" Mọi người cho em xin lỗi một tí khi chuẩn bị đọc chap này: mẹ Vương Thanh là Hồng Hoa nha.Còn mẹ Đại Vũ sẽ là Tú Hoa " lúc đầu đặt tên hai nhân vật mà đặt nhầm.Đã thay đổi bên chap Thì ra cô còn nhớ tới con rồi nha.Còn một số chỗ cũng bị nhầm giữa hai tên này em sẽ sửa sau ạ mọi người thông cảm ^^
Hai người cuối cùng cũng về tới nơi,Đại Vũ chỉ Vương Thanh đường đi tới gara vì không xa mấy nên cũng rất dễ tìm được chỗ.Còn cậu thì nhanh chóng vào nhà mở cửa,ấn nút cho chiếc cửa cuốn tự động mở lên.Cũng rất lâu rồi cậu chưa quay lại gara xe này,từ lúc ba đi làm cho tới giờ ước chừng cũng khoảng 3 năm rồi,mọi thứ dường như đã phủ lên mình một lớp bụi.Càng nhìn chúng,những thứ quen thuộc về ba lại hiện lên, 3 năm nay ba đi làm cũng gọi điện về cho cậu và mẹ cũng không quá 5 lần.Cậu không trách,cũng không buồn ba vì có lẽ ba đi làm xa để kím tiền nuôi hai mẹ con cậu nghĩ rồi cầm chổi bắt đầu dọn dẹp mọi thứ chờ xe hơi của Vương Thanh tới.Dọn một hồi,cậu móc điện thoại ra nhìn đồng " 15 phút rồi,sao anh ấy chưa đến nhỉ.Mình đi bộ từ đường đó qua đây cũng mất có 10 phút mà,anh ta lại còn đi xe hơi sao nãy giờ vẫn chưa thấy tới".Vừa dứt cái suy nghĩ thì đằng xa thấy hai ánh đèn pha chói lọi chiếu sáng rồi chạy đến,cậu nhanh chóng né qua một bên cho xe vào.
~~~ 15 phút trước "
"Từ chỗ này qua đó cũng có 5 phút,hay là mình đi mua chút thức ăn cho bảo bối.Lúc nãy đi mua đồ với mình có lẽ bảo bối cũng bắt đầu đói rồi nhỉ " Vương Thanh suy nghĩ một tí rồi nhanh chóng lái xe tới một quán ăn nhìn cũng khá là lớn đằng kia.Bước xuống xe thì nhìn lên bảng tên tiệm thì là " Quán ăn Thanh Vũ ",nhìn cái bảng tên mà cười nhanh chóng sải bước vào tiệm " Lấy cho tôi 2 phần thịt sườn heo nướng với 1 phần Địa Tam Tiên ".
" Rồi,cậu chờ tôi một chút."
Cuối cùng xong,cậu đem 3 phần thức ăn vừa mua lên xe rồi nhanh chóng quay về gara vì sợ bảo bối lo lắng.
~~~~~~~~~~~~~~ Thực tại ~~~~~~~~~~~
Vừa bước xuống xe Đại Vũ liền hỏi " Anh đi đâu mà lâu vậy a~ em nhớ từ đó qua đây chưa đầy 5 phút mà ".Vương Thanh cười rồi mở cửa đem 3 phần thức ăn trên xe xuống " Vì lo cho bảo bối bị đói nên anh đi mua thức ăn về cho em,toàn là những món em thích a~ ".Đại Vũ thấy vậy trong lòng liền chuyển từ cảm giác lo lắng sang cảm giác hạnh phúc,mỉm cười " Thôi,em đóng cửa ga ra rồi hai chúng ta vào nhà đi ".Vào tới nhà thì đồng hồ bây giờ cũng gần 6h30 mà chưa thấy Tú Hoa mẹ của cậu về liền gọi điện hỏi " Mẹ a~ sao giờ này còn chưa về! "
Tú Hoa bên kia cũng bắt máy trả lời con trai " Tối nay công ty đi làm xong với ăn liên hoan nên mẹ sẽ về trễ.Con ở nhà ngủ một mình thì khóa cửa cẩn thận nha ".
Đại Vũ liền nói " Mẹ quên rồi sao,hôm qua con có nói là Vương Thanh sẽ tới nhà mình ở 1 thời gian á "
Tú Hoa nghe vậy cũng yên tâm hơn vì có Vương Thanh ở chung " Uầy,công việc nhiều quá nên mẹ quên.Hai đứa ở nhà ngủ trước đi nha,nói với Tiểu Thanh ngày mai thứ 7 mẹ sẽ về sớm nên sẽ làm món ngon đãi thằng bé nha.Còn hôm nay công ty bận một tí không về sớm được ".Vương Thanh bên kia nghe Tú Hoa nói cũng lễ phép kêu Đại Vũ cho mượn điện thoại mà nói chuyện với Tú Hoa " Chào cô ạ! "
" Chào con nha Tiểu Thanh,cho cô xin lỗi hôm nay bận việc không về chiêu đãi món ngon cho con được! ngày mai cô về sớm sẽ làm nhé ".
