"Cóc"-thầy cốc đầu tôi
-aiizaaa, sao thầy cốc em?
-Còn hỏi nữa hả, không chịu tội còn lườm thầy à?
*Ơ.....Tôi lườm chúng nó mà,thật bất công, quá bất công*
-Dạ...đâu có *mếu, bĩu môi*
- Đứng thẳng lên, vòng tay lại kẻo đánh trúng tay thì lại khóc đấy. Em sai 3 câu thiếu tận 2 câu
Tôi ngó về tờ đề của mình rồi nhìn thầy, thầy vừa nói vừa cầm thước giơ lên đánh....
Tôi nhắm mắt chịu đau*Aaaaaaa..*
"Tiiinh toong.....tiiinh toongg"-Tiếng chuông nhà thầy vang lên thầy dừng tay, nhìn về phía cổng bảo tôi "coi như hôm nay em may mắn"
Vị khách này, à không là một cô gái có vẻ thân thiết với thầy Dương lắm nhỉ, bước xuống từ một chiếc xe Huayra BC đời mới "sang choảnh " nhìn cách cô ta tự động vào nhà với nhìn khuông mặt khó hiểu của thầy tôi cũng nhận ra như vậy. Cô cởi đôi dày cao gót màu đen sành điệu rồi bước tới ôm cổ thầy từ phía trước.
-Anh....
Thầy Dương lấy tay cô xuống, bảo:
-Cô đến đây làm gì? Nhà tôi đang có khách .
-Em chào cô, em chào cô...., chào cô,....-tiếng chào của mỗi đứa vang lên
Cô ta không đáp chỉ gật đầu rồi chỉ tay về phía tôi:
-Đây là...
-Học sinh của tôi -thầy nhìn đáp một cách lạnh lùng.
Tim tôi như có chút nhói, chắc là bạn gái của anh.....Đám ôn kia như hiểu một chút gì đó ở ánh mắt tôi, chúng nó vội xếp sách vở lại, Anh Anh nhìn thầy bảo:
-Uhmm.... Tụi em xin về trước nha thầy, tụi em bận chút, có gì mình gặp sau nhé!!!
Vừa nói Anh Anh kéo tôi đi.Tích tắc, 2 giây, bàn tay ai kia nắm giữ tôi lại
-Thầy chưa cho nghỉ, các em đi đâu?
Buộc lòng mình tôi tháo nhẹ ngón tay anh trên tay, tôi nói:
-Về nhà chớ thầy, ba mẹ em chờ cơm
-Về nhà em ư?-thầy thắc mắc, chắc anh chưa biết tôi đã nhớ lại được kí ức.
Đến phiên cô gái kia cũng nói:
-Để mấy nhóc đó đi đi, anh ngăn làm gì thế? -Cô che miệng anh lại
Tôi đi theo Anh Anh ra ngoài. Hình như anh vẫn chưa ngớt nhìn tôi....
-----------------------------------------------
Vội bước theo Anh Anh, tôi mệt nhọc dừng lại thở. Anh Anh đưa nón cho tôi nó hỏi:
-Giờ mày muốn đi đâu?
Quay lại nhìn căn nhà cấp 4 đó, chỉ câu trả lời nhạt đáp :
-Quán caffe cuối đường
Thế rồi tôi cùng đám ôn đi tới quán ấy. Phải làm gì khi đầu tôi đang rói bời, ôm gối hay cắn môi đây, còn không có bút để xoay nữa. Rồi bỗng chợt tôi nhớ chuyện tôi muốn kể cho chúng nó nghe. Cũng khá lâu sau đó chúng nó mới hiểu, có lẽ điều này khá bình thường đối với mọi người nhưng sao bỗng chợt Thiên Hạo đứng dậy vẻ đầy bất ngờ nhìn tôi:
- Gì cơ? Muội yêu Anh họ huynh à?
Không sai nên tôi đành im lặng. Mập kéo tay áo Thiên Hạo nhắc:
-Suỵt!!! Không nhỏ được à đang nơi công cộng đó
Thiên Hạo vẫn trong tình trạng bất ngờ, huynh chạy về phía tôi ngồi, "đuổi" Anh Anh ra chỗ khác. Anh Anh há hốc với hành động của Thiên Hạo. Tiếp chuyện Hạo Hạo kể:
-Vậy muội không biết cô gái kia là ai à? Cô tên Hứa Lục Ngân, đã được gia đình hứa hôn với thầy Dương Dương từ lúc nhỏ. Gia đình 2 bên rất thân, cũng vì diều đó mà họ hay bị gán ghép thành đôi. Theo như huynh thấy, hồi huynh sống chung với thầy khi đó thầy đại họ năm 3 ở Thượng Hải, cô Hứa ngày nào cũng đến chơi với Thầy ấy, hình như có chút tình cảm với nhau. Mãi đến 2 năm sau thì thầy phải du học ở Nhật nên mất liên lạc. Chắc hẳn thầy chỉ coi đó là mối tình đầu -Huynh vừa nói vừa biểu cảm khuôn mặt
Còn tôi chỉ biết đờ người *Anh đã có người hứa hôn rồi ư? Hứa Lục Ngân?*
Bạch Như lay động tôi, tát nhẹ vào má tôi:
-Này!! Có sao không? Gương mặt bỏ cuộc đây à?
