Sau khi Tô Gia Ny sinh Cầu Cầu xong được Đỗ Duy Toàn chăm sóc tận tình cho nên khôi phục rất nhanh. Tình cảm giữa hai người cũng bởi vì có con gái ràng buộc cho nên từ từ thân mật hơn. Tuy rằng Tô Gia Ny vẫn luôn miệng nói sẽ không tha thứ cho Đỗ Duy Toàn, nhưng thực tế cũng đã mềm lòng.
Hôm đó, Thẩm Ninh Hạ và Tô Gia Ny mang theo Cầu Cầu đi dạo phố, ăn uống. Như lẽ thường Thẩm Ninh Hạ mua một đống lớn đồ chơi cho trẻ em. Tiêu tiền không tiếc đến Tô Gia Ny cũng xin tha: “Ninh Hạ, cậu chiều Cầu Cầu như vậy, con bé sẽ hư đó.”
Thẩm Ninh Hạ ôm Cầu Cầu đang i i a a, miệng cười không dứt: “Chỉ có một đứa con gái nuôi, tớ không chiều nó thì chiều ai. Hơn nữa, tiền lương cùng tiền tiết kiệm ngân hàng của tớ đều để dành cho Cầu Cầu hết.”
Tô Gia Ny liếc cô một cái: “Cậu nói bậy cái gì đó?” Dừng một chút, cô nàng bỗng nhiên thở dài, nhẹ nhàng hỏi: “Ninh Hạ, cậu và anh cả thực sự không còn khả năng hợp lại sao?”
Thẩm Ninh Hạ đang chơi với Cầu Cầu bỗng sững sờ, khẽ dừng tay. Tô Gia Ny nói: “Cậu và anh cả đã trải qua bao nhiêu chuyện, cậu có thể bỏ được tặng anh cả cho người khác sao?”
“Ninh Hạ, cậu là bạn tốt nhất của tớ, chúng mình không phải chị em mà còn thân hơn chị em, chuyện tớ hy vọng chính là cậu sẽ hạnh phúc.”
Thẩm Ninh Hạ ngây người nhìn ngoài cửa sổ, hơn nửa ngày mới khẽ nói: “Gia Ny, tớ vào Đỗ Duy An đã đi quá xa. Giữa bọn tớ đã không thể nào …”
Cô đã đẩy Đỗ Duy An đi quá xa, xa đến mức có chạy đuổi theo cũng không kịp nữa.
Còn nhớ luật sư Đổng trả lời cô: “ Đỗ phu nhân, Đỗ tiên sinh nói đồng ý điều kiện của cô.” Cô đáp: “Được, tôi có thể ký đơn bất cứ lúc nào.”
Thế là, cô không chút do dự ký lên trên đơn ly hôn.
Cô sẽ buông tay cho Đỗ Duy An hạnh phúc. Đây có lẽ là chuyện cuối cùng cô có thể làm cho Đỗ Duy An.
Tô Gia Ny thở dài, không nói nữa.
Hai người cơm nước xong, trả tiền rời khỏi. Lúc này, người phục vụ dẫn một đôi đi tới. Cô không kịp chuẩn bị đã đụng tầm mắt thấy người nọ.
Cô nhìn thấy Đỗ Duy An và cô gái tóc ngắn có khuôn mặt xinh đẹp đứng cạnh anh. Hai người đứng chung một chỗ, khiến người khác có cảm giác như đôi tiên nhân.
Đỗ Duy An cực kỳ ân cần, khẽ mỉm cười kéo cô gái kia dừng lại hàn huyên: “Gia Ny, bọn em cũng ở đây à?” Tô Gia Ny ôm Cầu Cầu nói chuyện cùng hai người, nhìn dáng vẻ hiển nhiên không phải lần đầu tiên gặp.
Thẩm Ninh Hạ thoáng hiểu ra vì sao hôm nay Tô Gia Ny lại nhắc đến Đỗ Duy An.
Thẩm Ninh Hạ đứng một bên, thấy cô gái bên cạnh Đỗ Duy An chơi đùa với Cầu Cầu, mà trên mặt anh cũng cười rạng rỡ say lòng người. Vẻ mặt ôn nhu như vậy, lòng Thẩm Ninh Hạ như bị nhéo một cái, đau đớn lần nữa ùa tới.
Cho đến khi hai người rời khỏi, Đỗ Duy An cũng không có bắt chuyện với cô, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không liếc cô. Căn bản anh coi cô như người xa lạ.
