Thẩm Ninh Hạ khẽ nói: “Anh cứ coi như tôi chưa nói gì hết.” Đỗ Duy An: “Lời nói như bát nước hắt đi, tôi nghe được, sao có thể làm như không nghe được?” Ngữ khí của anh rất nhạt, không biết là ý gì. Thẩm Ninh Hạ không còn cách nào khác ngoài im lặng.
“Được, chúng ta kết hôn.”
Thẩm Ninh Hạ quay mạnh đầu, tưởng mình nghe lầm. Thế nhưng ánh mắt sâu đen của Đỗ Duy An vững vàng nhìn thẳng cô, gằn từng chữ lặp lại một lần: “Chúng ta ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn. Nếu như lúc này đây, em không sợ tôi đào hôn.”
Buổi tối hôm đó, Đỗ Duy An không có đi ra ngoài. Anh dặn cô: “Vì em nên tôi không đi ăn cơm được, hẳn là em nên bồi thường cho tôi chứ?” Thẩm Ninh Hạ ngây ra nhìn anh, rồi sau đó hiểu được.
Thế là, cô vào phòng bếp. Mở tủ bát, Thẩm Ninh Hạ không khỏi ngây dại. Những thứ đồ cô mua trước đây, cư nhiên đều vẫn còn ở đó. Cô lục tung tìm một lượt, mới tìm được mấy gói mì còn hạn sử dụng.
Lấy trứng gà từ trong tủ lạnh, Thẩm Ninh Hạ làm hai bát mì trứng chần nước sôi. Điều khác biệt chính là, trong bát Đỗ Duy An cô để ba quả, trong bát của chính mình thả một.
Đỗ Duy An cũng không nói gì, vùi đầu ăn. Ước chừng là thực sự đói bụng, anh đem mì và trứng ăn sạch sành sanh.
Anh buông đũa xuống, ném cho cô một câu nói: “Nếu như em không sợ tôi đào hôn, tốt nhất là hôm nay em ở lại đây đi. Tôi sợ bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đổi ý.” Thẩm Ninh Hạ ngây ngốc nhìn bóng lưng anh thẳng tắp đi vào phòng ngủ chính.
Một đêm kia, Đỗ Duy An không hề đi ra!
Anh thực sự sẽ đổi ý sao? Thẩm Ninh Hạ không chắc. Đỗ Duy An hôm nay, đối với cô vô cùng lãnh đạm, hầu như so với người xa lạ còn kém vài phần
Nếu quyết định vì Gia Ny làm bất cứ chuyện gì, vả lại cũng đã tới bước này, vậy cứ bước đi thôi. Hôm đó Thẩm Ninh Hạ lựa chọn lưu lại.
Trong phòng khách giường lớn mềm mại thư thái, Thẩm Ninh Hạ nằm lên trên, làm sao cũng không ngủ được.
Ngày mai Đỗ Duy An thực sự sẽ cùng với cô đi đăng ký kết hôn sao? Đỗ Duy An có thể giống như cô đến phút cuối nói từ chối không? Nếu là thật sự kết hôn, sau này, sau này hai người phải ở chung như thế nào đây?
Có đôi khi nghĩ Đỗ Duy An khả năng thực sự sẽ đổi ý, có đôi khi lại cảm thấy có thể sẽ không.
Như vậy miên man suy nghĩ, Thẩm Ninh Hạ lăn lộn khó ngủ, sáng sớm hôm sau bị tiếng đập cửa của Đỗ Duy An làm giật mình tỉnh giấc: “Rời giường, đi cục dân chính. Động tác nhanh lên một chút, tôi có thể đổi ý bất cứ lúc nào.”
Thẩm Ninh Hạ vào nhà vệ sinh, vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy trên bồn rửa mặt để khăn mặt và bàn chải đánh răng mới. Cô lặng lẽ bắt đầu rửa mặt chải đầu.
Lúc đi ra, Đỗ Duy An đã rửa mặt chải đầu xong rồi, thần thanh khí sảng ngồi trên ghế sô pha phòng khách đang xem tạp chí. Tia nắng ban mai dịu dàng chiếu vào, trong chùm sáng, vô số hạt bụi bay múa xung quanh anh.
Thẩm Ninh Hạ bước nhẹ vô cùng, nhưng Đỗ Duy An như có thiên lý nhĩ. Cô vừa ra tới, anh liền biết được, buông tạp chí xuống đứng lên nói: “Đi thôi.”
