Cánh cửa cấp phòng cấp cứu ấy cuối cùng cũng mở ra,một vị bác sĩ đi đến chỗ hai người họ.
" Ai là người nhà của bệnh nhân ".Tú Hoa vừa nghe thì vẻ mặt nhanh chóng mà trả lời " Tôi,tôi là mẹ của nó tình trạng nó bây giờ ra sao rồi bác sĩ " vừa nói nhưng đôi mắt kia lại tiếp tục ngấn lệ Vương Thanh đau lòng chỉ biết đứng kế bên mà đỡ bà.Vị bác sĩ kia cũng vội vàng nói tình trạng của Đại Vũ " Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch,do va chạm mạnh lúc nãy nên máu ở chảy ra khá nhiều nên không biết bao giờ cậu ta mới có thể tỉnh lại chỉ mong chờ vào vận may của cậu ta.Gia đình cũng nên chú ý sau khi cậu ấy tỉnh dậy,nhưng không phải là hoàn toàn bình phục não bộ sẽ bị một số biến chứng về sau.Cậu ấy đã được chuyển tới khoa hồi sức bây giờ chị có thể theo tôi làm thủ tục chăm sóc cho cậu ta ".Hai người nghe thấy thì nhất lòng không kìm chế được Tú Hoa ngã khụy xuống dưới sàn mà khóc nấc lên,ánh mắt đau khổ nhìn tình trạng con của mình trong căn phòng kia.Vương Thanh nhất thời như chết lặng tim cậu chắc không còn chỗ nào để vỡ nữa rồi chỉ biết đứng đó lẵng lặng mà nhìn căn phòng kia.Tú Hoa thấy Vương Thanh thì liền kìm nén đau thương trong lòng mà đưa tay quệt đi hai hàng lệ kia đứng lên " Tiểu Thanh,không sao tiểu Vũ nhà cô vốn là thằng bé rất cường tráng nhất định sẽ mau chóng qua khỏi mau chóng tỉnh lại." Tú Hoa cũng biết Vương Thanh lúc này ra sao nên đành trấn an cậu rồi nhanh chân đi theo vị bác sĩ kia.Bỏ cậu đứng ở nơi này,những bước chân nặng nề được nhấc lên đi tới căn phòng của bảo bối.
Căn phòng đơn sơ toàn là một màu trắng,chỉ duy nhất trên chiếc giường kia có một cậu bé đang nằm đó.Cậu đang chìm sâu vào giấc ngủ,có lẽ cậu đã chịu đủ bi thương rồi giờ là lúc cậu cần nghĩ ngơi.
Bước vào phòng Vương Thanh vội chạy lại ôm chặt lấy cậu " Có phải em đang ngủ không bảo bối,em đang ngủ đúng không,ngủ một giấc thì tỉnh dậy nhé anh muốn dẫn em đi chơi nhiều hơn nữa.Anh muốn bù đắp lại những hạnh phúc thời thơ ấu mà hai ta không có.Vì vậy nghỉ ngơi một tí rồi tỉnh dậy nhé ".Bất giác trên đôi mắt đó lại rơi lệ,những giọt lệ của nỗi đau đang lăn xuống rồi chạm vào cái người nằm trên giường kia.Bàn tay cậu nắm chặt bảo bối của mình như không muốn rời xa cậu thêm một lần nào nữa.Đôi chân mệt mỏi đến nỗi khụy xuống " Tha lỗi cho anh nhé.Vì lúc nãy không thể bảo vệ em " thanh âm hòa cùng tiếng nấc mà vang lên.
