Rất lạnh
Rất đau
Lam Tích Vụ mà hai nhà Kim Lam đang dốc sức tìm kiếm lúc này đang đang một thân gầy yếu chật vật gian nan mà tiến vào dãy núi phụ cận Kim Lân đài. Dãy núi này bao quanh Tiên phủ của Kim gia, địa hình phức tạp lại thập phần nguy hiểm khó lường, vậy nên rất hiếm khi có tu sĩ đặt chân đến.
Nàng chậm rãi đi trên con đường nhỏ gập ghềnh, đồng phục Lam gia vốn trắng noãn chỉnh tề giờ dính đầy bùn đất cùng tro bụi, mạt ngạch quy tắc buộc thân cũng nhiễm một mảng đỏ huyết sắc, vết thương trên đầu dường như không được chủ nhân để ý tới, vẫn tiếp tục không ngừng chảy máu rồi lại bị nước mưa đang xối xả trên khuôn mặt băng lãnh cuốn đi.
Con đường này rất khó đi, chỉ cần không để ý liền có thể vấp phải rễ cây hòn đá mà trượt chân té ngã. Mà Lam Tích Vụ mỗi lần ngã sấp xuống đều phải nằm im trên mặt đất một hồi rồi mới chống đỡ được thân thể đứng lên tiếp tục đi. Dưới màn mưa, đôi con ngươi lưu ly màu cực thiển phủ một tầng mờ mịt. Nàng không biết vì sao mình lại rời đi, cũng không biết là mình muốn đi đâu. Nàng chỉ biết, nàng muốn phát tiết hết thảy mọi thứ trong lòng, nhưng lại không biết phát tiết với ai. Mặc dù nàng đã bắt đầu tu luyện Lam thị tông pháp nhưng nàng còn chưa Kết đan, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể dựa vào thanh trường kiếm đang đeo sau lưng.
Đi không biết bao lâu, Lam Tích Vụ cảm thấy cơ thể càng lúc càng thêm nặng nề. Rốt cuộc nàng dừng lại, tuỳ ý ngồi dưới một gốc cây cổ thụ nghỉ ngơi. Tâm nàng khó chịu, một cỗ cảm xúc không tên lại càng thêm nặng nề. Ngồi nửa ngày, nàng mới yên lặng rút ra trường kiếm sau lưng ngắm nhìn. Cũng là một thanh Lam gia ngân kiếm, so với Tị Trần của Lam Vong Cơ lại nhẹ hơn mấy phần, trên lưỡi kiếm là quang hoa ẩn hiện, trên chuôi kiếm có khắc hai chữ "Hữu Hoan"
Lúc này, một tiếng rên rỉ trầm thấp thống khổ vang lên ngay phía trước, nhưng nàng không muốn quản. Bây giờ nàng đang rất không thoải mái, ai sống ai chết nàng đều mặc kệ. Mưa càng ngày càng lớn hơn, mà tiếng rên rỉ kia cũng càng ngày càng yếu đi. Cuối cùng Lam Tích Vụ vẫn là cắn răng, dùng bội kiếm chống đỡ thân thể đứng lên, gian nan đi đến chỗ phát ra âm thanh, đưa tay vạch lùm cây trước mặt liền thấy một đôi mắt nhỏ đang nhìn mình thập phần uỷ khuất. Đó là một con lợn rừng con lạc mẹ, chân lại còn bị thương. Lam Tích Vụ nhìn nó, kiếm trong tay hơn giật giật. Nàng không muốn cứu nó, ngược lại nàng còn muốn dùng nó để phát tiết hết thảy mọi thứ trong lòng, muốn đem sinh mệnh trước mặt này loạn kiếm chém chết, muốn mang nó huỷ diệt. Khi vừa nghĩ đến sinh mạng nhỏ bé kia sắp tan biến, nàng lại thấy thương xót, hốc mắt cũng đỏ lên. Lam Tích Vụ nghĩ đến khi nãy mình bị khi nhục, hận ý lại cuồn cuộn trào lên, tựa như là có một người khác thay nàng vung kiếm, hướng tiểu gia hoả đang rên rỉ trước mặt xé gió chém tới. Nhưng khi lưỡi kiếm chỉ còn cách con lợn rừng nhỏ kia có một chút liền ngừng lại. Tay trái không cầm kiếm kia của nàng theo bản năng bắt lấy tay phải, hung hăng không cho một kiếm kia hạ xuống. Lam Tích Vụ bật khóc, thứ chất lỏng ấm áp từ khoé mắt cứ thế lăn xuống không thể khống chế, chỉ có thể để chúng không ngừng chảy ra, hoà cùng nước mưa lạnh buốt rơi xuống bùn đất dưới chân.
(khi dễ cùng vũ nhục)
Nàng há to miệng, tựa hồ như muốn gào khóc một trận thật lớn. Nhưng nàng cảm thấy hành vi của mình rất không tốt, rất không hiểu chuyện, vậy nên nàng cưỡng bách bản thân mình thanh tỉnh để không làm ra những hành vi rất không Cô Tô Lam thị. Thu kiếm, nàng lục trong tay áo, lấy ra một chút thảo dược cầm máu cùng giảm đau vò nát rồi xoa lên vết thương của lợn rừng con, sau đó xé một mảnh y phục cố định lại. Làm xong hết thảy, Lam Tích Vụ cảm thấy đầu óc u ám, nước mắt chảy càng nhiều. Nàng ôm heo rừng nhỏ vào lòng, tránh cho nó phải dầm mưa. Trong y thư có nói, con người trong lúc nóng giận dễ sinh kích động, nàng bất giác rơi lệ có lẽ là vì vậy...
Lúc còn ở Vân Mộng nàng từng thấy qua một tiểu nữ hài lớn hơn mình tận mấy tuổi bị cướp mất kẹo mà nhào vào lòng phụ thân mình gào khóc, là thập phần uỷ khuất rơi lệ. Còn nàng thì sao? Hôm nay nàng có bị uỷ khuất sao, hình như có, cũng hình như là không. Nàng chính là không nên như vậy kích động bỏ đi, làm cho bá phụ mất mặt, làm tổn hại thể diện Lam gia. Nàng chưa từng rơi lệ, cũng chưa từng nghĩ có ai vì mình khóc mà để ý, nên cảm thấy việc mình có khóc hay không không quan trọng.
Có lẽ nàng đã thật sự phát sốt. Trong lúc mê man, nàng mơ hồ nhớ đã từng có một người đem nàng ôm ở trong khuỷu tay ấm áp, bởi vì nàng tuỳ hứng khóc rống mà luống cuống chân tay.
Kia là ai?
Hình như... không phải là bạch y phụ thân của nàng.
__________________
Là A Tiện mẫu thân của bé đó bé cưng T_T