“Cậu gấp gáp như vậy làm gì?”
Vưu Kiện nghiêng đầu sang bên trái, tránh né hơi thở nóng rực từ người kia. Cánh tay anh duỗi ra vịn lấy vai cậu, đẩy ra một chút.
Động tác của anh làm Thôi Kỳ Sinh trong lòng có chút sững sờ, thật sự không nghĩ đến Vưu Kiện vẫn còn tỉnh táo đến mức này.
Trước kia khi cậu mới bước vào ngành giải trí, giống như một con thỏ nhỏ thuần khiết, cái gì cũng chưa từng trải qua. Sau đó vì sự nghiệp thăng tiến, vì sự nổi tiếng, cậu đã chấp nhận đánh đổi rất nhiều.
Nói Thôi Kỳ Sinh chưa phát sinh quan hệ với ai thì đó là nói dối. Ngược lại, cậu đã lên giường với không ít người nổi tiếng có thế trong giới rồi.
Đương nhiên, tất cả bọn họ đều bị vẻ ngoài của cậu làm say đắm. Ngay cả chủ tịch Khương của Thịnh Thế cũng xem cậu như một viên ngọc nâng niu trong lòng bàn tay.
Nhưng khi nhìn lại ánh mắt cứng rắn đầy tỉnh táo của Vưu Kiện, Thôi Kỳ Sinh mới biết mình động vào nhầm người rồi.
Không thể phủ nhận rằng anh cực kỳ đào hoa đa tình, người tình chắc chắn không bao giờ thiếu. Nhưng anh hoàn toàn không phải là loại thiếu thốn đến mức gặp ai cũng có thể thoải mái lăn giường.
Điều này làm Thôi Kỳ Sinh càng thêm hứng thú với anh.
Cậu rũ mắt nhìn xuống đôi tay của anh, không ngần ngại cúi thấp hôn lên các khớp đầu ngón tay.
Đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng khiêu khích.
“Anh không gấp sao?”
Vưu Kiện liếc nhìn đầu lưỡi của cậu uốn lượn như một con rắn, không khỏi cười trầm một tiếng. Anh cử động ngón tay, đặt ngón trỏ lên môi cậu.
Chiếc đồng hồ mạ bạc ánh lên vài tia sáng, vừa đủ soi rọi lên mặt đồng hồ, hiển thị giờ giấc.
Vưu Kiện đánh mắt nhìn vào kim giờ và kim phút, nửa đùa nửa thật đáp: “Thật ra thì…cũng gấp.”
Thôi Kỳ Sinh rõ ràng không hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh. Cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh cũng đang không kìm chế được bản thân.
Trong lúc mãi nghĩ ngợi, cậu lại nghe anh hỏi:
“Cậu đúng là rất hấp dẫn, rất quyến rũ, nhưng mà…cậu không sợ sao?”
Thôi Kỳ Sinh đã hai lần nghe anh hỏi như thế này, kì thực trong lòng không hiểu cho lắm.
Rốt cuộc thì cậu phải sợ cái gì ở anh chứ?
Nâng mắt nhìn về phía anh, lúc này ánh sáng vô tình chiếu qua, soi rõ đáy mắt sâu hun hút. Thôi Kỳ Sinh mơ hồ nhìn thấy một ảo giác thoáng qua, sau đó khẽ cười một tiếng.
“Chuyện gì em cũng trải qua cả rồi, hạnh phúc hay đau khổ, mặn đắng cay ngọt đều đã nếm thử, còn có gì làm em sợ được sao?”
Thôi Kỳ Sinh vừa nói vừa rướn về trước, cách khuôn mặt của anh rất gần, hơi thở rạo rực toát ra, vờn quanh cánh mũi đối phương.
Ánh mắt đầy mong chờ nhìn xuống bờ môi mỏng của Vưu Kiện, cậu lấp lửng nửa muốn hôn nửa lại muốn trêu anh.
“Em đã yêu anh lâu như vậy, đương nhiên đã tìm hiểu rất nhiều về anh. Có gì mà em phải lo lắng nữa chứ?”
Vưu Kiện thoáng nheo mắt lại, cười như không cười, hỏi: “Cậu chắc là mình đã biết mọi thứ rồi chứ?”
Nhìn thái độ của anh, thật ra cậu cũng cảm thấy căng thẳng.
Đối với những người trước kia, Thôi Kỳ Sinh chẳng mảy may nghĩ ngợi gì cả. Dù họ có tiếng trong giới, được mọi người gọi là kim chủ đại nhân, nhưng cậu không hề lo sợ sẽ làm họ phật lòng.
