Nghĩ là thoát được món nợ, cô lộ vẻ mặt khá thích thú thế nhưng lại không ngờ tới là mới gặp một lần, chỉ là thoáng qua hắn đã nhớ được mặt cô. Một chút nghi ngờ cũng không có, mà là hoàn toàn chắc chắn. Cô cúi gằm khuôn mặt xinh đẹp, từ từ bước về lớp. Cũng vừa lúc tiếng chuông báo vào học.
Từ lúc hắn bước vào lớp cho đến lúc hết giờ, khuôn mặt vẫn lạnh băng, không hiểu sao người ít nói như vậy có thể đi làm thầy giáo, rõ là đang thách thức trí tưởng tượng của người khác mà. Lời hắn giảng không hề dài dòng, nhưng cũng không hề khó hiểu, hơn nữa còn rất dễ hiểu. Bài giảng chỉ tốn một nửa thời gian tiết học, là giáo viên dạy toán, kĩ năng tính của hắn cũng rất nhạy nên không quá khoa trương khi khen hắn có bộ óc khá nhạy bén. Người như thế, đáng lẽ nên đi làm kinh doanh mới đúng.
Không biết nên giải thích thế nào cho cái không khí trong lớp học lúc này, thực quái lạ. Đang là tiết toán tự chọn, chỉ có ngồi làm bài tập. Khác hoàn toàn so với lúc học với thầy giáo lúc trước, đáng lẽ ra nên ồn ào náo nhiệt thì ồn ào náo nhiệt không thấy đâu, chỉ biết là nếu có bất cứ một tiếng ồn nào, phát ra từ chỗ nào, ai nói? Đều có khả năng lọt hết vào tai của con người đang ngồi trên bàn giáo viên kia.
“ Thưa thầy, bài này có chút khó hiểu, thầy có thể giảng lại một chút không? ’’ giọng nói ngọt ngào, tựa cái đường nét yểu điệu, duyên dáng của cô gái mới lớn từ dưới vang lên, phá vỡ cái không khí nghẹt thở.
Con ngươi đen láy, không khó nhìn ra sự bình thản lạnh lẽo, chỉ tập trung nhìn vào bản thảo trước mặt, từ từ ngước lên, ánh mắt sắc bén đảo qua một vòng rồi dừng lại phía vừa phát ra tiếng nói. Dáng người thon gọn, khuôn mặt dạng rỡ, đôi môi hồng đào và hai nhan sắc như tượng tạc. Tất cả là từ hoàn mĩ mới có thể hình dung.
“ Em không tập trung? ” cuối cùng ngắn gọn nói một câu, khiến cả lớp chỉ dám cúi mặt xuống vở, cho dù nhìn lên thì cũng đơn thuần thăm dò tình hình.
“ Không có, chỉ là thầy nói nhanh nên có một số bạn chưa …“ chưa nói hết câu. Đôi mày cương nghị hơi nhíu xuống, chậm rãi cắt lời.
“ Nếu cả lớp có mình em không hiểu thì cõ lẽ em không nên hỏi tôi mà nên hỏi những bạn xung quanh em “ nói xong, hắn cúi xuống tiếp tục công việc dang dở.
Những con người trong lớp lúc này mới dám ngồi thanh thản một chút. Mọi sự chú ý dồn về phía cô bạn vừa nãy. Đâu còn ai lạ với cái thói thích gây ấn tượng của cậu ta nữa, câu ta xưa nay tính khí tiểu thư đều thích mình hoàn hảo trong mắt người khác, người thầy chủ nhiệm mới kia chỉ nhìn qua loa cũng đã khiến người ta không thể rời mắt, cậu ta sao lại không muốn để lại ấn tượng với thầy chứ? Căn bản chính là cậu ta đã chọn nhầm đối tượng! Không ai phủ nhận được một điều: cậu ta xinh đẹp, học giỏi nhất nhì trong lớp, trong trường, con nhà gia giáo, xuất thân quyền quý, điều này chính là cái luôn khiến cậu ta thành tâm điểm. Lạ là với ông thầy tên Vương Nguyên Phong, cô bạn này đơn giản chỉ để trang trí lớp.