" Dạ con cám ơn cô! "
" À mà này,hai đứa ở nhà nhớ cẩn thận nha con chăm sóc Tiểu Vũ dùm cô nha.Tạm biệt hai đứa giờ cô có việc gấp "
" Dạ tạm biệt cô,cô cứ yên tâm ạ "
Cuộc điện thoại vừa kết thúc,Vương Thanh đã thấy Đại Vũ từ lúc nào mà vào bếp hâm lại đồ ăn lúc nãy rồi.Dáng người tuy không thanh mảnh nhưng khi nhìn vào lại chỉ muốn lập tức đến ôm ngay từ đằng sau.
" Anh a~ đang làm gì vậy,buông ra một tí để em hâm xong đồ ăn rồi cùng nhau ăn nào "
" Bảo bối,cho anh ôm một tí đi! "
" Tránh ra nào,đồ ăn cũng nóng rồi mau dọn ra ăn thôi! "
Vương Thanh cũng đành tiếc nuối mà buông ra,nhưng trong lòng thầm nghĩ " em không cho anh ôm,đêm nay nhất định haha ".Sau khi buông tay từ đằng sau ra Vương Thanh cùng cậu dọn thức ăn ra bàn,hai người cứ thế mà thưởng thức buổi tối đầu tiên khi về chung một nhà.
~~~~~~ Khi hai ta về một nhà.Khép đôi mi chung một giường.......~~~~
Ăn xong hai người họ lại cùng nhau đi tắm rồi lên giường,chuẩn bị đánh một giấc sau những ngày học mệt mỏi.Khẽ ôm cậu vào lòng,đôi tay mềm mại luồn qua mái tóc mềm mượt của cậu khẽ xoa xoa mái tóc ấy.Đầu Đại Vũ lúc này cũng khẽ tựa vào ngực của Vương Thanh " Ca,em rất yêu anh.Em cũng rất sợ một ngày nào đó anh lại bỏ em đi giống 10 năm trước.Xin đừng rời xa em nữa được không anh ".Vương Thanh cũng cảm nhận được nỗi đau mà 10 năm trước cậu phải chịu " Anh cũng rất yêu em bảo bối,sẽ không bao giờ giống 10 năm trước nữa ".Vương Thanh nhanh chóng đưa đôi môi mềm mịn nhanh chóng luồn vào khoang miệng của cậu mà lục lọi.Tay định chạm vào hạ bộ kia thì bị đẩy ra " Anh quả là trâu bò mà,lúc trưa còn chưa đã a~ rất là mệt đó biết không hả ".
" Bảo bối,chỉ cần là em thì anh nhất định sẽ không mệt a~ với lại đây là tuổi sung sức mà nói anhsức trâu cũng phải haha ".
" Cứ như thế này làm sao em chịu nổi a~ ".
" Không nỗi cũng phải nỗi! biết không vợ yêu "
Đại Vũ chợt nghe Vương Thanh loáng thoáng hai chữ vợ khẽ mỉm cười,vì như vậy cậu biết rằng đối với anh ấy cậu quan trọng như thế nào.Hai người cứ thế hòa vào nhau trong căn phòng tĩnh mịch giờ đây chỉ còn những thanh âm dục vọng.
~~~~~~~~~~~~
Mặt trời cuối cùng cũng đã khẽ thức dậy,ánh nắng ban mai chiếu rội qua khe cửa đánh thức hai người họ.Hai con "nhộng" trên giường cũng bắt đầu khẽ cựa mình,Đại Vũ cảm thấy môi mình hình như đang bị ai đó mút lấy liền thức giấc thì thấy Vương Thanh từ lúc nào đã thức giấc mà phá cậu.
" Sao sáng sớm anh lại biến thành con dê rồi a~ ",
Vương Thanh khẽ cười " Anh chỉ muốn đánh thức em dậy thôi bảo bối,xong còn đi ăn sáng "
Nhanh chóng rời giường lại cùng nhau rửa sạch những thứ còn sót lại ngày hôm qua.Cùng nhau bước xuống lầu đi ra gara lấy xe " Bảo bối hôm nay em muốn ăn gì a~.Anh chở em đi ăn ".
" Sáng thì ăn cái gì cho dễ nuốt đi anh,em biết một quán cháo cũng ngon lắm á! "
Vừa dứt câu hai người họ lại cùng nhau đi đến quán cháo để thưởng thức.Vừa ăn xong thì Vương Thanh lại có điện thoại " Con trai! Hôm nay dì Bảo Trân có dắt Kim Phương tới chơi con có rãnh thì về nhà chở con bé cùng đi chơi đi "
" Mẹ à! Hôm nay con bận rồi,cần phải dọn dẹp một số đồ đạc còn bận đi chơi với một số bạn nên không thể về."
Biết tính con mình một khi đã không muốn thì có trời mới thay đổi được " Ừ vậy thôi! con đi đi "
Đại Vũ bên cạnh làm như không nghe thấy,cứ cùng Vương Thanh lên xe.
