Một buổi sáng ánh nắng nhẹ và những cơn gió nhỏ mang theo múi hường thơm của hoa cỏ đại vào phòng của nó. Một căn phòng đầy sự cô đơn và với những bản nhạc nhẹ nhàng đang vang lên...
Nó là ai trong cuộc đời này đây. Nó chắc chỉ là cơn gió nhỏ không ai nhìn thấy,không ai hiểu được... nó chẳng có gì...không một người bạn thân. không một tình Yêu đầu đời nào..nó chẳng có gì quý giả ngoài cái tên Yến Phong . Cái tên mang ý nghĩa của gió..
dù bên nó có một gia đình đầy yêu thương.một sự yêu thương từ ba mẹ và anh trai của nó nhưng không hiểu tại sao nó vẫn cảm thấy luôn luôn một mình. có người nói nó là cô bé để gần cũng khó hiểu,,, thì ừ ở trước mặt mọi người nó luôn vui cười và rất hoà đồng nhưng đó không phải con người thật của nó.chỉ khi một mình thì nó mới bỏ mặt nạ giả tạo đó xuống thôi.
nó yêu âm nhạc lắm khi nó nghe nhạc là lúc nó thấy thoái mái trong lòng nhất .những buồn phiền liền ngủ yên nhưng chỉ một lúc thôi khi tiếng nhạc tắt thì nó lại buồn.
một hôm một mình nó xem ca nhạc ở trong phòng thì bỗng nhiên dòng chữ làm quen và một số điện thoại xuất hiện trước mắt nó.một điều lạ kỳ là nó lại nhớ số điện thoại đó như in và không hiểu tại vì sao nó lại nhắn tin làm quen với người đó.
người đó tên Gia Hân là một cô gái có cá tính và luôn tự tin vào mọi việc.
Gia Hân và nó nhắn tin nói chuyện rất hợp và rất vui vẻ.nó có thể nhắn tin nói chuyện với Gia Hân cả ngày trời mà không biết chán.chẳng biết tại sao từ khi quen biết Gia Hân thì nó hết cảm thấy chỉ một mình và cảm giác cô đơn trong nó cũng biến mất..có lẽ đây là cái duyên tình bạn mà trời cao đã ban tặng cho cô bé cô đơn như nó,
Chính là Gia Hân đã đến bên nó,sẻ chia.quan tâm nó như một vị thiên thần.giờ cuộc sống của nó đã có màu sắc rồi không còn màu đen như trước nữa...
Sau khi học xong lớp 12 nó xa nhà lên thành phố tìm việc làm và vừa lúc đó Gia Hân cũng lên thành phố được vài ngày. vậy là nó đã hẹn gập Gia Hân..chỗ hẹn là một quán cà phê nhỏ.Gia Hân đã nói với nó rẳng cô sẽ mặc áo sơ mí trắng và xã tóc nên nó vừa bước vào quán thì đã nhận ra ai là Gia Hân ngay.nó liên cười tươi và kêu lớn
"Hân"
cô gái Gia Hân bất chợt quay qua khiến cho mái tóc dài của cô nhẹ nhàng bay theo gió khiến cho nó thấy rõ khuôn mặt của cô.đôi mắt của cô vừa to vừa tròn và khi cô cười có hai đồng tiền.trông cô khá xinh. còn nó hôm nay cũng không kém gì.nó để tóc hai bên vai và mặc một cái áo đâm màu hồng thoái mái nhưng nó chỉ có nét dễ thương thôi chứ không xinh như Gia Hân.
nó vui cười chạy tới bàn mà Gia Hân đang ngồi.Gia Hân đứng dậy khẽ cười và hỏi
"bạn là Yến Phong hả.Phong xinh hơn Hân đã nghĩ đó"
nó vẫn nụ cười tươi trên môi
"Hân xinh thì có,sao Phong xinh bằng Hân được"
Gia Hân kéo nó ngồi xuống.Gia Hân và nó vừa uống nước vừa nói chuyện vui vẻ với nhau..nó vui lắm khi gặp được Gia Hân, nói chuyện với nhau gần nữa ngày trời thì Gia Hân hỏi
"Phong mới lên thành phố đã có chỗ ở chưa"
nó gật đầu và nói
"rồi Hân.Phong tính ngày mai sẽ xin việc làm"
Gia Hân đưa ly nước lên và nói
"Hân chúc Phong sớm tìm được một công việc tốt nha"
nó cười tươi và đưa ly nước lên dụng nhẹ vào ly nước của Gia Hân
"Phong cảm ơn Hân nha.mà Hân đang ở với ai vậy"
Gia Hân uống một ngụm nước rồi nói
"với Bảo Vy á Phong"
nó nhìn và hỏi
"là người bạn chơi từ nhỏ với Hân mà Hân đã từng nhắc hả"
Gia Hân gật đầu và ừ.
