Hiyami sau khi uống thuốc Chakra, đã nhanh chóng phục hồi cơ thể. Hiện ả đang nằm gọn trong ngực cô.......
- Tại sao.. Tại sao lại cứu tôi chứ...? Rõ ràng là tôi muốn hại chết cô mà......
Giọng nói đanh thép, cứng rắn ban nãy, bỗng chốc biến thành âm thanh mềm mượt, gãy khúc vì đau.. Cô ta thoi thóp thở, cố gắng tìm chút không khí thông qua cái mũi chảy đầy máu, đôi mắt phượng dài khép hờ, ánh lên tia hi vọng nhìn Sakura....
Cô gái này, tại sao lại lương thiện quá mức chứ! Sakura càng nhân từ thì càng làm cho ả có cảm giác tội lỗi, là ả năm lần bảy lượt đan tâm hãm hại cô, vậy mà cô cứ cứu giúp ả là sao.
- Hiyami cô yên tâm, tôi đến đây là kiếm thuốc giải Ngải Đen. Tìm được tôi lập tức đi ngay.
Sakura nhẹ nhàng vuốt sống lưng ả, đôi mắt xanh chăm chú nhưu đang chờ đợi câu trả lời.
- Nó-nó đây.....
Một tuýp thuốc màu nâu nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay cô, có phải Hiyami đang muốn khôi phục lại chính mình?! Cô hiện muốn nói với Hiyami ngay rằng: “Làm người tốt thực sự rất dễ nha!!!!!!”
- Tôi có thể, làm bạn với cô được chứ?
Không chần chừ, không ngần ngại, cô tức khắc đồng ý, kiểu người hoà đồng như cô, kiếm bạn thật không khó, nay lại có thêm một người bạn đặc biệt như thế này, cô tự nhủ mình rất may mắn rồi.
Trong lúc cô đang 'tâm sự' cùng với Sakura nội tâm của mình, cô không để ý có một cái nhếch mép nguy hiểm từ trên nụ cười của cô Hiyami kia....... Thôi kệ, hãy cứ đưa cho cô ta thuốc giải trước, dần lấy lòng tin từ cô ta, sau đó thực hiện Kế Hoạch tiếp theo.....
- Chúng ta hẹn ngày tái ngộ nhé, Hiyami !
Trên môi Sakura vẽ ra nét cười tươi rói......
Rất nhanh sau đó, Sakura chia tay người bạn mới này, trở về Sen Quốc...
...
Chuyến đi khá thuận lợi, mặc dù đánh nhau cũng không ít, nhưng với sức khoẻ không giống người bình thường, cô chẳng cần dưỡng thương hay dùng thuốc trợ Chakra. Cứ thế mà về lại làng..
Lúc Sakura tới được văn phòng Kage Sen Quốc, vừa vặn nghe được thanh âm đau đớn quen thuộc. ”Tiêu rồi, Sasuke-kun có chuyện rồi!” Đẩy cửa vào, trên chiếc giường trắng nọ có người con trai đang nằm. Nếu không nói có thể mọi người sẽ không tin, một tộc nhân Uchiha lẫy lừng lại đang trong tình trạng đau đớn, mái tóc đen kia che kín nửa khuôn mặt trắng bệch, rất thiếu sức sống.
- Kage-sama, liệu anh ấy sẽ ổn chứ ạ?
Cô hỏi có hơi thừa, có thuốc giải thì dĩ nhiên là ổn rồi. Vị Kage khẽ gật đầu.
- Ta sẽ đi pha chế thuốc, hiện tại cô ở đây canh chừng cậu ta, nếu có biểu hiện lạ phải báo ta ngay. Còn nếu chỉ là tiếng la thông thường thì không sao.
Bà lão ra ngoài, nhường lại phònh bệnh cho cô. Dáng vẻ gấp gáp làm cô hơi sợ sệt, chẳng lẽ, nếu không có thuốc trị Hắc Ngải thì mạng sống của người con trai này là không có?!
...
Sasuke yên tĩnh nằm trên giường, thanh âm thét lớn ban nãy đã yên ắng, anh thật yếu ớt nhàn nhạt ngủ. Cô thực lâu lắm rồi mới có cơ hội được nhìn ngắm anh trong khoảng cách gần thế này...
- Nè, bác Mikoto-san đã cho anh ăn cái gì mà làm anh đẹp trai đến vậy hả?!
