Sáng sớm tỉnh rụi cả người. Cả đêm nằm ghế sopha mệt muốn hànhxác. Kể ra cũng lạ, ngày xưa ăn rồi suốt ngày ngủ vờ ngủ vật chỗ này chỗ kiathì chả làm sao cả, từ lúc lấy vợ về, quen hơi vợ, cứ không có là mắt cứ thaoláo như lấy que chống lên vậy đó. Tôi dậy sớm mò vào bếp làm bữa sáng giúp vợ.Hôm nào cũng một tay em soạn sửa từng bữa ăn, giấc ngủ, cho đến bộ quần áo, cáicà vạt đi làm màu gì. Trưa về thì lột quần áo vứt đó cho vợ dẹp, thấy bẩn thì tựmang đi giặt. thực ra thì mình vẫn sướng nhất trần đời rồi.
Nhưng chắc tối qua nàng ấy giận nên có khi sáng nay không thèmquan tâm tới cái sự sống còn của tôi luôn cũng nên, người gì đâu mà cứng như sắtthép thế không biết. Rõ là mảnh mai như cánh chuồn chuồn mà lại mang trong mìnhdòng máu lạnh. Phù…đã 6h sáng rồi còn thấy phòng đóng im ỉm. Không thấy âmthanh gì phát ra từ trong đó. Hôm nay tính đình công thật rồi!
Xem được bữa sáng nay có gì nào? Mỗi sáng một kiểu nên tôi cũng chảrành lắm. Còn có trứng gà, một ít bánh mỳ, bơ, sữa…ăn đại vậy.
Tôi rán trứng, chuẩn bị bánh mỳ với bơ, sữa đặt lên bàn. Tay nghềnấu ăn của tôi chẳng khá lên mấy dù là có vợ hay chưa, cái khoản nội trợ này mộtmình vợ lo hết nên nhìn vào cái đĩa trứng rán quá lửa của tôi thực sự chỉ muốn nghén.
Ngồi đợi một chút thì vợ dậy.
- Chào vợ yêu!_tôi dơ hai ngón tay lên tạo dáng,cười toe toét bên bàn ăn
Vợ tôi nhìn tôi, nhìn cái bàn ăn “thịnh soạn” hơn hằng ngày của vợ,nàng lườm một cái xém lông mày rồi bước vào nhà tắm. Vẫn chưa hết giận, gì màgiận dai kinh khủng thế không biết nữa. Tôi xụi lơ, bỏ tay xuống rồi chống cằmchờ đợi.
15 phút sau vợ ra rồi…đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo, khôngthèm chú ý tới tôi đang ngồi đợi dài cổ nãy giờ. Tôi chạy theo vào phòng ngủ vớivẻ mặt cáu kỉnh:
- Vy?
- Dạ?_không thèm nhìn lấy tôi một cái.
- Thái độ gì vậy?
- Em làm sao?
- Giận thế đủ rồi, làm gì mà giận thấy ớn!
- Vâng ạ!_mặt như đúc nguyên từ tảng đá lạnh lênvậy đó. Đâu phải là lỗi gì quá đáng lắm đâu mà giận dỗi đến kinh cả người.
- Nói đi, em giận cái gì chứ? Lâu lắm rồi anh mớiđi chơi chứ có phải ngày nào cũng thế đâu? Anh cũng cần phải có bạn bè chứ đâuphải cứ suốt ngày khư khư trong nhà thờ vợ trên tay là anh sống được ngoài cáixã hội kia đâu? Em cũng phải nghĩ cho anh chứ? Em đừng có cư xử như thế. Anhkhông thích chút nào hết.
Em quay mặt lại, nhìn tôi sững sờ.
- Vâng!_em chỉ trả lời một câu như thế rồi cầmtúi xách bước đi.
- Vy.
- Em đi học.
Hôm nay đi học còn không để tôi đèo đi nữa cơ đấy. tiếng đóng cửacái rầm, tiếng nện guốc lộp cộp xuống nền gạch im dần.
Tôi bực mình đổ hết bữa sáng vào sọt rác rồi mặc quần áo phóng xeđi làm. Thôi kệ, thích ra sao thì ra, tôi chả thèm bận tâm nữa, cứ đà này rồicoi vợ như trời, thờ vợ trên tay, có khi lại chẳng xem thằng chồng này ra cái củcà rốt gì nữa. Vợ với chả con, đến là khổ!