----------BUỔI TỐI---------
nó trở về phòng trọ.căn phòng mà anh hai nó tìm sẫn cho nó hôm qua.đây là nơi mà nó phải ở thời gian dài.nó nên tập làm quen với căn phòng xa lạ này..căn phòng này rất nhỏ và chưa có bất cứ thứ gì.ngoài một chiếc giường hai tắng
"...Reng....Reng....."
tiếng chuông tin nhắn bỗng nhiên vang lên trong khoảnh cách yên tỉnh khiến cho nó giật mình.nó lấy điện thoại từ Balô màu trắng ra xem thì mới biết là tin nhắn của Gia Hân
"Phong ngủ sớm nha,để mai đi xin việc có tinh thần hơn.Hân chúc phong ngủ ngon nhé ^^ "
"ừ,hì,chúc Hân ngủ ngon nhé"
nó trả lời tin nhắn của Gia Hân thì bỏ điện thoại xuống giường và mỉm cười
"đúng là thật may mắn khi có người bạn như Hân"
nó bước ra cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao,,rồi nó ngã lưng xuống giường ngủ một giấc tới sáng,,,,
----7 Giờ Sáng Hôm Sau-----
Nắng đã xuyên qua cửa sổ mà nó vẫn còn ngủ
"...RENG...RENG...RENG...RENG..."
tiếng điện thoại kêu lên mãi,nó vẫn nhắm mắt ngủ
"...RENG...RENG...RENG...RENG..."
điện thoại kêu lên một lần nữa khiến cho nó phải tỉnh giấc,nó lấm bấm trong miệng
"trời ơi,mới sáng sớm ai gọi vậy"
đôi mắt của nó vẫn nhắm mà tay nó đang tìm cái điện thoại
"alo ai vậy"
nó nói giọng còn buồn ngủ.bên kìa một giọng quen thuộc với nó
"đừng có nói với Hân là Phong còn ngủ nha"
"là Hân hả,còn sớm mà Hân"
"trời ơi. Phong có biết đã mấy giờ không"
"mấy giờ rồi Hân"
"đã bảy giờ rồi đó"
nó giật mình bật ngồi dậy và nói vội
"đã bảy giờ rồi hả,chết chết,trễ giờ mất rồi"
Gia Hân cười ra tiếng
"hì hì.thôi bình tỉnh đi mà...hì hì..Phong đi ăn sáng với Hân nhé.Hân sẽ nhắn địa chỉ cho Phong"
"ừ.được.Hân đợi Phong chút nha,bay Hân"
tất máy của Gia Hân thì nó vội chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.gần 30 phút nó bước ra vội lấy ba lô và chạy đi,đến địa chỉ của Gia Hân đã gửi qua.đến nơi nó thấy là một quán ăn khá đẹp mắt, nó vừa bước vào thì nghe Gia Hân gọi
"Yến Phong. ở đây nè_
Gia Hân đang ngồi kế bên cửa và đang lắc tay với nó
"mau đến đây đi"
nó chạy tới và ngồi xuống
"Hân đợi lâu chưa"
Gia Hân lắc đầu và khẽ cười
"Phong muốn ăn gì,ở đây bánh canh ngon lắm..chúng ta ăn thử nha"
Nó gật đầu và cười tươi...Gia Hân và nó ăn sáng vui vẻ với nhau. nó vừa ăn vừa cười tươi khiến cho Gia Hân thấy lạ. Cô hỏi
"Phong làm gì mà cười hoài vậy"
nó cười nói
"chỉ là Phong thấy vui khi được ăn sáng với Hân như thế này thôi"
Gia Hân đánh nhẹ vào trán nó và nói
"nếu Phong là con trai thì Hân sẽ nghĩ Phong yêu Hân đấy (^^) hì hì. mà Phong muốn làm việc gì"
nó lấy xoa xoa trán của minh và cười nói
"việc gì cũng được"
Gia Hân chỉ ra cửa và nói
"bên kìa có một công ty may kìa Phong"
nó nhìn theo ngón tay của Gia Hân chỉ thì thấy bên kìa đường có một công ty rất lớn.nó nói
"ừ.để lát nữa Phong gửi hồ sơ thử xem"
"để hân đi cùng Phong"
Gia Hân nở nụ cười tươi với nó khiến cho nó có tinh thần hơn.
nó và Gia Hân ăn bữa sáng ngon miệng xong thì liền qua công ty may trước mặt.vừa vào gửi hồ sơ thì gặp anh chàng quản lý đi ngang qua thấy nó và Gia Hân là hai cô người lạ mặt nên lên tiếng hỏi
"không biết hai cô cần gì ạ"
Gia Hân và nó quay qua nhìn thì mới biết đó là một anh chàng đeo kinh với bộ đồ rất lịch sự.trông khá đẹp trai..
