Gia Nguyệt đã tỉnh lại rất lâu rồi,nhưng nàng vẫn nằm nán lại trên chiếc giường mà hai người đã điên cuồng rất nhiều lần từ tối qua. Hương vị ngọt ngào kia,tựa hồ vẫn còn lởn vởn trong không khí hơi se se lạnh từ máy điều hòa đang hoạt động ở góc phòng.
Nàng nhớ,nàng đã bật khóc khi vừa nóng lại vừa tê dại. Vậy mà,anh đã cười,với tay chỉnh nhiệt độ,để rồi lại càng cuồng dã đòi hỏi nàng hơn. Giờ khắp thân thể nàng vừa đau đớn vừa tê buốt,nhưng lại lan tràn niềm hạnh phúc vô tận.
Nàng có hắn….mà hắn cũng có hoàn toàn nàng.
Điều đó có ý nghĩa to lớn đến thế nào,chỉ một mình nàng biết. Bởi vì,một người đã từng coi mình như quái vật,nay lại được người mình yêu thương điên cuồng giữ lấy. Điều đó rất đẹp…rất tuyệt vời…nó khiến nàng ngẩn ngơ,giống như thần trí của nàngđangở một cỏi xa lạ nào đó.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên…nàng lười biếng vươn tay nắm lấy. Thắt lưng nàng đang đau đến muốn gãy đôi..nàng thật tình,không biết nên cười hay nên khóc nữa.
“…..”
Tiếng nói lào xào vang lên từ bên kia điện thoại. Người đó nói rất nhanh,tựa hồ như đang vô cùng nóng vội.
Và đầu dây bên này.Bàn tay Gia Nguyệt run lên,chiếc điện thoại rơi xuồng sàn,vang lên một tiếng buồn thảm rồi im bặt.
Trên tường,đồng hồ vẫn chạy đều đặn…lạnh lùng đếm từng khắc trôi qua……..
…………………………………..
“Anh điên rồi?”
Trong phòng làm việc nằm cùng tầng với phòng ngủ chính của Gia Nguyệt,hắn bị chính người hắn mang về từ Chicago,chỉ vào mặt và hét lên như thế.Nhưng hắn vẫn cười,nụ cười sáng rực như ánh mặt trời khiến gã có chút chói mắt.
Đây là lần đầu tiên gã thấy hắn cười,thật tâm như thế,mà cũng rạng rỡ như thế.Gã im lặng,thầm thở dài.
Thôi đi,trả thù gì chứ.Đây cũng không phải loại phim thần tượng rẻ tiền câu khách bằng loạt anh đánh tôi trả,anh báo tôi thù.Hừ…
Rỏ ràng cái kẻ,ngậm đắng ăn khổ suốt mười năm.Hô hào nói với hắn sẽ quay về lấy lại mọi thứ,thì ra không phải là tài sản Lâm gia,mà chính là toàn bộ của cái người đang ở trong phòng ngủ lớn kia kìa.Gã lại còn đủ ngu đủ ngốc,đi tin vào cái trò hề mà kẻ đang cười ngu trước mặt này nói.Tính ra hình như gã mới là kẻ ngu đi.
“Giờ anh tính nói gì với tôi,hả…”
“Tôi đã có được thứ mình muốn rồi,Gee,tôi rất hạnh phúc.”
“Mẹ kiếp,anh lôi tôi từ Chicago về đây,để chứng kiến anh em em anh anh với cô ta đó hả.Anh giỡn với tôi đó hả.”
Gã hét ầm lên,chỉ là hét cho có lệ vậy thôi,chứ thông minh như gã,sao không hiểu tâm trạng của cái kẻ đang cười đến híp mắt này.Hắn cười,cho dù là ai ngay lúc này đánh hắn,có lẽ hắn vẫn cười như thế.Hắn hạnh phúc…vô cùng hạnh phúc.
Bây giờ,ngay lúc này.Trong đầu hắn chỉ có mỗi một suy nghĩ là nhanh chống chạy về phòng ngủ.
Ôm nàng trong vòng tay mình,rồi lại thong thả,lại cuồng nhiệt,lại bá đạo muốn tất cả của nàng.
