Nó bị lạc.Lạc thật đấy chứ không đùa đâu.Rõ ràng hồi nãy cũng đâu đi xa lắm đâu nhỉ?Nhưng nếu nó cứ chạy lăng quăng thì có khi còn lạc xa hơn ấy chứ!Tốt nhất nên ngồi một chỗ.Nó ôm Tiểu Đào đến một cái ghế đá,ngồi yên đấy,trong lòng nhớ hắn vô hạn,trong đầu nghĩ ra bao nhiêu điều.Nếu như hắn không tìm được nó thì sao?Nó sẽ lại trở thành một đứa vô gia cư,lại bị đánh đập,trêu chọc.Còn nếu hắn tìm được nó,hắn sẽ phạt nó,mà lần này chắc chắn rất nặng.Nhưng nếu phải lựa chọn,nó muốn hắn tìm ra nó,chỉ cần như thế thôi,còn lại điều gì nó cũng không quan tâm.
Đã nửa tiếng trôi qua,tại sao hắn vẫn chưa đến?Có khi nào hắn bỏ nó rồi không?Vì nó hư quá,nó không nghe lời? Huhu,chắc chắn là thế rồi! Nghĩ đến đó,nó ôm chặt lấy con gấu,ôm mà nước mắt cứ rơi,ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của nó.Bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
-Sao lại ngồi khóc ở đây vậy cô bé?
Nó ngước khuôn mặt đẫm lệ lên.Không phải hắn!Chỉ cần xác định như thế thôi,nó lại gục đầu xuống khóc tiếp.Nhưng mà lại khiến người kia ngạc nhiên.Anh la lên:
-Bảo Ánh???Phải em không?
-Sao anh biết tôi?-Nó giật mình vì người đàn ông trước mặt biết tên nó.
-Em…em không nhớ anh sao? Anh là Bảo nè.
-Bảo ư?
-Em không nhớ anh sao?
Nó cố gắng suy nghĩ.Nhưng bây giờ nó công nhận là nó ghét cái đầu ngu ngốc của nó ghê gớm.
-Thôi được rồi,anh có thứ này,em xem chắc chắn sẽ nhớ ra.
Anh đưa cho nó một cái băng cá nhân.Tưởng chừng rất bình thường nhưng mà điều ấy đủ làm nó nhớ ra.
Quay lại quá khứ một tí nhé…
Hồi ấy nó vẫn là một cô bé 5 tuổi và vẫn đang ở cô nhi viện.Nó vẫn bị bắt nạn như bao ngày,nó ôm đầu,nhận mọi cú đạp của bọn trẻ nhà giàu.Nhưng bỗng dưng có tiếng nói của ai đó,rất lạnh lùng,đanh thép:
-Biến hết đi cho tôi!
Bọn trẻ chạy đi hết.Lúc này nó mới ngẩng mặt lên nhìn,một cậu bé cực kì xinh trai,đưa tay đỡ nó dậy.Nó bẽn lẽn nắm lấy nhưng không thể đứng dậy vì chân bị thương.Chính cậu bé ấy đã dán vết thương cho nó bằng chiếc băng cá nhân.
-Cảm ơn anh!
-Không có gì.Nhưng tại sao chúng nó lại đánh em?
-Tại em…mắt em…
-Không,mắt em đẹp lắm!
-Thật sao anh?
-Thật một trăm phần trăm…
Anh đã cõng nó về cô nhi viện và hứa sẽ quay lại nhưng từ ấy,nó không được gặp anh nữa…
Quay về hiện tại đây…
-Anh Bảo!!!
-Em nhớ rồi đấy!
Nó chạy lại ôm chầm lấy anh.Nhưng mà có điều nó quên mất,thứ nhất là lời dặn của hắn,thứ hai là nó hiện là búp bê…
-Bảo Ánh…em…em…
-Sao vậy anh?
-Da em bằng nhựa ư?
-Hả?
Đến bây giờ nó mới nhớ ra,nó hiện trong thân xác là một con búp bê.
-Bảo Ánh,rốt cuộc là sao vậy?
-Em…thực ra thì…
Nó kể hết mọi chuyện cho anh nghe,sau đó lại quay ra trách móc:
-Tại sao anh không đến thăm em?
-Thực ra lúc ấy nhà anh chuyển sang Mỹ sống.Nhưng bây giờ anh đã quay lại tìm em và họ bảo em chết rồi.Anh không tin và không bao giờ tin điều ấy!
