Edit: Hà Thu
Kết quả giận dỗi của Tiêu Minh Triệt chính là, sau đêm đó, Lý Phượng Minh tuyên bố trong vòng một tháng sẽ không ở chung phòng với hắn nữa.
“Hai đêm liên tiếp dùng thủ đoạn hợp trướng để trút giận, ta biết chàng là bởi vì trong lòng không thoải mái, cho nên lần này mới cho phép chàng. Nhưng ta không quen với tật xấu này của chàng.”
Vẻ mặt Lý Phượng Minh nghiêm túc, không hề có nửa điểm đùa giỡn.
“Nam nữ hợp trướng vốn là chuyện vui do hai bên tình nguyện, không phải là dùng thủ đoạn mặc cả với đối phương, càng không phải là gia pháp trừng phạt người khác.”
Hai nước Tề Ngụy tuy có cùng ngôn ngữ, nhưng về dân tình phong tục tập quán lại thực sự có sự khác biệt không nhỏ.
Người Tề đã quen với việc nam tử làm chủ ở trong nhà, trên giường cũng không ngoại lệ.
Dùng lễ hợp trướng để “trừng phạt răn đe nhỏ” đối với thê thiếp, trong lòng người Tề là bình thường, ngay cả nữ tử cũng sẽ không cảm thấy cái này có cái gì không đúng.
Nhưng trong quan niệm của người Ngụy, điều quan trọng nhất trong chuyện giường chiếu là cả nam và nữ đều “giao phó lẫn nhau”, tôn trọng mong muốn của đối phương là rất quan trọng.
Vui vẻ yêu thương một chút thì không sao, nhưng nếu có ý định dùng chuyện này làm thủ đoạn trừng phạt, vậy thì không được.
Bởi vì đây là một kiểu khinh thường, ép buộc, thậm chí nghiêm trọng hơn còn được coi là sỉ nhục bạn đời.
Tiêu Minh Triệt ngẫm lại, hình như cũng thấy có lý. Vì vậy, vui vẻ nhận sai: “Ta không nghĩ nhiều như vậy. Tóm lại, sau này sẽ không phát sinh nữa.”
Mất bò mới lo làm chuồng, thì dê cũng không còn nữa.
Sau đó mặc kệ hắn có ăn năn hối lỗi như thế nào, tâm Lý Phượng Minh đều kiên định như sắt, nhất quyết không cho hắn vào phòng ngủ của mình.
Cũng may cũng không phải là không để ý tới hắn.
Ban ngày hai người vẫn hết thảy như bình thường, nên làm gì thì làm cái đó.
Thỉnh thoảng Tiêu Minh Triệt bận rộn đến khuya mới về phủ, Lý Phượng Minh cũng sẽ tự mình đưa trà sâm hoặc thức khuya đến nói chuyện với hắn.
Đương nhiên, cũng không quên dâng chén thuốc chữa bệnh không phân biệt được ngũ vị lên cho hắn.
Nói tóm lại, cuộc sống những ngày gần đây của Hoài Vương điện hạ trôi qua trong chính ngôi nhà của mình, thật sự là vừa đắng lại vừa khổ.
Sau khi trở về từ khu săn bắn Vệ thành, Lý Phượng Minh và Độ Dương Phỉ từng có một lần bí mật nói chuyện.
Bởi vì lúc ấy Độ Dương Phỉ bị thương nặng, suy yếu vô cùng, sau khi nhìn thấy Lý Phượng Minh lại quá mức kích động, nhiều lần suýt nữa không thở nổi, nên giữa hai người có chút lời còn chưa nói hết.
Sau đó Lý Phượng Minh kiên nhẫn chờ hơn một tháng, để cho hắn một mình ở khách viện tĩnh dưỡng.
Thẳng đến khi phủ y xác định thương thế của Độ Dương Phỉ đã ổn định, Lý Phượng Minh mới đến gặp hắn lần nữa.
Ngày mười hai tháng ba, nắng xuân ấm áp.
Vừa vào cửa viện, đã thấy Độ Dương Phỉ đang ngồi trên ghế dựa dưới hành lang phơi nắng từ xa.
