Edit: Hà Thu
Tiêu Minh Triệt chấp nhận đề nghị của Lý Phượng Minh, dứt khoát viết tấu, bày tỏ phản đối việc “áp dụng thuế nặng đối với phụ nữ lớn tuổi chưa lập gia đình”.
Còn về phần Lý Phượng Minh đề nghị chỉ cần hắn nói thẳng ra con át chủ bài trong tay, chính mình liền có thể giúp hắn bày mưu tính kế trở thành phe thế lực bên thứ ba trên triều đình, hắn khéo léo cự tuyệt.
Hắn nói: “Nếu như gặp rắc rối, ta sẽ lại đến tìm nàng xin thỉnh giáo. Nhưng phần còn lại của đoạn đường, ta phải tự mình đi.”
Lý Phượng Minh không chắc hắn đây là không đủ tín nhiệm mình, hay vẫn là không muốn mọi chuyện ỷ lại vào mình.
Nhưng vô luận như thế nào, Tiêu Minh Triệt chấp nhận từ bỏ khả năng đi đường tắt, chỉ tiếp nhận những lời khuyên cần thiết, hơn nữa còn sẵn sàng xin chỉ giáo, học hỏi, suy nghĩ rồi tự mình đi thử mò mẫm tiến lên phía trước. Cái này khiến nàng phải thay đổi cách nhìn về hắn.
Bởi vì Tiêu Minh Triệt dâng tấu phản đối, nên phe Hằng vương tất nhiên không có thiện cảm với hắn, phe Thái tử thì có chung mối thù với hắn.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cục diện triều đình Tề quốc nhanh chóng trở thành cuộc hỗn chiến kịch liệt giữa Thái tử và Hằng vương.
Thái tử và Hằng vương từ trước đến nay luôn chuyên chú lẫn nhau, lần này lại càng hơn như vậy.
Nhờ vậy, mà con chim đầu đàn Tiêu Minh Triệt này được an toàn ẩn thân ở trong trận doanh của Thái tử. Mặc dù bị ảnh hưởng, nhưng cũng không phải là mục tiêu trọng điểm đả kích của phái Hằng Vương.
Trên triều đình loạn thành một nồi cháo, Tiêu Minh Triệt không khỏi đi sớm về trễ, thức khuya dậy sớm. Lý Phượng Minh cũng chỉ có sáng sớm ở diễn võ trường mới có thể nhìn thấy hắn.
Gần đây hắn ban ngày không phải là thượng triều, thì chính là mang theo Chiến Khai Dương hối hả ra khỏi phủ; Đêm đến thì bận rộn thắp đèn ở bắc viện, thường xuyên đến quá nửa đêm mới nghỉ, đương nhiên cũng ngủ ở Bắc viện.
Mấy đêm hắn không đến chỗ Lý Phượng Minh ngủ, tâm tình Lý Phượng Minh rất phức tạp.
Một mặt, ban đêm không bị quấy rầy nữa, cũng tạm thời tránh được chuyện ríu rít ân ái, có thể yên ổn ngủ một giấc đến bình minh, nàng mừng thầm trong lòng.
Nhưng mặt khác, mỗi lần nàng nghĩ về cuộc đối thoại đêm đó, nàng luôn cảm thấy Tiêu Minh Triệt dường như đã biết thân phận thật sự của nàng.
Cho đến bây giờ, Lý Phượng Minh chưa bao giờ nghĩ tới muốn thẳng thắn nói với Tiêu Minh Triệt thân phận chân chính của mình.
Nếu nói ra chuyện này, thì không thể nào tránh được nghi ngờ “Vì sao trữ quân một nước lại phải giả chết, còn phải thay đổi thân phận đi hòa thân bảo vệ mạng sống.”
Việc này là một mớ hỗn độn lớn trong hoàng thất Ngụy quốc, đằng sau đó lại có ân oán tình thù phức tạp giữa đế hậu, đồng thời xen lẫn bóng dáng tranh giành quan điểm chính trị của đế đảng và hậu đảng.
Đối với Lý Phượng Minh mà nói, đây chỉ là chuyện của chính nàng, không liên quan đến Tiêu Minh Triệt, cũng sẽ không ảnh hưởng đến mức quan hệ đồng minh cộng sinh trước mắt của hai người, nên thật sự không cần phải để cho hắn biết.