Bảo Nguyên cười nhẹ và nói
"tôi là quản lý ở đây không biết hai cô cần gi"
Nó cúi đầu nhẹ chào và nói
"dạ.em muốn xin việc ạ"
Bảo Nguyên đưa tay ra và nói
"cho anh mượn hồ sơ của em"
Nó gật đầu và đưa cho Bảo Nguyên bộ hồ sơ đang trên tay mình. Bảo Nguyên mở ra xem lý lịch của nó và buột miệng nói
"Trần Yến Phong,con gái mà tên Phong ư"
Gia Hân bước về phía Bảo Nguyên vài bước và hỏi
"nghe cách nói của anh hình như có ý kiến gì về tên bạn tôi hả"
Bảo Nguyên ngước mặt nhìn.thấy vẻ đẹp của Gia Hân thì anh đơ người ra một lúc. rồi trả lại hồ sơ cho nó và nói
"à xin lỗi.ở đây cần bằng đại học"
nó lấy hồ sơ của mình lại từ tay Bảo Nguyên và nói giọng buồn
"dạ không sao.cảm ơn anh"
Gia Hân khoác vai nó và cười nhẹ
"công việc này không được thì tìm việc khác thôi.đừng có buồn"
nó gật đầu và cười
"ừ mình đi thôi Hân"
nó nhẹ cúi đầu chào Bảo Nguyên rồi quay lưng đi với Gia Hân. Bảo Nguyên nãy giờ vẫn nhìn Gia Hân một cách say dắm.nó và Gia Hân đi xa thì anh chợt nhớ gì đó liền nói
"thôi chết .mình quên xin số điện thoại của cô ấy rồi ..cô ấy thật xinh đẹp.mong còn cơ hội gặp lại"
nó và Gia Hân ra khỏi công ty thì nó nói
"thôi Hân đi làm đi.Phong đi một mình được rồi"
Gia Hân nhìn lại đồng hồ thì mới biết đã quá trễ rồi
"ừ...vậy Phong cố lên nha,bay Phong"
"ừ.bay Hân"
nó và Gia Hân mỗi người đi một bên...nó lang thang ở ngoài đường cả ngày trời mà vẫn chưa xin được việc làm.trời đã tối rồi mà nó chưa có gì bỏ vào bụng cả.dành về phòng trọ và sẽ kiếm cái gì ăn trên đường về..
************hết chuơng: 1*************
Một buổi sáng ánh nắng nhẹ và những cơn gió nhỏ mang theo múi hường thơm của hoa cỏ đại vào phòng của nó. Một căn phòng đầy sự cô đơn và với những bản nhạc nhẹ nhàng đang vang lên...
Nó là ai trong cuộc đời này đây. Nó chắc chỉ là cơn gió nhỏ không ai nhìn thấy,không ai hiểu được... nó chẳng có gì...không một người bạn thân. không một tình Yêu đầu đời nào..nó chẳng có gì quý giả ngoài cái tên Yến Phong . Cái tên mang ý nghĩa của gió..
dù bên nó có một gia đình đầy yêu thương.một sự yêu thương từ ba mẹ và anh trai của nó nhưng không hiểu tại sao nó vẫn cảm thấy luôn luôn một mình. có người nói nó là cô bé để gần cũng khó hiểu,,, thì ừ ở trước mặt mọi người nó luôn vui cười và rất hoà đồng nhưng đó không phải con người thật của nó.chỉ khi một mình thì nó mới bỏ mặt nạ giả tạo đó xuống thôi.
nó yêu âm nhạc lắm khi nó nghe nhạc là lúc nó thấy thoái mái trong lòng nhất .những buồn phiền liền ngủ yên nhưng chỉ một lúc thôi khi tiếng nhạc tắt thì nó lại buồn.
một hôm một mình nó xem ca nhạc ở trong phòng thì bỗng nhiên dòng chữ làm quen và một số điện thoại xuất hiện trước mắt nó.một điều lạ kỳ là nó lại nhớ số điện thoại đó như in và không hiểu tại vì sao nó lại nhắn tin làm quen với người đó.
người đó tên Gia Hân là một cô gái có cá tính và luôn tự tin vào mọi việc.