Ôm nàng cách nào cũng không đủ,hôn nàng nhiều thế nào cũng không đủ.
Dùng bàn tay,đôi môi,dùng mắt tai dùng đến cả chiếc lưỡi để nếm,để cảm nhận,để có được tất cả của nàng. Hắn khát khao,ham muốn gần như điên cuồng.
Phải hắn điên…điên vì nàng.
Và hắn vứt bỏ Gee ở đó,chạy như điên về căn phòng ngọt ngào và đầy mê hoặc kia.Hắn giống như một kẻ đói khát vô tình tìm đến món ngon nhất thiên hạ.Nếu có thể hắn chỉ ước nhốt nàng lại,phong bế nàng vĩnh viễn bên trong căn phòng. Để chỉ có hắn thấy, mình hắn biết…
“Honey,nhớ anh không.”
Hắn đi vào phòng,nôn nóng như một đứa trẻ. Hắn nhìn thấy nàng nằm trên giường,chiếc chăn mỏng đắp hờ hửng,chỉ che đậy nửa thân bên dưới. Nàng nằm quay lưng về phía cửa,cho nên cả vùng lưng chi chít sẹo lồi ghê tởm lộ ra bên ngoài. Nhưng trong mắt hắn.Chưa có bóng lưng nào đẹp hơn thế,chưa có người con gái nào dụ hoặc kiều mị hơn thế. Nàng rất đẹp…
Hắn ôm nàng,hôn lên bờ vai trần lộ ra bên ngoài.Nàng khẽ run lên làm hắn thích thú.Sự mẫn cảm của nàng làm hắn yêu đến thảm.
Hắn không nói gì nữa,leo lên giường,chui vào chăn và ôm chặt lấy nàng,lòng bàn chân cảm nhận nguồn nhiệt của hắn,nàng khẽ co lại,hắn cũng nhanh chóng nằm theo tư thế của nàng.Hai cơ thể cứ thế mà dán vào nhau không có một kẻ hở.Hắn thích tư thế này,hắn và nàng giống như tạo ra từ một khối.
“Em mệt sao,có muốn đi tắm hay không.”
Hắn thì thầm,chiếc lưỡi khéo léo liếm láp viền tai xinh xắn trắng nõn của nàng.Nàng chỉ càng lúc càng co người lại,tai chính là điểm mẫn cảm nhất của nàng,hắn biết nên cànglúc càng đùa vui hơn.
Đến khi không chịu được sự quấy rầy của hắn,nàng lên tiếng.
“Anh yêu em không.”
Hắn đang đùa rất vui với viền tai của nàng,nghe câu hỏi,hắn ngừng lại một chút,thản nhiên trả lời.Rồi lại tiếp tục chơi đùa với tai nàng.
“Yêu.”
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói với nàng rằng tìnhyêu của hắn sâu nặng đến bao lâu.Hắn không thể nói rằng sẽ yêu nàng thiên trường địa cửu,hay học tập mấy gã trai trẻ cột bóng bay,tặng 999 nụ hồng,hay gào thét giữa đám đông về tình yêu của hắn.
Bởi sinh mạng của hắn,đã từ lâu nằm trên tay nàng.Ngay cả bản thân hắn cũng là của nàng,vậy thì cần gì nói những lời thề hẹn vô nghĩa kia.Yêu chính là yêu,cần gì phải nói ra những lời có cánh,khi đả dùng cả tâm này để yêu thương nàng.
Gia Nguyệt im lặng,bàn tay đang được hắn nắm lấy co lại,nắm tay hắn rất chặt. Chỉ cần từ này thôi,đủ rồi. Đối với nàng đã đủ rồi.
…………………………………
“Thiên Tường,em thật không ăn nổi nữa,anh đừng ép em mà.”
Trong một phòng đặt riêng,Thẩm An An đang cố sống cố chết đẩy chén thức ăn đang cao như núi ra xa,càng xa càng tốt. Kể từ khi nàng nhớ lại mọi chuyện,anh giống như miếng keo da trâu,dính chặt lấy nàng,nàng đi xa một bước cũng không được.