-Nhưng em hiện tại không còn là Bảo Ánh của ngày xưa nữa…
-Không sao cả.Đối với anh,dù em như thế nào đi chăng nữa thì vẫn là Bảo Ánh ngày xưa của anh.Nhưng có điều,em nói có người đưa em về nhà,là ai thế?
-Đó là…
-Cô vui quá nhỉ?
Nó qyau lại nhìn cái người đã ngắt lời nó.Là hắn!!!Nó không suy nghĩ gì sất,chạy lại ôm chầm lấy hắn
-Hoàng Phong!!!
Nó hét lên sung sướng,nước mắt không biết ở đâu tự nhiên lại trào ra.Nhưng mà cái người kia dường như không được vui vẻ cho lắm.
-Buông ra đi.-Hắn đẩy nó ra
-Anh sao thế?-Nó khóc
-Sao ư?Từ nãy đến giờ tôi vất vả chạy đi tìm cô,còn cô ở đây nói chuyện vui vẻ với một tên đàn ông.
-Không phải đâu,anh hiểu lầm rồi.Đây là anh Bảo,anh ấy đã cứu em…huhu…
-Vậy à?Nếu anh ta cứu cô thì đi theo anh ta luôn đi.Tôi về!
Hắn hất tay nó ra,mặc cho nó gào khóc vẫn quay lưng bước đi.Mọi người xung quanh đều ngoái nhìn,hắn lại đanh giọng:
-Nhìn cái gì?
Rồi tiếp tục đi ra khỏi công viên.Nó nhìn theo hắn,nước mắt rơi không ngừng,miệng không ngừng gọi tên hắn.Hắn bỏ nó thật rồi! Anh thấy vậy mà đau lòng,chợt nhận ra người hồi nãy chính là Võ Hoàng Phong,giám đốc công ty thời trang số một thế giới,hiện là đối thủ của anh.Anh đỡ nó đứng dậy,ôm nó vào lòng.Nó cứ khóc mãi thế này,biết làm sao được,anh đành dỗ ngọt:
-Thôi đừng khóc nữa,chúng ta đi chơi tàu lượn nhé?
-Kh…hic…ông…hic…
-Vậy chơi bắn súng nhé?
Nghe tới đây nó còn khóc to hơn…
-Thôi thì chơi vòng quay nhé?
Tới đây là nó bung hết luôn,nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.Anh rút ra một cái khăn giấy,lau mặt cho nó.
-Đừng khóc nữa mà.Búp bê mà khóc là không xinh nữa đâu.Để anh đưa em về nhà nhé?
Nó chẳng thèm bước đi,cứ đứng khóc.Anh đành bế nó đi vậy.Đưa nó vào xe,anh chạy xe đưa nó về nhà anh.Anh yêu nó,cái đó không thể phủ định được,nhưng anh cũng nhận ra nó cũng yêu,nhưng yêu hắn và chắc chắn hắn cũng vậy.Sao anh có thể nhìn nó khóc lóc gọi tên hắn chứ.Lòng anh đau lắm.Hàng chục năm dài đằng đẵng,đến bây giờ mới được gặp nó thì lại như thế này đây…
Về nhà lại bế nó ra.Hiện giờ anh đang ở căn nhà to không kém nhà hắn,đẹp không kém nhà hắn,cũng có cả một cái vườn hoa nữa nhưng nó chẳng thèm quan tâm,nó cứ khóc,khóc mãi,cho đến khi mệt lả thì thiếp đi…
Còn hắn,lái xe về nhà nhưng trong lòng không thoải mái.Hắn nghĩ về những gì đã làm với nó mà hối hận,nghĩ đến khuôn mặt nó ướt đẫm nước mắt mà đau lòng.Thế là hắn quyết định không lái xe về nhà dừng lại,gọi điện cho người của mình:
-Alo,điều tra cho tôi nơi ở của tên Bảo đó!
-Bảo nào ạ?
-Là cái tên khốn Nguyễn Gia Bảo chứ còn gì nữa?
-À vâng ạ.
Nhận được kết quả là hắn lái xe đi thẳng.Sở dĩ hắn biết anh vì anh là định thủ truyền kiếp của hắn,trong cả công việc và cả nó.
Hắn đến nhà anh,gõ cửa ầm ầm,nhấn chuông inh ỏi.Anh ra mở cửa
-Anh mà cũng đến nhà tôi sao?
-Đừng nói nhiều,tôi đến đưa cô nhóc ấy về.
-Đưa về?Anh nói nghe dễ dàng thế?Cô ấy không phải là đồ chơi mà anh thích xài là xài,thích quăng là quăng,quăng xong lại đi lượm lại như thế!
