Tôi nhìn Gia Vỹ rồi lại quay sang nhìn mẹ, lời của hai người nói tôi chẳng hiểu cái gì cả. Lời hứa mà Gia Vỹ đã hứa với mẹ tôi rốt cuộc là gì?
Tôi còn nhớ lần đầu tiên mẹ gặp Gia Vỹ là khi tôi đưa anh về gặp mẹ. Sau đó 2 ngày, tôi và Gia Vỹ chia tay. Tự nhiên tôi lại cảm thấy khó hiểu, tại sao mẹ lại cần ở Gia Vỹ lời hứa kia? Chúng tôi sau khi chia tay thì còn quan hệ gì nữa đâu? Càng nghĩ tôi càng không hiểu được.
- Mẹ, mẹ có thể nói rõ mọi chuyện không? Mẹ nói lời hứa gì? Mẹ bảo Gia Vỹ hứa với mẹ cái gì?
- Hiểu Linh, cậu ta vẫn chưa kể cho con nghe sao? Mẹ tưởng hai đứa quay lại với nhau thì cậu ta đã nói rõ tất cả mọi chuyện 3 năm trước cho con nghe rồi chứ? Đến bây giờ vẫn chưa biết?
Tôi lại quay sang nhìn Gia Vỹ, gương mặt anh thật sự rất bối rối như lúc mà tôi bảo muốn đưa anh về nhà gặp mẹ vậy.
- Gia Vỹ, chuyện 3 năm trước là thế nào? Ngoài lần em đưa anh về gặp mẹ thì anh đã gặp mẹ em lúc nào? Anh đã hứa gì với bà vậy?
- Anh…
Không khí lúc này trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tôi thật sự, thật sự rất muốn nghe, một câu chuyện mà suốt 3 năm qua tôi không hề biết.
- Hiểu Linh, nếu cậu ta không nói thì để mẹ nói cho con biết. Ba năm trước mẹ muốn con sang Nhật du học nhưng con không chịu, cứ quyết định ở lại thành phố C này. Sau lần con đưa cậu ta đến gặp mẹ, mẹ đã đi gặp cậu ta.
- Mẹ đi gặp Gia Vỹ?
- Phải, mẹ đi gặp cậu ta. Mẹ bảo cậu ta hãy cùng con chia tay, bởi chỉ có làm thế thì tương lai sau này của con mới có thể được đảm bảo.
- Cái gì?
Tôi nở một nụ cười cay đắng, khóe mắt rưng rưng. Chỉ cần nghe đến đây thôi là tôi đã hiểu toàn bộ câu chuyện rồi.
Thì ra 3 năm trước mẹ muốn tôi sang Nhật du học, học xong trở về sẽ dễ dàng tìm được công việc trong thời buổi khó khăn này. Nếu đã có bằng cấp nước ngoài mang về, tôi sẽ có một công việc với mức lương cao và dễ dàng tìm được một người chồng giàu có.
Mẹ khi ấy đã không thích Gia Vỹ bởi cho rằng anh chỉ là một giảng viên đại học, không lo nổi cho tôi sau này. Mẹ đã đi gặp Gia Vỹ mong anh sẽ chia tay với tôi vì tương lai của tôi. Tôi cũng thật sự phục mẹ, bà đã thành công trong việc thuyết phục Gia Vỹ chia tay với tôi, khiến tôi bị trầm cảm nặng sau khi chia tay. Vì chuyện chia tay, tôi quá đau lòng nên đã đồng ý sang bên Nhật du học. Tháng trước tôi trở về, đã có một công việc lương cao như mẹ mong.
- Lời hứa mà mẹ muốn Gia Vỹ phải thực hiện đó chính là chia tay con, mãi mãi không được gặp lại con nữa sao?
- Phải.
Lời nói chắc chắn kia của mẹ thật sự khiến tôi rất đau lòng. Vốn dĩ không phải Gia Vỹ chán tôi muốn cùng tôi chia tay mà là mẹ dùng tôi làm lý do để ép anh phải làm vậy.
- Mẹ có thể nói với con mà, con có thể sang Nhật học, cũng vẫn có thể giữ chuyện tình cảm với Gia Vỹ. Tại sao mẹ chỉ cho con chọn một như thế? Mẹ có biết khi ấy con đau lòng thế nào không?
- Mẹ biết con đau lòng nhưng mà Hiểu Linh, mẹ thật sự làm tất cả là vì con đấy. Con cho rằng con còn có thể học được khi ở thành phố C này còn một Lý Gia Vỹ sao? Con tưởng làm như vậy là có thể được ư? Dù mẹ có nói với con thì con sẽ chẳng bao giờ làm được hai việc song song.
