Mơ màng tôi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, vơ được nó tôi bật nghe không thèm mở mắt ra xem ai đang gọi ình nữa. Làm gì có ai quan tâm tới tôi sống chết như thế nào vào lúc này chứ.
- Anh à_giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào như rót mật vào tai, không thể nhầm lẫn vào đâu được. Tôi tỉnh hẳn cả người, ngồi bật dậy, nhìn qua màn hình điện thoại “vợ_yêu”
- Ừ_tôi trả lời một cách khô khan, mọi cảm xúc ngưng đọng trong giây lát, tôi nghe rõ tiếng tim mình đang làm nhiệm vụ trong lồng ngực một cách nhiệt tình và hăng hái.
- Anh đang ở đâu thế?
- Có chuyện gì vậy?_tôi lì lợm dù bản thân không hề có cảm giác tức giận hay gét bỏ gì nữa. Bây giờ là sự nhớ nhung dồn nén trong từng dây thần kinh đang hoạt động, nhưng không hiểu sao lại không thể nghe lời theo thứ cảm xúc đấy được.
- Anh về nhà đi_vợ tôi nói gần như thì thầm.
- Để làm gì? Ở đấy đâu có ai cần tới anh nữa đâu. Không có chỗ dành cho anh, tại sao anh lại phải về đó?
- Em muốn anh về ký vào đơn ly dị. Em thực sự chán lắm rồi, em không thể chịu đựng cái cảnh này được nữa. Em muốn được giải thoát…em thấy đau khổ nhiểu hơn là hạnh phúc khi ở bên anh.
- Không được_tôi hét lên
Mở mắt ra. Bàng hoàng, thảng thốt, thì ra là một giấc mơ. Ngoảnh sang, thằng Dũng đang nằm ngáy khò khò, mồm nhai nhóp nhép, tôi mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài sân. Đời đẹp nhất là những giây phút biết sự thật đau đớn mình vừa trải qua chỉ là một giấc mơ và tỉnh dậy sẽ hết.
Một buổi sáng đẹp trời, tôi ngước lên nhìn rặng tre trước nhà đang cuốn theo chiều gió, dàn mướp đầy trái và hoa vàng mấy con ong mật đen sì, to bự bố đang loay hoay tìm kiếm một bữa sáng ngon lành…tôi lấy chiếc gáo dừa múc một gáo nước từ trong cái chum đen dội thẳng vào mặt, nước máy xịn cũng chẳng mát mà thơm được như vậy. Tự nhiên sáng nay thức dậy lòng lại đầy phấn khích, nghe thì có vẻ sến nhưng thực sự đôi lúc con người ta cần những khoảng lặng như thế. Đây chính là một vài khoảng lặng hiếm hoi của cuộc đời mình.
Đánh răng rửa mặt xong tôi đi vào nhà, không biết dì dượng tôi đang ở phương trời nào, thằng Dũng còn chưa chịu dậy, tôi vỗ vào mông nó đét đét, nó hết lật bên này đến bên kia. Thằng này chắc mắc hội chứng sinh viên, thích nướng chăn nướng chiếu đây mà. Thấy đôi giày thể thao nằm chỏng vó dưới giường, tự nhiên nổi hứng lên chạy bộ. Cỡ cái mùi nồng nặc này thì cả tháng trời chưa giặt là còn nói giảm nói tránh, thôi thì có còn hơn không, tôi chân không đi giày, còn đôi tất mang lên bỏ ngang mũi nó, ày ngửi cho sướng này con. Tôi cười hả hê rồi chạy lẹ, thằng Dũng bị đánh thức ngồi trong nhà chửi đổng, kệ bố mày, ông đang phởn. Sản phẩm của mày chứ đâu phải của ai mà sợ vi trùng uốn ván.
Đường làng bây giờ đổ bê tông trắng tinh, sạch sẽ. Ngày trước hai bên đường toàn cỏ mọc xanh rì, đường đất, nắng thì sạch, mưa thì bùn ngập tới ống chân. Giờ dự án rót về làng nhiều, nay xây cái này, mốt cất cái kia. Cứ thế mà có khi hiện đại hóa hẳn không chừng. Mãi nhìn hai bên đường, đến lúc nhìn thẳng mới chú ý có con bé đội cái nón lá, đang gồng nặng ghánh nhẹ đi thẳng về phía mình. Tự nhiên nổi hứng lên muốn tán phét vài câu cho đỡ ngứa mồm. Nghe đồn gái quê vừa ngoan vừa hiền.
Tôi dừng lại không chạy nữa mà đi bộ, vừa đi vừa huýt sáo. Điện thoại bỗng rung lên bần bật trong túi quần, có ai gọi mình vào giờ này nhỉ? Đang sớm mà. Hay thằng Dũng, thôi đoán già đoán non làm gì? Tôi rút máy ra, à mẹ tôi. Bà luôn là người đầu tiên gọi cho tôi vào những lúc tôi “không thích” ở nhà.
- Con đây mẹ.
- Anh vẫn còn biết gọi mẹ cơ à?
- Ơ hay, mẹ…
- Hay dở cái gì? Anh đang ở đâu thế…HẢ?_giọng mẹ ngân rõ là to
- Con đang ở một nơi…bình yên.
- Yên yên cái đầu anh đấy. Vợ thì đang có bầu, ăn rồi bỏ nhà đi ngày này qua ngày khác thế, anh không có lương tâm hả?
- Có ai cần tới con trong cái nhà đấy đâu?
- Đừng có nói tới cái việc có ai cần mình hay không? Con sống có cần tới ai đâu? Con định như thế này đến chừng nào nữa hả? Con có muốn làm người nữa không?
- Sao mẹ cứ cáu với con là như thế nào nhỉ? Chừng nào vợ con gọi con, con mới về. Con đang cố gắng để làm người đây.
- Con giỏi lắm, con như thế rồi còn muốn người khác nhẹ nhàng, dỗ dành âu yếm mình nữa sao? Con không về thì đi hẳn luôn đi, đi đi, đừng có về nữa. Cứ thử vác cái mặt về đây coi sao.