-Trong lòng anh nghĩ gì cứ nói thẳng ra,đừng có vòng vo như thế
-Tôi muốn nói: Anh hãy về đi và đừng mong tôi trao cô ấy cho anh!
Anh định đóng cửa lại thì hắn nhanh tay chụp được và lẻn vào trong,chạy thẳng lên lầu làm anh phải bất ngờ.
-Bảo Ánh,em đâu rồi?Búp bê à?
-Anh làm gì trong nhà tôi vậy hả?
-Tôi tìm đồ của tôi.
-Đồ của anh?Cô ấy sao?Anh có quyền gì mà nói cô ấy là của anh?
-Tôi đã mua cô ấy về!
-Cái gì?
-Con búp bê ở viện trưng bày,tôi đã mua về nên là của tôi.
-Vậy bây giờ,anh đã quăng đi rồi.
-Tôi không quăng và sẽ không bao giờ quăng đi.
Hai người to tiếng với nhau ngoài hành lang làm cho nó tỉnh giấc lại khóc,ôm Tiểu Đào mà khóc.Hắn tuy đang tranh cãi nhưng tai rất thính,vẫn có thể nghe được tiếng khóc của nó.Vội chạy vào phòng anh thấy nó đang ngồi đó,ôm chặt con gấu hắn tặng mà đau lòng.
-Bảo Ánh à,chúng ta về nhà nhé?
Nó quay ra.Là hắn,đúng là hắn rồi.Hắn đến đón nó đây mà.
-Hoàng Phong!Đừng bỏ em mà…huhu…
-Được rồi,búp bê ngốc à,anh sẽ không bao giờ bỏ em hết.
Nó ôm chặt lấy hắn thả luôn Tiểu Đào xuống dưới đất.Hắn bế thốc nó lên,tay kia nhặt con gấu bông nằm dưới đất đưa cho nó rồi bế ra khỏi phòng.Anh đang đứng đấy,chứng kiến hết tất cả.Hắn nở một nụ cười đắc thắng với anh,nhưng khi hắn đi qua,anh đã kịp nói một câu:
-Lo mà trông chừng cho cẩn thận đấy,tôi sẽ dành cô ấy lại…
Nó bị lạc.Lạc thật đấy chứ không đùa đâu.Rõ ràng hồi nãy cũng đâu đi xa lắm đâu nhỉ?Nhưng nếu nó cứ chạy lăng quăng thì có khi còn lạc xa hơn ấy chứ!Tốt nhất nên ngồi một chỗ.Nó ôm Tiểu Đào đến một cái ghế đá,ngồi yên đấy,trong lòng nhớ hắn vô hạn,trong đầu nghĩ ra bao nhiêu điều.Nếu như hắn không tìm được nó thì sao?Nó sẽ lại trở thành một đứa vô gia cư,lại bị đánh đập,trêu chọc.Còn nếu hắn tìm được nó,hắn sẽ phạt nó,mà lần này chắc chắn rất nặng.Nhưng nếu phải lựa chọn,nó muốn hắn tìm ra nó,chỉ cần như thế thôi,còn lại điều gì nó cũng không quan tâm.
Đã nửa tiếng trôi qua,tại sao hắn vẫn chưa đến?Có khi nào hắn bỏ nó rồi không?Vì nó hư quá,nó không nghe lời? Huhu,chắc chắn là thế rồi! Nghĩ đến đó,nó ôm chặt lấy con gấu,ôm mà nước mắt cứ rơi,ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của nó.Bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:
-Sao lại ngồi khóc ở đây vậy cô bé?
Nó ngước khuôn mặt đẫm lệ lên.Không phải hắn!Chỉ cần xác định như thế thôi,nó lại gục đầu xuống khóc tiếp.Nhưng mà lại khiến người kia ngạc nhiên.Anh la lên:
-Bảo Ánh???Phải em không?
-Sao anh biết tôi?-Nó giật mình vì người đàn ông trước mặt biết tên nó.
-Em…em không nhớ anh sao? Anh là Bảo nè.
-Bảo ư?
-Em không nhớ anh sao?
Nó cố gắng suy nghĩ.Nhưng bây giờ nó công nhận là nó ghét cái đầu ngu ngốc của nó ghê gớm.
-Thôi được rồi,anh có thứ này,em xem chắc chắn sẽ nhớ ra.
Anh đưa cho nó một cái băng cá nhân.Tưởng chừng rất bình thường nhưng mà điều ấy đủ làm nó nhớ ra.