Buổi sáng hôm đó, trong thư phòng, Lý Phượng Minh lười biếng dựa vào ghế ngồi.
Nàng buồn bã ỉu xìu nói với Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi: “Tóm lại, nếu sau này hắn lại nhắc tới trữ quân Lý Nghênh, các ngươi cũng không cần chột dạ trầm mặc, cứ lựa lời mà nói là được.”
Mặc kệ lúc trước lộ ra cái gì, chỉ c ần sau này khẳng định nàng là con gái của Dụ vương Lý Điển, thư đồng lúc trước của cựu trữ quân Lý Nghênh, Tiêu Minh Triệt chắc cũng không đến mức nghiêm hình bức cung.
“Điện hạ yên tâm, ta cùng Tân Hồi đều hiểu rõ.” Sau khi Thuần Vu Đại đáp ứng, lại nghiêm túc nhắc nhở: “Nhưng ngài không được xem những quyển sách kia của Tân Hồi nữa.”
Lý Phượng Minh mê man, Tân Hồi vô tội bị điểm danh lại càng mê man hơn.
Tân Hồi hô to oan uổng: “Thuần Vu đại nhân, ngươi nói đạo lý một chút đi. Điện hạ mơ mơ màng màng bị Hoài vương dò hỏi, chuyện này có liên quan gì đến sách vở của ta?”
“Điện hạ mấy lần bị Hoài vương dụ dỗ nịnh nọt, nghe đều giống như trúng mỹ nam kế.” Thuần Vu Đại hừ một tiếng: “Trước kia ở Lạc Đô, điện hạ đã bao giờ như vậy? Từ sau khi đến Ung Kinh, nàng vụng trộm xem quá nhiều mấy loại thoại bản nhảm nhí của ngươi, nhất định là vì như vậy mới trở nên… trầm mê sắc đẹp như bây giờ.”
“Ngươi muốn nói là ta thấy sắc liền mờ mắt phải không?” Lý Phượng Minh cười ra tiếng: “Kỳ quái. Nếu nói là do xem thoại bản, thì tổng ta còn chưa đọc nhiều bằng một góc của Tân Hồi. Vậy tại sao nàng ấy không trở nên trầm mê sắc đẹp?”
Tân Hồi vui vẻ, xen vào trả lời: “Đó là bởi vì ta xem nhiều, có kiến thức rộng rãi, khẩu vị đa dạng, cho nên chỉ trầm chứ không mê.”
“Tân Hồi, có phải là ngươi đang chế giễu ta chỉ có một khẩu vị duy nhất không?!” Lý Phượng Minh không chịu thua, cười với nàng: “Ngươi có thể cười nhạo ta đọc sách không đủ, nhưng không thể xóa bỏ lòng yêu thích công bằng của ta đối với các loại mỹ nam được.”
Hai người bọn họ chỉ vì chuyện vô lý nhàm chán như vậy mà cãi nhau, Thuần Vu Đại chẳng những không có khuyên can, ngược lại còn đứng ngoài cười nhìn.
Mắt thấy Lý Phượng Minh mỗi ngày một thoát khỏi trói buộc trong quá khứ, càng ngày càng thoải mái tùy ý. Thuần Vu Đại cảm thấy, như vậy rất tốt.
Nếu không phải Lạc Đô bên kia bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra biến cố, nàng còn muốn đề nghị Lý Phượng Minh dứt khoát ở lại Tề quốc định cư luôn cho rồi.
Buổi chiều ngày hai mươi ba, Lý Phượng Minh hẹn Văn Âm, hai người cùng dùng mũ lụa mỏng che mặt, đi đến của hàng son phấn ở chợ phía đông.
Cửa hàng bây giờ đã có tấm biển thương hiệu, tên là Trạc Hương Hành.
Mặc dù cửa hàng mới mở không lâu, nhưng trong giới quý phụ quý nữ tại Ung kinh đã có chút danh tiếng, thường xuyên đông như trẩy hội.
Bởi vì đại đa số quý nữ Tề quốc bình thường cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài, nên việc dùng khăn sa mỏng che mặt đi tới cửa hàng son phấn, chính là một trong số ít thú tiêu khiển mà các nàng được cho phép.
