Tư Ngôn có chút kỳ quái vì sao Kỳ Dục lại hỏi điều này, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Hồi nhỏ em sống ở nước Y, ở đó, em được gọi là Shirley, có chuyện gì sao?”.
“Từ lúc sinh ra cô luôn ở nước Y?”
Tư Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ, dường như nghĩ đến điều gì đó:, “Em cũng không rõ lắm, vì hồi nhỏ có làm một phẫu thuật không nhỏ, cho nên những sự việc khi nhỏ em đều không nhớ rõ lắm”. Cô còn chỉ chỉ vào ngực: “Ở đây, em phẫu thuật tim.”.
Kỳ Dục bị lời nói của cô làm cho hồ đồ rồi, dựa vào những tin tức này, anh căn bản không thể có bất cứ chứng cứ nào chứng minh Tư Ngôn là A Sênh, hơn nữa, theo anh biết, A Sênh không hề có vấn đề về tim.
“Sao vậy?” Tư Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, “Có việc gì sao?”.
Kỳ Dục lắc đầu, không nói gì.
Tư Ngôn bĩu bĩu môi, trong lòng ấm ức khó chịu, liền lải nhải: “Có điều em từng đến thành phố Tân Hải, trước đây ở nước Y, luôn bị họ quản, em liền bỏ nhà đi, nhưng chưa được bao lâu lại bị bắt quay lại”. Cô thấy Kỳ Dục vẫn không nói gì, bèn đưa tay kéo góc áo anh: “Này, anh cũng nói một câu đi”.
Kỳ Dục bỗng nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tư Ngôn nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi”. Nói rồi quay người đi về phía phòng ngủ.
Tư Ngôn vừa định đi cùng, nhưng Kỳ Dục lại đưa cho một cái chăn: “Chăn này cho cô, cô ngủ trên sofa”. Tư Ngôn rầu rĩ nhận chăn, ôm chăn đến sofa, ai thán một câu rồi ngã xuống, cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí phải tiếp tục nỗ lực!
Có lẽ do trước khi đi ngủ uống chút nước, đến nửa đêm, Tư ngôn ôm bụng bò dậy từ sô pha, mơ mơ hồ hồ chạy vào trong toilet. Sau khi giải quyết được vấn đề nội bộ cô khi khoan khoái đi ra nhưng lại không cẩn thận va vào một người.
Một cốc nước lạnh bất thình lình đổ lên vạt áo trước của Tư Ngôn, ướt một mảng lớn, Tư Ngôn thần trí mơ màng cuối cùng cũng tỉnh táo, cô ngẩn ra ngốc nghếch nhìn ngực mình cảnh xuân lộ ra, hét lên một tiếng, tay ôm trước ngực, nhanh chóng quay người bỏ đi. “Anh, anh làm gì vậy?” Kỳ Dục vốn đi ra uống nước, không ngờ đúng lúc va phải Tư Ngôn đi từ toilet ra, cốc nước lạnh không may đổ lên vạt áo trước của cô, áo sơmi của cô vì mặc đi ngủ nên có chút xộc xệch, toàn bộ phần ngực lộ ra trước mắt Kỳ Dục, khiến anh thoáng thất thần.
Vốn có chút buồn ngủ giờ thì hoàn toàn tỉnh táo, nhìn bóng hình mảnh khảnh trước mặt, anh khẽ cười khổ: “Xin lỗi, cô không sao chứ?”.
“Thực ra… cũng không… không sao.” Tư Ngôn giấu đầu vào trong cánh tay, buồn bực nói.
Kỳ Dục thở dài, quay người đi vào phòng ngủ rồi lại cầm ra một chiếc áo sơmi, lay lay vai cô: “Thay áo đi”.
Tư Ngôn vẫn cúi đầu, quay người, đưa tay ra, mò mò nắm lấy chiếc áo sơmi, luống cuống không nhìn đường một lần nữa chạy vào toilet.
