Tan giờ làm tôi không vội vã phóng xe về nhà như mọi khi nữa mà bây giờ vội vã chuyển hướng về phía ngược lại. Tất nhiên là mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi, tức là bỏ qua nhà ngoại (không biết thằng nào là chồng, con nào là vợ nữa, trước giờ nghe như rằng chỉ có vợ giận chồng bỏ về nhà bố mẹ, đằng này chồng giận vợ bỏ về nhà ngoại, như chuyện lạ mà có thật ấy)
Mẹ đón tôi bằng một nụ cười rạng rỡ nhưng cũng không kém phần bất ngờ, thường ngày hai vợ chồng lúc nào cũng về ngoại cùng nhau, nay một mình đơn phương độc mã tới nên không thể tránh khỏi sự thắc mắc quá đỗi bình thường.
- Khánh hả con?
- Dạ, con chào mẹ.
- Con đi làm mới về hả?
- Dạ, ủa sao mẹ biết hay vậy?_hỏi rất ngớ ngẩn
Bà lườm tôi một cái, kiểu lườm yêu như mẹ vẫn hay làm vậy với con gái mẹ đó. Tôi theo mẹ vào nhà. Bà đi xuống bếp, tôi ngồi tựa lưng vào thành ghế nói vọng xuống:
- Bố với anh Tuấn đi làm chưa về hả mẹ?
- Ừ…chắc tầm mươi, mười lăm phút nữa thì về tới ấy mà.
- Tối nay mẹ nấu cơm con ăn với mẹ nhé!
Đặt cốc nước cam mới vắt xuống bàn cho tôi, bà cười hiền hậu:
- Ừ, nhưng sao nay con tới một mình? Vy đâu?
- Vy đuổi con ra khỏi nhà rồi mẹ ơi_tôi cầm cốc nước lên tu một hơi hết sạch
- Làm sao? Vợ chồng con lại có chuyện gì à?
- Vâng_tôi thở dài não ruột
- Có chuyện gì? Nói mẹ nghe, mẹ giải quyết cho nào, vợ chồng mới cưới lục đục là chuyện thường tình ấy mà, đừng vội nóng nảy mà cãi nhau mất hòa khí_bà nhìn tôi nhẹ nhàng_sao nào? Con làm chuyện gì mà vợ con lại nỡ đối xử với con như thế?
- Chuyện là thế này mẹ ạ!
Tôi bắt đầu ba hoa lá cành, giở cái giọng lẻo mép ra kể chuyện, thêm bỏ không ít những tình tiết để câu chuyện thêm phần li kỳ hấp dẫn hơn. Bà ngồi tròn xoe mắt nhìn tôi một cách chăm chú, lâu lâu lại chép miệng, lắc đầu.
- Đó, mẹ thấy chưa?_tôi kết thúc bằng một cái giọng hết sức não nề. Tôi nghe giọng mình phản lại mà còn nhão nhoét hết cả ruột gan rồi, huống chi là người nghe.
- Đúng là cái Vy nó không nên làm như thế. Ai đời lại đối xử với chồng như thế chứ. Được rồi, để mẹ nói với nó, lấy chồng rồi mà tính tình còn ương ngạnh, bướng bỉnh như thế nữa thì làm sao mà giữ hạnh phúc gia đình được chứ.
- Thế nên lần này mẹ phải đứng ra đòi lại công bằng cho con, chứ bây giờ không ai thương xót gì con nữa hết đó._ôi chao bây giờ lại cứ thích được bé lại, nhõng nhẽo mẹ một cách vô tư mà không sợ hay lo lắng tới bất cứ điều gì. Đấy, cứ muốn lớn lên làm gì nào, có phải cứ mãi bé bỏng ngây thơ thì thật là thích không.
- Làm gì tới mức đó, tại bố mẹ cũng chỉ vì quan tâm và lo lắng cho con quá thôi mà. Thôi được rồi để tối nay mẹ nấu thật nhiều món ngon đền bù cho con nhé.
- Chỉ có mẹ là tốt với con nhất mà thôi. Mẹ là số 1_tôi giở giọng nịnh nọt, bà cười hiền hậu. Sao con gái chả giống mẹ chút nào hết vậy hả trời?
Hai mẹ con ngồi ba hoa một lúc nữa thì ông anh rể quý hóa đi về, thấy tôi, tự nhiên ông mừng rỡ như vớ được phải vàng ròng nguyên chất 4 số 9.
- Chú về chơi đó hả? Con bé Vy đâu nay không cặp nách xách theo?
- Ăn với chả nói_mẹ bước lại đập cho ông một phát vào vai_mẹ đi nấu cơm đây.
- Dạ.
Ông cười toe toét rồi ngồi xuống vỗ vai tôi đôm đốp muốn sụn xương sống:
- Sao?
- Sao gì anh?
- Sao về có một mình?
- À, vợ em bận nên không về được, em tranh thủ ghé qua xem tình hình anh thế nào rồi.
- Anh vẫn thế thôi chứ có thế nào đâu?_làm ngơ giỏi quá ha
- Bé Thu đó đó, anh với nhỏ đó sao rồi.
- Thì vẫn…thường thôi. Hehe
- Nghi anh quá, thái độ gì vậy chứ?
- Thái độ gì? Chú ý kiến hả?
- Đâu có dám đâu_tôi nhún vai
- Cơ bản là…con bé đó…cũng được, chú cũng có mắt nhìn người ghê. Anh nói vậy thôi, không có gì đâu, ngồi đấy chơi, anh đi tắm cái.
