"Naruto!" Một nữ y tá trực phòng bệnh sốt ruột gọi tên chàng trai đang kiên quyết rời đi. "Cậu chỉ vừa tỉnh một lúc, làm sao xuất viện ngay được?"
"Không có vấn đề gì cả." Naruto vừa nói vừa mặc quần áo nghiêm chỉnh, xoay người rảo bước khỏi phòng. Như thường lệ, những vết thương trên cơ thể cậu đều đã khép lại rất nhanh, ngoại trừ cơn đau đầu như búa bổ chứng minh cuộc gặp gỡ vừa trải qua không phải ác mộng, mọi thứ khác đều rất bình thường.
"Có chuyện gì thế?"
Vừa ra tới cửa, Tsunade vừa vặn đang bước tới, thấy bộ dạng này của cậu, nhíu mày. Sau lưng bà là Shizune và Kurenai, vẻ mặt hai người đều có chút nghiêm trọng.
"Tsunade – baachan."
"Ngươi định đi đâu đây?"
"Tôi muốn tìm đội trưởng Yamato." Naruto thành thật đáp. Theo như những gì cậu nhớ trước khi hoàn toàn mất ý thức, đội trưởng Yamato là người bị thương nặng nhất trong nhiệm vụ này, còn đặc biệt trở thành mục tiêu công kích của Uri – chan, cậu muốn biết tình huống hiện tại của anh ta.
"Chuyện này..." Shizune vừa nghe, sắc mặt quái dị.
"Tạm thời ngươi không cần để ý." Tsunade cắt ngang, chưa để cậu kịp phản đối đã nói tiếp. "Nếu trong người không còn vấn đề gì, lên tầng hai thăm Kakashi đi."
Naruto khó hiểu nhìn bà, lại thấy bộ dạng kiên quyết không thỏa hiệp, liền không nói gì nữa, quay đầu đi về phía cầu thang. Chuyện của Uri – chan, cậu đúng là cũng định tìm Kakashi – sensei nói một chút.
"Sức khỏe thằng bé hồi phục nhanh quá." Shizune nhìn theo bóng Naruto, nói nhỏ.
"Cái này cũng là nhờ Cửu Vỹ." Tsunade nói, đoạn nhìn sang Kurenai dáng vẻ không yên lòng. "Ngươi đang lo lắng chuyện gì sao?"
"Không ạ." Kurenai mất tự nhiên cười cười. Từ hôm trước Asuma đã cùng những người khác trong hai mươi tiểu đội làm nhiệm vụ truy tìm Akatsuki, đến giờ vẫn chưa thấy quay lại. Mặc dù biết bọn họ đi chuyến này, lực lượng vừa mạnh vừa đông, nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy rất bất an.
"Chuyện chữa trị vừa qua ngươi vất vả rồi." Tsunade cũng không gặng hỏi thêm, cười mỉm nói với Kurenai. "Ngoại trừ Naruto, hai đứa nhỏ còn lại đều đã khá lên nhiều. Ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi."
"Vâng." Kurenai nén xuống cảm giác bồn chồn bất an, gật đầu tạm biệt hai người, rời khỏi bệnh viện.
oOo
"Usagi?"
Giọng nói Hidan vì bất ngờ mà khàn khàn, khuôn mặt dính máu tỏ vẻ rất ngạc nhiên. "Câu kia ta hỏi mới đúng, ngươi đang làm cái gì ở đây vậy?" Đánh giá một vòng từ trên xuống dưới, xác định nàng có vẻ ổn, hắn nghi hoặc nói tiếp. "Có việc gấp sao?"
"Đây là đám người theo dõi mà các ngươi nói?" Uri lơ đãng hỏi ngược lại, cặp mắt tím lưu ly phản chiếu một vùng trời dày đặc máu tươi, bên tai bên mũi đều là mùi máu nồng đậm, thoáng chau mày, đè nén nỗi hưng phấn thị huyết đối với cảnh tượng thây chất thành đống đang diễn ra. Tầm mắt thoáng liếc qua những người còn sống, khi nhìn thấy đội , trong mắt nàng lóe qua một tia âm u.
"Uri?" Trong khi những người khác khi thấy một thành viên Akatsuki nữa xuất hiện đều bàng hoàng, Ino lại giật mình lên tiếng. "Cậu là Uri phải không?" Tin tức nói rằng cậu ấy sau khi gia nhập Akatsuki thường được biết đến với tên Usagi, không ngờ người lúc nãy mình gặp trong lốt đại bàng lại chính là cậu ấy.