Xe chạy thẳng một mạch, trên đường đi không ai nói lời nào, yên tĩnh đến mức Thẩm Ninh Hạ cảm thấy ngột ngạt, Vẻ mặt Đỗ Duy An căng thẳng vô cùng. Tựa như tâm tình anh lúc này cực kỳ không tốt. Lái xe một lát, cuối cùng cũng đến cục dân chính của Thất Đảo.
Nếu không phải trước đây vội vàng chuẩn bị hôn lễ, chuẩn bị tuần trăng mật trở về mới đi đăng ký, cô và anh sớm đã là vợ chồng. Thẩm Ninh Hạ nhìn mấy chữ màu đen nổi đậm trên biển hiệu, nhớ lại chuyện cũ, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.
Bỗng nhiên, nghe Đỗ Duy An cười lạnh nói: “Em chuẩn bị đào hôn lần sao?” Thẩm Ninh Hạ lặng lẽ thu hồi tầm mắt. Khẩu khí của Đỗ Duy An hết sức không tốt, “Vậy còn không xuống xe!”
Phòng đăng ký rộng thênh thang trống rỗng, ngoài nhân viên công vụ, không có một đôi nào. Điền đơn xin, nộp phí, chụp ảnh. Chỉ hơn chục phút trôi qua, hai người đã thuận lợi làm xong thủ tục.
Từ cục dân chính đi ra, Đỗ Duy An cùng cô về đến dưới lầu, sau đó chỉ không mặn không nhạt nói một câu: “Tôi đi làm.” Thẩm Ninh Hạ nhìn xe của anh biến mất ở chỗ rẽ, trong đầu một mảnh mờ mịt.
Trên thế giới này, hai vợ chồng trẻ mới kết hôn mà không có lời gì để nói với nhau hẳn là chỉ có cô và Đỗ Duy An.
Thẩm Ninh Hạ gọi điện thoại cho Đỗ Duy Toàn: “Chuyện tôi hứa với anh đã làm xong.” Đỗ Duy Toàn chỉ nói mấy chữ: “Được, tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Ninh Hạ thở dài một hơi. Nhưng khi cô đặt tay lên mật mã cửa vào nhà, tự nhiên phát hiện mình không biết mật mã. Cô ôm một ý niệm trong đầu, nhấn dãy số còn mang máng trong trí nhớ. Kết quả sau khi nhập xong, cửa liền tự động mở ra trước mặt cô.
Đó là lúc hai người còn nùng tình mật ý, anh nghĩ ra, kết hợp ngày sinh của anh và của cô.
Vậy mà không có đổi!
Thẩm Ninh Hạ sau khi lên lầu, vẫn dùng chuỗi chữ số cũ mở cửa nhà.
Khi cô ở nước ngoài, cô đã từng nhớ tới nơi này vô số lần, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ. Cô đã từng nghĩ, bản thân mình vĩnh viễn sẽ không bao giờ bước chân vào nơi này nữa.
Nhưng hôm nay, lần thứ hai cô đứng ở nơi này. Hai chân chân thật đạp trên sàn nhà sạch bóng, thế nhưng Thẩm Ninh Hạ vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.
Mở giấy đăng ký kết hôn màu đỏ ra, trong đó có hình ảnh hai người, mỉm cười nhợt nhạt, như có như không.
Cô và Đỗ Duy An thực sự đã kết hôn rồi.
Nhìn quanh bốn phía căn nhà, ngăn nắp có thứ tự, cực kỳ sạch sẽ. Thẩm Ninh Hạ ngồi một mình trong phòng vắng vẻ cũng không biết nên làm cái gì. Cô nhớ tới những đồ ăn đã hết hạn trong tủ hôm qua, liền đi vào nhà bếp thanh lý. Cứ thế mà bận rộn nửa ngày, chờ đến khi trời đứng bóng, Thẩm Ninh Hạ mới nhớ ra bản thân mình từ lúc rời giường đến giờ một ngụm nước cũng chưa uống. Thế những cô không cảm thấy đói.
Nếu kết hôn rồi, hẳn là cô phải dọn một ít đồ tới đây chứ? Thẩm Ninh Hạ suy tính một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quyết định về nhà lấy quần áo và đồ dùng. Nhưng khi chờ xe bus, cô thấy chiếc xe số đi nghĩa trang.
