Edit: Hà Thu
Bị Tiêu Minh Triệt nghe lén mình trốn ở sau lưng người khen nam tử xa lạ, Lý Phượng Minh tuy xấu hổ, nhưng cũng không cảm thấy mình có bao nhiêu sai lầm.
Sau khi màn đêm buông xuống, nàng đã giải tỏa được sự khó xử trong lòng, mặc áo ngủ ngồi xếp bằng trong trướng.
Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Minh Triệt đang ngồi quay lưng về phía mình trước cái bàn tròn nhỏ, mềm mại cười dỗ dành: “Bình thường ngài cũng là người vô cùng đẹp trai tuấn tú, mấy người kia làm sao có cửa so sánh với ngài được.”
Chữ “Cũng” này có chút lộ ra vẻ lấy lệ chói tai, bóng lưng Tiêu Minh Triệt tản mát ra lạnh lùng bất mãn.
Lý Phượng Minh khẽ trừng cái ót hắn: “Thấy đẹp thì khen không được sao? Ngài thú vị thật đấy. Ta khen người khác, ngài không hài lòng. Ta khen ngài, ngài cũng không hài lòng.”
Lúc khen người khác thì nói hết câu này tới câu kia, đến lượt hắn, liền trở thành hai chữ “thú vị” cụt ngủn lấy lệ qua loa.
Thú vị cái quỷ ấy.
Trong lòng Tiêu Minh Triệt càng nghẹn lại, hoàn toàn không muốn phản ứng nàng.
Lý Phượng Minh một tay nâng má, bất đắc dĩ cười than thở: “Kỳ thật, ta ít nhiều cũng có thể hiểu được vì sao ngài không vui. Nhưng ngài cũng không cần tức giận lâu như vậy chứ?”
Đây là ở Tề quốc.
Hoài vương phi đối với một đám nam tử xa lạ chưa từng gặp mặt bình phẩm từ đầu đến chân, còn không tiếc lời khen ngợi, không hề cố kỵ mà hoa si, loại chuyện này nếu truyền ra bên ngoài, mặt mũi Hoài vương điện hạ cũng không biết đặt đi đâu.
Nhưng nói cho cùng, nàng và Tiêu Minh Triệt đã sớm có chung nhận thức. Hai người bọn họ chỉ là đồng minh cộng sinh bị ràng buộc bởi liên hôn, không phải sao?
Mối quan hệ này, theo lý thì chỉ cần bảo vệ, giữ gìn tất cả các lợi ích của đối phương, như vậy liền xem như đã làm hết trách nhiệm của đồng minh rồi.
“Ngài suy nghĩ kỹ lại là xem, ta chỉ đơn giản là trốn trong phủ ba hoa ngoài miệng, cũng không thật sự lấy thân phận Hoài vương phi ở bên ngoài làm trời làm đất. Chỉ cần chính ngài không ra ngoài nói lung tung, thì đối với mặt mũi, thanh danh và lợi ích của ngài căn bản sẽ không có chút tổn hại nào, đúng không?”
Lý Phượng Minh không chút để ý lấy ngón tay quấn quấn đuôi tóc, lẩm bẩm với bóng lưng kia.
“Có sao nói vậy, bộ dáng ‘Ta cực kỳ ủy khuất, mau đến dỗ dành ta’ này của ngài, nhìn cực kỳ giống với dạng thịnh hành bên nước ta, kiểu như một bà cô già đang làm nũng với tiểu lang quân nhà mình ấy. Nam nhi Đại Tề các ngài không phải rất ghét dạng như vậy sao? “
Sống lưng Tiêu Minh Triệt cứng đờ, không quay đầu lại, cũng không tiếp lời.
Từ buổi chiều đến giờ phút này, đã gần hai canh giờ, Lý Phượng Minh đều nhẫn nại tính tình cẩn thận lấy lòng, vậy mà vẫn không thấy hắn có dấu hiệu mềm lòng như trước.
Lý Phượng Minh lại không chịu nổi ôn nhu kiên nhẫn, có chút nổi giận: “Tiêu Minh Triệt! Ta thực sự có chuyện quan trọng muốn cùng ngài nói đấy. Hỏi lại ngài một lần cuối cùng, ngài rốt cục có muốn nghe ta nói hay không?”
“Nàng nói đi.” Tiêu Minh Triệt vẫn không quay đầu lại, bưng chén nước lên uống một hơi cạn sạch.