" Bảo bối hôm nay em muốn đi đâu "
" Em muốn quay trở về nơi lúc nhỏ ta cùng nhau chơi đùa.Lâu rồi em cũng không đến đó "
Chiếc xe lại chầm chậm lăn bánh,quay về nơi mà chứa đựng bao nhiêu hồi ức của hai người.
~~~~~~~~~~~~
" Tới nơi rồi a~ 10 năm qua nhưng cái bãi đất trống này vẫn không thay đổi anh nhỉ.Chỉ khác là nhà tở nơi đây lại mọc lên khá là nhiều.Không như lúc xưa xung quanh nơi này chỉ có hai ba ngôi nhà thôi "
" Đúng là mọi thứ đã thay đổi em nhỉ. "
Hai người cùng nhau đi dạo quanh nơi đó,tuy là chỗ này chẳng có gì đẹp người khác nhìn vào thì cũng như một bãi đất bị bỏ hoang.Nhưng đối với hai người họ nơi đây là nơi chứa đựng biết bao kí ức đẹp.
" Bảo bối em có nhớ chỗ này không " nói rồi lấy tay chỉ
" Em luôn nhớ mà ca,chỗ này là cái lần em bị té a~ "
Cùng nhau đi quanh nơi đó,cùng nhau nhớ lại những kí ức lúc xưa.Đi một lúc cũng thấm mệt hai người cứ thế ngồi xuống nghĩ ngơi dưới một bóng cây.
" Lúc nhỏ thiệt vui phải không Bảo bối,em còn nhớ cái lần anh leo cây hái trái cam cho em không a~ "
" Em luôn nhớ mà,lúc đó anh đang leo thì bị trượt chân té,máu thì chảy quá trời làm lúc đó em lo lắng sợ tới khóc giàn dụa.Chạy ra kêu mẹ anh mà "
................ Hai người cứ ngồi đó nhớ lại tuổi thơ của mình,nhớ lại những câu chuyện,những niềm vui nỗi buồn mà hai người đã trải qua...........
~~~~~~~~~~
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.Tú Hoa bên đầu dây kia cũng nhanh chóng nói
" Hai con đi đâu vậy,mẹ mua xong đồ rồi nè chuẩn bị làm món ngon cho hai đứa ăn mà không thấy nên gọi "
" À dạ,tụi con nới cùng nhau về nhà cũ của mình đó ạ.Để tụi con về liền " nói rồi Đại Vũ dập máy
Vương Thanh bên cạnh nghe thấy cũng nói " Thôi cũng trưa rồi,chúng ta về đi mắc công mẹ em lại lo "
Nói rồi đứng dậy ra xe,cùng nhau trở về nhà.
" Mẹ à con về rồi a~ "
Tú Hoa thấy Đại Vũ một mình bước vào nhà liền hỏi " Tiểu Thanh đi đâu rồi,không cùng về với con sao?"
" Cậu ấy đang ở ngoài sau,để con đi mở gara xe cho cậu ấy cất xe vào cái.Tí nữa ra sẽ cùng mẹ nói chuyện a~ "
Nói rồi nhanh chóng đi mở gara cho Vương Thanh để xe vào,xong xuôi thì cùng nhau vào nhà.
" Con chào cô "
" Cô chào con Tiểu Thanh.Bộ con mới mua xe hơi hả? "
Vương Thanh cũng nhanh chóng mà trả lời " Dạ,tại con thấy chỗ này đi xe buýt cũng hơi bất tiện nên xin mẹ mua một chiếc để dùng khi cần ạ "
" Ừa thôi không bàn nữa,hai đứa đi thay đồ tắm rửa cho mát đi.Vừa về chắc cũng đã mệt rồi,thức ăn cô làm xong rồi giờ chỉ cần hâm nóng lên lại thôi "
" Dạ vậy tụi con lên lầu thay đồ cái nha mẹ "
Nhanh chóng lên phòng,hai người cùng nhau tắm rửa. " Bảo bối,hay là chúng ta mặc bộ đồ này đi,hôm qua có mua đồ ngủ á anh mua 1 bộ đồ songoku với 1 bộ đồ in hình Mabư nè " nói rồi lấy trong đống đồ hôm qua ra hai bộ.Họ nhanh chóng thay đồ,từ dưới lầu vọng lên tiếng kêu.
" Hai đứa xuống ăn nè "
" Dạ tụi con xuống ngay,mẹ chờ tí "
Mặc xong hai bộ đồ thì cùng nhau đi xuống." Hôm nay để chào đón Tiểu Thanh đến nhà mình ở nên cô có vài món làm đãi con nè "
" Dạ con cám ơn cô "
Ba người bọn họ vừa cùng nhau thưởng thức,vừa nói chuyện.
~~~~~ Phòng của Đại Vũ ~~~~
" Mẹ em nấu đồ ăn thiệt ngon nha Bảo bối làm anh ăn no đến căng bụng rồi nè " nói rồi lấy tay chỉ chỉ cái bụng.
