Âu Dương Kiều Vỹ đi rồi, Thôi Kỳ Sinh vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Hắn ngây người nhìn cánh cửa mở ra rồi khép vào, mọi âm thanh bên ngoài vụt mất trong một giây.
Những gì vừa xảy ra trước mắt khiến cho Thôi Kỳ Sinh cảm thấy ngộp thở. Vì hắn chưa từng nghĩ đến Âu Dương Kiều Vỹ sẽ là kiểu người dứt khoát mạnh mẽ đến vậy.
Ngược lại, Vưu Kiện dường như vẫn rất lãnh đạm, có vẻ thái độ tức giận của Âu Dương Kiều Vỹ không hề ảnh hưởng đến anh, dù chỉ một chút.
“Anh không đuổi theo cậu ta sao?”
Mất một lúc lâu, Thôi Kỳ Sinh mới có thể hé miệng hỏi một câu, xem như cũng còn chút tỉnh táo đánh giá sự việc hiện tại.
Thế nhưng khác với những gì hắn dự đoán, Vưu Kiện chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, ngả người ra sau ghế, âm trầm không đáp nửa chữ.
Thôi Kỳ Sinh quay đầu nhìn anh từ trên xuống dưới, rốt cuộc không nhịn được bỗng nóng nảy: “Vưu Kiện, không phải cậu ta là người yêu của anh sao? Anh cứ thế mà làm ngơ à?”
Giọng điệu mang theo vài phần trách móc làm Vưu Kiện bất đắc dĩ phải mở mắt nhìn đối phương. Anh nghiêng nghiêng khuôn mặt, liếc Thôi Kỳ Sinh một cách lạnh nhạt rồi cười khẩy.
“Kỳ Sinh, có phải tên nhóc ấy đã làm cậu bị bấn loạn rồi hay không? Tôi đã nói lời chia tay thì tại sao tôi phải tiếp tục quan tâm chứ?”
“Anh…”
Thôi Kỳ Sinh thoáng nhíu mày, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Bởi vì câu nói của Vưu Kiện quả thực không sai. Anh chính là người kết thúc mọi chuyện, thế vì sao phải quan tâm đến người kia nữa?
Hơn nữa, bây giờ mình và Vưu Kiện cũng được xem như có một chút quan hệ, vậy không phải mình nên vui mừng tiếp nhận chuyện này sao?
Thôi Kỳ Sinh ngẫm nghĩ trong lòng rồi ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay cầm ly rượu uống nốt những giọt cuối cùng.
“Anh có biết trước chuyện này không? Chuyện cậu ta sẽ đến đây tìm anh ấy.”
Vưu Kiện nghe xong liền bật ngồi dậy, chiếc áo sơ mi vẫn còn bung mở để lộ bờ ngực rắn chắc quyến rũ. Anh đưa tay mò túi áo rút một điếu thuốc lá, châm lửa lên.
Qua làn khói mờ ảo, khóe môi anh khẽ nhếch: “Tất nhiên…là biết trước rồi. Cho nên cậu mới xuất hiện ở đây đấy.”
Thôi Kỳ Sinh chau mày: “Anh xem tôi như con rối à?”
Vưu Kiện nghiêng đầu nhìn hắn, kẹp chặt điếu thuốc trên tay, nhướn người giữ lấy sau gáy của Thôi Kỳ Sinh kéo lại.
“Thiếu rồi, là con rối mà tôi sẽ cưng chiều mới đúng.”
Hơi thở lành lạnh phả lên gương mặt khiến Thôi Kỳ Sinh phần nào tỉnh táo, nhưng cuối cùng trái tim và tâm trí của hắn vẫn bị lời nói hoa mật kia làm cho mụ mị không ít.
…
Ngoài quán bar, một chiếc xe hơi màu đen đỗ sẵn từ nãy đến giờ đã hơn một tiếng đồng hồ. Khi thấy bóng dáng của một thiếu niên vội vã chạy ra ngoài, cửa kính của chiếc xe cũng chậm rãi hạ xuống.
Người trong xe mang theo dáng vẻ bình đạm bước xuống. Chiếc kính râm bản to che khuất hơn nửa khuôn mặt anh tuấn của anh.