Ánh mắt hắn mê man nhìn về phía xa xăm, nhận thấy có người tới gần mới như ở trong mộng vừa tỉnh.
Quay đầu thấy là Lý Phượng Minh, hai mắt hắn lập tức sáng ngời, liền muốn vén tấm thảm nhỏ đắp trên đùi lên.
“Điện hạ…”
Lý Phượng Minh sải bước đi tới đè vai hắn lại: “Hành lễ thì không cần. Vết thương mới khá hơn chút, đừng lộn xộn.”
“Vâng.” Hắn nghe lời ngồi dựa trở lại, rũ mi mắt xuống, hàng mi thật dài che khuất mảnh nhỏ u ám nơi đáy mắt.
Người hầu trong viện đều đã lui ra ngoài cửa vòm, Lý Phượng Minh liền tùy ý ngồi trên ghế dài bên cạnh.
Hai khuỷu tay của nàng chống lên đùi, hai tay nắm chặt, nghiêng đầu nhìn sườn mặt Độ Dương Phỉ.
Năm đó Lý Phượng Minh chỉ nhìn trúng hắn trong sáu ứng cử viên trắc lang, vì hai lý do.
Một là Độ gia mới nổi lên chưa được ba đời, căn cơ bất ổn. Hai là diện mạo, tính tình người này đều hợp tâm ý của Lý Phượng Minh.
Độ Dương Phỉ trời sinh giống như châu ngọc, ánh mắt tràn đầy mềm mại hoạt bát, cả người không có góc cạnh sắc bén hùng hổ dọa người nào.
Hắn nhỏ hơn Lý Phượng Minh một tuổi, đứng thứ ba trong nhà, trên có hai huynh tỷ xuất sắc, dưới có tiểu muội được sủng ái, là người thường xuyên bị bỏ quên ở giữa.
Nhưng ít được chú ý hơn cũng có thể ít bị kìm hãm hơn.
Hắn ở bên ngoài biết tiến lùi đúng mực, nhưng sâu trong nội tâm vẫn có thể giữ được một chút thư thái hoạt bát.
Gia cảnh trong sạch, hành động phù hợp, nhan sắc xinh đẹp không nhiễm bụi trần.
Đây là nhân tuyển trắc thất mà đại đa số những người có địa vị cao trên thế gian đều khó có thể từ chối.
Nhưng thế sự vô thường. Ai có thể ngờ được, thiếu niên từng “xinh đẹp không nhiễm bụi trần” kia, nhiều năm sau lại thừa dịp đêm khuya cầm kiếm lẻn vào lều trại của Lý Phượng Minh.
Lý Phượng Minh lắc đầu cười khẽ: “Lần trước gặp mặt, ngươi rất suy yếu, lại quá kích động, có một số lời còn chưa kịp nói kỹ. Hôm nay nói nốt được không?”
Độ Dương Phỉ chậm rãi quay đầu, bốn mắt nhìn nàng, ánh mắt đầy hối hận: “Ta không biết Cẩm Bình công chúa hòa thân chính là điện hạ.”
Ý cười của Lý Phượng Minh không thay đổi: “Đây là bí mật hoàng thất Đại Ngụy, ngươi biết mới lạ đấy. Nhưng mà, bây giờ ngươi đã chọc thủng chuyện này rồi, sau này vĩnh viễn không thể quay đầu lại được nữa. Điều này, ngươi có hiểu không?”
Độ Dương Phỉ gật đầu.
Lý Phượng Minh giả chết thay đổi thân phận để hòa thân, việc này hắn không biết, nhưng nhị hoàng tử Lý Vận rất rõ ràng.
Khi nhìn thấy Lý Phượng Minh ở khu săn bắn, Độ Dương Phỉ liền bừng tỉnh đại ngộ. Từ đầu đến cuối, Lý Vận chưa bao giờ tin hắn là thật lòng nhập đội.
Cho dù hắn hành thích Lý Phượng Minh thành công hay thất bại, Lý Vận cũng sẽ không để cho hắn còn sống trở về.
“Đi hay ở đều phải chết, ta tình nguyện chết ở trên tay điện hạ.”
