Phiên ngoại
Hàm Quang Quân đón nữ nhi của mình về Lam gia.
Hàm Quang Quân có nữ nhi khi nào vậy?
Ngươi bị ngốc à, chính là nữ nhi của Hàm Quang Quân cùng Di Lăng lão tổ đấy.
Trước đó nàng ta được nuôi dưỡng ở Vân Mộng Giang thị.
Thật buồn nôn quá đi!
Có ai nói là không buồn nôn đâu! Nhưng mà Hàm Quang Quân rất che chở nàng, chỗ nàng ở cách Tĩnh thất rất gần.
Thế thì đã thế nào, ngươi chưa từng nghe qua à, Hàm Quang Quân từng một mực quỳ trước cửa phòng tiên sinh sao? Nghe nói Tiên sinh không đồng ý để nàng nhập vào gia phả.
Ai... Đều là do Di Lăng lão tổ kia, tự đem mình biến thành một quái nhân, còn làm vấy bẩn sự trong sạch của Hàm Quang Quân.
Năm Lam Tích Vụ sáu tuổi đã được đón về Lam gia, nhưng mà lúc Lam Nguyện có thể thật sự thấy nàng đã là một năm về sau. Cậu là đệ tử của Hàm Quang Quân, cứ cách mấy ngày sẽ ôm đàn của mình đến Tĩnh thất, học tập Âm luật từ Hàm Quang Quân.
Vào một ngày trời quang mây tạnh, cậu đến Tĩnh thất sớm một khắc, lại trông thấy một tiểu cô nương đang ngồi trong Tĩnh thất đọc sách. Nàng nhỏ hơn mấy tuổi so với cậu, trời sinh ngọc tuyết đáng yêu, trên người khoác một thân gia phục của Lam gia, trên trán cũng đeo một cái mạt ngạch vân văn rộng chừng một ngón tay. Lam Nguyện nghĩ, vị cô nương này chắc là nữ nhi của Hàm Quang Quân trong truyền thuyết.
Không đợi cậu tự hỏi xem điều gia quy "Không được quấy rối nữ tu" có phải hay không áp dụng trong tình huồng này, Lam Vong Cơ đã cầm một cái đĩa đi đến, nói với Lam Nguyện một câu "Ngồi đi", sau đó lướt qua cậu, đến bên cạnh tiểu cô nương đang ngồi đọc sách kia, đem đĩa đặt bên cạnh tay nàng, bên trong đĩa chứa đầy điểm tâm tinh xảo.
Lam Vong Cơ ra hiệu cho Lam Nguyện lấy đàn ra, sau đó hạ mi mắt nhìn tiểu cô nương kia, thấp giọng nói:
"Nếu có gì không hiểu thì đến hỏi ta."
Nói xong, y đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu cô nương một chút rồi mới dẫn Lam Nguyện vòng ra đằng sau bình phòng để dạy cậu học Âm luật.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lam Nguyện tuyệt đối sẽ không tin rằng một nhân vật tựa trích tiên giáng thế như Hàm Quang Quân lại cũng có thể có một mặt như vậy. Đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt Lam Tích Vụ.
Không phải mỗi lần tới Tĩnh Thất thì Lam Nguyện đều có thể gặp Lam Tích Vụ. Hàm Quang Quân an bài cho nàng một tiểu viện riêng, lại xin Nguyệt phu nhân chiếu cố cho nàng, thời gian nàng đến thụ giáo Hàm Quang Quân dạy bảo cũng không trùng với cậu. Bởi vậy, trừ khi Lam Tích Vụ tự mình chạy đến Tĩnh thất đọc sách, Lam Nguyện một tháng chỉ có thể gặp nàng hai lần.
Một lần sau khi dự thính kết thúc, Lam Nguyện cùng đồng môn đang nói chuyện trên trời dưới đất, chẳng hiểu vì sao chủ đề từ những tà mà quỷ dị trong sách lại chuyển sang chuyện "muội muội".
Một đệ tử Lam Thị có chút xấu hổ mở miệng:
"Mấy ngày trước, mẫu thân ta vừa sinh một nữ hài... Bây giờ ta cũng cần chiếu cố muội muội."
Ngữ khí còn có vài phần tự hào cùng đắc ý nho nhỏ. Hắn vừa nói xong, người bên cạnh liền ghen tị nói:
"Thật tốt a, nhà ta lại chỉ có một mình ta. Nghe Tốc Hà sư huynh nói, có muội muội thực sự là rất may mắn. Lúc nhỏ nàng sẽ đi theo phía sau ngươi không ngừng gọi ca ca, sẽ còn nũng nịu chơi xấu. Ít nhất sẽ làm cho Tốc Hà sư huynh không cự tuyệt nổi yêu cầu của muội muội nhà mình."