*tôi không tin điều Hạo Hạo đã nói, tự dối điều đó chỉ là lời trêu đùa của huynh*
"Ting....tíngg....tìng..."-Chuông điện thoại tôi -Là anh gọi. Tôi bắt máy.
-Em đang đâu vậy? Để tôi đến đón em về
-Để Anh Anh đưa em về cũng được
Tắt máy tôi hối đám ôn này về.
----------------------------------------------------------------------------------
Về đến nhà anh, tôi bước vội vào nhà đã gặp thầy, cố giữ tâm trạng bình thường tôi nói chuyện:
-Thầy!!! Em nhớ được hết rồi, thầy cho em về nhé!!
Điều này khiến anh có chút lo lắng, anh đặt tay lên trán tôi:
-Em có sao không? Thật là nhớ lại chứ?
Gật đầu nhẹ tôi, bước lên phòng gác thì bắt gặp cô Hứa đang trong bếp với bộ quần áo ngủ không quá hở hang. Tôi lùi bước, quay lại nhìn anh *Ủa*
----------------------------------------------------------------------------
~ Review lại cảnh Cô Hứa gặp Thầy Dương ~
Thầy Dương đặt cốc nước xuống bàn mời cô uống:
-Sao em lại tới đây? Có việc gì sao?
Cô đưa tay vuốt quanh miệng ly:
-Đến thăm anh thôi, bộ phải có việc mới được gặp anh à? . Rồi cô cười khúc khích.
Cô nói thêm:
-Em sẽ ở đây, mặc anh không cho phép. Anh vẫn đi dạy à? Đám nhóc lúc nãy nhìn cũng dễ thương nhỉ?
Thầy Dương thở dài, không hợp ý anh chập chững nói:
-Hay để anh thuê phòng cho em nhé?.....Anh đang chăm cô bé kia
-Cô bé? Anh không lo cho em à?
-Cô bé bị tai nạn mất trí -Một chút quan tâm cô, anh không hỏi chỉ trả lời nhạt nhẽo
Cô bỏ lên phòng. Anh thở dài lần nữa, nốc hết cốc nước.
-aiizaaa, sao thầy cốc em?
-Còn hỏi nữa hả, không chịu tội còn lườm thầy à?
*Ơ.....Tôi lườm chúng nó mà,thật bất công, quá bất công*
-Dạ...đâu có *mếu, bĩu môi*
- Đứng thẳng lên, vòng tay lại kẻo đánh trúng tay thì lại khóc đấy. Em sai 3 câu thiếu tận 2 câu
Tôi ngó về tờ đề của mình rồi nhìn thầy, thầy vừa nói vừa cầm thước giơ lên đánh....
Tôi nhắm mắt chịu đau*Aaaaaaa..*
"Tiiinh toong.....tiiinh toongg"-Tiếng chuông nhà thầy vang lên thầy dừng tay, nhìn về phía cổng bảo tôi "coi như hôm nay em may mắn"
Vị khách này, à không là một cô gái có vẻ thân thiết với thầy Dương lắm nhỉ, bước xuống từ một chiếc xe Huayra BC đời mới "sang choảnh " nhìn cách cô ta tự động vào nhà với nhìn khuông mặt khó hiểu của thầy tôi cũng nhận ra như vậy. Cô cởi đôi dày cao gót màu đen sành điệu rồi bước tới ôm cổ thầy từ phía trước.
-Anh....
Thầy Dương lấy tay cô xuống, bảo:
-Cô đến đây làm gì? Nhà tôi đang có khách .
-Em chào cô, em chào cô...., chào cô,....-tiếng chào của mỗi đứa vang lên
Cô ta không đáp chỉ gật đầu rồi chỉ tay về phía tôi:
-Đây là...
-Học sinh của tôi -thầy nhìn đáp một cách lạnh lùng.
Tim tôi như có chút nhói, chắc là bạn gái của anh.....Đám ôn kia như hiểu một chút gì đó ở ánh mắt tôi, chúng nó vội xếp sách vở lại, Anh Anh nhìn thầy bảo:
-Uhmm.... Tụi em xin về trước nha thầy, tụi em bận chút, có gì mình gặp sau nhé!!!
Vừa nói Anh Anh kéo tôi đi.Tích tắc, 2 giây, bàn tay ai kia nắm giữ tôi lại
-Thầy chưa cho nghỉ, các em đi đâu?
Buộc lòng mình tôi tháo nhẹ ngón tay anh trên tay, tôi nói:
-Về nhà chớ thầy, ba mẹ em chờ cơm
-Về nhà em ư?-thầy thắc mắc, chắc anh chưa biết tôi đã nhớ lại được kí ức.
