Edit: Hà Thu
Đảo mắt đến mùng năm tháng Giêng, thừa dịp các bộ còn chưa mở triều sao chép, Tề đế liền tổ chức yến tiệc ở Dưỡng Hoà điện trong cung.
Mùa đông nhàn nhã, yến tiệc hoàng gia không chỉ đơn thuần là ăn một bữa cơm, mọi người lần lượt nối tiếp nhau vào cung từ sáng sớm.
Ngoại trừ hoàng tự và gia quyến của ông, thì gia đình hoàng tộc cùng gia đình họ hàng cũng được phép tham dự, mấy vị đại thần được Tề đế hết sức tin cậy cũng phụng thánh dụ mang theo gia quyến đến, ngay cả thái Hoàng thái hậu ở hành cung Tích Thúy Sơn cũng được đón về cung tham dự.
Thái hoàng thái hậu từ sau trận bệnh nặng vào mùa đông năm ngoái, người càng ngày càng già nua suy yếu, còn thường xuyên lú lẫn hồ đồ, thị lực cũng giảm sút nghiêm trọng. Đối mặt với đám người trước mặt này, nếu không có Hoa ma ma ở bên cạnh nhắc nhở, bà rất khó có thể nhận ra ai với ai chỉ trong một cái liếc mắt.
Thêm nữa nữa lão thái thái vốn cũng là một người yêu thích yên tĩnh, sau khi nhận bái lễ của đám người xong, liền dắt Lý Phượng Minh vào noãn các tránh bị quấy rầy.
Lão thái thái đối với Lý Phượng Minh không tệ, nhưng Lý Phượng Minh không đành lòng ngỗ nghịch, nên đành phải thuận theo trước.
Tâm tình của Thái hoàng thái hậu cũng không tốt, sau khi vào noãn các cũng không nói nhiều lời, chỉ một mực mời Lý Phượng Minh uống trà dùng điểm tâm, còn mình thì ngồi nghiêng ngả híp mắt trên giường.
Nếu không phải bà đột nhiên nói ra một hoặc hai câu, thì người bên ngoài đều cho rằng bà đang chợp mắt.
Sau nửa chén trà, Lý Phượng Minh cười ấm áp trêu chọc bà: “Thái nãi nãi, nói chuyện hết nửa ngày rồi, ngài thật sự biết ta là ai không?”
Thái hoàng thái hậu híp mắt, lẩm bẩm như trẻ con: “Đương nhiên biết, trí nhớ của ta rất tốt. Ngươi là Tiểu Phượng Minh nói không giữ lời, vẫn còn nợ ta một tiểu tử mập mạp đấy.”
Lý Phượng Minh bỗng dưng nghẹn họng, tròng mắt đảo hai vòng, ý cười chuyển thành giảo hoạt.
“Vừa rồi ngài có nhìn thấy rõ chắt trai của ngài chưa? Đó chính là tiểu tử mập mạp ta còn thiếu ngài, giờ hết nợ rồi nhé.”
Nàng nói chắt trai đương nhiên là chỉ Tiêu Minh Triệt, nhưng Thái hoàng thái hậu cũng không phải chỉ có một mình hắn là cháu trai.
Lão thái thái ôm đầu suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu lẩm bẩm: “Không đúng, còn thiếu. Minh Tuyên gầy đi rất nhiều, ấn đường nhìn qua còn biến thành màu đen…”
Đây lại là hồ đồ rồi, giống như nhớ nhầm Thái tử Tiêu Minh Tuyên thành trượng phu của Lý Phượng Minh.
Lý Phượng Minh nghe xong giữa mày cau chặt lại, bất chấp lễ nghĩa, nhón một miếng điểm tâm lên hòng bịt miệng lão nhân gia: “Thái nãi nãi, nào, bánh phù dung này rất ngon.”
Hoa ma ma bên cạnh kinh hồn bạt vía, sắc mặt trắng bệch, nở một nụ cười cảm kích về phía Lý Phượng Minh.