Mẹ tôi cúp máy. Tôi nhún vai bỏ máy vào túi quần. Hiểu tính mẹ tôi, mẹ nào chẳng thương con, điên lên thì nói vậy thôi, chứ lì lợm vài ba hôm nữa, nhớ tôi quá lại chẳng năn nỉ tôi về. Còn việc chính bây giờ là tôi cần phải tiết chế thứ cảm xúc ngu ngốc và ngớ ngẩn trong người mình lại. Bỏ qua cô thôn nữ tôi quay người lại chạy về nhà, cái bụng biểu tình rồi.
***
Tròn một tuần. Về quê đã được tròn một tuần. Ôi mình thấy mình thật là vĩ đại, mình thấy mình là tuyệt vời. Làm sao có thể chịu đựng được đến những một tuần cơ chứ. Cái cảm giác nhớ nhung đến cồn cào ruột gan, nhói tim phổi. Không dễ chịu chút nào khi mà hàng ngày cứ chờ đợi trong mỏi mòn một tin nhắn, một cuộc gọi mà biết nó vô vọng. Như vứt một hòn đá xuống một cái hang không có đáy mà cứ cố gắng đứng trên miệng hang dỏng tai nghe âm thanh vọng lên từ dưới đó. Có thể quên đi trong chốc lát nhưng đó là nỗi nhớ kéo dài dằng dẵng và ăn sâu vào tiềm thức rồi, không thể thôi nghĩ về nó được. Tôi đã nhớ vào ngày thứ 4, trong sự tuyệt vọng khi sáng sớm tinh mơ, trời lác đác một chút mưa mùa hè, mùi hơi đất bốc lên nồng nặc, tâm trạng bức bối, tôi cầm điện thoại ném văng từ trong nhà ra ngoài sân khi cái tin nhắn từ tổng đài tới làm tôi giật mình. Trước con mắt ngạc nhiên của thằng Dũng, cái mồm nó há hốc không ngậm lại được. Tôi ấm ức thò chân đạp cho nó một phát lăn cái đệt xuống dưới giường, lúc đó nó mới chịu ngậm cái mồm nó lại và kêu lên thảm thiết như sắp bị hoạn tới nơi rồi đấy. Thế là cái điện thoại cũng tỏ thái độ im lặng và chống đối tôi trong một thời gian dài ước tính là dương vô cùng.
Sang ngày thứ 5 có con bé bạn thằng Dũng quay sang năn nỉ nó đèo đi ông thầy nghe đồn phán như thánh để xem bói gì gì đó. Nó cứ một hai phải đèo bòng tôi đi theo bằng được, thấy hay hay, tôi cũng đồng ý trèo đèo lội suối để lên đường tìm đến cửa thánh xin ít quẻ xem năm nay vận hạn thế nào mà đen thủi đen thui, đen từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong thế.
Thắp hương cúng cúng vái vái xong, thầy bảo:
- Đưa tay trái cho thầy
Đưa xong, cầm lên soi soi, nhíu đôi lông mày lại, xong mắt lim dim, thầy phán:
- Tướng con, vốn sướng từ bé, chẳng phải lo lắng cái gì_cái này thì chắc là đúng_lớn lên rồi cũng có quý nhân phù trợ, chẳng phải lo lắng đường công danh sự nghiệp_thế quý nhân của tôi đâu không vào vật cái thằng Quân với lão giám đốc sặc tiết cho tôi nhờ vả cái?_nhưng con nên có một hướng đi mới trong cuộc sống, đừng theo mãi một cái đường mòn đã định hướng sẵn…tình duyên lận đận, số con phải cưới vợ hai lần, không thể thoát được…
- Thôi thôi, thầy đừng nói nữa mà con hoang mang_tôi cười cười rút tay về, bỏ vào chiếc dĩa trước mặt thầy ít tiền, tôi xin phép đi ra ngoài.
Một dàn chanh leo xanh choán ngợp cả khung trời, quả đong đưa ở phía dưới nhìn đẹp mắt lắm. Tôi đưa tay lên xem lại, chẳng bao giờ tin vào bói toán hay điều gì, đường chỉ tay thực sự nói lên được số phận của mình hay sao? Cái gì mà cưới vợ hai lần chứ? Một lần đã muốn chết lên chết xuống rồi…tình yêu như vậy mà còn thất bại, thà tôi ở giá cho sung sướng cái cuộc đời, lấy thêm vợ làm gì nữa ệt xác, hại não. Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ tâm bất ổn, lòng cảm thấy lo lắng đứng ngồi không yên.
Còn lại những chuỗi ngày trôi qua dài lê thê và thê lương ảm đạm, mặc dù tôi chẳng phá phách hay đập vỡ cái gì trong nhà, và tôi cũng được theo thằng Dũng ra đồng, chơi mấy cái trò mà theo trí nhớ của nó kể lại thì ngày xưa tôi thích chơi mấy trò này lắm. Ngày xưa là cách đấy mười mấy năm, bố mày thích mà còn không nhớ nổi, huống gì mày nhớ được, đúng là cái đồ bốc phét không sợ sâu răng. Mà thôi, có người chơi, có cái để chơi còn đỡ hơn so với việc leo lên ngọn đồi nhỏ nhỏ sau nhà ngồi một mình rồi thở dài thườn thượt.
Buổi chiều nay là một buổi chiều khác lạ. Gì dượng tôi đi vắng, thằng Dũng theo hội bạn cấp 3 đi chơi, mặc dù nó có năn nỉ tôi muốn gãy lưỡi để tôi có thể đi cùng, không muốn tôi ở nhà một mình sợ tôi lại ngồi tự kỷ cả ngày nhưng tôi từ chối, tất cả những lý do nó đưa ra nào là quá vui, quá nhiều cái đẹp, người đẹp, cảnh đẹp…nhưng bấy nhiêu đó không đủ sức để có thể cám dỗ được tôi. Có vẻ như bây giờ cảm xúc đã dần bị chai mòn theo thời gian rồi. Khó có thể thổi bùng ngọn lửa hứng khởi trong con người này được, nó tắt dấm dúi và mọc lên một tảng băng khối ở đó rồi. Từ từ mới có thể tan chảy được.