Cả buổi sáng làm việc không tập trung được. Cứ nghĩ tới cái cảnh vợgiận, con giận là muốn điên hết cả tiết lên được.
Chắc lúc sáng cũng có hơi nặng lời với vợ. Mẹ dặn rồi, phụ nữ lúcmang thai tính tình cau có thất thường nên phải biết chiều chuộng một chút chứđừng cái kiểu vợ một câu chồng một câu như thế thì gia đình sẽ mất hòa khí.Nhưng mà ức lắm, đâu phải cứ nhịn là nhịn được đâu. Nhưng mà thôi đàn ông contrai chấp gì, giận dỗi nhiều hành xác. Thôi thì nay làm lành với vợ bằng bữacơm trưa vậy. Ai sai ai đúng đâu quan trọng đâu, vợ chồng quan niệm mấy cái đóthì sống sao đến trọn đời được. Nghĩ vậy tôi xin sếp về sớm hơn một chút ghéqua siêu thị mua thức ăn. Chả biết nấu nướng nó ra làm sao nhưng có tinh thần vậylà được rồi. Nhận không ra bản thân mình nữa! Khánh ơi mày đang trưởng thành cóphải không?
Tôi vui vẻ phóng xe về nhà. Vừa đi vừa hát, vừa nghĩ ngợi xem hômnay nấu được món gì với cái đống đồ này đây. Gần tới khu chung cư mình ở, tựnhiên thấy ai quen quen…hình như vợ mình thì phải. Nhưng mà đang bước xuống xecủa thằng nào mà cười toe toét vậy? Tôi vội vã phóng xe vèo vèo tới bên cạnh.Chuẩn xác là con vợ mình rồi.
- Vợ_tôi gọi khi em nó đang cười hớn hở với thằngnào đó coi chừng rất baby cute, cái mặt non choẹt. Mà nhìn ánh mắt nó nhìn vợtôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy đó. Đàn ông con trai với nhau cả nhìn cái biếtliền à.
- Chào anh Khánh_thằng nhỏ lên tiếng.
- Chào em…
- Thôi em về nha, cảm ơn anh nhé_Vy cười với thằngkia
- Ừ không có gì đâu. Chào bé Vy nhé!_quay sangtôi_chào anh nhé!
Cái gì? Bé á? Như nào được gọi là bé? Cái quái gì mà nghe có vẻthân thiết quá vậy. Vợ tôi đi thẳng lên nhà không thèm đoái hoài gì tới tôi, thằngkia cười ruồi rồi phóng xe về. À há, nghe có vẻ hay ho rồi đấy. Trước mặt chồngmà còn xí xa xí xớn với thằng khác, lại không có coi tôi ra cái hệ thống cốngrãnh gì hết á. Lần này thì ức lắm rồi đấy, không thể bỏ qua chuyện này được.
Tôi vứt mạnh túi đồ lên bàn, trái cây rơi xuống nhà tôi không thèmnhặt nhạnh nữa. Mở cửa phòng ngủ ra, vợtôi đang thay quần áo, giật mình cài nốt chiếc khuy áo rồi ngoảnh lại hét toánglên:
- Anh làm cái gì vậy? Vào không biết gõ cửa hả?
- Anh mới là người phải hỏi em câu đó đấy!
- Em làm sao?
- Thằng nào vừa đèo em về đấy!
- Bạn em, làm sao?
- Bé nữa? Xưng hô gì vậy? bạn như nào sao có vẻthân mật thế?
- Chẳng nhẽ anh có bạn mà em không có bạn đượcsao? Người ta có lòng tốt đưa em về thì có làm sao mà anh phải ý kiến nhỉ? Emcũng đâu có đi chơi mà quên không về nấu cơm cho anh ăn đâu?
- Em đừng có mà quá đáng như vậy. Có chút chuyệnđó cũng trách móc anh tối qua tới giờ là sao?
- Em có trách anh đâu? Tự anh vào kiếm chuyện đóchứ?
- Em từ chối không ngồi xe chồng, rồi kêu thằngnào đó đèo em về, rồi lại còn bé bỏng nữa. Em mặt nặng mày nhẹ với anh tối quatới giờ, bữa sáng không chịu ăn, rồi sao? Cười với người ta như hoa nở, còn vớithằng chồng em thì sao?