" Ăn xong rồi giờ chúng ta học bài nha ca ca.Bữa giờ bỏ bê nhiều quá lại sắp thi cuối kì rồi "
Dù chơi nhưng Đại Vũ cũng không quên trách nhiệm,lấy sách ra cùng Vương Thanh ôn bài,vì tuần sau sẽ có bài kiểm tra dành cho 1 tiết.Đại Vũ vốn là học sinh giỏi nên cầm cuốn sách đọc sơ đã thuộc lào lào,nhưng còn Vương Thanh không phải là không giỏi mà là rất làm biếng học,ở trường cũ cậu còn bị giáo viên nói là học sinh mong ra về nhất mà.Học bài hoài không vô nên Vương Thanh bực bội để cuốn tập sang một bên ngồi ngắm nhìn Đại Vũ liền bị cậu mắng:
" Anh còn không chịu học bài,ngồi nhìn em làm gì "
" Anh quả thật học không vào bảo bối,thôi hay kệ đi tí học sau "
" Không được a~ em học rồi nên bây giờ anh cũng phải học "
Vương Thanh làm như không nghe thấy gì hết,nằm ườn ra trùm chăn lại định ngủ trưa thì bị Đại Vũ kéo ra.
" Hay là vầy đi bây giờ em sẽ cho anh thời gian là 30 phút học,tí nữa sẽ giúp anh dò bài chịu không "
" Không muốn a~,tí nữa anh sẽ học sau bây giờ không có tâm trạng "
Đại Vũ bực bội," Anh đúng là lười biếng mà,bây giờ phải kím cách gì cho anh ấy chịu học đi ta.À" một ý tưởng lóe sáng.
" Nếu anh không chịu học cũng được thôi,từ nay em sẽ cấm túc a~ không cho anh < làm > nữa! "
Vương Thanh nghe tới chuyện đó thì nhanh chóng ngồi bậc dậy." Anh không muốn đâu a~.Không cho anh làm thì làm sao mà có thể sống nỗi hả bảo bối em định trơ mắt ra nhìn anh tự giải quyết sao a~ "
" Anh đúng là đầu óc chỉ có tà dâm nên mới không học được.Vậy thì từ nay cấm túc chắc anh sẽ hoàn lương mà học được thôi a~ "
Vương Thanh nhìn Đại Vũ bằng con mắt cầu xin,nhưng đối với cậu là vô nghĩa.
" Thôi được rồi để anh học là được chứ gì.Anh cũng có một điều kiện nếu trong vòng 10 phút anh mà học thuộc hết thì hôm nay anh muốn làm bao nhiêu cũng được chịu không "
Đại Vũ cười nói " Anh học cho anh,có cho em đâu mà còn ra điều kiện.Mà chắc anh cũng không học được trong vòng 10 phút mà thuộc hết 4 trang lịch sử đâu ha.Haha em cũng không tin anh làm được vậy thôi thì em đồng ý cho anh vậy haha " Đại Vũ nghĩ thầm anh không thề nào học nhanh được như vậy đâu haha,10 phút mà 4 trang sách lịch sử có phải là tự tin thái quá không.
(Tác giả: Haha cậu không tin thì kệ cậu a~,qua bàn tay của tôi thì cái gì không thể cũng thành có thể biết chưa)
Rồi bây giờ là 10h30 cho anh tới 10h40 là phải học xong nhé! Em đi xuống lầu lấy nước uống sau khi quay trở lại lập tức dò bài.
Vương Thanh dùng sức mạnh của bộ não,với ý chí là phải thực hiện ước mơ nguyên ngày "thăng hoa" của mình nên chăm chú nhìn vào học.Vốn dĩ ở trường cũ cậu học rất giỏi,Đại Vũ so với cậu còn non lắm nhưng do đi theo đám bạn xấu nên mới hư hỏng như vậy " Gần mực thì đen,gần đèn thì sáng ".