Dù sao đây cũng là ở trong cung, các thị nữ cũng không giống những người tại hành cung do Hoa ma ma quản thúc.
Lão thái thái đột nhiên hồ đồ, nhớ nhầm Thái tử thành trượng phu của Lý Phượng Minh, việc này vốn không phải vấn đề lớn.
Nhưng Thái tử dù sao cũng là Thái tử của một nước, cho dù là Thái hoàng thái hậu, mở miệng liền dùng mấy lời xúi quẩy như “Ấn đường biến thành màu đen” để nói về hắn, thì vấn đề này đương nhiên không nhỏ.
Mắt thấy đến giữa trưa mở tiệc còn có một canh giờ, Hoa ma ma sợ Thái hoàng thái hậu sẽ nói nhiều sai nhiều, vội vàng cùng Lý Phượng Minh hợp lực dỗ lão nhân gia ngủ.
Sau khi lão thái thái ngủ, Lý Phượng Minh quấn chặt áo choàng trên người, đi đến đài ngắm hoa của Dưỡng Hoà điện dưới sự dẫn dắt của cung nữ.
Đài ngắm hoa có diện tích rộng rãi, có cả hoa và rừng, đủ các chủng loại phong phú. Trải qua sự chỉnh sửa khéo léo của nghệ nhân làm vườn thiếu phủ, bốn mùa đều có thể dời bước thay đổi cảnh sắc.
Mùa này trùng với mùa đông và mùa xuân giao nhau, hai mùa hoa nở cùng tồn tại, có thịnh có suy, đan xen lẫn nhau, có một cảm giác hứng thú đặc biệt.
Lý Phượng Minh là nữ tử, tất nhiên là được đưa đến trước mặt Hoàng hậu.
Hoàng hậu biết được Thái hoàng thái hậu ở noãn các nghỉ ngơi, lại có Hoa ma ma cùng một đám cung nữ ở gần hầu hạ, mới yên lòng.
Bà ôm lò sưởi ấm tay, hòa ái cười nói: “Đám tiểu bối các ngươi đừng chỉ biết ngồi khô trong đình. Trong rừng hoa cất giấu chín cái chuông xuân, mau tìm đi.”
Trong tháng giêng tìm thấy chuông mùa xuân, đây là phong tục của Tề quốc.
Nó không chỉ mang ý nghĩa cầu may “chuông reo đón xuân”, mà còn là trò tiêu khiển hay cho thế hệ trẻ chơi đùa trong bữa cơm gia đình.
Hiện giờ Thái tử và Hằng Vương gần như đã đến mức một núi không thể chứa hai hổ, dựa theo thông lệ xưa nay, Thái tử phi và Hằng vương phi đương nhiên càng phải ganh đua tranh giành lẫn nhau.
Nhưng hôm nay lại rất kỳ lạ, Thái tử phi đứng dậy kề sát vào Hoàng hậu, nhỏ giọng nói gì đó.
Hoàng hậu hơi sửng sốt một lát, vội vàng trìu mến vỗ vỗ mu bàn tay nàng, bảo nàng ngồi xuống.
Hằng vương phi nghe chừng là sợ Thái tử phi lại ở trước mặt Hoàng hậu âm thầm lấy lòng gì đó, nên cũng nói: “Mẫu hậu thứ lỗi. Nhi thần gần đây có chút không chịu được rét, hôm nay gió lại lạnh nữa, nên xin phép được mặt dày ở lại trước mặt ngài, không tham gia cuộc vui.”
Thái tử phi và Hằng vương phi không tham dự, Hoài vương phi Lý Phượng Minh thường ngày lại chỉ thân thiết với mỗi mình Văn Âm, nên cứ như vậy, Bình Thành công chúa tự nhiên trở thành trung tâm được các quý nữ vây quanh.
Bình Thành công chúa là con gái của Tề đế, chỉ nhỏ hơn Thái tử một tuổi rưỡi, xếp thứ hai trong số các hoàng tử công chúa.