Nửa đêm về sáng cuối cùng cũng bình yên vô sự trôi đi, có điều Tư Ngôn lại không tài nào ngủ nổi, mới sáng sớm đã dậy ra ngoài mua bữa đồ ăn sáng, ngồi bên bàn ăn đợi Kỳ Dục xuất hiện.
Kỳ Dục mở cửa phòng ngủ, chợt nhìn thấy bữa sáng trên bàn ăn, hơi sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại: “Cảm ơn”. Anh thoáng hiện vẻ không tự nhiên nói, sau đó ngồi xuống đối diện Tư Ngôn.
“Em không biết anh thích ăn gì”, Tư Ngôn chỉ một loạt đồ ăn trên bàn, “cho nên mỗi thứ mua một ít, anh xem, bánh bao hấp, bánh mì, sữa, nước hoa quả, anh thích thứ gì?”. Cô tràn đầy hy vọng hỏi.
“Tôi không kén ăn.”
“Ồ.” Tư Ngôn lên tiếng trả lời theo, cười cầm đũa gắp một chiếc bánh bao nhỏ, “Em vừa trộm ăn trước một cái, nóng hôi hổi, đặc biệt ngon. Khi em bỏ nhà đến đây, liền ăn cái này, sau đó trở về, ngày ngày đều nghĩ muốn quay trở lại ăn bánh bao.”
Kỳ Dục khẽ nhếch khóe môi, gắp chiếc bánh cho vào miệng, Tư Ngôn cười, cũng tự gắp một cái cho vào miệng mình, kết quả là bị dầu ở trong bánh làm cho bỏng, mở to miệng thổi phù phù, mặc dù, trong phòng đâu có nóng như vậy.
Khi Tư Ngôn về nhà khó tránh khỏi bị Tư Niên nói vài câu, cô sống chết bảo đảm không có lần sau mới làm yên lòng lão đầu tử. Vì lý do cá nhân, Kỳ Dục đã mấy ngày liền không xuất hiện, hôm nay vừa may có một buổi biểu diễn được sắp xếp từ trước, Tư Ngôn vui sướng cùng với mấy người đồng nghiệp đi ra hậu đài.
Kỳ Dục không ngờ, vì người tạo hình trang điểm không đủ, Tư Ngôn bị kéo đến tạo hình trang điểm cho một nữ sinh vô cùng trong sáng. “Ồ, đừng hóa trang tôi quá già đấy.” Người đó mắt híp lại, có chút kiêu ngạo nói.
Tư Ngôn chu miệng, có chút không thích người này, nhưng cô vẫn gật đầu trả lời: “Ừ, được”. Đang làm tóc cho người đó, nghe thấy tiếng A Lâm ở bên cạnh nói với Thái Cẩn: “Chị Thái, nghe nói Tư Thiều muốn quay lại? Cô ta đã hơn bốn mươi rồi, sao nhìn vẫn trẻ như vậy”.
“Ồ, hình như vậy, nghe nói cô ta muốn quay lại diễn Trượng kiếm.”
“Trượng kiếm? Không phải nói là Kỳ Dục sẽ diễn sao?” A Lâm tỏ rõ sự hưng phấn. “A, nói đến vấn đề này tôi bỗng nhiên nhớ đến một việc, tôi luôn cảm thấy Tư Thiều và Kỳ Dục hơi giống nhau, cô nói có đúng không?”
“Có đúng không?” Thái Cẩn khẽ cười, “Đây là việc của làng giải trí ai mà biết được”.
Tư Ngôn nghe họ nói chuyện, trong lòng có chút buồn rầu không vui, không cẩn thận hơi mạnh tay, người kia kêu lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn vang lên trong phòng hóa trang: “Cô làm gì vậy? Muốn dứt hết tóc của tôi sao?”.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Đúng là lỗi của Tư Ngôn, nên cô lúng túng xin lỗi.
Thái Cẩn liếc xéo cô: “Làm bên khinh bên trọng”.