Quay lại quá khứ một tí nhé…
Hồi ấy nó vẫn là một cô bé tuổi và vẫn đang ở cô nhi viện.Nó vẫn bị bắt nạn như bao ngày,nó ôm đầu,nhận mọi cú đạp của bọn trẻ nhà giàu.Nhưng bỗng dưng có tiếng nói của ai đó,rất lạnh lùng,đanh thép:
-Biến hết đi cho tôi!
Bọn trẻ chạy đi hết.Lúc này nó mới ngẩng mặt lên nhìn,một cậu bé cực kì xinh trai,đưa tay đỡ nó dậy.Nó bẽn lẽn nắm lấy nhưng không thể đứng dậy vì chân bị thương.Chính cậu bé ấy đã dán vết thương cho nó bằng chiếc băng cá nhân.
-Cảm ơn anh!
-Không có gì.Nhưng tại sao chúng nó lại đánh em?
-Tại em…mắt em…
-Không,mắt em đẹp lắm!
-Thật sao anh?
-Thật một trăm phần trăm…
Anh đã cõng nó về cô nhi viện và hứa sẽ quay lại nhưng từ ấy,nó không được gặp anh nữa…
Quay về hiện tại đây…
-Anh Bảo!!!
-Em nhớ rồi đấy!
Nó chạy lại ôm chầm lấy anh.Nhưng mà có điều nó quên mất,thứ nhất là lời dặn của hắn,thứ hai là nó hiện là búp bê…
-Bảo Ánh…em…em…
-Sao vậy anh?
-Da em bằng nhựa ư?
-Hả?
Đến bây giờ nó mới nhớ ra,nó hiện trong thân xác là một con búp bê.
-Bảo Ánh,rốt cuộc là sao vậy?
-Em…thực ra thì…
Nó kể hết mọi chuyện cho anh nghe,sau đó lại quay ra trách móc:
-Tại sao anh không đến thăm em?
-Thực ra lúc ấy nhà anh chuyển sang Mỹ sống.Nhưng bây giờ anh đã quay lại tìm em và họ bảo em chết rồi.Anh không tin và không bao giờ tin điều ấy!
-Nhưng em hiện tại không còn là Bảo Ánh của ngày xưa nữa…
-Không sao cả.Đối với anh,dù em như thế nào đi chăng nữa thì vẫn là Bảo Ánh ngày xưa của anh.Nhưng có điều,em nói có người đưa em về nhà,là ai thế?
-Đó là…
-Cô vui quá nhỉ?
Nó qyau lại nhìn cái người đã ngắt lời nó.Là hắn!!!Nó không suy nghĩ gì sất,chạy lại ôm chầm lấy hắn
-Hoàng Phong!!!
Nó hét lên sung sướng,nước mắt không biết ở đâu tự nhiên lại trào ra.Nhưng mà cái người kia dường như không được vui vẻ cho lắm.
-Buông ra đi.-Hắn đẩy nó ra
-Anh sao thế?-Nó khóc
-Sao ư?Từ nãy đến giờ tôi vất vả chạy đi tìm cô,còn cô ở đây nói chuyện vui vẻ với một tên đàn ông.
-Không phải đâu,anh hiểu lầm rồi.Đây là anh Bảo,anh ấy đã cứu em…huhu…
-Vậy à?Nếu anh ta cứu cô thì đi theo anh ta luôn đi.Tôi về!
Hắn hất tay nó ra,mặc cho nó gào khóc vẫn quay lưng bước đi.Mọi người xung quanh đều ngoái nhìn,hắn lại đanh giọng:
-Nhìn cái gì?
Rồi tiếp tục đi ra khỏi công viên.Nó nhìn theo hắn,nước mắt rơi không ngừng,miệng không ngừng gọi tên hắn.Hắn bỏ nó thật rồi! Anh thấy vậy mà đau lòng,chợt nhận ra người hồi nãy chính là Võ Hoàng Phong,giám đốc công ty thời trang số một thế giới,hiện là đối thủ của anh.Anh đỡ nó đứng dậy,ôm nó vào lòng.Nó cứ khóc mãi thế này,biết làm sao được,anh đành dỗ ngọt:
-Thôi đừng khóc nữa,chúng ta đi chơi tàu lượn nhé?
-Kh…hic…ông…hic…
-Vậy chơi bắn súng nhé?
Nghe tới đây nó còn khóc to hơn…
-Thôi thì chơi vòng quay nhé?
