Buổi tối, vẫn chưa thấy dì Migawa trở lại, lòng cô lại rạo rực không yên...
Cũng phải thôi! Là do chính cô đã làm dì buồn phiền mà! Một bên là người mình hết mực thương yêu, tôn trọng...một bên là người tôn trọng, luôn luôn yêu thương mình...
Cô....nên nghe theo lời ai?
Mối tình cô và Sasuke đang ngày một tiến triển, anh đã dần quan tâm đến cô nhiều hơn..
Nhưng dì Migawa - với tư cách là mẹ nuôi của cô - mong muốn cô chấm dứt tình cảm với người con trai ấy...
Bà là người rất hiểu Sakura, là đầy tôi trung thành từ lâu của hai ông bà Haruno, hơn ai hết bà biết rõ Sakura muốn gì và làm gì nhất. Bà luôn nhường cho cô những thứ tốt nhất, đẹp nhất, và cả những lời khuyên đúng đắn nhất cho cô. Sakura thì luôn luôn nghe theo bà bởi vì bà chẳng bao giờ nói sai, nhưng....chuyện ngăn cấm tình cảm....liệu cô có nên nghe theo không?
Quyết định cuối cùng thuộc về cô...
Lời dì Migawa nói chính là những gì mà bố mẹ cô muốn nói, cô không thể không làm theo được...
Chỉ còn một nước....đừng gặp...lại nhau nữa...
------------
- Sakura....em chưa ngủ.
Một bóng áo đen hiện ra trước mặt cô, cắt ngang dòng suy nghĩ vừa rồi... Không ai khác ngoài Sasuke...
- Sa-Sasuke-kun...Sao anh...lại ở đây? - cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho cuộc nói chuyện này.
- tình cờ thôi...hơn 10 giờ rồi đó....Sakura... - anh khép cửa sổ lại, ngăn gió không lùa vào nhà..
Cô nhìn anh tập trung, đắn đo suy nghĩ, sự quan tâm thuỳ mị này....nó có kết thúc không nếu cô nói chuyện đó với anh?
”Liều thôi...mình không muốn làm Sasuke-kun và dì tổn thương!”
<<inner Sakura>>
- Sasuke-kun này.... - cô chậm chạp - bình tĩnh nghe em nói...
Anh chàng tóc đen kéo ghế ngồi đối diện tập trung lắng nghe, đôi mắt đen nhìn cô cẩn thận..
Chuyện ban nãy giữa cô và dì Migawa...anh đã nghe hết rồi...
Tại sao anh lại biết ư? Cứ mỗi tối, khoảng mười giờ...
Anh lại đến hiên nhà Sakura xem thử, chỉ để coi cô đã ngủ hay chưa...
Và không ngờ...lại nghe được câu chuyện “thú vị” đó....
“Chia cắt tình cảm sao?....Liệu em có làm được không?....Sakura?”
- từ nay....xin anh đừng gặp em nữa! - cô nhắm mắt, không muốn nhìn người đối diện - em cũng sẽ không gặp anh nữa, anh cứ coi như....chưa hề có chuyện hai ta quen nhau! Xin anh đó!
Câu nói của Sakura làm anh phải nghiêng người, từ lâu cô gái ngốc này đã yêu anh rất nhiều, sao bây giờ lại nói chia tay? Anh còn nhớ, năm 12 tuổi, cô theo đuổi anh, bám theo anh từng li từng tí, vậy mà giờ....
- tại sao? Nói tôi biết đi, Sakura.. - anh tức giận..
- em đã quyết định vậy rồi, em không thể nói gì hơn nữa Sasuke à...
Ngay cả xưng hô cũng dần thay đổi, không còn là Sasuke-kun như trước nữa...xem ra... Cô đã hoàn toàn chịu thua rồi...
Cô là một người con gái đẹp, vừa tròn mười tám, xinh như thiên thần. Xung quanh cô có biết bao chàng trai theo đuổi, chức Jounin, cô có nó, hơn nữa cô còn là Iryo-nin xuất sắc, và là một trong ba vị tân Sannin huyền thoại mà người đời ca tụng. Cô xứng đáng được yêu thương, trân trọng như một báu vật...
Còn anh, một thằng tộc Uchiha lừng lẫy bốn phương, nhưng chả giúp gì được cho gia tộc mình cả. Mang danh là người sống sót cuối cùng của tộc, anh lại đi giết chết chính người anh mà mình thương yêu... Năm mười ba tuổi, anh mang bao nỗi hận thù rời khỏi làng và quay lại định tiêu diệt Konoha...con người như anh...là sao dám nhận tình cảm của cô chứ?
Hôm nay cô cũng đã nói vậy, bản thân anh cũng thấy một phần đúng trong này...
Ánh mắt đen khép lại, giọng như muốn tan vỡ...
- thôi được....đây sẽ là lần cuối..tôi gặp em....chào em...Sakura...
Vừa nói xong anh biến mất ngay trong màn đêm tĩnh lặng, để lại cho cô câu nói đó cùng hai hàng nước mắt lưng tròng trên mi...
Căn phòng yên tĩnh lạ thường, chốc chốc chỉ nghe được nhịp thở đều của cô...
Cô ngồi đó, khuôn mặt trăng rằm tựa vào hai đầu gối, nước mắt vẫn thi nhau chảy đầy hai vai...
- Sasuke-kun....em xin lỗi anh nhiều lắm! Huhuhu....
-------------
Bóng đen đó rời khỏi nóc nhà cô, phi mất trong không gian, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đen nặng trĩu như vừa mất đi thứ gì đó quan trọng trong cuộc đời mình...
- anh chắc chắn....sẽ không buông tay em đâu! Sakura!
End chap 18.