Nghe hắn nói như vậy, vị vừa mới có muội muội kia trong mắt nhiều thêm vài phần chờ mong:
"Nghe Bạch huynh nói vậy, sự tồn tại của muội muội quả thực là khiến người ta vui vẻ."
Những người khác nhao nhao hướng ứng, một bên thì biểu đạt sự ghen tị của mình, một bên thì thở dài cảm thán mình lẻ loi một mình thực sự có chút tịch mịch, vô cùng muốn có một muội muội. Một đám hài tử tám chín tuổi, còn chưa rõ đạo lý đối nhân xử thế, nghe được người khác nói rằng có một "muội muội" lại tốt đẹp như vậy, không khỏi nhao nhao ảo tưởng.
"Sẽ mềm mãi kêu huynh trưởng."
"Sẽ bám sau lưng."
"Sẽ nũng nịu"
"Thân là nam tử, tự nhiên là muốn bảo vệ tốt muội muội!"
"Liền đến khi muội muội trưởng thành, thân là huynh trưởng cũng muốn phòng ngừa hết thảy nam tử lòng mang ý đồ xấu tới gần muội muội!"
Lam Cảnh Nghi liên tục gật đầu, sau đó chững chạc đàng hoàng cùng với những tiểu tử đến bây giờ mới chỉ gặp qua nương nhà mình là nữ tu thảo luận việc nếu như mình may mắn có một muội muội, sẽ nhất định vì nàng lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ, vân vân...
Lam Nguyện Lam Tư Truy đứng một bên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng trừ cậu ra đồng môn bên cạnh đều đang rất hưng phấn. Cậu cũng không nỡ làn gián đoạn, đành phải xấu hổ cười cười đứng nghe bọn hắn nói chuyện càng lúc càng bát quái. Cái đề này chỉ chịu kết thúc khi đến giờ quy định làm việc và nghỉ ngơi của Lam gia.
Mấy ngày sau, Lam Nguyện ôm đàn đi đến Tĩnh thất, vừa vặn Lam Tích Vụ cũng đang ở đó. Lam Nguyện nhìn tiểu cô nương đang ngồi bên dưới tán cây ngọc lan đọc sách ăn điểm tâm, trong đầu bỗng nhiên liên tưởng đến cái đề tài "muội muội" được thảo luận mấy ngày hôm nay.
Xem nào, Tích Vụ sư muội là người Lam gia, ta cũng là người Lam gia, như vậy Tích Vụ sự muội cũng có thể xem như, ách, muội muội ta?
Còn nữa, ta là đệ tử của Hàm Quang Quân, Tích Vụ sư muội là nữ nhi của Hàm Quang Quân. Ta so với nàng lớn hơn, có lẽ kêu nàng một tiếng sư muội cũng không sao. Sư muội cũng không khác biệt lắm tương tự như muội muội đi...
Nếu đúng như vậy thì ngươi thật là có không ít muội muội đâu Lam Nguyện.
Lam Tích Vụ nhìn người kia sau khi tiến vào vẫn ngẩn người nhìn về phía mình, hình như còn ngượng ngùng gãi gãi đầu. Nàng hỏi:
"Huynh đang nghĩ gì đấy?"
Lam Nguyện theo bản năng gọi một câu:
"Muội muội."
Dứt lời, giống như rốt cục tỉnh táo lại, sắc mặt có chút đỏ, khoát tay áo vội vàng tỏ ra mình không có ý đó. Lam Tịch Vụ tỉnh bơ trả lời:
"Ta không phải là muội muội của huynh."
Lam Nguyện xấu hổ, cười cười nói:
"Đã mạo phạm Tích Vụ sư muội rồi, là Lam Nguyện sai."
Bây giờ nhớ lại, có lẽ từ lúc đó, cậu đã liền xem Tích Vụ như "muội muội". Mặc cho cô muội muội này sẽ không gọi mình là huynh trưởng, cũng không bám đuôi hắn, càng không đối với hắn nũng nịu, như cậu vẫn như cũ tự nhận cô muội muội này.
Hàng năm lúc sắp ăn tết, Lam Vong Cơ sẽ có dịp mang Lam Tích Vụ cùng Lam Tư Truy theo môn sinh đi xuống tiểu trấn dưới chân núi mua đồ sắm tết. Mỗi khi đến dịp này, Lam Nguyện liền tẫn chức tẫn trách trông coi Lam Tích Vụ, nàng đi đến đâu cậu đi đến đó, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách hợp lý, khiến Lam Cảnh Nghi buồn cười mà trêu chọc cậu:
"Người sư huynh như ngươi quả nhiên xứng đáng với chức danh cực kỳ."
Lam Nguyện trên mặt cười cười, trong lòng lại không nhịn được mà phản bác một câu: Đây là trách nhiệm của một vị Huynh trưởng đối với muội muội, chứ không phải sư huynh.