- Anh nói chuyện vô lý quá.
- Anh vô lý hay em vô lý? Em tự xem lại đi.
- Em chả thấy mình vô lý ở chỗ nào cả.
- Em không vô lý sao? Em là gái đã có chồng rồiđấy, em đừng có tưởng đang còn là con gái, thích qua lại với ai cũng được. Anhnói cho em biết, em đừng có cái kiểu trả đũa chồng như thế, thằng kia nó thíchem, em biết đúng không? Thế mà vẫn một hai để cho nó đèo về. Em nghĩ em làm nhưvậy mà được à?
- Em chả thấy có gì sai trái ở đây cả_vẫn cãicùn, nói đến thế là cùng.
- Vậy làm sao em có cái thái độ đó với anh ởđây? Em nói đi.
- Cái đó anh tự hiểu.
- Anh điên với cái kiểu nói chuyện của em lắm rồiđó.
- Em làm sao?_vẫn cái thái độ câng câng khó chịuđó
- Em bỏ cái mặt đó đi. Nói chuyện nghiêm túc đi.Anh đi chơi về muộn là anh sai, anh có lỗi, anh xin lỗi rồi. Em còn đòi hỏi gìnữa? đâu phải ngày nào anh cũng thế đâu?
- Vâng, em cũng không có ý kiến gì nữa. Em đi nấucơm đây.
- Khỏi cơm nước gì đi. Anh không ăn uống gì cả.Em thích thì tự đi mà ăn một mình.
Tôi vùng vằng bỏ đi. Chả muốn ở lại cãi nhau với em thêm câu nào nữa.Tự nhiên thấy rất buồn và hụt hẫng, cảm giác tức tối trong lòng nữa. Thì ra làvợ tôi vẫn có những mối quan hệ thân thiết ở bên ngoài nữa…cũng đúng, dù là lấychồng nhưng em vẫn đẹp, vẫn duyên dáng và đằm thắm như một thiên thần vậy. Làmsao tránh khỏi không có đuôi bám. Vợ chồng thì cũng có lúc này lúc khác, cóchút xíu chuyện mà còn không thông cảm với nhau được. Lại còn cái kiểu ông ănchả bà ăn nem là như thế nào? Không thể chấp nhận được.
Tôi rẽ vào bar hôm trước đi cùng hội bạn, cũng chả rõ làm sao lạithích vào chỗ đó nữa. Gọi một ly rượu mạnh tôi ngồi một mình trong góc khuấtnhìn mọi người vui vẻ. Có ai có cùng tâm sự như mình không nhỉ? Tự hỏi rồi cườimột mình. Chắc giờ này ở nhà vợ tôi cũng đang lo lắng và giận tôi nhiều lắm đấy.
Tôi cạn hết ly rượu, đầu óc tỉnh táo hơn chút. Có lẽ tôi sai khigiận vợ rồi lại bỏ đi như thế. Nên về nhà với vợ thôi.
Đang định dợm bước đứng dậy, thì con bé hôm trước đến bên cạnh rồingồi xuống. Tôi quay sang nhìn nó cười khẩy. Hôm nay biết tiếp khách rồi cơ ạ!Môi trường đào tạo tốt quá! Nhưng nó vẫn ăn mặc rất kín đáo và ánh mắt vẫn buồnnhư vậy.
- Hôm nay…anh tới đây một mình à?_tôi phải vừaghe vừa đoán qua khẩu hình miệng của nó vì nó nói rất nhỏ mà tiếng nhạc lại rấtto
- Ừ…nay anh tới một mình.
- Hôm qua…em cảm ơn anh nhé!
- Ừ không có gì!_thì ra là để cảm ơn chuyện tốiqua. Có gì đâu mà phải cảm ơn nhỉ? Con bé này lạ lùng quá, hay tính mồi chài gìnhau đây? Nhìn ngoan hiền vậy chứ mà ở chốn này thì gái nào cũng như nhau thôi,tin không nổi.
- Vậy anh ngồi chơi đi nhé, em đi làm việc đây.
- Ừm…mà này…_nó đứng dậy, tôi gọi giật.
- Sao vậy a?