Còn với Vưu Kiện, cậu không chắc lắm.
Khí thế của đối phương làm cho cậu hồi hộp, sâu bên trong là một sự hứng thú đầy mong chờ.
Đúng là rất khó hiểu, nhưng đó là cảm giác mà Vưu Kiện mang đến cho cậu.
Thôi Kỳ Sinh thầm hít vào một hơi: “Nếu có thứ em vẫn chưa biết được, anh có thể nói cho em nghe, hoặc là…”
Lần này cậu thẳng thừng hôn xuống môi anh: “…làm để em thấy.”
Kỹ thuật hôn của Thôi Kỳ Sinh quả thực rất điêu luyện. Đầu lưỡi nhanh chóng trườn nhẹ vào bên trong, càng thôi thúc khiêu khích dục vọng của Vưu Kiện.
Vưu Kiện cũng không từ chối.
Anh vịn sau gáy của cậu, cùng cậu quấn quýt hôn môi. Nói đến hôn qua đàn ông thì anh cũng đã thử rồi, nhưng mùi vị của Thôi Kỳ Sinh khiến anh nổi lên tò mò hứng thú.
Có lẽ vì cậu là một người nổi tiếng, cũng có lẽ vì anh đã nhìn thấu được con người cậu là như thế nào.
Ban đầu là Thôi Kỳ Sinh chủ động. Nhưng không lâu sau đó, Vưu Kiện đã lật đảo tình thế, nắm quyền kiểm soát.
Cánh tay anh duỗi ra ôm lấy hông Thôi Kỳ Sinh, đẩy ngã cậu nằm xuống ghê. Đôi chân thon dài của cậu vô tình tách ra, rào kín cơ thể cao lớn hừng hực khí thế của Vưu Kiện.
Từ trên cao, anh nhìn xuống khuôn mặt vừa say ngà ngà vừa tràn ngập dục vọng của Thôi Kỳ Sinh, khóe môi giương cao lên.
Anh nắm chặt cổ tay của cậu kéo cao qua đầu.
“Thôi Kỳ Sinh.”
Thôi Kỳ Sinh ngửa cổ mơ màng nhìn đối phương, cơ thể đã bắt đầu rục rịch phản ứng, một phần vì rượu, phần còn lại là vì cơ thể quyến rũ của anh.
Áo sơmi màu đen của anh đã mở đến cúc áo thứ ba, rũ xuống hai bên, để lộ vòm ngực rắn rỏi nam tính.
Thôi Kỳ Sinh nhìn đến ngây người.
Trước người đàn ông mà mình thích, chúng ta lúc nào cũng sẽ trở nên mềm lòng như vậy.
Bên này Vưu Kiện có vẻ vẫn đầy hưng phấn, bàn tay chạm lên thắt lưng của Thôi Kỳ Sinh, anh cởi đến nửa chừng thì dừng lại.
Cúi sát người xuống, anh thì thầm bên tai cậu: “Cậu có nghĩ… tôi đang gài cậu không?”
Từ trong ngẩn ngơ, Thôi Kỳ Sinh bất chợt tỉnh táo. Một tia cảnh giác xẹt qua ánh mắt.
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, trong bóng tối không thể nhìn thấy thứ gì khác, ngoại trừ con người đang áp đảo phía trên.
“…Anh…không đặt camera chứ?”
Sẽ không bị quay đấy chứ?
Vưu Kiện dường như đã nhìn ra được con người thật của cậu.
Dùng loại chiêu trò quyến rũ đầy kinh nghiệm là vậy, nhưng thực chất là một kẻ yếu đuối.
Tâm hồn vô cùng yếu đuối.
Trước người đàn ông trong lòng, cậu càng yếu đuối hơn nhiều lần.
Vưu Kiện cắn nhẹ lên tai cậu: “Có vẻ vẫn còn thứ làm cưng sợ đấy nhỉ?”
Nghe qua một cái, Thôi Kỳ Sinh lập tức nhận ra mình bị người kia trêu chọc.
Camera cái khỉ gì chứ?
Thôi Kỳ Sinh ấm ức mím môi lại, nhìn thẳng vào mắt anh. Hai cánh tay duỗi ra vòng qua cổ Vưu Kiện, dùng lực nhướn người lên.
“Quay thì quay, nếu có gì lộ ra ngoài, em nhất quyết bám chặt lấy anh, không buông tha ngày nào.”
