“Xin chào, điểm dừng tiếp theo đại học Thất Đảo, mời quý khách chuẩn bị xuống xe.” Ngày hôm sau,Thẩm Ninh Hạ hai vai đeo hai túi vội vã xuống xe chạy vào sân trường.
Vừa bước vào phòng học, Thẩm Ninh Hạ chợt thấy ngạc nhiên, đáng lẽ phòng học đầy người hiện giờ chỉ có lác đác vài ba sinh viên. Chẳng lẽ cô chạy vào nhầm lớp? Thẩm Ninh Hạ nhíu mày lùi về sau hai bước, nghiêng đầu đang muốn nhìn bảng phòng học đã nghe thấy tiếng của bạn tốt Tô Gia Ny vang lên từ trong phòng: “Ninh Hạ, cậu không đi nhầm lớp đâu, vào đi!”
Thẩm Ninh Hạ vô cùng ngạc nhiên đặt túi xách xuống nhìn quanh bốn phía: “Chuyện gì xảy ra? Ngày hôm nay sao nhiều người trốn học như vậy? Không sợ Diêm Vương mặt đen ‘thà giết nhầm còn hơn bỏ sót’ sao?”
Tô Gia Ny cười ha ha: “Tớ đoán là hôm nay hơn nửa người ở trường đều tập trung ở hội trường lớn rồi …. Thời buổi bây giờ toàn có sắc nữ không, có soái ca để ngắm ai còn sợ Diêm Vương mặt đen chứ?”
Cô nàng thấy Thẩm Ninh Hạ ngơ ngác liền giải thích: “Cậu không biết rồi. Hôm nay là ngày khánh thành trung tâm nghiên cứu mà tập đoàn Phương Thị trao tài trợ cho trường mình, có người nói chủ tịch Phương Lê Minh sẽ đến dự. Ông chủ giàu có mà, khiến cho mọi người kích động muốn điên, nào là chụp ảnh cùng, xin chữ ký, xin thực tập đều có cho nên trốn học đi xếp hàng hết rồi. Còn có một vị đại biểu là Đỗ Duy An mà Phương Thị cử tới … là cái người mà hôm trước bọn mình gặp ở nhà ăn ý, cậu nhớ không? Anh ta hiện giờ đang là ông chồng lý tưởng của hàng vạn thiếu nữ Trung Quốc đó, hoàng tử bạch mã đó, cho nên đám háo sắc này a, điên cuồng như là uống phải thuốc lắc vậy…”
“Lại nói, cái tên Đỗ Duy An này cũng là lạ, nếu như anh ta có một đứa em trai hoặc em gái có phải sẽ có tên là Duy Toàn không? Ha ha, gộp lại chính là: “Lực lượng gìn giữ hòa bình an ninh của Liên Hiệp Quốc…” Tô Gia Ny hôm nay tám chuyện vô cùng sinh động.
Đỗ Duy An, sau khi tốt nghiệp đại học danh tiếng ở Mỹ liền về tập đoàn Phương Thị làm việc, hôm nay đã trở thành ứng cử viên sáng giá nối nghiệp Phương Thị. Đứng trước mặt người khác, ăn nói khéo léo, khí thế bất phầm, hoàn toàn không kém bất kỳ con cháu thế gia nào, không thể nào nghĩ được trước đây vốn là một đứa con nhà nghèo sợ đầu sợ đuôi không có một phần tự tin. Đôi khi có tiền thật là tốt, cũng có rất nhiều ma lực, ếch cũng có thể biến thành hoàng tử.
Nếu như Tô Gia Ny biết Đỗ Duy An thực sự có một người em trai tên là Đỗ Duy Toàn có phải sẽ giật mình đến mức cắn lưỡi mình không?
Nhớ năm đó, lần đầu tiên tới nhà bọn họ, là một hộ gia đình ngay cả một cái nhà vệ sinh đúng nghĩa cũng không có, thế nhưng hôm nay đã là nhân sĩ giới thượng lưu. Dựa vào cái gì? Chẳng qua là dì của anh ta leo lên giường chồng người khác thôi …
Thẩm Ninh Hạ giơ tay lên day day thái dương. Những người này thật đúng là bám dai như đỉa a!
Bởi vì Thẩm Ninh Hạ giơ tay nên Tô Gia Ny thấy được chỗ tay băng bó của cô, Tô Gia Ny thét lên: “Ninh Hạ, tay cậu bị sao thế?” Thẩm Ninh Hạ: “Ngày hôm qua không cẩn thận vượt đèn đỏ, bị ngã, trầy da.” Cô đem chuyện tối qua đơn giản kể lại cho Tô Gia Ny, cuối cùng còn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: “Ai, chắc là tớ làm gì vướng mắt ông trời rồi.”
