CHƯƠNG :
Nhìn hàng người đứng trước song sắt kiên cố,ngóng chờ người mà họ muốn gặp.Huệ Tâm lạnh nhạt cười. Nàng đã ở lại cái trại điên này mười hai năm.
Mười hai năm...bốn ngàn ba trăm tám mươi ngày....một triệu không trăm lẻ năm ngàn một trăm hai mươi giờ....và bao nhiêu phút bao nhiêu giây đã trôi qua.
Có người nói,nàng điên,nên mới ở cái nơi khốn nạn này lâu như thế.Nhưng nàng biết,nàng không điên...thậm trí còn tĩnh táo hơn cái bọn gọi nhau là bác sĩ,nhưng lại không khác gì cầm thú bên ngoài kia.
Nàng ở lại đây,chỉ vì người kia.
Nhìn cô ta cười nói ngọt ngào với một gã đàn ông mặc áo quần đắt tiền,tay đeo đông hồ đá quý,chân mang giày Ý bóng nhoáng. Nàng khinh....
Trong mắt nàng,chỉ có người kia mới gọi là người cao quý,còn bọn họ,chỉ đáng làm ruồi bọ. Nhìn chán,nàng mở ngăn kéo dưới cùng,lấy một chiếc điện thoại màu trắng.
Nàng không thích màu trắng,nhưng người kia lạ luôn yêu thích màu này. Nên nàng trọn màu trắng.
Bao nhiêu lâu rồi nàng không nghe được giọng nói của người đó...bất giác nàng siết chặt điện thoại,nàng khẩn trương không biết phải nói gì....
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .........
Trên tầng cao nhất của trụ sở chính Lâm thị. Ông Du đang báo cáo tình hình kinh doang cuối năm cho đại tiểu thư,ông nói không nhanh,nhưng có vẻ như có chút mệt nhọc làm hàng mi đang khép hờ kia khẽ run ....
Đại tiểu thư mở mắt,nhìn ông Du một lát rồi phất tay.
"Thôi được rồi chú Du,chú để cho Al làm đi,chú cũng mệt rồi."
Ông Du là người cố chấp,nhưng nhìn đôi mắt kiên quyết cả nàng,ông chỉ có thể thở dài buồn bực.
Al cười hí hửng,dù sao hắn theo tiểu thư cũng đã nhiều năm,biết rất rõ tính cách cứng rắn của nàng mỗi khi đã quyết thì tám con ngựa cũng không kéo nổi. Mà ông Du cũng y như thế. Trong nhà,hầu như lời nói của mỗi mình đại tiểu thư là ông chịu nghe vào,còn bất cứ ai nói gì ông cũng mặc.
Nhiều khi hắn chỉ muốn ông nghỉ ngơi một chút,ông cũng bực mình tỏ thái độ chán ghét hắn. Làm hắn đau lòng chỉ có thể...đi "méc" đại tiểu thư thôi.
Nhưng ngay khi hắn còn đang cười híp mắt,điện thoại của Đại tiểu thư đột nhiên vang lên...đó là một chuỗi những âm sắc bén nhọn...bất giác làm hắn hoảng hốt.
Nàng có chút thẩn thờ...rất lâu rồi...bài nhạc chuông cài đặt riêng này mới vang lên...
Bàn tay vươn ra muốn nhấc máy...nhưng lại ngập ngừng...
Al và ông Du nhìn nhau...lặng lẽ rời khỏi phòng.
"......"
Nàng nhấc máy,nhưng lại im lặng...cho đến khi người đầu dây bên kia hình như có chút hốt hoảng cùng lo lắng,âm thanh run run nhẹ nhàng cất lên.
"Gia Nguyệt...."
"... ..."
"Là em...Huệ Tâm đây."
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .......
Hắn nhìn tập tài liệu trên bàn,nhưng tấm hình được bày la liệt...mắt hắn nhìn mông lung. Trong hình,người con gái kia vẫn cười ngọt ngào như thế...nhưng hắn đã chẳng thể nào thấy thân thuộc
Chị gái hắn...
Kẻ giam giữ và hành hạ một người khác....một người hắn yêu....
Hắn..không muốn đối mặt,nhưng có lẻ,hắn sai rồi.
Hắn muốn một kết cục dành cho chị gái của hắn,hắn và người hắn yêu.
Đến lúc chấm dứt câu chuyện hoang đường này.
Một thanh niên đi vào,anh ta chỉnh lại gọng kính trên mũi,cười nhợt nhạt.
"Đã chuẩn bị xong,bao giờ anh muốn hành động."
Hắn ngước mắt lên nhìn người thanh niên kia,nụ cười thâm trầm khiến gương mặt hắn có chút dữ tợn hiếm thấy.
"Cậu đây là ra lệnh cho tôi?"
Gã thanh niên im lặng,đặt một tập tài liệu lên bàn,nhàn nhạt nói.
"Chỉ mong anh không quên mục đích mình trở về."
Hắn cười lạnh.
"Tôi không quên...cũng không cần một kẻ như cậu nhắc nhở tôi,ra ngoài."
Gã thanh niên xoay lưng sau khi ném lại nụ cười đầy mỉa mai.
Giả vờ cho ai xem,gã biết thừa,hắn ta đang trầm mê trong sắc đẹp chết người của cái người đang ngồi ở nơi cao kia. Gã không thiếu tiền cũng như không thiếu việc,chỉ là,hắn muốn...xem thử khi từ trên cao rơi xuống đất...nụ cười cao ngạo cùng vẻ mặt hờ hững kia sẽ vặn vẹo đến mức nào.
Thật là đáng mong đợi.