Đến phiên cô gái kia cũng nói:
-Để mấy nhóc đó đi đi, anh ngăn làm gì thế? -Cô che miệng anh lại
Tôi đi theo Anh Anh ra ngoài. Hình như anh vẫn chưa ngớt nhìn tôi....
-----------------------------------------------
Vội bước theo Anh Anh, tôi mệt nhọc dừng lại thở. Anh Anh đưa nón cho tôi nó hỏi:
-Giờ mày muốn đi đâu?
Quay lại nhìn căn nhà cấp 4 đó, chỉ câu trả lời nhạt đáp :
-Quán caffe cuối đường
Thế rồi tôi cùng đám ôn đi tới quán ấy. Phải làm gì khi đầu tôi đang rói bời, ôm gối hay cắn môi đây, còn không có bút để xoay nữa. Rồi bỗng chợt tôi nhớ chuyện tôi muốn kể cho chúng nó nghe. Cũng khá lâu sau đó chúng nó mới hiểu, có lẽ điều này khá bình thường đối với mọi người nhưng sao bỗng chợt Thiên Hạo đứng dậy vẻ đầy bất ngờ nhìn tôi:
- Gì cơ? Muội yêu Anh họ huynh à?
Không sai nên tôi đành im lặng. Mập kéo tay áo Thiên Hạo nhắc:
-Suỵt!!! Không nhỏ được à đang nơi công cộng đó
Thiên Hạo vẫn trong tình trạng bất ngờ, huynh chạy về phía tôi ngồi, "đuổi" Anh Anh ra chỗ khác. Anh Anh há hốc với hành động của Thiên Hạo. Tiếp chuyện Hạo Hạo kể:
-Vậy muội không biết cô gái kia là ai à? Cô tên Hứa Lục Ngân, đã được gia đình hứa hôn với thầy Dương Dương từ lúc nhỏ. Gia đình 2 bên rất thân, cũng vì diều đó mà họ hay bị gán ghép thành đôi. Theo như huynh thấy, hồi huynh sống chung với thầy khi đó thầy đại họ năm 3 ở Thượng Hải, cô Hứa ngày nào cũng đến chơi với Thầy ấy, hình như có chút tình cảm với nhau. Mãi đến 2 năm sau thì thầy phải du học ở Nhật nên mất liên lạc. Chắc hẳn thầy chỉ coi đó là mối tình đầu -Huynh vừa nói vừa biểu cảm khuôn mặt
Còn tôi chỉ biết đờ người *Anh đã có người hứa hôn rồi ư? Hứa Lục Ngân?*
Bạch Như lay động tôi, tát nhẹ vào má tôi:
-Này!! Có sao không? Gương mặt bỏ cuộc đây à?
*tôi không tin điều Hạo Hạo đã nói, tự dối điều đó chỉ là lời trêu đùa của huynh*
"Ting....tíngg....tìng..."-Chuông điện thoại tôi -Là anh gọi. Tôi bắt máy.
-Em đang đâu vậy? Để tôi đến đón em về
-Để Anh Anh đưa em về cũng được
Tắt máy tôi hối đám ôn này về.
----------------------------------------------------------------------------------
Về đến nhà anh, tôi bước vội vào nhà đã gặp thầy, cố giữ tâm trạng bình thường tôi nói chuyện:
-Thầy!!! Em nhớ được hết rồi, thầy cho em về nhé!!
Điều này khiến anh có chút lo lắng, anh đặt tay lên trán tôi:
-Em có sao không? Thật là nhớ lại chứ?
Gật đầu nhẹ tôi, bước lên phòng gác thì bắt gặp cô Hứa đang trong bếp với bộ quần áo ngủ không quá hở hang. Tôi lùi bước, quay lại nhìn anh *Ủa*
----------------------------------------------------------------------------
~ Review lại cảnh Cô Hứa gặp Thầy Dương ~
Thầy Dương đặt cốc nước xuống bàn mời cô uống:
-Sao em lại tới đây? Có việc gì sao?
Cô đưa tay vuốt quanh miệng ly:
-Đến thăm anh thôi, bộ phải có việc mới được gặp anh à? . Rồi cô cười khúc khích.
Cô nói thêm:
-Em sẽ ở đây, mặc anh không cho phép. Anh vẫn đi dạy à? Đám nhóc lúc nãy nhìn cũng dễ thương nhỉ?
Thầy Dương thở dài, không hợp ý anh chập chững nói:
-Hay để anh thuê phòng cho em nhé?.....Anh đang chăm cô bé kia
-Cô bé? Anh không lo cho em à?
-Cô bé bị tai nạn mất trí -Một chút quan tâm cô, anh không hỏi chỉ trả lời nhạt nhẽo
Cô bỏ lên phòng. Anh thở dài lần nữa, nốc hết cốc nước.