Lý Phượng Minh vung quyền về phía sau lưng hắn, đi thẳng vào vấn đề mà nói lời chính sự.
“Việc tăng thuế nặng đối với phụ nữ lớn tuổi chưa lập gia đình, trước mắt chỉ là đề nghị của Hằng vương, phụ hoàng ngài cùng các bộ bộ trong triều cũng chưa có kết luận chính thức. Hoàng hậu hôm nay lại cố ý làm ra cục diện lớn như vậy, phỏng chừng là cố ý tạo thế trước trong dư luận, giúp Thái tử ngăn cản Hằng vương.”
Nàng từ trước đến nay đối với những chuyện này luôn nhạy cảm, bởi vì đã quen với việc đứng ở mức độ cao hơn người bình thường để nhìn nhận vấn đề, cho nên dễ dàng nhìn thấy bản chất của nguyên nhân gốc rễ.
Mấy năm nay, Tề Thái tử cùng Hằng vương, thế lực bên trong của hai phái hao tổn vì tranh chấp, mặt ngoài nhìn ra bất đồng lớn nhất là “chủ chiến” cùng “chủ hòa”, nhưng thực chất là Tề đế ở quốc chính giơ cờ bất định không chắc chắn.
Quân vương không có tiêu chuẩn xác định, cho dù không phải là hai người này loạn đấu, thì cũng sẽ là người khác.
“Lần này Hằng vương lại ra tay, Hoàng hậu cũng đứng sau lưng Thái tử can thiệp vào, hiển nhiên là muốn triển khai một vòng chém giết triều đình mới. Nếu lời đề nghị của Hằng vương được thông qua, tất sẽ thúc đẩy luật pháp Tề quốc thay đổi, bức bách nữ tử cả nước không thể không sớm thành hôn sinh con.”
Lý Phượng Minh nghiêm túc lên, tốc độ nói nhanh hơn rất nhiều.
“Hành động này của Hằng vương, nhìn như thỏa hiệp và phối hợp với Thái tử ‘chủ chiến’, nhưng thực tế chỉ làm cho dân chúng cả nước bất mãn với Thái tử. Phạm vi ảnh hưởng này rất rộng, triều cục quý quốc nói không chừng sẽ vì chuyện này mà xảy ra biến động lớn, thế lực hai bên liều mạng đánh đến khi cháy nhà mới ra mặt chuột lần cuối cũng không có gì lạ.”
Nói đến đây, Tiêu Minh Triệt cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn lại. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn lãnh đạm như trước, ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng.
“Ta đã sớm nhắc nhở ngài, nếu tiếp tục mang lập trường không rõ ràng như trước, các bên nhất định sẽ liên thủ diệt trừ ngài trước, phòng ngừa ngài trở thành biến số trong lúc quyết chiến.”
Lý Phượng Minh hướng hắn nhếch lên đôi môi mềm mại, ngoài cười nhưng trong không cười.
“Được rồi, nếu hôm nay ngài đã muốn trầm mặc giằng co đến cùng, vậy ta nói đến đây cũng coi như tận tình tận nghĩa. Tóm lại, Hạ vọng thủ sĩ là nút then chốt cuối cùng để ngài tự bảo vệ mình. Trước đó ta từng dạy ngài bước qua một đoạn đường rồi, sau này nên làm như thế nào, bản thân ngài muốn đi ra sao, ta cũng mặc kệ không quản đến nữa.”
Nàng buông màn giường xuống, hậm hực nằm trong ổ chăn. Sau khi hít thật sâu mấy lần để ổn định tinh thần, cơn buồn ngủ dần dần ập đến.
Một lát sau, đèn trong phòng ngủ được dập tắt hoàn toàn.
Trong bóng tối, Tiêu Minh Triệt trầm giọng nói khẽ, thái độ thành khẩn: “Lý Phượng Minh, con đường sau này, cũng mong nàng sẽ chỉ điểm giúp ta đi.”
“Ngài muốn ta chỉ điểm thì ta phải đồng ý sao? Nghĩ hay nhỉ?” Lý Phượng Minh ngáp một cái thật dài, giọng điệu có mấy phần khiêu khích.
Ai mà không biết tức giận chứ? Chờ ta tiết kiệm đủ tiền bỏ trốn rồi, đến lúc đó cũng lười quan tâm tới người lắm tật xấu như ngươi.