Tiếng A Lâm nho nhỏ truyền đến bên tai Tư Ngôn: “Đây không phải là nữ phụ trong Trượng kiếm Cảnh Dao sao?”.
Cảnh Dao tức giận đứng dậy, liếc mắt nhìn Tư Ngôn: “Cô có phải là cố ý?”.
“Xin lỗi, tôi không cẩn thận.”
“Hừ.” Cảnh Ngọc hừ lạnh một tiếng. “Tôi nhìn thấy cô chính là cố ý.”
Trên khuôn mặt thuần khiết hiện rõ sự tức giận có phần khiến người ta khó có thể mà chấp nhận, Tư Ngôn há miệng không biết phải nói gì, may thay người quản lý của Cảnh Dao bước tới, trấn an cô ta mấy câu, lúc đó mới coi như cho qua sự việc này.
Khi đến lượt Cảnh Dao lên diễn, A Lâm bước đến bên Tư Ngôn thì thầm vào tai: “Tư Ngôn, cô có cảm thấy con người Cảnh Dao nhìn có vẻ rất thuần khiết?”. Tư Ngôn gật gật đầu, điều này mọi người đều có thể nhìn thấy rõ.
A Lâm khẽ cười: “Cô ta ấy, trong giới tính khí có tiếng không được tốt, biểu hiện bề ngoài đều là lừa mắt thiên hạ, nói cho cô biết, tôi thấy cô ta gần đây tính khí càng tệ, khả năng là do vai nữ chính trong Trượng kiếm bị Lạc Vũ Nghiên chiếm, cô ta chỉ thừa lại vai phụ”.
Bộ phim Trượng kiếm Tư Ngôn biết, là bộ phim tiếp theo mà Kỳ Dục tham gia, Tư Thiều cũng sẽ trở về nhận một vai trong đó, mặc dù chỉ là khách mời, nhưng phân cảnh không ít, việc tranh vai nữ chính khiến mọi người quan tâm.
Trượng kiếm là một bộ phim võ hiệp, Kỳ Dục vào vai một vị kiếm khách lạnh lùng hành tẩu trên giang hồ, vô tình, rất phù hợp với hình tượng của anh. Nhưng vai nữ chính Tư Ngôn thật không hiểu rõ lắm, chỉ biết dường như có hai người tranh nhau muốn đoạt vai đó, hóa ra là Cảnh Dao với Lạc Vũ Nghiên sao.
A Lâm nói tiếp: “Vai nữ chính cũng là một nữ kiếm khách có chút khí khái của kẻ anh hùng, theo đó vì hình ảnh của Cảnh Dao quá thuần khiết, không hợp với hình tượng nhân vật, kết quả là bị loại, cô làm mọi cách rồi nhưng không được, cuối cùng cô ta chỉ nhận được một vai phụ”.
Trong lòng Tư Ngôn thật muốn than một tiếng, chuyện của giới giải trí quả phức tạp, lúc cô muốn làm người tạo hình chỉ là hứng thú của bản thân, lại thêm liên quan đến cha mẹ mới tính đến việc vào Hoa Tinh, không ngờ lại xảy ra nhiều việc như vậy, nếu nơi này không phải là có Kỳ Dục, nói không chừng cô cũng không muốn nữa.
“Nói đến mới nhớ”, A Lâm dường như nghĩ đdến việc gì đó, liền nói, “cô và Tư Thiều có cùng họ Tư”.
Tư Ngôn có chút xấu hổ, vừa định nói gì đó thì nghe thấy một âm thanh truyền đến: “Nói với cô ta sao mà nhiều thế?” Thái Cẩn bước đến lạnh lùng nhìn A Lâm, “Không muốn làm nữa sao?” A Lâm ngượng ngùng cười, nhìn Tư Ngôn nháy nháy mắt rồi mới rời đi.