Nàng là do Tiệp dư sinh ra, mà công chúa Tề quốc lại không có quyền thảo luận chính sự, sau khi thành hôn không có việc gì để làm, nên rất ít ra khỏi phủ công chúa.
Lý Phượng Minh chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc với nàng, không biết sâu cạn bao nhiêu, nên cũng không muốn tùy tiện tới gần nàng.
Ngay lúc Lý Phượng Minh còn đang do dự có nên theo mọi người hay không, thì Hoàng hậu đã cười nói: “Nhị công chúa chúng ta có nhiều người giúp đỡ, còn Hoài vương phi trước kia lại chưa từng tìm chuông xuân, Văn Âm, ngươi đi cùng nhớ giúp đỡ nàng nhiều chút.”
Văn Âm nhu thuận cười đáp, nắm chặt tay Lý Phượng Minh kéo đi, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi bên ít người, ta có chuyện này muốn nói với ngươi.”
Trước đó Tiêu Minh Triệt đi Nam Cảnh làm Đô tư trực luân phiên, Lý Phượng Minh một mình chuyển đến hành cung trốn nửa năm.
Trong thời gian đó Văn Âm cũng theo mẫu thân đi thăm Thái hoàng thái hậu vài lần, nhưng bởi vì nhiều lý do nên không thể nói chuyện riêng với Lý Phượng Minh.
Nhưng tình cảm của hai người các nàng rất có phong cách quân tử, mặc dù hơn nửa năm không gặp mặt nói chuyện, nhưng khi gặp lại cũng không hề xa lạ.
Vòng qua con đường hẻo lánh bên cạnh rừng hoa, xác định bốn phía không có người, Văn Âm mới dám ghét sát đến bên tai Lý Phượng Minh, đè thấp cổ họng thần thần bí bí: “Ngươi nói xem vì sao Thái tử phi không đi?”
“Ta không nghĩ ra được.” Lý Phượng Minh lắc đầu, cười liếc nàng: “Ngươi nghe được tiếng gió gì rồi?”
“Mấy ngày trước ta nghe biểu tỷ ta nói, Thái tử phi sảy thai. Mới vừa rồi Thái tử phi thì thầm với Hoàng hậu, ước chừng chính là nói cái này.”
Biểu tỷ của Văn Âm chính là Hằng vương phi.
Việc quan trọng nhất của Hằng Vương phi những năm này chính là để mắt tới các nữ nhân của Đông cung, đặc biệt là Thái tử phi.
Sảy thai đối với nữ tử mà nói dù sao cũng là chuyện thương tâm bất hạnh, Lý Phượng Minh đồng tình trầm mặc một lát.
Đi tới đi lui, trong đầu nàng chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ quái: “Lấy tôn vinh của Thái tử phi, sau khi sảy thai nên mời ngự y đến Đông cung trợ giúp điều dưỡng. Vậy mà tại sao bên ngoài một chút tiếng gió cũng không có? Mà nhìn bộ dáng vừa rồi của Hoàng hậu, hình như trước đó cũng không biết.”
Ước chừng là các nam tử trẻ tuổi cũng tới tìm chuông xuân, động tĩnh náo nhiệt không nhỏ, sâu trong rừng hoa truyền đến tiếng cười mơ hồ.
Để thuận tiện cho việc nói thì thầm, hai người liền dừng chân tại chỗ, đứng cạnh nhau cảnh giác nhìn xung quanh.
“Còn nữa, tại sao biểu tỷ ngươi đột nhiên lại nói chuyện này với ngươi?” Lý Phượng Minh càng lúc càng nghĩ không ra.
Theo phong tục Tề quốc, Văn Âm được coi là lớn tuổi, nhưng vẫn là một tiểu cô nương chưa xuất các. Hằng vương phi cũng không phải là phụ nhân chợ búa ngoài phố, làm sao có thể vô duyên vô cớ lỡ miệng nói chuyện Thái tử phi sảy thai với Văn Âm?
