Nói chuyện với Trương Vũ Huân xong thì tôi liền đi về, cũng không đợi Lý Gia Vỹ tỉnh lại nữa.
Nhưng cuối cùng buổi chiều tôi lại đến, tôi thật sự muốn biết Lý Gia Vỹ hiện giờ như thế nào.
- Anh cảm thấy đỡ hơn chưa?
So với sáng nay thì gương mặt của Lý Gia Vỹ đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng tôi cũng cảm thấy đỡ lo hơn.
- Không sao cả, chỉ là ốm thường thôi.
- Nhìn anh sáng nay, em còn tưởng anh mắc bệnh gì nghiêm trọng lắm, không giống như bị sốt bình thường. Nhưng mà anh Trương lại bảo là do anh quá lao lực vì công việc, lại không ăn uống đúng giờ và chẳng biết tự chăm sóc bản thân nên mới thành ra như thế. Trong trí nhớ của em, anh không phải là người như thế, anh biết tự chăm lo cho bản thân mình và cũng biết chăm sóc cho những người khác nữa.
Lý Gia Vỹ mỉm cười nhìn tôi. Nhìn kỹ thì có thể thấy, Lý Gia Vỹ không hoàn toàn muốn nở ra nụ cười này.
- Con người mà, dù gì cũng phải thay đổi.
- Anh nói có vẻ nhẹ nhàng quá nhỉ?
- Không phải sao? Em đừng nói là trong 3 năm qua em không thay đổi gì cả. Như thế thì thật lạ.
Giọng nói của Lý Gia Vỹ sao lại xa cách đến như thế? Hôm trước tôi gặp anh ở buổi kỷ niệm thành lập trường vẫn rất ổn mà? Lý Gia Vỹ hôm ấy và Lý Gia Vỹ của hôm nay khác nhau quá. Thậm chí tôi còn tưởng là bản thân đã gặp phải 2 Lý Gia Vỹ khác nhau.
- Gặp lại anh, anh khiến cho em nhớ lại nhiều ký ức đáng quên. Thậm chí là còn nhớ rất rõ nữa.
- Anh không biết, nhưng em nên quên đi. Chẳng lẽ trong 3 năm qua em vẫn nhớ đến nó hay sao? Nếu như anh là em thì anh chẳng muốn nhớ làm gì, quên đi cho thoải mái.
- Lý Gia Vỹ…
- Ừ.
Chẳng hiểu sao những câu nói của Lý Gia Vỹ khiến tôi muốn quát lên. Rốt cuộc hôm nay anh làm sao thế? Thờ ơ, lạnh nhạt, anh gần như trả lời tôi với cái vẻ chẳng hề có ý quan tâm.
- Mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Lý Gia Vỹ, em nói thật với anh, em vẫn còn yêu anh, rất rất yêu anh. Hình ảnh của anh trong em, em vẫn còn nhớ rất rõ, chưa từng quên. Em cứ nghĩ 3 năm qua em đã có thể quên anh, nhưng rốt cuộc em làm không được. Hôm mà em gặp lại anh ở cửa hàng pizza, em đã rất kích động. Lúc đấy em phát hiện ra, em rốt cuộc chưa từng quên anh, chưa từng hết yêu anh dù quá khứ có như thế nào.
Lý Gia Vỹ cứ nhìn tôi chằm chằm, dường như cũng ngạc nhiên khi nghe tôi nói như vậy.
Tôi nắm tay anh, nước mắt chảy xuống:
- Gia Vỹ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi. Em không quan tâm quá khứ như thế nào, em chỉ biết đến tương lai thôi. Chúng ta quay lại với nhau đi, em thật sự muốn ở bên anh.
Tôi đã nói hết lòng mình ra, chỉ đang chờ câu trả lời của Lý Gia Vỹ mà thôi. Tôi chờ anh một câu trả lời: Có hoặc không.
Tôi không biết vì sao mình lại thành ra như thế này. Rõ ràng 3 năm trước anh đã bỏ tôi, khiến tôi đau khổ đến tột cùng. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thoát khỏi lưới tình này, vẫn nguyện cùng anh bắt đầu lại một lần nữa. Tôi lúc này có thể hoàn toàn bỏ qua chuyện quá khứ đau thương kia, chỉ mong sẽ được ở bên cạnh Lý Gia Vỹ.