Vưu Kiện bật cười, gỡ cánh tay của cậu ra khỏi người mình, chậm rãi nhả một câu: “Vậy thì cậu tự làm tự quay đi, tôi không có hứng.”
Dứt câu liền ngồi thẳng dậy, tách ra khỏi người Thôi Kỳ Sinh. Động tác của anh vô cùng dứt khoát, đến mức làm cho cậu ngẩn ngơ giống thằng ngốc.
Thôi Kỳ Sinh vẫn còn nằm trên ghế, men rượu trong người đã bay đi mất, chỉ còn lại vẻ mặt ngây như phỗng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bên kia Vưu Kiện đã đứng dậy. Anh đưa cổ tay lên, nhìn đồng hồ rồi xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.
Thấy bóng dáng anh sắp đi, Thôi Kỳ Sinh ngồi bật dậy, có vẻ gấp gáp nói: “Vưu Kiện, anh định bỏ em ở lại đây sao?”
Vưu Kiện dừng chân, quay người lại nhìn cậu, không khách khí mỉm cười hỏi: “Cậu là gì của tôi?”
“Em…”
Em là người yêu anh?
Thôi Kỳ Sinh đột nhiên cảm giác nhục nhã vô cùng. Một kẻ kiêu ngạo như cậu cũng có ngày hôm nay, bị người đàn ông trong tim đem ra giễu cợt mà không biết.
Sau một hồi lâu không thể tìm ra câu trả lời thỏa đáng, Thôi Kỳ Sinh mím môi lại, cúi mặt không nói gì thêm.
Qua khóe mắt, cậu nhìn thấy cửa phòng mở ra, ánh sáng bên ngoài lập tức tràn vào phòng.
Rất nhanh, cửa được đóng lại.
Thôi Kỳ Sinh dường như vừa bỏ lỡ chuyện gì đó, cả người bất lực ngã xuống ghế trở lại.
Cậu nhắm mắt, chân mày chau chặt vào nhau.
Mẹ nó…
…
Công ty giải trí Thịnh Thế.
Trần Dục vô cùng tập trung nhìn xuống mặt kính. Bên trong hiện lên bóng dáng nhỏ nhắn của một người. Cách trang điểm có phần cá tính hơn thường ngày.
Sau một hồi bấm máy, Trần Dục tựa như vừa gỡ xuống mặt nạ nghiêm túc, nói: “Xong.”
Phía bên kia, mọi người đồng loạt thở ra một hơi.
Âu Dương Kiều Vỹ hạ cánh tay mỏi như của mình xuống, đi nhanh sang bên cạnh ngồi xuống ghế, tranh thủ nghỉ ngơi. Lúc này Tố Tố từ phía sau đi tới, có lòng giúp cậu tẩy trang.
Tay nghề của Tố Tố không cần phải bàn đến, vỏn vẹn vài phút đã tẩy trang xong.
Sau khi khuôn mặt được rửa trôi vài lớp phấn nặng trịch, tâm trạng của Âu Dương Kiều Vỹ cũng dần thoải mái hơn.
Cậu cầm điện thoại trong tay, nhìn giờ hiển thị trên màn hình. Thấy chỉ còn hai mươi phút nữa là phim bắt đầu, cậu vội vàng đem quần áo, chạy vào phòng thay ra.
Lúc thay xong, Âu Dương Kiều Vỹ gấp gáp chào tạm biệt tất cả mọi người, rời khỏi phòng.
Đáng lý Liêu Kế Hải hôm nay sẽ đưa cậu về, nhưng trước đó cậu đã nói với anh hôm nay mình có hẹn, sẽ tự mình bắt xe đi sau khi xong việc.
Cho nên bóng dáng của Liêu Kế Hải cũng không thấy đâu từ lúc nãy đến giờ.
Nhưng mà Âu Dương Kiều Vỹ không mấy để tâm đến. Cậu đi về phía cầu thang, chuẩn bị bước xuống thì sau lưng có tiếng chân chạy đến.
Cậu vẫn không quay đầu nhìn cho đến khi người kia gọi tên cậu.
“Cậu Âu Dương, xin đợi một chút.”
Nghe thấy, Âu Dương Kiều Vỹ dừng bước, ngoảnh mặt nhìn qua.
Trước mặt cậu là một cô gái rất xinh đẹp, đôi môi màu anh đào khẽ ánh lên dưới ngọn đèn trên trần nhà.
Cô gái vì đuổi theo cậu mà khi dừng lại mới vội thở ra vài hơi.
