---------------
Bình minh ửng hồng, đằng đông Konoha sáng dần, báo hiệu một ngày mới đã đến. Hơn bảy giờ, cảnh vật bắt đầu nhộn nhịp, dòng người hối hả làm việc của mình với tinh thần thoải mái..
Chỉ riêng có một nhà nọ, hai đôi trai gái nằm ngủ say sưa, mặc cho tia nắng đã tràn ngập căn phòng..
Cô gái tóc hồng đào cựa quậy, bên cạnh là chàng trai tóc đen nhắm hờ đôi mắt. Một vẻ đẹp khó cưỡng của anh trong lúc ngủ, mái tóc đen chỉa lung tung, để xoã trên nền gối trắng, khuôn mặt khả ái nhăn lại vì lạnh, sống mũi hơi đỏ..
Có thể nói, lúc này đây anh trông thật hiền từ, không còn là anh chàng máu lạnh hận thù nữa, cô như đang mãi đắm chìm vào vẻ đẹp ấy của anh...
- Sakura, chúng ta đi thôi....gặp dì của em...
Sasuke kéo tay cô dậy, thu xếp đồ đạc rồi chuẩn bị đến nhà cô...
- dạ! Đợi em chút! - cô nhanh chóng ôm bộ đồ thường ngày vào tolet giải quyết, tầm 5' sau, cô đã trở lại với bộ dáng năng nổ như ngày thường...
Cùng nhau đi trên đường làng, cô nắm tay anh, về phía khu nhà Haruno quen thuộc...
--------------
Nơi này quả thực rất quen, vì cô đã sống ở đây mười tám năm rồi, cùng với bố mẹ và dì Migawa...
Một khuôn viên rộng lớn tràn ngập cây anh đào, toả hương thơm ngào ngạt không thể nào quên...
Có chỗ luyện tập nhẫn thuật tiện nghi như của gia tộc anh, và hình như có một người phụ nữ đang ngồi ở đó...
Không ai khác chính là dì Migawa - mẹ nuôi của cô...
- ai đứng cạnh con thế Sakura?
Dù biết rõ người đó là ai, nhưng bà vẫn muốn hỏi, để xem cô gái bé nhỏ này sẽ trả lời bà như thế nào. Sau vụ việc hai hôm trước, Sasuke là người đã cứu Sakura khỏi cái chết, bà không thể đối xử tệ với ân nhân của cô được. Thế nên phải tiếp đãi anh thật chu đáo.
Cô khẳng khái đáp:
- dạ, đây là Sasuke-kun....người con muốn ra mắt với dì.
Anh không nói không rằng, dắt tay Sakura ngồi đối diện dì của cô, trầm giọng nói:
- tôi đến đây...để ra mắt bác...vì tôi là....người yêu Sakura...
Dì Migawa khẽ gật đầu, bà đã nghe danh cậu Uchiha này từ lâu rồi. Phóng thoáng nhất, lạnh lùng nhất, tàn nhẫn nhất,...bao nhiêu 'cái nhất' đều có ở cậu, vậy mà giờ lại yêu con gái của bà!
Phải chăng....Sakura...đã làm mềm lòng được chàng trai sắc đá này?! Biết bao thiếu nữ đẹp, yêu cậu trên toàn thế giới, sẵn sàng chết vì cậu, mà cậu lại yêu cô, chỉ duy nhất mình cô...- nói ta nghe lý do, vì sao cậu lại yêu Sakura?
Cô nhìn chăm chăm vào dì của mình, không hiểu sao hôm nay dì ấy lại 'táo bạo' như thế, rồi lại quay sang nhìn anh, như muốn nghe câu trả lời thật lòng từ chàng trai lạnh lùng này...
Anh im lặng hồi lâu, khuôn mặt điềm tĩnh suy nghĩ, cánh mối mấp máy định nói gì đó...
- năm tám tuổi, Sakura gặp tôi, và em đã yêu tôi ngay từ lần gặp đầu tiên...Lúc đó, tôi chỉ nghĩ nó là trò đùa thích nhau vớ vẩn của bọn con gái, nên đã không để tâm đến... Năm mười tuổi, em bị cả xóm chê cười vì cái trán cao, lúc đó em đã khóc rất nhiều, và đã thổ lộ với Ino rằng sẽ quyết tâm nuôi tóc dài để chinh phục tình yêu của tôi...