Thôi, chắc phải về thôi…đây chẳng phải là cách giải quyết hay ho. Chẳng biết chờ đến thời điểm nào nữa, thời điểm là do con người quyết định chứ đâu phải do tạo hóa ban phát đâu. Có hù dọa nhau thì thế này cũng đủ rồi. Có chết ọt ăn xương rồi cũng chẳng ai hay biết đâu. Mà nghĩ lại cũng thấy hay, mình chẳng quan tâm đến việc người ta nghĩ gì về mình, vậy tại sao phải bắt buộc người ta quan tâm đến việc mình nghĩ gì về họ. Đúng là vua của ÍCH KỶ mà.
Cả nhà đi rồi, tôi lại trèo lên ngọn đồi nhỏ nằm dài xuống nền cỏ. Mùi đất ẩm ngai ngái xung quanh, gió thổi mát rượi, ngọn cây lung lay, đôi lúc có vài ba chiếc lá theo gió cuốn đi, bỏ rơi cây với những gì còn sót lại. Tôi mỉm cười với ý nghĩ điên rồ đó. Lại nhắm mắt mơ màng…cái đồi này vốn dĩ là một cái hoang rải rác vài ba nấm mồ con con khiến cho đất bị lồi lõm. Chỗ nhô cao, chỗ trũng xuống. Cách cái đồi khoảng vài trăm mét là một biệt rộng toàn sen hồng, sen trắng đan xen nhau nở rộ. Đứng từ đây cũng có thể nhìn thấy được nét đẹp quá đỗi thân thương trìu mến, và mùi sen ngan ngát lan tỏa nhè nhẹ trong không gian vuốt ve sống mũi một cách thân thiện. Mình nằm đây có khi nào ma lên hớp hồn luôn không nhỉ. Tôi lại nhăn răng cười nhưng không khỏi rùng mình.
Mặt trời xế bóng, tôi tỉnh giấc vì bóng cây bị xê dịch sang phía khác khiến cho ánh nắng chiếu thẳng vào mặt tôi nóng rát. Chẳng biết tôi thiếp đi từ lúc nào mà được một giấc ngon lành như thế. Tôi ngồi dậy, mở mắt ra, giật mình…thảng thốt…có phải đang mơ không nhỉ? Tôi dùng tay véo má mình thật mạnh, cảm giác đau tê buốt hết cả sống lưng. Vậy chẳng nhẽ là sự thật? Cái hình ảnh đấy, quen quá, hay là nhầm người. Ai giống như em đang đứng đó…khoảng cách không quá xa để có thể nhầm lẫn. Vẫn mái tóc ấy, gió thổi khiến cho hương thơm quyện mùi sen bay ngào ngạt trong không gian. Tôi lặng đi đứng nhìn. Hay là ma? Hồn ma vương vấn trần gian, biết tâm tư của mình nên hiện lên ảo ảnh như thế để đánh lừa. Rồi khi mình bước lại thì quay cái mặt toàn máu me be bét lại và dùng cái lưỡi dài gớm giếc hôn lên mặt mình, nuốt chửng linh hồn thánh thiện của mình @@. Tôi muốn cất tiếng gọi nhưng tự nhiên líu hết cả lưỡi…gì nữa đây? Giờ mới hiểu và thông cảm cho cảm giác của những đứa bị ngọng tiếng khi cố gắng nói tròn cái chữ mà bản thân nó hiểu có cho vàng cũng không thể. Một chút thần giao cách cảm, em ngoảnh lại, nhìn tôi.
Cùng lặng thinh.
Nhìn nhau…
Đôi mắt khẽ chớp…
Đúng là em rồi…đúng là vợ tôi rồi…nhưng mà, tại sao lại có mặt ở đây? Vào thời điểm này? Em từ từ tiến về phía tôi, không thể tin vào mắt mình được. Tôi muốn nhảy cẫng lên, chạy lại, ôm lấy em, quay tròn vòng vòng. Nhưng mà chân không bước được, mặt thì đơ hết cả cảm xúc. Hôm nay bệnh trong người hay sao đó, não thì hoạt động còn phần dưới thì tê liệt.
Một thoáng buồn trong mắt em khi em nhìn thẳng đối diện tôi, em khẽ khàng quay đi.
- Ở đây đẹp nhỉ? Bảo làm sao lại không muốn về nhà_em cất lời, kéo tôi về với thực tại
- Ờ…_ờ giống như phản xạ có điều kiện đấy
- Ờ thôi sao?_em mím môi quay sang nhìn tôi
- Anh không biết nữa…sao em lại ở đây?_tôi ngồi xuống, em cũng ngồi xuống bên cạnh
- Vì em biết anh ở đây.
- Sao…em lại biết được anh ở đây?_tôi nghiêng đầu nhìn trộm em một chút, nhớ gương mặt này quá. Muốn lấy hai tay áp lên má em, nghịch em như nựng một đứa bé.
- Dũng gọi cho em biết…_cái thằng trời đánh thánh vật, nhưng mà lâu lâu cũng biết làm việc có ích đấy chứ.
- Rồi em tới đây một mình sao?
- Tất nhiên_em nhún vai_em có nói chuyện với bố mẹ rồi…mẹ nói để mẹ đi cùng, nhưng em nghĩ anh không thích như thế. Lâu lâu cũng nên gây sự bất ngờ một chút, chẳng phải cuộc sống này nhàm chán quá hay sao_nàng đặt tay lên bụng và vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng, cẩn trọng và đầy yêu thương.
- Anh xin lỗi…
- Bây giờ chúng ta đừng xin lỗi nhau nữa, anh nhé, em thực sự cũng không biết em cần điều gì, nhưng mà đừng xin lỗi…vì mắc lỗi mới phải xin lỗi, mà em chẳng muốn chúng mình làm gì có lỗi với nhau cả.
- Anh biết rồi…anh chẳng thể nghĩ rằng em sẽ về đây, trong mơ anh cũng chưa từng nghĩ tới. Em đã không gọi cho anh cuộc điện thoại nào…anh đã chờ em rất lâu…
- Anh đã quên chúng mình yêu nhau như thế nào sao? Em đã tới tìm anh, và bây giờ cũng thế. Em không thể cứ đứng mãi một nơi chờ anh được.
- Em…tha thứ cho anh chứ?_tôi mỉm cười cay đắng, cuối cùng thì vẫn là người có lỗi và cố chấp bằng mọi thủ đoạn.
- Em hỏi anh một số chuyện được chứ?
- Em nói đi.