Chả có nhẽ? Tôi nhìn theo ông anh nheo mắt cười nụ. Khỏi chờ đợi mất công, tôi leo lên sân thượng hóng chút gió thiên nhiên trong lúc đợi mẹ làm cơm chín. Sẵn có dụng cụ tập thể dục của ông ta, tôi tranh thủ vận động cơ thể chút. Lâu lắm rồi chả có thời gian mà đi tập tành gì cả. Suốt ngày đi làm căng thẳng đầu óc, về tới nhà chả có chút tinh thần thể dục thể thao nào nữa. Chẳng bao lâu nữa những cơ bụng tuyệt vời này sẽ nhanh chóng biến thành một cái bụng tròn vo, xập xệ và chứa chất toàn mỡ và mỡ mà khó nhọc lắm tôi mới khiến nó trở thành như hôm nay.
Rồi tôi chợt nhận ra rằng khi mà cái thể xác bị hành hạ một cách liên tục thì cái đầu óc trở nên rỗng tuếch, chả suy nghĩ gì nhiều cả. Tôi chả còn thèm bận tâm tới xem bây giờ vợ tôi đang làm gì, đang nghĩ gì? Có nhớ tới thằng chồng này không? Có thấy hối hận vì đã làm những việc như thế hay không? Có ý định gọi và nì nèo níu kéo tôi về hay không? Hay tính cho tôi đi bụi tới bao giờ?...có quá nhiều thứ phải suy nghĩ khi thân xác tôi không hoạt động, điều đó đồng nghĩa với việc bộ não tôi phải họat động. Không có lý gì khi cả hai đều quyết định đình công cả. Hì hục cả tiếng đồng hồ, cho tới khi mồ hôi chảy ướt nhẹp như con chuột lột thì bị gọi xuống ăn cơm. Tôi mượn tạm ít quần áo của ông anh tắm át, sau đó mới ngồi vào bàn.
Hôm nay mẹ vợ tôi nấu toàn món ngon, lại nấu nhiều. 3 bố con ngồi vừa ăn vừa nhậu thỏa thê, nay không có vợ ngồi bên cạnh lâu lâu thúc cùi chỏ vào người nhăn mặt khó chịu nên tôi cứ thế mà thỏa sức vùng vẫy. Tôi đang tự ví mình như chúa sơn lâm bị nhốt trong một cái cũi sắt cũ kỹ lâu ngày, nay được thả về rừng lại tha hồ vùng vẫy, gào rống. Ôi cuộc đời tự do thật là hạnh phúc và đáng trân trọng. Uống cho giây phút được thoát khỏi ách kìm kẹp, uống cho quên hết sầu muộn, uống cho bất tỉnh nhân sự… và cái chân lý Bác nói “không có gì quý hơn độc lập tự do” luôn đúng!
Chả biết 3 người ngồi tới mấy giờ, hàn huyên tâm sự chuyện trên trời dưới đất, chuyện thế giới, chuyện chính sự, chuyện các đức ông chồng…đều được đưa ra bàn luận sôi nổi. Hơi men vào rồi còn chả rõ mình nói cái gì nữa…cũng chặt chém như đúng rồi, chứ cho ngồi nhớ lại xem mình đã nói những cái gì thì thánh có hiển linh cũng chịu.
Cho đến khi ngấm hơi men, bụng dạ tự nhiên lại khó chịu, mặt mày xây xẩm, chỉ kịp nhớ là mình nôn thốc nôn tháo cái bữa tối ngon lành của mẹ vào nhà vệ sinh và lịm luôn trong đó không biết bố con thằng nào lôi ra ngoài thì coi như buổi tối của các đấng mày râu kết thúc ở đó.
Tôi tỉnh dậy vào lúc mặt trời đã lên quá cao so với quy định của một buổi sáng sớm. Toàn thân tôi mỏi nhừ, đầu đau như búa bổ. Cố gắng mở to đôi mắt quan sát mọi thứ xung quanh nhưng giống như có ai đó cứ kéo mắt lại và bịt chặt nó một cách mạnh mẽ. Có mùi thơm dìu dịu quen thuộc bên cạnh, tôi hé mắt nhìn sang…ô…vợ… tự nhiên tỉnh rụi, tôi ngó nghiêng xung quanh. Một căn phòng lạ lẫm, màu trắng xóa…bệnh viên ư? Tay tôi còn dính kim tiêm chuyền nước một đống dây nhợ nhùng nhằng. Thế này là thế nào nhỉ?
Nàng khẽ trở mình cựa quậy, tôi nhắm mắt vờ ngủ tiếp, nhưng lòng vẫn không thôi thắc mắc.
Vợ tôi ngồi dậy bên cạnh đặt bàn tay mát như kem lên trán tôi, sau đó, có lẽ là ngồi nhìn tôi rất lâu, nàng lại dùng tay vuốt ve nhẹ nhàng khuân mặt tôi. Cảm giác đê mê trong sự quan tâm dịu dàng mà cảm thấy như thiếu vắng từ lâu lắm rồi.
Có tiếng mở cửa, bước chân nhẹ nhàng đi vào.
- Khánh chưa tỉnh hả con?_tiếng mẹ tôi
- Dạ chưa mẹ ạ! Chắc anh còn ngấm thuốc ngủ.
- Thằng này đúng là biết cách hành hạ người khác mà. Con về nhà nghỉ ngơi đi, đã ở đây cả tối rồi còn gì. Người thì đang có bầu mà còn bướng bỉnh nữa_mẹ tôi đắp thêm chiếc khăn lên trán tôi, giọng lo lắng
- Con không sao mà mẹ_giọng em hiện rõ sự mệt mỏi, chắc nụ cười của em cũng không tươi tắn. Nhưng mà mình đã làm gì nhỉ?
- Không sao gì chứ. Con về nhà nghỉ đi, để mẹ chăm nó cho, cái này nó bị mấy lần rồi mẹ biết mà, không sao đâu, con đừng lo.
- Đợi anh tỉnh rồi con về mẹ.
