Hà Lăng không nói không rằng, ôm Gia Nguyệt vào phòng tắm. Gia Nguyệt, quá mệt mỏi, cô đã không còn sức để cựa quậy. Dòng nước ấm từ từ xả vào bồn, bộ quần áo mới tinh được chuẩn bị ngay bên cạnh. Hà Lăng ôm Gia Nguyệt ngồi lên bệ cạnh bể nước, từ từ cởi tấm chăn ra. Gia Nguyệt đỏ mặt, cố gằng giữ lấy tấm chăn,
"Tôi, tự tắm."
Hà Lăng nghe vậy cười khẽ, không có ép buộc cô,
"Thân thể em, nơi nào tôi không thấy. Thôi được tôi ra ngoài, em tắm xong rồi xuống ăn sáng nhé."
Đôi bàn tay thô ráp xoa nhẹ mái tóc mềm mại, nụ cười nhẹ nhàng khiến cho cô xao xuyến. Tiếng dép lê loạt xoạt bước ra khỏi nhà tắm, cửa đóng lại. Không được, cô không phải là người phụ nữ dễ dãi, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người đã từng vũ nhục cô chứ. Từng cơn đau thấm trên da thit khi mỗi đốt ngón tay đi qua, khiến cô nhắc nhớ lại sự xấu hổ, nhục nhã, đau đớn lan tỏa toàn thân. Gia Nguyệt cởi chiếc chăn ra bước dần vào bồn tắm, cố gắng dùng dòng nước xóa tan đi sự đau đớn trong lòng.
Mười phút sau, Gia Nguyệt đã tắm xong, bước nhẹ ra khỏi phòng, hương thơm nghi ngút của thức ăn khiến cô chú ý. Ở trong phòng bếp, một bàn ăn sáng đơn giản, chỉ là một tô cà ri, hai cái bánh mì, hai ly nước, Hà Lăng ngồi đó, nhìn thấy cô. Anh nở nụ cười. Gia Nguyệt không hiểu sao, cảm thấy mình hơi đỏ mặt, bước xuống, cố gắng tảng lờ anh đi. Hà Lăng, anh ta tưởng, chỉ cần nấu một bữa ăn sáng ngon lành là có thể bù đặp lại việc ngày hôm qua anh ta làm gì với cô sao? Không có chuyện đó đâu.
Vừa ngồi xuống ghế, Hà Lăng đã ân cần múc cho một chén cà ri, tay cẩn thận cắt miếng bánh mì, sắp sẵn ra dĩa. Giọng nói trầm ấm của anh vang lên,
"Ăn đi, lấy lại sức khỏe. Tối qua, anh xin lỗi."
Gia Nguyệt im lặng không nói gì, không phải chỉ cần một lời xin lỗi của anh có thể xóa tan đi vết bầm tím trên thân thể cô. Một bữa ăn sáng ảm đạm lặng lẽ trôi qua. Gia Nguyệt vốn nhận phần rửa bát nhưng Hà Lăng lại giành mất. Nói thật, cô cảm thấy có hơi cảm động, dù sao cũng vì anh ta say nên mới làm ra chuyện kia. Nhưng nỗi đau thể xác và tinh thần không thể không tính đến, anh ta ít nhất phải nếm mùi để không thể xâm phạm cô lần nữa.
***********
Hôm nay Gia Nguyệt nghỉ, Hà Lăng đi làm, anh đi, căn nhà lớn trở nên trống trải. Gia Nguyệt cứ thế vùi đầu vào công việc, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua. Đây là lần đầu tiên Gia Nguyệt thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp. Trời tối dần, Gia Nguyệt cảm thấy hơi mệt mỏi, cô ngủ gật, nằm gối lên chồng tài liệu khi nào không biết.
Tiếng giày gõ cộp cộp lên sàn. Hà Lăng đã về, anh cả người mệt mỏi, ném cà vạt ra giường, không thấy cô đâu anh bắt đầu lo lắng. Anh quanh quẩn khắp nơi trong nhà. Rồi chợt mở cửa phòng làm việc, thấy cô đang ngủ. Lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm. Cái con người này, ít nhất cũng phải biết chăm sóc cho bản thân chứ. Anh không dám động tới cô, sợ khiến cho cô thức giấc. Chiếc chăn mỏng được lấy từ phòng đối diện, khẽ đắp lên người cô.