Thiên Tường nhíu chặt mày,dạo gần đây An An của anh càng lúc càng biếng ăn,làm anh lo lắng không yên.Nếu cứ như thế này,sao nàng chịu nổi khi cục phiền toái kia chui ra đây.
Anh thật là hối hận mà,chỉ trong một lúc không khống chế,thế là một cục phiền phức nhào ngay vào bụng của tiểu tâm can của anh.Làm cho cái người vạn khổ như anh bị ra rìa.Sao anh có thể không hận đây hả.
An An có lẽ cũng hiểu bất mãn của Thiên Tường,nên nàng bất chấp e thẹn của mình,nhảy lên đùi anh,vòng hai tay qua cổ,lôi anh lại gần rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi có chút lạnh của anh. Nàng,kể từ ngày kia,những đau thương nàng không muốn nhớ đến nữa,nàng thật cảm ơn trời,cảm ơn đất,khi còn có cơ hội được ở cùng anh,được yêu anh,và cũng được anh yêu.
“Thiên Tường,giờ em rất hạnh phúc…nhưng còn người kia…sẽ như thế nào đây.”
Ôm chặt anh,nàng nghẹn ngào nói,nàng không quên,nhưng đau khổ của người kia.Có lúc nàng nghỉ,nếu như không phải vì lời nói của nàng.Không phải nàng là bạn của người đó,thì người kia liệu có phải sẽ không tổn thương đến thế này. Nàng rất đau lòng,đau đến chết lặng.
“Đừng lo…mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.Em nên lo lắng cho con trai của anh đi.Chuyện của họ,hãy để họ tự giải quyết.”
……………………………………………
Đêm,Gia Nguyệt đợi hắn ngủ say rồi mới nhẹ nhàng ngồi dậy,nàng muốn gặp cha mình,muốn ngồi gối đầu lên chân ông…Tâm tình nàng,dường như chỉ có thể tĩnh lặng khi làm thế.
Đã vài tuần trôi qua,hắn và nàng vẫn điên cuồng muốn nhau như thế,gần như nàng không thể rời khỏi chiếc giường lớn. Hắn muốn nàng bao nhiêu lần nàng không nhớ nữa,nhưng cảm xúc mãnh liệt đó vẫn không ngừng tăng lên. Nàng không chán ghét,thậm trí còn thật mong chờ.Nàng thấy mình đã trở nên càng lúc càng mẫn cảm dưới sự dạy dỗ của hắn.
“Ba…con giờ thấy đủ…thật đủ rồi…ba,người nói xem,như thế có phải là rất tham lam không…có phải con đã có quá nhiều,nên sẽ mất hết vào ngày mai…ba ba…con nhớ ba lắm…thật nhớ ba ba…vì sao người làm vậy với con…vì sao người muốn con chết….ba ba….ba ba….”
Nàng gối đầu lên tay ông,ông đang ngủ…thật thanh thản..thật an nhàn….
Hắn mở mắt..ể oải vươn tay…ánh nắng lọt qua khe rèm rọi lên sàn những vòng sáng làm hắn có chút chói mắt. Hắn theo thói quen vươn tay sang bên cạnh…trống rỗng…nàng không có ở đây.
Tim…giống như có âm thanh vở nát.
CHƯƠNG (TT):
Hắn si ngốc nhìn nàng. Nàng vẫn đẹp như trước,nhưng không có vẻ thanh cao và diễm lệ như trông trí nhớ của hắn.
Nó ngọt ngào....đến làm người ta hoa mắt.
Có lẽ nụ cười của nàng quá đẹp khiến hắn có chút thất thần,mà nàng thì vẫn yên lặng đợi hắn.
Hắn thu lại tầm mắt,bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng,hắn cười. Nụ cười không lên đến tầm mắt đang nhìn nàng.
"Lâu quá không gặp...đại tiểu thư"
Hắn nhìn chằm chằm nàng,hi vọng nhìn thấy chút gì đó khác biệt trong nụ cười hoàn hảo kia,nhưng hắn thất vọng. Nàng chị nghiêng nhẹ đầu,giống như chào đáp lại hắn. Nàng nhấn nút trên điện thoại,lập tức có tiếng trả lời vang lên.
"Vâng,đại tiểu thư."