- Em nói xong rồi?
Thái độ bình thản của Lý Gia Vỹ lại khiến tôi không thể nào hiểu nổi. Đây là phản ứng gì chứ?
- Hiểu Linh, 3 năm trước anh đã nói chia tay với em và bây giờ anh cũng không nghĩ đến việc cùng em tái hợp.
- Anh nói cái gì?
- Anh biết sáng nay Trương Vũ Huân nói với em khá nhiều điều, phải chăng em nghĩ anh vì em nên mới làm như vậy? Không phải đâu, anh vốn sống như vậy mà, chẳng có gì lạ cả.
Tôi ngạc nhiên đến độ không thể nói được điều gì nữa. Những lời Trương Vũ Huân nói sáng nay đã phần nào tác động đến tôi, khiến tôi càng có dũng khí hơn trong việc tỏ tình với Lý Gia Vỹ. Nhưng thật không ngờ, tôi lại được đáp trả như thế này đây.
Trong lòng quặn đau, đau giống y như 3 năm trước vậy. Tại sao lại như thế chứ? Tôi đã nói tôi không muốn sai lầm thêm lần nào nữa, nhưng bây giờ đã lại phạm phải rồi. Phải chăng tôi nên nói là tôi rất ngốc? Phạm sai lầm đau đớn với cùng một người đàn ông?
- Anh thật khác.
- Con người mà, cũng phải thay đổi thôi. Làm sao có thể sống mãi mà không thay đổi được chứ.
- Lý Gia Vỹ, em hôm nay nói với anh những lời này là xuất phát từ trong trái tim em. Em thật sự muốn cùng anh bắt đầu lại lần nữa, cũng hy vọng chúng ta sẽ quên hết tất cả những chuyện xưa kia đi. Nhưng rốt cuộc là em đã sai rồi, quá sai lầm rồi. Tại sao em có thể nghĩ anh sẽ muốn cùng em bắt đầu lại chứ?
- Hiểu Linh…
Giọng của anh có gì đó chua xót, mà chua xót cái gì? Là anh đang muốn mỉa mai cười vào mặt tôi sao?
- Xin lỗi, coi như em chưa từng nói gì. Chuyện của chúng ta cũng nên dừng lại ở đây luôn đi. Từ nay về sau, Triệu Hiểu Linh em và Lý Gia Vỹ anh không còn quan hệ gì nữa.
Tôi cầm túi xách vội chạy đi, nhưng vẫn nghe thấy Lý Gia Vỹ gọi tên tôi. Nhưng tôi không quay lại, không bao giờ muốn quay lại nữa. Tôi chẳng còn lý do để gặp lại anh lần nào nữa.
…………………………………..
Tôi đi lang thang đến tận tối mới trở về nhà.
Tôi lững thững đi vào bên trong, mẹ nhìn thấy tôi như kẻ mất hồn thì vội đi đến hỏi:
- Hiểu Linh, con đi đâu thế? Mẹ gọi điện cho con mãi mà con không nghe máy. Không phải có chuyện gì đấy chứ?
- Mẹ, con xin lỗi, máy của con hết pin.
- Thôi không sao. Nhưng mà con gái, sao mắt lại vừa đỏ vừa sưng lên thế kia? Con khóc à? Rốt cuộc đã có chuyện gì khiến con thành ra như vậy?
Tôi nắm lấy tay mẹ, cố gắng bình tĩnh nói:
- Mẹ, con không sao đâu.
- Ừ, thế đã ăn cơm tối chưa? Mẹ vẫn để phần cơm cho con đấy, để mẹ vào trong hâm nóng thức ăn.
- Không cần đâu mẹ, con ăn rồi. Bây giờ con chỉ muốn về phòng nằm ngủ, cả ngày hôm nay con mệt quá.
- Vậy à, thế thì nghỉ ngơi sớm đi.
Tôi lê thân xác mệt mỏi trở về phòng, nằm luôn xuống giường.
Hình ảnh của Lý Gia Vỹ, những câu nói của anh hôm nay khiến tôi không thể chịu được, nước mắt lại tiếp tục tuôn ra ướt đẫm hết cả gối.
Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tại sao lại độc ác như thế chứ? Ông trời ơi, rốt cuộc là con đã làm sai những gì để rồi bây giờ ông trừng phạt con như thế chứ? Tại sao lại như vậy?