Tô Gia Ny cẩn thận sắn tay áo len rộng thùng thình của cô, nhìn thấy nửa cánh tay đều quấn băng gặc, nhất thời hít vào một hơi: “Có vẻ nặng đấy, cậu đã đi bác sĩ kiểm tra chưa?” Cô nàng khẽ dùng đầu ngón tay chạm vào cánh tay Ninh Hạ, không khỏi đau lòng: “Đau không?”
Thẩm Ninh Hạ cười cười vung tay vài cái tỏ vẻ không có gì đáng ngại: “Không có gì đáng ngại. Trầy da mà thôi, không thương tổn xương cốt. Tớ đã dùng cồn i-ốt khử trùng. Giờ không vấn đề gì hết!”
Xong đâu đấy Tô Gia Ny mới yên tâm hơn, lại bắt đầu lắm lời: “Xem ra đúng là cậu ăn ở có vấn đề rồi. Đang yên đang lành ngã thành thế này. Bình thường phải tốt hơn với tớ biết chưa hả? Cậu xem, ngay cả ông trời đều chướng mắt, báo thù cho tớ đó.”
Thẩm Ninh Hạ cười to: “Tô Gia Ny, hình như cậu béo lên thật đó!” Tô Gia Ny vốn có khuôn mặt tròn trắng trẻo, kỳ thực không béo chút nào, nhưng cô nàng từ trước đến giờ ghét nhất bị người khác nói là béo, không khỏi tức giận bất bình “Thẩm Ninh Hạ, cậu mới béo ý, cả nhà cậu đều béo.”
Thẩm Ninh Hạ vừa cười vừa kéo tay cô nàng, “Được rồi, tớ béo, cả nhà tớ đều béo.” Kỳ thực khuôn mặt Tô Gia Ny rất xinh đẹp, khuôn mặt tròn trịa tuy có vẻ trẻ con phúng phính, nhưng đôi mắt hạnh to tròn, đôi môi mọng đỏ, vẻ mặt đáng yêu vô tội, làm người ta vô cùng thích thú.
Lúc này Tô Gia Ny mới chuyển giận thành vui: “Được rồi, xem xét thấy cậu thành tâm nhận sai, tớ sẽ tha thứ cho cậu.”
Đang nói hăng say, mặt đen Diêm Vương đã đi vào, thấy cả phòng học lớn có vài người, khuôn mặt vốn đã nghiêm nghị càng lạnh thêm mấy phần, nhìn toàn phòng học một lần: “Bắt đầu điểm danh. Ghi đầy đủ tên những người trốn học.”
Có người nói học sinh năm nhất thường hay trốn học, năm cuối đều miệt mài học tập, đương nhiên đây là nói sau.
phút kết thúc, Tô Gia Ny nhìn cả lớp trống trơn, hình như chủ tịch Phương tới thật rồi, vì nghi thức mở màn đã bắt đầu, toàn trường liền náo nhiệt cả lên. Cô cố sống cố chết kéo Thẩm Ninh Hạ đi tới hội trường xem thế nào.
Thẩm Ninh Hạ nhíu chặt mày không chịu đi: “Có gì đáng xem? Nhiều người như vậy. Cậu biết từ trước đến giờ tớ không thích đông người mà.” Tô Gia Ny kéo tay cô năn nỉ không ngừng: “Ninh Hạ xinh đẹp của tới, mau đi đi mà, đi đi mà. Nhìn chủ tịch Phương một cái là được rồi. Bình thường đều thấy trên tivi và báo thôi, tốt xấu cũng có thể nói là mình đã gặp chủ tịch Phương một lần chứ.”
—–
Nằm tại viện Y của đại học Thất Đảo, trung tâm nghiên cứu Phương Thẩm Tuệ Nghi là một toà nhà tầng có kiến trúc hiện đại, bên trong trung tâm tập trung đầy đủ trang thiết bị tân tiến nhất. Nhà trường thông báo trung tâm đã sẵn sàng đi vào hoạt động, trung tâm sẽ có vai trò to lớn trong việc thúc đẩy học tập giảng dạy và nghiên cứu của đại học Thất Đảo…
Bên ngoài hội trường treo một tấm biển màu hồng thật to: “Hoan nghênh ngài Phương Lê Minh tới dự buổi lễ khánh thành.” Trên sân cỏ chằng chịt đều là học sinh hâm mộ mà đến.