10h35 trôi qua cuối cùng sau khi nhìn sơ cậu cũng thuộc được hai trang
10h40 trôi qua cậu cuối cùng cũng thuộc xong
Đại Vũ cũng đúng lúc đó bước vào cầm ly nước " Anh uống đi rồi chúng ta dò bài nha "
Bắt đầu trang thứ nhất,trang thứ hai,trang thứ ba cứ thế Đại Vũ ngồi chăm chú nhìn Vương Thanh đọc bài. "......." Rồi xong,anh quả thật là thiên tài nha 10 phút mà học xong cả 4 trang sách lịch sử T.T
" Bảo bối giờ thực hiện điều kiện lúc nãy của anh đi "
Đại Vũ giả ngây ngô,như lúc nãy chưa nói gì giương đôi mắt tỏ vẻ vô tội nhìn
" Điều kiện gì vậy ca ca,sao em không biết thế "
Vương Thanh nhanh chóng thay đổi sắc mặt lạnh lại. "Bảo bối em định giở trò sao hả được lắm,coi hôm nay anh làm sao trị em hôm nay anh nhất định không cho em có thể đứng vững,nam tử hán đại trượng phu anh nói được sẽ làm được không làm được thì anh không mang họ Vương. "
End chap 21
Hai người cuối cùng cũng về tới nơi,Đại Vũ chỉ Vương Thanh đường đi tới gara vì không xa mấy nên cũng rất dễ tìm được chỗ.Còn cậu thì nhanh chóng vào nhà mở cửa,ấn nút cho chiếc cửa cuốn tự động mở lên.Cũng rất lâu rồi cậu chưa quay lại gara xe này,từ lúc ba đi làm cho tới giờ ước chừng cũng khoảng 3 năm rồi,mọi thứ dường như đã phủ lên mình một lớp bụi.Càng nhìn chúng,những thứ quen thuộc về ba lại hiện lên, 3 năm nay ba đi làm cũng gọi điện về cho cậu và mẹ cũng không quá 5 lần.Cậu không trách,cũng không buồn ba vì có lẽ ba đi làm xa để kím tiền nuôi hai mẹ con cậu nghĩ rồi cầm chổi bắt đầu dọn dẹp mọi thứ chờ xe hơi của Vương Thanh tới.Dọn một hồi,cậu móc điện thoại ra nhìn đồng " 15 phút rồi,sao anh ấy chưa đến nhỉ.Mình đi bộ từ đường đó qua đây cũng mất có 10 phút mà,anh ta lại còn đi xe hơi sao nãy giờ vẫn chưa thấy tới".Vừa dứt cái suy nghĩ thì đằng xa thấy hai ánh đèn pha chói lọi chiếu sáng rồi chạy đến,cậu nhanh chóng né qua một bên cho xe vào.
~~~ 15 phút trước "
"Từ chỗ này qua đó cũng có 5 phút,hay là mình đi mua chút thức ăn cho bảo bối.Lúc nãy đi mua đồ với mình có lẽ bảo bối cũng bắt đầu đói rồi nhỉ " Vương Thanh suy nghĩ một tí rồi nhanh chóng lái xe tới một quán ăn nhìn cũng khá là lớn đằng kia.Bước xuống xe thì nhìn lên bảng tên tiệm thì là " Quán ăn Thanh Vũ ",nhìn cái bảng tên mà cười nhanh chóng sải bước vào tiệm " Lấy cho tôi 2 phần thịt sườn heo nướng với 1 phần Địa Tam Tiên ".
" Rồi,cậu chờ tôi một chút."
Cuối cùng xong,cậu đem 3 phần thức ăn vừa mua lên xe rồi nhanh chóng quay về gara vì sợ bảo bối lo lắng.
~~~~~~~~~~~~~~ Thực tại ~~~~~~~~~~~
Vừa bước xuống xe Đại Vũ liền hỏi " Anh đi đâu mà lâu vậy a~ em nhớ từ đó qua đây chưa đầy 5 phút mà ".Vương Thanh cười rồi mở cửa đem 3 phần thức ăn trên xe xuống " Vì lo cho bảo bối bị đói nên anh đi mua thức ăn về cho em,toàn là những món em thích a~ ".Đại Vũ thấy vậy trong lòng liền chuyển từ cảm giác lo lắng sang cảm giác hạnh phúc,mỉm cười " Thôi,em đóng cửa ga ra rồi hai chúng ta vào nhà đi ".Vào tới nhà thì đồng hồ bây giờ cũng gần 6h30 mà chưa thấy Tú Hoa mẹ của cậu về liền gọi điện hỏi " Mẹ a~ sao giờ này còn chưa về! "
Tú Hoa bên kia cũng bắt máy trả lời con trai " Tối nay công ty đi làm xong với ăn liên hoan nên mẹ sẽ về trễ.Con ở nhà ngủ một mình thì khóa cửa cẩn thận nha ".
Đại Vũ liền nói " Mẹ quên rồi sao,hôm qua con có nói là Vương Thanh sẽ tới nhà mình ở 1 thời gian á "
Tú Hoa nghe vậy cũng yên tâm hơn vì có Vương Thanh ở chung " Uầy,công việc nhiều quá nên mẹ quên.Hai đứa ở nhà ngủ trước đi nha,nói với Tiểu Thanh ngày mai thứ 7 mẹ sẽ về sớm nên sẽ làm món ngon đãi thằng bé nha.Còn hôm nay công ty bận một tí không về sớm được ".Vương Thanh bên kia nghe Tú Hoa nói cũng lễ phép kêu Đại Vũ cho mượn điện thoại mà nói chuyện với Tú Hoa " Chào cô ạ! "
" Chào con nha Tiểu Thanh,cho cô xin lỗi hôm nay bận việc không về chiêu đãi món ngon cho con được! ngày mai cô về sớm sẽ làm nhé ".