Khi xe bus dừng lại, Thẩm Ninh Hạ không chút do dự bước lên xe.
Trong bình gốm trồng hoa nhỏ vẫn nở rộ như trước. Thẩm Ninh Hạ lấy khăn ướt, chà lau mộ bà ngoại và mẹ: “Bà ngoại, mẹ, hôm nay con và Đỗ Duy An đã kết hôn rồi.”
Cô liên miên kể hết mọi chuyện đã xảy ra. Cuối cùng cô khẽ nói: “Hai người có trách con không ạ?”
Cứ thế nói qua nói lại, trả lời cô chỉ là ánh mặt trời cùng tiếng gió thổi.
“Bà ngoại, mẹ, con có một bí mật, chỉ len lén nói cho hai người biết thôi.”
“Đỗ Duy An là người duy nhất mà cuộc đời này con muốn gả. Tuy tình huống bây giờ kết hôn với anh ấy có không tốt, nhưng con vẫn rất vui. Chỉ tiếc là Đỗ Duy An đã không còn là Đỗ Duy An trước kia nữa …. Nhưng mà không sao cả, cho dù cuộc hôn nhân này dài hay ngắn, con đều sẽ quý trọng.”
“Hai người yên tâm, con sẽ thật vui vẻ.”
Trước khi đi, cô lặng lẽ nhìn chăm chú bia mộ ông Phương Lê Minh hồi lâu. Rồi sau đó, cô giơ tay sửa sang lại mấy cây cỏ cạnh bia mộ, nhẹ nhàng nói: “Con đi đây. Bố sẽ chăm sóc hai người họ thật tốt được chứ?”
Thẩm Ninh Hạ đi vài bước mới quay đầu lại, chỉ thấy cỏ xanh bên mộ bố mẹ rung nhẹ, hoa trong bình gốm vẫy theo làn gió. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh an tường.
Thẩm Ninh Hạ về nhà sửa sang lại mang theo một túi hành lý quần áo và đồ dùng hàng ngày, lúc đang chuẩn bị ra cửa, chuông điện thoại di động vang lên. Là Đỗ Duy An, ngữ khí của anh rất lạ, tựa như sắp nổi cuồng phong: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Thẩm Ninh Hạ: “Em về nhà dọn ít quần áo. Bây giờ chuẩn bị trở lại.” Đỗ Duy An ở bên kia dừng một chút, mới nói: “Ở đó đợi tôi, tôi đi đón em.”
Hai người đã từng yêu nhau triền miên đến vậy mà giờ đây lại có thể lạnh băng đến nông nỗi này.
Nhớ lại những ngày hai người ngọt ngào, Thẩm Ninh Hạ luôn thấy tốt đẹp đến không thật, tựa như chỉ là giấc mộng mà thôi.
Chốc sau, xe Đỗ Duy An đã đến. Mặt anh lạnh tanh nhận lấy túi quần áo của cô ném vào ghế sau. Dọc theo đường đi, Thẩm Ninh Hạ không thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu giả bộ nhìn đường. Đỗ Duy An bây giờ, luôn lạnh lẽo trầm mặc, biến thành người hoàn toàn khác, khiến cô không biết phải ở chung thế nào.
Trong tủ vẫn chỉ có mì và trứng gà. Thế là, đêm hôm đó, Thẩm Ninh Hạ lại làm hai bát mì. Đỗ Duy An như trước không nói một lời ăn sạch sành sanh.
Hai người cứ lạnh nhạt như vậy mà ở chung.
Tối hôm đó Thẩm Ninh Hạ nhận được điện thoại của Tô Gia Ny, cô nàng mừng như điên nói cho cô: “Ninh Hạ, Duy Toàn đã công tác nước ngoài về, anh ấy quỳ gối cầu hôn tớ …. Tớ còn chưa nói cho anh ấy biết tớ mang thai đâu …” Thẩm Ninh Hạ giả bộ gì cũng không biết, mừng rỡ chúc mừng cô nàng: “Thật tốt quá, Gia Ny. Chúc mừng chúc mừng a. Cậu xem đi, chảy bao nhiêu nước mắt oan uổng.”
“Đúng vậy, quá oan! Được rồi, cậu có muốn nhìn một nhẫn đính hôn của tớ không, chờ tớ chụp ảnh gửi tin nhắn cho cậu nha.”
