Trong Luyện đan thư mà năm đó Cung Văn Khê ở dãy núi sau Kim Lân đài tặng nàng có đề cập tới, trong rất nhiều vị diện, có một vị diện thực lực áp đảo tất cả các vị diện khác, cũng chính là tiên giới trong truyền thuyết. Một khi thực lực bản thân đạt tới cực hạn của vị diện mình đang ở, liền có thể đạp tiên thê, dựa vào chín đạo lôi kiếp trả hết nghiệp chướng nơi đây, lấy thân thể phàm nhân mà phi thăng thành tiên, ngồi xem tiên cảnh phồn hoa, đồng thọ cùng đất trời. Vị diện của nàng tương đối nhỏ, linh khí có hạn, chỉ cần đạt tới Nguyên Anh kỳ liền có thể dẫn ra tiên thê, trèo lên tiên giới. Mặc dù mấy trăm năm qua, vị diện này chưa từng có ai đạt tới Nguyên Anh kỳ, bởi vì nơi đây linh khí có hạn, không đủ để tu sĩ hóa Anh. Thế nhưng Lam Tích Vụ lại có biện pháp.
Cung Văn Khê đến từ một vị diện rất mạnh mẽ, tu sĩ đạt Nguyên Anh nhiều vô kể, mà trên Đan thư cũng có một loại đan dược có thể hỗ trợ Kim Đan của tu sĩ đạt đến Đại Viên Mãn hóa Anh, tên là Tứ chuyển Kim Đan. Chỉ cần là tu sĩ có Kim đan đạt Đại Viên Mãn, sau khi dùng nó tỉ lệ kết Anh có thể lên đến bảy thành.
Dược liệu mặc dù hiếm, nhưng cũng không phải không tìm được, Lam Tích Vụ cũng đã dần dần thu thập. Vô số lần thử nghiệm thất bại cũng đã khiến nàng mơ hồ tìm được phương pháp chế đan.
Tiên giới, Lam Tích Vụ muốn đi, tự nhiên cũng muốn mang theo phụ mẫu cùng đi.
Phụ thân của nàng Lam Vong Cơ tư chất ngút trời, đến lúc đó chỉ cần một viên Tứ chuyển Kim Đan liền có thể phi thăng.
Vấn đề xuất hiện là ở chỗ mẫu thân của nàng. Vừa rồi nàng mới dò xét tư chất Ngụy Vô Tiện, kết quả lại làm cho nàng rất không hài lòng. Tiên thiên không đủ, tư chất bình thường, tiến được đến Kim Đan hậu kỳ còn khó, nói gì đến Kim Đan Đại Viên Mãn?
Bỏ lại Nguỵ Vô Tiện đương nhiên là không thể, đây là người đưa nàng đến thế giới này, Lam Tích Vụ tuyệt đối không thể nhìn người chịu đựng những hạn chế của cỗ thân thể tư chất bình thường này, không quá trăm năm liền hoá thành một nắm cát vàng.
Giống như đang nghĩ đến chuyện gì đó, Lam Tích Vụ khẽ ngẩng đầu, ánh mắt có chút ảm đạm đảo qua từng người từng người một trong đám con em thế gia đang ở đây. Không biết có cách gì có thể đem Kim Đan của người khác đưa cho mẫu thân mình không? Bất quá chiếm đoạt tu vi của kẻ khác là việc khiến thiên đạo chán ghét nhất. Lam Tích Vụ không dám khẳng định nếu mình làm ra cái loại sự tình này, sau này đến khi nhận chín đạo lôi kiếp để trả hết nghiệp chướng thì nàng có thể vượt qua hay không.
"Đinh đinh... Đinh đinh..."
Từ trong Cộng Tình dứt ra, Nguỵ Vô Tiện liền nhìn thấy đám con em thế gia kia giống như là đàn heo con nhao nhao hướng hắn tiến đến, líu ríu hỏi thăm không ngừng, hỏi đến mức làm hắn có chút đau đầu, lên tiếng nói:
"Quá dài, tạm thời không thể nói hết. Chỉ biết chắc chắn một điều, Tiết Dương nhất định phải chết.
Sự kiện ở Nghĩa Thành kết thúc, đám đệ tử thế gia ở giữa giống như sinh ra tình nghĩa cùng chung hoạn nạn, nhao nhao hẹn nhau cùng đi săn đêm một lần nữa. Lam Tích Vụ thân là Lam gia nữ tu, mà quy củ săn đêm của Lam gia các thiếu niên ở đây đều biết, liền không có mời nàng, chỉ tiến đến chỗ nàng nói đôi lời có cánh, tán thường nàng tu vi cao thâm mà không hề biết là khi nãy ở trong nghĩ trang nàng đã có ý định đánh tâm tư lên Kim Đan của bọn hắn. Âu Dương Tử Chân đang còn đắm chìm trong câu chuyện mà Ngụy Vô Tiện thấy qua trong lúc Cộng Tình, vô cùng thương cảm, lại thấy Lam Tích Vụ xách kiếm lên muốn đi tới chỗ phụ thân nàng liền vội vàng kêu lên một tiếng:
"Lam cô nương"
Thấy Lam Tích Vụ quay đầu nhìn, hắn hơi đỏ mặt, có chút lắp bắp mở miệng:
"Ta...khi vực gần nhà ta gần đây có chút tà ma ẩn hiện, tuy không phải là loại khó giải quyết, nhưng gần đây nhà ta nhân lực không đủ... Không biết có thể mời Lam cô nương một lúc nào đó cùng nhau trừ tà tuý?"
