- Ơ thằng nào ném ông đấy?_tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy tụi bạn cười ầm lên
- Thằng này này_ông giáo đứng bên cạnh tôi từ bao giờ. Ợ, ông này quen với ông bố tôi >.
- Em xin lỗi thầy.
- Có nghe tôi nói cái gì không anh Khánh?
- Dạ_híc híc
- Đang mơ cái gì đấy? Kể tôi nghe với?
Tôi nhăn răng cười trừ.
- Ngồi xuống, tan học rồi về nhà mà mơ mộng nha. Đang giờ học anh ngồi cắm bút anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt thì mơ mơ màng màng, mặt thì đần thối như sắp được bay lên mây đấy. Anh làm nhiều người ghen tị đấy.
Ông nói xong lại đi lên giảng bài tiếp, cái mẹt không biết giấu vào đâu. Hic hic.
Ngồi mãi thì cũng hết giờ. Hào hứng xách nạng chuẩn bị về thì em gọi tới, chắc em được về sớm đang chờ tôi ở nhà rồi cũng nên:
- Anh nghe đây rồi.
- Anh đang ở đâu thế?
- Anh đang ở trường, vừa được ra về xong. Em ở đâu thế?
- Vậy anh xuống cổng trường đi, mình cùng về.
- Hả? Em đang đợi anh ở cổng trường hả?
- 10 phút nha, không nhanh em về trước à. Hôm nay được về sớm, em ghé qua đây đưa anh về
Hạnh phúc vỡ òa ra như từng mảnh như pháo bông ấy. Đi thang máy xuống tầng 1, rồi từ sảnh phi ra cổng mà cảm giác dài như cả cây số ấy. Thấy em đứng chờ đợi, trong lòng thấy hạnh phúc quá. Thì ra cái cảm giác được người mình yêu thương chờ đợi nó lai vui đến như vậy. Em vẫy tay gọi khi thấy tôi:
- Anh Khánh…em đây này.
Rồi nàng chạy tới đỡ tôi đi cùng. Không nói nên lời luôn. Bao nhiêu ánh mắt xung quanh nhìn tôi và em, tự nhiên thấy tự hào vô bờ bến. Con trai cũng cần được đưa đón, được chờ đợi giống như con gái mà thôi. Em tuyệt vời quá! Mình ngưỡng mộ mình quá!
Chuẩn bị bước lên taxi đi về thì lại gặp ngay cái lũ trời đánh. Thằng Đức vẹm nó trêu chọc:
- À, thì ra hôm nay có người tới đón, bảo sao mà cả buổi ngồi học như ma hớp hồn. Chào em dễ thương.
- Chào anh_em tươi cười và lịch sự đúng kiểu cách của một cô gái tri thức
- Em là người yêu thằng Khánh à?_bố cái thằng ăn nói vô duyên
- Thôi đi mày, có gì nói sau, tao về trước đây_tôi đỡ lời cho em
- Đi uống nước đã, có người yêu xinh thế mà dấu an hem mãi, mày ghê lắm đấy Khánh ạ
- Thôi, đợt này ông bà già đang khó, đợi tháo cục bột này ra đã rồi có gì làm bữa lớn luôn.
Tôi dơ nạng đánh phát bụp vào người nó rồi trèo lên xe đi về. Để tụi nó đứng ngơ ngẩn nhìn theo trước cổng trường. Đứng thêm với tụi này chút nữa kiểu gì cũng có chuyện không lành.
Về tới nhà cũng đã quá trưa, em hì hục xắn tay vào nấu nướng, còn tôi thay quần áo xong xuống ghế nằm dài cổ chờ em. Nãy tính chạy vào giúp em một tay nhưng em mắng:
- Chân tay như thế anh ra ngoài ngồi yên một chỗ là giúp em rồi đấy, vào đây chỉ tội vướng tay vướng chân em thôi.
Giận dỗi phụng phịu đi ra ngoài.
Ngóng tai nghe em bằm bằm chặt chặt trong bếp.
Chán chán, vươn vai một cái, tay lai trúng ngay cái cốc đặt đầu ghế, vỡ choảng ra từng mảnh. Ô hay, lại vỡ à? Tôi cắn móng tay, có khi nào không nhỉ?
Nghe tiếng em vọng ra từ trong bếp.
- Anh làm vỡ cái gì đấy?
Rồi em chạy ra, thấy mảnh vỡ nằm la liệt giữa nhà, em lại lườm ột phát:
- Hậu đậu quá, làm gì lại vỡ mất cái cốc rồi đấy.
- Để đấy anh dọn cho_tôi làm vẻ hối lỗi lắm
- Thôi, ngồi yên dùm đấy cho em. Đừng có động đậy vào cái gì nữa lại vấp mảnh vỡ, nhớ chưa?_lườm thêm phát nữa em chạy vào nhà, lát sau em cầm theo cái chổi, và một cái xúc rác.
