Đến đồi Hoa Anh Đào, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Con đường trải dài như bất tận, tràn ngập trong cánh hoa nở đều bốn mùa trong năm. Dọc đường đi có thác nước cao vời vợi, từ trên đổ xuống từng dòng trắng xoá.
Nơi này vẫn chưa phải là đẹp hoàn hảo nếu bạn không lên được đỉnh của ngọn đồi. Hàng trăm cây anh đào từ cổ thụ cho đến cây non, tất cả đều mang trên mình vẻ đẹp quyến rũ. Lâu lâu từng cánh hoa bị gió thổi rơi xuống thảm cỏ xanh mướt mượt như nhung tạo nên sự cuốn hút đối với người yêu nghệ thuật muốn vẽ tranh, làm thơ,...
Cuối ngọn đồi, nơi khuất gió nhất, có một người người con gái đang quỳ trước hai bia mộ, vẻ mặt buồn thảm...
Người con gái đẹp tuyệt trần, mái tóc hồng đào nổi bật tôn lên làn da trắng trẻo. Đôi mắt xanh ngọc mang một niềm hi vọng mãnh liệt khẽ chớp làm rung động hàng lông mi cong vút. Quả thật, cô rất đẹp, nét đẹp giống với ngọn đồi này..
Cô ngồi ở đây rất lâu, mặt trời đã khuất núi từ đằng Tây mà cô vẫn chưa về, khuôn mặt chẳng hề biến sắc, vẫn đượm buồn như ban đầu..
Đột nhiên cô khóc nức nở..
Những tiếng nói ngập ngừng của cô vang lên từng câu..
Trộn lẫn với tiếng khóc thương ai oán tội nghiệp...
- bố! Mẹ! Sao hai người ra đi sớm quá vậy?...Chiến tranh...nó đã kết thúc rồi cơ mà! Sao hai người vẫn chưa trở về với con?...con nhớ hai người lắm! Làng Lá nay hoà bình như trước rồi...Kakashi...thầy ấy đã làm Hokage...Naruto đã trở thành anh hùng như ước mơ của cậu ấy, Ino thay mẹ làm chủ hiệu hoa...Sasuke...cậu ấy đã trở về làng lại rồi...
Chàng trai nào đó nghe thấy tên mình được nhắc tới..
Vội phi nhanh đến ngay sát chỗ cô...
Cho đến khi cách cô chỉ vài bước chân..
Nghe ngóng những gì mà cô định nói tiếp..
- ai cũng có những gì mà họ mong muốn...sao con vẫn chưa có chứ?? Con muốn hai người quay trở về với con cơ! Huhuhu..
Tiếng quạ đen bắt đầu kêu lên rõ hơn, báo hiệu trời tối sắp đến..
Nhưng tiếng khóc vẫn chưa có điểm dừng..
Anh chàng áo đen dần chán nản vì theo cô đến tận đây..
Nhưng không...thay vì trách mắng cô và bỏ về, anh tiến đến chỗ cô...
Đặt lên vai cô một bàn tay như muốn cô dựa dẫm vào nó..
- đừng khóc nữa...Sakura...về thôi..
Chỉ một câu nói, tiếng khóc thương tâm kia đã dừng hẳn..
Cảm nhận thấy giọng nói quen thuộc từ đằng sau..
Cô bất giác giật mình và quay ra đằng sau theo bản năng..
- cậu...Sasuke...-kun?!
Chàng trai cô vừa gọi mỉm cười hiền..
- ừ..tôi đây!
- nghe nói, hai tiếng nữa cậu mới về mà! - cô vẫn chưa hết ngạc nhiên...khi người con trai này xuất hiện quá đột ngột..
- bây giờ cách lúc cậu nói chuyện với Ino...là bốn tiếng rồi đó. - anh cặn kẽ giải thích.
Cô được phen ngạc nhiên lần nữa, vội hỏi lại:
- tức là bây giờ...
- sáu giờ mười lăm. - anh bình tĩnh đáp.
