Rạp phim vào giờ cao điểm đông nghịt người. Xung quanh toàn là những cặp đôi yêu nhau thắm thiết, tay trong tay, vai kề vai, vui vẻ với nhau đi đến quầy mua vé.
Ở khu vực chính giữa là một hàng người nối đuôi nhau, chờ soát vé.
Tại một góc hơi khuất bóng người, Vưu Kiện trầm mặc đứng đó đã từ rất lâu. Nếu anh không nhầm thì khi anh đến đây, đồng hồ chỉ vừa điểm bảy giờ bốn mươi.
Hiện tại đã đến giờ phim chiếu nhưng không thấy bóng dáng của Âu Dương Kiều Vỹ.
Vì vậy anh lấy điện thoại ra, gọi cho cậu.
Đầu dây reo lên vài chuông lạnh lẽo chán ngắt, rốt cuộc cũng có thể kết nối.
Vưu Kiện vẫn giữ được sự bình tĩnh mọi ngày, hỏi: “Em đang ở đâu vậy?”
Giọng nói dội vào điện thoại, nhưng không có người hồi đáp. Ngược lại, anh mơ hồ nghe thấy những tạp âm rất khẽ khàng khác.
Trong đó, còn có cả hơi thở gấp gáp đến ám muội.
Linh cảm nhạy bén bộc phát, Vưu Kiện dẹp đi vẻ lười nhác của mình, đứng thẳng dậy, đầu mày chau vào nhau.
Anh lặp lại câu nói: “Em đang ở đâu?”
Đầu dây bắt đầu dội lại nhiều âm thanh lớn hơn, hình như có tiếng người ú ớ vùng vẫy. Vưu Kiện nghe không rõ, trong lòng càng bực dọc tức tối.
Anh nghiêm mặt, cố gắng bình tĩnh để không phải hét vào trong điện thoại: “Kiều Vỹ, em mau trả lời cho tôi, em đang ở đâu?”
Âu Dương Kiều Vỹ rõ ràng không thể trả lời điện thoại của anh.
Ngay khi Vưu Kiện định ngắt điện thoại, rời khỏi rạp phim thì phía bên kia có tiếng người vang lên, nghe rất vội vã, cũng rất hoảng loạn.
“Đừng, mau buông tôi ra, đừng mà…a…”
Vưu Kiện sững người nhìn vào điện thoại, màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi chưa kết thúc. Nhìn số giây chậm rãi nhích lên từng chút, đáy lòng anh cũng lạnh lẽo vô cùng.
Điện thoại sau đó bị ngắt kết nối.
Ở góc khuất kia rốt cuộc cũng không còn bóng người nào nữa.
…
Khương Thịnh nhìn Âu Dương Kiều Vỹ mãnh liệt vùng vẫy, vẻ mặt của y ngày càng đen lại.
Chưa có người nào trong công ty này dám phản kháng với y, phản kháng đến mức kịch liệt thế này.
Giống như trước mặt cậu, Khương Thịnh là một con mãnh thú không còn nhận thức vậy.
Suy nghĩ này càng làm cho Khương Thịnh tức giận, một cánh tay giơ cao lên, định sẽ tát cậu một cái.
Nhưng Âu Dương Kiều Vỹ đã nhanh hơn một bước. Cậu nghiêng đầu đi, tránh né cái bạt tai của Khương Thịnh.
Miệng vẫn không ngừng gào lên đầy hoảng loạn: “Dừng lại, tôi nói ông mau dừng tay lại! Tôi không muốn, thật sự không muốn…”
Khương Thịnh kìm chặt cậu dưới thân mình. Hai bàn tay nắm lấy cổ áo, vực người cậu dậy. Khuôn mặt dán sát đến, khí lạnh phả ra, vừa đáng sợ vừa tức giận.
“Câm miệng lại, trước khi tôi làm cậu bị thương.”
Âu Dương Kiều Vỹ trừng lớn mắt nhìn Khương Thịnh, đúng là không khác gì đang nhìn một con quái vật không có tính người, hơi thở dồn dập đầy sợ hãi.