Gia Hân và nó nhắn tin nói chuyện rất hợp và rất vui vẻ.nó có thể nhắn tin nói chuyện với Gia Hân cả ngày trời mà không biết chán.chẳng biết tại sao từ khi quen biết Gia Hân thì nó hết cảm thấy chỉ một mình và cảm giác cô đơn trong nó cũng biến mất..có lẽ đây là cái duyên tình bạn mà trời cao đã ban tặng cho cô bé cô đơn như nó,
Chính là Gia Hân đã đến bên nó,sẻ chia.quan tâm nó như một vị thiên thần.giờ cuộc sống của nó đã có màu sắc rồi không còn màu đen như trước nữa...
Sau khi học xong lớp nó xa nhà lên thành phố tìm việc làm và vừa lúc đó Gia Hân cũng lên thành phố được vài ngày. vậy là nó đã hẹn gập Gia Hân..chỗ hẹn là một quán cà phê nhỏ.Gia Hân đã nói với nó rẳng cô sẽ mặc áo sơ mí trắng và xã tóc nên nó vừa bước vào quán thì đã nhận ra ai là Gia Hân ngay.nó liên cười tươi và kêu lớn
"Hân"
cô gái Gia Hân bất chợt quay qua khiến cho mái tóc dài của cô nhẹ nhàng bay theo gió khiến cho nó thấy rõ khuôn mặt của cô.đôi mắt của cô vừa to vừa tròn và khi cô cười có hai đồng tiền.trông cô khá xinh. còn nó hôm nay cũng không kém gì.nó để tóc hai bên vai và mặc một cái áo đâm màu hồng thoái mái nhưng nó chỉ có nét dễ thương thôi chứ không xinh như Gia Hân.
nó vui cười chạy tới bàn mà Gia Hân đang ngồi.Gia Hân đứng dậy khẽ cười và hỏi
"bạn là Yến Phong hả.Phong xinh hơn Hân đã nghĩ đó"
nó vẫn nụ cười tươi trên môi
"Hân xinh thì có,sao Phong xinh bằng Hân được"
Gia Hân kéo nó ngồi xuống.Gia Hân và nó vừa uống nước vừa nói chuyện vui vẻ với nhau..nó vui lắm khi gặp được Gia Hân, nói chuyện với nhau gần nữa ngày trời thì Gia Hân hỏi
"Phong mới lên thành phố đã có chỗ ở chưa"
nó gật đầu và nói
"rồi Hân.Phong tính ngày mai sẽ xin việc làm"
Gia Hân đưa ly nước lên và nói
"Hân chúc Phong sớm tìm được một công việc tốt nha"
nó cười tươi và đưa ly nước lên dụng nhẹ vào ly nước của Gia Hân
"Phong cảm ơn Hân nha.mà Hân đang ở với ai vậy"
Gia Hân uống một ngụm nước rồi nói
"với Bảo Vy á Phong"
nó nhìn và hỏi
"là người bạn chơi từ nhỏ với Hân mà Hân đã từng nhắc hả"
Gia Hân gật đầu và ừ.
----------BUỔI TỐI---------
nó trở về phòng trọ.căn phòng mà anh hai nó tìm sẫn cho nó hôm qua.đây là nơi mà nó phải ở thời gian dài.nó nên tập làm quen với căn phòng xa lạ này..căn phòng này rất nhỏ và chưa có bất cứ thứ gì.ngoài một chiếc giường hai tắng
"...Reng....Reng....."
tiếng chuông tin nhắn bỗng nhiên vang lên trong khoảnh cách yên tỉnh khiến cho nó giật mình.nó lấy điện thoại từ Balô màu trắng ra xem thì mới biết là tin nhắn của Gia Hân
"Phong ngủ sớm nha,để mai đi xin việc có tinh thần hơn.Hân chúc phong ngủ ngon nhé ^^ "
"ừ,hì,chúc Hân ngủ ngon nhé"
nó trả lời tin nhắn của Gia Hân thì bỏ điện thoại xuống giường và mỉm cười
"đúng là thật may mắn khi có người bạn như Hân"
nó bước ra cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao,,rồi nó ngã lưng xuống giường ngủ một giấc tới sáng,,,,
---- Giờ Sáng Hôm Sau-----
Nắng đã xuyên qua cửa sổ mà nó vẫn còn ngủ
"...RENG...RENG...RENG...RENG..."
tiếng điện thoại kêu lên mãi,nó vẫn nhắm mắt ngủ
"...RENG...RENG...RENG...RENG..."