"Nói với Al,tối nay tôi không xuống dưới. Mang cho tôi bánh ngọt và sữa nhé."
Giọng nói đáp trả lại lời nàng,rồi im lặng. Không khí trong phòng như bị thu hẹp lại,khiến người ta có chút khó thở.
"Đừng đứng đó nữa,mời ngồi,Lâm thiếu."
Nàng nói,cánh tay đeo găng vung lên,còn nàng lại nhàn nhã ngồi trở lại ghế bành xoay êm ái.
Nàng ngồi gác chéo chân,trong chiếc váy dài qua gót chân màu trắng,nhìn nàng như một vị nữ hoàng trên ngôi cao. Hắn cười u ám.
Lâm thiếu...danh xưng này mới mỉa mai làm sao.
Hắn ngồi xuống,đối diện với nàng,nhìn nàng nâng ly vang đỏ lên, động tác tao nhã thành thục đến mê người. Đôi môi non mềm của nàng chạm khẽ vào miệng li,vẫn giữa nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Hắn không khỏi nắm tay lại,bàn tay hơi run làm lộ sự nôn nóng trong lòng hắn hiện tại. Hắn đã nghĩ nàng hẳn là sẽ không nhẹ nhàng đối diện với hắn như thế này,hắn đã nghĩ nàng sẽ làm nhiều hơn thế để trả đũa hắn nhục nhã hắn,thậm trí có thể đòi lại những vết thương năm xưa nàng hứng chịu.
Chứ không giống như thế này.
Nàng chào đón hắn,cười với hắn.
Nhưng lại xa lạ giống như giữa nàng và hắn không có chuyện gì.
Chỉ là những con người xa lạ nhìn thấy nhau....
Hắn không thích điều này,hắn không cần....
"Đừng cười như thế...cô...không hợp với kiểu cười ngọt ngào này."
Nàng dừng động tác uống rượu,nghiên đầu nhìn hắn,giống như hứng thú lại giống như trào phúng hắn. Nàng nói,giọng nói nhẹ nhàng lại lạnh nhạt. Tựa như muốn người ta đứng ngoài bức tường phân cách do nàng dựng lên.
"Sao vậy,Lâm thiếu không hài lòng về tôi sao?
Hẳn là ngoài kia,vô số người muốn nghe câu này của Lâm thiếu đấy."
Hắn cong khóe môi,lười biếng duỗi thắt lưng,những ngón tay thon dài gõ nhẹ nhàng theo một gia điệu trên mặt bàn làm từ gỗ sồi đắt tiền.
"Họ thì có liên quan gì đến tôi đây...nhưng đại tiểu thư thì có vẻ rất quan tâm đến họ đấy."
Nếu Lâm thiếu đã không muốn,hay là tôi đuổi bọn họ đi...thế nào?"
Giọng điệu tựa hồ như muốn dỗ dành đứa trẻ không chịu lớn,khiến hắn nhíu mày,nhưng rất nhanh hắn lại bật cười. Nghiên về phía nàng.
Mặt hai người tựa hồ như chạm vào nhau,hắn cảm nhận hơi thở như lan của nàng đang phả lên mặt hắn.
Nàng không tránh né hắn,thậm trí còn nhìn thẳng vào đôi mắt hắn,hắn cười,nhưng nụ cười còn chưa lên tới mắt.
"Họ muốn xem trò hay...còn Đại tiểu thư....cô muốn nhìn thấy cái gì đây?"
Nàng và hắn,hai đôi mắt nhìn xoáy vào nhau.Hai gương mặt gần như sắp chạm tới,vậy mà tựa hồ lại cách xa nhau cả vòng trái đất.
Khuôn mặt này,hơi thở này...đã từng thuộc về hắn,không ngừng tìm đến hắn vào mỗi đêm cô đơn. Ngay cã khi đứng trước sống chết ở nơi đất khách,hắn lại chỉ nhớ đến nét cười nơi khóe môi này.
Môi nàng...có còn ngọt ngào như xưa?
Bàn tay hắn chạm vào má nàng,có chút lạnh,ngón cái xoa nhẹ gò má gầy gò. Da nàng rất mịn,tựa như làn da em bé. Môi nàng rất đẹp,đỏ ửng tự nhiên,sạch sẽ và tinh khiết.