Không biết qua bao lâu, trong lúc Lý Phượng Minh mơ mơ màng màng, nàng cảm giác được bên cạnh có nhiều thêm một thân thể ấm áp, liền tức giận xê dịch vào trong.
Đáng tiếc cái giường này tinh xảo nhỏ nhắn, nàng ngủ ở bên trong, chỉ thoáng dịch người một chút, cánh tay liền dán vào tường.
Tiêu Minh Triệt giống như có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm tối, lập tức vung cánh tay kéo nàng lại gần. Lý Phượng Minh đang buồn ngủ gần chết lập tức muốn giơ tay đẩy hắn, lại bị hắn đè lại.
“Ngài không cho phép ta chạm vào ngài, nhưng ngài tự mình chạm vào ta có vẻ càng ngày càng quen tay nhỉ?” Lý Phượng Minh mơ hồ lẩm bẩm, giọng nói mang theo bất mãn, nhưng cũng lười đấu sức vô vị với hắn: “Buông ra.”
Mơ hồ phát hiện nàng thật sự có chút tức giận, Tiêu Minh Triệt do dự một lát, sau đó nhỏ giọng giải thích: “Ta không cho nàng chạm vào ta, là bởi vì nếu nàng đột nhiên đưa tay về phía ta, ta sẽ sợ. Nhất là ở trước mặt người khác.”
Đây là lần đầu tiên Tiêu Minh Triệt giải thích rõ ràng lý do vì sao không thích bị đụng chạm, ít nhiều gì cũng có vài phần ý tứ yếu thế cầu hòa.
Lý Phượng Minh hơi giật mình, chậm rãi mở mắt, thăm dò hỏi: “Có phải hay không, khi ngài còn bé… Tiền Chiêu Nghi đã làm gì đó?”
“Đôi khi bà ấy giấu một cái kim bằng lông bò trong tay. Đôi khi lại sử dụng khăn tay ngâm nước mù tạt, sau đó đột nhiên nhấn lên miệng vết thương của ta. Đại loại là như vậy.”
Còn rất nhiều nữa, nhưng hắn không muốn nhớ lại.
Mỗi lần chỉ cần Lý Phượng Minh cười tươi như hoa nở rộ, sau đó đột nhiên vươn tay ra với hắn, dù trong lòng hắn biết rõ nàng không phải Tiền Chiêu Nghi, cũng rõ ràng nàng sẽ không thật sự thương tổn đến mình, nhưng hắn vẫn sợ hãi.
Quãng thời gian nhỏ bé bất lực không nơi nương tựa kia, đã để lại quá nhiều dấu ấn không thể xóa nhòa được trong lòng Tiêu Minh Triệt.
Ngay cả bây giờ, khi hắn đã có đủ năng lực tự bảo vệ mình và phản kích chống trả, dù Tiền Chiêu Nghi trước mắt đang ở trong lăng Thái hậu, chịu nhiều lần tha mài lặp đi lặp lại của hai phe nhân mã của Hoàng hậu cùng Thục quý phi, nhưng hắn cũng không có quá nhiều chuyển biến tốt đẹp.
Mặc dù có thể khống chế lực đạo phản kích của mình, cũng sẽ tận lực làm cho mình thoạt nhìn thong dong không sợ hãi, nhưng cái loại sợ hãi liều mạng từ trong xương tủy thoát ra bên ngoài, không phải là giả.
Những ký ức đó quá đau đớn, cho đến nay vẫn còn hạn chế rất nhiều thói quen và hành vi của hắn.
Trong tình huống đặc thù tất sẽ sinh ra sợ hãi thầm kín, điều này đã trở thành gông cùm xiềng xích trong bản năng mà hắn không cách nào thoát khỏi.
“Thì ra là như vậy. Vậy về sau trước mặt người khác, ta sẽ chú ý tận lực tránh ngài.” Thanh âm của Lý Phượng Minh ôn nhu hơn rất nhiều, tràn đầy trấn an cùng cổ vũ.
“Nhưng mà, nếu ngài có thể quen với tiếp xúc bình thường với mọi người, có lẽ từ từ sẽ không sợ hãi như vậy nữa. Dù sao người khác cũng không phải bà ta, mà ngài cũng không phải là ngài khi còn nhỏ nữa. Nhìn xem bây giờ ngài lợi hại biết bao nhiêu? Như lúc này chỉ cần đè ta lại như vậy, chưa cần dốc hết toàn lực, ta cũng chỉ có thể nằm thẳng mặc cho ngài xâu xé.”