- À thôi_thực ra định hỏi chuyện nó nhưng lại cảmthấy mình vô duyên kiểu gì đó nên lại thôi_à, em biết ai tên Trinh làm ở đâykhông?
- Dạ? Chị Trinh…em biết, nhưng…
- Nhưng sao?
- Chị ấy đang bị bắt về đồn công an tối qua rồi.Hình như là đang ở khách sạn thì bị bắt vì nghi ngờ là…ờm…gái gọi a ạ. Em nghemấy chị kia nói thế!
- Thật vậy sao? Có chính xác không vậy?
- Dạ…
Tôi đứng dậy tìm gặp quản lý quán bar hỏi thăm tình hình sao. Nắmbắt được một số thông tin chi tiết cụ thể rồi tôi lại ngẩn ngơ cả người. Khôngbiết có nên qua đó xem tình hình thê nào hay không, chưa có ai bảo lãnh cho côta cả. thực ra thì chuyện cũng chả liên quan gì tới mình cả. Lâu lắm rồi mà…mọichuyện đã là quá khứ, cô ta có làm sao thì cũng không còn là gì của mình nữa rồi.Nhưng bỗng dưng cảm thấy áy náy. Mình không biết thì thôi, nhưng biết mà khônggiúp đỡ. Bây giờ liệu còn có mấy ai quan tâm tới sự sống chết của cô ta nữa?Đàn ông hết tình còn nghĩa, dù đã từng đối xử rất quá đáng, nhưng mà cũng là chỗquen biết, không nhẽ thấy chết không cứu. nghĩ vậy tôi chạy xe tới đồn công an.Thật sự, không hiểu cái đầu mình đang nghĩ gì nữa.
Tôi làm thủ tục bảo lãnh cho Trinh. Rồi ra ngoài đứng đợi. Tầm 10phút sau thấy Trinh bước ra. Quần áo tả tơi, mặt mày nhem nhuốc phấn son, nhìnTrinh thảm hại như chưa từng được như thế. Trinh nhìn quanh quất, chắc là tìmngười bảo lãnh mình ra. Tôi dơ tay ra hiệu, thấy tôi, cô nàng đơ dây thần kinhđi 10s rồi quay mặt bỏ đi.
Sáng sớm tỉnh rụi cả người. Cả đêm nằm ghế sopha mệt muốn hànhxác. Kể ra cũng lạ, ngày xưa ăn rồi suốt ngày ngủ vờ ngủ vật chỗ này chỗ kiathì chả làm sao cả, từ lúc lấy vợ về, quen hơi vợ, cứ không có là mắt cứ thaoláo như lấy que chống lên vậy đó. Tôi dậy sớm mò vào bếp làm bữa sáng giúp vợ.Hôm nào cũng một tay em soạn sửa từng bữa ăn, giấc ngủ, cho đến bộ quần áo, cáicà vạt đi làm màu gì. Trưa về thì lột quần áo vứt đó cho vợ dẹp, thấy bẩn thì tựmang đi giặt. thực ra thì mình vẫn sướng nhất trần đời rồi.
Nhưng chắc tối qua nàng ấy giận nên có khi sáng nay không thèmquan tâm tới cái sự sống còn của tôi luôn cũng nên, người gì đâu mà cứng như sắtthép thế không biết. Rõ là mảnh mai như cánh chuồn chuồn mà lại mang trong mìnhdòng máu lạnh. Phù…đã h sáng rồi còn thấy phòng đóng im ỉm. Không thấy âmthanh gì phát ra từ trong đó. Hôm nay tính đình công thật rồi!
Xem được bữa sáng nay có gì nào? Mỗi sáng một kiểu nên tôi cũng chảrành lắm. Còn có trứng gà, một ít bánh mỳ, bơ, sữa…ăn đại vậy.
Tôi rán trứng, chuẩn bị bánh mỳ với bơ, sữa đặt lên bàn. Tay nghềnấu ăn của tôi chẳng khá lên mấy dù là có vợ hay chưa, cái khoản nội trợ này mộtmình vợ lo hết nên nhìn vào cái đĩa trứng rán quá lửa của tôi thực sự chỉ muốn nghén.
Ngồi đợi một chút thì vợ dậy.