“ Tập trung làm bài tập “ giọng nói lãnh đạm từ bên trên vang lên, như một lời mệnh lệnh bắt buộc, cả lớp lại cúi xuống, dù có hay không làm bài thì cũng chỉ dám nhìn xuống vở.
Hai tiết học trôi qua, giờ nghỉ lao so với giờ học vừa rồi hoàn toàn khác biệt. Quả thực là quá căng thẳng đi …
“ Hứa tiểu thư, cô có muốn đi ăn không? “ An Nhiên từ phía sau nhoài người lên, nở nụ cười ngọt nhìn cô, giở giọng nói sến sẩm.
“Đúng là rất đói, đi mua đồ ăn đi! “ cô dùng giọng uy nghiêm ra lệnh. Có điều, nhìn mặt cô thực buồn cười.
“ Hứa Diệp Vy tiểu thư, có lẽ cô Đã biết, cái gì nó cũng có giá, muốn ăn thì phải có tiền. “ An Nhiên làm bộ mặt đáng yêu, đôi mắt chớp chớp, môi vẫn cười, đưa hai tay giơ ra phía trước.
“ Thôi dẹp cái vở đó của cậu, đi xuống căng-tin, tớ chưa ăn sáng! “ Cô nhìn An Nhiên, vẻ mặt tội nghiệp.
An Nhiên bước tới, khoác vai cô, tươi cười “ Đi thôi! “
“ Minh Di! Cậu đừng khó chịu nữa, ông thầy đó, đúng là không có mắt nhìn, người xinh đẹp như cậu đây cũng không để vào mắt! “ Giọng nói vang lên đầy bất mãn, rõ là đang cố tình sỉ nhục nhưng vẫn còn giữ chừng mực.
“ Phải, Minh Di, người gì mà ăn nói thô kệch như vậy, lại còn rất kiệm lời! Cậu không cần phải để ý tới ông ta làm gì, chỉ mất công thôi!
“ Hưm..Nếu không phải vì tớ muốn có một chút quan tâm thì cũng chẳng có tâm hơi làm chuyện vô nghĩa chẳng qua chỉ là một thầy giáo quèn, dựa vào cái gì sỉ nhục tớ? Tớ chỉ là muốn hỏi bài giúp một số người thôi, họ vẫn còn chưa hiểu, ông thầy đó, rốt cục là không quan tâm? Tớ không thể nào hỏi bài mấy người ngu ngốc kia. “ Câu nói thốt lên, mang theo vẻ khó chịu, câu nói cuối cùng dều khiến hai người ngồi cạnh không khỏi nhíu mày, cái từ “ mấy người ngu ngốc“đó không phải là đang nói họ sao? Hơn nữa, bảo hắn ăn nói thô kệch? Thô kệch ở chỗ nào? Coi thường cậu ta cũng không có thì thôi! Có khả năng như thế nào là ‘ thô kệch ‘ còn không hiểu nữa là.
“ Cuối giờ, lớp trưởng các lớp tập trung tại phòng đoàn đội.“ Câu nói từ loa phát thanh của trường,nhẹ nhàng, không mang nét ra lệnh, không phải thầy cô nói, đó là học sinh nói. Nhà trường có các tổ khác nhau, giáo viên không trực tiếp quản lí, như phần phát thanh vừa rồi cũng có các bạn phát thanh viên của nhà trường. Đa số đều có giọng nói rất dễ nghe, cũng đa phần đều là con gái.
Ngồi trong căng-tin, nghe xong, An Nhiên đưa ánh mắt thích thú nhìn Vy “ Chắc lại là văn nghệ, nhảy nhót đó! Cậu đi góp vui chứ? Sắp đến 20/11 mà!“
“ Không biết, lát đi xem thế nào! Tớ cũng là lớp trưởng, tham gia sao được? Với lại còn cả gần cả tháng, lo gì?“ Cô vừa nói, vừa nhai nhồm nhoàm miếng bánh.
