2 ...
3 ...
"Ngắt điện"
Ngay lập tức sau hai từ ngắn gọn, toàn bộ khu vực của khách sạn Lục Hạc liền đồng loạt vang lên một tiếng "Phựt". Tất cả các phòng óc, thiết bị điện đều bị ngắt hết.
Toàn bộ rơi vào một mảng bóng đêm tĩnh mịch. Hòa lẫn không còn nhận ra đâu là khách sạn chói lóa khi nãy. Nhân viên khách sạn bỗng hoảng hốt, vội vàng chạy đi kiểm tra, sữa chữa. Rõ ràng là một khách sạn lớn như vậy, đâu phải mất điện là có thể mất.
Trên sâu thượng tòa nhà 91, chàng trai cong môi cười nhẹ, ánh mắt bình thản khẽ nheo lại nhắm ... tay bóp còi.
Từng giây ... từng giây lại lặng lẽ trôi qua ...
Một tiếng "đùng" như sấm sét chợt nổ ra xé toạt màn đêm thanh tĩnh. Viên đạn lao như tên bắn, hướng thẳng về phía Lâm Á Kỳ đang sợ hãi vì bóng tối.
"Choang ... rắc rắc ..." Cửa kính thủy tinh trong suốt bỗng bị bắn vỡ tan, những mảnh thủy tinh vụn vỡ bay tung tóe. Mọi người trong hội trường nghe tiếng súng, vội vàng hét lên chui xuống gầm bàn. Có người lại hoảng hốt chạy trốn.
"Á! Có chuyệm gì vậy?"
"A, cứu, có súng, ở đây có người nỗ súng"
"Nhanh kêu nhân viên lên đây, cứu tôi với"
... Hàng loạt tiếng la hét hoảng sợ vô cùng chói tai vang lên. Một mảnh hỗn độn đang diễn ra trong bóng đêm sâu thẳm. Cả khách sạn Lục Hạc bỗng chốc đầy những âm thanh la hét.
Rầm ... Rầm ...
Giờ phút này, Lâm Á Kỳ hoảng sợ ôm lấy hai bã vai đang run rẩy khóc thét lên. Tâm trí hoảng loạn không ngừng kêu mớ gọi tên anh: "Nam, cứu em, Nam, đưa em ra khỏi đây". Nơi đây thật đáng sợ, cô không thấy gì cả. Không thấy ai cả. Chỉ nghe thấy tiếng khóc, la hét đầy thảm thương như dưới địa ngục. Người cô run bần bật, hai gò má trằng bệch đầy rẫy nước mắt. Giây phút viên đạn tử thần đang lao tới. Chợt trong bóng đêm, một bóng đen xẹt qua nhanh như chớp. Nháy mắt ôm cả cơ thể cô lăn ngã xuống nền hội trường cố gắng né viên đạn.
"Rầm"
"Á" Những tiếng hét đồng loạt lại vang ầm lên, âm giọng đầy sự hãi.
"Ai, ai vậy ?" Lâm Á Kỳ không ngừng run rẩy cơ thể, giờ phút này chính cô cũng không ngừng hoảng loạn, cô nức nở khóc lên. Muốn tìm mọi người nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng la cùng với một bóng đêm tối thui không chút ánh sáng. Chỉ biết hiện giờ, một mùi hương quen thuộc đang vây quẩn lấy cô. Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ? Phải Kì Nam không ? Phải anh không ?
Kì Nam ôm tiểu búp bê nào đó trong lòng, anh cảm nhận được từng cái run nhẹ của bàn tay cô. Làn môi nhẹ nhàng lướt lên chóp mũi cô nhẹ bâng thều thào nhỏ: "Là tôi..." ngập ngừng một chút, anh lại tiếp tục: "... đừng sợ". Có anh ở đây rồi, anh bảo hộ cho cô. Mọi thứ cô không cần phải bận tâm.
Phút chốc, thế giới này dường như chưa từng tồn tại. Những tiếng la hét dường như không còn truyền vào thính giác cô nữa. Cô chỉ nghe thấy giọng nói đầy trầm ấm tự tin của anh 'Là tôi, đừng sợ'
Lâm Á Kỳ vỡ òa, nháy mắt cô quên tất cả mọi chuyện, níu lấy vạt áo của anh mà thút thít như con mèo nhỏ.