~~~~~~~~~~~~~~~
Ở bên này Tú Hoa sau khi đi làm thủ tục thì nhanh chóng móc điện thoại ra gọi cho Phùng Quách Đào
" Alo,con trai vừa bị tại nạn.Tôi có chút chuyện cần bàn với ông mau về gấp "
Đầu dây bên kia như chết lặng mà trả lời " Được rồi,ngày mai tôi nhất định sẽ bay về nước bà chờ tôi "
Gọi điện xong thì Tú Hoa cũng nhanh chóng đến phòng hồi sức của con trai.Những lời nói của Tiểu Thanh lúc nãy đã bị bà nghe thấy,trong lòng bà như bị xát muối một lần nữa nhưng là một người phụ nữ vốn mạnh mẽ nên kìm nén hết đau khổ vào trong rồi nghĩ thầm " Hai đứa nhất định mẹ sẽ bảo vệ hạnh phúc này.Con trai sau khi tỉnh dậy thì mau sống cho thật hạnh phúc vào ".Bà nghĩ rồi bước vào trong nhìn thằng bé Tiểu Thanh cũng hình như đã ngủ đi vì lúc nào,đôi mắt ấy còn vương ngấn một chút lệ.Lúc này người mẹ như bà cũng không nỡ đánh thức thằng con rễ kia đành,lẳng lặng bước ra ngoài.
Sau khi nghe cuộc điện thoại của Tú Hoa thì Phùng Quách Đào cũng nhanh chóng thu xếp mọi công việc.Liền kêu gọi tên trợ lí mà mình luôn tin tưởng trong nhiều năm qua " Cậu nhanh chóng sắp xếp cho tôi một chuyến bay nhanh nhất trong ngày mai.Chuyện còn lại trong công ty sau này giao cho cậu,con trai tôi bị tai nạn phải về gấp "
Tiếng tên trợ lí cũng mau đáp trả " Dạ được ngài,mọi việc cứ để tôi lo.Ngài không cần bận tâm về vấn đề này đâu,tôi sẽ nhanh đi đặt vé máy bay "
~~~~~~~
Ánh nắng mặt trời le lỏi từ cửa sổ cũng vô tình đánh thức cậu tỉnh dậy.Ánh mắt vô hồn cứ xa xăm nhìn về nơi nào đó,nhưng tay thì vẫn nắm chặt người nằm trên giường." Tiểu Thanh,nhanh chóng ăn chút gì đi con tối qua có lẽ con chưa ăn gì rồi phải không? " Tú Hoa bước vào dù lo lắng cho con trai nhưng bà cũng không hề bỏ mặt đứa "con rễ" này." Con cám ơn,nhưng giờ con chưa đói ạ bây giờ con chỉ muốn ở cạnh cậu ấy một tí nữa khi nào đói con sẽ ăn " âm thanh nhẹ nhàng vang lên đáp trả.
Phùng Quách Đào ở ngoài sân bay không biết đã đáp xuống tự bao giờ.Liền đem điện thoại gọi cho Tú Hoa " Tôi đã về tới.Con trai đang ở bệnh viện nào vậy ".Tú Hoa bên kia cũng nhanh chóng trả lời "Bệnh viện XXXX mau chóng đến đây đi "." Được rồi 15 phút sau tôi sẽ tới " nói rồi vội tắt điện thoại bắt 1 chiếc taxi đi nhanh tới.
Tú Hoa thấy Tiểu Thanh như vậy cũng đành không nói gì,vì biết tâm tình nó bây giờ đang rất đau thương vì bà biết bà đau bao nhiêu thì nỗi đau của nó đối với Tiểu Vũ còn lớn hơn.Đành tới mà đỡ tiểu Thanh đứng dậy " Vậy thì mau về nhà tắm rửa đi rồi quay lại.Cả ngày con chưa tắm rồi vết máu còn dính trên áo kìa mau về thay đi.Ở đây cứ để cô lo ".Vương Thanh nghe thấy thế cũng không dám nói gì nữa,cậu lê bước chân của mình ra khỏi bệnh viện lái chiếc xe hơi chạy nhanh về nhà,cậu tắm rửa qua loa rồi lại nhanh chóng lái xe đến bệnh viện vì lúc này cậu chỉ muốn bên cạnh bảo bối của mình.
Người ta thường nói yêu là đơn giản chỉ muốn bên nhau,chỉ muốn giữ bàn tay người đó thật chặt vì họ sợ.....sợ lắm cái cảm giác một ngày nào đó mình lại bị người kia buông tay bỏ rơi mình.Tình yêu đơn giản,tình yêu cũng chính là một phép màu trong cuộc sống nó là thứ sẽ giúp ta tìm được một nữa kia.Nó còn giúp ta tô màu hạnh phúc cho quãng đường còn lại.