Khuôn mặt An Nhiên lộ vẻ hiếu kì “ Nghĩa là nếu tham gia được,thì cậu cũng đi, phải không? “
“ Không biết! “ Cô không quan tâm lắm, chỉ đơn giản là đi góp vui thì được, giờ thì tập trung vào ăn thì hơn, kẻo vào học.
“ Văn nghệ chào mừng ngày 20/11! Đây là các chủ đề mà tớ đã chuẩn bị, mọi người lên bốc thăm cho công băng nhé, thi theo cặp, sẽ có hai lớp trùng nhau. Nào từ cao đến thấp đi! “ Minh Ngọc ngồi trên bàn đặt cạnh chiếc bảng, cầm trên tay hộp giấy. Vừa nói vừa cười thân thiện. Một số thầy cô ngồi ở bên trên, bao gồm ông thầy chủ nhiệm của Diệp Vy.
Hắn ngồi đối diện lối đi giữa hai dãy bàn, có lẽ đây là chỗ thích hợp nhất với hắn, để phòng khi hắn bất giác nhìn thẳng thì cũng là nhìn vào khoảng không chứ không dọa chết học sinh. Hai chân vắt chéo, tay khoanh trước ngực, tư thế nghiêm nghị, cùng bộ vest đen tôn lên đường nét hoàn mĩ và cơ thể nam tính dễ làm người ta bấn loạn.
Mọi người từ từ bước lên, Diệp Vy là người lên cuối cùng. Thong dong bước đi ….
“ Ahh…” Có lẽ vấp phải thứ gì đó, cô bỗng ngã nhào về phía trước, vì bất ngờ, cô không kịp phản ứng, chỉ biết giơ tay về trước, bám vào bất cứ cái gì có thể bám. Lúc ngã xuống, cô chỉ biết là không có một chút đau nào cả, cô không ngã xuống đất, bình tĩnh nhìn lại, trước mặt là tấm vải đen, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, cô đang nằm trên người của hắn, hắn không hề nhúc nhích, vẫn tư thế hai chân vắt chéo, tay khoanh trước ngực, ánh mắt vẫn lạnh đến run người, toàn bộ người trong phòng đổ dồn ánh nhìn về phía cô, Minh Ngọc vội chạy đến đỡ cô dậy, vẻ quan tâm:
“ Em có sao không? Sao lại ngã? “
“ Em ổn ạ! Cảm ơn chị. “ cô cười hiền. “ Em bất cẩn nên mới ngã “ vừa nói, cô liếc mắt xuống phía dưới nhìn người vừa khiến cô bị vấp, rõ ràng cậu ta cố tình đưa chân ra cản cô, khiến cô vấp phải. Ái ngại bước qua người hắn lên bốc thăm, quả thực thì giờ cô hiểu tại sao cô bạn vừa nãy khiến cô ngã rồi, có một chút khó chịu.
Lí do ở chỗ: tất cả thăm đều được chia theo cặp, các cặp đều được chia hết chỉ còn lớp cô bạn đó chưa có cặp, mà Diệp Vy là người lên cuối cùng, dĩ nhiên là lớp Vy là lớp cô bạn kia sẽ là đối thủ. Đây là cô bạn đó đang muốn đánh sập khí thế của đối phương sao?
Trở về lớp, cô từ tốn thông báo:
“ Tiết mục chúng ta cần chuẩn bị chỉ là một tiết mục nhảy hiện đại, có điều, 1 tiết mục nhưng phải có 2 sắc thái, lửa và băng! Mọi người chọn những ai tham gia? Chia ra hai đội, băng và lửa nhé! “ Thực sự cái sắc thái cô vừa nói chỉ là cô nghĩ ra, nhưng nếu mang ra thảo luận biết đâu sẽ bị hạc họe nên nói luôn như vậy, cô thấy cũng khá hay mà. Không quá mất thời gian.
“ Vy! “ An Nhiên ở dưới giơ tay cao. Khuôn mặt háo hức.
“ Bạn An Nhiên muốn tham gia? “ cô nhìn Nhiên, vẻ thăm dò, câu hỏi pha chút đùa cợt.