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn cô chốc lát rồi hỏi: “Chị tìm em có chuyện gì ạ?”
Cô gái ôm trước ngực một xấp tài liệu, mỉm cười lắc đầu: “À, không phải tôi tìm, là chủ tịch Khương muốn gặp cậu đấy.”
…
Âu Dương Kiều Vỹ từng nghe qua danh của chủ tịch Khương rồi, nhưng chưa bao giờ gặp mặt.
Cậu chỉ biết Liêu Kế Hải là trợ lý đặc biệt của y mà thôi, những chuyện còn lại, Liêu Kế Hải không nói cho cậu nghe, mà cũng không muốn cậu để ý.
Nói cách khác, Liêu Kế Hải không muốn cậu tiếp xúc với Khương Thịnh.
Lý do vì sao thì anh không nói rõ, chỉ qua loa bảo không cần thiết.
Nhưng mà… nếu sau này cậu vào Thịnh Thế rồi, không lẽ không bao giờ chạm mặt chủ tịch luôn ư?
Âu Dương Kiều Vỹ bị câu nói làm cho ngây ngẩn, hồi sau mới phản ứng: “Chủ tịch…chủ tịch tìm em sao ạ?”
Cô gái gật đầu, có vẻ không đủ kiên nhẫn giải thích nhiều cho cậu nên nói: “Cậu cứ đến gặp ngài ấy đi. Ngài ấy đang đợi đấy.”
Vừa nói cô vừa nghiêng người, bổ sung thêm một câu: “Chủ tịch Khương chưa bao giờ đợi ai quá lâu cả, nhanh chân một chút thì tốt.”
Bây giờ chủ tịch cũng tìm đến tận cửa rồi, nếu cậu không gặp mặt có phải đắc tội rồi không?
Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng bối rối, cậu lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, chỉ còn có mười phút nữa.
Không được rồi…
Ngón tay định ấn phím nhắn tin báo cho Vưu Kiện thì bị cô gái kia hối thúc: “Cậu Âu Dương, chúng ta đi thôi.”
Vì là người mới, Âu Dương Kiều Vỹ thật sự không dám đắc tội với bất kỳ người nào trong công ty. Đừng nói đến chủ tịch Khương, nhân viên bình thường cậu cũng rất kính trên nhường dưới, lễ phép vô cùng.
Bị dồn vào thế bí, Âu Dương Kiều Vỹ nghĩ bụng, cứ đến gặp trước xem sao. Sau đó xin phép nhắn một cái tin cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Nghĩ vậy, cậu vội vàng đuổi theo sau cô gái kia.
Cô gái mở cửa, đứng ở đó nói: “Chủ tịch, cậu ấy đến rồi ạ.”
Khương Thịnh cất giọng nhàn nhạt đáp: “Tốt. Vào đây.”
Cô gái liếc mắt nhìn cậu, mỉm cười một cái rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Chỉ còn Âu Dương Kiều Vỹ ở lại. Cậu nhìn theo bóng dáng của cô, rồi nhìn về phía chiếc ghế của chủ tịch, trong lòng có chút sợ hãi.
Sau khi nghe thấy cửa phòng đóng lại, Khương Thịnh mới xoay ghế, hướng mắt về phía đối phương.
Lần đầu tiên gặp mặt chủ tịch, Âu Dương Kiều Vỹ không tránh khỏi sự kinh ngạc đan lẫn ngưỡng mộ.
Quả nhiên là một người ở vị trí cao nhất trong công ty.
Áo vest quần Âu vô cùng chỉnh tề. Ánh mắt toát lên một khí thế bức người, hầu như chỉ cần nói một câu, người người đều sẽ nghe theo.
Khương Thịnh cũng im lặng quan sát Âu Dương Kiều Vỹ.
Hai bàn tay chống trên bàn, chắp lại rất ngay ngắn.
Trong mắt của y, viên ngọc thô kia cũng tạo được một cảm giác hứng thú đặc biệt. Qua vẻ bề ngoài, y thầm đánh giá sau này cậu chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.
Giống như Thôi Kỳ Sinh năm đó.
Nét ngây thơ thuần túy này, đúng là khiến những con người như y ngứa tay muốn tàn phá.
Che giấu nụ cười ẩn ý sau đôi bàn tay, Khương Thịnh chậm rãi lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Ngồi xuống đi.”
Âu Dương Kiều Vỹ đi đến bên ghế ngồi xuống. Tinh thần vẫn còn hồi hộp, mặt cứ căng ra chưa thể thư giãn được.