" Dạ con cám ơn cô! "
" À mà này,hai đứa ở nhà nhớ cẩn thận nha con chăm sóc Tiểu Vũ dùm cô nha.Tạm biệt hai đứa giờ cô có việc gấp "
" Dạ tạm biệt cô,cô cứ yên tâm ạ "
Cuộc điện thoại vừa kết thúc,Vương Thanh đã thấy Đại Vũ từ lúc nào mà vào bếp hâm lại đồ ăn lúc nãy rồi.Dáng người tuy không thanh mảnh nhưng khi nhìn vào lại chỉ muốn lập tức đến ôm ngay từ đằng sau.
" Anh a~ đang làm gì vậy,buông ra một tí để em hâm xong đồ ăn rồi cùng nhau ăn nào "
" Bảo bối,cho anh ôm một tí đi! "
" Tránh ra nào,đồ ăn cũng nóng rồi mau dọn ra ăn thôi! "
Vương Thanh cũng đành tiếc nuối mà buông ra,nhưng trong lòng thầm nghĩ " em không cho anh ôm,đêm nay nhất định haha ".Sau khi buông tay từ đằng sau ra Vương Thanh cùng cậu dọn thức ăn ra bàn,hai người cứ thế mà thưởng thức buổi tối đầu tiên khi về chung một nhà.
~~~~~~ Khi hai ta về một nhà.Khép đôi mi chung một giường.......~~~~
Ăn xong hai người họ lại cùng nhau đi tắm rồi lên giường,chuẩn bị đánh một giấc sau những ngày học mệt mỏi.Khẽ ôm cậu vào lòng,đôi tay mềm mại luồn qua mái tóc mềm mượt của cậu khẽ xoa xoa mái tóc ấy.Đầu Đại Vũ lúc này cũng khẽ tựa vào ngực của Vương Thanh " Ca,em rất yêu anh.Em cũng rất sợ một ngày nào đó anh lại bỏ em đi giống 10 năm trước.Xin đừng rời xa em nữa được không anh ".Vương Thanh cũng cảm nhận được nỗi đau mà 10 năm trước cậu phải chịu " Anh cũng rất yêu em bảo bối,sẽ không bao giờ giống 10 năm trước nữa ".Vương Thanh nhanh chóng đưa đôi môi mềm mịn nhanh chóng luồn vào khoang miệng của cậu mà lục lọi.Tay định chạm vào hạ bộ kia thì bị đẩy ra " Anh quả là trâu bò mà,lúc trưa còn chưa đã a~ rất là mệt đó biết không hả ".
" Bảo bối,chỉ cần là em thì anh nhất định sẽ không mệt a~ với lại đây là tuổi sung sức mà nói anhsức trâu cũng phải haha ".
" Cứ như thế này làm sao em chịu nổi a~ ".
" Không nỗi cũng phải nỗi! biết không vợ yêu "
Đại Vũ chợt nghe Vương Thanh loáng thoáng hai chữ vợ khẽ mỉm cười,vì như vậy cậu biết rằng đối với anh ấy cậu quan trọng như thế nào.Hai người cứ thế hòa vào nhau trong căn phòng tĩnh mịch giờ đây chỉ còn những thanh âm dục vọng.
~~~~~~~~~~~~
Mặt trời cuối cùng cũng đã khẽ thức dậy,ánh nắng ban mai chiếu rội qua khe cửa đánh thức hai người họ.Hai con "nhộng" trên giường cũng bắt đầu khẽ cựa mình,Đại Vũ cảm thấy môi mình hình như đang bị ai đó mút lấy liền thức giấc thì thấy Vương Thanh từ lúc nào đã thức giấc mà phá cậu.
" Sao sáng sớm anh lại biến thành con dê rồi a~ ",
Vương Thanh khẽ cười " Anh chỉ muốn đánh thức em dậy thôi bảo bối,xong còn đi ăn sáng "
Nhanh chóng rời giường lại cùng nhau rửa sạch những thứ còn sót lại ngày hôm qua.Cùng nhau bước xuống lầu đi ra gara lấy xe " Bảo bối hôm nay em muốn ăn gì a~.Anh chở em đi ăn ".
" Sáng thì ăn cái gì cho dễ nuốt đi anh,em biết một quán cháo cũng ngon lắm á! "
Vừa dứt câu hai người họ lại cùng nhau đi đến quán cháo để thưởng thức.Vừa ăn xong thì Vương Thanh lại có điện thoại " Con trai! Hôm nay dì Bảo Trân có dắt Kim Phương tới chơi con có rãnh thì về nhà chở con bé cùng đi chơi đi "
" Mẹ à! Hôm nay con bận rồi,cần phải dọn dẹp một số đồ đạc còn bận đi chơi với một số bạn nên không thể về."
Biết tính con mình một khi đã không muốn thì có trời mới thay đổi được " Ừ vậy thôi! con đi đi "
Đại Vũ bên cạnh làm như không nghe thấy,cứ cùng Vương Thanh lên xe.