Thái Cẩn hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ không kiên nhẫn: “Mặc dù không biết đằng sau cô là ai, nhưng nếu làm không tốt việc của mình, thì cũng không thể tiếp tục tồn tại ở Hoa Tinh”.
“Tôi hiểu.” Tư Ngôn kìm nén sự tức giận trong lòng, trả lời.
Kỳ Dục đến hơi muộn, Tư Ngôn vừa giúp anh trang điểm xong, anh liền vội vàng lên sân khấu, Tư Ngôn đến một câu cũng không kịp nói với anh, nhìn bóng dáng anh, cô bất giác khẽ thở dài.
Buổi tối Tư Nngôn về nhà, thấy Tư Niên chưa ngủ, liền khoác lấy cánh tay ông, hỏi: “Tư Thiều muốn quay về sao?”.
Tư Niên cười: “Sao thế? Nhớ mẹ à?”.
“Một chút.” Tư Ngôn nói. “Hôm nay nghe nói bà ấy muốn quay về đóng phim. Không ngờ Chung Tấn Sở giấu bà ta lâu như vậy, cuối cùng cũng cam lòng cho bà ta xuất hiện đóng phim, cháu được mở rộng tầm mắt rồi!”
Tư Niên đưa tay véo véo đầu mũi cô, giả vờ quát lên: “Đừng có mà không biết lớn nhỏ trên dưới, đó là bố mẹ cháu”.
Tư Ngôn chu môi: “Cháu từ nhỏ đến lớn đều gọi họ như vậy”.
“Giỏi, giỏi, giỏi, ông không nói lại được với cháu.” Tư Niên lắc đầu bật cười. “Mau đi ngủ sớm đi, A Thiều có lẽ mấy hôm nữa quay về, đợi mẹ quay về, đừng có giống đêm hôm trước không quay về nhà, biết chưa?”
“Cháu biết rồi.” Tư Ngôn nói. “Đợi Tư Thiều quay về, cháu nhất định làm một đứa trẻ ngoan!”
Tư Ngôn có chút kỳ quái vì sao Kỳ Dục lại hỏi điều này, nhưng cô vẫn thành thật trả lời: “Hồi nhỏ em sống ở nước Y, ở đó, em được gọi là Shirley, có chuyện gì sao?”.
“Từ lúc sinh ra cô luôn ở nước Y?”
Tư Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ, dường như nghĩ đến điều gì đó:, “Em cũng không rõ lắm, vì hồi nhỏ có làm một phẫu thuật không nhỏ, cho nên những sự việc khi nhỏ em đều không nhớ rõ lắm”. Cô còn chỉ chỉ vào ngực: “Ở đây, em phẫu thuật tim.”.
Kỳ Dục bị lời nói của cô làm cho hồ đồ rồi, dựa vào những tin tức này, anh căn bản không thể có bất cứ chứng cứ nào chứng minh Tư Ngôn là A Sênh, hơn nữa, theo anh biết, A Sênh không hề có vấn đề về tim.
“Sao vậy?” Tư Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, “Có việc gì sao?”.
Kỳ Dục lắc đầu, không nói gì.
Tư Ngôn bĩu bĩu môi, trong lòng ấm ức khó chịu, liền lải nhải: “Có điều em từng đến thành phố Tân Hải, trước đây ở nước Y, luôn bị họ quản, em liền bỏ nhà đi, nhưng chưa được bao lâu lại bị bắt quay lại”. Cô thấy Kỳ Dục vẫn không nói gì, bèn đưa tay kéo góc áo anh: “Này, anh cũng nói một câu đi”.
Kỳ Dục bỗng nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tư Ngôn nói: “Không còn sớm nữa, ngủ đi”. Nói rồi quay người đi về phía phòng ngủ.
Tư Ngôn vừa định đi cùng, nhưng Kỳ Dục lại đưa cho một cái chăn: “Chăn này cho cô, cô ngủ trên sofa”. Tư Ngôn rầu rĩ nhận chăn, ôm chăn đến sofa, ai thán một câu rồi ngã xuống, cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí phải tiếp tục nỗ lực!