“Trước đó Thái tử đã thăm dò phụ thân ta nhiều lần, giống như là có ý muốn nạp ta vào Đông cung. Nhưng mà sau đó hắn bị ám sát, nên cũng không đề cập tới nữa.” Văn Âm áp môi vào tai nàng, vẻ mặt buồn bực, giọng nói càng ngày càng nhỏ.
“Mấy ngày trước biểu tỷ ta nghe được tiếng gió, liền thuận miệng hỏi ta hai câu. Biểu tỷ nói Thái tử sợ là muốn đổi vị trí Thái tử phi kia cho ta ngồi, cứ như vậy thuận miệng nói đến chuyện Thái tử phi sinh non.”
Hiện giờ dưới gối Thái tử đã có mấy đứa con nhỏ tuổi, nhưng đều là con thứ.
Theo hoàng luật Tề quốc, chỉ có con trai của Thái tử phi mới có tư cách được phong làm “Hoàng thái tôn”.
Thái tử phi đã - tuổi, thành hôn nhiều năm nhưng vẫn không sinh được con.
Trước mắt vất vả lắm mới có thai lại không biết vì sao sinh non, mà Thái tử ngay sau đó liền thăm dò xem Văn gia có ý định liên hôn với Đông cung hay không. Vậy nên Hằng vương phi nghi ngờ thân thể Thái tử phi sau khi sảy thai đã bị tổn hại nghiêm trọng.
Các quý tộc nước Tề đều hiểu sâu sắc về địa vị gia đình trong hôn nhân, nên không phải ai cũng có thể đảm nhận được vị trí Thái tử phi.
Việc xem xét phẩm hạnh, ngoại hình, công đức, tài năng và hành vi đều chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là gia cảnh xuất thân.
Trước mắt hai vị Trắc phi cùng với Chiêu huấn của Thái tử đều xuất thân từ nhà “lương tiến quý”, làm sao so được với Văn gia bao đời thế hệ danh môn cao quý.
Văn Âm cúi đầu, phiền não đá vụn đá dưới chân.
“Mấy năm trước khi hắn cưới Thái tử phi thì ta vẫn còn nhỏ, vốn không liên quan đến ta. Về sau Hoàng hậu từng nửa đùa nửa thật cùng mẫu thân ta nhắc tới, muốn ta sau khi trưởng thành tiến vào Đông cung làm Trắc phi. Gia đình nhà ta đương nhiên không đồng ý.”
Ai cũng rõ ràng, Thái tử đây là muốn thông qua liên hôn để chân chính thu Văn gia thành người của mình.
Nhưng thanh danh địa vị của Văn gia vẫn đang bày ra đó, cho dù có ý liên hôn cùng hoàng thất, cũng không cần phải ủy khuất cô nương nhà mình làm thiếp thất.
“Cũng may hắn cũng không quá hài lòng đối với diện mạo của ta. Hơn nữa biểu tỷ ta đã là Hằng vương phi, Hoàng hậu với Thái tử hình như cũng có cố kỵ, nên lời này cũng không coi là thật, cười cười một chút liền coi như qua.”
“Vậy bây giờ hắn có ý gì? Thái tử phi sảy thai tổn hại thân thể, vậy mà hắn lại một lần nữa để mắt tới ngươi?” Lý Phượng Minh xiết chặt nắm đấm.
Nàng vừa bất bình thay Văn Âm, cũng thấy không đáng cho Thái tử phi: “Thái tử của một nước mà đức hạnh lại tồi như vậy sao? Chậc, đúng là không có tính người mà.”
Văn Âm chậm rãi lắc đầu: “Trước đó hắn vẫn chưa giải thích quá rõ ràng với phụ thân ta, lời nói vừa rồi cũng chỉ là biểu tỷ ở trước mặt ta thuận miệng suy đoán, không biết chắc được.”