Cậu thừa biết bản thân mình vẫn có thể thoát khỏi móng vuốt của y, nhưng nếu sau khi cậu thoát rồi thì sao chứ?
Cậu có thể không cần vào Thịnh Thế nữa, nhưng còn Liêu Kế Hải cậu của cậu thì sao?
Phải làm sao đây chứ?
Qua nhiều lần nói chuyện, Âu Dương Kiều Vỹ nhận ra Liêu Kế Hải rất thích công ty này, cũng cực kỳ yêu mến công việc hiện tại. Vì công việc này mà anh từng một lần quay lưng với gia đình, chống đối ba mẹ, tiếp tục bước vào đây, dù dưới thân phận là một trợ lý.
Nhưng qua đó cũng có thể nhận ra sự quyết tâm của anh là như thế nào rồi?
Nếu bây giờ chỉ vì một đứa nhóc như cậu mà Liêu Kế Hải mất những thứ này, có thật sự đáng hay không?
Âu Dương Kiều Vỹ trong lòng bộn bề suy nghĩ. Phía trên, Khương Thịnh đã kéo áo cậu lên quá nửa, đầu cúi thấp hôn lên da thịt.
Cảm giác đầu lưỡi của y chạm vào làn da thật đáng sợ, thật ghê tởm. Toàn thân cậu giống như xuất hiện một con rết gớm ghiếc đang bò trườn không ngừng.
Thắt lưng cứng nhắc, căng ra.
Âu Dương Kiều Vỹ dùng tay đẩy đầu Khương Thịnh ra khỏi người mình một chút, nhưng y lại quật mạnh, nắm chặt tay cậu như một chiếc kìm.
“Làm ơn, đừng làm như vậy, tôi xin ông, xin ông đấy, đừng mà…”
Đến khi bàn tay Khương Thịnh đang chuẩn bị luồn vào bên trong lớp quần, Âu Dương Kiều Vỹ mới thực sự bừng tỉnh.
Cơ thể giống như một lò xò, bật mạnh dậy, dùng cả sức lực đẩy Khương Thịnh sang một bên.
Trong đầu không ngừng trôi nổi những suy nghĩ phản kháng. Cậu phải phản kháng, phải thoát khỏi con người này cho bằng được.
Mình…mình không thể để cơ thể bị người khác động vào.
Mình không muốn, không thích, cực kỳ không thích.
Người khác động vào rồi, sẽ không còn sạch sẽ nữa.
Âu Dương Kiều Vỹ nghĩ đến Vưu Kiện, nước mắt bên khóe sợ hãi rơi xuống, cảm giác cả người mình thật ghê tởm.
Lúc Khương Thịnh định nhổm dậy níu lấy cậu thì từ tay áo sơ mi bỗng xuất hiện một đàn kiến đỏ. Đàn kiến bò thẳng tắp, bò xuống cánh tay.
Từng đôi chân bé tí tụ họp lại thành đàn, tạo ra cảm giác rần rần ngứa ngáy.
Khương Thịnh bị cảnh này dọa chết đứng. Sau đó y hoảng loạn dùng tay còn lại phủi đi đám kiến đỏ đó, nhưng càng phủi đi kiến lại càng xuất hiện nhiều hơn.
Mẹ nó, cái gì đây? Đây là cái thứ gì vậy?
Bên kia Âu Dương Kiều Vỹ đã chạy nhanh đến cửa phòng. Lúc cậu mở cửa ra, vừa vặn nhìn thấy Liêu Kế Hải đứng đó, bàn tay cũng đang duỗi ra, có vẻ sắp mở cửa.
Cậu nhìn thấy anh, đầu óc rỗng tuếch, đôi mắt còn đỏ lên vì vừa mới khóc.
Liêu Kế Hải cũng cúi xuống sững người nhìn cậu, sau đó nhìn vào phòng, thấy Khương Thịnh đang mãi phủi đi thứ gì đó trên cánh tay.
Anh nhíu mày lại, đưa tay kéo Âu Dương Kiều Vỹ ra khỏi phòng. Ngay sau đó, anh liếc nhìn về phía Khương Thịnh, trong miệng thầm đọc câu gì đó, đàn kiến trên tay y lập tức biến mất.