“Nếu ta muốn ngươi chết, cũng không cần phải chờ cho đến bây giờ.” Lý Phượng Minh cong môi liếc xéo hắn: “Nhưng để bảo vệ bí mật này, đời này của ngươi chỉ có thể sống dưới mí mắt ta.”
Độ Dương Phỉ có lễ nghĩa, hiểu rõ nguyên nhân “Thái tử giả chết biến thành công chúa hòa thân” không phải chuyện mà hắn nên hỏi.
Vì vậy hắn lại gật đầu, trong mắt mang theo ý cười: “Xin mặc cho điện hạ xử trí. Đời này đều ở trước mặt điện hạ, ta rất vui. “
“Ai quan tâm ngươi có vui hay không làm gì? Ta cũng không phải tới thương lượng với ngươi, chỉ là để báo cho ngươi biết.” Lý Phượng Minh nhẹ mỉm cười, chuyển đề tài: “Năm đó sau khi Thái tử ‘qua đời’, tình cảnh của ngươi chắc xấu hổ lắm?”
Đuôi mắt Độ Dương Phỉ nhàn nhạt phiếm hồng, dáng vẻ tươi cười lại càng lúc càng giãn ra: “Vẫn ổn.”
“Ngươi cứ mạnh miệng đi.” Lý Phượng Minh trăm mối cảm xúc đan xen.
Năm đó khi “Thái tử đi về cõi tiên”, Độ Dương Phỉ cùng lắm mới mười sáu.
Hắn từng được triều đình mặc định là nhân tuyển cho vị trí trắc lang của Lý Nghênh, Độ gia đương nhiên được xem là vây cánh của Thái tử.
Lý Nghênh không còn nữa, đế đảng hậu đảng đều rất khó hoàn toàn tín nhiệm Độ gia, trong triều nhất định cũng sẽ có người bỏ đá xuống giếng.
Độ gia gian nan, trong gia tộc tất có người giận chó đánh mèo với Độ Dương Phỉ.
Bất kể sau này hắn đầu quân cho Lý Vận xuất phát từ lý do gì, Lý Phượng Minh cũng không trách hắn.
Hắn từ nhỏ đã không được sủng ái, tới khi có cơ hội trở thành trắc lang của Thái tử, gia tộc đối với hắn mới thoáng có một cái liếc mắt xem trọng. Sau khi Thái tử Lý Nghênh không còn nữa, hắn đối với Độ gia chính là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nói đến, thật ra hắn cũng là một tên nhóc đáng thương.
Lý Phượng Minh giữ nguyên vẻ mặt, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Lần trước ngươi nói, ngươi cũng không phải là thật lòng đầu quân cho Lý Vận?”
Độ Dương Phỉ nói: “Khi đó Lạc Đô điên cuồng lan truyền, Thái tử kế nhiệm chính là một trong hai người Nhị hoàng tử và Cửu công chúa. Trong nhà ta âm thầm vượt rào, bày mưu tính kế để ta gia nhập dưới trướng của Nhị hoàng tử. Ta nghĩ, nếu có thể lấy được lòng tin của hắn, khi có cơ hội có lẽ còn có thể giúp Cửu công chúa một phen.”
Cửu công chúa trong miệng hắn chính, là Thái tử Đại Ngụy Lý Diêu hiện giờ.
“Giúp Cửu công chúa một phen, sau đó có thể sử dụng công lao để vào phủ Cửu công chúa làm trắc lang?” Lý Phượng Minh trêu ghẹo.
Độ Dương Phỉ đỏ mặt, bỗng nhiên ho khan: “Điện hạ cho rằng ta… Khụ khụ khụ, là bởi vì cái gì chứ? Bởi vì Cửu công chúa với ngài là cùng một mẹ sinh ra, nên ta mới… Khụ khụ khụ…”
“Đừng sốt ruột, ta thuận miệng nói chơi thôi.” Lý Phượng Minh đứng dậy đi qua, rót trà thuốc ấm từ trên bàn nhỏ bên cạnh đưa cho hắn.
