đi, dù đang tức giận nhưng Sở Dĩ Ân vẫn luôn cố gắng giư được sự vui vẻ trong buổi tiệc. Liễu A Phi lập tức rời đi, khoé miệng cong cong lên, nụ cười vô cùng nham hiểm.
...
Yên Tẩm cung,
Liễu A Phi hồi cung trở về, Yên Phi đã nhanh chóng chạy ra hỏi thăm, nét mặt vô cùng sốt ruột.
"Vương gia...có thích món quà đó không?"
"Hắn ta vừa thấy ta chìa quà đã kêu người cất đi, còn không liếc nhìn dù chỉ một cái"
Liễu A Phi trả lời, khiến Yên Phi thở dài, bức tranh đó là đích thân Lâm Hiểu Yên thêu để tặng làm quà. Vậy mà bây giờ đến cái liếc nhìn Sở Dĩ Ân cũng không nhìn...
Tâm can của Yên Phi như bị xé nát, đau nhói, không đến dự tiệc là do Yên Phi không muốn đối mặt, muốn tìm cảm giác trốn tránh để không thể đau hơn...
"Đừng ở đó mà đau lòng, con đường của ngươi đi thì nên tự hiểu"
Liễu A Phi lên tiếng, như một nhát dao lại lần nữa đâm vào con tim yếu đuối của Yên Phi, phải! Đây là do nàng ta tự chọn, không thể trách ai khác... Có trách là do tham vọng làm người ta mù quáng. Cơn nhức đầu khiến Lâm Hiểu Yên choáng đứng không vững, Yên Phi ngồi xuống ghế ôm chặt lấy bụng, bụng đau quặn từng cơn.
"A Phi...bổn cung đau quá, mấy ngày nay... Tại sao ta luôn bị như thế?"
"Chắc do người đã tổn công hao lực thêu tranh uyên ương cho tên vương gia thôi!"
Liễu A Phi lên tiếng, giọng nói hờ hững không chút quan tâm, Yên Phi cau có mặt mày, tự tay rót cho mình chén trà tịnh tâm.
"Truyền thái y cho ta!!!"
Yên Phi khổ sở hét lên, Liễu A Phi liếc nhìn một cái, chậm rãi đi gọi thái y. Thái y đến bắt mạch cho Yên Phi khẽ thở dài lắc đầu, viết một mẩu giấy kê toa thuốc an thai cho Yên Phi, Liễu A Phi lười nhác đi bốc thuốc.
"Yên Phi nương nương, có phải người ăn những thức ăn không tốt cho thai nhi không? Có tính hàn rất cao..."
"Ta không biết..."
Yên Phi mệt mỏi lên tiếng, cơn đau đã dịu nhẹ xuống, cơn nhức đầu cũng êm dần.
"Thai nhi rất yếu... Yên Phi nương nương hãy cẩn thận, thần đã kê cho người đơn thuốc an thai... Người nên đủ giấc..."
Yên Phi khá bất ngờ khi nghe thái y dè dặt lên tiếng, nàng không làm gì ảnh hưởng đến sức khoẻ, cũng chẳng ăn những món khiến thai nhi không tốt, tại sao lại có thể... Không lẽ đã ăn nhầm không nhớ sao?
"Được, ngươi lui đi, bổn cung sẽ chú ý hơn"
"Thần cáo lui"
Thái y rời khỏi, Yên Phi cũng chìm vào giấc ngủ, suốt mấy ngày nay thêu thùa để tặng Sở Dĩ Ân, khiến Yên Phi tổn hại không ít công lực, ngủ không đủ giấc khiến toàn thân trở nên mệt mỏi. Liễu A Phi đứng nép vào cửa, nhìn bộ dạng nhợt nhạt của Yên Phi hiện tại khẽ mỉm cười.
"Ngươi nghĩ ta sẽ để ý cho ngươi? Đầu tiên là mẹ con ngươi, tiếp đến sẽ la người thân cận của hắn ta!"