- Cảm ơn_tôi lạnh tanh, giá như bây giờ kêu tôi xuống cái lỗ chuột đào mà đi ra khỏi đây được thì tôi không ngại ngần mà chui xuống đâu.
- Dạo này quen con bé nào đấy anh Khánh?
- Em không cần phải quan tâm, xin lỗi anh có việc, anh đi trước.
Tính đánh bài chuồn lẹ nhưng, không kịp nữa rồi >. Tôi hất bàn tay Trinh đang bám víu trên cơ thể, đôi môi cô ta mơn trớn vành tai tôi, tự nhiên cảm giác hơi nóng lan tỏa khắp cả cơ thể…khiến tôi váng vất.
-
-
Tôi ngồi xuống ghế, cố gắng tránh xa mọi sự va chạm thân thể với Trinh. Cô nàng phải gọi là lì lợm hết cách chữa, cứ sấn sổ tới bên tôi, ưỡn ẹo, lả lướt. Đến phát điên lên được mà thôi.
- Em không có xương sống hả?_tôi hét vào mặt Trinh.
- Em muốn gần gũi, thân thiện với anh chút không được hả?_cái điệu cợt nhã dụ dỗ đàn ông muôn thuở, buồn ói, giá như có thể tôi chấp nhận phê nôn tất cả bữa trưa nay em nấu vào mặt cô ả này.
- Anh bị khó chịu lắm, em ngồi thẳng dậy đi.
- Đêm nay em buồn lắm, ở lại với em một đêm nhé?
- Anh có phải trai bao đâu, em tìm người khác đi.
Bàn tay Trinh nhẹ nhàng lướt trên khuân mặt tôi, ánh mắt khêu gợi…
Tôi cầm lấy tay Trinh đang men từ từ xuống vùng ngực tôi, không hề có một chút ham muốn nào, dù là một chút nhỏ bằng cái móng tay cũng không. Ngoài sự kinh tởm và khinh thường. Một thân thể lõa lồ và được dâng hiến cho hàng trăm thằng đàn ông. Tôi đứng phắt dậy. kéo cô ta ra hẳn ngoài quán bar. Tìm một chố yên tĩnh, tôi buông tay Trinh ra, ánh mặt lạnh lùng.
- Nói chuyện nghiêm túc đi_tôi thực sự tức giận
- Nghiêm túc?_Trinh cười nhếch mép tỏ vẻ khinh bỉ_anh cũng biết nói chuyện nghiêm túc cơ đấy?
- Em muốn cái gì? Nói đi_tôi không muốn to tiếng, cố gắng kiềm chế, muốn kết thúc tất cả mọi chuyện ở đây, bây giờ, ngay tại đây.
- Câu đó, em nên hỏi anh mới đúng. Tại sao anh lại muốn từ bỏ em? Em đã làm điều gì có lỗi với anh?
- Em không làm gì có lỗi với anh cả. Là anh có lỗi, anh nhận ra đối với em không phải là tình yêu thương, tất cả chỉ là chơi bời. Anh không muốn tiếp tục như thế nữa, anh muốn một cái gì đó thực tế hơn, không phải là cuộc sống như đang tồn tại trong một thế giới ảo nữa, thực sự anh mệt mỏi lắm. Bố mẹ anh mong chờ anh trưởng thành, anh làm họ buồn và thất vọng về anh lắm rồi. Những cuộc vui qua đêm không khiến anh có thể sống tốt hơn được…anh nghĩ kết thúc cuộc chơi được rồi, mỗi người nên có cuộc sống của nhau. Vậy thôi.
- Cuộc sống của em là ở bên cạnh anh, và anh cũng vậy. Em yêu anh, anh biết điều đó mà, em sẽ làm tất cả những gì anh muốn, cho anh tất cả những gì em có. Nhiêu đó chưa đủ đối với anh sao?
- Anh không cần những thứ đó. Em hiểu không? Anh cần một cuộc sống thực, có ước mơ, có hi vọng, và những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, không phải là một cuộc sống như trước đây.