Dọc theo đường đi, trong xe mở bài hát nhạc thiếu nhi mà Cầu Cầu thích nghe, Cầu Cầu nằm trong ngực cô mút ngón tay rộp rộp, khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt ngây thơ đáng yêu, … Thẩm Ninh Hạ nhịn không được cúi đầu hôn lấy hôn để.
“Ninh Hạ, ngày mai Duy Toàn đi Mỹ, cậu có muốn mua gì không?”
Thẩm Ninh Hạ sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại là Gia Ny đang hỏi cô. Cô lắc đầu: “Không mua gì cả.”
Tận đến khi Tô Gia Ny và Cầu Cầu xuống xe, Thẩm Ninh Hạ cũng không có dám hỏi chuyện Đỗ Duy An đã có bạn gái với cô ấy.
Bởi vì cô hiểu rõ, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ngày hôm sau, khi cô và Đường Nhất Phong đang bàn luận về cuộc thi thiết kế châu báu toàn châu Âu thì cô nhận được tin máy bay của Đỗ Duy An gặp nạn.
Thẩm Ninh Hạ sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, giờ đây cô một lòng đặt tâm tư vào công việc, phối hợp với Đường Nhất Phong cũng càng ngày càng ăn ý. Thỉnh thoảng hai người cũng sẽ hẹn nhau cùng ăn bữa cơm, nói chuyện phiếm. Thẩm Ninh Hạ không có công khai thân phận, cho nên trong công ty vẫn có tin đồn như trước. Thế nhưng Thẩm Ninh Hạ không để ý tới.
Cuộc sống nên vì mình. Chỉ cần mình vui vẻ là được rồi.
Thỉnh thoảng Đường Nhất Phong sẽ kể cho cô một ít chuyện cũ. Tỷ như: “Khi Phương tiên sinh đi công tác Italy, bình thường sẽ bớt thời giờ đến thăm tôi, mời tôi đi ăn. Dáng ăn như hổ đói của tôi lần này đến lần khác khiến Phương tiên sinh cũng quen, dần dần, từ sau ông ấy gọi cho tôi hai phần …”
“Có một lần, Phương tiên sinh đến thăm tôi, khi nói chuyện nhắc đến tên em. Nói ông ấy có một cô con gái, lớn lên cũng muốn học thiết kế châu báu …”
Mỗi lần Thẩm Ninh Hạ đều hứng thú nghe, nhưng cũng rất buồn.
Chính bởi vì công việc bận rộn, cho nên giúp cô vượt qua biết bao thời gian đau khổ.
Lúc này tiếng khóc trong điện thoại của Tô Gia Ny tràn ra: “Ninh Hạ, máy bay đã xảy ra chuyện…”
Nhất thời Thẩm Ninh Hạ chưa phản ứng kịp: “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu cứ từ từ nói …” Tô Gia Ny nói năng lộn xộn: “Chuyến bay của Duy Toàn và anh cả gặp dòng khí lưu, mất liên lạc với mặt đất … cậu mau xem tin tức đi … anh cả cũng ở trên máy bay ….”
Di động trong tay Thẩm Ninh Hạ nặng tựa ngàn cân, cô cũng không còn sức mà cầm, xoạch một cái rơi xuống bàn làm việc.
Cô che lại mặt, hai tay lạnh run. Đường Nhất Phong thấy lạ, đứng dậy đỡ cô: “Ninh Hạ, em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra cũng nên tỉnh táo trước.”
Thẩm Ninh Hạ lảo đảo bước đi, đụng vào ghế: “Đường quản lý, tôi có chút việc. Tôi có thể xin nghỉ không?” Đường Nhất Phong nhìn cô: “Được thôi.”
Thẩm Ninh Hạ luống cuống chân tay mở máy tính lên, tìm đến bản tin. Tất cả đều tập trung một tin mới nhất: “Chuyến bay từ Thất Đảo đi Mỹ số hiệu xxx, bởi vì gặp dòng khí lưu …”
Thẩm Ninh Hạ không biết mình rời công ty như thế nào, đến nhà Tô Gia Ny ra sao. Hình như là Đường Nhất Phong đưa cô đi, mà có lẽ lại không phải. Cô tựa như người mất hồn, chìm trong bóng tối, giơ tay ra không thấy được năm ngón, cô cứ đi, cứ đi, nhưng không tìm thấy lối ra.