Không có cười nhạo, cũng không có châm chọc, không có âm dương quái khí, cũng không có kính nể xa cách. Chỉ là suy tư xem sau này cùng hắn đạt thành phương thức hòa hợp sống chung như thế nào.
Chỉ một thoáng, trong ngực Tiêu Minh Triệt tràn đầy ngọt ngào cùng ấm áp.
Hắn phát hiện bản thân mình ở trong lòng Lý Phượng Minh, không giống như mấy người khác.
Bất kể là cái gọi là “Thục nhân quân tử Triệu Khánh”, hay là “Ngọc Phương có sao trong mắt”, “má núm đồng tiền của A Ninh có thể đựng mật”, hay “Sầm Gia Thụ như cục đường trong gió xuân”…
Mặc dù nàng khen ngợi những người này không dứt miệng, nhưng trọng điểm chú ý cũng chỉ ở vẻ bên ngoài của bọn họ.
Đối với hắn lại khác.
Lý Phượng Minh chẳng những lúc nào cũng vì hắn mà cân nhắc ưu nhược điểm của tiền đồ, đối với hắn còn luôn dung túng, che chở, từng chút từng chút thấm nhuần trái tim khô cạn chết lặng của hắn.
Hắn đột nhiên nhớ tới thật lâu trước kia Liêm Trinh đã từng nói qua, “Vương phi đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng” như vậy. Lúc ấy hắn không tin, giờ phút này lại không biết tại sao, nhịp tim đập rất kịch liệt.
Tiêu Minh Triệt trong bóng đêm vụng trộm mấp máy môi, không hiểu sao lại rất muốn cười.
“Nàng dễ dàng bị ta chế trụ, không phải vì ta lợi hại như thế nào, mà bởi vì ngày thường biện pháp luyện tập của Tân Hồi dạy cho nàng không đúng.”
“Không được nói xấu Tân Hồi.” Lý Phượng Minh hừ cười lầm bầm: “Có mà ngài cũng không biết nàng đang cho ta luyện cái gì thì có.”
“Nàng ta đang dạy nàng “khi một mình bị tập kích thì né tránh chạy trốn, trốn không thoát được nữa thì giả vờ chịu trói, chờ thời cơ một chiêu phản sát’.”
Lúc trước ở hành cung, lần đầu tiên Tiêu Minh Triệt thấy Lý Phượng Minh bị Tân Hồi đánh đến nước mắt đầy mặt, nhảy lên tránh xuống, cũng đã nhìn ra manh mối.
Khi đó hắn không biết các nàng đang giở trò quỷ gì, cũng không có ý nhúng tay vào, cho nên lười nhác hỏi đến.
Hiện giờ đoán được thân phận thật sự của Lý Phượng Minh rồi, tất nhiên là hiểu rõ các nàng đang phòng ngừa chu đáo.
Trước kia Tiêu Minh Triệt sống chỉ đơn giản là tồn tại, nói không rõ là vì cái gì, cũng không biết nên sống thành cái dạng gì. Bây giờ hắn đột nhiên biết rồi.
Hắn muốn bảo vệ Lý Phượng Minh ở bên người, cho nên hắn càng muốn cường đại hơn.
Hắn không được tự nhiên hắng giọng một cái, tận lực làm cho thanh âm của mình nghe không quá vội vàng, vừa kiên định vừa đáng tin cậy.
“Lý Phượng Minh, nếu nàng dạy ta cách ứng phó với tình thế hỗn loạn kế tiếp của triều đình, vậy ta cũng dạy nàng khi bị tập kích thì phải làm thế nào để tự bảo vệ mình.”
“Ha ha, điều kiện này nghe có vẻ rất thực tế.” Lý Phượng Minh cười khẽ một tiếng.
“Thành giao nhé?”
“Được, thành giao. Cứ còn sống là tốt rồi, ta rất tiếc mạng.”
“Vậy sáng mai bắt đầu, mỗi ngày nàng đều theo ta đến diễn võ trường.”
“Được.. Ta cũng sẽ giúp ngài tính toán rõ ràng bước tiếp theo trước khi Hạ vọng thủ sĩ diễn ra.” Lý Phượng Minh cười cảnh báo: “Nhưng ngài không được nói xấu Tân Hồi nữa. Bằng không, ta cho dù đánh không lại ngài, cũng phải cắn chết ngài.”