Hướng chạy của thiếu niên kia vừa vặn tiến về phía của người vừa bước xuống khỏi xe hơi. Giữa đám đông náo nhiệt, người đàn ông giấu đi mọi biểu cảm trên khuôn mặt mình, cất lên một tiếng gọi đầy ôn nhu khiến bước chân của đối phương chợt dừng lại.
“Bảo bối.”
Âu Dương Kiều Vỹ dừng bước, quay đầu nhìn về phía có âm thanh quen thuộc. Hốc mắt vì kìm nén mà ầng ậng nước, mãi chưa có cơ hội rơi xuống.
Sau khi tâm trạng phần nào đã ổn định, cậu mới chậm rãi đi về phía đối phương, thất thần gọi: “Cậu…”
Liêu Kế Hải hơi cúi mặt nhìn người kia, chưa vội nói tiếp mà cởi áo khoác của mình choàng lên người cậu. Ngoài trời nhiệt độ rất lạnh, lạnh đến mức cả đôi tay trắng nõn kia sắp đông cứng lại.
Âu Dương Kiều Vỹ liếc nhìn áo khoác trên người, chiếc mũi nhỏ khịt khịt hai tiếng, cuối cùng không nhịn được lại gục đầu vào trước ngực của anh.
“Cậu…con đúng là không biết nghe lời, con đúng là rất hư…Con sai rồi, thật sự sai rồi… Ba mẹ đã vì con mà phiền lòng rất nhiều, con đáng trách…”
Mặc cháu trai tựa vào lồng ngực khóc đến bi thương, Liêu Kế Hải vẫn chỉ nhất mực nhìn về phía cổng trước của quán bar. Ánh mắt giấu kỹ sau lớp kính màu đen, hoàn toàn khó nhìn ra được cảm xúc lẫn suy nghĩ của anh lúc này là gì.
“Bảo bối, đừng khóc, cậu rất hiểu những cảm giác hiện tại của con…” Liêu Kế Hải vỗ lên lưng cậu, nhỏ giọng trấn an, “Ba mẹ sẽ không tức giận con nữa, dù sao con cũng đã nhìn ra được bản chất của người đó rồi. Điều quan trọng bây giờ là con cần phải vượt qua chuyện này như thế nào.”
Vượt qua chuyện này…như thế nào?
Âu Dương Kiều Vỹ bỗng ngừng lại, trầm mặc nghĩ về câu hỏi của Liêu Kế Hải. Thật sự trong lòng cậu lúc này hoàn toàn rối bời, dù rằng cậu rất muốn tìm được một lối thoát hiểm cho đoạn tình này.
Nhưng mà…cậu nên tìm bằng cách nào?
Những gì tốt đẹp thuần khiết nhất cậu đều đã trao cho người đó, một chút cũng không giữ lại cho bản thân mình.
Nếu có thì đó cũng chỉ là một ít sự tỉnh táo của khi nãy mà thôi.
Âu Dương Kiều Vỹ không khóc nữa, nhưng cũng không mở miệng nói thêm câu nào. Liêu Kế Hải ngẩng mặt nhìn lên trời, tuyết càng rơi càng nhiều, gió thổi đến rét buốt cả cơ thể.
Anh nghiêng người mở cửa xe: “Lên xe đi, chúng ta nên về trước khi tuyết đóng dày khắp thành phố.”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe theo lời anh, ngồi vào trong xe. Suốt cả quãng đường gần hai tiếng đồng hồ, cả hai không ai lên tiếng nói chuyện. Trong xe, anh mở một bản nhạc mang giai điệu cổ điển làm cho người bên cạnh không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Khi xe dừng lại, cậu mới chợt tỉnh giấc.
Đôi mắt ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy cánh cửa màu kem quen thuộc, trái tim bất giác nhói lên.
Liêu Kế Hải mở cửa xe, thong thả bước xuống trước. Anh đi vòng qua phía bên kia, chủ động mở cửa cho cậu. Nhưng người bên trong dường như không có động tĩnh, nhất mực cúi thấp đầu im lặng.
Liêu Kế Hải liếc nhìn một cái rồi giơ cổ tay xem đồng hồ, sau đó thấp giọng nói: “Đằng nào con cũng phải đối mặt với hai người họ thôi.”
Thật sự là như vậy.