Lúc này tôi quay sang nhìn Gia Vỹ, anh trầm mặc cúi đầu xuống. Tôi nên cảm động vì những gì anh làm cho tôi 3 năm trước, hy sinh cho tương lai của tôi hay nên trách móc anh quá phũ phàng với tôi?
- Nhìn em.
Gia Vỹ nhìn thẳng vào mắt tôi, anh không nói được gì cả, gương mặt vẫn cứ bối rối như vậy.
- Anh nghĩ anh làm như vậy thì em sẽ cảm ơn anh sao? Anh có biết 3 năm qua em sống như thế nào không? Em lao đầu vào học, hết học rồi lại đi làm thêm. Những lúc có thời gian rảnh là em lại lôi sách vở ra học, biết vì sao không? Vì em sợ em sẽ nhớ đến anh. Em không thể nào quên được anh, không thể nào quên được tình yêu với anh. Khi em trở về, khi em gặp lại em, tình yêu trong em lại thức dậy. Hóa ra, em vẫn muốn ở bên cạnh anh.
- Linh…
- Tại sao lại đối xử với em như thế?
Những giọt nước mắt của tôi bắt đầu rơi xuống, tôi không thể nào kìm nén lại được nữa. Trong suốt 3 năm qua, tôi bị mẹ lừa, bị người tôi yêu lừa với lý do mong muốn tương lai của tôi sáng sủa hơn. Họ làm vậy vì tôi. Và họ không có lỗi, tất cả lỗi đều bắt nguồn từ tôi.
- Anh xin lỗi.
- Thôi đủ rồi, mẹ không muốn nói gì nữa. Dù là 3 năm trước hay 3 năm sau, mẹ cũng không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau.
- Mẹ…
Khi tôi vẫn chưa biết làm thế nào để thuyết phục mẹ thì tự nhiên Gia Vỹ đứng dậy đi đến gần chỗ mẹ và quỳ xuống.
- Cô, cháu biết là cháu không có được tiêu chuẩn như cô mong muốn, cũng không xứng với Linh. Nhưng cháu hứa với cô, cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì cháu cũng muốn ở bên cạnh Linh, chăm sóc và yêu thương cô ấy suốt đời. Xin cô hãy chấp nhận.
- Cậu đang dùng cách này để muốn tôi đồng ý sao?
Mẹ nhìn Gia Vỹ rồi lại quay sang nhìn tôi, như muốn nghe tôi nói. Tôi đứng dậy, nói theo ý của mẹ:
- Mẹ còn muốn thế nào nữa?
- Nếu như mẹ không đồng ý thì con sẽ làm gì? Bỏ nhà ra đi?
- Con cũng có ý đấy. Nhưng mà mẹ, con chỉ làm cái việc ấy khi mẹ cứ ngăn cản con với Gia Vỹ thôi.
- Con…
Tôi đã làm cho mẹ tức giận rồi nhưng tôi thật sự không biết nên làm gì lúc này nữa. Tôi thật sự mong muốn vừa khiến mẹ vui vẻ lại vừa có thể được ở bên Gia Vỹ. Nhưng mà, mọi chuyện đâu thể toàn vẹn như thế?
- Cậu đứng dậy đi. Cậu có thấy không, vì cậu mà con gái tôi nói với tôi như vậy đấy.
- Cháu…
- Thôi được rồi. Lý Gia Vỹ, tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện của cậu và con gái tôi một lần nữa rồi chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau. Bây giờ cậu về đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Vừa nói xong, mẹ tôi đã tức giận bỏ lên gác. Tôi đi đến đỡ Gia Vỹ đứng dậy. Lúc này nhìn cận mặt Gia Vỹ, tôi thấy mặt của anh tái nhợt đi trông như bị bệnh vậy. Nhưng, tôi đã không nghĩ sâu xa về sự mệt mỏi của anh.
- Gia Vỹ, anh về đi. Mẹ bảo sẽ suy nghĩ rồi, em cũng sẽ cố gắng thuyết phục mẹ về chuyện của chúng ta.
- Linh, anh xin lỗi.
- Xin lỗi gì chứ, chẳng phải anh làm tất cả mọi chuyện là vì em hay sao? Phải là em nên nói lời xin lỗi anh mới phải.
- Anh…
Phải, tôi nợ Gia Vỹ một lời xin lỗi. Ba năm qua, tôi vừa yêu vừa hận anh, vừa lo sợ vừa khổ sở. Tôi đau khổ bao nhiêu, anh còn đau khổ nhiều hơn. Rốt cuộc là anh đã có bao nhiêu dũng khí khi đồng ý với mẹ tôi như vậy, đưa ra một lời hứa rồi cùng tôi chia tay?
Hóa ra tôi không phải là người đáng thương nhất, người đó phải là Gia Vỹ mới đúng. Tôi đã sai rồi.