Trong lúc ngồi chờ Kage-sama chế ra thuốc giải, cô lại tái phát căn bệnh . . . Tự kỉ của mình (>_<)..... Sasuke không cần ăn cũng đẹp, cô lại hỏi thừa rồi.
Vốn đã có nhan sắc từ lúc sáu tuổi ở Học viện Ninja, lớn lên xíu nữa ngày càng đào hoa điển trai, vừa mạnh mẽ vừa có bãn lĩnh đàn ông, số phụ nữ trên thế giới thèm muốn anh có đếm cũng không xuể. Cho dù ở bất cứ khía cạnh nào, điểm nhìn nào, anh vẫn toát lên được vẻ khôi ngô tuấn mĩ, hoàn toàn không có một góc chết, ngay cả khi khoẻ mạnh hay bị ốm, đều luôn khiến cho trái tim thiếu nữ tan chảy.
Huống hồ chi, lúc anh say ngủ thì đẹp đến cỡ nào? Một câu nói ví von của mọi người trong Ngũ Đại Cường Quốc: Muốn thấy ấm áp, hay cười, hãy gặp chàng trai quả cảm Uzumaki Naruto. Muốn say mê nét đẹp, chứng kiến sức mạnh thực, hãy gặp tinh anh trong tinh anh - Uchiha Sasuke.
Một mặt trời hào quang chói lọi, một ánh trăng băng sơn tuyệt tình. Khắp thế gian chỉ có hai sắc đẹp đối lập. Lần nữa Sakura cô lại cảm thấy mình rất may mắn, vừa là bạn thân, bạn đời của cả hai người.
- Sasuke-kun, anh đỡ hơn chút nào chưa?
Người con trai gật đầu. Anh cũng vừa mới tỉnh lại. Cảm tạ trời phật cho anh tỉnh lại ngay lúc này, nếu không thì đã không nhìn được nét mặt cô rồi, quả thật buồn cười, Tóc Hồng này say mê anh suốt mười hai năm qua vẫn không chống đỡ nổi sắc đẹp của anh sao?
Hai đứa cứ ngẩn tò te nhìn nhau đến nỗi vị Kage già kêu khản cổ mới nghe thấy.
- Thật là, Haruno-san cô có mắc vấn đề về tai không đấy?! - Bà lão bưng chén nước vào phòng bệnh, giọng trách móc.
- Uchiha-san, ta nói rõ hơn về tình hình của ngươi nhé. Thứ đã khiến ngươi phải nằm chết sắp lết như cá mòi trong bệnh viện chính là bột Hắc Ngải, một loại kịch độc đến từ Độc Quốc. Có hiệu lực cũng như là kết thúc mạng sống của ngươi trong vòng 24 giờ đồng hồ, chỉ có người chế ra nó mới có thể có thuốc giải. Ban nãy Sakura-san đã lên đường sang làng Độc Dược để tìm thuốc chữa cho ngươi, thời gian tiêu hao vừa vặn mười sáu tiếng, mạng của ngươi vẫn giữ được.
Công nhận, bà lão này nói nhiều kinh hồn. Sasuke nhăn mặt.
- Về thành phần của loại kịch độc này thì có thể là ngươi sẽ không muốn nghe. - Kage-sama đã nhìn thấy được đôi mày nhíu chặt của anh. - Độc tính rất mạnh, cho dù người trúng độc là Jounin đi chăng nữa, không cứu kịp thời vẫn sẽ chết. Thuốc uống ta chia làm hai liều, uống trong chiều nay và sáng ngày mai. Chiều mai ngươi vẫn phải uống, liên tục trong bảy ngày không được dừng, độc sẽ lại tái phát.
Bà lão chưa nói xong, anh đã uống cạn chén rồi. Sakura thầm bụm miệng cười, anh vẫn là không thích người lắm mồm mà.
End chap 45.
Tác giả:
Mình muốn nói 1 điều là rất cảm ơn các cậu đã theo dõi và ủng hộ truyện! <3 Giờ mình sẽ làm cho Fic hài hước hơn, không còn buồn tẻ như trước nữa, phương châm viết Sasusaku của mình là: Vui Là Chính =))))
Hiyami sau khi uống thuốc Chakra, đã nhanh chóng phục hồi cơ thể. Hiện ả đang nằm gọn trong ngực cô.......