“Lý Vận phái ngươi đến giết ta, vì sao ngươi phải tốn nhiều công sức để trà trộn vào Hằng vương phủ làm tử sĩ như vậy? Tự dưng còn cuốn vào trận chiến nội bộ của hoàng tự Tề quốc, còn tự mình dẫn người đi giúp hắn ám sát Thái tử là sao?”
Độ Dương Phỉ nhận lấy chén trà thuốc làm ẩm cổ họng, thấp giọng nói cảm tạ, bình tĩnh lại: “Tùy lúc cuốn vào nội đấu hoàng tự Tề quốc, là ý tứ của Nhị hoàng tử.”
Lần này Lý Vận phái Độ Dương Phỉ cùng mười hai người, ám sát Lý Phượng Minh chỉ là một nhiệm vụ trong số đó.
Tìm cách tiếp cận Hằng vương, cũng giúp Hằng vương ám sát Thái tử, mới là tính toán trọng điểm của Lý Vận.
“Hắn nói, Hoàng hậu bệ hạ đến nay vẫn chưa hoàn toàn bị lật đổ, là bởi vì trong tay còn nắm giữ binh quyền của hai đội quân đồn trú. Nếu có thể gây ra chiến tranh giữa hai nước Tề Nguỵ, thì Hoàng đế bệ hạ có thể nhân cơ hội thu nạp tất cả binh quyền. Mà muốn khơi mào trận quốc chiến này, chỉ ám sát công chúa hòa thân là chưa đủ. “
Thật ra Lý Vận cũng không ngây thơ như vậy, biết ám sát Thái tử một nước cũng không dễ dàng thành công.
Hắn chỉ muốn có cái mác “Người Ngụy tham dự ám sát Thái tử nước Tề”, có thể khơi mào mâu thuẫn giữa hai nước là đủ rồi.
Sở dĩ Độ Dương Phỉ thành thành thật thật chấp hành kế hoạch hoang đường của Lý Vận, là bởi vì trong lòng có tính toán khác.
“Ta nghĩ, nếu như quốc chiến thật sự xảy ra, mặc dù một chút binh quyền cuối cùng trong tay Hoàng hậu bệ hạ sẽ bị thu đi, nhưng Cửu công chúa cũng có cơ hội lập uy.”
Dù sao bây giờ đảng của Hoàng hậu đang ngày một suy yếu, binh quyền của hai đội quân đồn trú sớm muộn cũng sẽ bị tước đoạt.
Lý Diêu còn chưa trưởng thành, cánh chim của bản thân còn chưa đủ sức đón gió, lại đúng lúc hậu đảng suy thoái, nên ngồi vị trí thái tử rất bất an.
Nếu lúc này xảy ra quốc chiến, chỉ cần Lý Diêu đủ gan dạ, chỉ cần kiên trì tự xin ra tiền tuyến giám quân đốc chiến, chờ thắng lợi trở về quân đội, danh tiếng ở trong dân cũng lên như diều gặp gió.
Như vậy, chỉ c ần sau này nàng không mắc phải sai lầm lớn, cho dù hậu đảng có sụp đổ hoàn toàn, thì Ngụy Đế cũng không dễ dàng động đến nàng.
“Ngươi cho rằng quốc chiến đơn giản là một đám trẻ con cưỡi ngựa gỗ đánh ‘trận giả’ hả?! Đây là giết người thật sự đấy! Hàng ngàn hàng vạn người chết! Núi thây biển máu, tiếng than vang khắp trời đất!”
Hắn bị thương, Lý Phượng Minh cũng không tiện động thủ đánh người. Nhưng thật sự tức không chịu nổi, dứt khoát hung dữ nhéo lỗ tai hắn.
“Ở dưới trướng Lý Vận mấy năm, đã học được thói không coi mạng người ra gì rồi sao? Hả?”
Độ Dương Phỉ đau đến nhăn mặt, nhưng không dám kêu đau.
“Điện hạ bớt giận, ta biết sai rồi. Trước khi ám sát Tề thái tử, trong lòng ta cũng không vượt qua được chướng ngại này, nên để cho mọi người tiêu hủy hết tất cả manh mối có liên quan đến người Ngụy trên người rồi.”