Cửa phòng đóng chặt lại.
Cả hai người họ đi xuống đại sảnh.
Âu Dương Kiều Vỹ lúc này đờ đẫn nhìn ra ngoài đường. Sắc mặt so với khi bị bệnh còn tệ hơn rất nhiều.
Đôi mắt sưng lên, đỏ ngầu. Khuôn mặt trắng bệch, thiếu đi sức sống bình thường, không khác gì một xác chết biết đi.
Liêu Kế Hải trầm mặc rất lâu mới mở lời: “Cậu xin lỗi.”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy âm thanh, có chút phản ứng: “…Cậu đâu có lỗi.”
Dường như tình máu mủ vẫn cao cả hơn nhiều thứ, khiến Liêu Kế Hải trong một khoảnh khắc không kìm được, kéo cậu ôm vào lòng. Anh xoa tóc cậu, thật sự chẳng hề mong muốn cậu sẽ bị sốc vì những chuyện thế này.
Mặc dù anh đã sớm lường trước mọi chuyện, nhưng có vẻ người tính không bằng trời tính.
Liêu Kế Hải nặng nhọc thở ra một hơi: “Lần này là lỗi của cậu, đáng lý cậu không nên để con ở lại một mình.”
Âu Dương Kiều Vỹ không đáp lại, đôi mắt cũng đau nhức đến mức không khóc nổi nữa.
Trong lòng nhớ đến Vưu Kiện. Nhưng nhớ tới anh, cậu lại đau khổ bứt rứt.
Qua một lúc lâu, cậu vẫn không nói gì, khiến cho Liêu Kế Hải cảm thấy có gì đó nặng nề đè lên ngực mình. Anh buông cậu ra, dẫn cậu đi ra ngoài, bắt một chiếc tắc xi cho cậu.
“Con về thẳng nhà đi.”
Âu Dương Kiều Vỹ cũng định như vậy. Cậu không muốn gặp mặt Vưu Kiện ngay lúc này.
Cậu cảm thấy sợ hãi nếu như nhìn thấy anh.
Âu Dương Kiều Vỹ cúi mặt nói: “Vậy con về trước.” Sau đó ngồi vào trong xe.
Cửa đóng lại, tài xế tắc xi theo địa chỉ mà Liêu Kế Hải nói, bắt đầu lái xe rời đi.
Trên xe, Âu Dương Kiều Vỹ không mở miệng, cũng không liếc nhìn tài xế hay cảnh quan bên ngoài. Cậu ngồi thu người lại, dựa vào bên cạnh, ngón tay bấu chặt cổ áo, bộ dạng rất khổ sở đau lòng.
…
Sau khi chiếc xe rời đi được một lúc rồi, Liêu Kế Hải mới thu lại tầm mắt, quay người định đi vào bên trong.
Khi anh mới quay người, phía sau cũng truyền đến một tiếng phanh xe trên nền đất đầy hung tợn. Âm thanh như cứa vào tai, làm Liêu Kế Hải thấy hơi khó chịu.
Anh dừng bước ngoảnh đầu, chỉ định nhìn xem là tên nào lái mô tô mà thể hiện đến vậy. Không ngờ lúc đối phương cởi mũ bảo hiểm ra, anh đã kinh ngạc vài giây.
Trước mặt anh là một người đàn ông cao ráo, đang vào độ tuổi hấp dẫn nhất của người trưởng thành. Khuôn mặt lười nhác bất cần mọi ngày đã biến mất, thay vào là sự nghiêm túc đến lạnh sống lưng.
Người nọ đặt mũ bảo hiểm lên xe, sau đó xoay người, ngước mắt nhìn lên tầng cao nhất của tòa cao ốc.
Liêu Kế Hải im lặng quan sát người đó một lúc lâu. Khi nhìn thấy anh sắp sửa đi vào trong, Liêu Kế Hải nhanh chân chặn ngay trước mặt.
Vưu Kiện dừng bước, đánh mắt nhìn anh.