Mặc dù Trạc Hương Hành dùng công thức làm son hương phấn mỡ của người Nguỵ làm chủ đạo, nhưng không chỉ dừng lại ở đó.
Văn Âm xích lại kề tai nói nhỏ với Lý Phượng Minh, sắc mặt ửng đỏ: “Hôm trước ta mới nghe nói, tiểu lâu ở hậu viện của Trạc Hương Hành này có điều đặc biệt.
Không mấy người biết Lý Phượng Minh là chủ nhân đứng sau Trạc Hương Hành, tất nhiên cũng không ai biết rằng, những chiêu trò bày ra trong tiểu lâu ở hậu viện kia, thực chất là chủ ý của nàng.
Nàng cười liếc Văn Âm, biết rõ còn cố hỏi: “Nếu có chuyện thú vị, vậy ngươi có muốn đi vào xem một chút không?”
Văn Âm có chút do dự: “Ta đương nhiên là muốn rồi. Chỉ là ta có mơ hồ nghe được mấy câu, nghe nói phải là khách hàng lớn có được ‘Trâm hoa thiếp’, mới có thể đi vào hậu viện tiểu lâu của bọn họ.”
Muốn từ trong tay chưởng quỹ Trạc Hương Hành lấy được một tấm Trâm hoa thiếp, thì cần phải tích lũy tiêu đủ tổng cộng ba mươi lượng vàng ở đây.
Mỗi tấm Trâm hoa thiếp chỉ có thể vào hậu viện của tiểu lâu một lần duy nhất. Lần sau nếu muốn vào lại, phải tiếp tục tốn thêm ba mươi lượng vàng.
Đây không phải là một con số nhỏ đối với Văn Âm.
Văn gia nhiều đời chỉ nghiêm cứu học vấn là chủ yếu, dòng dõi xem như thanh quý, nên không cho phép nàng vì chuyện vặt vãnh không đứng đắn mà tùy ý tiêu xài hoang phí.
Lý Phượng Minh nghiêng người bám vào bên tai nàng, nhẹ giọng cười nói: “Trước đó ta đã giúp Hoàng hậu mua Ngọc dung tán, sau đó cũng tự mình mua thêm một ít kem dưỡng phấn mỡ khác, nên hiện tại đang có mấy tấm Trâm hoa thiếp.”
“Cửa hàng này mới mở được bao lâu, ngươi đã ở đây tốn hơn trăm lượng vàng?!” Văn Âm nghẹn họng, có chút lo lắng cho nàng: “Ngươi như vậy mà bị Hoài vương điện hạ biết, liệu có bị trách cứ hay không? “
Mỗi lần Lý Phượng Minh rút tiền từ trong khố phủ của Hoài vương phủ ra chi tiêu xoay vòng, chỉ cần có đủ vốn hoàn lại, nàng sẽ lập tức cộng thêm cả lãi trả về khố phủ.
Nhưng nàng lại không thể nói cho Văn Âm, mình lấy bất cứ thứ gì của Trạc Hương Hành đều không mất tiền được.
Càng không thể giải thích mình lấy tiền từ trong khố phủ ra chi tiêu, cũng chỉ là một khoản vay ngắn hạn.
Vì thế nàng chỉ có thể nửa thật nửa giả cười nói: “Chìa khóa khố phủ ở trong tay ta, hắn cũng không quá để ý chi tiết. Hơn nữa gần đây hắn đang bận rộn, ta đã mấy ngày không có nói chuyện nghiêm túc với hắn rồi. Hắn làm sao biết được ta đã mua những thứ gì.”
Trước đó có vài chuyện liên quan đến vợ chồng Hoài Vương truyền đi khắp kinh thành khiến dư luận xôn xao. Nhận thức về quan hệ của hai người bọn họ trong giới quý nhân Ung kinh chính là, ấn tượng “Hoài vương phi từ đầu đến cuối đều tình thâm ý trọng, còn Hoài vương lại lạnh lùng xa cách.”
Cho nên Văn Âm cũng đem lời này của Lý Phượng Minh coi như thật, cho rằng nàng đang miễn cưỡng cười gượng, liền vội vàng an ủi.