Cũng coi như biết siết cương ngựa kịp thời trước thời khắc sống còn.
“Khó trách không thể tra ra lai lịch của thích khách.” Lý Phượng Minh hậm hực buông tay, vẻ mặt dịu đi đôi chút.
“Năm ngoái ám sát Thái tử thất bại, người cùng ngươi chạy trốn là ai? Hiện nay đang ở đâu?”
“Điện hạ không biết. Người nọ tên là Trương Bích, là tâm phúc của ta.” Độ Dương Phỉ xoa tai: “Đầu năm ta đã bảo hắn lẻn về Lạc Đô. Kế hoạch là đợi ta ám sát công chúa hòa thân thành công, hắn liền phát ra tin đồn cùng chứng cớ, để cho mọi người biết đây là Nhị hoàng tử bày mưu tính kế.”
Như thế cũng có thể giúp được Lý Diêu một chút.
“Tuổi còn trẻ đã chán sống rồi sao? Người Ngụy tham dự hành thích Tề Thái tử, cho dù không thành, nhưng chỉ cần lộ ra tiếng gió, thì Tề quốc bên này cũng không bỏ qua cho ngươi.” Lý Phượng Minh quả thực không biết nên nói như thế nào với hắn mới tốt.
“Mà nếu chuyện ám sát công chúa hòa thân truyền đến Ngụy quốc, cho dù Lý Vận không chiếm được chỗ tốt, nhưng nhà ngươi vì muốn rũ bỏ liên quan, cũng sẽ lựa chọn chặt đứt cánh tay trái là ngươi để sống sót. Chỉ vì hố Lý Vận một phen này, ngươi lại đem toàn bộ đường sống của mình chặn lại!”
Càng nói càng tức giận, Lý Phượng Minh rốt cuộc không nhịn được nữa, gõ liên tục hai cái vào đầu hắn.
“Độ Dương Phỉ, ngươi đây là có tâm muốn chết vì Lý Diêu điện hạ mà.”
Độ Dương Phỉ bị dạy dỗ đến vẻ mặt ngượng ngùng, ôm trán rũ mắt nói thầm: “Ai nói là vì Lý Diêu điện hạ.”
Lý Phượng Minh trừng mắt nhìn hắn, đau đầu đến mức nói chuyện cũng ẩm ương cổ quái.
“Nếu ngươi muốn nói là vì ta, vậy ta đây xin cảm ơn ngươi. Lần này nếu Tông Chính Tự mà biết tới sự hiện diện của ngươi từ trong miệng người của Hằng vương phủ, vậy Hoài vương phủ tất sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó còn phiền ngươi mang linh vị của ta về quê.”
Độ Dương Phỉ cúi đầu thấp hơn: “Ta nghĩ, chỉ cần ta chết, Hoài vương phủ cùng điện hạ sẽ an toàn.”
Chết không có đối chứng, đến lúc đó Tiêu Minh Triệt chỉ cần một lời khẳng định là do Hằng Vương cấu kết hãm hại, là có đường thoát thân rất lớn.
“Ngươi nghĩ? Ngươi nghĩ cái quỷ ấy! Với cái đầu xinh đẹp nhưng không xài được này của ngươi, thì tốt nhất đừng nghĩ gì cả.”
Lý Phượng Minh từ trên cao nhìn xuống, hung dữ trừng hắn một cái.
“Ngươi mới mười chín, cuộc đời này còn dài, đừng suốt ngày đem chữ chết treo trên miệng. Dưỡng thương cho thật tốt, ta sẽ mau chóng sắp xếp người đưa ngươi ra khỏi Ung Kinh.”
Gần đây Tiêu Minh Triệt vẫn luôn an ủi nàng, nói cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng.
Nhưng nàng biết, Tiêu Minh Triệt chẳng qua là đang đánh cược.
Đánh cược ba người Thái vương thúc, Đại trưởng công chúa và Bình Thành công chúa, sau khi thẩm vấn ra việc này rồi liệu có giúp hắn che giấu hay không.