Nói chuyện với Trương Vũ Huân xong thì tôi liền đi về, cũng không đợi Lý Gia Vỹ tỉnh lại nữa.
Nhưng cuối cùng buổi chiều tôi lại đến, tôi thật sự muốn biết Lý Gia Vỹ hiện giờ như thế nào.
- Anh cảm thấy đỡ hơn chưa?
So với sáng nay thì gương mặt của Lý Gia Vỹ đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng tôi cũng cảm thấy đỡ lo hơn.
- Không sao cả, chỉ là ốm thường thôi.
- Nhìn anh sáng nay, em còn tưởng anh mắc bệnh gì nghiêm trọng lắm, không giống như bị sốt bình thường. Nhưng mà anh Trương lại bảo là do anh quá lao lực vì công việc, lại không ăn uống đúng giờ và chẳng biết tự chăm sóc bản thân nên mới thành ra như thế. Trong trí nhớ của em, anh không phải là người như thế, anh biết tự chăm lo cho bản thân mình và cũng biết chăm sóc cho những người khác nữa.
Lý Gia Vỹ mỉm cười nhìn tôi. Nhìn kỹ thì có thể thấy, Lý Gia Vỹ không hoàn toàn muốn nở ra nụ cười này.
- Con người mà, dù gì cũng phải thay đổi.
- Anh nói có vẻ nhẹ nhàng quá nhỉ?
- Không phải sao? Em đừng nói là trong năm qua em không thay đổi gì cả. Như thế thì thật lạ.
Giọng nói của Lý Gia Vỹ sao lại xa cách đến như thế? Hôm trước tôi gặp anh ở buổi kỷ niệm thành lập trường vẫn rất ổn mà? Lý Gia Vỹ hôm ấy và Lý Gia Vỹ của hôm nay khác nhau quá. Thậm chí tôi còn tưởng là bản thân đã gặp phải Lý Gia Vỹ khác nhau.
- Gặp lại anh, anh khiến cho em nhớ lại nhiều ký ức đáng quên. Thậm chí là còn nhớ rất rõ nữa.
- Anh không biết, nhưng em nên quên đi. Chẳng lẽ trong năm qua em vẫn nhớ đến nó hay sao? Nếu như anh là em thì anh chẳng muốn nhớ làm gì, quên đi cho thoải mái.
- Lý Gia Vỹ…
- Ừ.
Chẳng hiểu sao những câu nói của Lý Gia Vỹ khiến tôi muốn quát lên. Rốt cuộc hôm nay anh làm sao thế? Thờ ơ, lạnh nhạt, anh gần như trả lời tôi với cái vẻ chẳng hề có ý quan tâm.
- Mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Lý Gia Vỹ, em nói thật với anh, em vẫn còn yêu anh, rất rất yêu anh. Hình ảnh của anh trong em, em vẫn còn nhớ rất rõ, chưa từng quên. Em cứ nghĩ năm qua em đã có thể quên anh, nhưng rốt cuộc em làm không được. Hôm mà em gặp lại anh ở cửa hàng pizza, em đã rất kích động. Lúc đấy em phát hiện ra, em rốt cuộc chưa từng quên anh, chưa từng hết yêu anh dù quá khứ có như thế nào.
Lý Gia Vỹ cứ nhìn tôi chằm chằm, dường như cũng ngạc nhiên khi nghe tôi nói như vậy.
Tôi nắm tay anh, nước mắt chảy xuống:
- Gia Vỹ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi. Em không quan tâm quá khứ như thế nào, em chỉ biết đến tương lai thôi. Chúng ta quay lại với nhau đi, em thật sự muốn ở bên anh.
Tôi đã nói hết lòng mình ra, chỉ đang chờ câu trả lời của Lý Gia Vỹ mà thôi. Tôi chờ anh một câu trả lời: Có hoặc không.
Tôi không biết vì sao mình lại thành ra như thế này. Rõ ràng năm trước anh đã bỏ tôi, khiến tôi đau khổ đến tột cùng. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không thoát khỏi lưới tình này, vẫn nguyện cùng anh bắt đầu lại một lần nữa. Tôi lúc này có thể hoàn toàn bỏ qua chuyện quá khứ đau thương kia, chỉ mong sẽ được ở bên cạnh Lý Gia Vỹ.