Cô chỉ biết Tô Gia Ny nước mắt giàn giụa mở cửa, khóc không ngừng, Cầu Cầu trong phòng cũng khóc lớn, dì giúp việc dỗ thế nào cũng không được. Thấy Thẩm Ninh Hạ xuất hiện, mới thở phào một cái: “Cô Thẩm, may mà cô đến rồi, cô mau khuyên cô ấy đi, khóc đến tận giờ.”
Mới vào nhà, điện thoại của Đỗ Phương Hoa liền tới: “Gia Ny, cháu đừng gấp, bên này dì đang liên hệ với công ty hàng không, xem tóm lại Duy Toàn và Duy An có lên máy bay không …” đây là Đỗ Phương Hoa mà Thẩm Ninh Hạ luôn ghét cay ghét đắng, thậm chí ngay cả đứng cùng một chỗ cũng ghét, nhưng kỳ lạ là, hôm nay Thẩm Ninh Hạ nghe được lời nói lo lắng vạn phần của bà ta, nửa điểm hận ý cũng không có. Lúc này cô và Đỗ Phương Hoa đều lo lắng như nhau. Mọi người đều sợ mất đi Đỗ Duy An và Đỗ Duy Toàn.
Thẩm Ninh Hạ khẽ nói: “Là tôi.” Đỗ Phương Hoa nhận ra giọng cô, dừng một chút mới nói: “Gia Ny thế nào rồi?”
Thẩm Ninh Hạ: “Vẫn khóc đến giờ.” Đỗ Phương Hoa: “Cố gắng động viên con bé, tôi tới ngay.” Thẩm Ninh Hạ đáp: “Được”, đang định cúp điện thoại, lại nghe Đỗ Phương Hoa nói: “À còn nữa, tuyệt đối không thể để cho bố mẹ Duy An biết. Bên bố mẹ Gia Ny cũng không được nói, có thể giữ kín bao lâu thì giữ. Tôi đã sai người liên hệ với quản lý công ty hàng không..”
Hiềm khích giữa hai người tựa như đã tiêu tan, có thể nói chuyện nhiều như vậy, vải lại có qua có lại, không có nửa câu đối chọi. Cúp điện thoại, Thẩm Ninh Hạ cũng thấy lạ.
Nhưng mà, dù cho Đỗ Phương Hoa cùng Phương Thị dùng mối quan hệ, cũng không có được bất cứ tin gì. Bởi vì không có sân bay nào xác nhận có máy bay hạ cánh khẩn cấp cùng thông tin bị lạc.
Điều duy nhất biết được đó là, vốn hy vọng có hai hành khách không lên chuyến bay sẽ là Đỗ Duy An và Đỗ Duy Toàn nhưng cũng thất vọng rồi. Danh sách hành khách có tên hai người họ.
Tô Gia Ny khóc gần như ngất đi. Mà lần đầu tiên Thẩm Ninh Hạ phát hiện Đỗ Phương Hoa có mặt mà cô đáng kính trọng, kiên cường, đảm đương mọi việc, thật tình bảo vệ người nhà.
Đỗ Phương Hoa trìu mến ôm Gia Ny, vừa khuyên vừa dỗ: “Ngoan nào, không sao đâu. Duy Toàn nhất định sẽ bình an trở về. Bởi vì có con và Cầu Cầu đang chờ nó, cho nên nó nhất định sẽ bình an trở về.”
Đỗ Phương Hoa liên hệ với công ty hàng không, không được công khai tên hai người Đỗ Duy An và Đỗ Duy Toàn, cho nên dù báo đài, truyền hình đưa tin rầm rộ, nhưng ông bà Tô và ông bà Đỗ đều không ai biết đó là chuyến bay của hai người họ.
h dài dằng dặc tựa như cả đời.
Đêm khuya vắng vẻ, Thẩm Ninh Hạ vì giết thời gian, liền đi phòng bếp nấu bữa khuya. Trong tủ lạnh lớn, cái gì cần đều có, còn có một hộp canh gà nấm dại đã nấu xong.
Thẩm Ninh Hạ đứng trước tủ lạnh liền giật mình. Chuyện cũ ùa về.
Đỗ Duy An lưng đeo ba lô đi hái nấm cho cô, vết sẹo to trên chân Đỗ Duy An vì đi hái nấm cho cô mà bị, cái ôm ấm áp sau trận động đất … hôn lễ kia, cô khiến toàn bộ mọi người á khẩu … anh đuổi theo, cúi đầu gọi cô ‘Ninh Hạ” …. Ánh mắt đầy tuyệt vọng của anh khi nghe được cuộc nói chuyện giữ cô và Đỗ Duy Toàn.