~~~~~~~
Chiếc xe taxi cũng nhanh chóng đưa Phùng Quách Đào tới bệnh viện.Vừa tới ông lại đem điện thoại của mình ra gọi cho Tú Hoa " Thê tử,bà lúc nãy nói cho tôi tên bệnh viện nhưng không nói số phòng?".Tú Hoa lúc này cũng chợt nhớ ra " À ông lên lầu 2 nhìn vào căn phòng đầu tiên có số phòng XXX thì vào "." Được rồi,tôi lên ngay " vừa tắt điện thoại ông nhanh chóng đi tới căn phòng của con trai mình vì nó là đứa con mà vợ chồng ông cưng nhất.Ông dù là đi nước ngoài công tác lâu lâu mới về nhà nhưng thông tin Tú Hoa và Tiểu Vũ nhà ông lúc nào ông cũng cho người theo dõi hai người họ.Âm thầm mà bảo vệ cuộc sống của họ,nhưng ông không ngờ sự việc này lại xảy ra quá nhanh.Bất giác suy nghĩ một hồi ông cũng tới được cửa phòng con trai mình.Nhìn đứa con mà mình yêu quý bao lâu nay lại đang nằm bất động trên giường,thân thể thì đang bị băng bó.Ông lại bất giác mà rơi lệ,giọt lệ yêu thương,giọt lệ của tình thương mà một người ba luôn dành cho con mình.Tú Hoa thấy thế liền đứng dậy đi đến,tim bà cũng lại một lần nữa quặng đau nhưng có lẽ lúc này nước mắt khóc còn để rơi nữa rồi.Đưa hai bàn tay đi đến khuôn mặt chồng mình mà quệt đi nước mắt " Ông có thể ngừng khóc đi được không! ".Thấy thê tử của mình đến lau sạch hai hàng lệ thì ông cũng kìm nén bản thân mình không cho nó chảy nữa,ông đi đến bên Tiểu Vũ mà nắm bàn tay nó,không ngờ bây giờ nó đã trưởng thành như vậy bàn tay lúc này cũng bắt đầu cứng cáp hơn,và to hơn lúc trước." Đại Vũ ba xin lỗi,ba đã dành quá ít thời gian để ở bên con,để bảo vệ con rồi nhưng vì tương lai và hạnh phúc của hai mẹ con ba không thể nào thường xuyên săn sóc con được.Tha lỗi cho ba con trai".Tú Hoa bên cạnh cũng an ủi Quách Đào " Thôi mẹ con tôi đều hiểu mà." Hai người cứ thế mà nhìn đứa con trai đang nằm bất tỉnh trên giường kia.Tú Hoa lúc này cũng đem mọi chuyện kể lại cho Quách Đào nghe,bất giác tay ông lúc này gân máu như bắt đầu nổi lên định nhanh đi tới giải quyết với nhà họ Vương kia nhưng Tú Hoa lại ngăn cản." Cái này cũng không phải là lỗi của Tiểu Thanh,nó yêu Tiểu Vũ nhà mình lắm.Chỉ là do ba mẹ thằng bé quá mức cổ hủ thôi nhưng tôi quyết định sẽ bảo vệ tình yêu của hai đứa nó,chuyện Đại Vũ bị tai nạn chỉ là việc vô tình xảy ra không liên quan tới họ.Ông đừng có nhất thời nóng giận mà phá hoại hạnh phúc của con trai mình ".Nhìn ánh mắt của Tú Hoa, Quách Đào cũng bình tĩnh lại " Được rồi tôi có cách để giải quyết chuyện này.Bà cứ yên tâm ngày mai đến nhà họ Vương kia cùng với tôi nhất định phải cho họ biết thế nào là lễ độ dám đụng tới Tiểu Vũ đại bảo bối nhà tôi ".