- Là con bé đó đúng không? Anh nói đi, nó có gì hơn em, em sẽ giống như những gì anh mong muốn. Quay trở về bên em đi, em có thể cho anh những thứ mà không ai cả thế cho anh cả.
Trinh nhào lại ôm lấy tôi. Hôn tôi vồ vập. Phải khó khăn lắm tôi mới có thể kéo được cái thân hình quyến rũ rượi đấy ra khỏi cơ thể của mình.
- Anh đang yêu một người khác. Một người con gái làm anh thay đổi bản thân, một người con gái có thể khiến anh hi sinh tất cả chỉ để mong luôn được nhìn thấy nụ cười của cô ấy. Em thực sự bây giờ không còn tồn tại trong trái tim anh nữa. Cô ấy chính là người mà anh yêu thương nhất. Thực sự…đó là một cảm giác anh chưa bao giờ có. Anh không muốn làm tổn thương tới người đó. Vì thế, em đừng có hành động như thế này nữa. Nó khiến anh cảm thấy có lỗi với cô ấy…em hiểu chứ? Những gì anh đã muốn nói, trước đó anh đã nói rõ rồi, thời gian qua, bao nhiêu người đàn ông đi qua cuộc đời em rồi, đừng có tự làm khó nhau nữa_tôi biết, nói những lời như vậy, nếu như còn có chút lòng tự trọng, hi vọng Trinh sẽ biết nên làm gì, tôi không muốn nhắc tới Vy trước mặt cô ta…Trinh là một con cáo già quỷ quyệt và có thể bất chấp thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn, còn nếu không được thì lại theo chủ nghĩa “ăn không được thì đạp đổ”
- Anh nghĩ tôi là con phò của anh hả? Mà lúc nào anh cần thì tìm đến, chán thì bỏ đi?
- Thôi đừng có gọi em như vậy, sến lắm.
- Chứ em muốn anh gọi thế nào? Vợ iu nhá?
- Thôi, xin anh, anh bình thường lại đi.
- Hứ. Đang làm gì zợ?
- Em đang xem qua bài một chút thôi. Anh?
- Anh nằm nhắn tin cho em đấy. Hôm nay anh vui.
- Vì sao vui?
- Biết rồi còn hỏi.
- Hỏi để biết thêm.
- Anh nhớ em!
- Em cũng vậy.
- Vy này…
- Hử?
- Hử cái đầu em đấy, dạ chứ. Em là người yêu anh, anh gọi em phải dạ chứ?
- Có sách nào viết thế đâu? Đừng có mà vô lý nhá.
- Có em vô lý đấy. Anh lớn tuổi hơn, lại là người yêu em nữa, gọi không dạ cứ hử hử hoài. Không thích, dỗi đấy.
- Có nhiêu đó cũng dỗi, gì mà tính tình trẻ con thế?
- Người ta trẻ con thế đấy. Dạ đi.
- Không thích.
- Không cũng phải thích. Dạ nhanh.
- Không thì anh làm được gì em?
- Sau này về anh bắt nạt lại đó.
- Xí…ai thèm lấy anh mà nói.
- Bộ không lấy thật hả? Chứ sao yêu người ta mà không lấy người ta là sao?
- Kệ người ta. Chứ gọi gì nói đi.
- Dạ mới nói.
- Dạ. Thua anh đấy.
- ngoan quá, cho hôn miếng.
- Cái đồ dê xồm.
- Dê gì? Anh hôn người yêu anh chứ làm gì ai đâu em kêu anh dê xồm?
- Không cho đấy.
- Cứ thích thế đấy.
- Ngày mai anh tới nhà em ăn cơm ha?
- Ủa, bố mẹ kêu anh tới hả?
- Ừm…
- Thích quá. Vậy là có cơ hội gặp nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai rồi.
- Toàn mơ hão.
- Em này…
- Dạ?