“Ừ.” Tiêu Minh Triệt đối diện với bóng tối trong trướng, huyết dịch cả người đều cuồn cuộn nóng lên, tay chân toàn thân tê dại liên hồi.
Đợi đến khi người bên gối hô hấp nhẹ nhàng, khóe môi hắn mỉm cười cong lên, giống như một thiếu niên ngang bướng nói trong im lặng, rằng Tân Hồi là một người ngu xuẩn vô dụng.
Ta đang nói xấu nàng ấy đấy, bây giờ nàng đến cắn ta đi. Chỉ biết ngủ thôi.
Sáng sớm hôm sau, võ trường ở Hoài vương phủ vô cùng náo nhiệt.
Lý Phượng Minh dậy hơi muộn, lúc cùng Tân Hồi đi tới diễn võ trường, Tiêu Minh Triệt đã cùng một đống hộ vệ trong vương phủ so chiêu.
Hai nàng cũng không quấy rầy, chỉ đứng ở bên cạnh xem trận tỉ thí lấy một địch nhiều này.
Nhìn một lúc, Lý Phượng Minh liền hối hận đêm qua lại đáp ứng giao dịch với Tiêu Minh Triệt.
“Thực lực của hắn, so với ngươi rõ ràng còn hung mãnh hơn ba phần! Ta nhất định sẽ bị đánh tới mức khóc rống thất thanh.”
Lý Phượng Minh co rúm lại nhìn Tân Hồi, sợ đến không còn chút uy nghi nào đáng nói.
Luận về võ công, Lý Phượng Minh là một kẻ nửa hư nửa thực, còn Tân Hồi mới là cao thủ thứ thiệt, có ánh mắt rất thâm độc.
“Sao hắn có thể hung mãnh hơn ta ba phần được? Hung mãnh hơn năm sáu bảy tám phần thì có!”
Tân Hồi cười to để lộ ra hàm răng trắng: “Theo ta thấy, điện hạ ngài sẽ không bị hắn đánh khóc đâu, chỉ bị hắn đánh cho hỏng người thôi. Chỉ cần hắn xuất ra năm phần lực, cái đầu xinh đẹp trên cổ ngài này phải bay ra xa tám trượng.”
Vừa nghe xong kết quả nghiệt ngã của mình, hai chân Lý Phượng Minh lập tức run rẩy.
“Hay là, ta vẫn nên chuồn đi nhỉ? Cùng lắm thì ta dạy hắn không công. Giúp đỡ người khác là chuyện tốt, không cầu hồi báo, cáo từ cáo từ.”
Đáng tiếc, nàng mới đi ra chưa được năm bước đã bị Tiêu Minh Triệt phát hiện.
Tiêu Minh Triệt lập tức từ trong vòng vây công của đám hộ vệ rút lui, lao về phía Lý Phượng Minh đang muốn chạy trốn.
Mặc dù chiêu thức hắn ra tay đã có chút khắc chế, nhưng động tác của hắn nhanh nhẹn hung tợn, khí thế sắc bén, giống như con sói ở trong rừng rậm.
Đáng thương cho Lý Phượng Minh trong nháy mắt đã bị hắn “bắt” giữ lại, tất cả phản kháng cùng lắm cũng chỉ là hiệu ứng giãy dụa của móng dê, căn bản không có khả năng chạy thoát.
Ngoài dự liệu chính là, sau khi Tiêu Minh Triệt bắt được nàng, chẳng những không có ý xuống tay với nàng, mà ngược lại còn ra hiệu với Tân Hồi
Tân Hồi lúc đầu không rõ ý định, xa xa cùng Chiến Khai Dương liếc nhau một cái, lúc này mới hiểu được ý đồ của Tiêu Minh Triệt ——
Mục tiêu diễn luyện chân chính của Hoài vương điện hạ, không phải là làm cho Lý Phượng Minh nhanh chóng trở nên mạnh mẽ.
Mục tiêu của hắn là hợp nhất hộ vệ Hoài vương phủ, để cho những người này trở thành tấm phòng hộ đầu tiên của Lý Phượng Minh. Mà Tân Hồi là tấm thứ hai. Còn hắn, chính là cánh cửa sinh tử cuối cùng của Lý Phượng Minh.
Theo lệnh của Tiêu Minh Triệt, mọi người ở đây chia làm hai bên công thủ, mỗi người đều tích lực vào vị trí.