- Thôi, biết chừng nào nó mới tỉnh. Bình thường mà khỏe để cho nó ngủ nó cũng ngủ được nguyên ngày chứ nói gì cho thuốc ngủ vào người. Con cứ về đi…mẹ trông nó cho_haizzz thì ra là vẫn còn quan tâm tới cái sự sống của mình đấy chứ.
- Vậy con về nhà tắm giặt qua tí mẹ nhé. Lát con quay lại.
- Thôi con về rồi chiều qua cũng được, đang bụng mang dạ chửa đi lại khó khăn. Lúc nào tỉnh thì mẹ gọi…con về nhớ ăn sáng cho đầy đủ đó nhé, mẹ để bữa sáng ở bàn đó, đừng có bỏ bữa nghe con.
- Dạ vâng, con biết rồi ạ! Con chào mẹ!
- Ừ, con về cẩn thận nha. Bắt taxi về, xe để đấy chiều mẹ mang về cho, mẹ đi xe với bố con tới đây.
- Dạ, con biết rồi ạ!
Nàng đặt bàn tay lên má tôi một chút rồi nhẹ nhàng bước về. Tôi vẫn cứ nhắm mắt nằm suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên thấy lòng chùng xuống, nỗi buồn lan nhẹ. Mình lại khốn nạn nữa rồi, lại làm cho những người yêu thương mình lo lắng. Tôi thở dài khe khẽ, mở mắt ra, thứ ánh sáng mát mẻ lại tràn ngập trong mắt. Mẹ đang lúi húi dọn lại mấy thứ đồ bày trên bàn. Tôi cất giọng gọi:
- Mẹ…
- Con tỉnh rồi à?_mẹ quay lại, nét mặt giãn ra.
- Vâng.
- Con thấy sao trong người rồi.
- Thấy hơi mệt một chút…ưm…con sao vậy mẹ? sao lại nằm ở đây?
- Anh đó, hôm qua làm cả nhà được một phen hồn vía lên mây. Cái tội là người đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại lại chạy đi tắm, xong lại vào nhậu nhẹt cho say bí tỉ, người biết là không ăn được sò rồi còn ăn bao nhiêu là canh sò biển, bị ngộ độc thức ăn với dị ứng. Nôn thốc nôn tháo xong lại lăn ra ngất xỉu. Người thì phì nộn lên như cái bánh bao, làm cả nhà bên ấy lo lắng nửa đêm nửa hôm lật đật mang đi cấp cứu. Thấy chưa? Hay không? Mày đúng là biết làm người khác phải hãi mà con.
Tôi bật ngửa người. Đúng là hôm qua mẹ vợ tôi có nấu canh sò, tôi đã chẳng động đũa vào, say nên cũng chả nhớ rõ mình ăn cái quái gì nữa. Tiền sử tôi không ăn được sò và một vài thứ hải sản biển khác nữa. Cứ ăn vào thể nào tôi cũng bị dị ứng, người sưng phù lên như quả bong bóng ai đấy thổi hơi vào, rồi còn nôn mửa rất ư là tởm nữa. Đúng là cái mồm làm tội cái thân mà.
- Thế…sao bố mẹ biết mà vào?
- Thì nhà bên đó gọi cho con Vy. Nó chạy sang khóc toáng lên làm bố mẹ hoảng hồn cứ tưởng mày gặp phải chuyện gì. Đêm hôm 3 người lật đật chạy vào bệnh viện, cái Vy thì cứ khóc lóc không ngớt. Mày thấy mày hành hạ vợ con mày giỏi không? Đúng là có lớn mà không có khôn mà.
- Ơ kìa mẹ…con có làm gì đâu?
- Không làm gì hả?_mẹ tôi đổi bề chiếc khăn mặt đắp trên trán cho tôi rồi lườm tôi một cái_đêm qua nó cứ nhất quyết phải ở lại trông mày không chịu về đấy. Nó đang có bầu, con có đi đâu làm gì thì cũng phải nghĩ tới vợ con ở nhà chứ.
- Vâng, con xin lỗi…
Tôi thở hắt ra rồi quay mặt nhìn ra khung cửa sổ.
- Con đỡ rồi, mẹ gọi điện bảo Vy đừng lo, chuyền xong chai nước này cho con về nhà nghỉ ngơi.
- Ít thì cũng phải nằm đây tới chiều, con vừa mất nước xong, người đang ốm yếu lắm. Nay cuối tuần nghỉ không đi làm thì ở lại đây nghỉ cho khỏe đã cũng được, lo cái gì mà cứ đòi về_mẹ tôi nạt
- Thôi, ở đây bí bách lắm, con muốn về nhà nghỉ ngơi.
- Thì tùy con vậy.
Mẹ tôi nói xuôi xị rồi ra ngoài gọi điện, làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Cô y tá rút cái kim tiêm ra khỏi tay, tôi vươn vai cho đỡ mỏi. Cả một đêm dài chỉ nằm nguyên một bề bây giờ toàn thân bệ rạc mỏi không chịu nổi. Dù mặt mày đang còn xây xẩm nhưng vẫn rất hào hứng vác mẹt lên taxi về nhà vì…nhớ vợ.
