Ánh tà dương diễm lệ chắc cũng không tươi sáng đến vậy.
Dòng tưởng niệm quanh quẩn ở bốn vách tường tịnh đàn,(8) bóng dáng của nàng vẫn rõ ràng như ngày hôm qua – thiên thượng, vân gian, nhãn tiền, tâm đầu.(9)
Thế gian mộng thiên đường, mộng của ta lại nỉ non dưới ngọn đèn trước tượng phật. Thật ra ta không cần nhớ nàng, nàng, luôn luôn tại nơi đó.
Luân hồi ngàn năm, thực sự ta đã không biết, bóng dáng của nàng liệu còn có thể khiến ta liếc mắt một lần đã nghĩ tới phong lan trong gió đêm không.
Tựa như trong cuộc sống này, nàng khóc nàng cười, nàng duyên dáng xinh đẹp, ta nhất nhất nhớ kĩ. Dấu yêu, nàng chính là hoa lan thảo “lên tận trời xanh xuống suối vàng, hai nơi mờ mịt tìm không thấy”(10) của ta.
Mà ta vẫn mãi lưu luyến, không chỉ khói bếp lượn lờ ở Cao Lão trang.
Đã cách ngàn năm, thành phật thành tiên chư sự giới, khi ta thanh tâm quả niệm gõ mõ bên cuốn kinh, vẫn mơ hồ thấy được một hình bóng trong ánh tà dương ấm áp, là chiếc khăn tay kia bay lượn theo gió.
Ta không dám nói tiếp rằng – còn có dung nhan của nàng.