“Đương nhiên là muốn xem rồi.” Thẩm Ninh Hạ do dự không biết có nên nói chuyện mình cùng Đỗ Duy An kết hôn cho Gia Ny biết không. Nhưng nghĩ, đoạn hôn nhân này chính mình cũng không biết có thể duy trì bao lâu… Hazzz, vẫn là qua một thời gian ngắn rồi hãy nói! Đỡ phải Tô Gia Ny hỏi Đông hỏi Tây, sơ ý lại đem nguyên nhân kết hôn nói ra thì khổ.
Tuy rằng cô không thích Đỗ Duy Toàn, nhưng Thẩm Ninh Hạ phải thừa nhận, Đỗ Duy Toàn có năng lực làm việc cực kỳ xuất chúng. Anh ta săn sóc Gia Ny trước mặt ông bà Tô, hỏi han ân cần, đóng vai một người đàn ông tốt vô cùng yêu Tô Gia Ny. Hơn nữa bằng cấp đại học nổi tiếng ở Anh, giờ lại là quản lý cấp cao của Phương Thị, ngoại hình lại vô cùng xứng với Tô Gia Ny, khiến cho ông bà Tô thoả mãn vô cùng.
Ngay cả Thẩm Ninh Hạ biết rõ sự tình thỉnh thoảng cũng hoài nghi, đâu mới là Đỗ Duy Toàn chân thực.
Tô Gia Ny có thai, không thể vất vả. Đỗ Duy Toàn vô cùng săn sóc, lo toàn bộ chuyện hôn lễ. Hơn nữa áo cưới cũng là anh ta liên hệ với nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế riêng cho Tô Gia Ny.
Bởi vì ngày mai là ngày đại hôn, Tô Gia Ny đi đến cửa hàng áo cưới, muốn mặc thử lần cuối. Thẩm Ninh Hạ liền cùng Tô Gia Ny đến đây trợ giúp.
Thẩm Ninh Hạ mới từ trên xe taxi xuống tới, liền thấy một màn Đỗ Duy Toàn săn sóc đỡ Gia Ny xuống xe. Dưới ánh mặt trời ban trưa triền miên vô hạn, khuôn mặt Tô Gia Ny tựa như bảo thạch rực rỡ toả sáng.
Vì đang mang thai, cho nên nhà thiết kế thiết kế cho Tô Gia Ny một bộ váy cưới hở ngực xoè lớn, lụa trắng đẹp đẽ quý giá từng lớp từng lớp tản ra, tựa như đoá hoa nở rộ, vô cùng kiều mị. Nhân viên cửa hàng cực có tâm nói: “Bà Đỗ có dáng người đẹp, mặc bộ váy cưới này nhìn mãi cũng không ra là đang có thai.”
Tô Gia Ny nhìn mình trong gương, “Ai, cả người như là quả bóng vậy, một phút cũng to ra. Cậu nhìn xem, khóa váy như sắp bung ra rồi.” Thẩm Ninh Hạ nhìn chằm chằm vòng đẫy đà của cô nàng, cười không nói gì.
Tô Gia Ny che ngực: “Phi lễ chớ nhìn. Không cho xem.” Thẩm Ninh Hạ buồn cười: “Yên tâm, bộ váy cưới này của cậu, tuy nói là hở ngực nhưng vô cùng bảo thủ, không nhìn thấy gì đâu, thật sự chả có gì đẹp mắt cả.”
Tô Gia Ny gắt giọng: “Tớ muốn như vậy đó. Dáng đẹp để chồng nhìn là được rồi, việc gì phải hào phóng với người ngoài.” Thẩm Ninh Hạ cười lớn, làm bộ đáng tiếc: “Tiếc quá, làm lãng phí vóc dáng ma quỷ của cậu.”
Nhân viên của hàng giúp Tô Gia Ny thay áo cưới, chuẩn bị sửa chữa những chi tiết nhỏ cho ngày mai.
Lúc gần đi, Tô Gia Ny kéo tay Thẩm Ninh Hạ, khẽ nói: “Ninh Hạ, cậu nhất định không tham gia hôn lễ của tớ sao?” Thẩm Ninh Hạ không nói gì. Những khách khứa ngày mai đều đã xuất hiện ở hôn lễ của cô và Đỗ Duy An. Nếu mai cô xuất hiện, hôn lễ của Tô Gia Ny không phải trở thành nơi tám chuyện của Thất Đảo sao?
