Edit: Hà Thu
Kế hoạch chạy trốn lần trước ở hành cung không bệnh mà chết, Lý Phượng Minh ít nhiều có chút chột dạ.
Tiêu Minh Triệt cũng không làm rõ hay gây khó dễ, đây là đang bảo vệ nàng, nàng hiểu, cũng rất biết ơn.
Nhưng đặt nhược điểm vào trong tay Tiêu Minh Triệt, lòng nàng vẫn thấy không yên tâm.
Nàng có ý định thẳng thắn với Tiêu Minh Triệt.
Trước đó mang Ngọc Phương cùng Đồ Vu ra ngoài ánh sáng đến trước mặt Tiêu Minh Triệt, chính là muốn làm đệm hơi trước, sau đó mới tìm cơ hội nói chuyện với Tiêu Minh Triệt về thân thế cùng trải nghiệm ly kỳ của nàng.
Tóm lại, trong kế hoạch của nàng, việc này nên nói lúc nào, làm thế nào để nói và nói đến mức độ nào, quyền chủ động nên ở phía nàng.
Vốn định giúp đỡ Tiêu Minh Triệt hoàn thành đoạn hành trình quan trọng cuối cùng này, tích góp đủ ân tình, sau đó mang tình cảm ra bàn điều kiện, mới có thể thuyết phục hắn thông cảm cho nguyên nhân nàng phải rời đi.
Sau khi đạt được sự thông cảm của hắn rồi, nàng mới có thể tiến thêm một bước, tiếp tục mổ xẻ những lợi ích mà cả hai bên có thể đạt được sau khi nàng giả chết rời đi.
Như vậy, sau này nếu nàng lại tìm được cơ hội rời đi, Tiêu Minh Triệt cũng sẽ không gây khó dễ cho nàng nữa.
Nhưng tối nay Tiêu Minh Triệt đột nhiên dùng mỹ nam kế, làm rối loạn nhịp tim nàng, cũng làm đảo lộn kế hoạch của nàng, cái này không được tốt cho lắm.
Nàng không có tiền đồ, chịu không nổi mỹ nam kế giả ngoan bán thảm.
Nếu đối phương đã trực tiếp làm sáng tỏ, Lý Phượng Minh cũng không thể giả vờ ngây ngốc mãi.
Nàng cố gắng trấn định, nói lời thúc giục: “Đừng nói nhăng nói cuội nữa, cứ viết chứng từ trước đi, còn lại nói sau. Chứng từ đương nhiên là viết cho Lý Phượng Minh điện hạ.”
“Được.” Tiêu Minh Triệt gật đầu, cầm bút chấm mực.
Tối nay hắn giống như có chuẩn bị mà đến, Lý Phượng Minh lo lắng hắn sẽ giở trò lừa bịp trên giấy tờ, nên vẫn một mực nhìn chằm chằm.
Nhưng mà Tiêu Minh Triệt hoàn toàn không có ý giở trò lừa bịp.
Từ nửa năm trước lúc đi Nam Cảnh, hắn đã mơ hồ cảm giác được Lý Phượng Minh không thích hợp lắm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ hắn.
Đáng tiếc hắn biết quá ít về quá khứ trước đây của Lý Phượng Minh, mà Lý Phượng Minh lại bởi vì bất an mà đề phòng rất nặng, rất nhiều chuyện không dám tùy tiện nói rõ ngọn ngành với hắn. Cho nên hắn căn bản không biết nên làm như thế nào mới có thể giữ được người lại.
Hắn không giỏi phỏng đoán tâm tư người khác, sợ biến khéo thành vụng, nên mới thỉnh giáo đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn, Phúc quận vương Tiêu Minh Tấn.
Tiêu Minh Tấn nói cho hắn biết, có chuyện yêu cầu, chính là có điều kỳ vọng. Có điều kỳ vọng, sẽ không dễ dàng vứt bỏ.
Cho nên hắn một mực chờ đợi Lý Phượng Minh đưa ra yêu cầu đối với hắn.
Tối nay Lý Phượng Minh đề xuất “viết chứng từ”, kỳ thật là nói thuận miệng nói chơi, nhưng đối với Tiêu Minh Triệt mà nói, không thể nghi ngờ chính là cơn mưa sau hạn hán kéo dài.