“ Không, tớ đề nghị Diệp Vy, lớp trưởng tham gia, đội băng nhé! “
“ Chuyện này … “ cô không biết nên từ chối, hay nên đồng ý, đang khó xử, ở dưới bỗng cắt ngang.
“ Vậy để Minh Di và Diệp Vy nhảy chính đi! Diệp Vy là băng thì Minh Di là lửa! Thế nào? Chọn thêm vài người có năng khiếu nữa là ổn rồi! Các cậu thấy đúng không? “
“ Ok đi lớp trưởng! Tớ thấy được mà! “
Ồn ào tranh luận hồi lâu, cả lớp đồng ý với quyết định để Vy và Minh Di nhảy chính, cùng các bạn khác.
Reng reng reng..
Hồi chuông tan học, học sinh đổ ra khỏi lớp chạy về phía cổng trường như ong vỡ tổ.
“ Minh Di! Khi nào chúng ta bắt đầu tập? Bọn tớ không biết nhảy, nên tập sớm một chút! “
“ Các cậu không cần lo, không phải tớ biết sao? Sẽ dạy các cậu! Ngày mai hoặc ngày kia, chúng ta còn chọn nhạc, thảo luận với lớp trưởng nữa, hai đội khác nhau nhưng cùng một tiết mục, phải cùng thống nhất nhạc chứ? “ Minh Di đi ở giữa, hai bên là Hà Chi và Bách Tiệp khoác tay luôn đi cạnh cô.
“ Di à! Rốt cục thì lớp trưởng đó có giỏi hơn cậu hay không còn chưa biết, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phải đi tìm cậu ta thảo luận, không chừng như vậy còn khiến cậu ta tự cho mình là giỏi rồi bắt nạt cậu đấy! “ Bách Tiệp giở giọng đanh đá.
“ Ừ, sao phải làm vậy? Chi bằng để cậu ta tự đi tìm cậu! “ Hà Chi cũng hùa theo, nhíu mày nói.
Nghĩ là thoát được món nợ, cô lộ vẻ mặt khá thích thú thế nhưng lại không ngờ tới là mới gặp một lần, chỉ là thoáng qua hắn đã nhớ được mặt cô. Một chút nghi ngờ cũng không có, mà là hoàn toàn chắc chắn. Cô cúi gằm khuôn mặt xinh đẹp, từ từ bước về lớp. Cũng vừa lúc tiếng chuông báo vào học.
Từ lúc hắn bước vào lớp cho đến lúc hết giờ, khuôn mặt vẫn lạnh băng, không hiểu sao người ít nói như vậy có thể đi làm thầy giáo, rõ là đang thách thức trí tưởng tượng của người khác mà. Lời hắn giảng không hề dài dòng, nhưng cũng không hề khó hiểu, hơn nữa còn rất dễ hiểu. Bài giảng chỉ tốn một nửa thời gian tiết học, là giáo viên dạy toán, kĩ năng tính của hắn cũng rất nhạy nên không quá khoa trương khi khen hắn có bộ óc khá nhạy bén. Người như thế, đáng lẽ nên đi làm kinh doanh mới đúng.
Không biết nên giải thích thế nào cho cái không khí trong lớp học lúc này, thực quái lạ. Đang là tiết toán tự chọn, chỉ có ngồi làm bài tập. Khác hoàn toàn so với lúc học với thầy giáo lúc trước, đáng lẽ ra nên ồn ào náo nhiệt thì ồn ào náo nhiệt không thấy đâu, chỉ biết là nếu có bất cứ một tiếng ồn nào, phát ra từ chỗ nào, ai nói? Đều có khả năng lọt hết vào tai của con người đang ngồi trên bàn giáo viên kia.
“ Thưa thầy, bài này có chút khó hiểu, thầy có thể giảng lại một chút không? ’’ giọng nói ngọt ngào, tựa cái đường nét yểu điệu, duyên dáng của cô gái mới lớn từ dưới vang lên, phá vỡ cái không khí nghẹt thở.