Lúc này Phương Lê Minh đang đọc diễn văn trên đài, giọng nói trầm thấp qua microphone rõ ràng truyền đến: “Mọi người đều đã biết, đại học Thất Đảo là trường đại học cũ của tôi. Tôi và vợ cũ của tôi tại ngôi trường xinh đẹp này đã quen biết và yêu nhau, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau gây dưng Phương thị. Sau đó chúng tôi rất may mắn sinh ra con gái của mình. Khi con gái tôi còn nhỏ, tôi và vợ mình thường xuyên đưa con bé tới ngôi trường xinh đẹp này, kể cho con bé nghe chuyện cũ của bố mẹ …”
Tại tầng ba bên ngoài khu diễn thuyết, Tô Gia Ny hỉ hỉ hả hả kéo tay cô, miệng không ngừng, “Xin lỗi” “Nhờ chút” cuối cùng cũng đẩy ra được một cơ số người mà chiếm được vị trí gần phía trước.
Tô Gia Ny bỗng dưng hét ầm lên, nói năng lộn xộn: “Chủ tịch, chủ tịch Phương kìa…” nhung Thẩm Ninh Hạ lại cúi đầu, không thèm nhìn chút nào.
Tô Gia Ny hăng hái ngẩng đầu, chỉ Đỗ Duy An ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh trên đài: “Cậu nhìn đi, Đỗ Duy An cũng tới kìa.”
“Có gì đáng xem? Cũng hai con mắt một cái mũi giống người bình thường thôi.” Thẩm Ninh Hạ không chút hoà nhã.
“Đó chính là Đỗ Duy An tốt nghiệp MBA danh tiếng ở Mỹ về đó, hiện tại là phó tổng của Phương thị, ở Phương thị là dưới một người trên vạn người đó, còn là người thừa kế sáng giá của Phương thị. Cậu nhìn xem ở đây nhiều mỹ nhân như vậy, sao họ lại tập trung ở đây? Còn không phải vì anh ta sao?” Tô Gia Ny nói mỏi cả miệng đổi lại Thẩm Ninh Hạ lạnh lùng đáp một câu: “Có liên quan gì đến tớ chứ?”
Lúc này Tô Gia Ny mới phát hiện mình nói nửa ngày chỉ phí nước bọt, tốn hơi thừa lời: “Thẩm Ninh Hạ, cậu với mình thuộc hai thế giới khác nhau. Không tiễn, hẹn gặp lại.” chưa nói xong Tô Gia Ny lại thấp giọng reo lên: “Thẩm Ninh Hạ, Đỗ Duy An hình như đang nhìn bọn mình.”
Thẩm Ninh Hạ nhướng mắt, vô cùng bất đắc dĩ: “Tớ khẳng định là cậu hoa mắt rồi.”Tô Gia Ny bóp tay cô, “Cậu nhìn đi, ngẩng đầu lên nhìn qua là biết ngay.”
Đỗ Duy An thực sự đang nhìn cô. Chỉ cần liếc mắt Thẩm Ninh Hạ đã có thể khẳng định. Bởi vì cô vừa ngẩng đầu đã đối diện với hai mắt anh.
Giọng của Phương Lê Minh như bị mây mờ che phủ: “Khi còn bé, con gái từng nói với vợ chồng tôi, sau khi lớn lên nhất định sẽ vào trường đị học xinh đẹp này theo học. Ba năm trước, dựa vào sự cố gắng cực khổ, đã trở thành một sinh viên tại nơi đây. Tôi vô cùng vui vẻ cho con bé, cũng vì nó mà tự hào. Những câu chuyện nhỏ bé ngọt ngào này tạo nên tôi, tạo lên gia đình tôi, đồng thời cũng tạo thành thành quả xinh đẹp trước mắt ngày hôm nay. Từ ngày Trung tâm nghiên cứu mang tên vợ tôi Phương Thẩm Tuệ Nghi khởi công cho đến hôm nay, tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ và vinh dự.”
Tiếng của Phương Lê Minh thỉnh thoảng bị tiếng vỗ tay của mọi người cắt ngang, ông vừa nói có con gái đang theo học tại đại học Thất Đảo, học sinh bên dưới nhất thời không ngừng kinh hô. Tô Gia Ny há hốc miệng, lần nữa kích động túm chặt cái tay bị đau của Thẩm Ninh Hạ: “Oa, không thể nào! Con gái đại gia giàu nhất Thất Đảo đang học ở trường mình sao? Ba năm trước, vậy không phải cùng khoá với bọn mình à? Cậu đoán xem là ai chứ?” nhưng cô nàng vẫn không nghe thấy tiếng Thẩm Ninh Hạ trả lời, quay đầu lại chỉ thấy Thẩm Ninh Hạ cúi đầu lặng lẽ, tóc dài đen bóng rũ xuống che hết mặt.