Bất ngờ, chuông điện thoại bàn từ phòng làm việc reo lên,
Anh nhấc điện thoại lên,
"Xin chào."
"Dạ thưa chủ tịch, em xin lỗi, điện thoại chủ tịch không bắt máy nên em gọi vào đây."
Giọng Hà Lăng dần trở nên lạnh lẽo,
"Có chuyện gì?"
"Là chuyện về Zac ạ, em điều tra ra được hắn là tổng tài một công ty lớn ở Mỹ, có vẻ hơi khó để xử lý."
Hà Lăng trở nên cứng rắn hơn,
"Anh theo tôi bao nhiêu năm, chẳng lẽ không học được chút gì sao, vốn định cho anh một tuần. Trong vòng hai ngày, nhất định phải cho công ty tên Zac phá sản. Còn không đừng về gặp tôi nữa."
Nói rồi, Hà Lăng cúp máy. Anh thở dài, lặng lẽ quay người ra đằng sau. Nhưng không ngờ, anh lại thấy Gia Nguyệt đã vứt thẳng chiếc chăn xuống đất,
"Bốp" Âm thanh của cái tát từ tay Gia Nguyệt khiến mặt Hà Lăng đỏ lên.
"Anh, một con quỷ đội lốt người, sao anh có thể hủy hoại một người một cách dễ dàng. Tôi, nhất định sẽ khiến anh không thể thực hiện được. Zac là người vô tôi, anh không cần phải lôi anh ta vào chuyện này."
Bất ngờ, Hà Lăng nắm chặt lấy cổ tay của Gia Nguyệt, đôi mắt lạnh lẽo,
"Người vô tội, quyến rũ người tình của tôi thì được xem là người vô tội, tôi chưa giết là đã may cho hắn lắm rồi. Làm gì có chuyện, tôi tha cho gã trai lẳng lơ như hắn."
"Tôi chính là như vậy. Những thứ là của tôi, nhất định phải của tôi. Bất kỳ kẻ nào dám làm hòn đá cản đường, tôi sẽ khiến kẻ đó khuynh gia bại sản."
"Em, từ giờ trở đi, không được bước chân ra căn nhà này nửa bước. Tôi sẽ sai hai bảo vệ canh cửa, tốt nhất, nên ngoan ngoãn làm người tình của tôi. "
Gia Nguyệt vô cùng tức giận, vốn muốn giật tay ra khỏi Hà Lăng, nhưng tay anh ta quá mạnh, cô không thể làm gì được,
"Anh đừng tưởng, trói buộc thân thể tôi là có thể mua được tình cảm của tôi."
Spoiler
" Cậu không nghĩ mình làm về là hơi quá đáng với cô bé đó sao?"
" Hà Lăng, tao hận mày, tao nhất định phải khiến mày trả giá!"
Hà Lăng không nói không rằng, ôm Gia Nguyệt vào phòng tắm. Gia Nguyệt, quá mệt mỏi, cô đã không còn sức để cựa quậy. Dòng nước ấm từ từ xả vào bồn, bộ quần áo mới tinh được chuẩn bị ngay bên cạnh. Hà Lăng ôm Gia Nguyệt ngồi lên bệ cạnh bể nước, từ từ cởi tấm chăn ra. Gia Nguyệt đỏ mặt, cố gằng giữ lấy tấm chăn,
"Tôi, tự tắm."
Hà Lăng nghe vậy cười khẽ, không có ép buộc cô,
"Thân thể em, nơi nào tôi không thấy. Thôi được tôi ra ngoài, em tắm xong rồi xuống ăn sáng nhé."
Đôi bàn tay thô ráp xoa nhẹ mái tóc mềm mại, nụ cười nhẹ nhàng khiến cho cô xao xuyến. Tiếng dép lê loạt xoạt bước ra khỏi nhà tắm, cửa đóng lại. Không được, cô không phải là người phụ nữ dễ dãi, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người đã từng vũ nhục cô chứ. Từng cơn đau thấm trên da thit khi mỗi đốt ngón tay đi qua, khiến cô nhắc nhớ lại sự xấu hổ, nhục nhã, đau đớn lan tỏa toàn thân. Gia Nguyệt cởi chiếc chăn ra bước dần vào bồn tắm, cố gắng dùng dòng nước xóa tan đi sự đau đớn trong lòng.