Con ngươi đen láy, không khó nhìn ra sự bình thản lạnh lẽo, chỉ tập trung nhìn vào bản thảo trước mặt, từ từ ngước lên, ánh mắt sắc bén đảo qua một vòng rồi dừng lại phía vừa phát ra tiếng nói. Dáng người thon gọn, khuôn mặt dạng rỡ, đôi môi hồng đào và hai nhan sắc như tượng tạc. Tất cả là từ hoàn mĩ mới có thể hình dung.
“ Em không tập trung? ” cuối cùng ngắn gọn nói một câu, khiến cả lớp chỉ dám cúi mặt xuống vở, cho dù nhìn lên thì cũng đơn thuần thăm dò tình hình.
“ Không có, chỉ là thầy nói nhanh nên có một số bạn chưa …“ chưa nói hết câu. Đôi mày cương nghị hơi nhíu xuống, chậm rãi cắt lời.
“ Nếu cả lớp có mình em không hiểu thì cõ lẽ em không nên hỏi tôi mà nên hỏi những bạn xung quanh em “ nói xong, hắn cúi xuống tiếp tục công việc dang dở.
Những con người trong lớp lúc này mới dám ngồi thanh thản một chút. Mọi sự chú ý dồn về phía cô bạn vừa nãy. Đâu còn ai lạ với cái thói thích gây ấn tượng của cậu ta nữa, câu ta xưa nay tính khí tiểu thư đều thích mình hoàn hảo trong mắt người khác, người thầy chủ nhiệm mới kia chỉ nhìn qua loa cũng đã khiến người ta không thể rời mắt, cậu ta sao lại không muốn để lại ấn tượng với thầy chứ? Căn bản chính là cậu ta đã chọn nhầm đối tượng! Không ai phủ nhận được một điều: cậu ta xinh đẹp, học giỏi nhất nhì trong lớp, trong trường, con nhà gia giáo, xuất thân quyền quý, điều này chính là cái luôn khiến cậu ta thành tâm điểm. Lạ là với ông thầy tên Vương Nguyên Phong, cô bạn này đơn giản chỉ để trang trí lớp.
“ Tập trung làm bài tập “ giọng nói lãnh đạm từ bên trên vang lên, như một lời mệnh lệnh bắt buộc, cả lớp lại cúi xuống, dù có hay không làm bài thì cũng chỉ dám nhìn xuống vở.
Hai tiết học trôi qua, giờ nghỉ lao so với giờ học vừa rồi hoàn toàn khác biệt. Quả thực là quá căng thẳng đi …
“ Hứa tiểu thư, cô có muốn đi ăn không? “ An Nhiên từ phía sau nhoài người lên, nở nụ cười ngọt nhìn cô, giở giọng nói sến sẩm.
“Đúng là rất đói, đi mua đồ ăn đi! “ cô dùng giọng uy nghiêm ra lệnh. Có điều, nhìn mặt cô thực buồn cười.
“ Hứa Diệp Vy tiểu thư, có lẽ cô Đã biết, cái gì nó cũng có giá, muốn ăn thì phải có tiền. “ An Nhiên làm bộ mặt đáng yêu, đôi mắt chớp chớp, môi vẫn cười, đưa hai tay giơ ra phía trước.
“ Thôi dẹp cái vở đó của cậu, đi xuống căng-tin, tớ chưa ăn sáng! “ Cô nhìn An Nhiên, vẻ mặt tội nghiệp.
An Nhiên bước tới, khoác vai cô, tươi cười “ Đi thôi! “
“ Minh Di! Cậu đừng khó chịu nữa, ông thầy đó, đúng là không có mắt nhìn, người xinh đẹp như cậu đây cũng không để vào mắt! “ Giọng nói vang lên đầy bất mãn, rõ là đang cố tình sỉ nhục nhưng vẫn còn giữ chừng mực.
“ Phải, Minh Di, người gì mà ăn nói thô kệch như vậy, lại còn rất kiệm lời! Cậu không cần phải để ý tới ông ta làm gì, chỉ mất công thôi!