Tô Gia Ny: “Tớ hiểu cậu khó xử, nhưng mai là lễ cưới của tớ, tớ không ngại. Ninh Hạ, tớ rất muốn cậu tham gia.” Thẩm Ninh Hạ cười khổ vẫn là lắc đầu: “Gia Ny, xin lỗi.”
Tô Gia Ny đang định khuyên nhủ Ninh Hạ, thì tầm mắt của cô liền xuất hiện bóng người quen thuộc, cô nàng vô cùng ngạc nhiên. Thẩm Ninh Hạ nhìn theo cô, thấy Đỗ Duy An đang đi về phía hai người.
Cô vẫn chưa nói cho Tô Gia Ny biết chuyện cô và Đỗ Duy An đã lần nữa cùng nhau, cho nên Tô Gia Ny mới ngạc nhiên như vậy.
Đỗ Duy Toàn đi lên trước nắm tay Tô Gia Ny: “Đi nào, chúng ta về trước đi.” Mãi cho đến khi lên xe Tô Gia Ny vẫn lo lắng: “Sao anh trai anh lại tới?”
Đỗ Duy Toàn véo má cô, cười nói: “Em không biết bọ họ đã hợp lại sao?” Qủa nhiên giây tiếp theo anh thấy Tô Gia Ny há miệng biểu cảm như rớt hàm, bộ dáng vô cùng ngây ngô đáng yêu.
Nửa ngày sau, Tô Gia Ny mới ớ ra: “Không thể nào! Ninh Hạ chưa từng có đề cập qua.” Đỗ Duy Toàn khẽ cười, giọng nói có vẻ cưng chiều: “Em đúng là cô ngốc mà.”
Ngày hôm sau Thẩm Ninh Hạh thức dậy rất sớm, khi kéo rèm cửa ra, phương Đông có vài tia sáng le lói. Cô khẽ tay khẽ chân đi vào bếp, bắt đầu nướng bánh mì.
Đỗ Duy An từ phòng ngủ đi ra, tầm mắt liền dừng trên bàn ăn. Trên khay sứ trắng sáng, có chân giò hun khói, trứng rán và sandwich cà chua vô cùng mê người, hai bên trái phải còn có nước chanh và sữa. Hơn một tháng nay cô đều dậy sớm làm điểm tâm cho anh, khi thì món Trung khi thì món Tây, ngày nào cũng khác nhau.
Đỗ Duy An nhìn bóng lưng bận rộn của Thẩm Ninh Hạ, cô ở phòng khách bật bàn là, là quần áo hôm nay cho anh. Sau đó, anh thu hồi tầm mắt, kéo ghế ra, ngồi xuống dùng bữa sáng.
Trong căn nhà cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng điều hoà vù vù. Thỉnh thoảng Đỗ Duy An sẽ ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhưng rất nhanh anh sẽ cúi đầu, tiếp tục ăn sáng.
Thẩm Ninh Hạ rửa sạch bát đĩa, khi đang lau dọn nhà bếp, liền thấy Đỗ Duy An mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài là bộ vet màu đen, cổ thắt nơ, vô cùng bảnh bao. Dù cho mấy thứ này ngày nào cô cũng là cho anh, nhưng khi Đỗ Duy An mặc trên người vẫn khiến Thẩm Ninh Hạ kinh diễm.
Năm ngoái, trong hôn lễ, anh cũng mặc như vậy, mỉm cười nắm tay cô … nhất thời, chóp mũi đột nhiên chua xót, viền mắt nóng bỏng lên …. Thẩm Ninh Hạ vội cụp mắt.
Cô cho rằng Đỗ Duy An sẽ vộ vàng đi, dù sao hôm nay cũng là ngày vui của nhà họ Đỗ, anh là trưởng tử, rất nhiều chuyện cần có mặt anh.
Nhưng lại ngoài dự đoán, Đỗ Duy An thư thả ngồi xuống gế sô pha, lấy tạp chí ra đọc. Thẩm Ninh Hạ nghe anh nói: “Nhanh lên đi, không còn nhiều thời gian đâu.” Thẩm Ninh Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu, không hiểu ý anh nói.
Đỗ Duy An ngẩng đầu nhìn thẳng cô, lạnh nhạt nói: “Em là chị dâu của Đỗ Duy Toàn, con dâu trưởng nhà họ Đỗ. Trong trường hợp thế này có thể vắng mặt sao?” Trên thực tế, Thẩm Ninh Hạ quả thực là nghĩ vậy.