Em nó quét nhẹ nhàng, vun hết tất cả mảnh vỡ vào trong xúc rác, chẳng có đứt tay đứt chân gì, cũng chẳng có nhìn yêu nhìn trộm gì cả. Hơ hơ…vỡ mộng rồi.
- Ngồi yên đấy giùm em, 5 phút nữa có cơm, đừng có đập cái gì nữa anh nha?
Em chạy vào bếp tiếp tục nấu nướng, chưng hửng, mất hết cả cảm xúc luôn.
Đúng 5 phút sau thì có cơm ăn thật. Hôm nay em lại đãi món canh cua, em nó bảo ăn cho nhiều canxi cho nhanh liền xương. Công nhận gái ngoan có khác, nấu cái gì cũng ngon, ngồi ăn mà không muốn mở mồm nói cái gì cả.
Em nó vừa ngồi ăn, vừa nhìn tôi cười…nhưng chẳng có biểu hiện gì là đang si mê tôi cả. >.
- Ăn từ thôi anh, nghẹn bây giờ
- Nhưng tại em nấu ngon quá, nghẹn phải chịu chứ sao.
- Chỉ giỏi cái nịnh nọt thôi.
- Anh mà nói dối, hai đầu gối anh bằng nhau.
- Ờ, bây giờ nó đang không bằng nhau, cái to cái nhỏ đấy_em nó cười thành tiếng
- Được bộ bắt nạt con nhà lành là giỏi thôi.
- Rồi, ăn cơm đi anh, nói nữa em hết muốn ăn luôn đấy.
Vừa ngồi ăn vừa nói chuyện luyên thuyên, chuyện gì cũng có. Chuyện thế giới, chuyện nhà quê…
Ăn xong em dọn dẹp chén bát, tôi lại ngồi rung đùi mát mẻ. Đời cứ như tiên ấy.
Cứ tưởng em ở lại với tôi thêm một chút, ai dè vừa lao trong bếp ra, tay chưa kịp lau khô nước, em bảo:
- Em về luôn đây, đang có việc gập quá. Anh nghỉ đi nhé!
Chưa kịp ú ớ dặn dò được gì thì em chạy đi như ma đuổi ấy. Có chuyện gì không biết, sao có vẻ gấp gáp thế nhỉ? Còn không nói được một tiếng, tò mò chết đi được.
Ơ thế là lại một mình à? Làm gì được bây giờ? Thế thôi đi ngủ vậy.
Nói chung thì đời cơ bản là buồn >.
-
-
- Ơ thằng nào ném ông đấy?_tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy tụi bạn cười ầm lên
- Thằng này này_ông giáo đứng bên cạnh tôi từ bao giờ. Ợ, ông này quen với ông bố tôi >.
- Em xin lỗi thầy.
- Có nghe tôi nói cái gì không anh Khánh?
- Dạ_híc híc
- Đang mơ cái gì đấy? Kể tôi nghe với?
Tôi nhăn răng cười trừ.
- Ngồi xuống, tan học rồi về nhà mà mơ mộng nha. Đang giờ học anh ngồi cắm bút anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt thì mơ mơ màng màng, mặt thì đần thối như sắp được bay lên mây đấy. Anh làm nhiều người ghen tị đấy.
Ông nói xong lại đi lên giảng bài tiếp, cái mẹt không biết giấu vào đâu. Hic hic.
Ngồi mãi thì cũng hết giờ. Hào hứng xách nạng chuẩn bị về thì em gọi tới, chắc em được về sớm đang chờ tôi ở nhà rồi cũng nên:
- Anh nghe đây rồi.
- Anh đang ở đâu thế?
- Anh đang ở trường, vừa được ra về xong. Em ở đâu thế?
- Vậy anh xuống cổng trường đi, mình cùng về.
- Hả? Em đang đợi anh ở cổng trường hả?
- phút nha, không nhanh em về trước à. Hôm nay được về sớm, em ghé qua đây đưa anh về
Hạnh phúc vỡ òa ra như từng mảnh như pháo bông ấy. Đi thang máy xuống tầng , rồi từ sảnh phi ra cổng mà cảm giác dài như cả cây số ấy. Thấy em đứng chờ đợi, trong lòng thấy hạnh phúc quá. Thì ra cái cảm giác được người mình yêu thương chờ đợi nó lai vui đến như vậy. Em vẫy tay gọi khi thấy tôi:
- Anh Khánh…em đây này.
Rồi nàng chạy tới đỡ tôi đi cùng. Không nói nên lời luôn. Bao nhiêu ánh mắt xung quanh nhìn tôi và em, tự nhiên thấy tự hào vô bờ bến. Con trai cũng cần được đưa đón, được chờ đợi giống như con gái mà thôi. Em tuyệt vời quá! Mình ngưỡng mộ mình quá!