Liêu Kế Hải bình tĩnh mở lời, khóe môi cong nhẹ lên: “Cậu tìm Kiều Vỹ?”
Vưu Kiện lần này thoáng nheo mắt lại đánh giá anh, một lúc sau thấp giọng thừa nhận: “Kiều Vỹ vẫn còn trong đó chứ? Mà anh là ai?”
Liêu Kế Hải chậm rãi giới thiệu: “Tôi là Liêu Kế Hải, cậu ruột của Kiều Vỹ. Chắc là cậu từng nghe qua rồi.”
Đúng là anh đã nghe qua một lần.
Sau khi biết được danh tính của anh, nét mặt của Vưu Kiện mới dãn ra một chút. Nhưng không bao lâu, Vưu Kiện lại chau mày vào nhau, nghiêm giọng nói:
“Khi nãy tôi gọi điện thoại cho em ấy, nhưng trong điện thoại có gì đó không bình thường. Anh có gặp Kiều Vỹ không?”
Liêu Kế Hải gật đầu: “Có gặp, khi nãy tôi đã bắt tắc xi bảo Kiều Vỹ về nhà trước rồi. Thằng bé sẽ về thẳng nhà đấy. Cậu muốn thì đến nhà tìm nó.”
Nghe trong giọng nói của người kia, lời nào cũng rất chân thật, tốc độ nói cũng chậm rãi và cực kỳ bình thản.
Có vẻ…em ấy không có bị gì.
Vưu Kiện trong lòng mơ hồ gỡ xuống tức tối khó chịu, gật đầu nói “cảm ơn” một tiếng rồi xoay người, ngồi lên xe đi mất.
Liêu Kế Hải nhìn theo bóng xe dần mờ nhạt của anh, lần nữa mỉm cười thật nhẹ.
Quay lại phòng chủ tịch, Liêu Kế Hải mặc kệ Khương Thịnh có ở trong phòng cùng ai khác không, anh thẳng thừng mở cửa đi vào trong.
Trái với suy nghĩ ban đầu, trong phòng lúc này chẳng có người nào khác ngoài chủ tịch Khương vẻ mặt đăm chiêu đang ngồi hút thuốc ở ghế salon.
Nghe thấy tiếng động, Khương Thịnh cũng lười biếng nhìn qua một cái, nhận ra Liêu Kế Hải, sắc mặt y trở nên trầm xuống.
Liêu Kế Hải đóng cửa lại, bước nhanh đến trước mặt Khương Thịnh.
Khương Thịnh rít một hơi thuốc, sau đó đưa tay cầm thuốc sang bên cạnh, ngẩng mặt lạnh nhạt nói: “Em đến đây làm gì?”
Bầu không khí trong phòng lặng như tờ.
Chỉ còn sót lại hơi thở lạnh lùng của cả hai.
Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay lặng lẽ cháy, bị tia lửa yếu ớt gặm nhấm từng chút sắp quá nửa.
Liêu Kế Hải vẫn đứng trước mặt, ánh mắt không nhìn ra được tâm tư cảm xúc, chăm chăm nhìn xuống gương mặt thản nhiên của Khương Thịnh.
Vào khoảnh khắc Khương Thịnh định lần nữa lên tiếng thì Liêu Kế Hải đã sớm co chặt bàn tay lại, từ trên cao đấm xuống một cú thật mạnh mẽ và dứt khoát.
Không giống những người khác, loại nắm đấm này Liêu Kế Hải chỉ thực sự dùng khi tức giận trong lòng anh đã đạt đến đỉnh điểm.
Một cú đấm khiến đầu óc Khương Thịnh nhất thời trở nên mờ mịt. Gò má nhanh chóng sưng lên, in lại một vết thương rất rõ ràng, đau nhức.
Khương Thịnh trừng lớn mắt sửng sốt. Điếu thuốc trong tay rơi xuống mặt đất.