- Ừm…anh thực sự rất rất thích em…là yêu em đó. Anh cũng thực sự rất muốn tiến đến một mối quan hệ lâu dài. Anh không muốn chơi bời hay lăng nhăng gì hết. Vì quá khứ của anh, nó rất phức tạp và có nhiều tai tiếng. Trước đây, anh không phải là một thằng con trai ngoan ngoãn, cũng không phải là một người chung thủy…vì anh chưa bao giờ thực sự yêu sâu sắc một người nào hết. Cho tới khi anh gặp được em. Em đã thay đổi anh rất nhiều. Từng ngày, từng giờ, anh không còn nhận ra chính con người của anh nữa. Anh sẽ luôn cố gắng làm em được vui, yêu em chân thành và hết mực thương em. Vì thế, em hãy luôn tin anh, dù có chuyện gì xảy ra, nếu như thôi…thì em cũng hãy đặt lòng tin ở anh, đừng vì một tác động nhỏ bên ngoài mà đánh mất đi tình yêu. Được không em? Hứa với anh, có được không?
- Khi chấp nhận anh, thì em cũng đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Em cũng đã xác định là sẽ phải chịu nhiều sóng gió. Chỉ cần anh đừng bao giờ phụ lại tình cảm của em…và biết được đâu là giới hạn cho bản thân mình. Vậy là được rồi. Em sẽ tin anh và chấp nhận quá khứ của anh, mỗi người ai cũng có một cuộc sống riêng, một khoảng lặng trong lòng, cho dù có là của nhau đi chăng nữa em nghĩ mình cũng không có quyền phán xét những gì thuộc về quá khứ của nhau...
- Anh yêu em…
- Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi!
Cảm giác đối với em là một cái gì đấy mới mẻ, ấm áp…chưa bao giờ gặp ở một người con gái nào trước đó. Không phải cảm giác muốn sở hữu, mà là muốn được che chở, bao bọc. Mong manh, dễ vỡ và dễ bị tổn thương, đó là những gì tôi cảm nhận về em.
Thực sự không biết cảm giác này có thể tồn tại được bao lâu và đi được đến đâu nhưng bây giờ, cả ngày hôm nay, hình bóng em luôn ngập tràn và choáng ngợp. Nhớ tới những lúc em cười, em nói chuyện, em pha trò…cứ cười tủm tỉm cả ngày như kiểu đang có dây thần kinh nào chập vào nhau vậy đó.
***
Tan học, chạy một mạch đi lấy xe để qua trường đèo em về nhà. Hôm nay có hẹn ăn cơm cùng gia đình bên ngoại
Bọn Đức vẹm níu lại đi chơi bù hôm qua, tôi lấy cớ chối mù bị tụi nó gato quá trời là đau não.
Vừa tới trường em đã thấy em đứng đợi ở cổng. Thấy tôi em cười tươi, rạng rỡ:
- Em đợi anh lâu chưa?
- Mới thôi.
- Giờ có cần phải đi mua cái gì về nấu nữa không?
- Thôi khỏi, mình về nhà luôn. Sáng nay mẹ đi chợ rồi.
Tôi đèo em qua siêu thị mua thêm ít trái cây làm quà rồi sau đó mới về nhà.
Lần đầu tiên bước vào nhà em. Cảm giác ấm áp đến kỳ lạ. Một ngôi nhà nhỏ và được bày biện, trang trí rất gọn gàng. Bố em đang ngồi đọc báo ở phòng khách, mẹ em chắc đang làm ở trong bếp. Chào hỏi sơ qua chút, em để tôi lại một mình rồi chạy xuống bếp phụ mẹ, tôi ngồi lại tiếp trà, tiếp rượu với bố nàng >.
Ông hỏi như ép cung, hỏi hết sức khỏe, quá trình tai nạn của tôi, lại hỏi qua bố mẹ tôi, hoàn cảnh gia đình, sơ yếu lí lịch thế nào đều hỏi qua hết. Xong lại ngồi bàn chuyện chính sự, bàn chuyện thế giới. Tôi thấy mình tựa như hai lúa đang ăn cơm cà ngồi bàn chuyện thế giới >.
- Chuyện bếp núc là việc của đàn bà con gái, cháu chui xuống dưới làm gì?
- Dạ cháu thích giúp người khác làm bếp lắm_nói dối thì chẳng khác gì siêu nhân giết quái.