Tôi nhìn Gia Vỹ rồi lại quay sang nhìn mẹ, lời của hai người nói tôi chẳng hiểu cái gì cả. Lời hứa mà Gia Vỹ đã hứa với mẹ tôi rốt cuộc là gì?
Tôi còn nhớ lần đầu tiên mẹ gặp Gia Vỹ là khi tôi đưa anh về gặp mẹ. Sau đó ngày, tôi và Gia Vỹ chia tay. Tự nhiên tôi lại cảm thấy khó hiểu, tại sao mẹ lại cần ở Gia Vỹ lời hứa kia? Chúng tôi sau khi chia tay thì còn quan hệ gì nữa đâu? Càng nghĩ tôi càng không hiểu được.
- Mẹ, mẹ có thể nói rõ mọi chuyện không? Mẹ nói lời hứa gì? Mẹ bảo Gia Vỹ hứa với mẹ cái gì?
- Hiểu Linh, cậu ta vẫn chưa kể cho con nghe sao? Mẹ tưởng hai đứa quay lại với nhau thì cậu ta đã nói rõ tất cả mọi chuyện năm trước cho con nghe rồi chứ? Đến bây giờ vẫn chưa biết?
Tôi lại quay sang nhìn Gia Vỹ, gương mặt anh thật sự rất bối rối như lúc mà tôi bảo muốn đưa anh về nhà gặp mẹ vậy.
- Gia Vỹ, chuyện năm trước là thế nào? Ngoài lần em đưa anh về gặp mẹ thì anh đã gặp mẹ em lúc nào? Anh đã hứa gì với bà vậy?
- Anh…
Không khí lúc này trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tôi thật sự, thật sự rất muốn nghe, một câu chuyện mà suốt năm qua tôi không hề biết.
- Hiểu Linh, nếu cậu ta không nói thì để mẹ nói cho con biết. Ba năm trước mẹ muốn con sang Nhật du học nhưng con không chịu, cứ quyết định ở lại thành phố C này. Sau lần con đưa cậu ta đến gặp mẹ, mẹ đã đi gặp cậu ta.
- Mẹ đi gặp Gia Vỹ?
- Phải, mẹ đi gặp cậu ta. Mẹ bảo cậu ta hãy cùng con chia tay, bởi chỉ có làm thế thì tương lai sau này của con mới có thể được đảm bảo.
- Cái gì?
Tôi nở một nụ cười cay đắng, khóe mắt rưng rưng. Chỉ cần nghe đến đây thôi là tôi đã hiểu toàn bộ câu chuyện rồi.
Thì ra năm trước mẹ muốn tôi sang Nhật du học, học xong trở về sẽ dễ dàng tìm được công việc trong thời buổi khó khăn này. Nếu đã có bằng cấp nước ngoài mang về, tôi sẽ có một công việc với mức lương cao và dễ dàng tìm được một người chồng giàu có.
Mẹ khi ấy đã không thích Gia Vỹ bởi cho rằng anh chỉ là một giảng viên đại học, không lo nổi cho tôi sau này. Mẹ đã đi gặp Gia Vỹ mong anh sẽ chia tay với tôi vì tương lai của tôi. Tôi cũng thật sự phục mẹ, bà đã thành công trong việc thuyết phục Gia Vỹ chia tay với tôi, khiến tôi bị trầm cảm nặng sau khi chia tay. Vì chuyện chia tay, tôi quá đau lòng nên đã đồng ý sang bên Nhật du học. Tháng trước tôi trở về, đã có một công việc lương cao như mẹ mong.
- Lời hứa mà mẹ muốn Gia Vỹ phải thực hiện đó chính là chia tay con, mãi mãi không được gặp lại con nữa sao?
- Phải.
Lời nói chắc chắn kia của mẹ thật sự khiến tôi rất đau lòng. Vốn dĩ không phải Gia Vỹ chán tôi muốn cùng tôi chia tay mà là mẹ dùng tôi làm lý do để ép anh phải làm vậy.
- Mẹ có thể nói với con mà, con có thể sang Nhật học, cũng vẫn có thể giữ chuyện tình cảm với Gia Vỹ. Tại sao mẹ chỉ cho con chọn một như thế? Mẹ có biết khi ấy con đau lòng thế nào không?
- Mẹ biết con đau lòng nhưng mà Hiểu Linh, mẹ thật sự làm tất cả là vì con đấy. Con cho rằng con còn có thể học được khi ở thành phố C này còn một Lý Gia Vỹ sao? Con tưởng làm như vậy là có thể được ư? Dù mẹ có nói với con thì con sẽ chẳng bao giờ làm được hai việc song song.