- Anh vẫn còn gặp chị ta, có đúng không?
- Chị ta? Ý em là…?
- Chị Trinh đó.
Tôi giật mình quay sang nhìn em, làm sao em biết được chuyện đó? Nguyên nhân của mọi chuyện, dù trực tiếp hay gián tiếp đều bắt nguồn từ Trinh mà ra…tôi đã không muốn nói về cô ta vì tôi biết em sẽ cảm thấy không thể chịu đựng được. Làm sao mà chịu đựng được? Khi mọi nỗi đau trong quá khứ đều bắt nguồn từ cô ta mà ra? Dù cuộc sống là hướng về tương lai nhưng không thể phủ nhận quá khứ đen và tối đó. Con bây giờ em đã biết, có thể là mọi chuyện…vậy lý do gì để tôi phải thể giấu giếm điều gì nữa. Thôi được rồi…có lẽ là nên kết thúc mọi chuyện ở đây. Ngay bây giờ.
- Đúng vậy_tôi trả lời
- Để làm gì?_giọng em bình thản
- Giá như trên đời này có một cái gì đó khiến cho câu nói của mình có sức nặng với người khác, khiến người ta có thể tin tưởng được mình thì tốt biết bao nhiêu. Anh nói, anh cũng chẳng biết phần trăm tin tưởng của em đối với những lời anh nói là bao nhiêu, nhưng anh vẫn phải nói, kể từ giờ phút này, xin thề anh nói thật.
- Em có nói rằng em không tin anh đâu?_nàng mỉm cười
- Anh chưa làm một cái gì có lỗi với em. Anh có nói chuyện với Trinh mấy lần, vì Trinh nhờ anh giúp đỡ một công việc. Gia đình cô ta đang thực sự gặp vấn đề lớn khi công ty phá sản và nợ nần chồng chất. Cô ta không muốn đi tiếp con đường đen tối. Anh chỉ nghĩ rằng anh có thể giúp đỡ được, mặc dù trong lòng anh vẫn cảm thấy rất căm ghét nhưng rồi anh nghĩ lại…con người sống với nhau chẳng được bao nhiêu, cứ lấy thù hận lấp đầy bộ não cũng chỉ khiến ình mệt mỏi. Giúp được người ta một chút, đối với mình chẳng đáng gì nhưng với người ta là cứu vớt cả cuộc đời. Tất nhiên, anh có nghĩ tới cảm giác của em, nhưng anh nghĩ, em là người thấu hiếu, khi anh nói rõ, chắc em cũng sẽ thông cảm mà thôi.
- Vậy tại sao không nói rõ ngay từ đầu? Sao để mọi việc đi quá xa rồi mới nói hả?_em nhìn tôi giận dữ, tôi xị mặt xuống khiến cho ánh mắt em nhẹ nhàng hơn_thôi được rồi, em cũng không muốn vợ chồng mình mất hòa khí vì những chuyện như vầy, em hi vọng, rất hi vọng, sẽ không có sự việc nào tương tự tái diễn. Em là vợ anh mà, em sẽ luôn lắng nghe anh. Em không nghĩ rằng mình có can đảm chạy đi tìm anh một lần nữa đâu. Khi mà anh bỏ mặc mẹ con em cả tuần dài dằng dẵng như thế. Có biết em nhớ anh như thế nào không? Những lúc đó em đã muốn bỏ cuộc, đợi chờ anh ngày này qua ngày khác, chẳng biết anh làm gì, có ổn không, có làm sao không? Em chỉ muốn anh quay về và nói với em rằng anh sai. Anh là đàn ông mà…anh phải là người chạy đi tìm em chứ. Anh thật là quá đáng.
Tôi quay sang ôm lấy vợ. Vùi mặt vào tóc…bao nhớ thương vơi đầy.
- Anh xin lỗi, dù thế nào cũng phải nói một lời xin lỗi với những người anh yêu thương nhất trên đời. Bố xin lỗi con, chồng xin lỗi vợ. Sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như thế nữa đâu. Anh hứa! Anh xin hứa.
Nàng quàng tay ôm lấy cổ tôi, nước mắt em rơi ấm bờ vai. Lại làm người khác phải khóc vì mình. Cuộc sống chẳng ai hoàn hảo, chẳng ai trọn vẹn cả. Dù biết cố gắng cho tương lai nhưng mà không thể lường trước những tai họa ập đến. Có cô gái mang tên Hoa Hồng đang khiến tâm trí tôi rối bời. Nếu như lời cô ta nói…và nếu như lời ông thầy kia phán…tại sao lại phải lo lắng quá nhiều thứ trong khi biết rằng mình có lo lắng hay không thì cũng chằng giải quyết được mọi chuyện? Tại sao lại không thanh thản và mỉm cười chờ nó đến, đến rồi khóc luôn cũng chưa muộn mà. Cuộc đời thật là lắm éo le mà.
- Mình về nhà thôi, vợ nhỉ?_tôi vuốt tóc vợ âu yếm
- Anh thật là vô tâm quá đi mà…để cho em nghỉ ngơi đã chứ. Mấy khi được về quê, phải tranh thủ chơi chứ.
Tôi mỉm cười, đẩy vợ ra một chút, lấy tay lau nốt những giọt nước mắt còn sót lại trên má vợ. Nàng nhìn tôi âu yếm, mình vẫn còn yêu vợ nhiều lắm đấy chứ. Không còn nguyên vẹn như mới ban đầu, nhưng cũng chẳng thể kém phần sâu sắc. Chỉ là nó được chuyển hóa thành các dạng khác nhau mà thôi.
- Nếu như có kiếp sau, anh chẳng yêu em nữa đâu.
- Tại sao?
- Anh chẳng khiến em hạnh phúc nhiều được…
- Còn anh thì đừng có hi vọng em sẽ nói rằng “nếu có kiếp sau, dù đau khổ em cũng sẽ nguyện yêu anh thêm lần nữa”
Nàng véo má tôi cười giòn tan rồi đứng dậy. Gió nhẹ nhàng vờn tóc nàng bay, đẹp lạ lùng. Một mình nàng ở giữa những đóa sen…chẳng có gì ghi lại được hình ảnh này. Vậy thì để trí nhớ của tôi khắc ghi nó vậy.