Có lẽ do trước khi đi ngủ uống chút nước, đến nửa đêm, Tư ngôn ôm bụng bò dậy từ sô pha, mơ mơ hồ hồ chạy vào trong toilet. Sau khi giải quyết được vấn đề nội bộ cô khi khoan khoái đi ra nhưng lại không cẩn thận va vào một người.
Một cốc nước lạnh bất thình lình đổ lên vạt áo trước của Tư Ngôn, ướt một mảng lớn, Tư Ngôn thần trí mơ màng cuối cùng cũng tỉnh táo, cô ngẩn ra ngốc nghếch nhìn ngực mình cảnh xuân lộ ra, hét lên một tiếng, tay ôm trước ngực, nhanh chóng quay người bỏ đi. “Anh, anh làm gì vậy?” Kỳ Dục vốn đi ra uống nước, không ngờ đúng lúc va phải Tư Ngôn đi từ toilet ra, cốc nước lạnh không may đổ lên vạt áo trước của cô, áo sơmi của cô vì mặc đi ngủ nên có chút xộc xệch, toàn bộ phần ngực lộ ra trước mắt Kỳ Dục, khiến anh thoáng thất thần.
Vốn có chút buồn ngủ giờ thì hoàn toàn tỉnh táo, nhìn bóng hình mảnh khảnh trước mặt, anh khẽ cười khổ: “Xin lỗi, cô không sao chứ?”.
“Thực ra… cũng không… không sao.” Tư Ngôn giấu đầu vào trong cánh tay, buồn bực nói.
Kỳ Dục thở dài, quay người đi vào phòng ngủ rồi lại cầm ra một chiếc áo sơmi, lay lay vai cô: “Thay áo đi”.
Tư Ngôn vẫn cúi đầu, quay người, đưa tay ra, mò mò nắm lấy chiếc áo sơmi, luống cuống không nhìn đường một lần nữa chạy vào toilet.
Nửa đêm về sáng cuối cùng cũng bình yên vô sự trôi đi, có điều Tư Ngôn lại không tài nào ngủ nổi, mới sáng sớm đã dậy ra ngoài mua bữa đồ ăn sáng, ngồi bên bàn ăn đợi Kỳ Dục xuất hiện.
Kỳ Dục mở cửa phòng ngủ, chợt nhìn thấy bữa sáng trên bàn ăn, hơi sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại: “Cảm ơn”. Anh thoáng hiện vẻ không tự nhiên nói, sau đó ngồi xuống đối diện Tư Ngôn.
“Em không biết anh thích ăn gì”, Tư Ngôn chỉ một loạt đồ ăn trên bàn, “cho nên mỗi thứ mua một ít, anh xem, bánh bao hấp, bánh mì, sữa, nước hoa quả, anh thích thứ gì?”. Cô tràn đầy hy vọng hỏi.
“Tôi không kén ăn.”
“Ồ.” Tư Ngôn lên tiếng trả lời theo, cười cầm đũa gắp một chiếc bánh bao nhỏ, “Em vừa trộm ăn trước một cái, nóng hôi hổi, đặc biệt ngon. Khi em bỏ nhà đến đây, liền ăn cái này, sau đó trở về, ngày ngày đều nghĩ muốn quay trở lại ăn bánh bao.”
Kỳ Dục khẽ nhếch khóe môi, gắp chiếc bánh cho vào miệng, Tư Ngôn cười, cũng tự gắp một cái cho vào miệng mình, kết quả là bị dầu ở trong bánh làm cho bỏng, mở to miệng thổi phù phù, mặc dù, trong phòng đâu có nóng như vậy.
Khi Tư Ngôn về nhà khó tránh khỏi bị Tư Niên nói vài câu, cô sống chết bảo đảm không có lần sau mới làm yên lòng lão đầu tử. Vì lý do cá nhân, Kỳ Dục đã mấy ngày liền không xuất hiện, hôm nay vừa may có một buổi biểu diễn được sắp xếp từ trước, Tư Ngôn vui sướng cùng với mấy người đồng nghiệp đi ra hậu đài.