Trong lúc nhất thời, hơn mười người do Chiến Khai Dương cầm đầu trở thành “thích khách”.
Lý Phượng Minh bình thường chỉ đối mặt với một mình Tân Hồi, đã đối phó chật vật mười phần.
Giờ phút này đột nhiên có mười mấy người toàn lực xông tới, góc độ vây công xảo trá tiến lên, cảnh tượng hỗn loạn đến mức khiến trong đầu nàng tê dại, hoàn toàn không biết nên chạy theo hướng nào.
Trong lúc hỗn chiến kịch liệt, Tiêu Minh Triệt dùng một cánh tay vòng lấy nàng, dễ dàng giống như ôm một con rối lớn lấp đầy lõi bông.
Hắn thành thạo phá chiêu di chuyển, lúc thì đột nhiên đem Lý Phượng Minh giữ ở trong ngực mình, lúc lại đột nhiên cùng Tân Hồi hợp tác, đem nàng bảo vệ mật thiết ở sau lưng.
Được hắn bảo vệ như vậy, Lý Phượng Minh cũng không cần chật vật chạy trốn như bình thường. Mà toàn bộ hành trình đều trời đất quay cuồng, đầu óc đầy mông lung mây mù.
Hôm nay là lần đầu phối hợp diễn luyện, Tiêu Minh Triệt vẫn cảm thấy có chút xa lạ.
Triền đấu đến cuối cùng, đại đa số hộ vệ giả làm thích khách đều dùng hết sức kiềm chế Tiêu Minh Triệt cùng Tân Hồi, mà Chiến Khai Dương cùng người phối hợp giở trò, thành công tìm được sơ hở…
Một chưởng vỗ vào sau vai Lý Phượng Minh.
Chiến Khai Dương cũng không phải cao thủ đứng đầu hay gì, nhưng hắn vạn lần không ngờ võ nghệ của Lý Phượng Minh lại kém cỏi như vậy.
Một chưởng này đánh qua, Lý Phượng Minh bất ngờ không kịp đề phòng, chính diện nhất thời đụng thẳng vào lưng tấm lưng kiên cố của Tiêu Minh Triệt.
Tiêu Minh Triệt ổn định thân hình, mặc dù chậm nửa bước, nhưng vẫn trở tay giữ chặt vòng eo Lý Phượng Minh, cũng một chưởng đánh bay Chiến Khai Dương còn đang ngây người.
Lý Phượng Minh nước mắt tuôn rơi, bị Tiêu Minh Triệt ôm về phòng ngủ.
Nàng ngồi trên giường, giọng vừa nghẹn ngào, ủy khuất lại nóng nảy: “Nhìn xem ngài đã nghĩ ra cái biện pháp chết tiệt gì vậy?”
Tiêu Minh Triệt luống cuống tay chân: “Hôm nay ta hơi vội vàng một chút, nên nhất thời không thể chu toàn. Sau này mỗi ngày tra ra thiếu sót bổ sung, sẽ…”
“Sẽ cái gì mà sẽ! Sau này ngài phải nói rõ ràng với bên giả thích khách, hoặc là bắt sống, hoặc là git chết con tin tại chỗ! Không có thích khách nào lại đi đánh cho người ta tàn phế cả! Không có!” Lý Phượng Minh ôm lòng phẫn nộ, lệ rơi không ngừng.
Kỳ thật nàng đã hiểu được suy nghĩ của Tiêu Minh Triệt, trong lòng cũng biết biện pháp này của hắn nếu luyện tốt, thật sự có thể bảo vệ mình chu toàn ở Tề quốc.
Cho nên không phải là nàng không muốn tiếp nhận sự bảo hộ của hắn, cũng không phải thực sự muốn khóc.
Chẳng qua là không chịu nổi cái thể chất trời sinh này, ăn đau quá mức liền mãnh liệt rơi lệ, chứ cũng không có bao nhiêu liên quan tới tâm tình.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Minh Triệt thấy nàng khóc thảm thành như vậy, lập tức vừa hoảng hốt vừa đau lòng: “Bị thương chỗ nào rồi? Sao có thể tàn phế được?”
Trong lúc luyện võ có tổn thương là chuyện bình thường, mà người của mình tuyệt đối sẽ không xuống tay đánh chết bao giờ. Một chưởng kia của Chiến Khai Dương, như thế nào cũng không đến mức làm cho nàng bị thương gân động cốt.