Quách Đào vừa nói dứt câu thì Vương Thanh cũng bước vào " Con....chào....chú ".Vương Thanh nhìn thấy Quách Đào ba của bảo bối thì nhanh chóng bất ngờ làm cậu chỉ biết nói ra những từ này một cách khó khăn." Chào cậu,tôi nghe Tú Hoa nói hết rồi." Vương Thanh bây giờ chẳng biết làm gì chỉ biết đi đến trước mặt Quách Đào mà quỳ xuống " Con xin lỗi vì đã không bảo vệ được em ấy.Con xin lỗi vì để em ấy ra nông nỗi như thế này.Nhưng xin chú hãy tha thứ cho con,đừng chia cắt tụi con được không ạ " vừa nói tim cậu lúc này ngực cậu lại đau nhói lên một cảm giác hối hận,sợ sệt sau khi biết chuyện sẽ chia cắt cậu và bảo bối,khóe mắt chợt ửng đỏ,lại một lần nữa đọng lệ trên đôi mắt ấy.Quách Đào thấy cách cư xử của cậu liền biết rằng cậu rất yêu thằng Tiểu Vũ nhà mình,nhìn sơ thì cậu ta cũng rất được liền nhanh chóng nói với cậu " Nam tử hán đại trượng phu sao lại dễ dàng rơi lệ như vậy.Nếu sau này cậu gặp chuyện gì cũng rơi lệ thì làm sao có thể bảo vệ Tiểu Vũ nhà tôi ".Vương Thanh cứ tưởng sẽ bị nghe trách mắng nhưng không ngờ lại nghe được những lời nói kia " Chú...chú nói sau này bảo vệ Tiểu Vũ vậy là chú không ngăn cấm tụi con " ánh mắt vốn ửng đỏ ngước nhìn Quách Đào.Tú Hoa bên cạnh cũng nhanh chóng đỡ cậu dậy " Con thật khờ,cô và chú là ba mẹ của Đại Vũ suốt cuộc đời này cũng chỉ mong nó hạnh phúc không phải cô đã nói rồi sao " bà mỉm cười với cậu.Lòng Vương Thanh bây giờ lại trở nên ấm áp đến dị thường " Con cám ơn cô chú ",Quách Đào bên cạnh cũng không mở miệng chỉ biết đứng quan sát nhìn người phụ nữ nhà mình an ủi thằng con " rể".Tú Hoa thấy thế liền lấy đôi bàn tay mềm mịn lau đi những vết nước còn ứ động trên khuôn mặt kia như một người mẹ quan tâm con của mình " Con thật ngốc,sau này thì chúng ta cũng nên thay đổi cách xưng hô đi là ba mẹ hiểu không con trai ".Vương Thanh nhất thời xúc động,con tim cậu lúc này như đang bắt đầu liền lại từng mảnh,nhưng khi nhìn người đang bất động nằm trên giường kia cảm giác tội lỗi lại ùa về." Con cám ơn ba mẹ " nói rồi cậu nhanh chóng đi đến giường của Đại Vũ,đôi bàn tay nắm chặt lấy bảo bối của mình như đang truyền hơi ấm cho nhau.Bất giác Quách Đào cảm thấy thằng bé này cũng không tệ,Tiểu Vũ nhà mình đúng là có mắt nhìn người " Ngày mai chúng ta sẽ đến nhà con để bàn việc này với ba mẹ con.Nhất định sẽ thành công con cứ ở đây chờ tin ".Bất giác trong lòng cậu cảm thấy bảo bối nhà mình thật hạnh phúc " Dạ,con cám ơn ba mẹ ".
Quách Đào và Tú Hoa nhanh chóng ra ngoài đi về nhà của mình,cho hai đứa con đó có cảm giác riêng tư.Vừa đến nhà Tú Hoa liền hỏi " Ngày mai ông định làm cách nào mà nói chuyện với họ,tôi thấy lần này quả thật không dễ "." Bà yên tâm,tôi có cách ba mẹ của Tiểu Thanh tôi rất hiểu tính họ, mà thôi ngày mai cứ đợi sẽ thấy tôi trừng trị bọn họ ra sao ".Nói xong ông đem điện thoại của mình ra gọi cho ai đó " Ngày mai lập tức đem tất cả,những bằng chứng 10 năm trước gia đình họ Vương thiếu nợ cho tôi.Hình như là họ vẫn chưa trả hết tiền thiếu công ty chúng ta ".Tiếng đầu dây kia cũng nhanh chóng trả lời " Được rồi,ngày mai tôi sẽ chuyển hết giấy tờ đến bên ngài một cách thật sớm ".
