Edit: Hà Thu
Buổi chiều lúc trở lại Hoài vương phủ, mưa vẫn chưa dừng lại.
Lý Phượng Minh một mình đứng dưới hành lang, chắp tay sau lưng xuất thần nhìn cảnh mưa trong viện hồi lâu.
Thỉnh thoảng có gió thổi qua, đem mưa bụi tung bay khắp nơi.
Có một số giọt mưa nghiêng bay vào dưới mái hiên, nghịch ngợm tạt lên người nàng một thân nước mỏng.
Lúc này thời tiết đã sắp chuyển sang mùa hạ, nên nàng cũng không cảm thấy lạnh lẽo, ngược lại còn muốn cảm ơn mưa lạnh gió mát đã khiến đầu óc nàng tỉnh táo rõ ràng hơn.
Ngược lại không có tức giận, cũng không cảm thấy Tiêu Minh Triệt có chỗ nào sai.
Nàng với Tiêu Minh Triệt, với Tề quốc, đều chỉ là khách qua đường, rất nhiều chuyện vốn không liên quan đến nàng.
Ngọc Phương nói, Đại trưởng công chúa đối với nàng có chỉ trích phê bình kín đáo, lo sợ nàng muốn biến Tiêu Minh Triệt thành con rối giật dây trong tay nàng.
Giờ phút này bình tĩnh suy nghĩ lại, đứng ở lập trường Đại trưởng công chúa mà nói, phỏng đoán cùng lo lắng này cũng không sai.
Nàng và Tiêu Minh Triệt chỉ là đồng minh mà thôi, Tiêu Minh Triệt vốn không có nghĩa vụ phải cho nàng biết tất cả mọi chuyện.
Cũng giống như chính nàng, cũng không đem tất cả bí mật nói thẳng ra cho hắn biết.
Mối quan hệ cộng sinh giữa hai người bọn họ, giống như hai nước láng giềng thân thiện, khi có cùng chung lợi ích thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, thậm chí tay trong tay cùng tiến cùng lùi.
Nhưng đó chỉ là tạm thời.
Cho dù hai nước có quan hệ chặt chẽ đến đâu, cho dù xác định được đối phương không có ác ý, cũng tuyệt đối sẽ không giống như một con rối, hoàn toàn tùy ý phó mặc cho đối phương bài trí.
Lúc trước là nàng vượt qua giới hạn quá nhiều, sau này cần phải chú ý thu liễm chừng mực mới được.
Sáng hôm sau, lúc Lý Phượng Minh tỉnh lại có chút khó chịu.
Nàng cũng nói không rõ được là có chỗ nào không thích hợp, chỉ mơ hồ cảm giác đầu nặng chân nhẹ, tinh thần cũng không tốt lắm, vì thế liền không đi diễn võ trường.
Cả ngày, nàng nhốt mình trong thư phòng đếm thỏi vàng, đếm ngân phiếu, nhưng sự tăng trưởng đáng kể của tiền tiết kiệm cũng không mang lại cho nàng niềm vui như bình thường.
Đến chạng vạng tối, nàng càng lúc càng đau đầu, người cũng có chút mê man.
Thuần Vu Đại thấy sắc mặt nàng không thích hợp, vội vàng mời phủ y đến, lúc này mới biết nàng bị bệnh.
Hôm nay, Tiêu Minh Triệt trở về rất muộn.
Mới vào cửa phủ, quản sự Khương thúc liền vội vàng bẩm báo tin tức “Vương phi nhiễm phong hàn, đóng cửa nằm trên giường”.
“Đã triệu phủ y qua thăm khám chưa? Tiêu Minh Triệt vừa đi vừa hỏi, trên mặt không có biểu tình, nhưng bước chân lại có chút vội vàng.
Khương thúc nói: “Triệu rồi ạ. Phủ y nói chỉ là phong hàn bình thường, lại thêm suy nghĩ quá nhiều, trong lòng dường như có hỏa khí tích tụ, liền kê một toa thuốc. Vương phi uống thuốc xong liền ngủ thiếp đi, Thuần Vu cô nương bảo đóng cửa viện, nói là mệnh lệnh của Vương phi, sợ đem bệnh khí lây qua cho người khác.”
Chỉ là phong hàn tầm thường, nếu không phải hai người thân cận đến trình độ cực kỳ mật thiết, làm sao có thể dễ dàng bị lây được?
Mà trong phủ này, ai có thể cùng Lý Phượng Minh thân cận đến trình độ cực kỳ mật thiết?