Mười phút sau, Gia Nguyệt đã tắm xong, bước nhẹ ra khỏi phòng, hương thơm nghi ngút của thức ăn khiến cô chú ý. Ở trong phòng bếp, một bàn ăn sáng đơn giản, chỉ là một tô cà ri, hai cái bánh mì, hai ly nước, Hà Lăng ngồi đó, nhìn thấy cô. Anh nở nụ cười. Gia Nguyệt không hiểu sao, cảm thấy mình hơi đỏ mặt, bước xuống, cố gắng tảng lờ anh đi. Hà Lăng, anh ta tưởng, chỉ cần nấu một bữa ăn sáng ngon lành là có thể bù đặp lại việc ngày hôm qua anh ta làm gì với cô sao? Không có chuyện đó đâu.
Vừa ngồi xuống ghế, Hà Lăng đã ân cần múc cho một chén cà ri, tay cẩn thận cắt miếng bánh mì, sắp sẵn ra dĩa. Giọng nói trầm ấm của anh vang lên,
"Ăn đi, lấy lại sức khỏe. Tối qua, anh xin lỗi."
Gia Nguyệt im lặng không nói gì, không phải chỉ cần một lời xin lỗi của anh có thể xóa tan đi vết bầm tím trên thân thể cô. Một bữa ăn sáng ảm đạm lặng lẽ trôi qua. Gia Nguyệt vốn nhận phần rửa bát nhưng Hà Lăng lại giành mất. Nói thật, cô cảm thấy có hơi cảm động, dù sao cũng vì anh ta say nên mới làm ra chuyện kia. Nhưng nỗi đau thể xác và tinh thần không thể không tính đến, anh ta ít nhất phải nếm mùi để không thể xâm phạm cô lần nữa.Hôm nay Gia Nguyệt nghỉ, Hà Lăng đi làm, anh đi, căn nhà lớn trở nên trống trải. Gia Nguyệt cứ thế vùi đầu vào công việc, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua. Đây là lần đầu tiên Gia Nguyệt thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp. Trời tối dần, Gia Nguyệt cảm thấy hơi mệt mỏi, cô ngủ gật, nằm gối lên chồng tài liệu khi nào không biết.
Tiếng giày gõ cộp cộp lên sàn. Hà Lăng đã về, anh cả người mệt mỏi, ném cà vạt ra giường, không thấy cô đâu anh bắt đầu lo lắng. Anh quanh quẩn khắp nơi trong nhà. Rồi chợt mở cửa phòng làm việc, thấy cô đang ngủ. Lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm. Cái con người này, ít nhất cũng phải biết chăm sóc cho bản thân chứ. Anh không dám động tới cô, sợ khiến cho cô thức giấc. Chiếc chăn mỏng được lấy từ phòng đối diện, khẽ đắp lên người cô.
Bất ngờ, chuông điện thoại bàn từ phòng làm việc reo lên,
Anh nhấc điện thoại lên,
"Xin chào."
"Dạ thưa chủ tịch, em xin lỗi, điện thoại chủ tịch không bắt máy nên em gọi vào đây."
Giọng Hà Lăng dần trở nên lạnh lẽo,bg-ssp-{height:px}
"Có chuyện gì?"
"Là chuyện về Zac ạ, em điều tra ra được hắn là tổng tài một công ty lớn ở Mỹ, có vẻ hơi khó để xử lý."
Hà Lăng trở nên cứng rắn hơn,
"Anh theo tôi bao nhiêu năm, chẳng lẽ không học được chút gì sao, vốn định cho anh một tuần. Trong vòng hai ngày, nhất định phải cho công ty tên Zac phá sản. Còn không đừng về gặp tôi nữa."
Nói rồi, Hà Lăng cúp máy. Anh thở dài, lặng lẽ quay người ra đằng sau. Nhưng không ngờ, anh lại thấy Gia Nguyệt đã vứt thẳng chiếc chăn xuống đất,
"Bốp" Âm thanh của cái tát từ tay Gia Nguyệt khiến mặt Hà Lăng đỏ lên.
"Anh, một con quỷ đội lốt người, sao anh có thể hủy hoại một người một cách dễ dàng. Tôi, nhất định sẽ khiến anh không thể thực hiện được. Zac là người vô tôi, anh không cần phải lôi anh ta vào chuyện này."