“ Hưm..Nếu không phải vì tớ muốn có một chút quan tâm thì cũng chẳng có tâm hơi làm chuyện vô nghĩa chẳng qua chỉ là một thầy giáo quèn, dựa vào cái gì sỉ nhục tớ? Tớ chỉ là muốn hỏi bài giúp một số người thôi, họ vẫn còn chưa hiểu, ông thầy đó, rốt cục là không quan tâm? Tớ không thể nào hỏi bài mấy người ngu ngốc kia. “ Câu nói thốt lên, mang theo vẻ khó chịu, câu nói cuối cùng dều khiến hai người ngồi cạnh không khỏi nhíu mày, cái từ “ mấy người ngu ngốc“đó không phải là đang nói họ sao? Hơn nữa, bảo hắn ăn nói thô kệch? Thô kệch ở chỗ nào? Coi thường cậu ta cũng không có thì thôi! Có khả năng như thế nào là ‘ thô kệch ‘ còn không hiểu nữa là.
“ Cuối giờ, lớp trưởng các lớp tập trung tại phòng đoàn đội.“ Câu nói từ loa phát thanh của trường,nhẹ nhàng, không mang nét ra lệnh, không phải thầy cô nói, đó là học sinh nói. Nhà trường có các tổ khác nhau, giáo viên không trực tiếp quản lí, như phần phát thanh vừa rồi cũng có các bạn phát thanh viên của nhà trường. Đa số đều có giọng nói rất dễ nghe, cũng đa phần đều là con gái.
Ngồi trong căng-tin, nghe xong, An Nhiên đưa ánh mắt thích thú nhìn Vy “ Chắc lại là văn nghệ, nhảy nhót đó! Cậu đi góp vui chứ? Sắp đến / mà!“
“ Không biết, lát đi xem thế nào! Tớ cũng là lớp trưởng, tham gia sao được? Với lại còn cả gần cả tháng, lo gì?“ Cô vừa nói, vừa nhai nhồm nhoàm miếng bánh.
Khuôn mặt An Nhiên lộ vẻ hiếu kì “ Nghĩa là nếu tham gia được,thì cậu cũng đi, phải không? “
“ Không biết! “ Cô không quan tâm lắm, chỉ đơn giản là đi góp vui thì được, giờ thì tập trung vào ăn thì hơn, kẻo vào học.
“ Văn nghệ chào mừng ngày /! Đây là các chủ đề mà tớ đã chuẩn bị, mọi người lên bốc thăm cho công băng nhé, thi theo cặp, sẽ có hai lớp trùng nhau. Nào từ cao đến thấp đi! “ Minh Ngọc ngồi trên bàn đặt cạnh chiếc bảng, cầm trên tay hộp giấy. Vừa nói vừa cười thân thiện. Một số thầy cô ngồi ở bên trên, bao gồm ông thầy chủ nhiệm của Diệp Vy.
Hắn ngồi đối diện lối đi giữa hai dãy bàn, có lẽ đây là chỗ thích hợp nhất với hắn, để phòng khi hắn bất giác nhìn thẳng thì cũng là nhìn vào khoảng không chứ không dọa chết học sinh. Hai chân vắt chéo, tay khoanh trước ngực, tư thế nghiêm nghị, cùng bộ vest đen tôn lên đường nét hoàn mĩ và cơ thể nam tính dễ làm người ta bấn loạn.
Mọi người từ từ bước lên, Diệp Vy là người lên cuối cùng. Thong dong bước đi ….