Mơ màng tôi nghe tiếng chuông điện thoại kêu, vơ được nó tôi bật nghe không thèm mở mắt ra xem ai đang gọi ình nữa. Làm gì có ai quan tâm tới tôi sống chết như thế nào vào lúc này chứ.
- Anh à_giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào như rót mật vào tai, không thể nhầm lẫn vào đâu được. Tôi tỉnh hẳn cả người, ngồi bật dậy, nhìn qua màn hình điện thoại “vợ_yêu”
- Ừ_tôi trả lời một cách khô khan, mọi cảm xúc ngưng đọng trong giây lát, tôi nghe rõ tiếng tim mình đang làm nhiệm vụ trong lồng ngực một cách nhiệt tình và hăng hái.
- Anh đang ở đâu thế?
- Có chuyện gì vậy?_tôi lì lợm dù bản thân không hề có cảm giác tức giận hay gét bỏ gì nữa. Bây giờ là sự nhớ nhung dồn nén trong từng dây thần kinh đang hoạt động, nhưng không hiểu sao lại không thể nghe lời theo thứ cảm xúc đấy được.
- Anh về nhà đi_vợ tôi nói gần như thì thầm.
- Để làm gì? Ở đấy đâu có ai cần tới anh nữa đâu. Không có chỗ dành cho anh, tại sao anh lại phải về đó?
- Em muốn anh về ký vào đơn ly dị. Em thực sự chán lắm rồi, em không thể chịu đựng cái cảnh này được nữa. Em muốn được giải thoát…em thấy đau khổ nhiểu hơn là hạnh phúc khi ở bên anh.
- Không được_tôi hét lên
Mở mắt ra. Bàng hoàng, thảng thốt, thì ra là một giấc mơ. Ngoảnh sang, thằng Dũng đang nằm ngáy khò khò, mồm nhai nhóp nhép, tôi mỉm cười đứng dậy đi ra ngoài sân. Đời đẹp nhất là những giây phút biết sự thật đau đớn mình vừa trải qua chỉ là một giấc mơ và tỉnh dậy sẽ hết.
Một buổi sáng đẹp trời, tôi ngước lên nhìn rặng tre trước nhà đang cuốn theo chiều gió, dàn mướp đầy trái và hoa vàng mấy con ong mật đen sì, to bự bố đang loay hoay tìm kiếm một bữa sáng ngon lành…tôi lấy chiếc gáo dừa múc một gáo nước từ trong cái chum đen dội thẳng vào mặt, nước máy xịn cũng chẳng mát mà thơm được như vậy. Tự nhiên sáng nay thức dậy lòng lại đầy phấn khích, nghe thì có vẻ sến nhưng thực sự đôi lúc con người ta cần những khoảng lặng như thế. Đây chính là một vài khoảng lặng hiếm hoi của cuộc đời mình.
Đánh răng rửa mặt xong tôi đi vào nhà, không biết dì dượng tôi đang ở phương trời nào, thằng Dũng còn chưa chịu dậy, tôi vỗ vào mông nó đét đét, nó hết lật bên này đến bên kia. Thằng này chắc mắc hội chứng sinh viên, thích nướng chăn nướng chiếu đây mà. Thấy đôi giày thể thao nằm chỏng vó dưới giường, tự nhiên nổi hứng lên chạy bộ. Cỡ cái mùi nồng nặc này thì cả tháng trời chưa giặt là còn nói giảm nói tránh, thôi thì có còn hơn không, tôi chân không đi giày, còn đôi tất mang lên bỏ ngang mũi nó, ày ngửi cho sướng này con. Tôi cười hả hê rồi chạy lẹ, thằng Dũng bị đánh thức ngồi trong nhà chửi đổng, kệ bố mày, ông đang phởn. Sản phẩm của mày chứ đâu phải của ai mà sợ vi trùng uốn ván.
Đường làng bây giờ đổ bê tông trắng tinh, sạch sẽ. Ngày trước hai bên đường toàn cỏ mọc xanh rì, đường đất, nắng thì sạch, mưa thì bùn ngập tới ống chân. Giờ dự án rót về làng nhiều, nay xây cái này, mốt cất cái kia. Cứ thế mà có khi hiện đại hóa hẳn không chừng. Mãi nhìn hai bên đường, đến lúc nhìn thẳng mới chú ý có con bé đội cái nón lá, đang gồng nặng ghánh nhẹ đi thẳng về phía mình. Tự nhiên nổi hứng lên muốn tán phét vài câu cho đỡ ngứa mồm. Nghe đồn gái quê vừa ngoan vừa hiền.
Tôi dừng lại không chạy nữa mà đi bộ, vừa đi vừa huýt sáo. Điện thoại bỗng rung lên bần bật trong túi quần, có ai gọi mình vào giờ này nhỉ? Đang sớm mà. Hay thằng Dũng, thôi đoán già đoán non làm gì? Tôi rút máy ra, à mẹ tôi. Bà luôn là người đầu tiên gọi cho tôi vào những lúc tôi “không thích” ở nhà.
- Con đây mẹ.
- Anh vẫn còn biết gọi mẹ cơ à?
- Ơ hay, mẹ…
- Hay dở cái gì? Anh đang ở đâu thế…HẢ?_giọng mẹ ngân rõ là to
- Con đang ở một nơi…bình yên.
- Yên yên cái đầu anh đấy. Vợ thì đang có bầu, ăn rồi bỏ nhà đi ngày này qua ngày khác thế, anh không có lương tâm hả?
- Có ai cần tới con trong cái nhà đấy đâu?
- Đừng có nói tới cái việc có ai cần mình hay không? Con sống có cần tới ai đâu? Con định như thế này đến chừng nào nữa hả? Con có muốn làm người nữa không?
- Sao mẹ cứ cáu với con là như thế nào nhỉ? Chừng nào vợ con gọi con, con mới về. Con đang cố gắng để làm người đây.
- Con giỏi lắm, con như thế rồi còn muốn người khác nhẹ nhàng, dỗ dành âu yếm mình nữa sao? Con không về thì đi hẳn luôn đi, đi đi, đừng có về nữa. Cứ thử vác cái mặt về đây coi sao.