Kỳ Dục không ngờ, vì người tạo hình trang điểm không đủ, Tư Ngôn bị kéo đến tạo hình trang điểm cho một nữ sinh vô cùng trong sáng. “Ồ, đừng hóa trang tôi quá già đấy.” Người đó mắt híp lại, có chút kiêu ngạo nói.
Tư Ngôn chu miệng, có chút không thích người này, nhưng cô vẫn gật đầu trả lời: “Ừ, được”. Đang làm tóc cho người đó, nghe thấy tiếng A Lâm ở bên cạnh nói với Thái Cẩn: “Chị Thái, nghe nói Tư Thiều muốn quay lại? Cô ta đã hơn bốn mươi rồi, sao nhìn vẫn trẻ như vậy”.
“Ồ, hình như vậy, nghe nói cô ta muốn quay lại diễn Trượng kiếm.”
“Trượng kiếm? Không phải nói là Kỳ Dục sẽ diễn sao?” A Lâm tỏ rõ sự hưng phấn. “A, nói đến vấn đề này tôi bỗng nhiên nhớ đến một việc, tôi luôn cảm thấy Tư Thiều và Kỳ Dục hơi giống nhau, cô nói có đúng không?”
“Có đúng không?” Thái Cẩn khẽ cười, “Đây là việc của làng giải trí ai mà biết được”.
Tư Ngôn nghe họ nói chuyện, trong lòng có chút buồn rầu không vui, không cẩn thận hơi mạnh tay, người kia kêu lên một tiếng, âm thanh sắc nhọn vang lên trong phòng hóa trang: “Cô làm gì vậy? Muốn dứt hết tóc của tôi sao?”.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Đúng là lỗi của Tư Ngôn, nên cô lúng túng xin lỗi.
Thái Cẩn liếc xéo cô: “Làm bên khinh bên trọng”.
Tiếng A Lâm nho nhỏ truyền đến bên tai Tư Ngôn: “Đây không phải là nữ phụ trong Trượng kiếm Cảnh Dao sao?”.
Cảnh Dao tức giận đứng dậy, liếc mắt nhìn Tư Ngôn: “Cô có phải là cố ý?”.
“Xin lỗi, tôi không cẩn thận.”
“Hừ.” Cảnh Ngọc hừ lạnh một tiếng. “Tôi nhìn thấy cô chính là cố ý.”
Trên khuôn mặt thuần khiết hiện rõ sự tức giận có phần khiến người ta khó có thể mà chấp nhận, Tư Ngôn há miệng không biết phải nói gì, may thay người quản lý của Cảnh Dao bước tới, trấn an cô ta mấy câu, lúc đó mới coi như cho qua sự việc này.
Khi đến lượt Cảnh Dao lên diễn, A Lâm bước đến bên Tư Ngôn thì thầm vào tai: “Tư Ngôn, cô có cảm thấy con người Cảnh Dao nhìn có vẻ rất thuần khiết?”. Tư Ngôn gật gật đầu, điều này mọi người đều có thể nhìn thấy rõ.
A Lâm khẽ cười: “Cô ta ấy, trong giới tính khí có tiếng không được tốt, biểu hiện bề ngoài đều là lừa mắt thiên hạ, nói cho cô biết, tôi thấy cô ta gần đây tính khí càng tệ, khả năng là do vai nữ chính trong Trượng kiếm bị Lạc Vũ Nghiên chiếm, cô ta chỉ thừa lại vai phụ”.
Bộ phim Trượng kiếm Tư Ngôn biết, là bộ phim tiếp theo mà Kỳ Dục tham gia, Tư Thiều cũng sẽ trở về nhận một vai trong đó, mặc dù chỉ là khách mời, nhưng phân cảnh không ít, việc tranh vai nữ chính khiến mọi người quan tâm.