- Đàn ông mà biết giúp việc bếp núc cũng tốt.
Nói vậy rồi ông thả cho tôi đi. Phù…nhẹ hết cả người. Lần sau có đến nhà nữa thì chắc phải ngồi nghiền cả đống báo của ông già rồi tới mà trả bài thì được.
Thấy tôi lóc ngóc đi xuống bếp, em nó ngạc nhiên hỏi:
- Anh cần gì à?
- Anh xuống giúp em một tay (cười tí tởn)
- Thôi anh lên ngồi chơi đi, em làm gần xong rồi, xuống đây chi ùi.
- Thôi cho anh giúp em đi, ngồi trên miết cũng buồn lắm.
Em cười lườm yêu một chút rồi cũng đồng ý.
- Vậy anh đứng đấy coi nồi canh dùm em nha. Đợi nó sôi, nêm gia vị vào giúp em rồi tắt bếp múc ra bát, bỏ lên bàn cho em.
- Ok tình yêu.
Tôi vui vẻ đứng lại coi nồi canh, em nó đi làm việc khác. Nhỏ tới giờ chưa bao giờ vào bếp phụ giúp mẹ, hôm nay lại tí tởn chạy vào đây. Bản chất vốn thông minh từ bé nên cái gì cũng không thành vấn đề Trông nồi canh thôi chứ gì? Quá đơn giản. Theo như kinh nghiệm truyền đạt lại thì nó chỉ là bỏ mắm muối vào, thấy vừa ăn là được. Có gì khó đâu mà đàn bà lúc nào cũng kêu than việc bếp núc khổ sở, thế này thế kia. Tôi thấy nó còn nhẹ nhàng hơn cả việc mấy thằng con trai đang đi nhậu mà xin phép lũ bạn đi về trước ấy. Có mỗi việc trông cho thức ăn chín mà suốt ngày cãi nhau tùm lum vậy đó.
Buồn buồn không có việc gì làm, lâu lâu lại mở cái nồi ra xem nó sôi chưa. Em nó dặn là đừng có mở vung ra nhiều nó bay mất chất dinh dưỡng. Ôi dào, dinh dưỡng còn nguyên cả nồi đấy, bay đi đâu mất mà lo.
Cuối cùng cũng sôi. Tôi cho 3 thìa muối trắng vào, cả nồi to bự bố thế này có 3 thìa muối chắc còn nhạt phèo, cho thêm thìa nữa. Sau đó xem nào, mẹ hay cho cả bột ngọt, hạt nêm, ít nước mắm cho ngọt canh nữa. Xong xuôi tắt bếp.
- Em, lấy cho anh cái bát múc canh, xong rồi_vênh cái mặt
- Vậy hả? em nếm xem thử mặn nhạt sao nào.
Hồi hộp chờ đợi em uỗng canh vào mồm. Thường thì những cảnh như thế này, một là em sẽ nhăn mặt vì mặn, đắng, cay…hay sao đó hai là em cười tươi và khen lấy khen để. Riêng tôi thì chắc chắn em sẽ cười tươi như hoa và bảo “anh nấu ngon quá” mà xem. Biết ngay mà…tôi nhiều khi cũng phải tự xem xét lại bản thân chứ người gì đâu mà hở tí là phát huy tài năng kiểu này có khi thành thiên tài lúc nào không biết ấy chứ. Vừa đẹp trai hào hoa phong nhã, đã thế còn biết nấu ăn ngon, người đàn ông của thời đại @
Nhưng mà sao cái mặt em nó chẳng biểu hiện một tí cảm xúc nào cả vậy? Cứ đơ đơ nhìn ngu ngu.
- Sao vậy em?
Em nó múc tiếp muỗng nữa bỏ vào mồm, nuốt cái ực.
- Làm sao thế?
- Anh bỏ đường vào nồi canh chi vậy?