" Bảo bối hôm nay em muốn đi đâu "
" Em muốn quay trở về nơi lúc nhỏ ta cùng nhau chơi đùa.Lâu rồi em cũng không đến đó "
Chiếc xe lại chầm chậm lăn bánh,quay về nơi mà chứa đựng bao nhiêu hồi ức của hai người.
~~~~~~~~~~~~
" Tới nơi rồi a~ 10 năm qua nhưng cái bãi đất trống này vẫn không thay đổi anh nhỉ.Chỉ khác là nhà tở nơi đây lại mọc lên khá là nhiều.Không như lúc xưa xung quanh nơi này chỉ có hai ba ngôi nhà thôi "
" Đúng là mọi thứ đã thay đổi em nhỉ. "
Hai người cùng nhau đi dạo quanh nơi đó,tuy là chỗ này chẳng có gì đẹp người khác nhìn vào thì cũng như một bãi đất bị bỏ hoang.Nhưng đối với hai người họ nơi đây là nơi chứa đựng biết bao kí ức đẹp.
" Bảo bối em có nhớ chỗ này không " nói rồi lấy tay chỉ
" Em luôn nhớ mà ca,chỗ này là cái lần em bị té a~ "
Cùng nhau đi quanh nơi đó,cùng nhau nhớ lại những kí ức lúc xưa.Đi một lúc cũng thấm mệt hai người cứ thế ngồi xuống nghĩ ngơi dưới một bóng cây.
" Lúc nhỏ thiệt vui phải không Bảo bối,em còn nhớ cái lần anh leo cây hái trái cam cho em không a~ "
" Em luôn nhớ mà,lúc đó anh đang leo thì bị trượt chân té,máu thì chảy quá trời làm lúc đó em lo lắng sợ tới khóc giàn dụa.Chạy ra kêu mẹ anh mà "
................ Hai người cứ ngồi đó nhớ lại tuổi thơ của mình,nhớ lại những câu chuyện,những niềm vui nỗi buồn mà hai người đã trải qua...........
~~~~~~~~~~
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.Tú Hoa bên đầu dây kia cũng nhanh chóng nói
" Hai con đi đâu vậy,mẹ mua xong đồ rồi nè chuẩn bị làm món ngon cho hai đứa ăn mà không thấy nên gọi "
" À dạ,tụi con nới cùng nhau về nhà cũ của mình đó ạ.Để tụi con về liền " nói rồi Đại Vũ dập máy
Vương Thanh bên cạnh nghe thấy cũng nói " Thôi cũng trưa rồi,chúng ta về đi mắc công mẹ em lại lo "
Nói rồi đứng dậy ra xe,cùng nhau trở về nhà.
" Mẹ à con về rồi a~ "
Tú Hoa thấy Đại Vũ một mình bước vào nhà liền hỏi " Tiểu Thanh đi đâu rồi,không cùng về với con sao?"
" Cậu ấy đang ở ngoài sau,để con đi mở gara xe cho cậu ấy cất xe vào cái.Tí nữa ra sẽ cùng mẹ nói chuyện a~ "
Nói rồi nhanh chóng đi mở gara cho Vương Thanh để xe vào,xong xuôi thì cùng nhau vào nhà.
" Con chào cô "
" Cô chào con Tiểu Thanh.Bộ con mới mua xe hơi hả? "
Vương Thanh cũng nhanh chóng mà trả lời " Dạ,tại con thấy chỗ này đi xe buýt cũng hơi bất tiện nên xin mẹ mua một chiếc để dùng khi cần ạ "
" Ừa thôi không bàn nữa,hai đứa đi thay đồ tắm rửa cho mát đi.Vừa về chắc cũng đã mệt rồi,thức ăn cô làm xong rồi giờ chỉ cần hâm nóng lên lại thôi "
" Dạ vậy tụi con lên lầu thay đồ cái nha mẹ "
Nhanh chóng lên phòng,hai người cùng nhau tắm rửa. " Bảo bối,hay là chúng ta mặc bộ đồ này đi,hôm qua có mua đồ ngủ á anh mua 1 bộ đồ songoku với 1 bộ đồ in hình Mabư nè " nói rồi lấy trong đống đồ hôm qua ra hai bộ.Họ nhanh chóng thay đồ,từ dưới lầu vọng lên tiếng kêu.
" Hai đứa xuống ăn nè "
" Dạ tụi con xuống ngay,mẹ chờ tí "
Mặc xong hai bộ đồ thì cùng nhau đi xuống." Hôm nay để chào đón Tiểu Thanh đến nhà mình ở nên cô có vài món làm đãi con nè "
" Dạ con cám ơn cô "
Ba người bọn họ vừa cùng nhau thưởng thức,vừa nói chuyện.
~~~~~ Phòng của Đại Vũ ~~~~
" Mẹ em nấu đồ ăn thiệt ngon nha Bảo bối làm anh ăn no đến căng bụng rồi nè " nói rồi lấy tay chỉ chỉ cái bụng.