"Người quen à?" Kakuzu vẫn đang giữ nguyên tư thế tấn công, hàng loạt tua cuốn đã giăng sẵn chỉ chờ xé xác Ino, nghe câu này có chút ngoài ý muốn. Không chỉ hắn, cả Hidan lẫn phe Konoha đều ngẩn ra. Shikamaru đứng khựng tại chỗ, ánh mắt nhìn vào mái tóc tím bạc đặc trưng và đôi đồng tử đẹp như ngọc của người vừa tới, một cảm giác quen thuộc đánh úp lại, trong lòng đã ngầm có kết luận, lại không dám bỏ lỡ chút thời gian nào, cùng Choji nhào tới đỡ Asuma. Ở bên cạnh, Izumo và Kotetsu cũng gượng đứng dậy, ánh mắt nhìn Uri tràn ngập cảnh giác.
"Đám người này, đã từng là bạn của ta." Trong đủ loại tâm tình của mọi người, Uri chợt lên tiếng, nụ cười yếu ớt treo trên khóe miệng, quỷ dị không nói nên lời.
Nàng làm sao quên được, Shikamaru là người đầu tiên nàng gặp khi tới làng Lá, đội của họ là những người đầu tiên muốn kết giao với nàng, Choji trong trận đối kháng đã lăn mấy vòng trên sàn đấu trước khi bị nàng điểm huyệt ngủ, còn Ino... cậu ấy là người duy nhất phát giác và cố gắng cứu nàng khỏi loại cấm thuật độc ác bắt đầu cho mọi bi kịch sau này. Tất cả mọi chuyện, đều như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Nghĩ tới chuyện Ino đã từng giúp mình, ý định khoanh tay đứng nhìn đám ninja này bị tàn sát vừa chớm hiện lên liền khựng lại. Cặp mắt lạnh băng của Uri nhìn về phía Ino, lại đảo tới Asuma cả người đầy máu hấp hối nằm trên đất, suy nghĩ xoay chuyển liên tục, sau cùng như hạ quyết định, nói với Hidan và Kakuzu.
"Ta mua mạng của những kẻ này. Được chứ?"
Hidan mở to mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Uri. "Ngươi đang nói gì vậy?" Ánh mắt hắn ác liệt chiếu tới Asuma. "Thằng đó đã chặt đầu ta! Ta không thể tha cho nó được!"
"Có lý do không?" Trái với biểu hiện kích động của Hidan, Kakuzu bình tĩnh hơn nhiều. Ánh mắt hắn dán chặt vào Uri, âm trầm hỏi.
"Nợ nhân tình thôi." Uri quay đầu. "Các ngươi muốn giao dịch thế nào cũng được."
"Không cần." Kakuzu thản nhiên thu hồi các tua cuốn, vứt đám người ngã rạp tứ tung. "Hiếm khi có chuyện ngươi cần nhờ, bỏ qua bọn này một lần cũng không sao cả."
"Có thật là ông không đấy Kakuzu?" Hidan trợn mắt, rất khó tin Kakuzu lại tình nguyện bỏ qua triệu ryo, nhìn sang Uri lại vừa vặn thấy nàng cũng đang nhìn mình, không tự nhiên vò vò tóc, ném thanh vũ khí sang một bên, tức giận bĩu môi. "Mẹ nó, chẳng ra làm sao cả."
Các ninja Konoha sợ ngây người nhìn tình huống đột ngột thay đổi, không biết nên cười hay nên khóc. Ngoại trừ một người bị siết cổ chết từ trước, mười sáu người còn lại hoặc đứng hoặc ngồi di chuyển tụ lại cùng với nhau.
"Asuma – sensei! Asuma – sensei!"
Ino vừa được tự do, còn chưa kịp nói gì đã nghe tiếng Choji hét thất thanh. Cô giật mình nhìn sang, giữa trung tâm đoàn người là thầy của bọn họ. Khác với dáng vẻ tự tin mạnh mẽ thường thấy, giờ phút này cả người ông ngập trong máu, mắt nhắm chặt, hơi thở yếu đến không thể nhận ra. Hiển nhiên, cho dù Hidan đã không đưa ra đòn kết liễu cuối cùng, nhưng những vết tấn công trước đó cũng đã kích phát rất nhiều thương tổn chí mạng.
"Thầy ơi..." Run giọng lẩm bẩm, cô nặng nề bước từng bước tới chỗ Asuma.
"Không còn nhiều thời gian nữa rồi." Shikamaru áp chế khủng hoảng trong lòng, mắt đảo quanh nhìn số người còn sót lại.
Không có ai là y nhẫn cả!