" Ai là người nhà của bệnh nhân ".Tú Hoa vừa nghe thì vẻ mặt nhanh chóng mà trả lời " Tôi,tôi là mẹ của nó tình trạng nó bây giờ ra sao rồi bác sĩ " vừa nói nhưng đôi mắt kia lại tiếp tục ngấn lệ Vương Thanh đau lòng chỉ biết đứng kế bên mà đỡ bà.Vị bác sĩ kia cũng vội vàng nói tình trạng của Đại Vũ " Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch,do va chạm mạnh lúc nãy nên máu ở chảy ra khá nhiều nên không biết bao giờ cậu ta mới có thể tỉnh lại chỉ mong chờ vào vận may của cậu ta.Gia đình cũng nên chú ý sau khi cậu ấy tỉnh dậy,nhưng không phải là hoàn toàn bình phục não bộ sẽ bị một số biến chứng về sau.Cậu ấy đã được chuyển tới khoa hồi sức bây giờ chị có thể theo tôi làm thủ tục chăm sóc cho cậu ta ".Hai người nghe thấy thì nhất lòng không kìm chế được Tú Hoa ngã khụy xuống dưới sàn mà khóc nấc lên,ánh mắt đau khổ nhìn tình trạng con của mình trong căn phòng kia.Vương Thanh nhất thời như chết lặng tim cậu chắc không còn chỗ nào để vỡ nữa rồi chỉ biết đứng đó lẵng lặng mà nhìn căn phòng kia.Tú Hoa thấy Vương Thanh thì liền kìm nén đau thương trong lòng mà đưa tay quệt đi hai hàng lệ kia đứng lên " Tiểu Thanh,không sao tiểu Vũ nhà cô vốn là thằng bé rất cường tráng nhất định sẽ mau chóng qua khỏi mau chóng tỉnh lại." Tú Hoa cũng biết Vương Thanh lúc này ra sao nên đành trấn an cậu rồi nhanh chân đi theo vị bác sĩ kia.Bỏ cậu đứng ở nơi này,những bước chân nặng nề được nhấc lên đi tới căn phòng của bảo bối.
Căn phòng đơn sơ toàn là một màu trắng,chỉ duy nhất trên chiếc giường kia có một cậu bé đang nằm đó.Cậu đang chìm sâu vào giấc ngủ,có lẽ cậu đã chịu đủ bi thương rồi giờ là lúc cậu cần nghĩ ngơi.
Bước vào phòng Vương Thanh vội chạy lại ôm chặt lấy cậu " Có phải em đang ngủ không bảo bối,em đang ngủ đúng không,ngủ một giấc thì tỉnh dậy nhé anh muốn dẫn em đi chơi nhiều hơn nữa.Anh muốn bù đắp lại những hạnh phúc thời thơ ấu mà hai ta không có.Vì vậy nghỉ ngơi một tí rồi tỉnh dậy nhé ".Bất giác trên đôi mắt đó lại rơi lệ,những giọt lệ của nỗi đau đang lăn xuống rồi chạm vào cái người nằm trên giường kia.Bàn tay cậu nắm chặt bảo bối của mình như không muốn rời xa cậu thêm một lần nào nữa.Đôi chân mệt mỏi đến nỗi khụy xuống " Tha lỗi cho anh nhé.Vì lúc nãy không thể bảo vệ em " thanh âm hòa cùng tiếng nấc mà vang lên.
~~~~~~~~~~~~~~~
Ở bên này Tú Hoa sau khi đi làm thủ tục thì nhanh chóng móc điện thoại ra gọi cho Phùng Quách Đào
" Alo,con trai vừa bị tại nạn.Tôi có chút chuyện cần bàn với ông mau về gấp "
Đầu dây bên kia như chết lặng mà trả lời " Được rồi,ngày mai tôi nhất định sẽ bay về nước bà chờ tôi "
Gọi điện xong thì Tú Hoa cũng nhanh chóng đến phòng hồi sức của con trai.Những lời nói của Tiểu Thanh lúc nãy đã bị bà nghe thấy,trong lòng bà như bị xát muối một lần nữa nhưng là một người phụ nữ vốn mạnh mẽ nên kìm nén hết đau khổ vào trong rồi nghĩ thầm " Hai đứa nhất định mẹ sẽ bảo vệ hạnh phúc này.Con trai sau khi tỉnh dậy thì mau sống cho thật hạnh phúc vào ".Bà nghĩ rồi bước vào trong nhìn thằng bé Tiểu Thanh cũng hình như đã ngủ đi vì lúc nào,đôi mắt ấy còn vương ngấn một chút lệ.Lúc này người mẹ như bà cũng không nỡ đánh thức thằng con rễ kia đành,lẳng lặng bước ra ngoài.