“Ngươi đừng khổ sở, cũng đừng suy nghĩ nhiều. Ta nghe cha ta nói, mấy ngày nay vì chuyện thu thuế nặng những nữ tử lập gia đình muộn, mà trên triều đình ầm ĩ thành một nồi cháo. Hoài vương điện hạ lên trước dâng tấu phản đối, liền gặp phiền toái, suốt ngày bị công kích. Ước chừng là hắn bị chuyện này làm phiền lòng, chứ cũng không phải là cố ý lạnh nhạt ngươi.”
“Mong được như lời ngươi nói.” Lý Phượng Minh mập mờ lên tiếng, dở khóc dở cười.
Đề tài này cứ như vậy lừa gạt cho qua.
Nếu nàng thành thật thú nhận mình căn bản không thèm để ý xem Tiêu Minh Triệt có lạnh nhạt với mình hay không, Văn Âm hơn phân nửa sẽ cảm thấy nàng là đang mạnh miệng cứu vớt mặt mũi, có khi lại càng thương hại nàng hơn.
“Văn Âm, rốt cục thì chúng ta có đi vào hậu viện tiểu lâu hay không đây?”
“Vừa đúng lúc ngươi có Trâm hoa thiếp, vậy đương nhiên là phải vào rồi! Đợi ta cùng tiểu chưởng quỹ nói xong chuyện hộp vẽ liền đi ngay.”
Văn Âm rất am hiểu tạo bản vẽ làm hộp đựng hoa văn tinh xảo, ngày thường thường thường giúp các thương nhân khắp nơi trong Ung kinh thành ra bản vẽ kiếm tiền tiêu vặt.
Lần trước ở Đàn Đà tự, Lý Phượng Minh biết nàng có con đường phát tài này, lại nghe nói mỗi tấm bản vẽ của nàng bán được năm lượng bạc, liền lập tức muốn đấm tim tại chỗ.
Sau đó nàng để cho Thuần Vu Đại âm thầm thông báo cho các chưởng quỹ lớn nhỏ của Trạc Hương Hành, để cho bọn họ tìm cách kết giao với Văn Âm.
Văn Âm hôm nay chính là đến cùng tiểu chưởng quỹ Đồ Vu đàm phán hợp tác.
Lúc trước Lý Phượng Minh nhìn trúng cửa hàng này, lý do quan trọng nhất chính là tòa tiểu lâu ở hậu viện.
Tiểu lâu có tổng cộng hai tầng, bên trong tầng hai lại có thêm nửa tầng nữa. Nửa tầng này, ba mặt tổng cộng ngăn cách ra gần hai mươi gian nhã các, nhìn ra đại sảnh rộng mở.
Loại bố cục này thích hợp nhất để làm hội trường biểu diễn, chính giữa sảnh đường dựng một cái đài, muốn kể chuyện, hát hí khúc, thậm chí tổ chức xướng hội ký gửi giống như Đàn Đà tự, đều rất thích hợp.
Mỗi vị khách đến sẽ chiếm cứ một gian nhã các, không chỉ nhìn ra được đại sảnh, mà còn có thể bảo đảm sự riêng tư tương đối.
Quý nữ Tề quốc không thể dễ dàng xuất đầu lộ diện ở nơi công cộng, nơi này vừa có thể cung cấp các loại hình vui chơi tiêu khiển, lại không cần phải đi đâu xa, vô cùng vừa vặn thích hợp.
Giờ phút này, trên đài đường có người đang kể chuyện, tiểu nhị dẫn Lý Phượng Minh, Văn Âm cùng Tân Hồi tiến vào một gian nhã các.
Cửa nhã các có treo một tấm rèm hạt gỗ, thanh âm mười phần thanh thoát của người kể chuyện không ngừng bay lên, từng chữ rõ ràng lọt vào tai.
Kỳ thật cũng không nói nội dung gì đặc biệt, chỉ đơn giản là bắt chước “Anh hoa bảo giám”, bình phẩm về nhóm các thanh niên tài tuấn được chú ý gần đây ở Ung Kinh.
Nhưng nữ tử Tề quốc chưa từng thấy qua loại sách như “Anh hoa bảo giám”, người thuyết trình đứng trên sân khấu, dùng ngôn ngữ tinh tế tỉ mỉ miêu tả lại dung mạo nam tử trước mặt mọi người, đối với các nàng mà nói có chút mới lạ kch thích, còn có chút lớn mật.