"Chúng ta, mau, phải mau đưa thầy ấy về làng." Cậu cúi đầu đỡ lấy người Asuma, hai tay chẳng mấy chốc đã nhiễm đầy máu. Loại màu sắc chói mắt này làm Shikamaru sợ đến run lẩy bẩy. Cậu có thể cảm nhận... sinh mệnh Asuma đang dần xói mòn.
"Đủ rồi..." Giọng nói suy yếu của người đang nằm vang lên. "Ino, Choji, Shikamaru... ta có chuyện muốn nói với các em..."
Lúc thốt ra lời này, khuôn mặt Asuma lại nở một nụ cười, đặt trong hoàn cảnh cả khóe miệng lẫn trên người đều là máu, vô cùng không thích hợp. Hình ảnh này cùng với cảnh tượng hấp hối của Hokage Đệ Tam – Sarutobi Hiruzen ba năm trước dần chồng lên nhau, hòa làm một, khiến người đang có ý định bỏ mặc chuyện nơi này mà rời đi sững sờ tại chỗ.
Vù.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, bên cạnh Asuma đã có thêm một người khác, đúng là Uri vốn đứng cách đó khá xa. Nhận thức được điều này, cả phe Konoha lẫn hai người Hidan, Kakuzu đều giật mình sửng sốt.
Lờ đi ánh mắt cảnh giác cùng kinh ngạc của mọi người, Uri im lặng nâng hai tay, một luồng sáng màu tím bạc xuất hiện, bao lấy các vết thương lớn nhỏ.
Asuma chỉ cảm thấy cả người như được ngâm trong một dòng nước ấm áp, cơn đau từ những vị trí bị đâm dịu đi rõ rệt, cả nội thương lẫn ngoại thương đều khép lại, sinh mệnh lực cuồn cuộn hồi phục dâng trào. Chậm rãi mở mắt ra, lại đối mặt với hai con ngươi sâu như mê cung, băng lãnh đến tàn khốc.
"Sarutobi Asuma, hôm nay ta đặc biệt cứu ngươi ở đây, chỉ có một lý do duy nhất." Giọng nói của Uri trái ngược với động tác, lạnh lẽo đến vô cảm. Theo từng vết thương dần hồi phục, tầm mắt Asuma cũng nhìn rõ hơn biểu tình trên mặt nàng. Gương mặt xinh đẹp hoàn toàn không có cảm xúc, sâu trong ánh mắt chỉ còn một mảnh sát ý âm trầm khi nhớ lại chuyện cũ.
"Vì ngươi là con trai của Hokage Đệ Tam."
oOo
Tsunade vừa cùng mấy người từ chỗ Yamato trở về, còn chưa kịp thở dốc đã phải tiếp đón một vị khách không mời mà tới.
Tay chống gậy, mắt phải băng bó, mái tóc đen xù xì và dưới cằm là một vết sẹo hình chữ thập dữ tợn, đây đúng là Shimura Danzo.
"Công chúa Tsunade." Chào hỏi một câu như thường lệ, Danzo bước vào, đứng đối diện với bàn làm việc, thanh âm già nua khó có lúc nôn nóng. "Có chuyện này ta phải cho cô biết."
"Ông cứ nói đi." Tsunade thoáng ngạc nhiên, trong lòng âm thầm nghĩ, không phải lão ta muốn ám chỉ nhiệm vụ của Hayate và Yugao đấy chứ?
"Akatsuki đã xâm nhập vào làng ta." Danzo lạnh lùng nhìn bà. "Phòng ngự của ngôi làng này đã không còn kiên cố nữa."
"Cụ thể hơn chút đi." Tsunade chau mày.
"Usagi của Akatsuki đã đích thân xâm nhập vào tổng bộ của Root, bắt sống một người và khiến tám người khác tử vong tại chỗ." Danzo nghiến răng, trong giọng nói không hề che giấu sát khí, tất cả những người chết hôm nay đều là những ninja ưu tú của lão. "Ta yêu cầu cô phát lệnh truy nã Usagi ngay lập tức, với tội danh bạt nhẫn cấp S."
"Đây không phải chuyện đùa, trưởng lão Danzo." Tsunade mắt lạnh nhìn ông ta. "Ông có bằng chứng sao?"
Cộp.
Danzo vươn tay đặt một vật xuống trước mặt Tsunade. Đó là một khối thủy tinh hình lập phương trong suốt, nơi trung tâm được phủ một tầng ngăn cách màu tím bạc, do đó từ bên ngoài không thể nhìn xuyên thấu đồ vật bên trong.
Tsunade nhướn mày, nhìn Danzo đang ra hiệu mình mở nắp hộp, bàn tay hơi khựng lại, sau cùng vẫn đem hộp mở ra.