Tranh thủ trong thời gian ngồi taxi gọi điện xin lỗi bố mẹ vợ vì sự cố ngoài ý muốn lúc tối. Đúng là không biết chui mặt vào đâu cho đỡ ngượng ngùng nữa. Một thân một mình mò mặt về nhà ngoại rồi đâm đầu vào nhà vệ sinh tự kỷ để cả nhà hoảng hốt, lo lắng hộ tống đi bệnh viện. Mặc dù nghe mẹ an ủi rằng con không sao thì tốt, mẹ lo cho con, mẹ thương con lắm…nhưng mà vẫn thấy rất chi là áy náy. Đã thế buổi trưa hôm nay ông anh rể mang con dâu về ra mắt bố mẹ nữa mà lại không thể đến hỗ trợ đắc lực vì bộ dạng như thế này nên quyết định dời sang ngày hôm sau. Dẫu sao hôm nay là thứ 7, ngày mai vẫn là ngày cuối tuần. Tốt thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Tôi xuống xe, vợ tôi đón ở cổng, nhìn tôi với gương mặt lo lắng, cứ kiểu như chỉ cần một cú chạm nhẹ vào đâu đó thì nàng sẽ khóc òa lên mà không thương tiếc. Đôi mắt thâm cuồng vì cả đêm qua mất ngủ, tự nhiên tôi thấy xót vợ quá.
- Anh mệt lắm nữa không?_em hỏi nhẹ nhàng
- Anh đỡ rồi.
Nàng im lặng dìu tôi lên gác, tôi liếc qua bếp, bữa sáng vẫn còn nguyên trên bàn chưa đụng tới. Tôi liếc qua nàng một chút nhưng không nói gì.
Nàng để cho tôi ngồi xuống giường, vừa thả tay tôi ra khỏi tay nàng, chuẩn bị bước ra làm gì đó, tôi dứng dậy kéo nàng lại ôm vào lòng. Một cái ôm vừa đủ ấm áp và vững vàng, tôi cảm nhận rõ ràng bụng nàng đang to thêm. Tôi vuốt ve mái tóc rồi dụi đầu vào đó thì thầm khe khẽ:
- Vợ à…
- Dạ
- Anh xin lỗi…
Đôi vai em run lên khe khẽ, nước mắt nàng đang rơi ấm bờ vai tôi.
- Anh sai rồi…là lỗi của anh…xin lỗi vợ yêu của anh nhé?
- Anh có biết anh làm em lo lắng đến thế nào không hả?
Tôi cầm lấy vai nàng đẩy nhẹ ra, đứng đối diện và nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy. Đã lâu rồi tôi không nhìn thẳng vào đó, cái cửa sổ tâm hồn của nàng, đã từng rất long lanh, hồn nhiên và ngây thơ. Nhưng bây giờ sau đôi mắt đó có thêm những lo lắng, muộn phiền cho cuộc sống của chúng tôi. Cho gia đình nhỏ bé này…tôi chỉ là một thằng con trai, tôi không thể tâm lý, không thể sâu sắc dù đôi lúc tôi vẫn cố gắng để có thể hiểu được tâm lý của một người phụ nữ. Nhưng bản chất của đàn ông là thế, vô tâm và đôi lúc hời hợt. Nếu như nàng nói nàng cần gì, nàng muốn gì…thì tất cả sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc để tôi đoán tâm lý xem nàng đang thể hiện điều gì sau những hành động đó. Thực sự, dù có yêu nhiều đến bao nhiêu thì cũng không bao giờ có thể hiểu nổi. Ẩn dụ hoán dụ chỉ khiến ọi việc trở nên rắc rối hơn mà thôi. Có phải lúc nào giận hờn cũng giúp ta hiểu nhau hơn đâu? Sau mỗi lần như thế có thể kéo ta ra xa nhau và vô tình tạo nên những khoảng cách đáng tiếc.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay lau nốt những giọt nước mắt còn lại của vợ.
- Xin lỗi vợ…đừng khóc nữa. Anh hứa từ nay sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu.
Vợ tôi đấm nhẹ vào người tôi, tôi mỉm cười, vậy là đã được tha thứ. Đưa tay vòng qua eo, kéo vợ sát vào người, tôi đặt lên môi vợ một nụ hôn ngọt ngào. Bàn tay vuốt ve vòng 2 bây giờ đã không còn thon thả như xưa. Vợ tôi đáp trả lại một cách nhiệt tình khiến ọi mệt mỏi trong cơ thể tan biến, cảm xúc thăng hoa. Đôi môi vợ luôn ngọt ngào và là thứ thuốc kỳ diệu nhất mà.
Nàng e thẹn nép vào vai tôi khi nụ hôn kết thúc, những lúc như vậy nàng đáng yêu kinh khủng. Vân vê cổ áo tôi nàng nói khẽ:
- Để em làm bữa sáng cho anh nhé?
- Anh đang hơi mệt, không muốn ăn lắm.
- Dù sao cũng phải ăn một chút chứ, cả đêm qua anh nôn hết rồi, lại mất nước rất nhiều nữa.
- Em mới là người phải tự lo cho bản thân mình đấy. Đêm qua đã thức không ngủ, nay sáng em còn chưa ăn gì, em không sợ con trách em hả?
- Tại em lo anh quá_nàng ngước lên hôn nhẹ vào má tôi_bây giờ vợ chồng mình đi ăn chút gì nhé?
- Ừ_tôi gật đầu
Cuộc sống hôn nhân của tôi vốn dĩ vẫn luôn tràn ngập hoa hồng đấy chứ, chỉ là đôi khi tôi hời hợt với nó còn lại mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như những ngày đầu tiên. Tất cả đều phụ thuộc vào bản thân và suy nghĩ của mỗi người. Có những chuyện chẳng đáng mà cứ thích làm quá lên, giống như một cuộn len rối vài đường nhưng không gỡ một cách cẩn thận thì nó cứ rối mù lên và nhặng xị. Cứ bình tĩnh, thấu đáo, nếu cần suy nghĩ, hay bực bội, hãy tìm một nơi nào đấy bình yên và ngồi hàng giờ nhìn vào sự sống đang diễn ra, ắt tự tìm ra hướng đi thôi, đôi khi vội vàng quá không phải là một điều hay ho và sự lựa chọn tốt nhất mà ta cần.