Là cô làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác.
Vốn vẫn cố kìm nén bản thân nhưng đến giây phút này Thẩm Ninh Hạ không thể khống chế được nữa, cô chỉ hơi chớp lông mi, nước mắt liền như mưa lăn xuống. Cô ôm chặt hộp canh gà, tựa như đang ôm Đỗ Duy An: “Duy An, xin lỗi, em xin lỗi.”
Cô không có xoay người, tất nhiên không thấy được Đỗ Phương Hoa đang ở sau lưng mình, đem tất cả thu vào trong mắt.
Sau đó Thẩm Ninh Hạ nấu mì gà, bưng ra. Vì Tô Gia Ny chưa biết tin tức của Đỗ Duy Toàn cho nên chỉ ăn hai miếng liền buông. Đỗ Phương Hoa từng miếng từng miếng cố ăn hết bát mì. Thẩm Ninh Hạ cũng không biết mình bị làm sao, nhưng lại hiểu rõ dụng ý của Đỗ Phương Hoa: Cô phải ăn gì đó, cô không được ngã gục.
Thế là cô cũng cố nuốt xuống, mặc dù căn bản không thèm ăn gì cả, thậm chí mơ hồ muốn nôn ra. Thế nhưng cô biết mình phải ăn. Bởi vì cô cần có sức chờ Đỗ Duy An trở về.
Đỗ Phương Hoa chủ động nhận rửa bát, Thẩm Ninh Hạ vệ sinh bếp. Giờ khắc này cũng chỉ có bận rộn mới có thể bớt đi lo lắng.
Trong phòng bếp an tĩnh thỉnh thoảng chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau.
Tại không khí tựa như hít thở không thông này, bỗng dưng Đỗ Phương Hoa khẽ nói: “Khi Duy An điền nguyện vọng đại học, kỳ thực là chọn trường Y. Bởi vì anh rể tôi sức khoẻ không tốt, quanh năm phải uống thuốc, cho nên từ khi còn rất nhỏ, Duy An đã muốn làm bác sĩ. Nó mong muốn bản thân làm bác sĩ, có thể chữa bệnh cho bố.”
“Thế nhưng, năm đó tôi ích kỷ bảo nó nộp nguyện vọng học kinh doanh. Tôi nói với nó bố cô Phương tiên sinh nuôi cả nhà ta học hành khổ sở, dì nhỏ làm sai, cả đời không thể báo đáp Phương tiên sinh. Tôi mong muốn nó sau này vào Phương Thị, thay tôi báo đáp ân tình. Kỳ thực tôi cũng chỉ là thuận miệng nói, cũng không có hy vọng gì, bởi vì từ nhỏ Duy An đã là đứa bé có chủ kiến. Ai biết, Duy An lại đồng ý, nó đăng ký chuyên ngành kinh doanh của đại học Lạc Hải, hai năm sau thì đi Mỹ …”
“Những năm gần đây tôi vốn cũng không biết vì sao nó vẫn không có bạn gái. Thẳng đến sau trận động đất, biết cô và nó cùng nhau. Tôi tìm nó nói chuyện. Khi đó tôi nghĩ rất nhiều cách, muốn nó rời xa cô. Thế nhưng nó kiên định, làm gì cũng không chịu. Nó nói với tôi, từ năm tuổi nó đã yêu cô … nó nói nó học kinh doanh là vì cô. Nó nói nó có thể từ bỏ tất cả, nhưng không thể không có cô.”
Thẩm Ninh Hạ im lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy chua xót như thuỷ triều dâng lên chóp mũi, viền mắt.
“Tôi vẫn cho rằng là cô trả thù nhà họ Đỗ, cũng nói với Duy An rất nhiều lần, thế nhưng nó vẫn không chịu tin lời tôi. Nó khẳng định là cô yêu nó. Lần đó cô hối hôn, cô biết cô làm nó tổn thương đến cỡ nào không? Duy An im lặng không nói gì cả, không mượn rượu tiêu sầu, vẫn đi làm, tan tầm như trước, nhưng cả người cứ gầy sọp đi … khi đó tôi thực sự lo lắng nó sẽ không trụ được.”
“Tôi cho rằng trải qua lần kia, Duy An có thể quên cô. Thế nhưng, cô trở lại, nó lại như bị mù mà lao đầu vào. Đồng ý kết hôn với cô. Uổng phí tôi tốn bao tâm tư tác hợp cho nó và Tĩnh Như.