Tôi phục ý chí của em lắm, muốn chạy tới ôm em ngay, muốn báo cho mọi người biết là tôi yêu em, nhưng tôi lại không thể, bởi vì khi đó tôi đã có mục tiêu cần phải hoàn thành, đó là phải mạnh hơn Itachi, trở thành Genin suất sắc nhất học viện.... - anh bắt đầu kể về quá khứ của mình cho cô và dì Migawa nghe..
- cho đến năm mười hai tuổi, rất tình cờ khi tôi và Sakura lại cùng xếp chung đội 7, cùng với thằng ngốc Naruto, khi đó tôi lại nhận ra tình cảm của em nhiều hơn. Cho tới khi em đã cứu sống tôi lúc chạm trán bọn Ninja làng Âm Thanh (kì thi Chunin), đã hi sinh mái tóc hồng dài của mình vì tôi, tôi đã dần để ý em nhiều hơn nữa...
Năm đó, cũng là ngày tôi rời làng trong thù hận để giết Itachi, và cũng lúc đó tôi gặp được em lần cuối... Em đã trực tiếp nói với tôi rằng em yêu tôi rất nhiều, thế mà tôi lại không thể đón nhận tình cảm ấy, bởi lẽ tôi chỉ là một thằng bị làng ruồng bỏ, đem tham vọng tiêu diệt Konoha...
Sasuke chưa nói xong, cô đã sụt sùi nước mắt, ôm lấy anh thắm thiết vì tình cảm bấy lâu nay anh dành cho cô, cô thật chẳng hay biết gì cả...
Dì Migawa có vẻ hài lòng, đưa cho anh chén trà nhấp giọng rồi kêu anh kể tiếp...
- hai năm sau, tôi lại gặp em, em thật khác xưa rất nhiều. Nhưng thật bất ngờ vì tình cảm của em vẫn còn đó, không hề thay đổi...tôi quyết định sau khi giết Itachi, sẽ quay lại làng Lá....đón nhận em.....cùng em sống an nhàn tới già...
Và đúng như vậy, sau sáu năm ròng rã chu du thế giới, đại chiến Ninja lần 4 đã qua, cánh tay của tôi cũng được ghép lại, thế nên tôi muốn bù lại cho em những tình cảm trước kia, làm cho em trở nên hạnh phúc hơn khi yêu tôi. Đó cũng là lý do tôi đến đây, tôi muốn lấy con gái của bác...
1
.
2
.
3
.
Lời nói vừa dứt, quang cảnh trở nên thật tĩnh mịch, tưởng chừng như chỉ nghe được tiếng lá cây xào xạc cùng nhịp thở đều đều của ba con người này...
Ánh mắt cương quyết của anh xoáy sâu vào người dì Migawa, những lời nói nhỏ nhẹ, trầm lặng nhưng lại có sát thương cực lớn, khiến người nghe cảm giác ngộp thở, buộc phải chiều theo ý anh...
Dì Migawa cười hiền, đặt tay lên vai Sasuke, nhắn nhủ:
- chỉ cần làm cho Sakura được hạnh phúc, ta nhất định sẽ nhận cậu làm con rể! Uchiha Sasuke!
Chỉ một lời nói, nhưng nó lại làm cô vui mừng khôn xiết, gạt đi giọt nước mắt mặn chát kia, cô ôm lấy Sasuke, hét lớn:
- cám ơn dì, cám ơn anh! Em yêu anh nhiều lắm!
---------------
Hôm đó ở nhà Haruno nhộn nhịp hơn hẳn, một cái bàn ăn với ba người, tiếng cười ríu rít không ngớt...
Cậu trai tóc đen khẽ nhếch môi, người mà anh yêu thương nhất....cuối cùng cũng thuộc về anh!
Việc 'ra mắt bạn trai với mẹ' của Sakura thành công trót lọt, dì Migawa đã chấp nhận tình yêu này...
Chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt, anh sẽ rước cô về dinh bằng xe hoa hoành tráng!
End chap 23.