Sau khi nghe cuộc điện thoại của Tú Hoa thì Phùng Quách Đào cũng nhanh chóng thu xếp mọi công việc.Liền kêu gọi tên trợ lí mà mình luôn tin tưởng trong nhiều năm qua " Cậu nhanh chóng sắp xếp cho tôi một chuyến bay nhanh nhất trong ngày mai.Chuyện còn lại trong công ty sau này giao cho cậu,con trai tôi bị tai nạn phải về gấp "
Tiếng tên trợ lí cũng mau đáp trả " Dạ được ngài,mọi việc cứ để tôi lo.Ngài không cần bận tâm về vấn đề này đâu,tôi sẽ nhanh đi đặt vé máy bay "
~~~~~~~
Ánh nắng mặt trời le lỏi từ cửa sổ cũng vô tình đánh thức cậu tỉnh dậy.Ánh mắt vô hồn cứ xa xăm nhìn về nơi nào đó,nhưng tay thì vẫn nắm chặt người nằm trên giường." Tiểu Thanh,nhanh chóng ăn chút gì đi con tối qua có lẽ con chưa ăn gì rồi phải không? " Tú Hoa bước vào dù lo lắng cho con trai nhưng bà cũng không hề bỏ mặt đứa "con rễ" này." Con cám ơn,nhưng giờ con chưa đói ạ bây giờ con chỉ muốn ở cạnh cậu ấy một tí nữa khi nào đói con sẽ ăn " âm thanh nhẹ nhàng vang lên đáp trả.
Phùng Quách Đào ở ngoài sân bay không biết đã đáp xuống tự bao giờ.Liền đem điện thoại gọi cho Tú Hoa " Tôi đã về tới.Con trai đang ở bệnh viện nào vậy ".Tú Hoa bên kia cũng nhanh chóng trả lời "Bệnh viện XXXX mau chóng đến đây đi "." Được rồi 15 phút sau tôi sẽ tới " nói rồi vội tắt điện thoại bắt 1 chiếc taxi đi nhanh tới.
Tú Hoa thấy Tiểu Thanh như vậy cũng đành không nói gì,vì biết tâm tình nó bây giờ đang rất đau thương vì bà biết bà đau bao nhiêu thì nỗi đau của nó đối với Tiểu Vũ còn lớn hơn.Đành tới mà đỡ tiểu Thanh đứng dậy " Vậy thì mau về nhà tắm rửa đi rồi quay lại.Cả ngày con chưa tắm rồi vết máu còn dính trên áo kìa mau về thay đi.Ở đây cứ để cô lo ".Vương Thanh nghe thấy thế cũng không dám nói gì nữa,cậu lê bước chân của mình ra khỏi bệnh viện lái chiếc xe hơi chạy nhanh về nhà,cậu tắm rửa qua loa rồi lại nhanh chóng lái xe đến bệnh viện vì lúc này cậu chỉ muốn bên cạnh bảo bối của mình.
Người ta thường nói yêu là đơn giản chỉ muốn bên nhau,chỉ muốn giữ bàn tay người đó thật chặt vì họ sợ.....sợ lắm cái cảm giác một ngày nào đó mình lại bị người kia buông tay bỏ rơi mình.Tình yêu đơn giản,tình yêu cũng chính là một phép màu trong cuộc sống nó là thứ sẽ giúp ta tìm được một nữa kia.Nó còn giúp ta tô màu hạnh phúc cho quãng đường còn lại.