Mẹ tôi cúp máy. Tôi nhún vai bỏ máy vào túi quần. Hiểu tính mẹ tôi, mẹ nào chẳng thương con, điên lên thì nói vậy thôi, chứ lì lợm vài ba hôm nữa, nhớ tôi quá lại chẳng năn nỉ tôi về. Còn việc chính bây giờ là tôi cần phải tiết chế thứ cảm xúc ngu ngốc và ngớ ngẩn trong người mình lại. Bỏ qua cô thôn nữ tôi quay người lại chạy về nhà, cái bụng biểu tình rồi.
Tròn một tuần. Về quê đã được tròn một tuần. Ôi mình thấy mình thật là vĩ đại, mình thấy mình là tuyệt vời. Làm sao có thể chịu đựng được đến những một tuần cơ chứ. Cái cảm giác nhớ nhung đến cồn cào ruột gan, nhói tim phổi. Không dễ chịu chút nào khi mà hàng ngày cứ chờ đợi trong mỏi mòn một tin nhắn, một cuộc gọi mà biết nó vô vọng. Như vứt một hòn đá xuống một cái hang không có đáy mà cứ cố gắng đứng trên miệng hang dỏng tai nghe âm thanh vọng lên từ dưới đó. Có thể quên đi trong chốc lát nhưng đó là nỗi nhớ kéo dài dằng dẵng và ăn sâu vào tiềm thức rồi, không thể thôi nghĩ về nó được. Tôi đã nhớ vào ngày thứ , trong sự tuyệt vọng khi sáng sớm tinh mơ, trời lác đác một chút mưa mùa hè, mùi hơi đất bốc lên nồng nặc, tâm trạng bức bối, tôi cầm điện thoại ném văng từ trong nhà ra ngoài sân khi cái tin nhắn từ tổng đài tới làm tôi giật mình. Trước con mắt ngạc nhiên của thằng Dũng, cái mồm nó há hốc không ngậm lại được. Tôi ấm ức thò chân đạp cho nó một phát lăn cái đệt xuống dưới giường, lúc đó nó mới chịu ngậm cái mồm nó lại và kêu lên thảm thiết như sắp bị hoạn tới nơi rồi đấy. Thế là cái điện thoại cũng tỏ thái độ im lặng và chống đối tôi trong một thời gian dài ước tính là dương vô cùng.
Sang ngày thứ có con bé bạn thằng Dũng quay sang năn nỉ nó đèo đi ông thầy nghe đồn phán như thánh để xem bói gì gì đó. Nó cứ một hai phải đèo bòng tôi đi theo bằng được, thấy hay hay, tôi cũng đồng ý trèo đèo lội suối để lên đường tìm đến cửa thánh xin ít quẻ xem năm nay vận hạn thế nào mà đen thủi đen thui, đen từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong thế.
Thắp hương cúng cúng vái vái xong, thầy bảo:
- Đưa tay trái cho thầy
Đưa xong, cầm lên soi soi, nhíu đôi lông mày lại, xong mắt lim dim, thầy phán:
- Tướng con, vốn sướng từ bé, chẳng phải lo lắng cái gì_cái này thì chắc là đúng_lớn lên rồi cũng có quý nhân phù trợ, chẳng phải lo lắng đường công danh sự nghiệp_thế quý nhân của tôi đâu không vào vật cái thằng Quân với lão giám đốc sặc tiết cho tôi nhờ vả cái?_nhưng con nên có một hướng đi mới trong cuộc sống, đừng theo mãi một cái đường mòn đã định hướng sẵn…tình duyên lận đận, số con phải cưới vợ hai lần, không thể thoát được…
- Thôi thôi, thầy đừng nói nữa mà con hoang mang_tôi cười cười rút tay về, bỏ vào chiếc dĩa trước mặt thầy ít tiền, tôi xin phép đi ra ngoài.
Một dàn chanh leo xanh choán ngợp cả khung trời, quả đong đưa ở phía dưới nhìn đẹp mắt lắm. Tôi đưa tay lên xem lại, chẳng bao giờ tin vào bói toán hay điều gì, đường chỉ tay thực sự nói lên được số phận của mình hay sao? Cái gì mà cưới vợ hai lần chứ? Một lần đã muốn chết lên chết xuống rồi…tình yêu như vậy mà còn thất bại, thà tôi ở giá cho sung sướng cái cuộc đời, lấy thêm vợ làm gì nữa ệt xác, hại não. Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ tâm bất ổn, lòng cảm thấy lo lắng đứng ngồi không yên.
Còn lại những chuỗi ngày trôi qua dài lê thê và thê lương ảm đạm, mặc dù tôi chẳng phá phách hay đập vỡ cái gì trong nhà, và tôi cũng được theo thằng Dũng ra đồng, chơi mấy cái trò mà theo trí nhớ của nó kể lại thì ngày xưa tôi thích chơi mấy trò này lắm. Ngày xưa là cách đấy mười mấy năm, bố mày thích mà còn không nhớ nổi, huống gì mày nhớ được, đúng là cái đồ bốc phét không sợ sâu răng. Mà thôi, có người chơi, có cái để chơi còn đỡ hơn so với việc leo lên ngọn đồi nhỏ nhỏ sau nhà ngồi một mình rồi thở dài thườn thượt.
Buổi chiều nay là một buổi chiều khác lạ. Gì dượng tôi đi vắng, thằng Dũng theo hội bạn cấp đi chơi, mặc dù nó có năn nỉ tôi muốn gãy lưỡi để tôi có thể đi cùng, không muốn tôi ở nhà một mình sợ tôi lại ngồi tự kỷ cả ngày nhưng tôi từ chối, tất cả những lý do nó đưa ra nào là quá vui, quá nhiều cái đẹp, người đẹp, cảnh đẹp…nhưng bấy nhiêu đó không đủ sức để có thể cám dỗ được tôi. Có vẻ như bây giờ cảm xúc đã dần bị chai mòn theo thời gian rồi. Khó có thể thổi bùng ngọn lửa hứng khởi trong con người này được, nó tắt dấm dúi và mọc lên một tảng băng khối ở đó rồi. Từ từ mới có thể tan chảy được.