Tới đây là nó bung hết luôn,nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt.Anh rút ra một cái khăn giấy,lau mặt cho nó.
-Đừng khóc nữa mà.Búp bê mà khóc là không xinh nữa đâu.Để anh đưa em về nhà nhé?
Nó chẳng thèm bước đi,cứ đứng khóc.Anh đành bế nó đi vậy.Đưa nó vào xe,anh chạy xe đưa nó về nhà anh.Anh yêu nó,cái đó không thể phủ định được,nhưng anh cũng nhận ra nó cũng yêu,nhưng yêu hắn và chắc chắn hắn cũng vậy.Sao anh có thể nhìn nó khóc lóc gọi tên hắn chứ.Lòng anh đau lắm.Hàng chục năm dài đằng đẵng,đến bây giờ mới được gặp nó thì lại như thế này đây…
Về nhà lại bế nó ra.Hiện giờ anh đang ở căn nhà to không kém nhà hắn,đẹp không kém nhà hắn,cũng có cả một cái vườn hoa nữa nhưng nó chẳng thèm quan tâm,nó cứ khóc,khóc mãi,cho đến khi mệt lả thì thiếp đi…
Còn hắn,lái xe về nhà nhưng trong lòng không thoải mái.Hắn nghĩ về những gì đã làm với nó mà hối hận,nghĩ đến khuôn mặt nó ướt đẫm nước mắt mà đau lòng.Thế là hắn quyết định không lái xe về nhà dừng lại,gọi điện cho người của mình:
-Alo,điều tra cho tôi nơi ở của tên Bảo đó!
-Bảo nào ạ?
-Là cái tên khốn Nguyễn Gia Bảo chứ còn gì nữa?
-À vâng ạ.
Nhận được kết quả là hắn lái xe đi thẳng.Sở dĩ hắn biết anh vì anh là định thủ truyền kiếp của hắn,trong cả công việc và cả nó.
Hắn đến nhà anh,gõ cửa ầm ầm,nhấn chuông inh ỏi.Anh ra mở cửa
-Anh mà cũng đến nhà tôi sao?
-Đừng nói nhiều,tôi đến đưa cô nhóc ấy về.
-Đưa về?Anh nói nghe dễ dàng thế?Cô ấy không phải là đồ chơi mà anh thích xài là xài,thích quăng là quăng,quăng xong lại đi lượm lại như thế!
-Trong lòng anh nghĩ gì cứ nói thẳng ra,đừng có vòng vo như thế
-Tôi muốn nói: Anh hãy về đi và đừng mong tôi trao cô ấy cho anh!
Anh định đóng cửa lại thì hắn nhanh tay chụp được và lẻn vào trong,chạy thẳng lên lầu làm anh phải bất ngờ.
-Bảo Ánh,em đâu rồi?Búp bê à?
-Anh làm gì trong nhà tôi vậy hả?
-Tôi tìm đồ của tôi.
-Đồ của anh?Cô ấy sao?Anh có quyền gì mà nói cô ấy là của anh?
-Tôi đã mua cô ấy về!
-Cái gì?
-Con búp bê ở viện trưng bày,tôi đã mua về nên là của tôi.
-Vậy bây giờ,anh đã quăng đi rồi.
-Tôi không quăng và sẽ không bao giờ quăng đi.
Hai người to tiếng với nhau ngoài hành lang làm cho nó tỉnh giấc lại khóc,ôm Tiểu Đào mà khóc.Hắn tuy đang tranh cãi nhưng tai rất thính,vẫn có thể nghe được tiếng khóc của nó.Vội chạy vào phòng anh thấy nó đang ngồi đó,ôm chặt con gấu hắn tặng mà đau lòng.
-Bảo Ánh à,chúng ta về nhà nhé?
Nó quay ra.Là hắn,đúng là hắn rồi.Hắn đến đón nó đây mà.
-Hoàng Phong!Đừng bỏ em mà…huhu…
-Được rồi,búp bê ngốc à,anh sẽ không bao giờ bỏ em hết.
Nó ôm chặt lấy hắn thả luôn Tiểu Đào xuống dưới đất.Hắn bế thốc nó lên,tay kia nhặt con gấu bông nằm dưới đất đưa cho nó rồi bế ra khỏi phòng.Anh đang đứng đấy,chứng kiến hết tất cả.Hắn nở một nụ cười đắc thắng với anh,nhưng khi hắn đi qua,anh đã kịp nói một câu:
-Lo mà trông chừng cho cẩn thận đấy,tôi sẽ dành cô ấy lại…