Liêu Kế Hải đấm xong thì sấn tới, giữ chặt cổ áo của Khương Thịnh, nghiến răng đầy căm phẫn: “Khương Thịnh, tôi nói cho anh biết, thằng bé là chính là cháu ruột của tôi. Tôi mặc kệ anh có lên giường với người nào trong công ty hay thậm chí là ở ngoài đường, nhưng tôi cấm anh động vào một sợi tóc của Kiều Vỹ.”
Liêu Kế Hải kìm chặt bàn tay của mình, lôi Khương Thịnh ngồi thẳng dậy, một tay rút ra bóp chặt cổ của y, lời lẽ tuôn ra cũng vô cùng sắc bén: “Đừng quên, anh vẫn là một chủ tịch của công ty lớn, chứ không phải là một thằng bệnh hoạn thiếu thốn tình dục như thế! Ít nhất thì, đồ nào được ăn và đồ nào không được phép ăn, đầu óc như anh phải phân biệt được rồi chứ?”
Nói xong Liêu Kế Hải lập tức buông tay, mũi giày di xuống điếu thuốc còn cháy thoi thóp, quay lưng muốn bỏ đi.
Ở phía sau, Khương Thịnh không quản đau đớn, bàn tay che đi đôi mắt, bật cười như một tên tâm thần. Giọng cười rất trầm, khi cất lên nghe vừa lạnh lẽo vừa cô độc.
Liêu Kế Hải nghe thấy tiếng y, bước chân bỗng dưng không thể nhấc lên được nữa.
Khương Thịnh hạ cánh tay xuống, cả người uể oải ngả ra sau. Y trầm mặc nhìn bóng lưng thẳng tắp kiêu ngạo của Liêu Kế Hải, rốt cuộc cũng cong môi lên cười nhạt một cái.
“Thật hiếm thấy em nổi nóng như thế này, có phải tôi nên ghi lại khoảnh khắc đó hay không đây?”
Liêu Kế Hải giận run cả người. Anh nhất quyết không quay lưng lại nhìn y, hai bàn tay siết chặt, đầu móng cắm sâu vào lòng bàn tay, đau đớn cực hạn.
Nhưng có lẽ đau hơn chính là trong tim của anh.
Khương Thịnh vẫn không rời mắt khỏi hình dáng trước mặt, hạ giọng lẩm nhẩm, giống như nói với chính mình: “Từ trước đến giờ, tôi có lên giường với ai, em cũng không có biểu hiện tức giận hay ghen tuông. Vì sao? Vì sao chứ? Trong mắt em, tôi chỉ là một thằng bệnh hoạn như vậy thôi ư? Cho nên không cần quản tôi ngủ với người nào ra sao?”
Từng lời nói như mũi dao ghim sâu vào trái tim Liêu Kế Hải. Nói anh không quản thì không đúng, nhưng anh quản thì có kết quả gì hay không?
Giữa hai người họ lẽ nào còn tồn tại một thứ gì khác quan trọng hơn sao?
Không hề.
Liêu Kế Hải đã trở về với bộ dạng kiêu ngạo trầm tĩnh như mọi ngày.
Anh quay lưng lại, bước qua điếu thuốc trên mặt đất, cúi thấp người xuống nhìn thẳng vào mắt Khương Thịnh, cứng rắn nói ra một câu: “Cả đời này về sau, giữa tôi và anh cũng không tồn tại thứ gọi là tình yêu thật lòng. Anh muốn biết vì sao tôi không quản chuyện của anh ư? Bọn họ…đáng để tôi quan tâm và ghen tuông sao? Anh nói ra mà không thấy khôi hài à?”
Dừng một chốc, Liêu Kế Hải cười khẩy: “Anh nghĩ…mình có đáng để khiến tôi đau lòng hay không? Tôi nghĩ là không đâu, cho nên…đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.”
Dứt lời, Liêu Kế Hải xoay người, bỏ đi một nước không quay đầu lại.
Một mình Khương Thịnh nán lại trong phòng, khắp mặt đều là vết thương đau đớn. Nhưng mà, có chỗ còn đau hơn như thế gấp mấy lần.