Lúc này tôi quay sang nhìn Gia Vỹ, anh trầm mặc cúi đầu xuống. Tôi nên cảm động vì những gì anh làm cho tôi năm trước, hy sinh cho tương lai của tôi hay nên trách móc anh quá phũ phàng với tôi?
- Nhìn em.
Gia Vỹ nhìn thẳng vào mắt tôi, anh không nói được gì cả, gương mặt vẫn cứ bối rối như vậy.
- Anh nghĩ anh làm như vậy thì em sẽ cảm ơn anh sao? Anh có biết năm qua em sống như thế nào không? Em lao đầu vào học, hết học rồi lại đi làm thêm. Những lúc có thời gian rảnh là em lại lôi sách vở ra học, biết vì sao không? Vì em sợ em sẽ nhớ đến anh. Em không thể nào quên được anh, không thể nào quên được tình yêu với anh. Khi em trở về, khi em gặp lại em, tình yêu trong em lại thức dậy. Hóa ra, em vẫn muốn ở bên cạnh anh.
- Linh…
- Tại sao lại đối xử với em như thế?
Những giọt nước mắt của tôi bắt đầu rơi xuống, tôi không thể nào kìm nén lại được nữa. Trong suốt năm qua, tôi bị mẹ lừa, bị người tôi yêu lừa với lý do mong muốn tương lai của tôi sáng sủa hơn. Họ làm vậy vì tôi. Và họ không có lỗi, tất cả lỗi đều bắt nguồn từ tôi.
- Anh xin lỗi.
- Thôi đủ rồi, mẹ không muốn nói gì nữa. Dù là năm trước hay năm sau, mẹ cũng không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau.
- Mẹ…
Khi tôi vẫn chưa biết làm thế nào để thuyết phục mẹ thì tự nhiên Gia Vỹ đứng dậy đi đến gần chỗ mẹ và quỳ xuống.
- Cô, cháu biết là cháu không có được tiêu chuẩn như cô mong muốn, cũng không xứng với Linh. Nhưng cháu hứa với cô, cho dù có như thế nào đi chăng nữa thì cháu cũng muốn ở bên cạnh Linh, chăm sóc và yêu thương cô ấy suốt đời. Xin cô hãy chấp nhận.
- Cậu đang dùng cách này để muốn tôi đồng ý sao?
Mẹ nhìn Gia Vỹ rồi lại quay sang nhìn tôi, như muốn nghe tôi nói. Tôi đứng dậy, nói theo ý của mẹ:
- Mẹ còn muốn thế nào nữa?
- Nếu như mẹ không đồng ý thì con sẽ làm gì? Bỏ nhà ra đi?
- Con cũng có ý đấy. Nhưng mà mẹ, con chỉ làm cái việc ấy khi mẹ cứ ngăn cản con với Gia Vỹ thôi.
- Con…
Tôi đã làm cho mẹ tức giận rồi nhưng tôi thật sự không biết nên làm gì lúc này nữa. Tôi thật sự mong muốn vừa khiến mẹ vui vẻ lại vừa có thể được ở bên Gia Vỹ. Nhưng mà, mọi chuyện đâu thể toàn vẹn như thế?
- Cậu đứng dậy đi. Cậu có thấy không, vì cậu mà con gái tôi nói với tôi như vậy đấy.
- Cháu…
- Thôi được rồi. Lý Gia Vỹ, tôi sẽ suy nghĩ lại chuyện của cậu và con gái tôi một lần nữa rồi chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau. Bây giờ cậu về đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Vừa nói xong, mẹ tôi đã tức giận bỏ lên gác. Tôi đi đến đỡ Gia Vỹ đứng dậy. Lúc này nhìn cận mặt Gia Vỹ, tôi thấy mặt của anh tái nhợt đi trông như bị bệnh vậy. Nhưng, tôi đã không nghĩ sâu xa về sự mệt mỏi của anh.
- Gia Vỹ, anh về đi. Mẹ bảo sẽ suy nghĩ rồi, em cũng sẽ cố gắng thuyết phục mẹ về chuyện của chúng ta.
- Linh, anh xin lỗi.
- Xin lỗi gì chứ, chẳng phải anh làm tất cả mọi chuyện là vì em hay sao? Phải là em nên nói lời xin lỗi anh mới phải.
- Anh…
Phải, tôi nợ Gia Vỹ một lời xin lỗi. Ba năm qua, tôi vừa yêu vừa hận anh, vừa lo sợ vừa khổ sở. Tôi đau khổ bao nhiêu, anh còn đau khổ nhiều hơn. Rốt cuộc là anh đã có bao nhiêu dũng khí khi đồng ý với mẹ tôi như vậy, đưa ra một lời hứa rồi cùng tôi chia tay?
Hóa ra tôi không phải là người đáng thương nhất, người đó phải là Gia Vỹ mới đúng. Tôi đã sai rồi.