Dù sao các nàng cũng bị hạn chế nghiêm trọng bởi điều kiện và phong tục của quốc gia, nên ngày thường nếu ngẫu nhiên gặp gỡ những nam tử cùng tuổi nhưng khác họ, cũng không thể tùy ý nhìn thẳng, nếu không rất dễ bị lầm tưởng là lỗ m ãng câu dẫn.
Phong tục dân tình như thế, các nàng trước kia làm sao có cơ hội công khai bình luận từ đầu đến chân các nam tử như vậy? Tiểu lâu của Trạc Hương Hành này, xem như đã giúp các nàng mở ra một cánh cửa đầy thần bí mà cấm kỵ.
Sau khi vào nhã các ngồi xuống, tiểu nhị bày xong trà bánh liền lui ra ngoài.
Văn Âm vội vàng tháo mũ che mặt ra, để cho gò má đỏ bừng vì thẹn thùng hít thở không khí.
“Ngươi trước đây chưa từng e lệ như vậy.” Lý Phượng Minh cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng khoa trương của Văn Âm, bưng chén trà lên: “Nếu là người không biết chuyện nhìn thấy bộ mặt mặt đỏ bừng này của ngươi, chỉ sợ sẽ cho rằng chúng ta tới nơi này tìm hoa vấn liễu.”
“Mặc dù không phải tìm hoa vấn liễu, nhưng…” Văn Âm mặt đỏ tim run, nhưng trong mắt lại lóe lên vui mừng mâu thuẫn.
“Trước kia ta nghe Tứ ca nói qua, có mấy thư lâu mà người nam kể chuyện ấy, sẽ nói về “Quần phương phổ”, khách nhân còn có thể bỏ phiếu bình chọn ra phương khuê mỹ nhân! Tất cả mọi người đều nói, thưởng thức và bình phẩm về cái đẹp là bản tính trời sinh của nam tử. Còn nữ tử cân nhắc nam tử tốt xấu thì thường chỉ nhìn vào đức hạnh, thành tựu cùng tiền đồ, không quan tâm bề ngoài. Nhưng có vẻ như đạo lý này là không đúng.”
Lý Phượng Minh bưng chén trà lên cười nói: “Đương nhiên là không đúng. Lòng yêu thích cái đẹp, nào có phân biệt nam nữ?”
Nếu như nữ tử không quan tâm đ ến bề ngoài của nam tử, thì tại sao lại có nhiều nữ tử tiêu tiền tích góp đổi lấy Trâm hoa thiếp, chỉ để đến tiểu lâu này nghe người ta kể chuyện bình phẩm về mỹ nam tử?
Chẳng qua, Văn Âm rất nhanh liền biết, cách chơi trong tiểu lâu này so với tưởng tượng của nàng còn to gan lớn mật hơn, không chỉ đơn giản dừng lại ở “tụ tập nghe kể chuyện bình phẩm về mỹ nam tử.”
Bởi vì Lý Phượng Minh cùng Văn Âm đ ến hơi trễ một chút, vừa lúc bỏ lỡ một vòng đặc sắc vừa rồi.
Đợi đến khi tiên sinh kể chuyện bắt đầu một đoạn khác, nói về Liêm Trinh tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, Văn Âm liền mở rộng tầm mắt.
Đang lúc người kể chuyện thao thao bất tuyệt nói về Liêm Trinh, liền có tiểu nhị bưng một cái khay tiến vào nhã các.
Trong khay đựng hộp phấn hương mạ vàng.
“Ba vị khách quý mạnh khỏe.” Tiểu nhị sau khi hành lễ xong liền đem khay đặt ở trên bàn, vẻ mặt tươi cười giới thiệu: “Vật này tên là ‘Nghênh điệp phấn’, mỗi lần dùng chỉ cần lấy một ít, hòa chung với nước, xong thoa lên mặt để xông hơi là được. Dùng lâu dài có thể giúp da trắng sáng rạng rỡ, tinh thần sảng khoái. Một hộp chỉ có năm mươi lượng bạc, các khách quý có muốn mua không?”
Những thứ này được bán riêng ở trong tiểu lâu, sẽ không bày ra trên cửa hàng phía trước.
