Sáng sớm hôm sau, hiếm hoi lắm mới có một ngày Phàn Vũ không đi làm, ở trong phòng dọn dẹp mọi thứ ngăn nắp. Tôi cho Đông Đông ăn, em ở trong bếp làm bữa sáng nhưng thật ra ngày hôm qua tôi đã mua bánh mì lát, em nấu thêm chút cháo rồi kẹp thịt nguội ăn.
Chúng tôi cùng nhau ngồi nhâm nhi, em thấy tôi nhìn em, liền đưa mắt nhìn tôi rồi cười một cái thật tươi.
Tôi trong lòng rất đắn đo nhưng không biết nên nói với em thế nào cho phải. Tôi không muốn phá vỡ đi vui vẻ hồn nhiên của em, thậm chí hi vọng từ nay về sau em hãy cứ như vậy.
Không kiềm được tiếng thở dài, tôi im lặng. Phàn Vũ nhận ra điều gì đó, quay đầu hỏi, ”Huy, anh không vui à?”
”Không có.”
Đôi mắt em lấp lánh nhìn tôi rồi cười, ”Chúng ta ở chung với nhau không phải là nên vui vẻ sao? Anh không vui, em cũng sẽ buồn.”
Tôi gọi Phàn Vũ… Gọi tên em, nhưng nghĩ muốn nói lại thôi.
Đột nhiên em nói, ”Hôm nay em rảnh, chúng ta đi chơi ha?”
Tôi còn có cảnh quay hôm nay, bộ phim cũng sắp kết thúc, xong xuôi thì có thể đi chơi, em muốn đi đâu tôi sẽ đi đó.
Em vô cùng vui mừng gật đầu một cái.
Tuy vậy nhưng chiều tôi mới quay, ”Em có muốn đi dạo không?”
Phàn Vũ nghe lời này liền chạy vào nhà tốc biến mặc quần áo.
Chúng tôi đi tới một trung tâm mua sắm tương đối lớn. Lúc đi qua một tiệm giày, cùng một lúc bốn mắt nhìn vào tủ kính, nhìn trúng một đôi giày!
Hai chúng tôi không nói gì, vào liền mua nó luôn rồi đi vào chân. Giày cũ quẳng vào bịch rồi tiêu sái bước ra ngoài tiệm. Mỗi một lần đi qua tủ kính hoặc nơi nào có gương liền dừng lại, nghía một lát rồi thỏa mãn đi tiếp, cái này gọi là ”giày đôi” không phải hay sao?
Qua vùng phụ cận của trung tâm mua sắm, Phàn Vũ nhận được điện thoại, phải đi tìm Lạc Kỳ, vừa lúc tôi cũng phải đến trường quay. Em nhìn tôi khoát khoát tay, ”Anh yêu, uổng công ghê á.”
Tôi nhìn em, cười.
Cảnh quay rất thuận lợi nhưng trong lòng có chút bồn chồn, gọi điện cho Phàn Vũ định hỏi em đang ở đâu, ai ngờ điện thoại lại mất liên lạc. Tôi gọi Lạc Kỳ, may mắn là điện thoại y không như vậy, chuông đổ từng hồi như kéo căng sợi dây đàn trong lòng.
”Huy.” Y nói.
”Phàn Vũ ở chỗ anh sao?”
”Phàn Vũ? Nào có.”
”Gì?” Tôi cả kinh, ”Phàn Vũ nói đi tìm anh mà.”
”Làm gì có, ngày hôm qua giờ sáng mới về nhà, hôm nay tôi cũng rỗi nên để cho em ấy nghỉ ngơi một ngày cho khỏe mà.”
Trong giây lát, tâm tình tôi là loại tâm tình gì tôi cũng không biết. Xuyên ca từ phía hậu trường chạy ra hỏi, ”Sao vậy, mặt mày sao khó coi thế?”
Tôi không biết bây giờ mặt mày mình ra sao, chỉ biết… Không xong rồi.
Lạc Kỳ dự cảm được chuyện gì bất ổn, ngay lập tức gọi điện lại.
