Trở về khách điếm, Lam Tích Vụ thấy Lam Dung cùng Lam Y, thấy các nàng là một bộ dáng tò mò nhưng không dám hỏi, liễm liễm mắt:
"Đi thôi. Về Cô Tô."
Lam Y có chút khó hiểu nhìn nàng:
"Ngươi không phải muốn ở lại đây tra xét việc gì đó sao?"
Lam Tích Vụ nói:
"Đã tra xong. Đi thôi, ta phát một phù triện nói với phụ thân một tiếng."
Nhìn thấy thần sắc của nàng không đúng lắm, Lam Y cùng Lam Dung liếc nhau, nhưng cũng không hỏi nhiều, ba người nhanh chóng lên đường trở về Cô Tô.
Mấy ngày sau, Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ
Nguyệt phu nhân kiểm tra lần cuối, thấy mấy tiểu nữ hài đều đã ngủ liền yên lặng thổi tắt cây đèn trong tay, trở ra ngoài rồi rón rén khép cửa phòng lại. Vừa mới quay người lại thì liền thấy một bóng người đang đứng ở trong hành lang, không khỏi có chút giật mình, thấp giọng quát:
"Ai?!?"
Bóng người kia bước về phía trước mấy bước, một thân bạch y vân văn từ trong bóng tối đi tới, dưới ánh trăng lại lộ ra một vẻ ảm đạm không rõ ràng, chính là người vừa mới trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ Lam Tích Vụ. . Ủng hộ chính chủ vào ngay TrùmTruyệ n. c om
"Ngươi là...tiểu Tiểu thư?"
Nguyệt phu nhân nhận ra người sau liền thở phào một tiếng, hướng nàng đi tới. Lam Tích Vụ hướng bà kêu một tiếng:
"Nguyệt phu nhân", dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: "Tích Vụ muốn thỉnh giáo người một số việc."
Lạc Vân tiểu trúc
Lam Tích Vụ nhìn Nguyệt phu nhân ngồi xuống xong rồi mới ngồi ở đối diện bà. Nàng ngẩng đầu nhìn trời đêm, lại chỉ nhìn thấy một mảnh âm u, dường như sắp có mưa to. Nàng thấp giọng mở miệng:
"Ta đã gặp mẫu thân của ta."
Một câu bình thản mà lại như sét đánh bên tai, khiến Nguyệt phu nhân sững sờ nhìn nàng, không biết phải nói gì. Nhưng mà Lam Tích Vụ cũng không nhìn nàng, chỉ tiếp tục nhẹ giọng nói:
"Trước kia ta vẫn nghĩ chỉ mong được người một lần, thế nhưng gặp được rồi lại cảm thấy không thoái mái."
"Người lúc trước...tại sao muốn sinh ra ta?"
Vấn đề này, Lam Tích Vụ không hiểu, Nguyệt phu nhân cũng không hiểu, bách môn thế gia năm đó tham gia trận vây quét Loạn Tán Cương càng không hiểu được. Bọn hắn vẫn nghĩ không thông, vì sao biết rõ mình sẽ mất mạng, còn muốn kiên trì sinh hài tử kia ra. Có người suy đoán, Di Lăng lão tổ trên thân thể hài tử kia lưu lại một chú thuật tà ác gì đó, để một ngày kia hắn có cơ hội đoạt xá của nàng để sống lại, hướng tiên môn bách gia điên cuồng báo thù. Nhưng mà Lam Tích Vụ lớn lên lại so với hắn khác hắn nhau, lại còn bày ra thiên phú luyện đan, làm cho bọn hắn không cách nào chỉ trích được một đệ tử tiên đạo nhã chính như nàng, chuyện đoạt xá lại càng không có.
"Ta từng nhìn thấy rất nhiều tiểu hài tử, nếu bị ủy khuất liền có thể chạy đến trong lòng mẫu thân khóc thút thít cáo trạng."
"Hiện tại mẫu thân ta cũng đã trở về."
"Về sau có phải ta cũng có thể khóc như bọn hắn?"
Nghe thấy nàng nói như vậy, Nguyệt phu nhân cơ hồ muốn rơi lệ. Bà lấy ống tay áo lau đi giọt lệ ở khoé mắt, cố nở ra một nụ cười nhìn Lam Tích Vụ đang yên lặng ngồi, mở miệng nói:
"Đương nhiên là có thể."
Dứt lời, bà tự nhận là mình cũng không biết vị Di Lăng lão tổ kia rốt cuộc là với Lam Tích Vụ ôm loại tâm tư gì, nhìn nàng tiếp tục nói:
"Mẫu thân của tiểu Tiểu thư là vị đang đi cùng Hàm Quang Quân kia sao?"
Lam Tích Vụ khẽ gật đầu. Nguyệt phu nhân nói:
"Người có thể đi tìm bọn họ, có gì muốn hỏi liền trực tiếp hỏi."
Lam Tích Vụ tựa hồ có chút ngạc nhiên:
"Ta hỏi mẫu thân người sẽ nói cho ta biết sao?"
Nguyệt phu nhân không dám khẳng định, nhưng lại không đành lòng nói ra câu phủ định, liền gật đầu:
"Trên đời này làm gì có ai làm nương mà không thương hài tử của mình đâu? Vị kia chắc chắn sẽ trả lời người."
Nữ nhi quyết định bỏ nhà đi tìm cha mẹ hỏi xem người có yêu ta hay không:))) hảo khá ái:)))