Mặc kệ ba người này có thể hỗ trợ che dấu hay không, Độ Dương Phỉ cũng không thể ở lại Ung Kinh lâu được.
“Không phải điện hạ nói, muốn đặt ta dưới mí mắt ngài sao?” Vẻ mặt Độ Dương Phỉ buồn bực.
Một tay Lý Phượng Minh chống thắt lưng: “Còn nhớ Thân Đồ Vô của Huy Chính viện ta không?”
Độ Dương Phỉ trợn mắt cứng lưỡi: “Thân Đồ đại nhân cũng, cũng đi theo điện hạ đến nước Tề?”
“Bây giờ tên của hắn là Đồ Vu.” Lý Phượng Minh cười hừ: “Hắn đang nhìn chằm chằm ngươi, giống như ta nhìn chằm chằm ngươi, ngươi thành thật một chút.”
“Ồ.” Độ Dương Phỉ mím môi, sửa miệng: “Vâng, điện hạ.”
Đêm mùng chín tháng tư, trên dưới Tông Chính tự suýt nữa treo cổ tập thể.
Bởi vì Hằng vương, người bị giam trong phủ để thẩm vấn, đột ngột qua đời không rõ lý do. Thoạt nhìn giống như trúng độc mà chết.
Sau khi nhìn thấy thi thể Hằng vương, vương phi liền đâm vào cột liều chết tại chỗ.
Dù sao cũng là thân vương, cho dù có tội hơn nữa, nhưng vụ án còn chưa kết luận, Tề Đế còn chưa đưa ra phán quyết cuối cùng, mà hai vợ chồng lại liên tiếp chết trong phủ, điều này thật sự có chút khó giải quyết.
Dung vương thúc đảm nhiệm chức Tông chính tự khanh suốt đêm mang theo Thái vương thúc, Đại trưởng công chúa, Bình Thành công chúa tiến cung diện thánh.
Bốn người nhiều lần cam đoan với Tề Đế: trong hai tháng thẩm vấn này vẫn luôn tuân theo thánh dụ, chưa bao giờ dùng hình phạt đối với vợ chồng Hằng vương.
Nhưng sự việc đột nhiên xảy ra như một cục đay rối, không ai nói rõ được tốt cuộc Hằng Vương trúng độc như thế nào.
Hằng vương đột nhiên trúng độc chết bất đắc kỳ tử, đương nhiên là Đông cung mang hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng Hằng vương rõ ràng đã là đường cùng, lúc này Đông cung hạ độc Hằng vương, thật sự là vẽ vời thêm chuyện, không hợp lẽ thường.
Tề Đế tức giận, đêm đó liền phát ra hai lời khẩu dụ, lệnh cho Hoài vương Tiêu Minh Triệt, tư trực Đại Lý tự Văn Thanh lập tức chạy tới Hằng vương phủ điều tra kỹ lưỡng.
Bận rộn trọn vẹn một ngày một đêm, đến hoàng hôn mùng mười, Tiêu Minh Triệt mới trở lại trong phủ.
Hắn cũng không ăn cơm, mà trực tiếp đi vào thư phòng của Lý Phượng Minh.
“Chàng lại không để cho người ta truyền báo đã xông vào…”
Lý Phượng Minh còn chưa nói hết lời, hắn đã sải bước đi tới đứng bên cạnh, rũ mắt mở rộng hai tay, vẻ mặt cổ quái.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lý Phượng Minh đặt bút xuống, nhíu mày đứng dậy.
Hắn ôm lấy Lý Phượng Minh, tu hú chiếm tổ chim khách mà ngồi trên ghế của nàng, vùi đầu vào hõm vai nàng, giọng nói mệt mỏi đến cực điểm.
“Hằng vương huynh đúng là bị Thái tử độc chết.”
Lý Phượng Minh kinh hãi: “Chẳng phải sau khi chuyện ở lễ hội mùa xuân xảy ra, Tông Chính tự nhận được chỉ dụ điều binh vây quanh Hằng vương phủ sao? Chẳng lẽ, Thái tử có nội gián trong Tông Chính tự?!”