”Huy, xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng tôi nói hết chuyện Tần Trang hôm trước cho y, tôi không phủ nhận một điều rằng Lạc Kỳ nằm trong danh sách tình nghi. Không phải tôi không tin y, chỉ là tôi muốn xác nhận, dù y có là người kia đi chăng nữa, tôi vẫn phải nói.
”Lạc Kỳ, nếu anh là người đó, thả Phàn Vũ đi.”
Xuyên ca đen mặt, ”Huy, không thể nào là Lạc Kỳ! Hơn nữa những gì Tần Trang nói không nhất định là thật.”
Y trong điện thoại tỉnh táo nói một câu,
”Tôi lập tức tới ngay.”
Nửa giờ sau Lạc Kỳ chạy tới, y bảo ”Phàn Vũ cũng không ở chỗ chụp hình.”
Tôi chẳng qua chỉ nhìn y, rồi đưa mắt nhìn Xuyên ca.
Lạc Kỳ cũng nhìn tôi, bỗng nhiên hỏi, ”Mấy ngày nay cậu có phát hiện Phàn Vũ có gì không bình thường không?”
Không bình thường?
Chẳng qua là em càng lúc càng vui vẻ.
”Em… Vô cùng vui vẻ.”
Vui vẻ thật sao?
Tôi nhìn đôi giày dưới chân, lẽ nào em đang khiến cho mọi người cảm thấy em vô cùng vui vẻ? Mặc dù em đã biết cái gì đó?
Ngô Hải Xuyên lên tiếng, ”Muốn biết rõ, chúng ta nên đi tìm Tần Trang.”
Tôi và Lạc Kỳ ánh mắt giao nhau, cùng với Xuyên ca ra ngoài.
Tìm Tần Trang, luôn là một chuyện rất dễ dàng, chỉ cần gọi điện cho hắn, đến địa điểm hắn chỉ định mà thôi. Đến nơi, Tần Trang đang lười biếng nằm dài trên ghế cắt móng tay. Thấy chúng tôi, hắn nâng mắt cười.
”Tìm mình có chuyện gì?”
”Anh nói ‘người kia’, vậy rốt cuộc ‘người kia’ là ai?”
Tần Trang nhìn y, cười cười, ”Lạc Kỳ, cậu khẩn trương cái gì? Thượng người ta rồi động tâm hả?”
”Bớt nói nhảm!” Y gắt lên, ”Tần Trang, xin anh tốt bụng một chút, nói cho chúng tôi biết người đó là ai, chúng tôi sẽ tự xử lý!”
”Xử lý cái đít.” Tần Trang coi thường, ”Mấy người đối phó với anh đây còn chưa được mà đòi đối phó với ‘người kia’ á?”
Tần Trang liếc chúng tôi một vòng, ”Hay là để cho Phàn Vũ tự mình đối phó đi ha, con đường này nó không thể không đi rồi. Mấy người không giúp được nó thì đừng có dính vào, rách việc.”
Tự mình đối phó? Vậy, thật sự là em tự mình đối phó?
Tôi cả người phát lạnh, da đầu tê rần, nhìn Tần Trang, Tần Trang bỗng nhiên thu hồi giọng điệu nhạo báng lại, nhìn tôi rồi nói ”Triển Huy, nếu như cậu còn có thể nhìn thấy Phàn Vũ, vẫn còn có thể tiếp tục như trước, anh thề sẽ không đụng tới mấy người lần nào nữa.”
”Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?” Tôi chỉ có thể hỏi như vậy.
Tần Trang mở cửa, đi ra ngoài không nói lời nào.
”Tần Trang!” Tôi gầm lên, xách cổ áo hắn. Tần Trang chỉ nâng mắt nhìn tôi, tay tôi cũng từ từ buông lỏng, yếu ớt nói một câu, ”Trang… Cầu anh nói cho tôi.”