“ Ahh…” Có lẽ vấp phải thứ gì đó, cô bỗng ngã nhào về phía trước, vì bất ngờ, cô không kịp phản ứng, chỉ biết giơ tay về trước, bám vào bất cứ cái gì có thể bám. Lúc ngã xuống, cô chỉ biết là không có một chút đau nào cả, cô không ngã xuống đất, bình tĩnh nhìn lại, trước mặt là tấm vải đen, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, cô đang nằm trên người của hắn, hắn không hề nhúc nhích, vẫn tư thế hai chân vắt chéo, tay khoanh trước ngực, ánh mắt vẫn lạnh đến run người, toàn bộ người trong phòng đổ dồn ánh nhìn về phía cô, Minh Ngọc vội chạy đến đỡ cô dậy, vẻ quan tâm:
“ Em có sao không? Sao lại ngã? “
“ Em ổn ạ! Cảm ơn chị. “ cô cười hiền. “ Em bất cẩn nên mới ngã “ vừa nói, cô liếc mắt xuống phía dưới nhìn người vừa khiến cô bị vấp, rõ ràng cậu ta cố tình đưa chân ra cản cô, khiến cô vấp phải. Ái ngại bước qua người hắn lên bốc thăm, quả thực thì giờ cô hiểu tại sao cô bạn vừa nãy khiến cô ngã rồi, có một chút khó chịu.
Lí do ở chỗ: tất cả thăm đều được chia theo cặp, các cặp đều được chia hết chỉ còn lớp cô bạn đó chưa có cặp, mà Diệp Vy là người lên cuối cùng, dĩ nhiên là lớp Vy là lớp cô bạn kia sẽ là đối thủ. Đây là cô bạn đó đang muốn đánh sập khí thế của đối phương sao?
Trở về lớp, cô từ tốn thông báo:
“ Tiết mục chúng ta cần chuẩn bị chỉ là một tiết mục nhảy hiện đại, có điều, tiết mục nhưng phải có sắc thái, lửa và băng! Mọi người chọn những ai tham gia? Chia ra hai đội, băng và lửa nhé! “ Thực sự cái sắc thái cô vừa nói chỉ là cô nghĩ ra, nhưng nếu mang ra thảo luận biết đâu sẽ bị hạc họe nên nói luôn như vậy, cô thấy cũng khá hay mà. Không quá mất thời gian.
“ Vy! “ An Nhiên ở dưới giơ tay cao. Khuôn mặt háo hức.
“ Bạn An Nhiên muốn tham gia? “ cô nhìn Nhiên, vẻ thăm dò, câu hỏi pha chút đùa cợt.
“ Không, tớ đề nghị Diệp Vy, lớp trưởng tham gia, đội băng nhé! “
“ Chuyện này … “ cô không biết nên từ chối, hay nên đồng ý, đang khó xử, ở dưới bỗng cắt ngang.
“ Vậy để Minh Di và Diệp Vy nhảy chính đi! Diệp Vy là băng thì Minh Di là lửa! Thế nào? Chọn thêm vài người có năng khiếu nữa là ổn rồi! Các cậu thấy đúng không? “
“ Ok đi lớp trưởng! Tớ thấy được mà! “
Ồn ào tranh luận hồi lâu, cả lớp đồng ý với quyết định để Vy và Minh Di nhảy chính, cùng các bạn khác.
Reng reng reng..
Hồi chuông tan học, học sinh đổ ra khỏi lớp chạy về phía cổng trường như ong vỡ tổ.
“ Minh Di! Khi nào chúng ta bắt đầu tập? Bọn tớ không biết nhảy, nên tập sớm một chút! “
“ Các cậu không cần lo, không phải tớ biết sao? Sẽ dạy các cậu! Ngày mai hoặc ngày kia, chúng ta còn chọn nhạc, thảo luận với lớp trưởng nữa, hai đội khác nhau nhưng cùng một tiết mục, phải cùng thống nhất nhạc chứ? “ Minh Di đi ở giữa, hai bên là Hà Chi và Bách Tiệp khoác tay luôn đi cạnh cô.
“ Di à! Rốt cục thì lớp trưởng đó có giỏi hơn cậu hay không còn chưa biết, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta phải đi tìm cậu ta thảo luận, không chừng như vậy còn khiến cậu ta tự cho mình là giỏi rồi bắt nạt cậu đấy! “ Bách Tiệp giở giọng đanh đá.
“ Ừ, sao phải làm vậy? Chi bằng để cậu ta tự đi tìm cậu! “ Hà Chi cũng hùa theo, nhíu mày nói.