Tô Gia Ny đẩy cô, tiếp tục hào hứng bà tám: “Ninh Hạ, cậu nghĩ xem con gái đại gia kia là ai chứ? Cùng khoá với bọn mình con gái họ Phương không nhiều lắm, chẳng lẽ là Phương Dĩ Nhàn khoa nghệ thuật sao, còn nghe nói hoa khôi trường mình chuyên mặc hàng hiệu sang trọng … Khoa Tài chính cũng có thể, nhưng hình như không có ai họ Phương cả, ôi nhất thời đầu tớ loạn mất rồi không nhớ được …”
Thật lâu sau mới nghe thấy Thẩm Ninh Hạ khẽ đáp: “Ai biết được trường mình bao nhiêu là học sinh, hơn nửa là nữ, ngoại trừ hai đứa mình ra ai cũng có thế.” Tô Gia Ny thấy có lý liền gật đầu phụ hoạ: “Đúng vậy”
Thẩm Ninh Hạ đột nhiên nói: “Tô Gia Ny, tớ khó chịu, tớ muốn về nhà, buổi chiều cậu xin nghỉ giúp tớ.”
Tô Gia Ny: “Cậu sao vậy?” nhìn kỹ liền thấy sắc mặt cô vô cùng tái nhợt …
Thẩm Ninh Hạ khẽ vỗ bụng, cười khổ không thôi: “Ngày hôm nay dì cả ghé thăm, cậu biết mà.”
Nữ sinh phiền chán nhất là chuyện này. Tô Gia Ny săn sóc nói: “Vậy tớ đưa cậu về nhà.” Thẩm Ninh Hạ “Không cần, chiều cậu còn phải lên lớp, chạy tới chạy lui phiền lắm.” Nhưng Tô Gia Ny kiên trì, Thẩm Ninh Hạ cũng không phản đối.
Bà ngoại không ở nhà, chắc là bà Tôn đưa bà đi đâu rồi. Thẩm Ninh Hạ nằm xuống giường xong, Tô Gia Ny vào bếp, cũng không biết làm gì, bỗng nhiên vang lên một trận loảng xoảng đồ rơi. Một lúc sau nghe Tô Gia Ny giương cao giọng hỏi: “Ninh Hạ, nhà cậu có đường đỏ và gừng không? Mỗi lần tớ đau bụng mẹ tớ thường nấu nước gừng đường đỏ cho tớ.”
Thẩm Ninh Hạ đứng dậy, thấy cô nàng đứng trong bếp nhà mình luống cuống tay chân lon ton mở hết lọ này lọ kia, liền cảm thấy chua xót, cảm động không thôi. Đại tiểu thư mười ngón tay không chạm nước lại muốn nấu nước đường đỏ cho cô. Nhất thời lòng trần đầy cảm kích: “Ở trong tủ bát phía bên phải ý.”
Tô Gia Ny đuổi cô đi nghỉ: “Ngoan nào, ngoan nào, nhanh đi nghỉ đi. Tuy rằng bản đại tiểu thư đây cái gì cũng không biết nhưng nấu chút đường đỏ vẫn có thể.”
Bạn thân chính là lúc mà chúng ta khó khăn nhất luôn ở bên cạnh làm bạn. Đây là tình cảm ấm áp nhất trên đời.
Nụ cười nở rộ như pháo hoa của Tô Gia Ny từ đó liền đọng lại trong lòng Thẩm Ninh Hạ, mãi mãi không bao giờ héo tàn.
Một lát sau Tô Gia Ny quay đầu lại, thấy Thẩm Ninh Hạ vẫn kinh ngạc đứng yên tại chỗ nhìn mình, cô nàng không khỏi giậm chân nũng nịu: “Thẩm Ninh Hạ, rốt cuộc cậu không yên tâm gì chứ?” Thẩm Ninh Hạ bật cười xong liền quay về phòng.
Cô không nói cho Tô Gia Ny nên cô nàng sẽ không biết được, người đàn ông ăn mặc lịch sự bảnh bao trên đài hôm nay, người nổi bật giữa đám đông kia chính là bố ruột của cô. Mà cô chính là con gái của chủ tịch Phương nổi danh.
Con gái chủ tịch Phương, danh xưng này không biết bao người ước ao ghen tị. Theo như những lời người bây giờ hay nói: cô có bản lĩnh đầu thai. Nhưng nếu có thể lựa chọn, cô tình nguyện bố mẹ của mình chỉ là người bình thường, cho dù là lao công qyét đường cũng được. Như vậy Đỗ Phương Hoa tham lam cũng sẽ không thể cướp đi hạnh phúc gia đình của cô.
Đáng tiếc, trên thế giới này không có nếu như!