Next
Tan giờ làm tôi không vội vã phóng xe về nhà như mọi khi nữa mà bây giờ vội vã chuyển hướng về phía ngược lại. Tất nhiên là mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của tôi, tức là bỏ qua nhà ngoại (không biết thằng nào là chồng, con nào là vợ nữa, trước giờ nghe như rằng chỉ có vợ giận chồng bỏ về nhà bố mẹ, đằng này chồng giận vợ bỏ về nhà ngoại, như chuyện lạ mà có thật ấy)
Mẹ đón tôi bằng một nụ cười rạng rỡ nhưng cũng không kém phần bất ngờ, thường ngày hai vợ chồng lúc nào cũng về ngoại cùng nhau, nay một mình đơn phương độc mã tới nên không thể tránh khỏi sự thắc mắc quá đỗi bình thường.
- Khánh hả con?
- Dạ, con chào mẹ.
- Con đi làm mới về hả?
- Dạ, ủa sao mẹ biết hay vậy?_hỏi rất ngớ ngẩn
Bà lườm tôi một cái, kiểu lườm yêu như mẹ vẫn hay làm vậy với con gái mẹ đó. Tôi theo mẹ vào nhà. Bà đi xuống bếp, tôi ngồi tựa lưng vào thành ghế nói vọng xuống:
- Bố với anh Tuấn đi làm chưa về hả mẹ?
- Ừ…chắc tầm mươi, mười lăm phút nữa thì về tới ấy mà.
- Tối nay mẹ nấu cơm con ăn với mẹ nhé!
Đặt cốc nước cam mới vắt xuống bàn cho tôi, bà cười hiền hậu:
- Ừ, nhưng sao nay con tới một mình? Vy đâu?
- Vy đuổi con ra khỏi nhà rồi mẹ ơi_tôi cầm cốc nước lên tu một hơi hết sạch
- Làm sao? Vợ chồng con lại có chuyện gì à?
- Vâng_tôi thở dài não ruột
- Có chuyện gì? Nói mẹ nghe, mẹ giải quyết cho nào, vợ chồng mới cưới lục đục là chuyện thường tình ấy mà, đừng vội nóng nảy mà cãi nhau mất hòa khí_bà nhìn tôi nhẹ nhàng_sao nào? Con làm chuyện gì mà vợ con lại nỡ đối xử với con như thế?
- Chuyện là thế này mẹ ạ!
Tôi bắt đầu ba hoa lá cành, giở cái giọng lẻo mép ra kể chuyện, thêm bỏ không ít những tình tiết để câu chuyện thêm phần li kỳ hấp dẫn hơn. Bà ngồi tròn xoe mắt nhìn tôi một cách chăm chú, lâu lâu lại chép miệng, lắc đầu.
- Đó, mẹ thấy chưa?_tôi kết thúc bằng một cái giọng hết sức não nề. Tôi nghe giọng mình phản lại mà còn nhão nhoét hết cả ruột gan rồi, huống chi là người nghe.
- Đúng là cái Vy nó không nên làm như thế. Ai đời lại đối xử với chồng như thế chứ. Được rồi, để mẹ nói với nó, lấy chồng rồi mà tính tình còn ương ngạnh, bướng bỉnh như thế nữa thì làm sao mà giữ hạnh phúc gia đình được chứ.
- Thế nên lần này mẹ phải đứng ra đòi lại công bằng cho con, chứ bây giờ không ai thương xót gì con nữa hết đó._ôi chao bây giờ lại cứ thích được bé lại, nhõng nhẽo mẹ một cách vô tư mà không sợ hay lo lắng tới bất cứ điều gì. Đấy, cứ muốn lớn lên làm gì nào, có phải cứ mãi bé bỏng ngây thơ thì thật là thích không.
- Làm gì tới mức đó, tại bố mẹ cũng chỉ vì quan tâm và lo lắng cho con quá thôi mà. Thôi được rồi để tối nay mẹ nấu thật nhiều món ngon đền bù cho con nhé.
- Chỉ có mẹ là tốt với con nhất mà thôi. Mẹ là số _tôi giở giọng nịnh nọt, bà cười hiền hậu. Sao con gái chả giống mẹ chút nào hết vậy hả trời?
Hai mẹ con ngồi ba hoa một lúc nữa thì ông anh rể quý hóa đi về, thấy tôi, tự nhiên ông mừng rỡ như vớ được phải vàng ròng nguyên chất số .
- Chú về chơi đó hả? Con bé Vy đâu nay không cặp nách xách theo?
- Ăn với chả nói_mẹ bước lại đập cho ông một phát vào vai_mẹ đi nấu cơm đây.
- Dạ.
Ông cười toe toét rồi ngồi xuống vỗ vai tôi đôm đốp muốn sụn xương sống:
- Sao?
- Sao gì anh?
- Sao về có một mình?
- À, vợ em bận nên không về được, em tranh thủ ghé qua xem tình hình anh thế nào rồi.
- Anh vẫn thế thôi chứ có thế nào đâu?_làm ngơ giỏi quá ha
- Bé Thu đó đó, anh với nhỏ đó sao rồi.
- Thì vẫn…thường thôi. Hehe
- Nghi anh quá, thái độ gì vậy chứ?
- Thái độ gì? Chú ý kiến hả?
- Đâu có dám đâu_tôi nhún vai
- Cơ bản là…con bé đó…cũng được, chú cũng có mắt nhìn người ghê. Anh nói vậy thôi, không có gì đâu, ngồi đấy chơi, anh đi tắm cái.