Nói trắng ra, hàm ý mệnh lệnh này của nàng, chính là muốn ngăn cản Tiêu Minh Triệt.
Đáng tiếc nàng đã quên, Tiêu Minh Triệt là một tên gia hỏa thường xuyên nghe không hiểu ẩn ý ngoài lời.
Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi khách khách khí khí khuyên Tiêu Minh Triệt trở về bắc viện, hắn vô luận như thế nào cũng nhất quyết phải nhìn thấy Lý Phượng Minh mới an tâm.
Không ngăn cản được hắn, Thuần Vu Đại đành phải vào phòng ngủ xin chỉ thị.
Lý Phượng Minh uống thuốc xong có chút choáng váng, trong đầu như có quả pháo nổ chậm, đau đến mức sắp nổ tung.
Thật sự cũng không có sức lực để nhiều lời, liền nói: “Tùy hắn đi.”
Được nàng đồng ý, Tiêu Minh Triệt trước tiên vào phòng ngủ kiểm tra nhiệt độ trán của nàng, xác nhận không có gì khác thường, lúc này mới thoáng an tâm.
Sau khi rửa mặt đơn giản xong, liền ngủ lại trong tiểu viện.
Thổi tắt đèn trèo lên giường, Tiêu Minh Triệt thật cẩn thận từng li từng tí đem Lý Phượng Minh ôm vào trong ngực.
Nàng lại chỉ có thể giống như mèo con chít chít oa oa bất mãn mấy tiếng, ngay cả khí lực để giãy giụa cũng không có.
Nàng giống như mới vớt từ trong nước lên, áo ngủ trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, tựa như đang bốc lên khí lạnh.
Tiêu Minh Triệt mười phần khó hiểu: “Hôm nay nàng làm gì vậy? Sao đột nhiên lại khiến chính mình ốm đau bệnh tật?”
“Đếm thỏi vàng.” Giọng nói Lý Phượng Minh khàn khàn, từng chữ mơ hồ không rõ.
Lời nói này, giống như đếm thỏi vàng đến mức khiến mình mệt mỏi thành bệnh vậy.
Trong bóng tối, Tiêu Minh Triệt tức giận rũ mắt khẽ trừng nàng.
Nhưng cả người nàng mềm nhũn, hoàn toàn không còn thần khí tươi tắn như ngày thường. Điều này lại làm cho Tiêu Minh Triệt cảm giác trong lồ ng ngực giống như bị một bàn tay to vô hình nào đó nhéo cho đau đớn.
Sau khi trầm mặc một lát, hắn cúi đầu hôn lên môi nàng hai lần.
Nhẹ nhàng, không hề mang theo dc vọng không an phận, giống như bươm bướm thương xót, nhẹ nhàng điểm qua nhụy ha.
Lý Phượng Minh khàn giọng lầm bầm: “Này, ta bị bệnh.” Không có hứng thú cùng ngươi làm chuyện ân ái ríu rít đâu.
Tiêu Minh Triệt vỗ vỗ lưng nàng: “Không muốn làm gì cả. Ngủ đi.”
Động tác của hắn có chút vụng về, nhưng lực đạo thả ra lại mười phần nhẹ nhàng, là tư thái bảo hộ và trấn an.
Điều này làm cho Lý Phượng Minh ảo giác mình giống như trở lại thời thơ ấu.
Khi còn bé, nếu nàng bị ốm nhẹ hoặc có chút đau nhức, liền sẽ kinh động tới tất cả mọi người.
Cho dù cha mẹ nàng có bận rộn lại mệt mỏi đến đâu, cũng sẽ tận lực an bài công việc, kiên trì cả đêm ở bên cạnh chăm sóc nàng.
Khi đó bọn họ cũng ôm lấy nàng như vậy, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Mặc dù biết rõ như vậy cũng không thể giảm bớt khó chịu của nàng, nhưng họ vẫn làm như vậy.
Bọn họ muốn để cho nàng biết, vào lúc nàng suy yếu, có thể an tâm dựa vào, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần sợ.
Nàng là đứa con đầu lòng của bọn họ, bọn họ cũng không ngần ngại dồn tất cả tình yêu và hy vọng lên người nàng.
Cho dù khi đó đã có nhị đệ của nàng, nhưng nàng vẫn là báu vật được cha mẹ cùng nhau che chở trong lòng bàn tay.