Trượng kiếm là một bộ phim võ hiệp, Kỳ Dục vào vai một vị kiếm khách lạnh lùng hành tẩu trên giang hồ, vô tình, rất phù hợp với hình tượng của anh. Nhưng vai nữ chính Tư Ngôn thật không hiểu rõ lắm, chỉ biết dường như có hai người tranh nhau muốn đoạt vai đó, hóa ra là Cảnh Dao với Lạc Vũ Nghiên sao.
A Lâm nói tiếp: “Vai nữ chính cũng là một nữ kiếm khách có chút khí khái của kẻ anh hùng, theo đó vì hình ảnh của Cảnh Dao quá thuần khiết, không hợp với hình tượng nhân vật, kết quả là bị loại, cô làm mọi cách rồi nhưng không được, cuối cùng cô ta chỉ nhận được một vai phụ”.
Trong lòng Tư Ngôn thật muốn than một tiếng, chuyện của giới giải trí quả phức tạp, lúc cô muốn làm người tạo hình chỉ là hứng thú của bản thân, lại thêm liên quan đến cha mẹ mới tính đến việc vào Hoa Tinh, không ngờ lại xảy ra nhiều việc như vậy, nếu nơi này không phải là có Kỳ Dục, nói không chừng cô cũng không muốn nữa.
“Nói đến mới nhớ”, A Lâm dường như nghĩ đdến việc gì đó, liền nói, “cô và Tư Thiều có cùng họ Tư”.
Tư Ngôn có chút xấu hổ, vừa định nói gì đó thì nghe thấy một âm thanh truyền đến: “Nói với cô ta sao mà nhiều thế?” Thái Cẩn bước đến lạnh lùng nhìn A Lâm, “Không muốn làm nữa sao?” A Lâm ngượng ngùng cười, nhìn Tư Ngôn nháy nháy mắt rồi mới rời đi.
Thái Cẩn hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ không kiên nhẫn: “Mặc dù không biết đằng sau cô là ai, nhưng nếu làm không tốt việc của mình, thì cũng không thể tiếp tục tồn tại ở Hoa Tinh”.
“Tôi hiểu.” Tư Ngôn kìm nén sự tức giận trong lòng, trả lời.
Kỳ Dục đến hơi muộn, Tư Ngôn vừa giúp anh trang điểm xong, anh liền vội vàng lên sân khấu, Tư Ngôn đến một câu cũng không kịp nói với anh, nhìn bóng dáng anh, cô bất giác khẽ thở dài.
Buổi tối Tư Nngôn về nhà, thấy Tư Niên chưa ngủ, liền khoác lấy cánh tay ông, hỏi: “Tư Thiều muốn quay về sao?”.
Tư Niên cười: “Sao thế? Nhớ mẹ à?”.
“Một chút.” Tư Ngôn nói. “Hôm nay nghe nói bà ấy muốn quay về đóng phim. Không ngờ Chung Tấn Sở giấu bà ta lâu như vậy, cuối cùng cũng cam lòng cho bà ta xuất hiện đóng phim, cháu được mở rộng tầm mắt rồi!”
Tư Niên đưa tay véo véo đầu mũi cô, giả vờ quát lên: “Đừng có mà không biết lớn nhỏ trên dưới, đó là bố mẹ cháu”.
Tư Ngôn chu môi: “Cháu từ nhỏ đến lớn đều gọi họ như vậy”.
“Giỏi, giỏi, giỏi, ông không nói lại được với cháu.” Tư Niên lắc đầu bật cười. “Mau đi ngủ sớm đi, A Thiều có lẽ mấy hôm nữa quay về, đợi mẹ quay về, đừng có giống đêm hôm trước không quay về nhà, biết chưa?”
“Cháu biết rồi.” Tư Ngôn nói. “Đợi Tư Thiều quay về, cháu nhất định làm một đứa trẻ ngoan!”