"Lâm thiếu đây là định hôn tôi sao?"
Nàng nhàn nhạt nói,đôi mắt nhìn thẳng hắn,nụ cười vẫn hoàn hảo,nhưng chỉ có nàng biết.
Mỗi một tế bào trên người đang kêu gào rên siết.
Hắn nhìn nàng...bất chợt phá lên cười lớn.... cười đến run cả người.
Nàng nheo mắt nhìn hắn,trên gò má như còn lưu lại cảm giác khi hắn chạm vào.
"Rất tự tin,đại tiểu thư,nhưng cô và tôi đều hiểu rỏ mà...không phải sao?"
Nàng im lặng,gương mặt hơi cúi khiến hắn nhìn không thấu được nàng. Hắn vung tay lên nhàn nhạt nói.
"Đi thôi...đã muốn chào đón tôi thì hẳn là đại tiểu thư phải đích thân ra trận rồi,không phải sao."
Nàng nhìn hắn,rồi lại nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt nàng. Môi hơi mỉm cười....
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
CHƯƠNG 26:
Gia Nguyệt đã tỉnh lại rất lâu rồi,nhưng nàng vẫn nằm nán lại trên chiếc giường mà hai người đã điên cuồng rất nhiều lần từ tối qua. Hương vị ngọt ngào kia,tựa hồ vẫn còn lởn vởn trong không khí hơi se se lạnh từ máy điều hòa đang hoạt động ở góc phòng.
Nàng nhớ,nàng đã bật khóc khi vừa nóng lại vừa tê dại. Vậy mà,anh đã cười,với tay chỉnh nhiệt độ,để rồi lại càng cuồng dã đòi hỏi nàng hơn. Giờ khắp thân thể nàng vừa đau đớn vừa tê buốt,nhưng lại lan tràn niềm hạnh phúc vô tận.
Nàng có hắn….mà hắn cũng có hoàn toàn nàng.
Điều đó có ý nghĩa to lớn đến thế nào,chỉ một mình nàng biết. Bởi vì,một người đã từng coi mình như quái vật,nay lại được người mình yêu thương điên cuồng giữ lấy. Điều đó rất đẹp…rất tuyệt vời…nó khiến nàng ngẩn ngơ,giống như thần trí của nàngđangở một cỏi xa lạ nào đó.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên…nàng lười biếng vươn tay nắm lấy. Thắt lưng nàng đang đau đến muốn gãy đôi..nàng thật tình,không biết nên cười hay nên khóc nữa.
“…..”
Tiếng nói lào xào vang lên từ bên kia điện thoại. Người đó nói rất nhanh,tựa hồ như đang vô cùng nóng vội.
Và đầu dây bên này.Bàn tay Gia Nguyệt run lên,chiếc điện thoại rơi xuồng sàn,vang lên một tiếng buồn thảm rồi im bặt.
Trên tường,đồng hồ vẫn chạy đều đặn…lạnh lùng đếm từng khắc trôi qua……..
…………………………………..
“Anh điên rồi?”
Trong phòng làm việc nằm cùng tầng với phòng ngủ chính của Gia Nguyệt,hắn bị chính người hắn mang về từ Chicago,chỉ vào mặt và hét lên như thế.Nhưng hắn vẫn cười,nụ cười sáng rực như ánh mặt trời khiến gã có chút chói mắt.
Đây là lần đầu tiên gã thấy hắn cười,thật tâm như thế,mà cũng rạng rỡ như thế.Gã im lặng,thầm thở dài.
Thôi đi,trả thù gì chứ.Đây cũng không phải loại phim thần tượng rẻ tiền câu khách bằng loạt anh đánh tôi trả,anh báo tôi thù.Hừ…
Rỏ ràng cái kẻ,ngậm đắng ăn khổ suốt mười năm.Hô hào nói với hắn sẽ quay về lấy lại mọi thứ,thì ra không phải là tài sản Lâm gia,mà chính là toàn bộ của cái người đang ở trong phòng ngủ lớn kia kìa.Gã lại còn đủ ngu đủ ngốc,đi tin vào cái trò hề mà kẻ đang cười ngu trước mặt này nói.Tính ra hình như gã mới là kẻ ngu đi.