Hắn thành kính giống y như lúc vỡ lòng tập viết, nghiêm túc đem lời hứa vừa rồi của mình viết rõ ràng thành văn.
【 Khế ước do bên ký kết Tiêu Minh Triệt lập ra, nguyện đem tất cả những thứ dưới quyền sở hữu của mình cho Lý Phượng Minh. Tất cả những gì ta có trong cuộc đời này, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ cho. 】
Điều kiện này quá mức khó tin, lại quá mức kinh người.
Nếu Lý Phượng Minh thật sự là một tên khốn kiếp tham lam vô độ, có được thứ đồ chơi này, cuỗm sạch gia sản của hắn rồi cao chạy xa bay, trốn đi nơi khác nuôi một đám tiểu lang quân, hắn cũng không có chỗ kêu oan!
Nhìn vết mực chưa khô, Lý Phượng Minh không biết nên tin hay không nghiêng đầu đánh giá hắn: “Ngài có biết lời hứa này nặng bao nhiêu không?”
Tiêu Minh Triệt trầm mặc không trả lời, cũng nghiêng đầu nhìn lại nàng.
Một lát sau, hắn vươn tay phải ra, dùng ngón tay cái chạm vào vết son đỏ trên môi nàng, rồi hạ xuống khế ước dấu ngón tay đỏ tươi.
Động tác này đến không hề báo trước, Lý Phượng Minh vô cùng sửng sốt.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc tại chỗ của nàng, Tiêu Minh Triệt khẽ mím môi cười, kéo tay nàng điểm một cái giống y hệt.
“Biết, cho nên nàng phải cất thật kỹ.” Tiêu Minh Triệt mỉm cười từ đáy mắt, giọng nói lại rất nghiêm túc: “Nàng giữ nó, từ nay về sau liền có thể đem ta nắm ở trong lòng bàn tay. Nhưng nhớ đau lòng cho ta một chút, đừng bóp cht là được.”
Bên trên tờ khế ước kì dị, hai dấu tay đỏ tươi một lớn một nhỏ thân mật dựa sát vào nhau, tựa như một quả mật đào chín.
Cổ họng Lý Phượng Minh siết chặt hết lần này tới lần khác: “Ngài… học được những mánh khóe này ở đâu?”
“Tiêu Minh Tấn dạy. Bây giờ, nàng có thể yên tâm nói cho ta chuyện của nàng chưa?”
Tiêu Minh Triệt rất hiếm khi cười đến mức mặt mày cong cong, nhìn qua nhu thuận đến mức Lý Phượng Minh kinh hồn bạt vía.
Trước kia nàng thường âm thầm hy vọng Tiêu Minh Triệt có thể cười nhiều hơn chút, nhưng hiện giờ lại cảm thấy Tiêu Minh Triệt vẫn nên mang theo khuôn mặt lạnh lùng như khúc gỗ thì tốt hơn.
Mang theo gương mặt đẹp trai như vậy, lại còn cười đến ngoan ngoãn vô hại như vậy…
Quá mức mê người, trái tim nàng sắp nhảy lên cổ họng tới nơi rồi!
Để nói một cách triệt để thấu đáo về quá khứ, Lý Phượng Minh phải xé toạc những vết thương ẩn còn chưa lành lặn trong lòng.
Chuyện này cần một chút dũng khí.
Nàng lệnh cho Thuần Vu Đại lấy hai vò rượu xuân, lại lệnh cho Tân Hồi ở bên ngoài canh giữ, lúc này mới cùng Tiêu Minh Triệt tiến vào noãn các của Bắc viện.
Sau khi uống bốn năm ngụm rượu ngon, hai gò má Lý Phượng Minh dần dần nóng lên.
Tiêu Minh Triệt dùng đầu ngón tay khẽ vuốt v e bên ngoài vò rượu, nhìn nàng không chớp mắt.
Bên trong noãn các trải dài cả dãy nến, mỗi một ngọn nến đều được thắp sáng, ánh sáng nhu hòa tràn ngập căn phòng.
Nàng được bao phủ trong chùm ánh sáng này, thoạt nhìn mông lung huyền ảo, mềm mại lại yếu ớt.
“Ngài muốn nghe gì?” Nàng ôm lấy bình rượu nhỏ, khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, trán nhẹ nhàng chạm vào ánh trăng chiếu vào song cửa sổ.