Khi đó nàng, cùng với cha mẹ nàng, có lẽ đều không ngờ tới, mười mấy năm sau, người một nhà từng thân mật dựa vào như vậy, cuối cùng lại biến thành như bây giờ.
Hơn một năm bị biến tướng giam cầm ở đông cung, nàng từng nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Bất lực, khó hiểu, không cam lòng, tức giận, ủy khuất, tất cả đều có.
Sau đó nàng nghĩ thông suốt, cũng liền bình thường trở lại. Nên sau này khi hòa thân đến nước Tề mới có Lý Phượng Minh cởi mở phóng khoáng như bây giờ.
Vốn dĩ phần lớn những đứa trẻ sinh ra trong hoàng tộc đều không thoát khỏi số mệnh này.
Bất kể là loại tình cảm nào trên đời, máu mủ tình thâm cũng tốt, hay tích lũy từng ngày cũng được, cuối cùng đều sẽ như cát mịn xuyên qua kẽ ngón tay, không giữ lại được gì cả.
Thế sự vô thường, lòng người dễ thay đổi. Thời gian có thể mang đi quá nhiều, có thể thay đổi quá nhiều.
Nhớ lại quá khứ, hốc mắt Lý Phượng Minh hơi nóng, mũi cũng chua xót, trong lòng dâng lên một cỗ ủy khuất nói không nên lời, nhưng cũng có chút thoải mái kỳ dị.
Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu một ngày nào đó ta không còn nữa, ngài cưới vương phi mới, cũng nhớ phải chăm sóc chiếu cố người ta như vậy.”
“Nói hươu nói vượn, nàng chỉ là phong hàn mà thôi.” Cánh tay Tiêu Minh Triệt vòng quanh thắt lưng nàng xiết chặt hơn chút, đem nàng ôm chặt trong ngực.
Lý Phượng Minh nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn: “Tránh xa ta một chút, cẩn thận bị lây bệnh.”
“Đừng nói nữa. Ngủ đi. “Hắn nói, chẳng những không có theo lời lui ra, ngược lại còn lại gần đem mũi chống lên mũi nàng, hô hấp giao nhau.
Hắn nhớ rõ từng nghe ai đó nói rằng, nếu đem bệnh khí lây qua cho người khác, thì người bị bệnh kia rất nhanh sẽ khỏi.
Nhưng phương pháp kia của Tiêu Minh Triệt cũng không có hiệu quả.
Hắn liên tiếp nhiều ngày đều ở lại tiểu viện, thế nhưng thân thể giống như được đúc thành thép, không hề có một chút dấu hiệu giống như nhiễm bệnh.
Nói đến cũng lạ, mặc dù xương cốt của Lý Phượng Minh không chịu đau được, nhưng cũng không quá yếu ớt, ngày thường đau đầu nhức óc đều rất ít gặp.
Lúc này bệnh phong hàn quả thực kéo đến như núi đổ, kéo dài từ cuối tuần đến đầu tháng sau, thật sự là ngoài dự liệu.
Cuối tháng vốn phải đi hành cung thăm Thái hoàng thái hậu, nhưng bởi vì nàng bệnh, nên chính Tiêu Minh Triệt tự mình đi.
Đầu tháng yến tiệc sinh nhật Phúc quận vương phi, nàng vẫn ho đến lợi hại, tinh thần cũng mệt mỏi, nên vẫn như cũ là Tiêu Minh Triệt một mình đi dự tiệc.
Nàng đóng cửa dưỡng bệnh không biết sự tình bên ngoài, vẫn là Thuần Vu Đại đi Trạc Hương Hành bàn giao mọi chuyện, mới từ trong miệng Ngọc Phương nghe nói “Nhóm phu nhân quý nữ đều đang nghị luận, nói Hoài vương phi tám phần là bị Hoài vương chán ghét vứt bỏ, nên ngay cả chuyện cần ra mặt cũng không muốn mang theo nàng”.
Điều này làm cho Lý Phượng Minh có chút xấu hổ.
Vòng thứ nhất của Hạ vọng thủ sĩ được gọi là “tập nhìn”, hai ngày sau sẽ chính thức bắt đầu.
Trước mắt nàng đã tốt hơn rất nhiều, theo lý thuyết nên lấy thân phận Hoài vương phi đi cùng Tiêu Minh Triệt lộ diện.
Nhưng tin đồn bên ngoài truyền ra đã được một đoạn thời gian, mà không thấy Hoài vương phủ có dấu hiệu ngăn cản hay bác bỏ tin đồn. Tiêu Minh Triệt ở trước mặt nàng cũng không đề cập tới, nàng sợ sau lưng có kế hoạch mượn sức đánh sức gì đó, nên nhất thời không biết mình có nên đi hay không.