“Giờ anh tính nói gì với tôi,hả…”
“Tôi đã có được thứ mình muốn rồi,Gee,tôi rất hạnh phúc.”
“Mẹ kiếp,anh lôi tôi từ Chicago về đây,để chứng kiến anh em em anh anh với cô ta đó hả.Anh giỡn với tôi đó hả.”
Gã hét ầm lên,chỉ là hét cho có lệ vậy thôi,chứ thông minh như gã,sao không hiểu tâm trạng của cái kẻ đang cười đến híp mắt này.Hắn cười,cho dù là ai ngay lúc này đánh hắn,có lẽ hắn vẫn cười như thế.Hắn hạnh phúc…vô cùng hạnh phúc.
Bây giờ,ngay lúc này.Trong đầu hắn chỉ có mỗi một suy nghĩ là nhanh chống chạy về phòng ngủ.
Ôm nàng trong vòng tay mình,rồi lại thong thả,lại cuồng nhiệt,lại bá đạo muốn tất cả của nàng.
Ôm nàng cách nào cũng không đủ,hôn nàng nhiều thế nào cũng không đủ.
Dùng bàn tay,đôi môi,dùng mắt tai dùng đến cả chiếc lưỡi để nếm,để cảm nhận,để có được tất cả của nàng. Hắn khát khao,ham muốn gần như điên cuồng.
Phải hắn điên…điên vì nàng.
Và hắn vứt bỏ Gee ở đó,chạy như điên về căn phòng ngọt ngào và đầy mê hoặc kia.Hắn giống như một kẻ đói khát vô tình tìm đến món ngon nhất thiên hạ.Nếu có thể hắn chỉ ước nhốt nàng lại,phong bế nàng vĩnh viễn bên trong căn phòng. Để chỉ có hắn thấy, mình hắn biết…
“Honey,nhớ anh không.”
Hắn đi vào phòng,nôn nóng như một đứa trẻ. Hắn nhìn thấy nàng nằm trên giường,chiếc chăn mỏng đắp hờ hửng,chỉ che đậy nửa thân bên dưới. Nàng nằm quay lưng về phía cửa,cho nên cả vùng lưng chi chít sẹo lồi ghê tởm lộ ra bên ngoài. Nhưng trong mắt hắn.Chưa có bóng lưng nào đẹp hơn thế,chưa có người con gái nào dụ hoặc kiều mị hơn thế. Nàng rất đẹp…
Hắn ôm nàng,hôn lên bờ vai trần lộ ra bên ngoài.Nàng khẽ run lên làm hắn thích thú.Sự mẫn cảm của nàng làm hắn yêu đến thảm.
Hắn không nói gì nữa,leo lên giường,chui vào chăn và ôm chặt lấy nàng,lòng bàn chân cảm nhận nguồn nhiệt của hắn,nàng khẽ co lại,hắn cũng nhanh chóng nằm theo tư thế của nàng.Hai cơ thể cứ thế mà dán vào nhau không có một kẻ hở.Hắn thích tư thế này,hắn và nàng giống như tạo ra từ một khối.
“Em mệt sao,có muốn đi tắm hay không.”
Hắn thì thầm,chiếc lưỡi khéo léo liếm láp viền tai xinh xắn trắng nõn của nàng.Nàng chỉ càng lúc càng co người lại,tai chính là điểm mẫn cảm nhất của nàng,hắn biết nên cànglúc càng đùa vui hơn.
Đến khi không chịu được sự quấy rầy của hắn,nàng lên tiếng.
“Anh yêu em không.”
Hắn đang đùa rất vui với viền tai của nàng,nghe câu hỏi,hắn ngừng lại một chút,thản nhiên trả lời.Rồi lại tiếp tục chơi đùa với tai nàng.
“Yêu.”
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói với nàng rằng tìnhyêu của hắn sâu nặng đến bao lâu.Hắn không thể nói rằng sẽ yêu nàng thiên trường địa cửu,hay học tập mấy gã trai trẻ cột bóng bay,tặng 999 nụ hồng,hay gào thét giữa đám đông về tình yêu của hắn.