~~~~~~~
Chiếc xe taxi cũng nhanh chóng đưa Phùng Quách Đào tới bệnh viện.Vừa tới ông lại đem điện thoại của mình ra gọi cho Tú Hoa " Thê tử,bà lúc nãy nói cho tôi tên bệnh viện nhưng không nói số phòng?".Tú Hoa lúc này cũng chợt nhớ ra " À ông lên lầu 2 nhìn vào căn phòng đầu tiên có số phòng XXX thì vào "." Được rồi,tôi lên ngay " vừa tắt điện thoại ông nhanh chóng đi tới căn phòng của con trai mình vì nó là đứa con mà vợ chồng ông cưng nhất.Ông dù là đi nước ngoài công tác lâu lâu mới về nhà nhưng thông tin Tú Hoa và Tiểu Vũ nhà ông lúc nào ông cũng cho người theo dõi hai người họ.Âm thầm mà bảo vệ cuộc sống của họ,nhưng ông không ngờ sự việc này lại xảy ra quá nhanh.Bất giác suy nghĩ một hồi ông cũng tới được cửa phòng con trai mình.Nhìn đứa con mà mình yêu quý bao lâu nay lại đang nằm bất động trên giường,thân thể thì đang bị băng bó.Ông lại bất giác mà rơi lệ,giọt lệ yêu thương,giọt lệ của tình thương mà một người ba luôn dành cho con mình.Tú Hoa thấy thế liền đứng dậy đi đến,tim bà cũng lại một lần nữa quặng đau nhưng có lẽ lúc này nước mắt khóc còn để rơi nữa rồi.Đưa hai bàn tay đi đến khuôn mặt chồng mình mà quệt đi nước mắt " Ông có thể ngừng khóc đi được không! ".Thấy thê tử của mình đến lau sạch hai hàng lệ thì ông cũng kìm nén bản thân mình không cho nó chảy nữa,ông đi đến bên Tiểu Vũ mà nắm bàn tay nó,không ngờ bây giờ nó đã trưởng thành như vậy bàn tay lúc này cũng bắt đầu cứng cáp hơn,và to hơn lúc trước." Đại Vũ ba xin lỗi,ba đã dành quá ít thời gian để ở bên con,để bảo vệ con rồi nhưng vì tương lai và hạnh phúc của hai mẹ con ba không thể nào thường xuyên săn sóc con được.Tha lỗi cho ba con trai".Tú Hoa bên cạnh cũng an ủi Quách Đào " Thôi mẹ con tôi đều hiểu mà." Hai người cứ thế mà nhìn đứa con trai đang nằm bất tỉnh trên giường kia.Tú Hoa lúc này cũng đem mọi chuyện kể lại cho Quách Đào nghe,bất giác tay ông lúc này gân máu như bắt đầu nổi lên định nhanh đi tới giải quyết với nhà họ Vương kia nhưng Tú Hoa lại ngăn cản." Cái này cũng không phải là lỗi của Tiểu Thanh,nó yêu Tiểu Vũ nhà mình lắm.Chỉ là do ba mẹ thằng bé quá mức cổ hủ thôi nhưng tôi quyết định sẽ bảo vệ tình yêu của hai đứa nó,chuyện Đại Vũ bị tai nạn chỉ là việc vô tình xảy ra không liên quan tới họ.Ông đừng có nhất thời nóng giận mà phá hoại hạnh phúc của con trai mình ".Nhìn ánh mắt của Tú Hoa, Quách Đào cũng bình tĩnh lại " Được rồi tôi có cách để giải quyết chuyện này.Bà cứ yên tâm ngày mai đến nhà họ Vương kia cùng với tôi nhất định phải cho họ biết thế nào là lễ độ dám đụng tới Tiểu Vũ đại bảo bối nhà tôi ".