- Em nói xong rồi?
Thái độ bình thản của Lý Gia Vỹ lại khiến tôi không thể nào hiểu nổi. Đây là phản ứng gì chứ?
- Hiểu Linh, năm trước anh đã nói chia tay với em và bây giờ anh cũng không nghĩ đến việc cùng em tái hợp.
- Anh nói cái gì?
- Anh biết sáng nay Trương Vũ Huân nói với em khá nhiều điều, phải chăng em nghĩ anh vì em nên mới làm như vậy? Không phải đâu, anh vốn sống như vậy mà, chẳng có gì lạ cả.
Tôi ngạc nhiên đến độ không thể nói được điều gì nữa. Những lời Trương Vũ Huân nói sáng nay đã phần nào tác động đến tôi, khiến tôi càng có dũng khí hơn trong việc tỏ tình với Lý Gia Vỹ. Nhưng thật không ngờ, tôi lại được đáp trả như thế này đây.
Trong lòng quặn đau, đau giống y như năm trước vậy. Tại sao lại như thế chứ? Tôi đã nói tôi không muốn sai lầm thêm lần nào nữa, nhưng bây giờ đã lại phạm phải rồi. Phải chăng tôi nên nói là tôi rất ngốc? Phạm sai lầm đau đớn với cùng một người đàn ông?
- Anh thật khác.
- Con người mà, cũng phải thay đổi thôi. Làm sao có thể sống mãi mà không thay đổi được chứ.
- Lý Gia Vỹ, em hôm nay nói với anh những lời này là xuất phát từ trong trái tim em. Em thật sự muốn cùng anh bắt đầu lại lần nữa, cũng hy vọng chúng ta sẽ quên hết tất cả những chuyện xưa kia đi. Nhưng rốt cuộc là em đã sai rồi, quá sai lầm rồi. Tại sao em có thể nghĩ anh sẽ muốn cùng em bắt đầu lại chứ?
- Hiểu Linh…
Giọng của anh có gì đó chua xót, mà chua xót cái gì? Là anh đang muốn mỉa mai cười vào mặt tôi sao?
- Xin lỗi, coi như em chưa từng nói gì. Chuyện của chúng ta cũng nên dừng lại ở đây luôn đi. Từ nay về sau, Triệu Hiểu Linh em và Lý Gia Vỹ anh không còn quan hệ gì nữa.
Tôi cầm túi xách vội chạy đi, nhưng vẫn nghe thấy Lý Gia Vỹ gọi tên tôi. Nhưng tôi không quay lại, không bao giờ muốn quay lại nữa. Tôi chẳng còn lý do để gặp lại anh lần nào nữa.
…………………………………..
Tôi đi lang thang đến tận tối mới trở về nhà.
Tôi lững thững đi vào bên trong, mẹ nhìn thấy tôi như kẻ mất hồn thì vội đi đến hỏi:
- Hiểu Linh, con đi đâu thế? Mẹ gọi điện cho con mãi mà con không nghe máy. Không phải có chuyện gì đấy chứ?
- Mẹ, con xin lỗi, máy của con hết pin.
- Thôi không sao. Nhưng mà con gái, sao mắt lại vừa đỏ vừa sưng lên thế kia? Con khóc à? Rốt cuộc đã có chuyện gì khiến con thành ra như vậy?
Tôi nắm lấy tay mẹ, cố gắng bình tĩnh nói:
- Mẹ, con không sao đâu.
- Ừ, thế đã ăn cơm tối chưa? Mẹ vẫn để phần cơm cho con đấy, để mẹ vào trong hâm nóng thức ăn.
- Không cần đâu mẹ, con ăn rồi. Bây giờ con chỉ muốn về phòng nằm ngủ, cả ngày hôm nay con mệt quá.
- Vậy à, thế thì nghỉ ngơi sớm đi.
Tôi lê thân xác mệt mỏi trở về phòng, nằm luôn xuống giường.
Hình ảnh của Lý Gia Vỹ, những câu nói của anh hôm nay khiến tôi không thể chịu được, nước mắt lại tiếp tục tuôn ra ướt đẫm hết cả gối.
Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy, tại sao lại độc ác như thế chứ? Ông trời ơi, rốt cuộc là con đã làm sai những gì để rồi bây giờ ông trừng phạt con như thế chứ? Tại sao lại như vậy?