Giờ phút này tôi không thể kìm nén được khó chịu trong lòng, lần này khó chịu còn dữ tợn hơn lần Phàn Vũ xảy ra chuyện trước đây, khó chịu hơn khi thấy em bệnh nặng. Lúc ấy mặt Phàn Vũ chỉ toàn là tiều tụy và thống khổ, hôm nay, tôi không thể thấy được mặt em nữa, tôi… Nhanh như vậy mà Phàn Vũ lại một lần nữa phải chịu đựng tất cả những điều này, chịu đựng mưa máu gió tanh. Mỗi một câu yêu thương của em, mỗi một nụ cười của em đều giống như sao băng lướt qua đầu tôi. Sao băng hóa thành đao nhọn, từng nhát từng nhát rơi xuống trái tim tôi, đau không thể miêu tả được tôi lúc này, tuyệt vọng lại càng không phải. Giống như, đang từ từ chết đi vậy.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Tần Trang vẫn chưa từng rời khỏi mặt tôi, đột nhiên y mở miệng, lời nói như đột kích hàng phòng ngự cuối cùng.
”Tư Mã, hay Hung nô. Gã man rợ, nếu như tướng mạo gã không phải là một con người, giả dụ nói gã ngày nào cũng ăn thịt người chắc chắn không có gì kì quái. Thật ra Hung nô thường thường quan tâm quán của anh nhưng bẵng một quãng thời gian không đến nữa. Lần đó bắt Phàn Vũ về, không hiểu tại sao gã cũng vừa vặn quay lại, chỉ đích danh nó. Anh không đem Phàn Vũ đưa cho gã, đêm đó không hiểu tâm tình gã như thế nào lại mua một người có tướng mạo na ná giống Phàn Vũ. Từ ngày đó về sau anh cũng chưa từng thấy gã cùng người kia quay lại. Hẳn là người kia, cũng chết rồi…”
Tần Trang cúi đầu, ánh mắt ảm đạm,
”Sau này gã có trở lại, lúc đó anh mới biết thế lực của Phong gia so với gã chỉ bằng một đầu ngón tay, Phong gia cũng phải sợ gã ba phần. Từ đó về sau hắn không xuất hiện ở Bắc Kinh nữa mà đi nơi khác, anh nghe nói hắn mua bán rất lớn, hắc bạch lưỡng đạo thu phục không ít người. Lúc Phàn Vũ bị bắt trong trại tạm giam, gã đột nhiên xuất hiện, anh liền đi trước một bước cứu nó ra…”
”Anh cứu Phàn Vũ ra?” Xuyên ca trợn to hai mắt nhìn hắn.
Tần Trang cười nhạt, ”Không nghĩ tới chứ gì…”. Ánh mắt hắn lại chuyển tới tôi, nhẹ nhàng nói, ”Triển Huy, anh đối với nó cũng không tệ chứ hả?”
Tôi nhìn chằm chằm y, nhìn vào khuôn mặt đó, nhưng cuối cùng không nhìn ra được gì. Chuyện hắn làm, mãi mãi không thể đoán ra được.
”Có người, so với anh còn muốn Phàn Vũ chết hơn nữa.”
”Lần trong ngục đó, rõ ràng là muốn mạng nó. Còn nữa, sở dĩ lần này Hung nô tìm được Phàn Vũ thì y cũng đã lập không ít công lao. Y hẳn là đã đi tìm Phàn Vũ rồi, Phàn Vũ bây giờ mất tích, có lẽ từ nay về sau cũng không tìm được nữa. Triển Huy, không biết nó có để lại cho cậu lời trăn trối gì không?”
Tôi cứng đờ người. Buốt lạnh đến từng lỗ chân lông.
Tần Trang cười phá lên, hài hước nhìn chúng tôi nói.
”Đoán thử xem, người này có thể là ai nào? Lão Xuyên? Lạc Kỳ? Hay là ai nào? Hử? Nhìn mối quan hệ của mấy người xem, sao lại thần kì như vậy chứ hả? Biết đâu lúc Trương Kiều còn sống hại người không ít, ai thích hắn cũng bị ăn quả báo lây ta…”
Tôi nhìn Lạc Kỳ, mặt y u ám, đột nhiên y mở miệng,
”Hung nô ở đâu?”