Chuẩn bị bước lên taxi đi về thì lại gặp ngay cái lũ trời đánh. Thằng Đức vẹm nó trêu chọc:
- À, thì ra hôm nay có người tới đón, bảo sao mà cả buổi ngồi học như ma hớp hồn. Chào em dễ thương.
- Chào anh_em tươi cười và lịch sự đúng kiểu cách của một cô gái tri thức
- Em là người yêu thằng Khánh à?_bố cái thằng ăn nói vô duyên
- Thôi đi mày, có gì nói sau, tao về trước đây_tôi đỡ lời cho em
- Đi uống nước đã, có người yêu xinh thế mà dấu an hem mãi, mày ghê lắm đấy Khánh ạ
- Thôi, đợt này ông bà già đang khó, đợi tháo cục bột này ra đã rồi có gì làm bữa lớn luôn.
Tôi dơ nạng đánh phát bụp vào người nó rồi trèo lên xe đi về. Để tụi nó đứng ngơ ngẩn nhìn theo trước cổng trường. Đứng thêm với tụi này chút nữa kiểu gì cũng có chuyện không lành.
Về tới nhà cũng đã quá trưa, em hì hục xắn tay vào nấu nướng, còn tôi thay quần áo xong xuống ghế nằm dài cổ chờ em. Nãy tính chạy vào giúp em một tay nhưng em mắng:
- Chân tay như thế anh ra ngoài ngồi yên một chỗ là giúp em rồi đấy, vào đây chỉ tội vướng tay vướng chân em thôi.
Giận dỗi phụng phịu đi ra ngoài.
Ngóng tai nghe em bằm bằm chặt chặt trong bếp.
Chán chán, vươn vai một cái, tay lai trúng ngay cái cốc đặt đầu ghế, vỡ choảng ra từng mảnh. Ô hay, lại vỡ à? Tôi cắn móng tay, có khi nào không nhỉ?
Nghe tiếng em vọng ra từ trong bếp.
- Anh làm vỡ cái gì đấy?
Rồi em chạy ra, thấy mảnh vỡ nằm la liệt giữa nhà, em lại lườm ột phát:
- Hậu đậu quá, làm gì lại vỡ mất cái cốc rồi đấy.
- Để đấy anh dọn cho_tôi làm vẻ hối lỗi lắm
- Thôi, ngồi yên dùm đấy cho em. Đừng có động đậy vào cái gì nữa lại vấp mảnh vỡ, nhớ chưa?_lườm thêm phát nữa em chạy vào nhà, lát sau em cầm theo cái chổi, và một cái xúc rác.
Em nó quét nhẹ nhàng, vun hết tất cả mảnh vỡ vào trong xúc rác, chẳng có đứt tay đứt chân gì, cũng chẳng có nhìn yêu nhìn trộm gì cả. Hơ hơ…vỡ mộng rồi.
- Ngồi yên đấy giùm em, phút nữa có cơm, đừng có đập cái gì nữa anh nha?
Em chạy vào bếp tiếp tục nấu nướng, chưng hửng, mất hết cả cảm xúc luôn.
Đúng phút sau thì có cơm ăn thật. Hôm nay em lại đãi món canh cua, em nó bảo ăn cho nhiều canxi cho nhanh liền xương. Công nhận gái ngoan có khác, nấu cái gì cũng ngon, ngồi ăn mà không muốn mở mồm nói cái gì cả.
Em nó vừa ngồi ăn, vừa nhìn tôi cười…nhưng chẳng có biểu hiện gì là đang si mê tôi cả. >.
- Ăn từ thôi anh, nghẹn bây giờ
- Nhưng tại em nấu ngon quá, nghẹn phải chịu chứ sao.
- Chỉ giỏi cái nịnh nọt thôi.
- Anh mà nói dối, hai đầu gối anh bằng nhau.
- Ờ, bây giờ nó đang không bằng nhau, cái to cái nhỏ đấy_em nó cười thành tiếng
- Được bộ bắt nạt con nhà lành là giỏi thôi.
- Rồi, ăn cơm đi anh, nói nữa em hết muốn ăn luôn đấy.
Vừa ngồi ăn vừa nói chuyện luyên thuyên, chuyện gì cũng có. Chuyện thế giới, chuyện nhà quê…
Ăn xong em dọn dẹp chén bát, tôi lại ngồi rung đùi mát mẻ. Đời cứ như tiên ấy.
Cứ tưởng em ở lại với tôi thêm một chút, ai dè vừa lao trong bếp ra, tay chưa kịp lau khô nước, em bảo:
- Em về luôn đây, đang có việc gập quá. Anh nghỉ đi nhé!
Chưa kịp ú ớ dặn dò được gì thì em chạy đi như ma đuổi ấy. Có chuyện gì không biết, sao có vẻ gấp gáp thế nhỉ? Còn không nói được một tiếng, tò mò chết đi được.
Ơ thế là lại một mình à? Làm gì được bây giờ? Thế thôi đi ngủ vậy.
Nói chung thì đời cơ bản là buồn >.
-
-