Lam Tích Vụ còn chưa lên tiếng, Lam Tư Truy ở một bên nghe được liền tiến tới, hoà nhã nói:
"Tử Chân huynh có chỗ không rõ, Lam gia ta xưa nay nam tu cùng nữ tu tách biệt. Tử Chân huynh thân là nam tu, cùng Tích Vụ sư muội đơn độc ra ngoài săn đêm hình như có chút không ổn."
Âu Dương Tử Chân trong chốc lát có chút mờ mịt, vô thức nói:
"Không sao, ta có thể gọi thêm mấy người nữa cùng nhau săn đêm, vừa nãy ta cũng vừa hẹn với Lý huynh a."
Lam Tư Truy khoé miệng tựa hồ có chút co quắp:
"Làm như vậy hình như lại càng không ổn."
Lam Cảnh Nghi cũng bước tới gần, bất mãn lên tiếng:
"Tử Chân huynh, Lam gia chúng ra rất chú ý việc săn đêm của đệ tử. Tích Vụ sư muội mới mười ba tuổi, sau khi muội ấy mười lăm tuổi mới có thể tự mình đi săn đêm."
Lam Tư Truy: "..."
Âu Dương Tử Chân: "Ồ, vậy ta đợi thêm hai năm."
Vừa dứt lời, hắn lại bị ai đó đạp một cước. Kim Lăng nói:
"Ngươi có thấy ngươi phiền hay không a? Còn chờ hai năm, ngươi muốn làm gì mà chờ nàng hai năm? Ngươi có tin hay không ta gọi Tiên Tử đến cắn chết ngươi?!"
Người này lúc nãy còn đang đứng ở xa, chẳng biết chạy lại đây từ lúc nào, xem ra còn đứng nghe một hồi lâu. Mà Âu Dương Tử Chân cũng thật tốt tính, bị hắn đạp ba lần cũng vẫn vui vẻ, không có tức giận, từ dưới đất bò dậy lại muốn tiếp tục đi tìm Lam Tích Vụ nói chuyện:
"Không phải, Kim Lăng, ta cùng Lam cô nương nói chuyện làm sao ngươi lại cứ thích chen vào?"
Kim Lăng: "Ngươi quản được à?"
Bên này bọn tiểu bối náo loạn thành một đoàn, bên kia Nguỵ Vô Tiện đang đứng cùng Lam Vong Cơ, vừa nhìn vừa cảm khái nói:
"Tuổi trẻ thật là tốt, nhìn xem từng đứa từng thật là tràn trề sức sống."
Dứt đầu, hắn quay đầu sang nhìn Lam Tích Vụ đã đứng bên cạnh Lam Vong Cơ cười cười, thấy nàng diện vô biểu tình liền nhịn không được muốn trêu chọc nàng:
"Tiểu Tích Vụ có thích tên nào không? Đến đến đến, ta giúp ngươi nhìn xem, Kim Lăng cùng Tử Chân đều không tệ, chọn một nhé?"
Lam Vong Cơ ánh mắt phức tạp nhìn hắn một cái. Lam Tích Vụ cũng ngẩng đầu nhìn hắn, thật thà lên tiếng:
"Người."
Ngụy Vô Tiện sững sờ, chỉ thấy tiểu cô nương kia tiếp tục tích tự như kim, nói:
"Ta thích người..."
Câu này nói ra cũng thật thẳng thắn, thẳng thắn đến mức người có da mặt dày như Nguỵ Vô Tiện cũng có chút chịu không nổi, nhất thời không dám nhìn mặt Lam Vong Cơ. Hắn thầm nghĩ, thật muốn chết quách đi cho rồi, tiểu cô nương kia thích hắn, cha nàng có khi nào một kiếm chém chết mình không?
Lại nghe được tiểu cô nương kia sau khi dừng lại một chút thì tiếp tục nói hết câu:
"Cũng thích phụ thân."
Hoá ra là cái loại thích này!
Ngụy Vô Tiện thở phào một cái, sau đó phát giác mình thế mà lại bị một tiểu cô nương trêu ghẹo, lúc này mới hào hứng nói:
"Thích ta cùng với thích Hàm Quang quân, vậy nương ngươi đâu? Ngươi như vậy là không thích mẫu thân ngươi sao?"
Lam Tích Vụ ánh mắt phức tạp nhìn hắn, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng trước khi nói lại ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, thấy y khẽ lắc đầu liền im lặng không nói nữa. Ngụy Vô Tiện nhìn hai phụ tử kia một lớn một nhỏ im lặng dùng hành động tương tác với nhau, trong lòng liền nghĩ, có thể quan hệ của tiểu Tích Vụ cùng mẫu thân nàng không tốt lắm, mình vừa rồi nói như vậy chính là chọc đến nỗi đau của người ta, cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Chương này dài nên mình xin phép cắt làm phần
Làm trc phần
Phần còn lại mai làm ha
Oải quá T_T