Khương Thịnh đưa tay rút một điếu thuốc, châm lửa, rít vội một hơi. Khói thuốc phả ra trước mặt, trong làn khói, y mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của Liêu Kế Hải, một vẻ mặt so với khối băng còn lạnh lẽo hơn.
Nhưng mà, người đó rất đẹp, đẹp nhất trong những người y từng gặp.
Khói vẫn luôn tỏa ra không ngừng, hình ảnh kia cũng chậm rãi biến mất.
Trước khi nhắm mắt lại, Khương Thịnh đau đớn nghĩ thầm: Vì cớ gì mà tôi lại lên giường với nhiều người như vậy chứ? Đều không phải là vì muốn nhìn thấy phản ứng của em hay sao?
Sau đó Khương Thịnh ngồi bật dậy, dập tắt điếu thuốc trong tay, chua xót thừa nhận một sự thật.
Nhưng mà, em đã từng nhìn thấy tôi lên giường với người nào hay chưa?
Em chỉ nghe nói, không hề nhìn thấy.
Vì sao chưa bao giờ nhìn thấy?
Vì thật ra, là chưa từng có ai.
Ngoài em.
…
Khi xe dừng lại trước nhà, Âu Dương Kiều Vỹ cũng quên mất mình phải đi xuống.
Tài xế kéo nón nhìn lên kính chiếu hậu, thấy cậu nhóc này cứ đờ đẫn không nói chuyện từ nãy đến giờ, trong lòng cũng cảm giác kỳ quái.
Chú nhìn một chút rồi hắng giọng nói: “Này cháu ơi, đến nơi rồi.”
Nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên, ý thức của Âu Dương Kiều Vỹ mới quay lại. Cậu ngẩn người ngồi thẳng dậy, nhìn qua chú rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là đến nhà mình rồi.
“Cảm ơn chú ạ.”
Âu Dương Kiều Vỹ mở cửa bước xuống xe, lúc đi về hướng cổng nhà, cậu chợt phát hiện gần đó có một chiếc xe mô tô màu đen, lẩn trong bóng tối.
Chiếc xe quen mắt khiến bước chân cậu khựng lại giây lát.
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn đăm đăm vào chiếc xe, sau đó theo bản năng ngẩng đầu nhìn khắp phía, giống như muốn tìm kiếm một hình dáng nào đó.
Rốt cuộc cậu cũng tìm được người đó ở trong góc khuất của sân nhà người hàng xóm.
Vưu Kiện không dám đứng ở bên ngoài lộ liễu, vậy là chọn một vị trí thích hợp để lẩn mình.
Anh nghe tiếng xe hơi dừng lại, ánh mắt cũng vội nhìn lên, phát hiện Âu Dương Kiều Vỹ bước xuống xe, vẻ mặt đờ đẫn thẫn thờ đến đáng thương.
Quần áo trên người cũng xốc xếch lôi thôi, dấu hiệu của sự ẩu đả không nhỏ.
Vưu Kiện ném điếu thuốc xuống mặt đất, mũi giày di mạnh lên nó. Sau đó anh đứng thẳng dậy, bước tới trước vài bước.
Âu Dương Kiều Vỹ ban đầu không hề muốn gặp mặt anh, nhưng trong hoàn cảnh này, suy nghĩ của cậu bỗng chốc thay đổi.
Cậu rất cần vòng tay của Vưu Kiện ngay lúc này.
Cậu cũng cần hơi ấm và mùi hương của anh trấn tĩnh đầu óc.
Cậu…thật sự cần một người như anh bảo vệ che chở.
Trong giây phút hoảng sợ nhất, cậu chỉ nghĩ đến mỗi người đàn ông này mà thôi.
Nghe có vẻ thảm hại quá…đúng không?
Âu Dương Kiều Vỹ không rõ từ bao giờ ý thức của mình bắt đầu dựa dẫm vào người đàn ông ấy.
Nhưng mà, cậu không biết phải làm gì khác nếu không có anh.
Đôi lúc cậu từng nghĩ đến viễn cảnh anh thay lòng đổi dạ, phũ phàng vứt bỏ cậu phía sau.
Có lẽ…
Có lẽ, cậu sẽ không thể chịu được.