Chả có nhẽ? Tôi nhìn theo ông anh nheo mắt cười nụ. Khỏi chờ đợi mất công, tôi leo lên sân thượng hóng chút gió thiên nhiên trong lúc đợi mẹ làm cơm chín. Sẵn có dụng cụ tập thể dục của ông ta, tôi tranh thủ vận động cơ thể chút. Lâu lắm rồi chả có thời gian mà đi tập tành gì cả. Suốt ngày đi làm căng thẳng đầu óc, về tới nhà chả có chút tinh thần thể dục thể thao nào nữa. Chẳng bao lâu nữa những cơ bụng tuyệt vời này sẽ nhanh chóng biến thành một cái bụng tròn vo, xập xệ và chứa chất toàn mỡ và mỡ mà khó nhọc lắm tôi mới khiến nó trở thành như hôm nay.
Rồi tôi chợt nhận ra rằng khi mà cái thể xác bị hành hạ một cách liên tục thì cái đầu óc trở nên rỗng tuếch, chả suy nghĩ gì nhiều cả. Tôi chả còn thèm bận tâm tới xem bây giờ vợ tôi đang làm gì, đang nghĩ gì? Có nhớ tới thằng chồng này không? Có thấy hối hận vì đã làm những việc như thế hay không? Có ý định gọi và nì nèo níu kéo tôi về hay không? Hay tính cho tôi đi bụi tới bao giờ?...có quá nhiều thứ phải suy nghĩ khi thân xác tôi không hoạt động, điều đó đồng nghĩa với việc bộ não tôi phải họat động. Không có lý gì khi cả hai đều quyết định đình công cả. Hì hục cả tiếng đồng hồ, cho tới khi mồ hôi chảy ướt nhẹp như con chuột lột thì bị gọi xuống ăn cơm. Tôi mượn tạm ít quần áo của ông anh tắm át, sau đó mới ngồi vào bàn.
Hôm nay mẹ vợ tôi nấu toàn món ngon, lại nấu nhiều. bố con ngồi vừa ăn vừa nhậu thỏa thê, nay không có vợ ngồi bên cạnh lâu lâu thúc cùi chỏ vào người nhăn mặt khó chịu nên tôi cứ thế mà thỏa sức vùng vẫy. Tôi đang tự ví mình như chúa sơn lâm bị nhốt trong một cái cũi sắt cũ kỹ lâu ngày, nay được thả về rừng lại tha hồ vùng vẫy, gào rống. Ôi cuộc đời tự do thật là hạnh phúc và đáng trân trọng. Uống cho giây phút được thoát khỏi ách kìm kẹp, uống cho quên hết sầu muộn, uống cho bất tỉnh nhân sự… và cái chân lý Bác nói “không có gì quý hơn độc lập tự do” luôn đúng!
Chả biết người ngồi tới mấy giờ, hàn huyên tâm sự chuyện trên trời dưới đất, chuyện thế giới, chuyện chính sự, chuyện các đức ông chồng…đều được đưa ra bàn luận sôi nổi. Hơi men vào rồi còn chả rõ mình nói cái gì nữa…cũng chặt chém như đúng rồi, chứ cho ngồi nhớ lại xem mình đã nói những cái gì thì thánh có hiển linh cũng chịu.
Cho đến khi ngấm hơi men, bụng dạ tự nhiên lại khó chịu, mặt mày xây xẩm, chỉ kịp nhớ là mình nôn thốc nôn tháo cái bữa tối ngon lành của mẹ vào nhà vệ sinh và lịm luôn trong đó không biết bố con thằng nào lôi ra ngoài thì coi như buổi tối của các đấng mày râu kết thúc ở đó.
Tôi tỉnh dậy vào lúc mặt trời đã lên quá cao so với quy định của một buổi sáng sớm. Toàn thân tôi mỏi nhừ, đầu đau như búa bổ. Cố gắng mở to đôi mắt quan sát mọi thứ xung quanh nhưng giống như có ai đó cứ kéo mắt lại và bịt chặt nó một cách mạnh mẽ. Có mùi thơm dìu dịu quen thuộc bên cạnh, tôi hé mắt nhìn sang…ô…vợ… tự nhiên tỉnh rụi, tôi ngó nghiêng xung quanh. Một căn phòng lạ lẫm, màu trắng xóa…bệnh viên ư? Tay tôi còn dính kim tiêm chuyền nước một đống dây nhợ nhùng nhằng. Thế này là thế nào nhỉ?
Nàng khẽ trở mình cựa quậy, tôi nhắm mắt vờ ngủ tiếp, nhưng lòng vẫn không thôi thắc mắc.
Vợ tôi ngồi dậy bên cạnh đặt bàn tay mát như kem lên trán tôi, sau đó, có lẽ là ngồi nhìn tôi rất lâu, nàng lại dùng tay vuốt ve nhẹ nhàng khuân mặt tôi. Cảm giác đê mê trong sự quan tâm dịu dàng mà cảm thấy như thiếu vắng từ lâu lắm rồi.
Có tiếng mở cửa, bước chân nhẹ nhàng đi vào.
- Khánh chưa tỉnh hả con?_tiếng mẹ tôi
- Dạ chưa mẹ ạ! Chắc anh còn ngấm thuốc ngủ.
- Thằng này đúng là biết cách hành hạ người khác mà. Con về nhà nghỉ ngơi đi, đã ở đây cả tối rồi còn gì. Người thì đang có bầu mà còn bướng bỉnh nữa_mẹ tôi đắp thêm chiếc khăn lên trán tôi, giọng lo lắng
- Con không sao mà mẹ_giọng em hiện rõ sự mệt mỏi, chắc nụ cười của em cũng không tươi tắn. Nhưng mà mình đã làm gì nhỉ?
- Không sao gì chứ. Con về nhà nghỉ đi, để mẹ chăm nó cho, cái này nó bị mấy lần rồi mẹ biết mà, không sao đâu, con đừng lo.
- Đợi anh tỉnh rồi con về mẹ.