Mà thật sự là nàng nghĩ quá nhiều.
Tiêu Minh Triệt gần đây bận tối mày tối mặt, căn bản không nghe được những lời đồn nhảm này.
Cho nên, đêm hôm ấy khi Lý Phượng Minh lười biếng dựa vào đầu giường, hỏi xem mình có nên đi cùng hắn xuất hiện trong lúc diễn ra thi tập nhìn hay không, Tiêu Minh Triệt liền sửng sốt một lát.
Hắn đứng ở trước giường suy nghĩ một chút, nghi hoặc quan sát Lý Phượng Minh: “Nàng không muốn đi? “
“Không phải là ta muốn đi hay không, mà là ngài có cần ta đi cùng hay không.” Lý Phượng Minh lấy khăn lụa che môi, ho khan như tê tâm liệt phế.
Lời này của nàng khiến Tiêu Minh Triệt nghe xong liền cau mày, nhưng thấy nàng ho dữ dội như vậy, đành im lặng trầm mặc, đi rót một chén canh đường tuyết lê ấm áp đến.
Bây giờ mới là mùa hè, còn chưa đến mùa tuyết lê chín, đây đều là lê ngâm từ năm ngoái.
Mặc dù không phải là trái cây tươi, nhưng có một hương vị đặc biệt, giảm ho tiêu đờm cũng rất tốt.
Sau khi cầm tay Tiêu Minh Triệt ừng ực uống liền mấy ngụm xong, Lý Phượng Minh ngẩng đầu hỏi lại: “Ngài còn chưa nói, rốt cuộc ta có cần đi hay không?”
Mấy ngày nay nàng ho đến rát cả cổ họng, mới vừa rồi lại ho một trận, giờ phút này được canh đường thấm qua, thanh âm nói chuyện cũng khàn khàn.
Tiêu Minh Triệt nghe thấy giọng nói hụt hơi của nàng, có chút đau lòng, nhưng lại càng cảm thấy nàng kỳ lạ.
Nữ nhân này từ trước đến nay luôn là người có rất nhiều chủ ý.
Nếu đổi lại là trước đó, nếu nàng bởi vì thân thể không khỏe mà không muốn tham dự những sự kiện thế này, nàng cũng chẳng bao giờ quan tâm hắn “có cần vương phi đi cùng hay không”. Tròng mắt chỉ cần đảo một cái là có thể lập tức nghĩ ra mười tám cái cớ, bảo đảm hợp tình hợp lý, khiến hắn chỉ có thể thuận theo nàng mà làm.
Nhưng tối nay nàng liên tiếp hỏi lại hai lần, từ đầu đến cuối vẫn đang chờ quyết định của hắn.
Dù là một chi tiết nhỏ, nhưng sự việc xảy ra bất thường tất có quỷ.
Tiêu Minh Triệt vẫn bưng chén canh đường kia đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống liếc nàng: “Vì sao nhất định phải để ta định đoạt?”
“Đây là chuyện của Hoài vương phủ ngài, đương nhiên nên do ngài định đoạt rồi.” Lý Phượng Minh kỳ quái liếc hắn một cái, dựa vào đầu giường ho nhẹ một tiếng.
Nàng đã hiểu rõ, Tiêu Minh Triệt vốn không phải là đứa trẻ con cần nàng dắt đi, nàng cũng không phải là người thông minh hoàn hảo.
Không thể phạm sai lầm đi quá giới hạn nữa.
Đồng minh phải có ý thức tự giác của đồng minh, nên phối hợp thì phối hợp, không cần nhúng tay vào quá sâu.
Mi tâm Tiêu Minh Triệt nhíu chặt hơn: “Cái gì mà của nàng với của ta?”
“Ngài cần gì phải dông dài.” Lý Phượng Minh mở mắt ra nhìn, ghét bỏ mà liếc xéo hắn: “Ngài cứ nói thẳng ra có cần đi hay không là được rồi, vậy cho thoải mái.”
Tiêu Minh Triệt không hiểu được rốt cuộc nàng cổ quái ở chỗ nào, nhưng trong lòng luôn bị một cảm giác không thoải mái ngăn chặn đến hoảng hốt.