Nàng là một cô nương có chừng mực, không muốn gây phiền toái cho gia đình, nên đến nay vẫn chưa đem tin đồn thất thiệt kia nói cho cha mẹ huynh trưởng.
Nhưng nàng thật sự không muốn hôn sự của mình có dính dáng đến Đông cung, cũng sợ suy đoán của Hằng vương phi cuối cùng trở thành sự thật, một mình thấp thỏm hồi lâu, hôm nay ở trước mặt Lý Phượng Minh mới dám nói thoải mái.
Lý Phượng Minh suy nghĩ một chút, nhéo nhéo khuôn mặt Văn Âm trấn an: “Đừng lo lắng. Với địa vị và danh tiếng của Văn gia nhà ngươi, ngay cả bệ hạ còn phải khách khí nể mặt vài phần, Thái tử chắc cũng không đến mức ‘ép mua ép bán’ đâu.”
Dù sao cũng là Hoàng hậu bảo các nàng ra ngoài tìm chuông xuân, trốn ở chỗ tối nói chuyện riêng mãi cũng không thích hợp.
Sau khi kể khổ xong, Văn Âm mang theo Lý Phượng Minh đi về phía trước, dọc đường nhìn trái nhìn phải: “Bình thường chuông xuân sẽ được đựng trong túi gấm, treo ở những nơi không dễ thấy.”
“Gió thổi qua chẳng lẽ chuông không kêu hả? Lần theo tiếng chuông tìm không phải là xong rồi sao?” Lý Phượng Minh mặc dù cũng nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không quan tâm.
Văn âm cười nói: “Không phải chuông đồng hình tròn, mà là chuông gió treo dưới mái hiên. Lúc nhét vào túi gấm cũng không có lục lạc. Sau khi lấy về, gia đình sẽ chọn một viên đá đẹp để làm tim chuông, rồi chủ gia đình tự mình lắp đặt, sau đó treo lên.”
“Người Tề quốc các ngươi, đúng là nhiều cái rườm rà phức tạp thật đấy. Ơ? Chỗ đó có phải không?!” Lý Phượng Minh ngửa đầu chỉ vào ngọn cây cao, híp mắt quan sát tỉ mỉ.
“Cũng giống đấy. Nhưng Hoàng hậu nói có chín cái chuông xuân, không có nghĩa là chỉ có chín túi gấm.” Văn Âm suy nghĩ một chút: “Chúng ta đừng để ý cái này, đi phía trước tìm cái khác được không? Cái này cao quá, ta không trèo cây được đâu.”
Hứng thú của Lý Phượng Minh nổi lên, bắt đầu xắn tay áo: “Để cho ta!”
“Đừng! Ngươi tốt xấu gì cũng là Hoài vương phi, nếu bị người ta nhìn thấy ngươi trèo cây, vậy không hay đâu.” Văn Âm túm lấy nàng: “Hơn nữa, trong túi gấm có đôi khi sẽ chứa mấy vật kỳ quái, chỉ sợ vất vả một chuyến lại làm ra trò cười.”
“Chơi đùa trong cung, cho dù có làm ra trò cười thì cũng không đến mức quá đáng đâu nhỉ?” Lý Phượng Minh từ nhỏ đã không có nhiều cơ hội nghịch ngợm, giờ phút này thấy xung quanh không người, liền có chút nóng lòng muốn thử.
Hai người không thống nhất được ý kiến, đều muốn thuyết phục đối phương, cứ như vậy cười hì hì lôi kéo một lúc lâu.
Sau đó có hai nhóm người đi tới.
Một nhóm là Liêm Trinh cùng Tứ ca của Văn Sam. Nhóm còn lại là Bình Thành công chúa và các nữ quyến khác.
Lúc đầu Lý Phượng Minh còn chưa cảm thấy nhất định phải có túi gấm này, nhưng hiện tại đột nhiên có thêm nhiều đối thủ cạnh tranh, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một cỗ khát vọng muốn thắng.
