- Có thể là cô vợ chưa cưới của cậu đó, Minh Khánh- kèm theo câu nói là một nụ cười đểu của Quân.
- Giờ sao đây- Thục Anh lo lắng đi qua đi lại.
- Ơ...ơ...Khánh mày đi đâu vậy.
Chẳng thèm trả lời Bảo, hắn lên xe rồi cứ thế phóng như bay về phía trước.
- Thôi được rồi, tôi sẽ điều thêm người đi tìm cô ấy, nếu có tin tức gì tôi sẽ liên lạc sau- Quân nói xong cũng thế, leo lên xe và phóng đi.
- À này Thục Anh, hay chúng ta thử đến những chỗ mà Kim có thể tới không- Bảo quay sang Thục Anh mà nói.
- Ừ, vậy đi.
.
.
.
Bước vào căn nhà hoang, T.My cầm theo một chai nước lạnh và một cái roi da.
- Xin chào! đã đến lúc đùa giỡn rồi gì.
Nó không trả lời lại mặc cho cô ta tha hồ tự kỉ.
- Trò chơi này sẽ khá là đau đó- chất giọng của T.My khiến người nghe cũng phải rùng rợn, có chút thâm hiểm.
- Mày định chơi trò cấm khẩu đó với tao sao- T.My.
Nó không thèm liếc cô ta một cái, cứ im lặng như chưa nghe thấy gì hết. Tức quá cô ta cầm roi quất thẳng vào người nó, máu trên tay bắt đầu chảy ra, dù đau nhưng nó vẫn sẽ ráng chịu chứ còn hơn khóc lóc trước mặt cô ta.
- Ái chà chà, mày cũng lì ghê ta, đau thế mà cũng không kêu sao.
Sau câu nói đó cô ta lại dùng roi quất liên tiếp lên người nó, nó mím môi chịu đựng quyết không kêu lên một câu. Trên người nó giờ vết thương đã chằng chịt, ở tay chân đều hằn lên những vết đỏ, sưng và gỉ máu. Nhìn nó giờ trông thật thê thảm. Không dừng lại ở đó Trà My cầm chai nước lạnh kia đổ lên người nó, nước từ trên đỉnh đầu dần chảy xuống các vết thương.
- Nào, hôm nay chúng ta chỉ chơi tới đây thôi, ngày mai tao sẽ chuẩn bị thêm nhiều trò hấp dẫn khác- Trà My lấy tay vỗ vỗ vào má của nó rồi nở một nụ cười ma mị.
- Bọn bay nhớ canh chừng nó cho đàng hoàng, để nó trốn thoát thì bọn bay biết tay ta- canh dặn bọn đàn em xong, cô ta ra ngoài rồi phóng xe thẳng về nhà.
.
.
.
Vừa về đến nhà cô ta đã thấy xe hắn đậu ngay trước cổng nhà mình, chạy vào nhà xem thử thì thấy hắn đang ngồi ở ghế sofa.
- Ủa! anh đến lâu chưa, sao không gọi điện cho em để em về sớm- vừa thấy hắn, cô ta đã chạy đến ngồi cạnh rồi ôm eo anh nũng nịu.
- Cô vừa đi đâu về đó- hắn.
- À, em...mới từ công ty về, tại dạo này nhiều việc quá mà.
- Bận lắm sao?- hắn.
- Vâng, anh nhớ em lắm hả, thôi được rồi để em sắp xếp công việc xong chừng nào chúng ta sẽ đi chơi bù đắp được không?
- Không cần- hắn hất tay cô ta ra khỏi người mình rồi đứng lên chuẩn bị đi về.
- Anh sao vậy? Anh mới tới thôi mà, ở lại ăn tối với em luôn đi.
- Hừ- hắn hừ lạnh rồi nhanh chóng đi về để lại khuôn mặt hụt hẫng của cô ta phía sau.
"Tại sao anh lại lạnh lùng với em vậy chứ, em có gì thua kém con nhỏ Thiên Kim đáng ghét kia chứ, được rồi em sẽ làm cho nó bốc hơi khỏi thế giới của chúng ta rồi lúc đó anh sẽ phải yêu em mà thôi, chỉ yêu duy nhất mình em" Đó là suy nghĩ của Trà My.
"Alo, có tin tức gì chưa"
"Vâng thưa bang chủ, vẫn chưa ạ''
"Theo dõi cho tôi người này, tôi sẽ gửi thông tin của người đó qua cho cậu bây giờ"
"Vâng ạ"
.
.
.
Về phía Bảo và Thục Anh thì sau khi lượn khắp thành phố cũng không tìm thấy nó, cũng đành bất lực về nhà để mai tính tiếp bởi vì trời cũng đã tối rồi. Thục Anh gọi đi gọi lại cho nó cũng chỉ nhận được tiếng "tút" dài đằng đẵng, cô bật khóc, cô sợ đứa bạn tri kỉ nhất của cô đang gặp chuyện gì đó.
_____________________
Sáng sớm hôm sau Thục Anh thức dậy trong tình trạng mắt sưng vù vì tối qua khóc nhiều quá, còn Khang sau khi nghe tin nó mất tích cũng đi lục tìm khắp nơi nhưng kết quả nhận được chỉ là con số 0. Khôi cũng vậy, mất ngủ suốt đêm qua không ngủ được vì lo lắng cho cô bạn thân.
.
.
.
"Hãy theo dõi cô ta cho tôi, nếu cô ta đi đâu đó thì hãy liên lạc với tôi"
"Vâng"
Sáng sớm Trà My lặng lẽ ra khỏi nhà, leo lên chiếc BMW màu đen, chiếc xe từ từ lăn bánh về phía trước, một lúc sau một chiếc BMW màu trắng khác đi theo sau.
Trà My phóng như bay trên đường cao tốc, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nở nụ cười như kiểu "sắp có trò hay rồi đây". Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước căn nhà hoang phía tây ngoại ô. Khẽ bước xuống xe rồi đi thẳng vào bên trong căn nhà đó.
"Alo"
"Thưa bang chủ, cô ta dừng lại ở một căn nhà hoang"
"Địa điểm"
"Phía tây ngoại ô"
"Tốt, tôi sẽ đến đó liền"