“Tất cả về nàng.” Tiêu Minh Triệt trầm giọng nhẹ nhàng, đi thẳng vào vấn đề: “Thái tử của một nước, vì sao lại phải giả chết thay đổi thân phận, trở thành công chúa hòa thân?”
“Toàn bộ chuyện này thật sự rất nhảm nhí, ta sợ ngài nghe xong lại cho rằng ta đang lừa gạt ngài.” Nàng nhìn đêm đông thăm thẳm bên ngoài, cũng không biết là nên khóc hay nên cười.
Thái tử Đại Ngụy Lý Nghênh, êm đẹp sống mười bảy năm, lại đột nhiên biết được, sự ra đời của mình chỉ giống như một câu chuyện cười bịa đặt vụng về.
Cho dù mọi chuyện đã qua hơn ba năm, nhưng Lý Phượng Minh vẫn có thể nhớ rõ ràng cảm giác hoảng hốt cùng hoang đường giống như sét đánh ngang tai ngày ấy.
Tiêu Minh Triệt nheo mắt nhìn gò má của nàng, trong lòng có chút đau xót: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Lý Phượng Minh lại uống một ngụm rượu, ánh mắt vẫn dừng ở ngoài cửa sổ: “Chuyện giữa đương kim đế hậu Đại Ngụy, ngài biết bao nhiêu?”
Đối với chuyện hoàng thất Ngụy quốc, những thứ Tiêu Minh Triệt có thể biết, đơn giản cũng chỉ là những thứ mà thiên hạ đều biết.
“Hai người nên duyên vợ chồng từ lúc còn trẻ, một đường đồng cam cộng khổ. Sau khi Ngụy Đế đăng cơ, chính kiến của bọn họ không hợp nhau, đế đảng hậu đảng địa vị ngang nhau.”
Lý Phượng Minh chậm rãi nhắm mắt lại, cười nhạt lẩm bẩm: “Nên duyên vợ chồng từ khi còn trẻ không sai, cùng khổ cũng không sai. Còn đồng cam lại chưa chắc…”
Khi Ngụy Đế còn trẻ, cũng là một hoàng tử không được coi trọng.
Ông ấy còn thảm hơn so với Tiêu Minh Triệt, sau khi trưởng thành đại hôn xong liền bị tiên đế đuổi đi thái ấp phong ở Yến Dương Châu.
Thái ấp (tiếng Trung giản thể: 領地), còn gọi là phong ấp, thực ấp, lãnh địa, phong địa hay đất phong, là những thuật ngữ tương đương dùng để chỉ những vùng đất được quân chủ ban phong cho các lãnh chúa chư hầu nhằm đổi lấy cam kết trung thành và phục vụ. Quyền cai quản thái ấp có thể được thừa kế hoặc mở rộng thông qua ban thưởng, hôn nhân. Các lợi ích từ thái ấp có thể là quyền cai trị trực tiếp lãnh địa, thu thuế, các lợi tức từ các quyền khai thác như săn bắn hoặc đánh cá, độc quyền trong thương mại và các trang trại cho thuê.
“Yến Dương Châu xa xôi hẻo lánh, nếu không phải mang theo cái danh vương tước, nói ông ấy bị lưu đày cũng có người tin.”
Còn Nguỵ hoàng hậu vốn là con gái của một gia đình quý tộc, mặc dù xuất thân là thứ nữ, nhưng cũng không bị đối xử lạnh nhạt, từ nhỏ cũng coi như được nuôi dưỡng trong lồ ng kính.
Nhưng hoàn cảnh ở Yến Dương Châu quá khắc nghiệt, cho dù là vương phi cũng khó hoàn toàn được sống an nhàn sung sướng. Về lâu về dài, sức khỏe dần sa sút.
Trong năm năm, bà từ một thiếu nữ mười sáu tuổi trở thành thành vương phi hai mươi mốt tuổi. Trong khoảng thời gian này, bà từng mang thai hai lần, nhưng đáng tiếc đều không may bị sảy thai, điều này càng làm tổn hại đến thân thể.
Sau đó, trong triều Ngụy xảy ra chuyện.
Lúc ấy Thái tử cùng Tam công chúa tranh quyền thừa kế, cuối cùng huynh muội tương tàn, hai bên đều bị thiệt hại, còn liên lụy đến mấy đệ đệ muội muội không tham gia vào.