- Chào vợ yêu!_tôi dơ hai ngón tay lên tạo dáng,cười toe toét bên bàn ăn
Vợ tôi nhìn tôi, nhìn cái bàn ăn “thịnh soạn” hơn hằng ngày của vợ,nàng lườm một cái xém lông mày rồi bước vào nhà tắm. Vẫn chưa hết giận, gì màgiận dai kinh khủng thế không biết nữa. Tôi xụi lơ, bỏ tay xuống rồi chống cằmchờ đợi.
phút sau vợ ra rồi…đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo, khôngthèm chú ý tới tôi đang ngồi đợi dài cổ nãy giờ. Tôi chạy theo vào phòng ngủ vớivẻ mặt cáu kỉnh:
- Vy?
- Dạ?_không thèm nhìn lấy tôi một cái.
- Thái độ gì vậy?
- Em làm sao?
- Giận thế đủ rồi, làm gì mà giận thấy ớn!
- Vâng ạ!_mặt như đúc nguyên từ tảng đá lạnh lênvậy đó. Đâu phải là lỗi gì quá đáng lắm đâu mà giận dỗi đến kinh cả người.
- Nói đi, em giận cái gì chứ? Lâu lắm rồi anh mớiđi chơi chứ có phải ngày nào cũng thế đâu? Anh cũng cần phải có bạn bè chứ đâuphải cứ suốt ngày khư khư trong nhà thờ vợ trên tay là anh sống được ngoài cáixã hội kia đâu? Em cũng phải nghĩ cho anh chứ? Em đừng có cư xử như thế. Anhkhông thích chút nào hết.
Em quay mặt lại, nhìn tôi sững sờ.
- Vâng!_em chỉ trả lời một câu như thế rồi cầmtúi xách bước đi.
- Vy.
- Em đi học.
Hôm nay đi học còn không để tôi đèo đi nữa cơ đấy. tiếng đóng cửacái rầm, tiếng nện guốc lộp cộp xuống nền gạch im dần.
Tôi bực mình đổ hết bữa sáng vào sọt rác rồi mặc quần áo phóng xeđi làm. Thôi kệ, thích ra sao thì ra, tôi chả thèm bận tâm nữa, cứ đà này rồicoi vợ như trời, thờ vợ trên tay, có khi lại chẳng xem thằng chồng này ra cái củcà rốt gì nữa. Vợ với chả con, đến là khổ!
Cả buổi sáng làm việc không tập trung được. Cứ nghĩ tới cái cảnh vợgiận, con giận là muốn điên hết cả tiết lên được.
Chắc lúc sáng cũng có hơi nặng lời với vợ. Mẹ dặn rồi, phụ nữ lúcmang thai tính tình cau có thất thường nên phải biết chiều chuộng một chút chứđừng cái kiểu vợ một câu chồng một câu như thế thì gia đình sẽ mất hòa khí.Nhưng mà ức lắm, đâu phải cứ nhịn là nhịn được đâu. Nhưng mà thôi đàn ông contrai chấp gì, giận dỗi nhiều hành xác. Thôi thì nay làm lành với vợ bằng bữacơm trưa vậy. Ai sai ai đúng đâu quan trọng đâu, vợ chồng quan niệm mấy cái đóthì sống sao đến trọn đời được. Nghĩ vậy tôi xin sếp về sớm hơn một chút ghéqua siêu thị mua thức ăn. Chả biết nấu nướng nó ra làm sao nhưng có tinh thần vậylà được rồi. Nhận không ra bản thân mình nữa! Khánh ơi mày đang trưởng thành cóphải không?
Tôi vui vẻ phóng xe về nhà. Vừa đi vừa hát, vừa nghĩ ngợi xem hômnay nấu được món gì với cái đống đồ này đây. Gần tới khu chung cư mình ở, tựnhiên thấy ai quen quen…hình như vợ mình thì phải. Nhưng mà đang bước xuống xecủa thằng nào mà cười toe toét vậy? Tôi vội vã phóng xe vèo vèo tới bên cạnh.Chuẩn xác là con vợ mình rồi.
- Vợ_tôi gọi khi em nó đang cười hớn hở với thằngnào đó coi chừng rất baby cute, cái mặt non choẹt. Mà nhìn ánh mắt nó nhìn vợtôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy đó. Đàn ông con trai với nhau cả nhìn cái biếtliền à.
- Chào anh Khánh_thằng nhỏ lên tiếng.