"A!" Vừa nhìn thấy đồ vật bên trong, sắc mặt Tsunade tái mét, thiếu chút nữa quăng luôn hộp thủy tinh vào mặt Danzo.
Chỉ thấy ở trung tâm khối lập phương, một con mắt bị đâm tới máu thịt lẫn lộn lẳng lặng nằm bên trong, tơ máu bị cắt đứt ướt đẫm một màu đỏ, đối lập hoàn toàn với vẻ sạch sẽ xinh đẹp của hộp thủy tinh bên ngoài. Con mắt bị lôi ra trong trạng thái mở rất to, chỉ nhìn qua cũng có thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi kinh hoàng của chủ nhân nó. Ngoài những vết kim đâm lỗ chỗ, con ngươi còn bị cắt làm đôi theo đúng tỷ lệ cân bằng, chia lòng trắng lòng đen làm hai phần bằng nhau, dây thần kinh thị giác bị cắt đứt, giác mạc, võng mạc, dịch kính, đồng tử và thủy tinh thể cũng bị phá hủy hoàn toàn, một chút chakra còn sót lại bị đám bọ nano đen ngòm nhỏ đến không thể nhìn thấy bám trụ liên tục hút đến cạn, cảnh tượng ghê tởm làm người ta nổi hết da gà, nhìn qua một lần liền không đành lòng liếc thêm lần thứ hai.
"Kẻ duy nhất bị bắt sống là Aburame Torune." Danzo không quan tâm tới sắc mặt khó coi của Tsunade, nói tiếp. "Đây là mắt phải của hắn."
Shizune vừa liếc qua cảnh tượng trong hộp đã thấy buồn nôn, thầm nghĩ Tsunade một người vốn có chứng sợ máu trong lòng chắc chắn còn khó chịu hơn nhiều, tiến lên vỗ vỗ lưng bà, đoạn quay sang hỏi Danzo. "Cho dù ông xác định mắt này là của thuộc hạ mình, lại dựa vào đâu lại khẳng định hung thủ là Usagi chứ?"
"Vì chính cô ta là người đã gửi thứ này cho ta." Tròng mắt Danzo hừng hực sát khí. "Ta tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ dám ngang nhiên gây họa không coi ai ra gì trong làng như vậy. Cô đừng vọng tưởng tiếp tục bao che cho những tội ác mà cô ta đã gây ra nữa, Tsunade. Hành động lần này của Usagi, tuyệt đối là khiêu khích. Cô ta thực sự muốn đối đầu với Konoha!"
oOo
"Uri, cảm ơn cậu!"
Giọng nói nghẹn ngào của Ino vang vọng cả một góc trời, mang theo nồng đậm chân thành cùng mừng rỡ. Cô ngẩng đầu nhìn theo hướng Uri và hai người kia đang sắp sửa rời đi, vành mắt đỏ hồng. "Tớ chưa bao giờ hối hận vì ngày đó đã giúp cậu!" Chỉ tiếc năng lực không đủ, chỉ có thể kéo dài được một chút thời gian... Ino đau xót nghĩ, nếu như hôm đó cô thành công ngăn cản được Yamanaka Fuu, mọi chuyện sẽ không đi tới mức này.
Asuma bên cạnh bảo trì trầm mặc, các vết thương lớn nhỏ đều đã được chữa trị hoàn toàn, lúc này có thể xem như người có tình trạng tốt nhất trong mười sáu người còn sống. Nhìn cô học trò không ngần ngại bày tỏ suy nghĩ, Asuma cũng không định can thiệp. Đối với nguyên nhân thực sự trong cái chết của cha mình, hắn đã được biết từ lâu, cũng biết rõ một dao cuối cùng của Yonehara không hề có lực tác động gì đối với kết cục vốn định sẵn khi cha hắn đã thi triển Thi Quỷ Phong Tận. Lại không ngờ tới, hôm nay rốt cuộc vì một dao này mà được cứu mạng.
"Đừng hiểu lầm, Ino."
Uri đang bước song song với Hidan và Kakuzu cùng ly khai nơi này, bước chân thong thả dứt khoát, nghe được tiếng hô to sau lưng thoáng dừng lại. Trong ánh mắt chăm chú của những người khác, nàng hơi quay đầu nhìn cô gái tóc vàng, giọng nói trong trẻo bình tĩnh, trong đôi mắt màu tím là từng trận âm u lạnh lẽo, dưới ánh mặt trời rạng rỡ lại khiến người ta cảm nhận được hàn khí của mùa đông.
"Lần tới gặp lại, chúng ta sẽ là kẻ thù."
Đây là một câu khẳng định.