Bất ngờ, Hà Lăng nắm chặt lấy cổ tay của Gia Nguyệt, đôi mắt lạnh lẽo,
"Người vô tội, quyến rũ người tình của tôi thì được xem là người vô tội, tôi chưa giết là đã may cho hắn lắm rồi. Làm gì có chuyện, tôi tha cho gã trai lẳng lơ như hắn."
"Tôi chính là như vậy. Những thứ là của tôi, nhất định phải của tôi. Bất kỳ kẻ nào dám làm hòn đá cản đường, tôi sẽ khiến kẻ đó khuynh gia bại sản."
"Em, từ giờ trở đi, không được bước chân ra căn nhà này nửa bước. Tôi sẽ sai hai bảo vệ canh cửa, tốt nhất, nên ngoan ngoãn làm người tình của tôi. "
Gia Nguyệt vô cùng tức giận, vốn muốn giật tay ra khỏi Hà Lăng, nhưng tay anh ta quá mạnh, cô không thể làm gì được,
"Anh đừng tưởng, trói buộc thân thể tôi là có thể mua được tình cảm của tôi."
Spoiler
" Cậu không nghĩ mình làm về là hơi quá đáng với cô bé đó sao?"
" Hà Lăng, tao hận mày, tao nhất định phải khiến mày trả giá!"
Này! Tôi Sẽ Không Kết Hôn Với Anh Đâu! - Chapter 21
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hà Lăng không nói không rằng, ôm Gia Nguyệt vào phòng tắm. Gia Nguyệt, quá mệt mỏi, cô đã không còn sức để cựa quậy. Dòng nước ấm từ từ xả vào bồn, bộ quần áo mới tinh được chuẩn bị ngay bên cạnh. Hà Lăng ôm Gia Nguyệt ngồi lên bệ cạnh bể nước, từ từ cởi tấm chăn ra. Gia Nguyệt đỏ mặt, cố gằng giữ lấy tấm chăn,
"Tôi, tự tắm."
Hà Lăng nghe vậy cười khẽ, không có ép buộc cô,
"Thân thể em, nơi nào tôi không thấy. Thôi được tôi ra ngoài, em tắm xong rồi xuống ăn sáng nhé."
Đôi bàn tay thô ráp xoa nhẹ mái tóc mềm mại, nụ cười nhẹ nhàng khiến cho cô xao xuyến. Tiếng dép lê loạt xoạt bước ra khỏi nhà tắm, cửa đóng lại. Không được, cô không phải là người phụ nữ dễ dãi, sao có thể dễ dàng tha thứ cho người đã từng vũ nhục cô chứ. Từng cơn đau thấm trên da thit khi mỗi đốt ngón tay đi qua, khiến cô nhắc nhớ lại sự xấu hổ, nhục nhã, đau đớn lan tỏa toàn thân. Gia Nguyệt cởi chiếc chăn ra bước dần vào bồn tắm, cố gắng dùng dòng nước xóa tan đi sự đau đớn trong lòng.
Mười phút sau, Gia Nguyệt đã tắm xong, bước nhẹ ra khỏi phòng, hương thơm nghi ngút của thức ăn khiến cô chú ý. Ở trong phòng bếp, một bàn ăn sáng đơn giản, chỉ là một tô cà ri, hai cái bánh mì, hai ly nước, Hà Lăng ngồi đó, nhìn thấy cô. Anh nở nụ cười. Gia Nguyệt không hiểu sao, cảm thấy mình hơi đỏ mặt, bước xuống, cố gắng tảng lờ anh đi. Hà Lăng, anh ta tưởng, chỉ cần nấu một bữa ăn sáng ngon lành là có thể bù đặp lại việc ngày hôm qua anh ta làm gì với cô sao? Không có chuyện đó đâu.
Vừa ngồi xuống ghế, Hà Lăng đã ân cần múc cho một chén cà ri, tay cẩn thận cắt miếng bánh mì, sắp sẵn ra dĩa. Giọng nói trầm ấm của anh vang lên,
"Ăn đi, lấy lại sức khỏe. Tối qua, anh xin lỗi."