- Chào em…
- Thôi em về nha, cảm ơn anh nhé_Vy cười với thằngkia
- Ừ không có gì đâu. Chào bé Vy nhé!_quay sangtôi_chào anh nhé!
Cái gì? Bé á? Như nào được gọi là bé? Cái quái gì mà nghe có vẻthân thiết quá vậy. Vợ tôi đi thẳng lên nhà không thèm đoái hoài gì tới tôi, thằngkia cười ruồi rồi phóng xe về. À há, nghe có vẻ hay ho rồi đấy. Trước mặt chồngmà còn xí xa xí xớn với thằng khác, lại không có coi tôi ra cái hệ thống cốngrãnh gì hết á. Lần này thì ức lắm rồi đấy, không thể bỏ qua chuyện này được.
Tôi vứt mạnh túi đồ lên bàn, trái cây rơi xuống nhà tôi không thèmnhặt nhạnh nữa. Mở cửa phòng ngủ ra, vợtôi đang thay quần áo, giật mình cài nốt chiếc khuy áo rồi ngoảnh lại hét toánglên:
- Anh làm cái gì vậy? Vào không biết gõ cửa hả?
- Anh mới là người phải hỏi em câu đó đấy!
- Em làm sao?
- Thằng nào vừa đèo em về đấy!
- Bạn em, làm sao?
- Bé nữa? Xưng hô gì vậy? bạn như nào sao có vẻthân mật thế?
- Chẳng nhẽ anh có bạn mà em không có bạn đượcsao? Người ta có lòng tốt đưa em về thì có làm sao mà anh phải ý kiến nhỉ? Emcũng đâu có đi chơi mà quên không về nấu cơm cho anh ăn đâu?
- Em đừng có mà quá đáng như vậy. Có chút chuyệnđó cũng trách móc anh tối qua tới giờ là sao?
- Em có trách anh đâu? Tự anh vào kiếm chuyện đóchứ?
- Em từ chối không ngồi xe chồng, rồi kêu thằngnào đó đèo em về, rồi lại còn bé bỏng nữa. Em mặt nặng mày nhẹ với anh tối quatới giờ, bữa sáng không chịu ăn, rồi sao? Cười với người ta như hoa nở, còn vớithằng chồng em thì sao?
- Anh nói chuyện vô lý quá.
- Anh vô lý hay em vô lý? Em tự xem lại đi.
- Em chả thấy mình vô lý ở chỗ nào cả.
- Em không vô lý sao? Em là gái đã có chồng rồiđấy, em đừng có tưởng đang còn là con gái, thích qua lại với ai cũng được. Anhnói cho em biết, em đừng có cái kiểu trả đũa chồng như thế, thằng kia nó thíchem, em biết đúng không? Thế mà vẫn một hai để cho nó đèo về. Em nghĩ em làm nhưvậy mà được à?
- Em chả thấy có gì sai trái ở đây cả_vẫn cãicùn, nói đến thế là cùng.
- Vậy làm sao em có cái thái độ đó với anh ởđây? Em nói đi.
- Cái đó anh tự hiểu.
- Anh điên với cái kiểu nói chuyện của em lắm rồiđó.
- Em làm sao?_vẫn cái thái độ câng câng khó chịuđó
- Em bỏ cái mặt đó đi. Nói chuyện nghiêm túc đi.Anh đi chơi về muộn là anh sai, anh có lỗi, anh xin lỗi rồi. Em còn đòi hỏi gìnữa? đâu phải ngày nào anh cũng thế đâu?
- Vâng, em cũng không có ý kiến gì nữa. Em đi nấucơm đây.
- Khỏi cơm nước gì đi. Anh không ăn uống gì cả.Em thích thì tự đi mà ăn một mình.
Tôi vùng vằng bỏ đi. Chả muốn ở lại cãi nhau với em thêm câu nào nữa.Tự nhiên thấy rất buồn và hụt hẫng, cảm giác tức tối trong lòng nữa. Thì ra làvợ tôi vẫn có những mối quan hệ thân thiết ở bên ngoài nữa…cũng đúng, dù là lấychồng nhưng em vẫn đẹp, vẫn duyên dáng và đằm thắm như một thiên thần vậy. Làmsao tránh khỏi không có đuôi bám. Vợ chồng thì cũng có lúc này lúc khác, cóchút xíu chuyện mà còn không thông cảm với nhau được. Lại còn cái kiểu ông ănchả bà ăn nem là như thế nào? Không thể chấp nhận được.