Dù sao cuối cùng chết vẫn là chết, mà hỏi tội vẫn là hỏi tội, ngay cả hoàng hậu lúc đó cũng bị cuốn vào.
Sau khi tiên đế bình ổn được cục diện xong, liền tức giận đến mức bệnh không dậy nổi. Trước khi lâm chung không biết nghĩ như thế nào, lại hạ chỉ đem đương kim Ngụy đế đón về Lạc Đô kế vị.
Vốn tưởng rằng bản thân sẽ chết già nơi biên ải, vậy mà lại ngoài ý muốn nhặt được ngôi vị hoàng đế, Ngụy đế ít nhiều có chút quên mình.
Năm đầu tiên sau khi đăng cơ, ông nghênh đón hai vị quý phi vào làm phong phú hậu cung theo quy chế, sau đó liền đem quốc chính triều vụ ném cho người vợ đang nắm giữ nửa phần ngọc tỉ của quốc gia, còn mình thì đắm chìm vào nhục dc.
Mặc dù Ngụy hậu có vài phần thiên phú cùng thủ đoạn trong quốc chính triều sự, nhưng bởi vì thành hôn nhiều năm rồi vẫn chưa có con, nên chung quy vẫn thiếu một chút tự tin.
Lại thấy hai vị quý phi càng ngày càng được vinh sủng, bà không thể không lo lắng tương lai của mình.
Bà cố gắng điều dưỡng thân thể nhưng lại chậm chạp không thấy chuyển biến tốt, dưới tình thế cấp bách liền dùng chút thủ đoạn.
“Thủ đoạn cũ tới không thể cũ hơn. Đơn giản chính là động tay động chân trong rượu một chút, lại an bài một nữ quan trung cung có thân hình tương tự với mình… Ngài hiểu không?” Hai gò má Lý Phượng Minh đã hiện lên sắc hồng, mắt say lờ đờ mông lung.
“Sau đó, liền có… Thái tử Lý Nghênh?” Tiêu Minh Triệt nhấp một ngụm rượu xuân, không nói nên lời trong lòng là tư vị gì.
Lý Phượng Minh khẽ cười ra tiếng, chua xót tự giễu nói: “Đúng vậy. Ngài nói xem có khéo hay không chứ? Bà ấy mạo hiểm đánh cược một phen, lại có thái tử Lý Nghênh.”
Sau đó Ngụy hậu tới Lưu Đô, lấy lý nơi đó có khí hậu tốt, thích hợp cho việc dưỡng thai. Còn nữ quan trung cung kia sau khi sinh con xong liền buông tay khỏi nhân thế.
Ngụy hậu làm lễ chôn cất, lấy lý do “bệnh nặng đột ngột qua đời” mà thưởng lớn cho gia tộc của nàng, sau đó mang theo nhi nữ hồi cung.
Trong một năm Ngụy hậu ở lại Lưu Đô, Ngụy đế chưởng quản quốc chính, đế đảng tự nhiên thành hình. Trong hậu cung Như quý phi cũng sắp lâm bồn, tình hình triều đình trước đó và cả hậu cung đối với nàng đều bất lợi.
Cũng may nàng cược thắng, có được lá bùa hộ thân Lý Nghênh trước Như quý phi.
Dù sao cũng là đứa con đầu lòng của Ngụy đế, sự xuất hiện của Lý Nghênh khiến tình cảm đã sớm lạnh nhạt giữa đế hậu lại nóng lên.
Đúng lúc Ngụy quốc đã lâu không xuất hiện nữ đế, thần dân ai ai cũng đều kỳ vọng. Cho nên dưới ánh mắt trông mong của mọi người, Lý Nghênh ngay từ khi còn ở trong tã lót đã được phá lệ lập làm thái tử.
Ngụy hậu cũng vì thế mà thuận lợi trở về triều đình.
Đáng tiếc cặp đế hậu này không hòa thuận được bao nhiêu năm.
Từ khi Lý Nghênh bắt đầu hiểu chuyện, đã thấy bọn họ tranh chấp chỉ vì chính kiến không hợp.
Sau đó đổi thành Ngụy đế giở thủ đoạn, cố ý để Nguỵ hậu mang thai khi tuổi đã cao.