Nghe câu nói ngắn gỏn lọn của anh, cô hốt hoảng đứng dậy, phủi phủi chân tay, miệng lầm bầm gì đó rồi ra về. Anh nhìn theo bóng cô, vẫn hấp tấp như ngày thường, trên hơn nữa là dáng dấp nhỏ bé đáng yêu của cô, thật khiến anh muốn ôm vào lòng mà che chở!
Sau bao năm tính cách trẻ con ấy vẫn chưa thay đổi. Nhìn người con gái trước mặt, môi anh bỗng nở nụ cười, thuận tay kéo cô lại..
- khoan...làm tốn thời gian của tôi..mà định bỏ về tay không hả?
Cô dừng bước, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen u buồn của anh, trong lòng rạo rực không biết mình đã làm sai cái gì để anh tức giận..
Thấy cô không có động tĩnh gì, anh rút trong người ra một cái khăn tay..
Nhẹ nhàng, từ tốn lau khô khoé mi vốn đã ướt đẫm nước mắt của cô..
”Ngốc quá, ai lại để khuôn mặt tèm lem thế này ra đường kia chứ? Cô gái của anh đúng là rất ngốc!”
Không nói gì, chỉ bằng hành động thôi...
Đủ để cô sững sờ rơi vào trạng thái 'chết lâm sàng' trong vài chục giây..
Anh ấy - người con trai chưa bao giờ chấp nhận tình cảm của cô suốt mười mấy năm, lúc nào cũng thờ ơ lạnh lùng..
Thế mà đã làm một hành động tình cảm sến súa với cô như vậy...
Thật là...không tin được!
Anh khẽ chạm cô, nói nhỏ:
- Sakura..về thôi...
Tối đó, có một người con trai cao lớn bế một cô gái bé nhỏ về tận phòng ngủ...
Người con gái đã ngủ say...người con trai mỉm cười hạnh phúc...
”Chúc em ngủ ngon! Sakura!”
-----------
Ngoài kia...một thân áo đen che kín nửa khuôn mặt...
Mái tóc bạc kim bay trong gió...
- Sakura ơi là Sakura! Thầy dặn em sao em lại không tới?!
End chap 2.
Đến đồi Hoa Anh Đào, phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Con đường trải dài như bất tận, tràn ngập trong cánh hoa nở đều bốn mùa trong năm. Dọc đường đi có thác nước cao vời vợi, từ trên đổ xuống từng dòng trắng xoá.
Nơi này vẫn chưa phải là đẹp hoàn hảo nếu bạn không lên được đỉnh của ngọn đồi. Hàng trăm cây anh đào từ cổ thụ cho đến cây non, tất cả đều mang trên mình vẻ đẹp quyến rũ. Lâu lâu từng cánh hoa bị gió thổi rơi xuống thảm cỏ xanh mướt mượt như nhung tạo nên sự cuốn hút đối với người yêu nghệ thuật muốn vẽ tranh, làm thơ,...
Cuối ngọn đồi, nơi khuất gió nhất, có một người người con gái đang quỳ trước hai bia mộ, vẻ mặt buồn thảm...
Người con gái đẹp tuyệt trần, mái tóc hồng đào nổi bật tôn lên làn da trắng trẻo. Đôi mắt xanh ngọc mang một niềm hi vọng mãnh liệt khẽ chớp làm rung động hàng lông mi cong vút. Quả thật, cô rất đẹp, nét đẹp giống với ngọn đồi này..
Cô ngồi ở đây rất lâu, mặt trời đã khuất núi từ đằng Tây mà cô vẫn chưa về, khuôn mặt chẳng hề biến sắc, vẫn đượm buồn như ban đầu..
Đột nhiên cô khóc nức nở..
Những tiếng nói ngập ngừng của cô vang lên từng câu..
Trộn lẫn với tiếng khóc thương ai oán tội nghiệp...
- bố! Mẹ! Sao hai người ra đi sớm quá vậy?...Chiến tranh...nó đã kết thúc rồi cơ mà! Sao hai người vẫn chưa trở về với con?...con nhớ hai người lắm! Làng Lá nay hoà bình như trước rồi...Kakashi...thầy ấy đã làm Hokage...Naruto đã trở thành anh hùng như ước mơ của cậu ấy, Ino thay mẹ làm chủ hiệu hoa...Sasuke...cậu ấy đã trở về làng lại rồi...