Chẳng bao lâu, Vưu Kiện đi đến trước mặt cậu, cánh tay duỗi ra nâng mặt cậu lên.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng đầu nhìn anh, trong đáy mắt vẫn còn lưu lại chút gì đó sợ sệt hoảng hốt: “Chuyện đó…thật ra chuyện đó…không không có gì.”
Nhìn thái độ của cậu, tất nhiên anh thừa biết cậu đang nói dối.
“Nói thật.”
Âu Dương Kiều Vỹ mím chặt môi, có vẻ cố chấp không muốn nói ra.
Hai đầu mày của anh dần chau chặt lại.
Vưu Kiện rũ mắt nhìn xuống cổ áo của cậu, thấy phần áo bị nhăn nhúm, trên cổ cũng có vết đỏ giống như móng tay cào qua. Ngay cả cổ tay cũng ẩn hiện vết bầm mờ nhạt.
Càng nhìn càng khiến đáy lòng của anh lạnh ngắt.
Vưu Kiện giữ lấy cổ tay của cậu, hơi thở trở nên nặng nề, lời nói cũng không còn bình tĩnh: “Nếu hôm nay em không nói, đừng nghĩ đến chuyện bước vào nhà.”
Một câu này thành công khiến cậu ngước mắt lên, sửng sốt nhìn anh.
Cổ tay khi nãy bị siết đến bầm, bây giờ Vưu Kiện còn cố ý nắm vào, dùng thêm một chút lực khiến chỗ đó càng ngày càng đau hơn.
Âu Dương Kiều Vỹ nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, dường như không chịu được thở gấp: “Người đó…người đó đã, đã muốn chạm vào người em…rất mạnh bạo, rất…hung hãn…”
Vưu Kiện nghe được toàn bộ, ánh mắt căm phẫn nhìn xuống môi cậu. Không rõ vì sao anh lại nhìn nơi này đầu tiên, sau đó nghĩ đến cảnh tượng đó, cảm xúc không còn bình tĩnh được nữa.
Ngón tay dán lên môi cậu, chà xát một cái.
Anh cúi xuống, dường như chuẩn bị hôn cậu.
“Đã động vào chỗ này chưa?”
Âu Dương Kiều Vỹ thất thần lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy anh sắp sửa cúi xuống hôn thì kịch liệt phản đối.
Cậu nghiêng mặt tránh đi, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu đáng thương, vừa sợ vừa đau lòng: “Thầy đừng hôn em, cũng đừng…đừng chạm vào em nữa. Người đó…người đó đã…Em không còn…không còn như lúc đầu…”
Đây chính là lý do khiến cho Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy đau đớn tận cùng.
Cậu luôn nghĩ rằng bản thân của mình không còn sạch sẽ nữa, dù chỉ mới bị Khương Thịnh chạm vào da thịt.
Cho nên… cậu nghĩ mình cũng không còn xứng đáng với anh nữa.
Chính một lời này, khiến cho Vưu Kiện như bừng tỉnh. Anh nhìn từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, có một giọt rơi xuống cổ tay của anh, nóng rực, ẩm ướt.
Vưu Kiện nhất thời không biết phải nói gì.
Ánh mắt mãi nhìn vào người đối diện, nhìn cậu vì suy nghĩ kia mà bật khóc, rốt cuộc cũng có lúc anh chợt cảm thấy, hóa ra mình cũng biết xót xa là thế nào.
Loại cảm giác xót xa này, rất lâu rồi anh chưa từng nhớ đến.
Một chút thoáng qua cũng đủ khiến anh phải ngây người.
Qua một lúc thật lâu, Vưu Kiện nâng gương mặt của Âu Dương Kiều Vỹ lên, nhìn xuống đôi mắt thuần khiết của cậu.
Sự tức giận của dã thú lúc này vẫn được ngụy trang hoàn hảo bởi vẻ ngoài tao nhã bình tĩnh của anh.
Sau đó, anh gằn từng chữ qua kẽ răng: “Là thằng khốn nào dám động vào người của Vưu Kiện này?”
Hết chương .