Nàng không chút nghĩ ngợi, phi thân nhảy lên cây ——
Kể từ khi hòa thân đến nước Tề, mỗi buổi sáng đều bị Tân Hồi hoặc thị vệ vương phủ đánh cho nhảy lên nhảy xuống, đương nhiên cũng không phải là vô ích.
Chỉ cần nàng có thể bất chấp tất cả, thì so với một con khỉ cũng không có nhiều khác biệt.
Nhưng đột nhiên sinh ra khát vọng thắng bại hiển nhiên không chỉ có một mình nàng, khung cảnh trò chơi cũng không e ngại về địa vị tôn ti.
Ngay khi Lý Phượng Minh vừa có động tác, Liêm Trinh cùng Văn Thanh đối diện cũng đồng thời nhảy lên.
Hai người này đều là cao thủ chân chính, hai chân Lý Phượng Minh mới cách mặt đất còn chưa tới hai tấc, đã bị bọn họ thuận tay đẩy về chỗ cũ một cách cực kỳ mất mặt.
Văn Âm vội vàng xông tới đỡ lấy Lý Phượng Minh, tức giận nói: “Tứ ca! Tại sao huynh có thể động thủ với Hoài vương phi?!”
Văn Thanh còn đang thò mặt ra nhìn muội muội, nghe tiếng gọi liền nhón chân bám vào thân cây, xoay người rơi xuống dưới.
Người còn đang ở giữa không trung, đã quay đầu ném tiếng cười lạnh về phía Văn Âm: “Liêm Trinh cũng động thủ rồi, sao muội chỉ nói ta?”
Kỳ thật lời này rất bình thường, nhưng chính Văn Âm lại chột dạ, luôn cảm thấy Tứ ca nhà mình có ý gì đó, vì thế liền đỏ mặt tại chỗ.
Liêm Trinh trên ngọn cây vốn đã nắm lấy túi gấm kia, đang đắc ý rũ mắt xuống, nghe thấy Văn Thanh chất vấn lời này, lại nhìn Văn Âm đang xấu hổ đến mức sắp bốc cháy phía dưới, mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái.
Trong lòng khẽ chấn động, dưới chân lung lay, hắn liền rơi từ trên ngọn cây xuống.
Văn Thanh tự động bỏ cuộc, Liêm Trinh thất bại trong gang tấc, điều này làm cho Bình Thành công chúa thấy được cơ hội.
Nàng cất cao giọng cười hô: “Chung Tình!”
Chung Tình là cháu gái nhà Chấp Kim Ngô Chung Chung Lộ, năm nay vừa tròn mười lăm, từ nhỏ đã luyện võ công, rất hiếm thấy trong quý nữ Ung Kinh.
Tiểu cô nương mang tư thế oai hùng hiên ngang, tinh thần tràn đầy phấn chấn.
Lý Phượng Minh không xác định mình có đánh lại được tiểu cô nương này hay không, lại thấy Liêm Trinh một lần nữa phi thân lên, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Đột nhiên nàng thoáng trông thấy một nhóm người mới tới, trong đó có một bóng dáng quen thuộc, đầu óc nàng nóng lên, liền buột miệng kêu giúp đỡ: “Tiêu Minh Triệt!”
Tiếng hô còn chưa rơi xuống đất, nàng đã lập tức được chạy lấy đà bay lên không trung.
Gần như chỉ trong nháy mắt, một bóng đen lướt qua gió mà đến, một tay ôm lấy eo Lý Phượng Minh trợ lực.
Cứ như vậy, Lý Phượng Minh cùng Liêm Trinh, Chung Tình gần như đồng thời đụng phải túi gấm kia.
Tiêu Minh Triệt nhanh tay lẹ mắt, rất không khách khí đạp Liêm Trinh sang trái, vung Chung Tình sang phải, cuối cùng bảo đảm Lý Phượng Minh đạt được mong muốn.