Thôi, chắc phải về thôi…đây chẳng phải là cách giải quyết hay ho. Chẳng biết chờ đến thời điểm nào nữa, thời điểm là do con người quyết định chứ đâu phải do tạo hóa ban phát đâu. Có hù dọa nhau thì thế này cũng đủ rồi. Có chết ọt ăn xương rồi cũng chẳng ai hay biết đâu. Mà nghĩ lại cũng thấy hay, mình chẳng quan tâm đến việc người ta nghĩ gì về mình, vậy tại sao phải bắt buộc người ta quan tâm đến việc mình nghĩ gì về họ. Đúng là vua của ÍCH KỶ mà.
Cả nhà đi rồi, tôi lại trèo lên ngọn đồi nhỏ nằm dài xuống nền cỏ. Mùi đất ẩm ngai ngái xung quanh, gió thổi mát rượi, ngọn cây lung lay, đôi lúc có vài ba chiếc lá theo gió cuốn đi, bỏ rơi cây với những gì còn sót lại. Tôi mỉm cười với ý nghĩ điên rồ đó. Lại nhắm mắt mơ màng…cái đồi này vốn dĩ là một cái hoang rải rác vài ba nấm mồ con con khiến cho đất bị lồi lõm. Chỗ nhô cao, chỗ trũng xuống. Cách cái đồi khoảng vài trăm mét là một biệt rộng toàn sen hồng, sen trắng đan xen nhau nở rộ. Đứng từ đây cũng có thể nhìn thấy được nét đẹp quá đỗi thân thương trìu mến, và mùi sen ngan ngát lan tỏa nhè nhẹ trong không gian vuốt ve sống mũi một cách thân thiện. Mình nằm đây có khi nào ma lên hớp hồn luôn không nhỉ. Tôi lại nhăn răng cười nhưng không khỏi rùng mình.
Mặt trời xế bóng, tôi tỉnh giấc vì bóng cây bị xê dịch sang phía khác khiến cho ánh nắng chiếu thẳng vào mặt tôi nóng rát. Chẳng biết tôi thiếp đi từ lúc nào mà được một giấc ngon lành như thế. Tôi ngồi dậy, mở mắt ra, giật mình…thảng thốt…có phải đang mơ không nhỉ? Tôi dùng tay véo má mình thật mạnh, cảm giác đau tê buốt hết cả sống lưng. Vậy chẳng nhẽ là sự thật? Cái hình ảnh đấy, quen quá, hay là nhầm người. Ai giống như em đang đứng đó…khoảng cách không quá xa để có thể nhầm lẫn. Vẫn mái tóc ấy, gió thổi khiến cho hương thơm quyện mùi sen bay ngào ngạt trong không gian. Tôi lặng đi đứng nhìn. Hay là ma? Hồn ma vương vấn trần gian, biết tâm tư của mình nên hiện lên ảo ảnh như thế để đánh lừa. Rồi khi mình bước lại thì quay cái mặt toàn máu me be bét lại và dùng cái lưỡi dài gớm giếc hôn lên mặt mình, nuốt chửng linh hồn thánh thiện của mình @@. Tôi muốn cất tiếng gọi nhưng tự nhiên líu hết cả lưỡi…gì nữa đây? Giờ mới hiểu và thông cảm cho cảm giác của những đứa bị ngọng tiếng khi cố gắng nói tròn cái chữ mà bản thân nó hiểu có cho vàng cũng không thể. Một chút thần giao cách cảm, em ngoảnh lại, nhìn tôi.
Cùng lặng thinh.
Nhìn nhau…
Đôi mắt khẽ chớp…
Đúng là em rồi…đúng là vợ tôi rồi…nhưng mà, tại sao lại có mặt ở đây? Vào thời điểm này? Em từ từ tiến về phía tôi, không thể tin vào mắt mình được. Tôi muốn nhảy cẫng lên, chạy lại, ôm lấy em, quay tròn vòng vòng. Nhưng mà chân không bước được, mặt thì đơ hết cả cảm xúc. Hôm nay bệnh trong người hay sao đó, não thì hoạt động còn phần dưới thì tê liệt.
Một thoáng buồn trong mắt em khi em nhìn thẳng đối diện tôi, em khẽ khàng quay đi.
- Ở đây đẹp nhỉ? Bảo làm sao lại không muốn về nhà_em cất lời, kéo tôi về với thực tại
- Ờ…_ờ giống như phản xạ có điều kiện đấy
- Ờ thôi sao?_em mím môi quay sang nhìn tôi
- Anh không biết nữa…sao em lại ở đây?_tôi ngồi xuống, em cũng ngồi xuống bên cạnh
- Vì em biết anh ở đây.
- Sao…em lại biết được anh ở đây?_tôi nghiêng đầu nhìn trộm em một chút, nhớ gương mặt này quá. Muốn lấy hai tay áp lên má em, nghịch em như nựng một đứa bé.
- Dũng gọi cho em biết…_cái thằng trời đánh thánh vật, nhưng mà lâu lâu cũng biết làm việc có ích đấy chứ.
- Rồi em tới đây một mình sao?
- Tất nhiên_em nhún vai_em có nói chuyện với bố mẹ rồi…mẹ nói để mẹ đi cùng, nhưng em nghĩ anh không thích như thế. Lâu lâu cũng nên gây sự bất ngờ một chút, chẳng phải cuộc sống này nhàm chán quá hay sao_nàng đặt tay lên bụng và vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng, cẩn trọng và đầy yêu thương.
- Anh xin lỗi…
- Bây giờ chúng ta đừng xin lỗi nhau nữa, anh nhé, em thực sự cũng không biết em cần điều gì, nhưng mà đừng xin lỗi…vì mắc lỗi mới phải xin lỗi, mà em chẳng muốn chúng mình làm gì có lỗi với nhau cả.
- Anh biết rồi…anh chẳng thể nghĩ rằng em sẽ về đây, trong mơ anh cũng chưa từng nghĩ tới. Em đã không gọi cho anh cuộc điện thoại nào…anh đã chờ em rất lâu…
- Anh đã quên chúng mình yêu nhau như thế nào sao? Em đã tới tìm anh, và bây giờ cũng thế. Em không thể cứ đứng mãi một nơi chờ anh được.
- Em…tha thứ cho anh chứ?_tôi mỉm cười cay đắng, cuối cùng thì vẫn là người có lỗi và cố chấp bằng mọi thủ đoạn.
- Em hỏi anh một số chuyện được chứ?
