"Ngon quá. Hương vị của hạnh phúc đây rồi." Yuri khẽ khép hờ đôi mắt long lanh, khóe mắt em cong xuống, khóe môi hé nở một nụ cười ngây thơ nhưng chất chứa niềm hạnh phúc vô bờ bến. Nhìn em vui sướng chỉ vì một ly đá bào, tôi bất giác mỉm cười theo. Ước gì mình có thể cho em ăn mãi mãi - một cảm xúc lạ lẫm dâng lên trong lòng, khiến chính tôi cũng ngạc nhiên.
Rời khỏi cửa hàng đồ ngọt, trong lòng tôi đầy lưu luyến. Không nỡ nói lời chia ly ngay, tôi ngỏ lời cùng nhau đi dạo một chút. Không có đích đến, chúng tôi thong thả bước trên con đường. Khi em loạng choạng vì giật mình trước một chiếc xe ngựa, tôi vội nắm lấy cổ tay em. "Nguy hiểm lắm" - tôi bịa ra một lý do để tiếp tục nắm tay em mà bước đi. Yuri khẽ đỏ mặt, có vẻ hơi ngại ngùng, nhưng rồi em cũng siết chặt tay tôi.
Điều đó khiến tôi hạnh phúc biết nhường nào. Tôi không muốn buông tay em ra. Tôi không muốn rời xa em. Ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi... Hơi ấm từ bàn tay em và tình yêu dâng trào trong lòng đã khiến tôi ôm mộng một giấc mơ viển vông như thế.
Từ bao giờ mà sự hiện diện của em lại lớn lao đến thế trong tôi? Ấn tượng đầu tiên về em là một cô gái thật kỳ lạ. Cách ăn mặc của em thật khác biệt, cách nói chuyện cũng có chút đặc biệt. Có những điều ai cũng biết mà em lại hoàn toàn không hay, khiến tôi có cảm giác em như một cô gái đến từ một đất nước xa xôi nào đó.
Ấn tượng tiếp theo là một cô gái thật ngay thẳng. Những điều mà người thường e ngại, không dám nói ra vì sợ hãi quyền lực hay dư luận, em lại luôn nói ra một cách dứt khoát, không chút do dự. Em không bao giờ che giấu cảm xúc thật của mình. Buồn thì khóc, giận thì hét, vui thì cười. Tất cả những điều đó, tôi đều không làm được. Tôi nhút nhát, luôn tìm cách che giấu những cảm xúc chân thật sắp trào dâng. Tôi luôn lo lắng, sợ hãi nếu bộc lộ bản thân thì tôi sẽ ra sao, đối phương sẽ thế nào, và rồi tôi chẳng thể nào bước về phía trước. Trái lại, Yuri là mảnh ghép hoàn hảo cho tôi, những gì tôi thiếu, em ấy đều có thể bù đắp.
Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất là khi Yuri đứng lên đối đầu với một viên cảnh sát để bảo vệ một cậu bé. Đối mặt với một người đàn ông to lớn, hung hãn đang vung vẩy dùi cui, em không hề tỏ ra sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn. Tôi tình cờ đi ngang qua, vội vàng can thiệp và bị đánh nhầm vào đầu. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy thân hình nhỏ bé của em đang đứng chắn trước viên cảnh sát, che chở cho tôi. Trên bóng lưng em không hề có sự sợ hãi, chỉ có sự phẫn nộ đối với những bất công đang diễn ra trước mắt. Một sự phẫn nộ mãnh liệt, lớn lao đến kinh ngạc, như thể ẩn chứa một sức mạnh to lớn trong cơ thể mảnh mai ấy.
Đôi mắt Yuri như có ánh sáng rực rỡ. Trong sâu thẳm đôi mắt ấy luôn có một ngọn lửa cháy bỏng, trào ra từ đó là những giọt lệ long lanh, trong suốt. Đối với tôi, em thật quá đỗi rực rỡ. Tôi không thể không bị cuốn hút.
Khi tôi nhận ra, em đã trở thành một sự tồn tại vô cùng quý giá đối với tôi. Cô gái mang tên loài hoa trắng tinh khôi ấy, quả thật mang trong mình một tâm hồn thuần khiết và cao quý như chính loài hoa lily. Và tôi đã yêu điều đó.
Nhưng, với một cô gái luôn sẵn sàng bộc lộ sự phẫn nộ thuần khiết vì người khác như em, cuộc sống chắc chắn sẽ đầy chông gai. Em có thể gặp phải những điều nguy hiểm. Tôi lo lắng. Tôi muốn luôn ở bên và bảo vệ em. Đó là điều hiển nhiên -
tôi đã nghĩ như vậy.
Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra điều đó là không thể. Bởi vì tôi, chẳng biết còn sống được bao nhiêu ngày nữa. Có thể ngay ngày mai, hoặc ngay lúc này, tôi đã không còn trên trần thế nữa.
Thời gian không bao giờ là mãi mãi. Nó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Khoảnh khắc hạnh phúc này, chỉ là một thoáng chốc, một giấc mơ ban ngày ngắn ngủi mà Chúa đã thương xót ban cho tôi trước khi cuộc đời kết thúc.
Chúng tôi đi ngang qua một cặp vợ chồng già đang nắm tay nhau. Họ nhìn nhau trìu mến, những nếp nhăn nơi khóe mắt hằn sâu. Tôi thấy thật ghen tị. Nhưng tôi biết, một tương lai như thế sẽ không bao giờ đến với mình.