Sau khi lấy được túi gấm xuống, Lý Phượng Minh giả mù sa mưa, ôm quyền chấp lễ với Liêm Trinh cùng Chung Tình: “Là ta gian lận kêu giúp đỡ, thắng không cần võ, đắc tội quá rồi.”
Nói xong còn dùng khuỷu tay huých Tiêu Minh Triệt một cái.
Tiêu Minh Triệt buông vòng tay trên người nàng ra, vẻ mặt lãnh đạm như thường ngày: “Nhường rồi.”
Năm mới tết nhất, người trẻ tuổi đến chơi đùa náo nhiệt cùng nhau mà thôi, thắng bại đã phân, tất cả mọi người đều vui vẻ hòa nhã.
Liêm Trinh sảng khoái cười cười: “Vương phi nói gì vậy. Nhưng mà ta phải nói rõ ràng, kỹ năng của ta tuyệt đối không kém người khác, chỉ là không ngờ Hoài Vương điện hạ lại ra tay.”
“Hoài vương phi không cần khách khí.” Chung Tình cũng tự nhiên hào phóng hoàn lễ: “Hoài Vương điện hạ có thể dễ dàng hạ địch thủ trong vạn quân, ta thua cũng không oan.”
Tiêu Minh Triệt đi cùng đám người Đại trưởng công chúa.
Trong phong tục Tề quốc, loại trò chơi này thường chỉ có lớp trẻ tham gia.
Đại trưởng công chúa là muội muội của Tề đế, lớn hơn một thế hệ, thân phận cũng quý giá, theo lý không nên xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng nàng không chỉ đến, mà còn muốn “chủ trì đại cục”.
Đại trưởng công chúa đứng bên cạnh Bình Thành công chúa, cười như không cười liếc mắt nhìn Lý Phượng Minh một cái, cuối cùng nhìn về phía Tiêu Minh Triệt.
“Lão Ngũ, tiểu cô nương Chung gia kính trọng ngươi như vậy, ngươi không nể mặt sư thì cũng nên nể mặt phật, nhường lại túi gấm này cho nàng được không?”
Lời này của Đại trưởng công chúa thiên vị đến khó hiểu, đừng nói Lý Phượng Minh, ngay cả Bình Thành công chúa ở một bên cũng ngẩn người.
Ở đây không có người tiếp lời, trong rừng nhất thời chỉ có thể nghe thấy tiếng gió khiến người ta xấu hổ.
Không lâu sau, Tiêu Minh Triệt quay đầu nhìn về phía Lý Phượng Minh: “Đưa cho nàng ấy đi.”
Chung Tình còn chưa trưởng thành, nói cho cùng vẫn là một đứa trẻ nửa lớn. Trước mắt bao người thế này, Tiêu Minh Triệt đã nói ra miệng, Lý Phượng Minh căn bản không được lựa chọn.
Nhưng trong lòng nàng cũng không quá nguyện ý, cho nên nhất thời không lên tiếng.
Dưới sự trợn mắt kinh ngạc của Lý Phượng Minh, Tiêu Minh Triệt rút túi gấm ra khỏi tay nàng, ném cho Chung Tình đang trợn mắt há hốc mồm.
Lý Phượng Minh nhìn tiểu cô nương đỏ bừng mặt sau khi nhận túi gấm, lại nhìn Tiêu Minh Triệt đang nhìn thẳng vào mình, trong lòng khiếp sợ lên án: Có còn tính người hay không vậy? Một tiểu cô nương còn chưa trưởng thành mà hắn cũng đi trêu chọc người ta được?!
Tiêu Minh Triệt hơi nghiêng đầu tiến đến bên tai nàng, khẽ nói: “Trở về sẽ giải thích sau.”
Lý Phượng Minh cười lạnh một tiếng.
Giải thích cái gì? Giải thích nam tử hoàng thất họ Tiêu của nước Tề, từ trong xương cốt đã mang theo tính cách lả lơi ong bướm di truyền?