Quản gia bên đầu run run, không biết trả lời thế nào. Anh tức giận, cúp máy.
Hà Lăng như nổi cơn điên, không để ý đến người bạn chí cốt ở bên cạnh. Đôi bàn tay gân guốc giật mạnh nắm cửa, lao ra khỏi phòng làm việc. Tất cả nhân viên, thư ký bên ngoài đều vô cùng hốt hoảng nhìn thấy tổng tài. Anh như con thú thoát khỏi lồng, dùng tốc độ nhanh nhất, lấy xe khỏi gara, lái như một kẻ bán mạng.
Không ai có thể hiểu được lý do tại sao anh làm vậy. Hà Lăng từ trước đây là một con người trầm tĩnh, lạnh lùng, anh độc đoán nhưng luôn giữ lí trí trong mọi trường hợp. Nhưng ở tại tình cảnh này, anh không thể giữ bình tĩnh được nữa. Đối với con người mà anh yêu thương nhất, lại cố tình muốn bỏ rơi anh, lại có thể gặp nguy hiểm anh không thể nào bình tĩnh được nữa.
” Cậu chủ .. cô chủ … đã đi rồi .. chỉ để lại lá thư này!”
Người quản gia khi thấy Hà Lăng nhanh chóng xuất hiện, vô cùng hoảng hồn. Giọng nói không khỏi ngập ngừng. Thế nhưng Hà Lăng không để ý điều đó, nhanh chóng giật lấy là thư của người quản gia,
“Gửi Hà Lăng,
Tôi, là ai chắc anh cũng biết, xin lỗi, tôi không thể nào chấp nhận hợp đồng. Chúng ta kết thúc tại đây. Anh nên biết, căn nhà anh không thể giam giữ. Tôi sẽ chấp nhận mọi đền bù. Còn về phần đồ đạc của tôi, anh ném đi hay giữ lại, thế nào cũng được. Việc chúng ta yêu nhau, đã là hai năm trước, quan hệ giữa tôi và anh, cứ coi như là chơi bời đi. Tôi biết cả anh và tôi đều không có tình cảm gì với nhau. Nhưng chuyện làm đồ chơi của anh, tôi đây không thể chấp nhận. Tôi tin tưởng với khả năng của tôi, anh đừng mong dùng công ty tôi để uy hiếp.”
Những lời nói vô tình của cô như những cây gai nhọn đâm thẳng vào tim anh. Ai nói anh không có tình cảm với cô. Lá thư bị bóp chặt, như muốn nghiền nát. Đôi bàn tay mất khống chế. giơ lên. thiếu chút nữa nắm lại đấm vào tường.
Thế nhưng, đôi tay của anh đã bị Hoàng Tuấn chặn lại.
****( trang truyendich.com là trang cop truyện không xin phép, chế văn án của tác giả, hi vọng mọi người có thể tẩy chay trang này vì quyền lợi của những tác giả như t và quyền lợi của độc giả)*******
Ban đêm, trong một chiếc taxi, có một cô gái xinh đẹp, gương mặt lạnh ngồi đó cùng với hai người khác, đó là một bác tài xế và một khách qua đường. Không ai biết rằng, hai người đó thực chất đã thông đồng với nhau để đặt bẫy cô gái đó. Và cô gái đó chính là Gia Nguyệt.
Chiếc taxi lặng lẽ lái sai hướng, dần dần đi vào một nơi vắng vẻ. Gia Nguyệt bắt đầu thấy lạ,
“Đây đâu phải là đường tới nhà tôi?”
“À.. đây là đường tắt.”
Gia Nguyệt bắt đầu lo lắng, sợ hãi, liệu mình có bị lừa?
“Xin lỗi! Tôi muốn xuống xe.”
Tên tài xế bắt đầu năn nỉ,
“Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên đi đường tắt, cô đừng xuống.”
Giọng nói của tên tài xế khiến cho Gia Nguyệt ngày càng lo lắng hơn.
“Tôi muốn xuống xe.”
Nhưng chiếc xe vẫn tiếp tục đi. Gia Nguyệt đã bốc khói trên đỉnh đầu. Cô không kiểm soát được, lao lên. Nhưng bất ngờ, thân ảnh nhanh chóng dùng sức đẩy bật ra sau. Súng từ đâu, chĩa vào đầu Gia Nguyệt.
“Nếu mày muốn sống ngoan ngoãn đi theo tao.”
Giờ này Gia Nguyệt đã vô cùng chắc chắn, cô đã bị bắt cóc.
“Các anh muốn tiền phải không? Không sao, tôi có tiền, các anh muốn bao nhiêu trăm triệu, hay tỷ?”
Bất ngờ tên đó quát vào mặt cô,
“Mày! Im, chút tiền của mày sẽ là gì so với tài sản của tên tổng tài kia. Chúng ta không chỉ muốn tiền, chúng ta còn muốn toàn bộ tài sản của hắn và cả cái mạng của hắn.”
“Tốt nhất, không nên mở miệng, ngoan ngoãn theo tao.”
Kẻ lái xe bên kia nở nụ cười đểu giả. Không cần phải đóng kịch nữa, bọn chúng lái xe nhanh dần. Đến một công trình bỏ hoang thì dừng lại. Kẻ chĩa súng ra lệnh cho tên lái xe dừng xe mở cửa. Còn hắn, luồn ra ghế sau, áp giải Gia Nguyệt xuống. Từ trong bóng tối đi ra, có một người đàn ông, mặc áo choàng đen, đội mũ đen đi ra. Dường như chính kẻ đó là lão đại.
Hai tên tiểu tốt nhanh chóng cúi đầu,
“Lão đại, chúng tôi đã bắt người về.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Tốt lắm.”
Gương mặt nhanh chóng lộ ra, chính là Zac. Gia Nguyệt vô cùng tức giận.
” Tôi không ngờ, anh là loại người bỉ ổi, vô liêm sỉ như vậy.”
Thế nhưng Zac mảy may không để ý. Tính cách độc ác của hắn lộ rõ,
“Đánh ngất nó cho ta!”
Bất ngờ, một đòn giáng xuống đầu của Gia Nguyệt, máu rỉ ra từ chỗ bị thương. Gia Nguyệt cảm thấy vô cùng đau đớn. Đôi chân khuỵu xuống, ngã xuống nền đất rét lạnh. Thế nhưng, lý trí của cô vẫn còn. Đôi tay run run chỉ vào mặt Zac, giọng nói đứt nối,
” Con chó giả tạo như anh, tôi thoát ra rồi, anh đừng mong có cuộc sống yên ổn.”
Cho lúc cô sắp ngất đi, cảm giác được bàn tay lạnh ngắt của hắn vuốt ve trên mặt của cô,
“Hà Lăng, tao hận mày, tao nhất định phải khiến mày trả giá. Mày đừng mong tao để cho mày và con tiện nhân này sống yên ổn.”
Spoiler
“Mày nghĩ nhờ ai mà mày có thể trở nên giàu có. Cái công ty giẻ rách của mày, có thể tồn tại mà không có sự bảo hộ của hắn!”
“Con chó si tình như hắn, tao tin hắn thậm chí có thể bỏ mạng vì mày đấy, nhóc ạ.”