Bởi sinh mạng của hắn,đã từ lâu nằm trên tay nàng.Ngay cả bản thân hắn cũng là của nàng,vậy thì cần gì nói những lời thề hẹn vô nghĩa kia.Yêu chính là yêu,cần gì phải nói ra những lời có cánh,khi đả dùng cả tâm này để yêu thương nàng.
Gia Nguyệt im lặng,bàn tay đang được hắn nắm lấy co lại,nắm tay hắn rất chặt. Chỉ cần từ này thôi,đủ rồi. Đối với nàng đã đủ rồi.
…………………………………
“Thiên Tường,em thật không ăn nổi nữa,anh đừng ép em mà.”
Trong một phòng đặt riêng,Thẩm An An đang cố sống cố chết đẩy chén thức ăn đang cao như núi ra xa,càng xa càng tốt. Kể từ khi nàng nhớ lại mọi chuyện,anh giống như miếng keo da trâu,dính chặt lấy nàng,nàng đi xa một bước cũng không được.
Thiên Tường nhíu chặt mày,dạo gần đây An An của anh càng lúc càng biếng ăn,làm anh lo lắng không yên.Nếu cứ như thế này,sao nàng chịu nổi khi cục phiền toái kia chui ra đây.
Anh thật là hối hận mà,chỉ trong một lúc không khống chế,thế là một cục phiền phức nhào ngay vào bụng của tiểu tâm can của anh.Làm cho cái người vạn khổ như anh bị ra rìa.Sao anh có thể không hận đây hả.
An An có lẽ cũng hiểu bất mãn của Thiên Tường,nên nàng bất chấp e thẹn của mình,nhảy lên đùi anh,vòng hai tay qua cổ,lôi anh lại gần rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi có chút lạnh của anh. Nàng,kể từ ngày kia,những đau thương nàng không muốn nhớ đến nữa,nàng thật cảm ơn trời,cảm ơn đất,khi còn có cơ hội được ở cùng anh,được yêu anh,và cũng được anh yêu.
“Thiên Tường,giờ em rất hạnh phúc…nhưng còn người kia…sẽ như thế nào đây.”
Ôm chặt anh,nàng nghẹn ngào nói,nàng không quên,nhưng đau khổ của người kia.Có lúc nàng nghỉ,nếu như không phải vì lời nói của nàng.Không phải nàng là bạn của người đó,thì người kia liệu có phải sẽ không tổn thương đến thế này. Nàng rất đau lòng,đau đến chết lặng.
“Đừng lo…mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi.Em nên lo lắng cho con trai của anh đi.Chuyện của họ,hãy để họ tự giải quyết.”
……………………………………………
Đêm,Gia Nguyệt đợi hắn ngủ say rồi mới nhẹ nhàng ngồi dậy,nàng muốn gặp cha mình,muốn ngồi gối đầu lên chân ông…Tâm tình nàng,dường như chỉ có thể tĩnh lặng khi làm thế.
Đã vài tuần trôi qua,hắn và nàng vẫn điên cuồng muốn nhau như thế,gần như nàng không thể rời khỏi chiếc giường lớn. Hắn muốn nàng bao nhiêu lần nàng không nhớ nữa,nhưng cảm xúc mãnh liệt đó vẫn không ngừng tăng lên. Nàng không chán ghét,thậm trí còn thật mong chờ.Nàng thấy mình đã trở nên càng lúc càng mẫn cảm dưới sự dạy dỗ của hắn.
“Ba…con giờ thấy đủ…thật đủ rồi…ba,người nói xem,như thế có phải là rất tham lam không…có phải con đã có quá nhiều,nên sẽ mất hết vào ngày mai…ba ba…con nhớ ba lắm…thật nhớ ba ba…vì sao người làm vậy với con…vì sao người muốn con chết….ba ba….ba ba….”
Nàng gối đầu lên tay ông,ông đang ngủ…thật thanh thản..thật an nhàn….
Hắn mở mắt..ể oải vươn tay…ánh nắng lọt qua khe rèm rọi lên sàn những vòng sáng làm hắn có chút chói mắt. Hắn theo thói quen vươn tay sang bên cạnh…trống rỗng…nàng không có ở đây.