Tôi rẽ vào bar hôm trước đi cùng hội bạn, cũng chả rõ làm sao lạithích vào chỗ đó nữa. Gọi một ly rượu mạnh tôi ngồi một mình trong góc khuấtnhìn mọi người vui vẻ. Có ai có cùng tâm sự như mình không nhỉ? Tự hỏi rồi cườimột mình. Chắc giờ này ở nhà vợ tôi cũng đang lo lắng và giận tôi nhiều lắm đấy.
Tôi cạn hết ly rượu, đầu óc tỉnh táo hơn chút. Có lẽ tôi sai khigiận vợ rồi lại bỏ đi như thế. Nên về nhà với vợ thôi.
Đang định dợm bước đứng dậy, thì con bé hôm trước đến bên cạnh rồingồi xuống. Tôi quay sang nhìn nó cười khẩy. Hôm nay biết tiếp khách rồi cơ ạ!Môi trường đào tạo tốt quá! Nhưng nó vẫn ăn mặc rất kín đáo và ánh mắt vẫn buồnnhư vậy.
- Hôm nay…anh tới đây một mình à?_tôi phải vừaghe vừa đoán qua khẩu hình miệng của nó vì nó nói rất nhỏ mà tiếng nhạc lại rấtto
- Ừ…nay anh tới một mình.
- Hôm qua…em cảm ơn anh nhé!
- Ừ không có gì!_thì ra là để cảm ơn chuyện tốiqua. Có gì đâu mà phải cảm ơn nhỉ? Con bé này lạ lùng quá, hay tính mồi chài gìnhau đây? Nhìn ngoan hiền vậy chứ mà ở chốn này thì gái nào cũng như nhau thôi,tin không nổi.
- Vậy anh ngồi chơi đi nhé, em đi làm việc đây.
- Ừm…mà này…_nó đứng dậy, tôi gọi giật.
- Sao vậy a?
- À thôi_thực ra định hỏi chuyện nó nhưng lại cảmthấy mình vô duyên kiểu gì đó nên lại thôi_à, em biết ai tên Trinh làm ở đâykhông?
- Dạ? Chị Trinh…em biết, nhưng…
- Nhưng sao?
- Chị ấy đang bị bắt về đồn công an tối qua rồi.Hình như là đang ở khách sạn thì bị bắt vì nghi ngờ là…ờm…gái gọi a ạ. Em nghemấy chị kia nói thế!
- Thật vậy sao? Có chính xác không vậy?
- Dạ…
Tôi đứng dậy tìm gặp quản lý quán bar hỏi thăm tình hình sao. Nắmbắt được một số thông tin chi tiết cụ thể rồi tôi lại ngẩn ngơ cả người. Khôngbiết có nên qua đó xem tình hình thê nào hay không, chưa có ai bảo lãnh cho côta cả. thực ra thì chuyện cũng chả liên quan gì tới mình cả. Lâu lắm rồi mà…mọichuyện đã là quá khứ, cô ta có làm sao thì cũng không còn là gì của mình nữa rồi.Nhưng bỗng dưng cảm thấy áy náy. Mình không biết thì thôi, nhưng biết mà khônggiúp đỡ. Bây giờ liệu còn có mấy ai quan tâm tới sự sống chết của cô ta nữa?Đàn ông hết tình còn nghĩa, dù đã từng đối xử rất quá đáng, nhưng mà cũng là chỗquen biết, không nhẽ thấy chết không cứu. nghĩ vậy tôi chạy xe tới đồn công an.Thật sự, không hiểu cái đầu mình đang nghĩ gì nữa.
Tôi làm thủ tục bảo lãnh cho Trinh. Rồi ra ngoài đứng đợi. Tầm phút sau thấy Trinh bước ra. Quần áo tả tơi, mặt mày nhem nhuốc phấn son, nhìnTrinh thảm hại như chưa từng được như thế. Trinh nhìn quanh quất, chắc là tìmngười bảo lãnh mình ra. Tôi dơ tay ra hiệu, thấy tôi, cô nàng đơ dây thần kinhđi s rồi quay mặt bỏ đi.