- Thôi, biết chừng nào nó mới tỉnh. Bình thường mà khỏe để cho nó ngủ nó cũng ngủ được nguyên ngày chứ nói gì cho thuốc ngủ vào người. Con cứ về đi…mẹ trông nó cho_haizzz thì ra là vẫn còn quan tâm tới cái sự sống của mình đấy chứ.
- Vậy con về nhà tắm giặt qua tí mẹ nhé. Lát con quay lại.
- Thôi con về rồi chiều qua cũng được, đang bụng mang dạ chửa đi lại khó khăn. Lúc nào tỉnh thì mẹ gọi…con về nhớ ăn sáng cho đầy đủ đó nhé, mẹ để bữa sáng ở bàn đó, đừng có bỏ bữa nghe con.
- Dạ vâng, con biết rồi ạ! Con chào mẹ!
- Ừ, con về cẩn thận nha. Bắt taxi về, xe để đấy chiều mẹ mang về cho, mẹ đi xe với bố con tới đây.
- Dạ, con biết rồi ạ!
Nàng đặt bàn tay lên má tôi một chút rồi nhẹ nhàng bước về. Tôi vẫn cứ nhắm mắt nằm suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên thấy lòng chùng xuống, nỗi buồn lan nhẹ. Mình lại khốn nạn nữa rồi, lại làm cho những người yêu thương mình lo lắng. Tôi thở dài khe khẽ, mở mắt ra, thứ ánh sáng mát mẻ lại tràn ngập trong mắt. Mẹ đang lúi húi dọn lại mấy thứ đồ bày trên bàn. Tôi cất giọng gọi:
- Mẹ…
- Con tỉnh rồi à?_mẹ quay lại, nét mặt giãn ra.
- Vâng.
- Con thấy sao trong người rồi.
- Thấy hơi mệt một chút…ưm…con sao vậy mẹ? sao lại nằm ở đây?
- Anh đó, hôm qua làm cả nhà được một phen hồn vía lên mây. Cái tội là người đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại lại chạy đi tắm, xong lại vào nhậu nhẹt cho say bí tỉ, người biết là không ăn được sò rồi còn ăn bao nhiêu là canh sò biển, bị ngộ độc thức ăn với dị ứng. Nôn thốc nôn tháo xong lại lăn ra ngất xỉu. Người thì phì nộn lên như cái bánh bao, làm cả nhà bên ấy lo lắng nửa đêm nửa hôm lật đật mang đi cấp cứu. Thấy chưa? Hay không? Mày đúng là biết làm người khác phải hãi mà con.
Tôi bật ngửa người. Đúng là hôm qua mẹ vợ tôi có nấu canh sò, tôi đã chẳng động đũa vào, say nên cũng chả nhớ rõ mình ăn cái quái gì nữa. Tiền sử tôi không ăn được sò và một vài thứ hải sản biển khác nữa. Cứ ăn vào thể nào tôi cũng bị dị ứng, người sưng phù lên như quả bong bóng ai đấy thổi hơi vào, rồi còn nôn mửa rất ư là tởm nữa. Đúng là cái mồm làm tội cái thân mà.
- Thế…sao bố mẹ biết mà vào?
- Thì nhà bên đó gọi cho con Vy. Nó chạy sang khóc toáng lên làm bố mẹ hoảng hồn cứ tưởng mày gặp phải chuyện gì. Đêm hôm người lật đật chạy vào bệnh viện, cái Vy thì cứ khóc lóc không ngớt. Mày thấy mày hành hạ vợ con mày giỏi không? Đúng là có lớn mà không có khôn mà.
- Ơ kìa mẹ…con có làm gì đâu?
- Không làm gì hả?_mẹ tôi đổi bề chiếc khăn mặt đắp trên trán cho tôi rồi lườm tôi một cái_đêm qua nó cứ nhất quyết phải ở lại trông mày không chịu về đấy. Nó đang có bầu, con có đi đâu làm gì thì cũng phải nghĩ tới vợ con ở nhà chứ.
- Vâng, con xin lỗi…
Tôi thở hắt ra rồi quay mặt nhìn ra khung cửa sổ.
- Con đỡ rồi, mẹ gọi điện bảo Vy đừng lo, chuyền xong chai nước này cho con về nhà nghỉ ngơi.
- Ít thì cũng phải nằm đây tới chiều, con vừa mất nước xong, người đang ốm yếu lắm. Nay cuối tuần nghỉ không đi làm thì ở lại đây nghỉ cho khỏe đã cũng được, lo cái gì mà cứ đòi về_mẹ tôi nạt
- Thôi, ở đây bí bách lắm, con muốn về nhà nghỉ ngơi.
- Thì tùy con vậy.
Mẹ tôi nói xuôi xị rồi ra ngoài gọi điện, làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Cô y tá rút cái kim tiêm ra khỏi tay, tôi vươn vai cho đỡ mỏi. Cả một đêm dài chỉ nằm nguyên một bề bây giờ toàn thân bệ rạc mỏi không chịu nổi. Dù mặt mày đang còn xây xẩm nhưng vẫn rất hào hứng vác mẹt lên taxi về nhà vì…nhớ vợ.