Chàng trai nào đó nghe thấy tên mình được nhắc tới..
Vội phi nhanh đến ngay sát chỗ cô...
Cho đến khi cách cô chỉ vài bước chân..
Nghe ngóng những gì mà cô định nói tiếp..
- ai cũng có những gì mà họ mong muốn...sao con vẫn chưa có chứ?? Con muốn hai người quay trở về với con cơ! Huhuhu..
Tiếng quạ đen bắt đầu kêu lên rõ hơn, báo hiệu trời tối sắp đến..
Nhưng tiếng khóc vẫn chưa có điểm dừng..
Anh chàng áo đen dần chán nản vì theo cô đến tận đây..
Nhưng không...thay vì trách mắng cô và bỏ về, anh tiến đến chỗ cô...
Đặt lên vai cô một bàn tay như muốn cô dựa dẫm vào nó..
- đừng khóc nữa...Sakura...về thôi..
Chỉ một câu nói, tiếng khóc thương tâm kia đã dừng hẳn..
Cảm nhận thấy giọng nói quen thuộc từ đằng sau..
Cô bất giác giật mình và quay ra đằng sau theo bản năng..
- cậu...Sasuke...-kun?!
Chàng trai cô vừa gọi mỉm cười hiền..
- ừ..tôi đây!
- nghe nói, hai tiếng nữa cậu mới về mà! - cô vẫn chưa hết ngạc nhiên...khi người con trai này xuất hiện quá đột ngột..bg-ssp-{height:px}
- bây giờ cách lúc cậu nói chuyện với Ino...là bốn tiếng rồi đó. - anh cặn kẽ giải thích.
Cô được phen ngạc nhiên lần nữa, vội hỏi lại:
- tức là bây giờ...
- sáu giờ mười lăm. - anh bình tĩnh đáp.
Nghe câu nói ngắn gỏn lọn của anh, cô hốt hoảng đứng dậy, phủi phủi chân tay, miệng lầm bầm gì đó rồi ra về. Anh nhìn theo bóng cô, vẫn hấp tấp như ngày thường, trên hơn nữa là dáng dấp nhỏ bé đáng yêu của cô, thật khiến anh muốn ôm vào lòng mà che chở!
Sau bao năm tính cách trẻ con ấy vẫn chưa thay đổi. Nhìn người con gái trước mặt, môi anh bỗng nở nụ cười, thuận tay kéo cô lại..
- khoan...làm tốn thời gian của tôi..mà định bỏ về tay không hả?
Cô dừng bước, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen u buồn của anh, trong lòng rạo rực không biết mình đã làm sai cái gì để anh tức giận..
Thấy cô không có động tĩnh gì, anh rút trong người ra một cái khăn tay..
Nhẹ nhàng, từ tốn lau khô khoé mi vốn đã ướt đẫm nước mắt của cô..
”Ngốc quá, ai lại để khuôn mặt tèm lem thế này ra đường kia chứ? Cô gái của anh đúng là rất ngốc!”
Không nói gì, chỉ bằng hành động thôi...
Đủ để cô sững sờ rơi vào trạng thái 'chết lâm sàng' trong vài chục giây..
Anh ấy - người con trai chưa bao giờ chấp nhận tình cảm của cô suốt mười mấy năm, lúc nào cũng thờ ơ lạnh lùng..
Thế mà đã làm một hành động tình cảm sến súa với cô như vậy...
Thật là...không tin được!
Anh khẽ chạm cô, nói nhỏ:
- Sakura..về thôi...
Tối đó, có một người con trai cao lớn bế một cô gái bé nhỏ về tận phòng ngủ...
Người con gái đã ngủ say...người con trai mỉm cười hạnh phúc...
”Chúc em ngủ ngon! Sakura!”
-----------
Ngoài kia...một thân áo đen che kín nửa khuôn mặt...
Mái tóc bạc kim bay trong gió...
- Sakura ơi là Sakura! Thầy dặn em sao em lại không tới?!
End chap .