“Sau này phía trước ngực của ta sẽ bằng phẳng giống như đằng sau lưng, ngài nói xem đây có tính là bị đánh cho tàn phế không?!”
Lý Phượng Minh tức giận không có chỗ phát tit, ngẩng cao gương mặt xinh đẹp rưng rưng nước mắt, lung tung túm lấy vạt áo Tiêu Minh Triệt, bỗng nhiên mạnh mẽ kéo hắn xuống.
Tiêu Minh Triệt không đề phòng nàng sẽ đột nhiên nổi giận, đột nhiên mất thăng bằng, thuận theo cỗ lực đạo này, liền cùng nàng ngã nhào xuống giường.
Cảnh tượng lập tức đóng băng, môi hai người chỉ cách nhau một ngón tay, hô hấp tất cả đều là mùi của đối phương.
Trước ngực Tiêu Minh Triệt rõ ràng cảm nhận sự mềm mại của cái gọi là “không bằng phẳng” kia, hầu kết nhấp nhô vô số lần, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Lý Phượng Minh.
“Đâu có bằng phẳng giống sau lưng đâu? Nếu nàng thực sự rất muốn hợp trướng thì có thể nói thẳng. Không cần dùng thủ đoạn… khoa trương như vậy.”
Giọng nói của hắn trầm đục khàn khàn, mang theo khí tức nóng bỏng khiến Lý Phượng Minh mặt đỏ tai hồng.
“Rốt cuộc ai mới là người rất muốn hợp trướng hả? Ngài đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.” Nhịp tim Lý Phượng Minh đập mạnh như sấm, đột nhiên buông tay, lúng ta lúng túng nhấn mạnh: “Kỳ thật, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Ngài phải tin ta.”
Giọng khóc nghẹn ngào nức nở, nhu mì run rẩy, dư vị kéo dài.
Dưới tình cảnh mập mờ đặc biệt của “màn giường”, lại tản ra mùi hương mị hoặc câu hồn đoạt phách khác.
“Tin nàng … Mới là lạ. Nàng cứ nghĩ kỹ đi, nếu muốn hợp trướng, thì tuyệt đối không thể hối hận.” Thanh âm của Tiêu Minh Triệt trầm khàn, ẩn giấu trưng cầu cùng xác nhận cuối cùng: “Nhé?”
Một âm cuối lời này của hắn khẽ giương cao lên, giống như cái đuôi to lắm lông vô hình, vung qua vung lại bên vành tai đỏ ửng của Lý Phượng Minh.
Nắng sớm buổi sáng chiếu vào cửa sổ, khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Minh Triệt nóng đến bốc cháy, cong môi nở nụ cười.
Đôi mắt hoa đào màu hổ phách thoáng chốc sáng rực trong suốt, sóng mắt lưu chuyển có thanh hoa lộng lẫy, tựa như mặt trời mọc chiếu vào hồ nước trong suốt.
Trong phút chốc ngắn ngủ, liền chiếu vào bên trong trái tim bốn mùa phồn hoa lần thứ hai nở rộ của Lý Phượng Minh, mùi mật nồng đậm bay đầy trời.
Cảm giác này, khung cảnh này, nơi này, con người này, làm cho nàng hoài nghi sâu sắc, giống như bản thân mình có lẽ có chút thấy sắc liền mờ mắt.
Bởi vì tự nhiên nàng cảm thấy, cho dù có mười Sầm Gia Thụ cộng lại, cũng không ngọt bằng Tiêu Minh Triệt trước mắt này!
Lúc đầu óc choáng váng, nàng lại nhớ tới Tân Hồi đã từng nói qua, trong “Diễm hương xuân truyền kỳ” có một đoạn giới thiệu không rõ đầu đuôi ——
Người sống trên đời, cần phải tận hưởng đúng lúc, có hoa thơm ngát chớ nên phụ xuân nồng. Tục ngữ đã nói rồi: Có sắc đẹp thì nên tận hưởng, chớ bỏ lỡ!
“Được! Không hối hận.”
Trữ quân trước đó cũng vẫn là quân, Lý Phượng Minh điện hạ một lời đã nói ra, rơi xuống đất cũng không hối hận.
Đương nhiên, nàng và Tiêu Minh Triệt đều không ý thức được, chính mình và đối phương nói “không hối hận”, một câu nói giống nhau nhưng lại không có cùng ý tứ.