“Không phải sau lễ hội mùa xuân mới xuống tay. Đã nghiệm ra nó là một chất độc mãn tính, được cho là đã tích lũy trong hơn ba năm.”
Độc này quỷ dị hiếm thấy, không tích lũy đến liều lượng nhất định thì sẽ sẽ không phát tác, cho dù có dò mạch tượng cũng không phát hiện được khác thường quá lớn, cùng lắm chỉ đoán được là nóng trong thôi.
Người hạ độc trước mắt đã bị bắt, là một vị thị nữ Thái tử gài ở Hằng vương phủ.
Văn Thanh đích thân thẩm vấn, chưa đến nửa canh giờ thị nữ kia đã khai ra toàn bộ: Độc có trong các loại gia vị mà các nữ nhân trong phủ Hằng Vương thường dùng trong thời gian dài.
Tranh đấu quyền lực trong hoàng tự, đôi khi sẽ có hành động quá khích không từ thủ đoạn.
Nhưng dùng loại thủ đoạn ngấm ngầm xấu xa trong hậu trạch như thế này, lại còn cuốn tất cả nữ quyến vô tội của Hằng vương phủ vào, quả thực quá bỉ ổi.
Hơn nữa, chuyện phiền toái nhất chính là, nữ quyến Hằng vương phủ phần lớn đều xuất thân từ nhà cao cửa rộng, nếu tin tức này mà truyền ra ngoài, chưa nói Thái tử xong đời, mà còn không biết có bao nhiêu thế gia sẽ hợp lại gây sự.
Cho nên hôm nay sau khi Tề Đế nhận được hồi bẩm, tức giận đến mức choáng váng, lên cơn đau tim, suýt chút ngất đi.
Tiêu Minh Triệt đã sắp xếp xong, tin tức tạm thời bị đ è xuống.
Nhưng thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, hắn nhất thời cũng không biết nên thu dọn mớ hỗn độn này như thế nào, trong lòng rất mệt mỏi.
“Đây là một nguy cơ cũng là một cơ hội, đối với chàng mà nói không hoàn toàn là chuyện xấu, chúng ta từ từ suy nghĩ biện pháp là được.”
Lý Phượng Minh nhẹ nhàng vuốt sau gáy hắn, trong lúc nhất thời cũng không có chủ ý gì.
Cũng may Tiêu Minh Triệt không phải tới tìm nàng để nghĩ kế, chỉ là tìm nàng làm nũng đòi dỗ: “Vừa mệt vừa phiền. Nàng dỗ ta đi.”
Lý Phượng Minh ngồi trên đùi hắn, mặc cho hắn ôm mình đến cứng ngắc.
Nàng cũng không biết nên dỗ dành hắn như thế nào, chỉ thỉnh thoảng hôn mấy cái, vỗ nhẹ lên lưng, lại gãi một cái, không có quy luật gì.
Không nghĩ tới Tiêu Minh Triệt ngược lại rất hưởng thụ, dần dần dựa vào lưng ghế, khẽ nâng cằm, thậm chí lười biếng nheo mắt lại.
Lý Phượng Minh dùng hai ngón tay khẽ gãi cằm của hắn, cười nói: “Đúng rồi, vừa nói độc lạ quỷ dị hiếm thấy, vậy ai là người nghiệm ra?”
Hắn hừ một tiếng đáp: “Là Vệ Binh Đại Lý tự mổ kiểm tra thi thể…”
“Chờ chút, chàng chờ một chút.” Lý Phượng Minh trên tay dừng lại, vừa tò mò vừa kinh ngạc: “Vệ binh Đại Lý tự? Mổ thi? Đây không phải là việc của Ngỗ tác sao?”
“Ừm. Tên Ngỗ tác kia họ Vệ, tên Binh.”
Tiêu Minh Triệt trả lời xong, nắm cổ tay của nàng quơ quơ, hợp tình hợp lý.
“Mau tiếp tục dỗ dành ta đi, đừng dừng lại.”
Lý Phượng Minh giương mắt nhìn trời: “Đường đường là Hoài vương điện hạ, vậy mà lại thích kiểu thủ đoạn dỗ dành mèo này, thật sự là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”