Tranh thủ trong thời gian ngồi taxi gọi điện xin lỗi bố mẹ vợ vì sự cố ngoài ý muốn lúc tối. Đúng là không biết chui mặt vào đâu cho đỡ ngượng ngùng nữa. Một thân một mình mò mặt về nhà ngoại rồi đâm đầu vào nhà vệ sinh tự kỷ để cả nhà hoảng hốt, lo lắng hộ tống đi bệnh viện. Mặc dù nghe mẹ an ủi rằng con không sao thì tốt, mẹ lo cho con, mẹ thương con lắm…nhưng mà vẫn thấy rất chi là áy náy. Đã thế buổi trưa hôm nay ông anh rể mang con dâu về ra mắt bố mẹ nữa mà lại không thể đến hỗ trợ đắc lực vì bộ dạng như thế này nên quyết định dời sang ngày hôm sau. Dẫu sao hôm nay là thứ , ngày mai vẫn là ngày cuối tuần. Tốt thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Tôi xuống xe, vợ tôi đón ở cổng, nhìn tôi với gương mặt lo lắng, cứ kiểu như chỉ cần một cú chạm nhẹ vào đâu đó thì nàng sẽ khóc òa lên mà không thương tiếc. Đôi mắt thâm cuồng vì cả đêm qua mất ngủ, tự nhiên tôi thấy xót vợ quá.
- Anh mệt lắm nữa không?_em hỏi nhẹ nhàng
- Anh đỡ rồi.
Nàng im lặng dìu tôi lên gác, tôi liếc qua bếp, bữa sáng vẫn còn nguyên trên bàn chưa đụng tới. Tôi liếc qua nàng một chút nhưng không nói gì.
Nàng để cho tôi ngồi xuống giường, vừa thả tay tôi ra khỏi tay nàng, chuẩn bị bước ra làm gì đó, tôi dứng dậy kéo nàng lại ôm vào lòng. Một cái ôm vừa đủ ấm áp và vững vàng, tôi cảm nhận rõ ràng bụng nàng đang to thêm. Tôi vuốt ve mái tóc rồi dụi đầu vào đó thì thầm khe khẽ:
- Vợ à…
- Dạ
- Anh xin lỗi…
Đôi vai em run lên khe khẽ, nước mắt nàng đang rơi ấm bờ vai tôi.
- Anh sai rồi…là lỗi của anh…xin lỗi vợ yêu của anh nhé?
- Anh có biết anh làm em lo lắng đến thế nào không hả?
Tôi cầm lấy vai nàng đẩy nhẹ ra, đứng đối diện và nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy. Đã lâu rồi tôi không nhìn thẳng vào đó, cái cửa sổ tâm hồn của nàng, đã từng rất long lanh, hồn nhiên và ngây thơ. Nhưng bây giờ sau đôi mắt đó có thêm những lo lắng, muộn phiền cho cuộc sống của chúng tôi. Cho gia đình nhỏ bé này…tôi chỉ là một thằng con trai, tôi không thể tâm lý, không thể sâu sắc dù đôi lúc tôi vẫn cố gắng để có thể hiểu được tâm lý của một người phụ nữ. Nhưng bản chất của đàn ông là thế, vô tâm và đôi lúc hời hợt. Nếu như nàng nói nàng cần gì, nàng muốn gì…thì tất cả sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc để tôi đoán tâm lý xem nàng đang thể hiện điều gì sau những hành động đó. Thực sự, dù có yêu nhiều đến bao nhiêu thì cũng không bao giờ có thể hiểu nổi. Ẩn dụ hoán dụ chỉ khiến ọi việc trở nên rắc rối hơn mà thôi. Có phải lúc nào giận hờn cũng giúp ta hiểu nhau hơn đâu? Sau mỗi lần như thế có thể kéo ta ra xa nhau và vô tình tạo nên những khoảng cách đáng tiếc.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay lau nốt những giọt nước mắt còn lại của vợ.
- Xin lỗi vợ…đừng khóc nữa. Anh hứa từ nay sẽ không bao giờ tái phạm nữa đâu.
Vợ tôi đấm nhẹ vào người tôi, tôi mỉm cười, vậy là đã được tha thứ. Đưa tay vòng qua eo, kéo vợ sát vào người, tôi đặt lên môi vợ một nụ hôn ngọt ngào. Bàn tay vuốt ve vòng bây giờ đã không còn thon thả như xưa. Vợ tôi đáp trả lại một cách nhiệt tình khiến ọi mệt mỏi trong cơ thể tan biến, cảm xúc thăng hoa. Đôi môi vợ luôn ngọt ngào và là thứ thuốc kỳ diệu nhất mà.
Nàng e thẹn nép vào vai tôi khi nụ hôn kết thúc, những lúc như vậy nàng đáng yêu kinh khủng. Vân vê cổ áo tôi nàng nói khẽ:
- Để em làm bữa sáng cho anh nhé?
- Anh đang hơi mệt, không muốn ăn lắm.
- Dù sao cũng phải ăn một chút chứ, cả đêm qua anh nôn hết rồi, lại mất nước rất nhiều nữa.
- Em mới là người phải tự lo cho bản thân mình đấy. Đêm qua đã thức không ngủ, nay sáng em còn chưa ăn gì, em không sợ con trách em hả?
- Tại em lo anh quá_nàng ngước lên hôn nhẹ vào má tôi_bây giờ vợ chồng mình đi ăn chút gì nhé?
- Ừ_tôi gật đầu
Cuộc sống hôn nhân của tôi vốn dĩ vẫn luôn tràn ngập hoa hồng đấy chứ, chỉ là đôi khi tôi hời hợt với nó còn lại mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như những ngày đầu tiên. Tất cả đều phụ thuộc vào bản thân và suy nghĩ của mỗi người. Có những chuyện chẳng đáng mà cứ thích làm quá lên, giống như một cuộn len rối vài đường nhưng không gỡ một cách cẩn thận thì nó cứ rối mù lên và nhặng xị. Cứ bình tĩnh, thấu đáo, nếu cần suy nghĩ, hay bực bội, hãy tìm một nơi nào đấy bình yên và ngồi hàng giờ nhìn vào sự sống đang diễn ra, ắt tự tìm ra hướng đi thôi, đôi khi vội vàng quá không phải là một điều hay ho và sự lựa chọn tốt nhất mà ta cần.
Next