Ngụy hậu khi còn trẻ ở Yến Dương Châu trải qua năm năm khổ sở, lại sinh non hai lần nên thân thể bị tổn thương, sau khi hồi kinh vội vàng cố gắng thụ thai mà không được. Nhưng những năm này sau khi có Lý Nghênh, địa vị của bà ngày càng vững chắc, ước chừng cũng điều trị nghỉ ngơi tốt, nên sau đó thực sự có thai.
Nhưng Ngụy đế vẫn chưa thể hoàn toàn toại nguyện ——
Vào lúc Nguỵ hậu hơn ba mươi tuổi, thuận lợi sinh ra Chân Định công chúa Lý Diêu, mẹ con bình an.
Tuy nói giữa hai vợ chồng Thiên gia này có rất nhiều vấn đề, nhưng đứa nhỏ Lý Nghênh này đã cho bọn họ nếm thử tư vị lần đầu làm cha mẹ, ý nghĩa rất khác biệt, cho nên dù hai người bọn họ không hợp, nhưng mỗi người đối với Lý Nghênh đều là thật lòng thật dạ yêu thương.
“Lý Nghênh được hai người bọn họ che chở cẩn thận mà lớn lên, cũng không biết sự thật về thân thế của mình. Cha mẹ đối với nàng đều không tệ, nàng bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử, cho nên vọng tưởng muốn hòa giải quan hệ của bọn họ.”
Lý Phượng Minh nhắm chặt hai mắt, giống như đang kể chuyện của người khác.
Năm Lý Nghênh mười bảy tuổi chuẩn bị xây dựng Huy Chính viện, mắt thấy mâu thuẫn giữa đế hậu càng lúc càng gay gắt, liền dự định ở giữa khuyên giải đôi bên.
Nàng trịnh trọng chọn ngày lành tháng tốt, mở tiệc rượu trong Đông cung, còn đặc biệt cho tất cả người hầu lui ra ngoài, còn tưởng một nhà ba người sẽ giống như nhà bình thường, ngồi xuống nói chuyện tâm sự.
Ngụy đế bên kia phái người tới báo trước nói mình có việc không đến, Ngụy hậu tức giận rót rượu uống đến say mèm.
Sau một phen khóc rống phát tit, men say lên đến đỉnh điểm, bà bất ngờ kéo tay Lý Nghênh, nói ra bí mật giấu trong lòng mười bảy năm.
Đang lúc Lý Nghênh giống như bị sét đánh ngang tai, thì Ngụy đế nửa chừng đổi ý chạy tới cũng ở ngoài cửa nghe hoàn bộ quá trình.
“Lúc đó mọi người đều trợn tròn mắt, ba người ai nhìn ai cũng thấy xấu hổ.” Lý Phượng Minh lấy mu bàn tay che mắt lại, “Thật ra. Lúc ấy ta không cảm thấy khổ sở, cũng không cảm thấy kinh hoảng, chỉ cảm thấy xấu hổ. Xấu hổ đến mức chỉ hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ.”
Khi đó tình hình Ngụy hậu ở trên triều đã ổn định, thế lực của hậu đảng và đế đảng ở triều cục là ngang tài ngang sức, mỗi người chiếm nửa giang sơn.
Trong tình cảnh này, Ngụy đế đã không thể bởi vì vui buồn của bản thân mà mà dễ dàng động vào nàng nữa, nếu không Ngụy quốc tất sẽ loạn.
Đế hậu trải qua một phen đánh cờ, cuối cùng đạt được sự đồng thuận. Ngụy hậu giao ra một bộ phận quyền lợi, mà về vấn đề xuất thân của thái tử, hai bên đều nhất trí không lên tiếng với bên ngoài.
Dựa vào việc này, Ngụy đế hùng hổ dọa người, Ngụy hậu lựa chọn nhượng bộ, cuối cùng cũng một lần nữa hoàn thành việc phân phối quyền lực giữa hai người.
Nhưng “Thái tử Lý Nghênh” nên đi đâu, điều này lại trở thành vấn đề nan giải khiến người ta đau đầu hơn cả cuộc tranh giành quyền lực.