Vì thế hắn cố ý dùng lời nói có tâm nhãn đùa giỡn nàng: “Nếu nàng đã không muốn đi, vậy cũng tốt, ta đỡ phải phí miệng lưỡi khuyên nàng.”
“Đã biết.” Lý Phượng Minh nhắm mắt gật gật đầu.
“Biết cái gì?” Tiêu Minh Triệt trừng mắt nhìn nàng: “Sao nàng không hỏi một chút xem, vì sao ta không muốn khuyên nàng đi?”
“Vì sao?”
Trong lòng Tiêu Minh Triệt càng khó chịu hơn.
Hắn làm sao có thể nhìn không ra, Lý Phượng Minh đang qua loa chiếu lệ làm theo lời hắn nói, phảng phất như hắn nói thế nào thì là như thế, nửa điểm tò mò cũng không có.
Này thực sự rất không giống nàng.
Hắn nghiêm mặt nói: “Hạ vọng thủ sĩ, vòng đầu tiên ‘Tập nhìn’, nhưng kỳ thật là lấy tướng mạo quyết định chiến thắng.”
Chế độ tuyển chọn quan viên các quốc gia tuy khác nhau, nhưng ngoài tài năng và tư cách đạo đức, trong tối vẫn phải xem xét bề ngoài.
Dù sao, nếu vào triều làm quan, bất kể chức quan lớn hay nhỏ, ít nhiều đều đại biểu cho uy nghiêm thể diện của triều đình. Nếu dáng dấp hình thù kỳ quái, vậy thật sự không thích hợp.
Nhưng các quốc gia khác đối với loại chuyện “trông mặt mà bắt hình dong” này, đều là đặt ở dưới mặt bàn không nói rõ.
Chỉ có Tề quốc là quá mức thẳng thắn trong việc này, trực tiếp thiết lập liên kết “tập nhìn”, cho phép dân chúng tham dự, lấy chuyện đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài làm thành một sự kiện công khai.
Lý Phượng Minh đột nhiên mở to hai mắt, tò mò nhìn chằm chằm hắn.
“Diện mạo của con người đẹp hay xấu là tùy thuộc vào sở thích của mỗi người. Nếu như có mấy sĩ tử trong các phương diện khác không có nhiều khác biệt, chỉ có ngoại hình là khó phân cao thấp, ý kiến của các nhân vật lớn trên đài tuyển sĩ cũng xuất hiện bất đồng, vậy cuối cùng dựa theo tiêu chuẩn gì để quyết định ai trông đẹp hơn?”
“Những dân chúng có mặt tại đó sẽ ném hoa và ném trái cây. Ai có được nhiều hoa và trái cây hơn, sẽ không bị loại.”
“Cái này chẳng khác nào, triều đình bỏ công sức tiền của tổ chức một sự kiện lớn, để cho mọi người công khai đến ngắm mỹ nam sao?!” Lý Phượng Minh kích động đến mức khàn giọng.
Cái này không khỏi quá thú vị rồi! Nàng thật không nghĩ tới người Tề quốc lại dám chơi như vậy.
Thấy nàng hứng thú tăng vọt, buồn bực trong lòng Tiêu Minh Triệt giải tỏa một chút, cố ý tự quyết định: “Nếu nàng đã không muốn đi, vậy cũng tốt.”
“Ta muốn! Ta rất muốn! “Lý Phượng Minh điên cuồng gật đầu, vừa ho vừa nói: “Để ta đi đi!”
“Mới vừa rồi không phải nàng nói để cho ta quyết định sao? Vậy ta quyết định, nàng vẫn là đừng đi mới tốt.”
Nói xong, Tiêu Minh Triệt đi đến một bên, thổi tắt đèn đuốc.
Trong phòng ngủ nhất thời lâm vào bóng tối.
Sau khi vén chăn lên giường, hắn liền nghe Lý Phượng Minh vội vàng cam đoan: “Ta tuyệt đối không làm hỏng chuyện của ngài đâu. Nếu ngài có kế hoạch gì không tiện đưa ta xuất hiện, ta có thể trang điểm kiểu khác, lặng lẽ đi với thân phận khác!”
“Không có kế hoạch, càng không bất tiện.” Tiêu Minh Triệt tức giận cười lạnh: “Ta chỉ là sợ nếu như nàng đi, không biết muốn mua bao nhiêu hoa quả cho người khác.”
Lý Phượng Minh run rẩy một lát, khàn khàn cười ra tiếng.