Vật hiếm thì quý, đại đa số các cô nương ở đây hôm nay đều có thể mua được.
Nhưng chi năm mươi lượng bạc cho một hộp phấn thoa mặt, rõ ràng cao hơn giá thị trường quá nhiều, tiểu nhị này lại dám nói “chỉ có”, bởi vì chắc chắn còn có cái khác khiến hắn tự tin.——
Ở một góc trong khay có đặt một cây kẹo đường bột hình người đầy màu sắc, sống động như thật.
Kẹo đường bột hình người là món ăn nhẹ hay gặp ở đầu đường phố Ung Kinh, dùng các loại nước trái cây và rau củ trộn lẫn vào bột, nặn thành các loại hình dạng thần tiên, động vật, ở bên ngoài còn bọc một lớp nước đường óng ánh.
Sau khi nước đường đông lại, bên ngoài cây kẹo bột hình người sẽ trở nên giòn ngọt còn bên trong mềm mại, vừa đẹp mắt ăn lại ngon, các tiểu hài tử rất thích, cũng rất được các cô nương ưa chuộng.
Nhưng cây kẹo bột hình người trước mắt này không phải người bình thường, không phải thần tiên cũng không phải động vật nhỏ, đúng là bộ dáng của Liêm Trinh.
Không cần dò hỏi xem có chính xác hay không, hình dạng này chín phần là đúng rồi.
Văn Âm lén lút liếc trộm cây kẹo bột có khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú kia, lỗ tai đỏ bừng, cố gắng làm bộ như lơ đãng thuận miệng hỏi.
“Nếu mua hộp Nghênh điệp phấn này, thì cây kẹo ngọt kia sẽ tặng cho chúng ta ăn sao?”
Tiểu nhị lanh lợi, vừa nhìn điệu bộ này của nàng liền biết có hy vọng, nụ cười ấm áp gấp bội: “Đó là đương nhiên.”
Mặc dù Văn Âm vừa mới ở phía trước cùng tiểu chưởng quỹ Đồ Vu đàm phán, sau này mỗi lần sản xuất ra một mẫu vẽ hộp đa bảo liền có thể nhận được một thỏi vàng, nhưng tiền này dù sao còn chưa tới tay.
Một hộp phấn hương năm mươi lượng bạc, Văn Âm vừa nghĩ đã thấy tim đau quặn thắt.
Nhưng kẹo bột hình người trước mắt này lại là bộ dáng Liêm Trinh, nàng thật sự không đành lòng bỏ qua.
Vì thế nàng nhìn về phía Lý Phượng Minh: “Ngươi muốn mua hộp phấn bôi mặt này sao?”
Lý Phượng Minh mơ hồ nhìn ra điểm mờ ám, cố ý trêu chọc nàng: “Ta không cần dùng.”
Thấy bộ dạng rũ mắt ỉu xìu của Văn Âm, Lý Phượng Minh liền nháy mắt ra hiệu cho Tân Hồi.
Tân Hồi liền cười nói: “Thực ra ta lại rất muốn mua. Vì là hàng quý nên hơi đắt một chút, nhưng mua một hộp trở về chia ra dùng chung với Thuần Vu, cũng hợp lý vừa vặn.”
Sau khi hai bên thỏa thuận thanh toán xong, Tân Hồi đưa cây kẹo bột hình người kia cho Văn Âm: “Văn Âm cô nương, cái này cho ngươi.”
“Tân Hồi, ngươi không thích kẹo bột đường sao?” Văn Âm cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Tân Hồi cười đến thấy răng không thấy mắt. “Cũng không phải là không thích ăn.”
“Nàng chỉ là không thích cái mặt của Liêm Trinh tướng quân này thôi.” Lý Phượng Minh lấy cây kẹo bột mặt người tới, trực tiếp nhét vào trong tay Văn Âm: “Cầm lấy, không cần khách khí với nàng.”
Văn Âm mặt đỏ đến mức muốn nhỏ máu: “Đừng nói bậy! Ta không phải! Ta không có! Chỉ là ta từ nhỏ, từ nhỏ đã thích… ăn kẹo bột đường mà thôi!”
Sau Liêm Trinh, người kể chuyện lần lượt nói về tứ ca của Văn Âm là Văn Thanh, tiểu công tử Hầu Doãn chính định bá phủ, mỹ nam tử Sầm Gia Thụ vừa thông minh vừa ấm áp, và nhiều người khác nữa.