Về sau Lam Cảnh Nghi cũng không trêu ghẹo cậu nữa, hắn cũng cùng Lam Nguyện đi theo tiểu cô nương kia, nhìn Hàm Quang Quân mua cho nàng một thứ lại một thứ đồ chơi nhỏ mà cô nương gia yêu thích, chậc chậc lưỡi:
"Nếu như ta là ca ca của Lam Tích Vụ, vậy thì tha nhất định sẽ rất nghèo." Nhưng mà chính là cam tâm tình nguyện nghèo nha ha ha
Trong lúc không một ai biết, tiểu tâm tư này cất giấu trong lòng Lam Nguyện chậm rãi lớn lên. Từ Lam Nguyện trở thành Lam Tư Truy, cậu luôn nghiêm túc tuân thủ quy tắc làm việc do chính mình đề qua, trong đó gồm có việc mỗi lần đi ra ngoài đều muốn mang về cho Lam Tích Vụ thứ gì đó. Về sau Lam Cảnh Nghi cũng góp một phần vào. Lam Tích Vụ chín tuổi trong lúc không ai biết liền nghiên cứu ra Luyện đan thuật. Lam Tư Truy từ đó trong ánh mắt hâm mộ của đồng môn cũng thu được không ít đan dược có công hiệu thần kì mà "muội muội" của mình chế ra. Trong lòng Lam Tư Truy mơ hồ cảm thấy địa vị của mình trong lòng Lam Tích Vụ không thấp, có lẽ đã vượt qua Kim Lăng. Nhận ra điều này khiến cậu thật cao hứng, mặc dù Lam Tích Vụ vẫn không gọi cậu là huynh trưởng hoặc nũng nịu với cậu... Cậu cảm thấy Lam Tích Vụ đời này sẽ không nũng nịu với bất kì ai.
Về sau, lúc ở miếu Quan Âm, Lam Tích Vụ gọi Kim Lăng là biểu ca, nói Lam Tư Truy trong lòng không cảm thấy mất mát là giả. Nhưng cậu tự an ủi mình, không nên chú trọng chuyện xưng hô giữa người vời người như vậy.
Một cái danh xưng thôi mà, Lam Tư Truy.
"Lam Trạm, ngươi nói xem Tư Truy có phải rất giống huynh trưởng của A Vụ không?"
Một ngày, Lam Tư Truy ôm một chồng bút ký săn đêm thật dày đi đến, liền nghe thấy Nguỵ Vô Tiện đang ngồi cạnh Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hỏi. Tim Lam Tư Truy đập có chút nhanh, cậu đỏ mặt, ngại ngùng mở miệng:
"Nguỵ Tiền bối người đừng trêu con..."
Ngụy Vô Tiện ngược lại cảm thấy hứng thú, đưa tay giúp cậu ôm lấy một nửa bút ký săn đêm rồi mới tiếp tục nói:
"Ta cũng không nói đùa, Tư Truy nhi, có muốn nhận muội muội này hay không a?"
Dứt lời, hắn nhìn về phía Lam Vong Cơ vừa mới để quyển sách xuống, thăm dò:
"Lam Trạm, ngươi thấy thế nào?"
Lam Vong Cơ nhìn Lam Tư Truy một chút, nói:
"Có thể."
Lam Tư Truy sững sờ tại chỗ, cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên ném cho mình một cái kinh hỉ, cậu cảm thấy mình có chút nhận không kịp. Thật ra cậu cũng không để ý một cái nhân danh xưng như vậy, chỉ là dùng để xưng hô thôi mà, gia huấn của Lam gia có nói...
"Vậy thì nhận thôi! Hai tiểu gia hỏa này tốt xấu gì cũng lớn lên cùng nhau." Nguỵ Vô Tiện đưa tay vẫy vẫy Lam Tích Vụ đang ngồi đọc sách ở cách đó không xa, kêu: "A Vụ, A cha tìm được cho con một ca ca, mau tới kêu một tiếng."
Lam Tích Vụ quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, để sách xuống rồi bước tới. Lam Tư Truy phục hồi tinh thần, vội vàng nói:
"Ngụy tiền bối, không cần phải như vậy. Thật ra con cũng không quá để ý đến cái danh..."
Lam Tích Vụ hô:
"Đát đát."
Lam Tư Truy: "..."
Lam Tư Truy đáp: "Ừ, muội muội."
(Đát đát: tiếng địa phương của Cô Tô, đồng nghĩa với huynh trưởng/ ca ca.)
Bé con dễ thương hơn phụ thân nó nhiều =.=
Lam A Trạm thật là không đáng yêu đồ...
Ngàn đời chỉ kêu "Huynh trưởng" =.=
Ta tủi thân thay cho Lam A Hoán.