“Có lẽ là tôi làm nhiều chuyện ác, cho nên lòng luôn hoảng loạn, lo lắng cô sẽ hại Duy An, hại nhà họ Đỗ chúng tôi. Nhưng hôm nay, tôi lại đột nhiên hiểu rõ ra, cô cũng rất yêu Duy An.”
Thẩm Ninh Hạ đột nhiên ngẩng đầu, cô gặp ánh mắt Đỗ Phương Hoa, cô nhìn thẳng vào ánh mắt bà ta. Đỗ Phương Hoa lại mỉm cười với cô: “Chuyện gì đều có thể che giấu, thế nhưng khi người ta khẩn trương lo lắng thì không thể che giấu được.”
“Bây giờ tôi không cầu mong gì xa vời. Tôi chỉ mong Duy An và Duy Toàn bình an trở về. Nếu như hai đứa không về, tôi thực sự không biết chị và anh rể tôi phải sống thế nào. Còn có Gia Ny và Cầu Cầu phải làm thế nào đây?”
“Tôi thực sự không dám nghĩ …”
Đột nhiên Ninh Hạ phát hiện: Cho tới nay, trên vai Đỗ Phương Hoa gánh rất nhiều sự tình. Ngoại trừ già trẻ lớn bé nhà họ Đỗ, còn có cuộc sống của bố cô, còn phải chăm lo cho Duệ Duệ … có thể trong lòng còn ngày đêm áy náy … Thực ra bà so với Đỗ Duy An và cô cũng lớn hơn có mấy tuổi.. Nếu năm đó bà không yêu bố cô Phương Lê Minh, thì bà hoàn toàn có thể có một cuộc sống khác.
Không biết tại sao, đột nhiên Thẩm Ninh Hạ hiểu ra, thực ra những năm nay, Đỗ Phương Hoa cũng khổ, so với bản thân cô không hạnh phúc được bao nhiêu.
“Chỉ cần Duy An và Duy Toàn có thể trở về, tôi nguyện làm bất cứ chuyện gì …”
Lúc này, điện thoại di động để ở phòng khách bỗng nhiên vang lên. Hai người đều giật mình, nhìn nhau một cái liền sải bước đi ra ngoài. Đỗ Phương Hoa nhìn dãy số hiển thị, sắc mặt khẽ biến: “Đây là số của công ty hàng không.”
Đỗ Phương Hoa lo lắng bất an bấm nút trả lời, nghe xong bên kia nói, tay vô thức che miệng mỉm cười, lệ nóng tuôn trào, luôn miệng nói: “Tốt quá, tốt quá, cảm ơn anh, cảm ơn anh.”
Trong nháy mắt, Thẩm Ninh Hạ run rẩy gõ cửa phòng Tô Gia Ny, ôm cô cùng rơi lệ: “Cậu yên tâm, bọn họ không sao đâu. Máy bay gặp dòng khí lưu xong hạ cánh khẩn cấp xuống một đảo nhỏ không người. Hiện tại đã có liên lạc với máy bay, toàn bộ tổ nhân viên và hành khách đều không vấn đề gì.” Tô Gia Ny vẫn không tin: “Thật sao? Cậu không gạt tớ chứ?”
“Công ty hàng không sẽ lập tức công bố trên truyền thông …” Tô Gia Ny đột nhiên cảm thấy tấm màn đen trước mắt bị kéo đi, toàn bộ thế giới quang đãng an tường, cô cầm chặt tay Thẩm Ninh Hạ, vui quá lại rơi lệ: “Thật tốt quá! Thật tốt quá! Ninh Hạ, Duy Toàn và anh cả sẽ bình an trở về!”
Hai ngày sau, sân bay quốc tế Thất Đảo.
Chuyến bay của Đỗ Duy An và Đỗ Duy Toàn an toàn hạ cánh. Người nhà hành khách và nhân viên công vụ đứng chờ ở cửa ra.
Một loạt phóng viên không ngừng chụp ảnh tác nghiệp, hành khách chăm chú ôm người nhà, nước mắt hạnh phúc tuôn trào.
Cuối cùng Đỗ Duy Toàn cũng đi ra, Tô Gia Ny thấy anh liền chạy nhanh tới. Đỗ Duy Toàn ôm chặt cô nàng, không e dè máy ảnh phóng viên, biểu diễn nụ hôn nồng nhiệt “không thích hợp với trẻ em” …. Sau đó anh ôm Cầu Cầu, nước mắt lưng tròng không ngừng hôn con gái …
Thẩm Ninh Hạ trốn ở một góc thấy được bóng dáng quen thuộc. Cô không dám chớp mắt, tận đến khi ngón tay ngậm trong miệng truyền đến đau đớn cô mới xác nhận Đỗ Duy An thực sự không sao, anh đã bình an trở về.