Trong tiếng thút thít của cô, bỗng một tiếng "Đùng" lớn lại tiếp tục vang vọng lên. "Choang", từng cửa kính vỡ ra từng mảnh. Những tiếng la chói tai lại tiếp tục lồng vào nhau. Tạo thành một bảng hòa tấu đặc sắc.
"Khốn kiếp" Người đàn ông trung niên bặm môi nhìn vào màn hình camera thốt lên tiếng hung ác. Ông ta cầm cây gậy quăng vào bọn vệ sĩ đang đứng canh ở cửa như trút giận, hung hăng cầm bộ đàm lên hét lớn: "Dừng lại, dừng lại ngay".
"Cái gì?" Chàng trai tức giận nghiến răng tháo kính ra, bỏ cây súng xuống khỏi lang cang. Hầm hừ nói tiếp: "Bọn đó đang hoảng loạn". Đang thời khắc quan trọng, kêu dừng là dừng thế nào, lão già chết tiệt.
"Dẹp, dẹp mau, người của thằng nhóc đó đang lên, mày không muốn bị Reigh bắt thì trốn nhanh, khốn kiếp mà". Nói xong, ông ta liền tức giận ném mạnh bộ đàm vào tường khiến vỡ ra tan nát ra. Ánh mắt hung tợn nhìn thẳng vào màn hình camera đang chiếu, bên trong là hai hàng vệ sĩ chạy gấp rút trên hàng lang. Đi đầu còn có một người con trai - Bách Minh.
Xẹt ~
"Shit" Chàng trai nghiến răng căm phẫn ném bộ đàm đi, sau đó cũng nhanh chóng tháo súng bỏ vào vali rồi liền cầm nó chạy theo đường cầu thang đi xuống muốn rời khỏi tòa nhà 91.
Kì Nam hơi nhíu mày lại, anh nhẹ nhàng ôm cô đứng lên. Ánh mắt sắc bén trong màn đêm tựa như mắt cú mèo. Sáng lóa như ngọc lưu ly. Sắc bén như dao găm. Anh khẽ câu môi lên nhắc nhở cô: "Buông áo tôi ra, chúng ta về nhà".
Cô nheo mi mượn ánh trăng đáng thương nhìn khuôn mặt của anh, tự dưng buồn bã bỏ tay ra. Cô không biết tại sao anh kịp lúc ở đây để giúp cô ? Nhưng quả thật, cô rất cảm động. Ở trong vòng tay của anh rất ấm, tựa như mùa hè cũng ấm. Cũng không biết anh cứu cô là cố tình hay trùng hợp ? Nếu là cố tình, vậy anh quan tâm cô thật sao ?
Lâm Á Kỳ bỗng dưng lại rơi nước mắt lắc mạnh đầu. Cô điên thật rồi. Cô vì anh mà điên thật rồi.
Mà hành động của cô từ đầu tới cuối đều bị anh thu vào trong mắt mình. Anh đau lòng xiếc chặt người cô lại như sợ mất mác thứ gì đó, cứ nghĩ là cô vẫn còn sợ. Một xíu nữa thôi, xíu nữa thì tiểu búp bê của anh đã bị người ta hãm hại rồi.
Lâm Á Kỳ đâu biết được rằng, mới vừa rồi tử thần đã xém đoạt mạng cô đi.
(Cũng may bị trật =))))
Thoáng cái, Kì Nam đã đưa Lâm Á Kỳ rời khỏi khách sạn. Cô đã ngủ thiếp đi. Anh đưa cô lên xe, lại thấy có gì đó không đúng. Quyết định ôm cô ngồi ở ghế sau, để cô tựa vào ngực mình mà ngủ. Bảo nhân viên khách sạn láy xe thay.
Xe bắt đầu chuyển bánh chạy đi, bỏ cả một 'sân khấu' hỗn độn phía sau lưng. Trên xe, Kì Nam ôm 'cái gối' nhỏ nào đó đang ngủ ngon lành. Thỉnh thoảng còn mấp máy môi nói gì đó.
(Còn tiếp)
Sad - Vừa thi xong nè -.- dạo này bỏ bê fic quá, mb đừng bơ nhé ! Mệt lắm :))