Nàng ùng ục lăn vào trong ngực Tiêu Minh Triệt, ôm lấy eo hắn: “Ôi, đường đường là Hoài Vương điện hạ của Đại Tề, sao cũng biết ăn giấm chua rồi?”
Cách nói này đối với Tiêu Minh Triệt mà nói thật sự là không đứng đắn. Hắn làm bộ muốn bẻ khóa cánh tay trắng như ngó sen đang vòng quanh hông, nhưng cũng không có thật sự sử dụng lực.
“Ta không phân biệt được ngũ vị, nên cái không biết nhất chính là giấm chua.”
“Đó chính là học để tranh giành sự sủng ái.”
Lý Phượng Minh đặt cằm vào ngực hắn, tiếng cười rầu rĩ chấn động khiến trái tim hắn nổi trống liên hồi.
“Đừng như vậy mà, dễ nói dễ thương lượng nha. Ta cam đoan chỉ đi xem, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ lời nói hay hành động nào không thích hợp.”
Trong trường hợp này, mặt mũi Hoài vương điện có bao nhiêu quan trọng, nàng còn có chừng mực.
Tiêu Minh Triệt hừ một cái thật mạnh, tức giận xoay người đổi chỗ với nàng, trong miệng oán hận trầm giọng: “Nếu ta cho nàng đi, nàng có dám cam đoan, tuyệt đối sẽ không bao giờ mua hết hoa quả vì Sầm Gia Thụ không?”
Nửa tháng trước, ánh mắt sáng ngời lấp lánh của nàng khi nhìn thấy cây kẹo bột đường có hình dáng Sầm Gia Thụ, Tiêu Minh Triệt đến bây giờ vẫn còn nhớ như in.
“Cam đoan, ta cam đoan.” Lý Phượng Minh gật đầu như giã tỏi: “Ta sẽ để Thuần Vu cùng Tân Hồi mạnh mẽ ngăn ta lại, cho dù ta nhất thời xúc động mua toàn bộ hoa quả của kinh thành Ung, vậy cũng không cho ai!”
Tiêu Minh Triệt tức giận cắn răng: “Nàng thật đúng là muốn mua?!”
“Ta nói là ‘cho dù nhất thời xúc động mua’, chứ chưa chắc muốn mua thật. Tiểu ca ca à, ngài đừng có keo kiệt thế chứ, để cho ta đi nha?”
Giọng nói khàn khàn mềm mại, đột nhiên lại nũng nịu ngoan ngoãn như vậy, đối với Tiêu Minh Triệt đã ăn chay hơn mười ngày mà nói, thật đúng là muốn mạng.
Nhận thấy bầu không khí đột nhiên thay đổi, Lý Phượng Minh vội vàng đè lại bàn tay không an phận của hắn.
“Đừng làm bậy.” Lý Phượng Minh vừa cười vừa quay đầu ho khan: “Ta còn đang bệnh, thật sự không có tinh lực.”
“Không có tinh lực, nàng còn trêu chọc ta làm cái gì?” Lần huyên náo này khiến cho tinh lực của hắn mười phần thịnh vượng.
Tiêu Minh Triệt rầu rĩ đỡ nàng ngồi dậy, tiếp theo mò mẫm xuống giường, trước tiên đi rót canh đường tuyết lê cho nàng, sau đó đi đến bên cửa sổ…
Đẩy cửa sổ, hóng gió, cố gắng bình tĩnh.
Lý Phượng Minh cầm canh đường nhấp một ngụm nhỏ, quay đầu nhìn đường cong bóng lưng duyên dáng của hắn, trong lòng đột nhiên vừa ấm vừa mềm.
Nàng cảm thấy mình hình như thật sự là bị sắc làm mờ mắt rồi, bởi vì nàng vậy mà nhỏ giọng thốt ra: “Nếu ta mua hoa quả, cũng không cho người khác, chỉ cho ngài thôi.”
Trước cửa sổ, Tiêu Minh Triệt nghe thế liền quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn lại: “Đây chính là nàng nói.”
Ngoài cửa sổ không có trăng, trong phòng không có đèn, nhưng giờ khắc này, đôi mắt hoa đào của hắn sáng lấp lánh, tựa như những ngôi sao trên trời đều rơi vào trong đó.
Lý Phượng Minh vô cùng nghi ngờ, thứ mà bản thân làm hỏng trong trận phong hàn này không phải là cổ họng, mà là đôi mắt.
Nàng vậy mà nhìn thấy, những ngôi sao trong mắt Tiêu Minh Triệt kia, đều đang cười.