Tiểu nhị cũng theo đó mà đưa lên các loại son phấn bột mỡ khác nhau, mỗi hộp đều có kèm theo một cây kẹo bột đường mang dáng vẻ của những người này.
Đều là các thanh niên tài tuấn gần đây được bàn tán sôi nổi trong kinh thành, đương nhiên rất được các tiểu cô nương ưu ái theo đuổi.
Có một số cô nương đã ra tay mua son phấn tương ứng, thậm chí chỉ cần mỗi cây kẹo bột hình người kia, quả thực là một cách diễn giải sinh động cho câu nói ám chỉ “mua hộp trả lại ngọc”.
Văn Âm hết sức vui mừng: “Mới vừa rồi ta còn sợ các người sẽ mua ‘Đào hoa kiều’.”
“Đào hoa kiều làm sao vậy?” Lý Phượng Minh khó hiểu.
“Mua đào hoa kiều, là được tặng kẹo bột đường hình tứ ca ta đó!” Văn Âm nhăn mũi, khinh thường hừ cười: “Bộ dáng lớn lên của huynh ấy nhìn thì cũng được đấy, nhưng mà miệng có độc, nói chuyện luôn khiến người ta phát hỏa. Thật không biết hôm nay người mua Đào hoa kiều là ai nữa, nghĩ như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ lại thích huynh ấy sao?!”
Lý Phượng Minh cười quái dị liếc nàng: “Ta cũng tò mò ngươi nghĩ như thế nào, lại đi thích Liêm Trinh tướng quân vậy?”
Mặt Văn Âm nhất thời đỏ mặt như tôm luộc, đứng ngồi không yên, phảng phất như lúc nào cũng có thể chuẩn bị chạy mất dép.
“Ta không thích ai cả! Chỉ là, chỉ là đơn thuần thích ăn kẹo bột đường thôi, mười phần đơn thuần thế thôi!”
Đến giờ thân, Lý Phượng Minh trở lại Hoài vương phủ, một tay cầm hai cây kẹo bột đường.
Tân Hồi đi tìm Khương thẩm nói chuyện, nàng liền một mình trở về tiểu viện.
Còn chưa đi tới cửa tiểu viện, Tiêu Minh Triệt đang đứng ở cửa phủ phía sau nàng liền sải bước chạy tới.
Mấy ngày nay, Lý Phượng Minh chỉ có buổi sáng ở diễn võ trường mới có thể nhìn thấy hắn.
Tiêu Minh Triệt trên diễn võ trường càng giống một thiếu niên anh tuấn lãnh túc, khiến cho người ta cảm thấy có một loại xa cách nhàn nhạt, nhưng cũng không lộ ra uy áp cường thế.
Gần đây Lý Phượng Minh đã quen với bộ dáng kia của hắn, giờ phút này thấy hắn mặc vương bào, khí thế nghiêm nghị, trang nghiêm đoan nhã, trong lòng tự dưng sinh ra một cỗ hoảng hốt xa lạ, phảng phất như trở lại lần đầu gặp mặt lúc đại hôn.
Nàng nghĩ, chẳng qua chỉ thay đổi trang phục, vậy mà khí thế giống như biến thành người khác. Quả nhiên người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên xe mà.
Hai người sóng vai mà đi, cả đường im lặng không nói lời nào, không khí vô cùng kỳ quái.
Nhưng Lý Phượng Minh thật sự không nghĩ ra nên nói cái gì, đành phải gượng gạo tìm chủ đề: “Khụ, hôm nay ngài, trở về rất sớm.”
Trong câu nói không mấy lưu loát cất giấu sự xấu hổ nhàn nhạt, rơi vào trong tai Tiêu Minh Triệt, nghe thế nào cũng giống như chột dạ.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm hai cây kẹo bột hình người trên tay nàng, ánh mắt mười phần nghiêm túc: “Đây là cái gì?”
“Mua đồ được tặng kẹo bột đường.” Lý Phượng Minh mơ hồ giải thích, tay nâng kẹo bột đường lên cao một chút, thuận miệng cười hỏi: “Đây là Sầm Gia Thụ, đây là Chiến Khai Dương. Nhìn có giống không?”