- Tại sao.. Tại sao lại cứu tôi chứ...? Rõ ràng là tôi muốn hại chết cô mà......
Giọng nói đanh thép, cứng rắn ban nãy, bỗng chốc biến thành âm thanh mềm mượt, gãy khúc vì đau.. Cô ta thoi thóp thở, cố gắng tìm chút không khí thông qua cái mũi chảy đầy máu, đôi mắt phượng dài khép hờ, ánh lên tia hi vọng nhìn Sakura....
Cô gái này, tại sao lại lương thiện quá mức chứ! Sakura càng nhân từ thì càng làm cho ả có cảm giác tội lỗi, là ả năm lần bảy lượt đan tâm hãm hại cô, vậy mà cô cứ cứu giúp ả là sao.
- Hiyami cô yên tâm, tôi đến đây là kiếm thuốc giải Ngải Đen. Tìm được tôi lập tức đi ngay.
Sakura nhẹ nhàng vuốt sống lưng ả, đôi mắt xanh chăm chú nhưu đang chờ đợi câu trả lời.
- Nó-nó đây.....
Một tuýp thuốc màu nâu nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay cô, có phải Hiyami đang muốn khôi phục lại chính mình?! Cô hiện muốn nói với Hiyami ngay rằng: “Làm người tốt thực sự rất dễ nha!!!!!!”
- Tôi có thể, làm bạn với cô được chứ?
Không chần chừ, không ngần ngại, cô tức khắc đồng ý, kiểu người hoà đồng như cô, kiếm bạn thật không khó, nay lại có thêm một người bạn đặc biệt như thế này, cô tự nhủ mình rất may mắn rồi.
Trong lúc cô đang 'tâm sự' cùng với Sakura nội tâm của mình, cô không để ý có một cái nhếch mép nguy hiểm từ trên nụ cười của cô Hiyami kia....... Thôi kệ, hãy cứ đưa cho cô ta thuốc giải trước, dần lấy lòng tin từ cô ta, sau đó thực hiện Kế Hoạch tiếp theo.....
- Chúng ta hẹn ngày tái ngộ nhé, Hiyami !
Trên môi Sakura vẽ ra nét cười tươi rói......bg-ssp-{height:px}
Rất nhanh sau đó, Sakura chia tay người bạn mới này, trở về Sen Quốc...
...
Chuyến đi khá thuận lợi, mặc dù đánh nhau cũng không ít, nhưng với sức khoẻ không giống người bình thường, cô chẳng cần dưỡng thương hay dùng thuốc trợ Chakra. Cứ thế mà về lại làng..
Lúc Sakura tới được văn phòng Kage Sen Quốc, vừa vặn nghe được thanh âm đau đớn quen thuộc. ”Tiêu rồi, Sasuke-kun có chuyện rồi!” Đẩy cửa vào, trên chiếc giường trắng nọ có người con trai đang nằm. Nếu không nói có thể mọi người sẽ không tin, một tộc nhân Uchiha lẫy lừng lại đang trong tình trạng đau đớn, mái tóc đen kia che kín nửa khuôn mặt trắng bệch, rất thiếu sức sống.
- Kage-sama, liệu anh ấy sẽ ổn chứ ạ?
Cô hỏi có hơi thừa, có thuốc giải thì dĩ nhiên là ổn rồi. Vị Kage khẽ gật đầu.
- Ta sẽ đi pha chế thuốc, hiện tại cô ở đây canh chừng cậu ta, nếu có biểu hiện lạ phải báo ta ngay. Còn nếu chỉ là tiếng la thông thường thì không sao.
Bà lão ra ngoài, nhường lại phònh bệnh cho cô. Dáng vẻ gấp gáp làm cô hơi sợ sệt, chẳng lẽ, nếu không có thuốc trị Hắc Ngải thì mạng sống của người con trai này là không có?!
...
Sasuke yên tĩnh nằm trên giường, thanh âm thét lớn ban nãy đã yên ắng, anh thật yếu ớt nhàn nhạt ngủ. Cô thực lâu lắm rồi mới có cơ hội được nhìn ngắm anh trong khoảng cách gần thế này...
- Nè, bác Mikoto-san đã cho anh ăn cái gì mà làm anh đẹp trai đến vậy hả?!