- Em nói đi.
- Anh vẫn còn gặp chị ta, có đúng không?
- Chị ta? Ý em là…?
- Chị Trinh đó.
Tôi giật mình quay sang nhìn em, làm sao em biết được chuyện đó? Nguyên nhân của mọi chuyện, dù trực tiếp hay gián tiếp đều bắt nguồn từ Trinh mà ra…tôi đã không muốn nói về cô ta vì tôi biết em sẽ cảm thấy không thể chịu đựng được. Làm sao mà chịu đựng được? Khi mọi nỗi đau trong quá khứ đều bắt nguồn từ cô ta mà ra? Dù cuộc sống là hướng về tương lai nhưng không thể phủ nhận quá khứ đen và tối đó. Con bây giờ em đã biết, có thể là mọi chuyện…vậy lý do gì để tôi phải thể giấu giếm điều gì nữa. Thôi được rồi…có lẽ là nên kết thúc mọi chuyện ở đây. Ngay bây giờ.
- Đúng vậy_tôi trả lời
- Để làm gì?_giọng em bình thản
- Giá như trên đời này có một cái gì đó khiến cho câu nói của mình có sức nặng với người khác, khiến người ta có thể tin tưởng được mình thì tốt biết bao nhiêu. Anh nói, anh cũng chẳng biết phần trăm tin tưởng của em đối với những lời anh nói là bao nhiêu, nhưng anh vẫn phải nói, kể từ giờ phút này, xin thề anh nói thật.
- Em có nói rằng em không tin anh đâu?_nàng mỉm cười
- Anh chưa làm một cái gì có lỗi với em. Anh có nói chuyện với Trinh mấy lần, vì Trinh nhờ anh giúp đỡ một công việc. Gia đình cô ta đang thực sự gặp vấn đề lớn khi công ty phá sản và nợ nần chồng chất. Cô ta không muốn đi tiếp con đường đen tối. Anh chỉ nghĩ rằng anh có thể giúp đỡ được, mặc dù trong lòng anh vẫn cảm thấy rất căm ghét nhưng rồi anh nghĩ lại…con người sống với nhau chẳng được bao nhiêu, cứ lấy thù hận lấp đầy bộ não cũng chỉ khiến ình mệt mỏi. Giúp được người ta một chút, đối với mình chẳng đáng gì nhưng với người ta là cứu vớt cả cuộc đời. Tất nhiên, anh có nghĩ tới cảm giác của em, nhưng anh nghĩ, em là người thấu hiếu, khi anh nói rõ, chắc em cũng sẽ thông cảm mà thôi.
- Vậy tại sao không nói rõ ngay từ đầu? Sao để mọi việc đi quá xa rồi mới nói hả?_em nhìn tôi giận dữ, tôi xị mặt xuống khiến cho ánh mắt em nhẹ nhàng hơn_thôi được rồi, em cũng không muốn vợ chồng mình mất hòa khí vì những chuyện như vầy, em hi vọng, rất hi vọng, sẽ không có sự việc nào tương tự tái diễn. Em là vợ anh mà, em sẽ luôn lắng nghe anh. Em không nghĩ rằng mình có can đảm chạy đi tìm anh một lần nữa đâu. Khi mà anh bỏ mặc mẹ con em cả tuần dài dằng dẵng như thế. Có biết em nhớ anh như thế nào không? Những lúc đó em đã muốn bỏ cuộc, đợi chờ anh ngày này qua ngày khác, chẳng biết anh làm gì, có ổn không, có làm sao không? Em chỉ muốn anh quay về và nói với em rằng anh sai. Anh là đàn ông mà…anh phải là người chạy đi tìm em chứ. Anh thật là quá đáng.
Tôi quay sang ôm lấy vợ. Vùi mặt vào tóc…bao nhớ thương vơi đầy.
- Anh xin lỗi, dù thế nào cũng phải nói một lời xin lỗi với những người anh yêu thương nhất trên đời. Bố xin lỗi con, chồng xin lỗi vợ. Sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện như thế nữa đâu. Anh hứa! Anh xin hứa.
Nàng quàng tay ôm lấy cổ tôi, nước mắt em rơi ấm bờ vai. Lại làm người khác phải khóc vì mình. Cuộc sống chẳng ai hoàn hảo, chẳng ai trọn vẹn cả. Dù biết cố gắng cho tương lai nhưng mà không thể lường trước những tai họa ập đến. Có cô gái mang tên Hoa Hồng đang khiến tâm trí tôi rối bời. Nếu như lời cô ta nói…và nếu như lời ông thầy kia phán…tại sao lại phải lo lắng quá nhiều thứ trong khi biết rằng mình có lo lắng hay không thì cũng chằng giải quyết được mọi chuyện? Tại sao lại không thanh thản và mỉm cười chờ nó đến, đến rồi khóc luôn cũng chưa muộn mà. Cuộc đời thật là lắm éo le mà.
- Mình về nhà thôi, vợ nhỉ?_tôi vuốt tóc vợ âu yếm
- Anh thật là vô tâm quá đi mà…để cho em nghỉ ngơi đã chứ. Mấy khi được về quê, phải tranh thủ chơi chứ.
Tôi mỉm cười, đẩy vợ ra một chút, lấy tay lau nốt những giọt nước mắt còn sót lại trên má vợ. Nàng nhìn tôi âu yếm, mình vẫn còn yêu vợ nhiều lắm đấy chứ. Không còn nguyên vẹn như mới ban đầu, nhưng cũng chẳng thể kém phần sâu sắc. Chỉ là nó được chuyển hóa thành các dạng khác nhau mà thôi.
- Nếu như có kiếp sau, anh chẳng yêu em nữa đâu.
- Tại sao?
- Anh chẳng khiến em hạnh phúc nhiều được…
- Còn anh thì đừng có hi vọng em sẽ nói rằng “nếu có kiếp sau, dù đau khổ em cũng sẽ nguyện yêu anh thêm lần nữa”
Nàng véo má tôi cười giòn tan rồi đứng dậy. Gió nhẹ nhàng vờn tóc nàng bay, đẹp lạ lùng. Một mình nàng ở giữa những đóa sen…chẳng có gì ghi lại được hình ảnh này. Vậy thì để trí nhớ của tôi khắc ghi nó vậy.