Cậu lén lút quan sát động tĩnh của Khương Thịnh.
Tới khi y rời khỏi bàn làm việc, đi đến ngồi xuống ngay bên cạnh, cậu mới giật mình cảnh giác.
Từ trước đến giờ, trong một công ty lớn, cấp trên cùng cấp dưới nói chuyện chỉ cần ngồi đối mặt nhau mà thôi.
Đằng này Khương Thịnh ngồi ngay bên cạnh cậu, còn rất gần, đến mức dễ dàng ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người của y.
Âu Dương Kiều Vỹ căng thẳng bấu tay trên quần, muốn dịch ra một chút nhưng không dám lộ liễu.
Khương Thịnh nghiêng mặt nhìn thấy nét mặt cố gắng kìm nén lo lắng, không khỏi mỉm cười. Y không nói gì, thản nhiên vòng tay qua ôm lấy vai cậu.
Bàn tay to lớn áp lên bả vai nhỏ bé run rẩy.
Âu Dương Kiều Vỹ thở gấp một trận. Theo bản năng, cậu đứng bật dậy nhưng sau đó liền bị Khương Thịnh kéo ngược trở về.
Khương Thịnh nắm chặt cổ tay cậu, giống như một chiếc kìm sắt, cứng nhắc mà đau đớn.
“Bảo bối, định chạy hm?”
Hai tiếng “bảo bối” này thốt ra, sao có thể khác biệt với khi Vưu Kiện nói như vậy?
Chỉ mỗi hai tiếng mà làm cơ thể cậu phát lạnh, lạnh lẽo thấm vào xương tủy.
Âu Dương Kiều Vỹ nhất quyết không trả lời.
Điều này càng làm Khương Thịnh vừa hứng thú vừa không kiên nhẫn. Đã từng bảo loại người mà y thích chính là bướng bỉnh cứng đầu như thế này.
Khương Thịnh ôm ghì lấy người cậu, nghiêng đầu muốn hôn lên gò má trắng trẻo kia.
Nhưng cậu nhanh chóng quay ngoắt đi, để lại một khoảng trống đầy hụt hẫng.
Khương Thịnh cười trầm: “Cưng đúng là rất giống người đó, cứng đầu chết đi được.”
Dừng lại, y dùng lực ấn Âu Dương Kiều Vỹ xuống ghế, áp lên người cậu, nhíu mày cảnh cáo: “Còn bướng thì coi chừng cả cậu lẫn cháu…đều đi cả đấy.”
Thấy người kia nhắc đến Liêu Kế Hải, Âu Dương Kiều Vỹ nhất thời không phản kháng nữa. Cậu trừng mắt sợ hãi nhìn y, trong lòng không biết phải làm thế nào.
Nếu cậu không phản kháng, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng nếu cậu phản kháng, chuyện này còn liên lụy đến cả Liêu Kế Hải.
Âu Dương Kiều Vỹ thật sự không nỡ gây ra khó khăn cho cậu của mình, nhưng bản thân cũng không muốn phải chịu đựng dưới trướng của người đàn ông đáng sợ kia.
Khương Thịnh nhận ra đối phương đã chịu ngoan ngoãn, trong lòng cười thầm.
Y ngồi trên người cậu, thắt lưng sắp sửa bị cởi ra.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại bất ngờ kêu lên, làm cho động tác của y dừng lại.
Tiếng chuông điện thoại là một bài hát có giai điệu đáng yêu tươi vui.
Sắc mắt Khương Thịnh thoáng chốc trầm xuống.
Âu Dương Kiều Vỹ nhận ra đó là tiếng chuông điện thoại của mình, bàn tay vội vàng giữ chặt túi quần. Nhưng lực của cậu không bằng Khương Thịnh, nháy mắt y đã cướp được điện thoại trong túi cậu.
Cầm điện thoại trong tay, Khương Thịnh liếc nhìn tên trên màn hình, một giây sửng sốt sượt qua ánh mắt.
Sau đó, y mỉm cười.
Một nụ cười vô cùng bỉ ổi.
Âu Dương Kiều Vỹ hoàn toàn không thể đoán ra việc y sắp làm là gì. Khi cậu chống tay ngồi dậy, muốn giành lại điện thoại trong tay y thì trong phòng đã không còn âm thanh nào nữa.
Đáy lòng cậu thoáng chốc lạnh ngắt.
Đúng là không còn giai điệu của bài hát kia nữa.
Thay vào đó, là giọng nói của một người.
Hết chương .