Buổi tối, vẫn chưa thấy dì Migawa trở lại, lòng cô lại rạo rực không yên...
Cũng phải thôi! Là do chính cô đã làm dì buồn phiền mà! Một bên là người mình hết mực thương yêu, tôn trọng...một bên là người tôn trọng, luôn luôn yêu thương mình...
Cô....nên nghe theo lời ai?
Mối tình cô và Sasuke đang ngày một tiến triển, anh đã dần quan tâm đến cô nhiều hơn..
Nhưng dì Migawa - với tư cách là mẹ nuôi của cô - mong muốn cô chấm dứt tình cảm với người con trai ấy...
Bà là người rất hiểu Sakura, là đầy tôi trung thành từ lâu của hai ông bà Haruno, hơn ai hết bà biết rõ Sakura muốn gì và làm gì nhất. Bà luôn nhường cho cô những thứ tốt nhất, đẹp nhất, và cả những lời khuyên đúng đắn nhất cho cô. Sakura thì luôn luôn nghe theo bà bởi vì bà chẳng bao giờ nói sai, nhưng....chuyện ngăn cấm tình cảm....liệu cô có nên nghe theo không?
Quyết định cuối cùng thuộc về cô...
Lời dì Migawa nói chính là những gì mà bố mẹ cô muốn nói, cô không thể không làm theo được...
Chỉ còn một nước....đừng gặp...lại nhau nữa...
------------
- Sakura....em chưa ngủ.
Một bóng áo đen hiện ra trước mặt cô, cắt ngang dòng suy nghĩ vừa rồi... Không ai khác ngoài Sasuke...
- Sa-Sasuke-kun...Sao anh...lại ở đây? - cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần cho cuộc nói chuyện này.
- tình cờ thôi...hơn giờ rồi đó....Sakura... - anh khép cửa sổ lại, ngăn gió không lùa vào nhà..
Cô nhìn anh tập trung, đắn đo suy nghĩ, sự quan tâm thuỳ mị này....nó có kết thúc không nếu cô nói chuyện đó với anh?
”Liều thôi...mình không muốn làm Sasuke-kun và dì tổn thương!”
- Sasuke-kun này.... - cô chậm chạp - bình tĩnh nghe em nói...
Anh chàng tóc đen kéo ghế ngồi đối diện tập trung lắng nghe, đôi mắt đen nhìn cô cẩn thận..
Chuyện ban nãy giữa cô và dì Migawa...anh đã nghe hết rồi...
Tại sao anh lại biết ư? Cứ mỗi tối, khoảng mười giờ...
Anh lại đến hiên nhà Sakura xem thử, chỉ để coi cô đã ngủ hay chưa...bg-ssp-{height:px}
Và không ngờ...lại nghe được câu chuyện “thú vị” đó....
“Chia cắt tình cảm sao?....Liệu em có làm được không?....Sakura?”
- từ nay....xin anh đừng gặp em nữa! - cô nhắm mắt, không muốn nhìn người đối diện - em cũng sẽ không gặp anh nữa, anh cứ coi như....chưa hề có chuyện hai ta quen nhau! Xin anh đó!
Câu nói của Sakura làm anh phải nghiêng người, từ lâu cô gái ngốc này đã yêu anh rất nhiều, sao bây giờ lại nói chia tay? Anh còn nhớ, năm tuổi, cô theo đuổi anh, bám theo anh từng li từng tí, vậy mà giờ....
- tại sao? Nói tôi biết đi, Sakura.. - anh tức giận..
- em đã quyết định vậy rồi, em không thể nói gì hơn nữa Sasuke à...
Ngay cả xưng hô cũng dần thay đổi, không còn là Sasuke-kun như trước nữa...xem ra... Cô đã hoàn toàn chịu thua rồi...
Cô là một người con gái đẹp, vừa tròn mười tám, xinh như thiên thần. Xung quanh cô có biết bao chàng trai theo đuổi, chức Jounin, cô có nó, hơn nữa cô còn là Iryo-nin xuất sắc, và là một trong ba vị tân Sannin huyền thoại mà người đời ca tụng. Cô xứng đáng được yêu thương, trân trọng như một báu vật...
Còn anh, một thằng tộc Uchiha lừng lẫy bốn phương, nhưng chả giúp gì được cho gia tộc mình cả. Mang danh là người sống sót cuối cùng của tộc, anh lại đi giết chết chính người anh mà mình thương yêu... Năm mười ba tuổi, anh mang bao nỗi hận thù rời khỏi làng và quay lại định tiêu diệt Konoha...con người như anh...là sao dám nhận tình cảm của cô chứ?
Hôm nay cô cũng đã nói vậy, bản thân anh cũng thấy một phần đúng trong này...
Ánh mắt đen khép lại, giọng như muốn tan vỡ...
- thôi được....đây sẽ là lần cuối..tôi gặp em....chào em...Sakura...
Vừa nói xong anh biến mất ngay trong màn đêm tĩnh lặng, để lại cho cô câu nói đó cùng hai hàng nước mắt lưng tròng trên mi...
Căn phòng yên tĩnh lạ thường, chốc chốc chỉ nghe được nhịp thở đều của cô...
Cô ngồi đó, khuôn mặt trăng rằm tựa vào hai đầu gối, nước mắt vẫn thi nhau chảy đầy hai vai...
- Sasuke-kun....em xin lỗi anh nhiều lắm! Huhuhu....
-------------
Bóng đen đó rời khỏi nóc nhà cô, phi mất trong không gian, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt đen nặng trĩu như vừa mất đi thứ gì đó quan trọng trong cuộc đời mình...
- anh chắc chắn....sẽ không buông tay em đâu! Sakura!
End chap .