Tiêu Minh Triệt nhíu mày càng chặt hơn: “Vì sao lại có loại vật này?”
Kỳ thật hắn càng muốn hỏi chính là, làm sao có thể ăn loại vật này?
Thứ đồ chơi này có mũi có mắt còn có miệng, nếu Lý Phượng Minh cắn một miếng, vậy không phải giống như hôn nó sao?
“Những cây kẹo bột đường hình người mà thương nhân đưa ra hôm nay, đều là các thanh niên tài tuấn được chú ý gần đây, các tiểu cô nương ai cũng thích.”
Lý Phượng Minh một lần nữa chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa giải thích.
“Vốn là không có Chiến Khai Dương. Nhưng gần đây ngài xung phong phản đối ‘tăng thuế nặng đối với nữ tử lớn tuổi’, nên rất nhiều cô nương đều mang lòng cảm kích ngài. Hoài vương phủ thu hút được nhiều sự chú ý, Chiến Khai Dương đương nhiên cũng được thơm lây. Các thương gia liền vội vàng làm theo hình dáng của hắn, cũng rất được ưu ái theo đuổi.”
Tiêu Minh Triệt thu liễm bước chân đang bước cùng nàng, dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm hai khuôn người mặt kia.
“Vì sao đối với ta lòng mang cảm kích, nhưng người được ưu ái theo đuổi lại là Chiến Khai Dương?”
“Bởi vì hắn còn chưa kết hôn.” Lý Phượng Minh tiếc nuối mím môi, trong lòng mang áy náy, liền thuận tay đem cây kẹo bột hình Chiến Khai Dương kia chia cho hắn: “Là ta liên lụy đến giá thị trường của ngài, đây là chút bồi thường nhỏ, xin vui lòng nhận cho.”
Nàng còn cho rằng Tiêu Minh Triệt sẽ không để ý tới hành động nhàm chán này, nào ngờ hắn chẳng những tiếp nhận, cắn một phát rơi “đầu” của Chiến Khai Dương, còn cướp đi cây Sầm Gia Thụ kia.
“Này! ngài…” Lý Phượng Minh trơ mắt nhìn hắn hai ba miếng đã ăn sạch sẽ, tâm như đao cắt, nghiến răng nghiến lợi: “Tiêu Minh Triệt, ngài bị người ta bỏ đói phải không?!”
Nàng vất vả lắm mới cướp được cây Sầm Gia Thụ kia đó!
Tiêu Minh Triệt nuốt xuống miếng kẹo đường không biết tư vị mặn ngọt, bình tĩnh nhìn lại nàng: “Ta tưởng rằng nàng cầm trong tay, là không muốn ăn.”
Lý Phượng Minh bi phẫn ôm tim:” Ánh mắt của ngài bị gì vậy hả?! Ta rõ ràng là cầm kẹo đường tiếc không nỡ ăn mà.”
Hơn nữa cây của Sầm Gia Thụ, càng nhìn càng thấy lông mày thanh tú, đường nét trên mặt dịu dàng đến mức khiến lòng người sắp tan chảy, chính là bộ dáng công tử ôn nhuận phong nhã tuấn tú bước ra từ trong sách.
Nàng vốn định lấy về khoe khoang với Thuần Vu Đại một phen, sau đó mới ăn như gió cuốn.
Sớm biết nửa đường sẽ bị người khác đoạt mất đồ ăn như vậy, thì vừa nãy ở trong tiểu lâu Trạc Hương Hành, nàng nuốt hết vào bụng luôn cho rồi!
“À, thì ra nàng rất muốn ăn.” Tiêu Minh Triệt gật đầu: “Hiểu rồi.”
“Ngài hiểu cái gì?” Lý Phượng Minh trừng mắt nhìn hắn, đôi môi mím chặt vào trong, hàm răng trắng đã sắp mài thành bột.
Tiêu Minh Triệt không trả lời, chỉ bất ngờ nghiêng người cúi đầu.
Ban ngày ban mặt, hoàng hôn chiếu xuống, hắn cứ như vậy ngậm chặt đôi môi đỏ mọng mềm mại của Lý Phượng Minh, cũng dùng lưỡi dâng lên tư vị ngọt ngào, không hề giữ lại.