Đối với Ngụy đế mà nói, Lý Nghênh xác thực là hài tử của ông, ông cũng từng dành tất cả tình yêu thương thuần túy nhất của một người cha cho đứa nhỏ này. Nhưng đứa nhỏ này lại là “kết quả” của việc ông bị Ngụy hậu tính kế, ông không có cách nào coi như không có chuyện gì xảy ra.
Còn đối với Lý Nghênh, hoàng đế đúng là cha ruột của nàng, nhưng hoàng hậu lại không phải mẹ đẻ của nàng, mà nguyên nhân cái chết của mẹ đẻ nàng còn có phần ý vị sâu xa.
Thế nhưng mười bảy năm qua hoàng hậu luôn dốc hết tâm sức vì nàng, ân dưỡng dục tuyệt đối không có giả dối.
Cho dù là Hoàng đế, Hoàng hậu, hay là người mẹ thân sinh bạc mệnh mà nàng chưa bao giờ gặp mặt, nàng đều không biết nên đối mặt như thế nào.
Ngụy Hậu đối mặt với Lý Nghênh sau khi biết được thân thế của mình cũng cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Chuyện năm đó cực kỳ bí ẩn, bà nói mẹ đẻ Lý Nghênh là vì sinh con mà chết, nhưng không có chứng cứ, Lý Nghênh chưa chắc đã tin.
Cho nên bà đương nhiên cũng sợ đứa nhỏ này từ nay về sau sẽ trở nên xa cách với bà, lúc đó bà cũng không thể dốc toàn lực bảo vệ giúp nó thoát chết được.
Lý Nghênh phải hoàn toàn biến mất khỏi Ngụy quốc. Nếu không nàng không biết nên tự xử như thế nào, đế hậu cũng đều như mắc nghẹn ở cổ họng.
“Nhưng bọn họ cũng không nỡ làm chuyện tuyệt tình. Trong lúc do dự, liền tuyên bố với bên ngoài rằng thái tử bệnh nặng, nói Lý Nghênh bị giam cầm ở Đông cung phát điên hơn một năm. Sau đó, quý quốc đưa tới quốc thư ý muốn kết hôn liên minh, trong tông thất nhất thời không chọn ra được người thích hợp cho vị trí công chúa hòa thân. Cuối cùng mới có ‘Con gái riêng của Dụ vương Lý Điển Lý Phượng Minh, phong làm Cẩm Bình công chúa, phụng chỉ đi hòa thân’.”
Lý Phượng Minh ôm lấy bình rượu, uống một ngụm lớn.
“Đây chính là toàn bộ chuyện cũ của ta. Tiêu Minh Triệt, bây giờ ngài đã hiểu tại sao ta muốn trốn đi rồi chứ?”
Lòng người sẽ thay đổi.
Ba năm trước Ngụy Đế Ngụy hậu có lẽ không muốn nàng chết, vì dù sao cũng từng thật lòng thật dạ nuôi nấng mười bảy năm, huống hồ khi đó nàng còn đúng lúc có tác dụng.
Nhưng ba năm sau thì sao? Còn năm nữa thì sao? Có trời mới biết. Nàng không dám, cũng không muốn đánh cược.
Toàn bộ chuyện này rất hoang đường. Nhưng từ sau khi “Thái tử Lý Nghênh qua đời”, thì quá khứ đối với nàng đều như mây khói.
Nàng không muốn cái gì cả, cũng không muốn lật lại món nợ cũ không có đối chứng kia, chỉ muốn sống thật tốt cho đến cuối đời.
Dù sao nàng cũng không làm gì sai, nàng không đáng chết.
“Ta có hiểu lý do vì sao nàng muốn chạy trốn hay không, bây giờ cũng không quan trọng.” Tiêu Minh Triệt giang rộng hai tay, ôm nàng vào trong ngực: “Quan trọng là, ta biết rõ bây giờ nàng muốn khóc.”
Lý Phượng Minh điện hạ muốn giữ thể diện.
Vậy hãy giấu tất cả những bí mật, nước mắt, đau khổ và chua xót trong lòng nàng vào vòng tay ta đi, như vậy thì ngay cả mặt trăng cũng đừng nghĩ sẽ nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của nàng.
Ta sẽ bảo vệ bí mật của nàng, cũng sẽ bảo vệ nàng thật tốt.
Giống như ngày tuyết rơi đầy trời hôm đó, màu áo đỏ rực của nàng đứng chắn trước mặt ta.