~Một đống người giả vờ khóc lóc đau thương.
~Một số thì đến viếng như một nghĩa vụ.
~Một số thì tính toán để đánh đề.
~Một số thì xì xào bàn tán vì sao nó lại chết.
~Cuối cùng rồi sẽ chẳng có ai nhớ đến cái người đã chết ấy nữa!
===ʚîɞSäd's Vämpire'ssʚîɞ===
- Prinz.
Từ trong một căn phòng to âm u mang một màu đen quen thuộc bao phủ tản ra vô số những nỗi căng thẳng đến rung người, chiếc ghế sofa mang một màu đỏ của thứ dung dịch tanh tưởi phía bên trái xuất hiện ra hai thân ảnh nam tính đang cúi người quen thuộc, khuôn mặt của hai chàng trai xinh đẹp lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn phòng mờ mập trông bí ẩn vô cùng. Những giọt mồ hôi lo lắng trên bờ trán đang được mái tóc che khuất kia không ngừng chậm rãi lăn dài xuống hai bên thái dương đến ướt đẫm, thời gian từng phút từng giây lại trôi qua, hai người con trai đó từ lúc nào đã quay lại, ngồi xuống vị trí ghế của mình mà nghiêm túc nhìn về phía chàng thanh niên đang đứng ở cánh cửa sắt đằng xa kia.
Mà phía bên Kì Nam, anh chỉ lẳng lặng đảo đôi con ngươi lạnh lẽo của mình mà nhìn xung quanh căn phòng, nhận thấy sự sợ hãi lo lắng toát ra không ngừng từ hai người con trai vừa mới chào mình ngồi ở chiếc sofa kia, đôi môi quyến rũ của anh lại cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo đáng sợ. Nhấc đôi chân bước về phía một chiếc bàn lớn dành cho Prinz ở đằng sau bộ sofa nóng rực đỏ chói kia, anh cong người bình thản mà dựa vào ghế nhắm mắt lại nhàn nhạt cất âm giọng lãnh khốc quen thuộc của mình lên.
- Nói.
Tiếng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ vừa mới được vang lên trong cái không gian tràn đầy sự lo lắng thì càng làm cho hai chàng trai tuyệt mỹ kia run sợ, như vậy nhưng mà cư nhiên vẫn quét bỏ nỗi lo lắng đang đong đầy sang một bên mà trả lời.
- Prinz, cậu... có thể bỏ qua được không? Tôi và Nguyên Lâm đã lỡ để lão Thành chết.
Âm điệu nam tính run run mà mập mờ trong câu nói nhẹ nhàng vang lên giữa căn phòng u tối đầy những nỗi đáng sợ, chàng trai đó nhăn khuôn mặt lại khó chịu cất giọng vang, đầu hơi run run lắc lắc mà cúi xuống để mái tóc xập xòa quyến rũ thập phần.
- Tại sao không tham gia Dcula như lời tôi nói, Bách Minh?
Bỏ qua câu trả lời báo cáo đầy run sợ kia, Kì Nam không quan tâm mà bâng quơ thốt ra vài chữ, trong câu nói chứa muôn phần những ý tứ đe dọa làm người nghe kinh hãi không kém, theo thời gian trôi đi, anh đột nhiên mở đôi mắt mê hoặc của mình ra, những ánh nhìn thâm trầm lạnh lẽo mà nguy hiểm cư nhiên cứ bắn thẳng vào người một chàng trai có tên là Bách Minh đang ngồi sofa phía dưới kia.
Cơ thể Bách Minh ngồi phía dưới mà run bần bật lên theo từng đợt. Cảm giác lạnh lẽo như cõi âm truyền về từ sống lưng phía sau khiến cậu kinh hãi. Càng kinh hãi hơn là câu nói tràn đầy lãnh khí của Kì Nam, ngước khuôn mặt nam tính hoàn hảo của mình lên mà đối diện với những đường nét yêu nghiệt trên cơ thể của người con trai cao cao tại thượng kia, Bách Minh gào thét trong lòng, tại sao cậu lại là "nô lệ" dưới quyền của cái tên này chứ. Sẽ có ngày cậu giết chết "Prinz" cho xem, chỉ có điều... tất cả chỉ là ảo tưởng thôi. Khóe môi của cậu giật giật, ánh mắt của Kì Nam hiện tại là đang muốn hù dọa hay là muốn giết chết cậu trực diện đây? Dù thế nào thì tương lai chắc cậu cũng sẽ bị áp lực mà có giấy báo tử gửi về mất a.
Không gian dần dần lại trầm xuống trong bầu không khí nặng nề ảm đạm, Bách Minh đang hé mở đôi cung khẩu của mình ra định trả lời câu hỏi Kì Nam thì bỗng dưng một giọng nói thứ ba từ lâu không hề xuất hiện lại nồng đậm vang lên cả một căn phòng làm cho Bách Minh bất ngờ đến cứng người lại.
- Là do tôi.
(Còn tiếp)
- Cho Sad sorry chap ngắn nha >