Ớ…tôi quay lại lấy lọ muối vừa nêm vào nồi canh, rõ ràng là muối mà. Bỏ một ít vào miệng, thôi bỏ bu nữa rồi. Đường cái gì mà nó cứ trắng trắng, hạt li ti giống muối vậy? Ai sản xuất ra mấy cái loại này ngu bỏ mịa ra được. Có cần thiết trông phải giống nhau như thế không chứ lị. Tôi cười nhăn nhở cầu hòa:
- Anh tưởng muối trắng. Híc híc
Nhìn cái mặt nửa cười nửa khóc của em mà tôi muốn cạo đầu đi tu quá.
- Anh xin lỗi, anh ra chợ mua cái khác về nấu lại ha >.
- Thôi để em thử xem cứu vớt được không.
Chẳng biết nàng làm cái gì, tôi chuồn ra phóng khách ngồi bàn chuyện thế giới với ông già nhà nàng chắc lành hơn nhiều. Đúng là bếp núc không đơn giản. Phụ nữ_họ thật là tuyệt vời >. Bữa cơm hôm đấy, cả nhà nàng đều thắc mắc sao hôm nay canh cứ có vị gì là lạ không giống mọi ngày, cay cay ngòn ngọt lại mặn mặn nữa. Nàng nhìn tôi cười nham hiểm. Tôi cắm cúi ăn không ý kiến gì nhiều.
Cơm nước xong xuôi, cả nhà ngồi lại ăn tráng miệng hoa quả. Đang nói chuyện rôm rả, bỗng nhiên nàng thỏ thẻ với bố mẹ:
- Con với anh Khánh đang quen nhau bố mẹ ạ.
Đang cầm miếng hoa quả trên tay nghe em nói xong rớt cái bịch xuống nền nhà. Cả nhà em nhìn em như em vừa từ sao hỏa đáp xuống.
- Lâu chưa con?_mẹ em nhẹ nhàng hỏi
- Dạ cũng được kha khá rồi.
- Từ buổi tối ấy tới giờ hả?_còn bố điều tra
- Dạ từ trước nữa.
- Thế mà cô dấu bố mẹ kỹ nhỉ?
- Dạ (cười ngượng nghịu)
- Vậy chứ yêu thì yêu nhưng học hành cũng phải đàng hoàng, không được để ảnh hưởng tới việc học của nhau, với lại cũng không được làm gì bậy bạ nghe chưa?_bố nàng dặn
Ô mờ gờ…bậy bạ của ông già nói đây là cái gì vậy ạ?
Tự nhiên bị sướng chỉ muốn hét ầm lên cho đã thôi. Nhưng không dám, sợ ông bà tưởng con gái yêu nhầm thằng điên chưa tới kỳ trổ bệnh. Chỉ dám câm nín và mỉm cười duyên dáng e lệ như con gái mới về nhà chồng lần đầu tiên. Một mối quan hệ chính thức, vừa được em thừa nhận, vừa được bố mẹ em thừa nhận. Đời thăng hoa. Âu cũng do ăn ở cả thôi. Chả biết ông bà nàng nghĩ về tôi như nào, nhưng mà nói chung trước mặt thì như thế là tạm ổn. Lý lịch trích ngang cũng không có vết đen nào được phơi bày. Tạm thời là đang ổn định.
Nói chuyện tinh linh thêm chút nữa thì tôi xin phép đi về. Hôm nay hẹn hò kiểu gì mà chả được gần người yêu, chia tay về mà bịn rin, thiếu mỗi nước mắt rơi nữa thôi. Nhớ chết đi nhưng chả nhẽ cứ ngồi hếch cái mỏ ở đấy không chịu đi về cho nhà người ta nghỉ ngơi. Muốn nháy mắt đưa nàng đi dạo chút mà không dám. Thế là đi về. Em tiễn tôi ra tới tận cổng, tranh thủ lúc vắng tanh vắng ngắt không thấy bóng ông bà già đâu, tôi nhõng nhẽo.
- Hôm nay không đi chơi đâu với người ta cả. Buồn chết đi.
- Thôi, mai gặp lại, đừng có nhõng nhẽo nữa.
- Ứ thích, tối qua đón em đi chơi nha?
- Cấm à nha, hôm nay gặp vậy được rồi.
- Nhưng mà về nhà nhớ lắm ấy.
- Mai gặp lại cơ mà.