Lúc này Âu Dương Kiều Vỹ chợt nhớ đến câu nói cuối cùng của ba mình, khi nào muốn quay về thì cứ quay về, luôn có ba mẹ ở nhà chờ con.
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt lên nhìn qua Liêu Kế Hải, sau đó im lặng bước xuống xe.
Cả hai tiến về phía cửa nhà.
Đèn ở ngoài sân vụt sáng. Bên trong dường như có tiếng chân vội vã, càng lúc càng rõ ràng hơn.
Cảm giác hồi hộp này có thể bức người khác đến không thở được.
Âu Dương Kiều Vỹ cúi gằm khuôn mặt, hai bàn tay trắng nhỏ siết chặt thành nắm đấm, lồng ngực vì căng thẳng mà trở nên cứng nhắc.
Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận mọi âm thanh bằng đôi tai nhạy bén của mình.
Đến khi tiếng mở cửa truyền đến, điều đầu tiên cậu cảm nhận được lại là một chiếc ôm thật chặt.
Chiếc ôm này quá đỗi quen thuộc, khiến cho Âu Dương Kiều Vỹ không biết phải nói gì, chỉ có thể thả sức bật khóc.
Liêu Mịch ôm con trai trong lòng, nước mắt giàn giụa vì nỗi nhớ con trai mấy ngày hôm nay.
“Bảo bối, con trở về rồi, mẹ rất nhớ con, rất rất nhớ con…”
Âu Dương Kiều Vỹ nghe thấy giọng nói của mẹ mình, tiếng khóc càng lớn hơn. Cậu ôm ghì lấy bà, dụi đầu trước ngực bà, không ngừng nói “xin lỗi”.
Ở phía sau hai người, Âu Dương Chấn Anh vẫn rất bình tĩnh kìm nén cảm xúc của mình, ngước mắt nhìn Liêu Kế Hải một cái rồi đỡ lấy Liêu Mịch.
“Hai người vào trong trước đã, ngoài này lạnh lắm.”
Liêu Kế Hải đồng tình: “Phải đấy, em sắp bị cóng mất rồi.”
Liêu Mịch lau đi nước mắt, kéo tay Âu Dương Kiều Vỹ đi vào trong nhà. Như bao người mẹ khác, điều đầu tiên bà làm chính là vuốt ve khắp khuôn mặt của con trai, sau đó cầm lấy tay cậu xót xa nói:
“Con gầy quá, sao có thể gầy đến vậy chứ…”
Âu Dương Kiều Vỹ để mặc mẹ mình vừa sờ khắp người cậu vừa xót xa, hít hít mũi nói: “Mẹ, mẹ đừng buồn con nữa nhé, con sẽ không lặp lại những chuyện thế này nữa đâu. Con sẽ nghe lời ba mẹ…”
Liêu Mịch vuốt tóc cậu: “Không sao, mẹ chấp nhận chuyện này để con có thể hiểu ra được tất cả. Dù mẹ đau lòng không chịu được…”
“Mẹ…” Những lời cậu định nói đều không thể tuôn ra, dường như có điều gì đó khiến cậu không muốn nói tiếp.
Âu Dương Kiều Vỹ ngả đầu dựa lên ngực Liêu Mịch, nhẹ nhắm mắt lại, cảm nhận từng sợi hơi thở ấm áp quen thuộc từ người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời.
Trước mắt cậu lúc này chỉ còn là bóng tối, nhưng vô cùng bình yên, tựa như sự xuất hiện của người đàn ông đó chưa bao giờ tồn tại.
Lồng ngực cậu khẽ phập phồng theo nhịp tim của mẹ mình.
Từng nhịp lại từng nhịp nối tiếp nhau…
Âu Dương Kiều Vỹ, đã đến lúc bắt đầu lại rồi.
Hết chương .
—
Má Vi: Xin chào mọi người, đã rất lâu rồi mình mới quay lại viết tiếp bộ truyện này. Vì là chương comeback nên mình chỉ viết nhẹ nhàng tầm K chữ thôi, một phần vì nội dung chương này là bao nhiêu đây, một phần là vì mình muốn viết lại dần dần cho quen tay. Bỏ lâu quá làm mình hơi lo lắng, sợ văn phong không còn tốt nữa. Nên có gì mọi người thông cảm cho mình nhé ^^.