Trong lúc ngồi chờ Kage-sama chế ra thuốc giải, cô lại tái phát căn bệnh . . . Tự kỉ của mình (>_
[Naruto][Sasusaku] Yêu Em Nhiều! Cô Vợ Bé Nhỏ Của Anh - Chapter 45
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hiyami sau khi uống thuốc Chakra, đã nhanh chóng phục hồi cơ thể. Hiện ả đang nằm gọn trong ngực cô.......
- Tại sao.. Tại sao lại cứu tôi chứ...? Rõ ràng là tôi muốn hại chết cô mà......
Giọng nói đanh thép, cứng rắn ban nãy, bỗng chốc biến thành âm thanh mềm mượt, gãy khúc vì đau.. Cô ta thoi thóp thở, cố gắng tìm chút không khí thông qua cái mũi chảy đầy máu, đôi mắt phượng dài khép hờ, ánh lên tia hi vọng nhìn Sakura....
Cô gái này, tại sao lại lương thiện quá mức chứ! Sakura càng nhân từ thì càng làm cho ả có cảm giác tội lỗi, là ả năm lần bảy lượt đan tâm hãm hại cô, vậy mà cô cứ cứu giúp ả là sao.
- Hiyami cô yên tâm, tôi đến đây là kiếm thuốc giải Ngải Đen. Tìm được tôi lập tức đi ngay.
Sakura nhẹ nhàng vuốt sống lưng ả, đôi mắt xanh chăm chú nhưu đang chờ đợi câu trả lời.
- Nó-nó đây.....
Một tuýp thuốc màu nâu nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay cô, có phải Hiyami đang muốn khôi phục lại chính mình?! Cô hiện muốn nói với Hiyami ngay rằng: “Làm người tốt thực sự rất dễ nha!!!!!!”
- Tôi có thể, làm bạn với cô được chứ?
Không chần chừ, không ngần ngại, cô tức khắc đồng ý, kiểu người hoà đồng như cô, kiếm bạn thật không khó, nay lại có thêm một người bạn đặc biệt như thế này, cô tự nhủ mình rất may mắn rồi.
Trong lúc cô đang 'tâm sự' cùng với Sakura nội tâm của mình, cô không để ý có một cái nhếch mép nguy hiểm từ trên nụ cười của cô Hiyami kia....... Thôi kệ, hãy cứ đưa cho cô ta thuốc giải trước, dần lấy lòng tin từ cô ta, sau đó thực hiện Kế Hoạch tiếp theo.....
- Chúng ta hẹn ngày tái ngộ nhé, Hiyami !
Trên môi Sakura vẽ ra nét cười tươi rói......
Rất nhanh sau đó, Sakura chia tay người bạn mới này, trở về Sen Quốc...
...
Chuyến đi khá thuận lợi, mặc dù đánh nhau cũng không ít, nhưng với sức khoẻ không giống người bình thường, cô chẳng cần dưỡng thương hay dùng thuốc trợ Chakra. Cứ thế mà về lại làng..
Lúc Sakura tới được văn phòng Kage Sen Quốc, vừa vặn nghe được thanh âm đau đớn quen thuộc. ”Tiêu rồi, Sasuke-kun có chuyện rồi!” Đẩy cửa vào, trên chiếc giường trắng nọ có người con trai đang nằm. Nếu không nói có thể mọi người sẽ không tin, một tộc nhân Uchiha lẫy lừng lại đang trong tình trạng đau đớn, mái tóc đen kia che kín nửa khuôn mặt trắng bệch, rất thiếu sức sống.
- Kage-sama, liệu anh ấy sẽ ổn chứ ạ?
Cô hỏi có hơi thừa, có thuốc giải thì dĩ nhiên là ổn rồi. Vị Kage khẽ gật đầu.
- Ta sẽ đi pha chế thuốc, hiện tại cô ở đây canh chừng cậu ta, nếu có biểu hiện lạ phải báo ta ngay. Còn nếu chỉ là tiếng la thông thường thì không sao.
Bà lão ra ngoài, nhường lại phònh bệnh cho cô. Dáng vẻ gấp gáp làm cô hơi sợ sệt, chẳng lẽ, nếu không có thuốc trị Hắc Ngải thì mạng sống của người con trai này là không có?!
...
Sasuke yên tĩnh nằm trên giường, thanh âm thét lớn ban nãy đã yên ắng, anh thật yếu ớt nhàn nhạt ngủ. Cô thực lâu lắm rồi mới có cơ hội được nhìn ngắm anh trong khoảng cách gần thế này...