Gia Nguyệt im lặng không nói gì, không phải chỉ cần một lời xin lỗi của anh có thể xóa tan đi vết bầm tím trên thân thể cô. Một bữa ăn sáng ảm đạm lặng lẽ trôi qua. Gia Nguyệt vốn nhận phần rửa bát nhưng Hà Lăng lại giành mất. Nói thật, cô cảm thấy có hơi cảm động, dù sao cũng vì anh ta say nên mới làm ra chuyện kia. Nhưng nỗi đau thể xác và tinh thần không thể không tính đến, anh ta ít nhất phải nếm mùi để không thể xâm phạm cô lần nữa.
***********
Hôm nay Gia Nguyệt nghỉ, Hà Lăng đi làm, anh đi, căn nhà lớn trở nên trống trải. Gia Nguyệt cứ thế vùi đầu vào công việc, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua. Đây là lần đầu tiên Gia Nguyệt thấy thời gian trôi qua thật chậm chạp. Trời tối dần, Gia Nguyệt cảm thấy hơi mệt mỏi, cô ngủ gật, nằm gối lên chồng tài liệu khi nào không biết.
Tiếng giày gõ cộp cộp lên sàn. Hà Lăng đã về, anh cả người mệt mỏi, ném cà vạt ra giường, không thấy cô đâu anh bắt đầu lo lắng. Anh quanh quẩn khắp nơi trong nhà. Rồi chợt mở cửa phòng làm việc, thấy cô đang ngủ. Lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm. Cái con người này, ít nhất cũng phải biết chăm sóc cho bản thân chứ. Anh không dám động tới cô, sợ khiến cho cô thức giấc. Chiếc chăn mỏng được lấy từ phòng đối diện, khẽ đắp lên người cô.
Bất ngờ, chuông điện thoại bàn từ phòng làm việc reo lên,
Anh nhấc điện thoại lên,
"Xin chào."
"Dạ thưa chủ tịch, em xin lỗi, điện thoại chủ tịch không bắt máy nên em gọi vào đây."
Giọng Hà Lăng dần trở nên lạnh lẽo,
"Có chuyện gì?"
"Là chuyện về Zac ạ, em điều tra ra được hắn là tổng tài một công ty lớn ở Mỹ, có vẻ hơi khó để xử lý."
Hà Lăng trở nên cứng rắn hơn,
"Anh theo tôi bao nhiêu năm, chẳng lẽ không học được chút gì sao, vốn định cho anh một tuần. Trong vòng hai ngày, nhất định phải cho công ty tên Zac phá sản. Còn không đừng về gặp tôi nữa."
Nói rồi, Hà Lăng cúp máy. Anh thở dài, lặng lẽ quay người ra đằng sau. Nhưng không ngờ, anh lại thấy Gia Nguyệt đã vứt thẳng chiếc chăn xuống đất,
"Bốp" Âm thanh của cái tát từ tay Gia Nguyệt khiến mặt Hà Lăng đỏ lên.
"Anh, một con quỷ đội lốt người, sao anh có thể hủy hoại một người một cách dễ dàng. Tôi, nhất định sẽ khiến anh không thể thực hiện được. Zac là người vô tôi, anh không cần phải lôi anh ta vào chuyện này."
Bất ngờ, Hà Lăng nắm chặt lấy cổ tay của Gia Nguyệt, đôi mắt lạnh lẽo,
"Người vô tội, quyến rũ người tình của tôi thì được xem là người vô tội, tôi chưa giết là đã may cho hắn lắm rồi. Làm gì có chuyện, tôi tha cho gã trai lẳng lơ như hắn."
"Tôi chính là như vậy. Những thứ là của tôi, nhất định phải của tôi. Bất kỳ kẻ nào dám làm hòn đá cản đường, tôi sẽ khiến kẻ đó khuynh gia bại sản."
"Em, từ giờ trở đi, không được bước chân ra căn nhà này nửa bước. Tôi sẽ sai hai bảo vệ canh cửa, tốt nhất, nên ngoan ngoãn làm người tình của tôi. "
Gia Nguyệt vô cùng tức giận, vốn muốn giật tay ra khỏi Hà Lăng, nhưng tay anh ta quá mạnh, cô không thể làm gì được,
"Anh đừng tưởng, trói buộc thân thể tôi là có thể mua được tình cảm của tôi."
Spoiler
" Cậu không nghĩ mình làm về là hơi quá đáng với cô bé đó sao?"
" Hà Lăng, tao hận mày, tao nhất định phải khiến mày trả giá!"