Ông Đỗ, bà Đỗ, Đỗ Phương Hoa cùng cô gái tóc ngắn cô đã gặp qua đều đi lên, ôm Đỗ Duy An.
Anh ôm cô gái kia, khẽ mỉm cười. Cảnh tượng này đẹp như một bức tranh.
Thẩm Ninh Hạ cảm giác mắt mình nhoà đi, tựa như có vải trắng che lại, cô không thấy rõ gì cả. Cô chậm rãi lùi lại. Lui vào góc toilet, sau đó nước mắt tuôn trào mãnh liệt.
Chỉ cần Đỗ Duy An bình an, chỉ cần anh không sao, cho dù anh cùng ai, kết hôn với ai, cùng ai đến bạc đầu, đều tốt cả. Chỉ cần Đỗ Duy An bình an, khoẻ mạnh an tường, chuyện gì cũng đều không sao.
Khi Thẩm Ninh Hạ trở về nhà thì đã là đêm khuya.
Khi cô bật đèn lên, cả người đột nhiên ngẩn ra … Đỗ Duy An … Đỗ Duy An thế nhưng đang ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách.
Sắc mặt anh tiều tuỵ, anh ngủ rất say, lông mi dày đậm cụp xuống tạo bóng trên mặt anh.
Thẩm Ninh Hạ không dám tin ngồi xổm xuống, cô khẽ vươn tay, chạm vào mặt anh.
Là thật. Đỗ Duy An thực sự ở đây.
Nhưng mà, tại sao anh lại ở đây?
Bỗng nhiên Đỗ Duy An mở mắt, nhìn cô, nhìn chăm chú vào mắt cô.
“Anh có mấy lời muốn nói với em. Anh sợ qua hôm nay, anh sẽ không còn dũng khí nữa.” Đỗ Duy An khẽ mở miệng, thong thả chậm rãi.
“Khi biết em, anh mới tuổi. Trước đó anh chưa từng biết trên thế giới có một người như em.”
“Là số phận khiến chúng ta gặp nhau. Kỳ thực từ rất lâu anh đã nghĩ, nếu anh không phải cháu của dì nhỏ, nếu anh không phải Đỗ Duy An, giữa chúng ta có phải sẽ không chịu nhiều dày vò đau khổ đến vậy không?”
“Nhưng đó chỉ là nếu như, cho nên vĩnh viễn anh không tìm được câu trả lời.”
“Anh chỉ biết, nếu cuộc đời này không có dì nhỏ, chúng ta sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ nhau, sẽ không gặp nhau, sẽ không quen biết, sẽ không mến nhau.”
Đúng vậy trên thế giới này, mỗi chuyện xảy ra, chỉ cần lỡ một giây, rất nhiều chuyện sẽ không thành như bây giờ.
“Nếu như không phải lần này gặp sự cố, Thẩm Ninh Hạ, có lẽ cả đời anh cũng không dám nói cho em biết, là anh yêu em. Dù cho em vì trả thù người nhà anh mà hối hôn, dù cho em vì Tô Gia Ny mà kết hôn với anh, dù cho em chưa từng yêu anh. Thế nhưng anh vẫn cứ yêu em.”
“Thẩm Ninh Hạ, trên thế giới này, anh chỉ yêu em, chỉ yêu một mình em.”
Đây là những câu chữ đẹp nhất mà Thẩm Ninh Hạ nghe được trong cuộc đời này.
Thẩm Ninh Hạ lẳng lặng nghe, lẳng lặng rơi lệ.
Cô nghe thấy giọng mình nghẹn ngào vang lên trong không gian tĩnh mịch: “Em cũng có chuyện muốn nói với anh … tại sao em lại hối hôn, là bởi vì ngày bà ngoại bị tai nạn …”
Thẩm Ninh Hạ không biết mình nói bao lâu, nói những gì, trong làn nước mắt cô thấy Đỗ Duy An đến gần mình, ngón tay anh dịu dàng lướt qua gò má cô, lau đi những giọt nước mắt trong suốt.
Đèn phòng khách phản chiếu bóng hai người ôm nhau thật chặt lên vách tường. Tựa như một bức bích hoạ, chỉ vài nét giản đơn mà vô cùng hoàn mỹ.
—- Hoàn chính văn—-