- Nè, bác Mikoto-san đã cho anh ăn cái gì mà làm anh đẹp trai đến vậy hả?!
Trong lúc ngồi chờ Kage-sama chế ra thuốc giải, cô lại tái phát căn bệnh . . . Tự kỉ của mình (>_<)..... Sasuke không cần ăn cũng đẹp, cô lại hỏi thừa rồi.
Vốn đã có nhan sắc từ lúc sáu tuổi ở Học viện Ninja, lớn lên xíu nữa ngày càng đào hoa điển trai, vừa mạnh mẽ vừa có bãn lĩnh đàn ông, số phụ nữ trên thế giới thèm muốn anh có đếm cũng không xuể. Cho dù ở bất cứ khía cạnh nào, điểm nhìn nào, anh vẫn toát lên được vẻ khôi ngô tuấn mĩ, hoàn toàn không có một góc chết, ngay cả khi khoẻ mạnh hay bị ốm, đều luôn khiến cho trái tim thiếu nữ tan chảy.
Huống hồ chi, lúc anh say ngủ thì đẹp đến cỡ nào? Một câu nói ví von của mọi người trong Ngũ Đại Cường Quốc: Muốn thấy ấm áp, hay cười, hãy gặp chàng trai quả cảm Uzumaki Naruto. Muốn say mê nét đẹp, chứng kiến sức mạnh thực, hãy gặp tinh anh trong tinh anh - Uchiha Sasuke.
Một mặt trời hào quang chói lọi, một ánh trăng băng sơn tuyệt tình. Khắp thế gian chỉ có hai sắc đẹp đối lập. Lần nữa Sakura cô lại cảm thấy mình rất may mắn, vừa là bạn thân, bạn đời của cả hai người.
- Sasuke-kun, anh đỡ hơn chút nào chưa?
Người con trai gật đầu. Anh cũng vừa mới tỉnh lại. Cảm tạ trời phật cho anh tỉnh lại ngay lúc này, nếu không thì đã không nhìn được nét mặt cô rồi, quả thật buồn cười, Tóc Hồng này say mê anh suốt mười hai năm qua vẫn không chống đỡ nổi sắc đẹp của anh sao?
Hai đứa cứ ngẩn tò te nhìn nhau đến nỗi vị Kage già kêu khản cổ mới nghe thấy.
- Thật là, Haruno-san cô có mắc vấn đề về tai không đấy?! - Bà lão bưng chén nước vào phòng bệnh, giọng trách móc.
- Uchiha-san, ta nói rõ hơn về tình hình của ngươi nhé. Thứ đã khiến ngươi phải nằm chết sắp lết như cá mòi trong bệnh viện chính là bột Hắc Ngải, một loại kịch độc đến từ Độc Quốc. Có hiệu lực cũng như là kết thúc mạng sống của ngươi trong vòng 24 giờ đồng hồ, chỉ có người chế ra nó mới có thể có thuốc giải. Ban nãy Sakura-san đã lên đường sang làng Độc Dược để tìm thuốc chữa cho ngươi, thời gian tiêu hao vừa vặn mười sáu tiếng, mạng của ngươi vẫn giữ được.
Công nhận, bà lão này nói nhiều kinh hồn. Sasuke nhăn mặt.
- Về thành phần của loại kịch độc này thì có thể là ngươi sẽ không muốn nghe. - Kage-sama đã nhìn thấy được đôi mày nhíu chặt của anh. - Độc tính rất mạnh, cho dù người trúng độc là Jounin đi chăng nữa, không cứu kịp thời vẫn sẽ chết. Thuốc uống ta chia làm hai liều, uống trong chiều nay và sáng ngày mai. Chiều mai ngươi vẫn phải uống, liên tục trong bảy ngày không được dừng, độc sẽ lại tái phát.
Bà lão chưa nói xong, anh đã uống cạn chén rồi. Sakura thầm bụm miệng cười, anh vẫn là không thích người lắm mồm mà.
End chap 45.
Tác giả:
Mình muốn nói 1 điều là rất cảm ơn các cậu đã theo dõi và ủng hộ truyện! <3 Giờ mình sẽ làm cho Fic hài hước hơn, không còn buồn tẻ như trước nữa, phương châm viết Sasusaku của mình là: Vui Là Chính =))))