“Cho em phút, mau đi thay quần áo.” Giọng anh như ra lệnh, căn bản không cho phép Thẩm Ninh Hạ cự tuyệt. Thẩm Ninh Hạ không nói lời nào, cũng không có động. Cô không thể làm vậy, không thể phá huỷ hôn lễ của Gia Ny được.
Hai người cứ giằng co như vậy. Lát sau, Đỗ Duy An buông tạp chí xuống, đứng dậy đi thẳng về phía cô. Anh kéo tay cô vào phòng thay đồ, mở tủ ra, lấy một bộ váy ném ở trên giường: “Thay đi.”
Đó là một bộ váy liền màu đỏ, tay ngắn cổ tròn, vô cùng đoan trang.
Ông bà Đỗ thấy cô liền giật mình ngạc nhiên không biết phải làm sao, đó đã nằm trong dự liệu của Thẩm Ninh Hạ. Trên thực tế, bạn bè anh em nhà họ Đỗ khi thấy cô không ai là không ngạc nhiên.
Còn có Đỗ Phương Hoa, bà ta có dẫn Tăng Tĩnh Như đến, thấy Thẩm Ninh Hạ trong nhà hàng đang rót trà mời khách, vẻ mặt khiến Thẩm Ninh Hạ cả đời này có mà quên được: “Sao cô lại ở đây?” Đỗ Phương Lương kéo em gái sang bên, lén lút nói mấy câu.
Khi Thẩm Ninh Hạ từ toilet đi ra, liền thấy được Đỗ Phương Hoa, bà ta âm trầm đợi cô.
Thẩm Ninh Hạ không thấy bất ngờ. Nếu như Đỗ Phương Hoa không tìm cô mới là chuyện lạ.
“Duy An thực sự kết hôn với cô rồi?” Nghe khẩu khí của Đỗ Phương Hoa thì tựa hồ là không thể tin. Thẩm Ninh Hạ rũ mắt, chỉ đáp hai chữ: “Không sai.”
Đỗ Phương Hoa nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên vô cùng giận dữ: “Sao cô vẫn không chịu tha cho Duy An vậy?Cô đã trả thù nó một lần, cô còn muốn thế nào nữa?”
“Với gia thế của cô, dung mạo của cô, cô muốn gả cho ai mà chả được? Sao cứ hết lần này đến lần khác bám theo Duy An nhà tôi?”
Đối mặt với vẻ gây chiến của Đỗ Phương Hoa, Thẩm Ninh Hạ vẫn im lặng.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, Đỗ Duy An xuất hiện trước mặt hai người. Đỗ Phương Hoa: “Duy An, dì đã nói với cháu, cô ta chỉ là vì trả thù mà ở bên cháu. Lần trước cháu đã không chịu tin dì. Kết quả thế nào? Không nghe người lớn, bị hại ngay trước mắt.”
“Cháu không chịu tin sao? Sao cô ta đơn giản mà gả cho cháu được? Cô tra dùng trăm phương nghì kế muốn lần nữa trả thù dì, trả thù nhà họ Đỗ.”
“Duy An, chẳng lẽ cháu lại muốn ngã hai lần ở một chỗ sao?”
“Duy An, ly hôn với cô ta đi. Thừa dịp Tĩnh Như chưa biết, ly hôn đi.”
“Duy An, sao cháu cứ không chịu nghe lời dì, Tĩnh Như mới thực sự hợp với cháu, hơn nữa chuyện quan trọng là Tĩnh Như yêu cháu. Con bé sẽ không bao giờ làm cháu bị tổn thương…”
Ánh mắt Đỗ Duy An vững vàng khoá trên người Thẩm Ninh Hạ, chỉ thấy cô quay đầu đi, cúi mặt, tựa như không có chút cảm xúc với những lời dì anh vừa nói.
Không biết vì sao, Đỗ Duy An bỗng nhiên cảm thấy vô cùng giận dữ, mấy giây sau, anh gằn từng chữ nói: “Dì cứ yên tâm. Cháu mãi mãi không cho cô ấy có cơ hội đó nữa …”
Thẩm Ninh Hạ vẫn nghiêng người đứng không nhúc nhích. Cô nghe hiểu được ý trong lời nói của anh.
Không yêu một người, sẽ mãi mãi không bị người đó làm tổn thương.