Quách Đào vừa nói dứt câu thì Vương Thanh cũng bước vào " Con....chào....chú ".Vương Thanh nhìn thấy Quách Đào ba của bảo bối thì nhanh chóng bất ngờ làm cậu chỉ biết nói ra những từ này một cách khó khăn." Chào cậu,tôi nghe Tú Hoa nói hết rồi." Vương Thanh bây giờ chẳng biết làm gì chỉ biết đi đến trước mặt Quách Đào mà quỳ xuống " Con xin lỗi vì đã không bảo vệ được em ấy.Con xin lỗi vì để em ấy ra nông nỗi như thế này.Nhưng xin chú hãy tha thứ cho con,đừng chia cắt tụi con được không ạ " vừa nói tim cậu lúc này ngực cậu lại đau nhói lên một cảm giác hối hận,sợ sệt sau khi biết chuyện sẽ chia cắt cậu và bảo bối,khóe mắt chợt ửng đỏ,lại một lần nữa đọng lệ trên đôi mắt ấy.Quách Đào thấy cách cư xử của cậu liền biết rằng cậu rất yêu thằng Tiểu Vũ nhà mình,nhìn sơ thì cậu ta cũng rất được liền nhanh chóng nói với cậu " Nam tử hán đại trượng phu sao lại dễ dàng rơi lệ như vậy.Nếu sau này cậu gặp chuyện gì cũng rơi lệ thì làm sao có thể bảo vệ Tiểu Vũ nhà tôi ".Vương Thanh cứ tưởng sẽ bị nghe trách mắng nhưng không ngờ lại nghe được những lời nói kia " Chú...chú nói sau này bảo vệ Tiểu Vũ vậy là chú không ngăn cấm tụi con " ánh mắt vốn ửng đỏ ngước nhìn Quách Đào.Tú Hoa bên cạnh cũng nhanh chóng đỡ cậu dậy " Con thật khờ,cô và chú là ba mẹ của Đại Vũ suốt cuộc đời này cũng chỉ mong nó hạnh phúc không phải cô đã nói rồi sao " bà mỉm cười với cậu.Lòng Vương Thanh bây giờ lại trở nên ấm áp đến dị thường " Con cám ơn cô chú ",Quách Đào bên cạnh cũng không mở miệng chỉ biết đứng quan sát nhìn người phụ nữ nhà mình an ủi thằng con " rể".Tú Hoa thấy thế liền lấy đôi bàn tay mềm mịn lau đi những vết nước còn ứ động trên khuôn mặt kia như một người mẹ quan tâm con của mình " Con thật ngốc,sau này thì chúng ta cũng nên thay đổi cách xưng hô đi là ba mẹ hiểu không con trai ".Vương Thanh nhất thời xúc động,con tim cậu lúc này như đang bắt đầu liền lại từng mảnh,nhưng khi nhìn người đang bất động nằm trên giường kia cảm giác tội lỗi lại ùa về." Con cám ơn ba mẹ " nói rồi cậu nhanh chóng đi đến giường của Đại Vũ,đôi bàn tay nắm chặt lấy bảo bối của mình như đang truyền hơi ấm cho nhau.Bất giác Quách Đào cảm thấy thằng bé này cũng không tệ,Tiểu Vũ nhà mình đúng là có mắt nhìn người " Ngày mai chúng ta sẽ đến nhà con để bàn việc này với ba mẹ con.Nhất định sẽ thành công con cứ ở đây chờ tin ".Bất giác trong lòng cậu cảm thấy bảo bối nhà mình thật hạnh phúc " Dạ,con cám ơn ba mẹ ".
Quách Đào và Tú Hoa nhanh chóng ra ngoài đi về nhà của mình,cho hai đứa con đó có cảm giác riêng tư.Vừa đến nhà Tú Hoa liền hỏi " Ngày mai ông định làm cách nào mà nói chuyện với họ,tôi thấy lần này quả thật không dễ "." Bà yên tâm,tôi có cách ba mẹ của Tiểu Thanh tôi rất hiểu tính họ, mà thôi ngày mai cứ đợi sẽ thấy tôi trừng trị bọn họ ra sao ".Nói xong ông đem điện thoại của mình ra gọi cho ai đó " Ngày mai lập tức đem tất cả,những bằng chứng 10 năm trước gia đình họ Vương thiếu nợ cho tôi.Hình như là họ vẫn chưa trả hết tiền thiếu công ty chúng ta ".Tiếng đầu dây kia cũng nhanh chóng trả lời " Được rồi,ngày mai tôi sẽ chuyển hết giấy tờ đến bên ngài một cách thật sớm ".