" Ăn xong rồi giờ chúng ta học bài nha ca ca.Bữa giờ bỏ bê nhiều quá lại sắp thi cuối kì rồi "
Dù chơi nhưng Đại Vũ cũng không quên trách nhiệm,lấy sách ra cùng Vương Thanh ôn bài,vì tuần sau sẽ có bài kiểm tra dành cho 1 tiết.Đại Vũ vốn là học sinh giỏi nên cầm cuốn sách đọc sơ đã thuộc lào lào,nhưng còn Vương Thanh không phải là không giỏi mà là rất làm biếng học,ở trường cũ cậu còn bị giáo viên nói là học sinh mong ra về nhất mà.Học bài hoài không vô nên Vương Thanh bực bội để cuốn tập sang một bên ngồi ngắm nhìn Đại Vũ liền bị cậu mắng:
" Anh còn không chịu học bài,ngồi nhìn em làm gì "
" Anh quả thật học không vào bảo bối,thôi hay kệ đi tí học sau "
" Không được a~ em học rồi nên bây giờ anh cũng phải học "
Vương Thanh làm như không nghe thấy gì hết,nằm ườn ra trùm chăn lại định ngủ trưa thì bị Đại Vũ kéo ra.
" Hay là vầy đi bây giờ em sẽ cho anh thời gian là 30 phút học,tí nữa sẽ giúp anh dò bài chịu không "
" Không muốn a~,tí nữa anh sẽ học sau bây giờ không có tâm trạng "
Đại Vũ bực bội," Anh đúng là lười biếng mà,bây giờ phải kím cách gì cho anh ấy chịu học đi ta.À" một ý tưởng lóe sáng.
" Nếu anh không chịu học cũng được thôi,từ nay em sẽ cấm túc a~ không cho anh < làm > nữa! "
Vương Thanh nghe tới chuyện đó thì nhanh chóng ngồi bậc dậy." Anh không muốn đâu a~.Không cho anh làm thì làm sao mà có thể sống nỗi hả bảo bối em định trơ mắt ra nhìn anh tự giải quyết sao a~ "
" Anh đúng là đầu óc chỉ có tà dâm nên mới không học được.Vậy thì từ nay cấm túc chắc anh sẽ hoàn lương mà học được thôi a~ "
Vương Thanh nhìn Đại Vũ bằng con mắt cầu xin,nhưng đối với cậu là vô nghĩa.
" Thôi được rồi để anh học là được chứ gì.Anh cũng có một điều kiện nếu trong vòng 10 phút anh mà học thuộc hết thì hôm nay anh muốn làm bao nhiêu cũng được chịu không "
Đại Vũ cười nói " Anh học cho anh,có cho em đâu mà còn ra điều kiện.Mà chắc anh cũng không học được trong vòng 10 phút mà thuộc hết 4 trang lịch sử đâu ha.Haha em cũng không tin anh làm được vậy thôi thì em đồng ý cho anh vậy haha " Đại Vũ nghĩ thầm anh không thề nào học nhanh được như vậy đâu haha,10 phút mà 4 trang sách lịch sử có phải là tự tin thái quá không.
(Tác giả: Haha cậu không tin thì kệ cậu a~,qua bàn tay của tôi thì cái gì không thể cũng thành có thể biết chưa)
Rồi bây giờ là 10h30 cho anh tới 10h40 là phải học xong nhé! Em đi xuống lầu lấy nước uống sau khi quay trở lại lập tức dò bài.
Vương Thanh dùng sức mạnh của bộ não,với ý chí là phải thực hiện ước mơ nguyên ngày "thăng hoa" của mình nên chăm chú nhìn vào học.Vốn dĩ ở trường cũ cậu học rất giỏi,Đại Vũ so với cậu còn non lắm nhưng do đi theo đám bạn xấu nên mới hư hỏng như vậy " Gần mực thì đen,gần đèn thì sáng ".
10h35 trôi qua cuối cùng sau khi nhìn sơ cậu cũng thuộc được hai trang
10h40 trôi qua cậu cuối cùng cũng thuộc xong
Đại Vũ cũng đúng lúc đó bước vào cầm ly nước " Anh uống đi rồi chúng ta dò bài nha "
Bắt đầu trang thứ nhất,trang thứ hai,trang thứ ba cứ thế Đại Vũ ngồi chăm chú nhìn Vương Thanh đọc bài. "......." Rồi xong,anh quả thật là thiên tài nha 10 phút mà học xong cả 4 trang sách lịch sử T.T
" Bảo bối giờ thực hiện điều kiện lúc nãy của anh đi "
Đại Vũ giả ngây ngô,như lúc nãy chưa nói gì giương đôi mắt tỏ vẻ vô tội nhìn
" Điều kiện gì vậy ca ca,sao em không biết thế "
Vương Thanh nhanh chóng thay đổi sắc mặt lạnh lại. "Bảo bối em định giở trò sao hả được lắm,coi hôm nay anh làm sao trị em hôm nay anh nhất định không cho em có thể đứng vững,nam tử hán đại trượng phu anh nói được sẽ làm được không làm được thì anh không mang họ Vương. "
End chap 21