điện thoại kêu lên một lần nữa khiến cho nó phải tỉnh giấc,nó lấm bấm trong miệng
"trời ơi,mới sáng sớm ai gọi vậy"
đôi mắt của nó vẫn nhắm mà tay nó đang tìm cái điện thoại
"alo ai vậy"
nó nói giọng còn buồn ngủ.bên kìa một giọng quen thuộc với nó
"đừng có nói với Hân là Phong còn ngủ nha"
"là Hân hả,còn sớm mà Hân"
"trời ơi. Phong có biết đã mấy giờ không"
"mấy giờ rồi Hân"
"đã bảy giờ rồi đó"
nó giật mình bật ngồi dậy và nói vội
"đã bảy giờ rồi hả,chết chết,trễ giờ mất rồi"
Gia Hân cười ra tiếng
"hì hì.thôi bình tỉnh đi mà...hì hì..Phong đi ăn sáng với Hân nhé.Hân sẽ nhắn địa chỉ cho Phong"
"ừ.được.Hân đợi Phong chút nha,bay Hân"
tất máy của Gia Hân thì nó vội chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.gần phút nó bước ra vội lấy ba lô và chạy đi,đến địa chỉ của Gia Hân đã gửi qua.đến nơi nó thấy là một quán ăn khá đẹp mắt, nó vừa bước vào thì nghe Gia Hân gọi
"Yến Phong. ở đây nè_
Gia Hân đang ngồi kế bên cửa và đang lắc tay với nó
"mau đến đây đi"
nó chạy tới và ngồi xuống
"Hân đợi lâu chưa"
Gia Hân lắc đầu và khẽ cười
"Phong muốn ăn gì,ở đây bánh canh ngon lắm..chúng ta ăn thử nha"
Nó gật đầu và cười tươi...Gia Hân và nó ăn sáng vui vẻ với nhau. nó vừa ăn vừa cười tươi khiến cho Gia Hân thấy lạ. Cô hỏi
"Phong làm gì mà cười hoài vậy"
nó cười nói
"chỉ là Phong thấy vui khi được ăn sáng với Hân như thế này thôi"
Gia Hân đánh nhẹ vào trán nó và nói
"nếu Phong là con trai thì Hân sẽ nghĩ Phong yêu Hân đấy (^^) hì hì. mà Phong muốn làm việc gì"
nó lấy xoa xoa trán của minh và cười nói
"việc gì cũng được"
Gia Hân chỉ ra cửa và nói
"bên kìa có một công ty may kìa Phong"
nó nhìn theo ngón tay của Gia Hân chỉ thì thấy bên kìa đường có một công ty rất lớn.nó nói
"ừ.để lát nữa Phong gửi hồ sơ thử xem"
"để hân đi cùng Phong"
Gia Hân nở nụ cười tươi với nó khiến cho nó có tinh thần hơn.
nó và Gia Hân ăn bữa sáng ngon miệng xong thì liền qua công ty may trước mặt.vừa vào gửi hồ sơ thì gặp anh chàng quản lý đi ngang qua thấy nó và Gia Hân là hai cô người lạ mặt nên lên tiếng hỏi
"không biết hai cô cần gì ạ"
Gia Hân và nó quay qua nhìn thì mới biết đó là một anh chàng đeo kinh với bộ đồ rất lịch sự.trông khá đẹp trai..
Bảo Nguyên cười nhẹ và nói
"tôi là quản lý ở đây không biết hai cô cần gi"
Nó cúi đầu nhẹ chào và nói
"dạ.em muốn xin việc ạ"
Bảo Nguyên đưa tay ra và nói
"cho anh mượn hồ sơ của em"
Nó gật đầu và đưa cho Bảo Nguyên bộ hồ sơ đang trên tay mình. Bảo Nguyên mở ra xem lý lịch của nó và buột miệng nói
"Trần Yến Phong,con gái mà tên Phong ư"
Gia Hân bước về phía Bảo Nguyên vài bước và hỏi
"nghe cách nói của anh hình như có ý kiến gì về tên bạn tôi hả"
Bảo Nguyên ngước mặt nhìn.thấy vẻ đẹp của Gia Hân thì anh đơ người ra một lúc. rồi trả lại hồ sơ cho nó và nói
"à xin lỗi.ở đây cần bằng đại học"
nó lấy hồ sơ của mình lại từ tay Bảo Nguyên và nói giọng buồn
"dạ không sao.cảm ơn anh"
Gia Hân khoác vai nó và cười nhẹ
"công việc này không được thì tìm việc khác thôi.đừng có buồn"
nó gật đầu và cười
"ừ mình đi thôi Hân"
nó nhẹ cúi đầu chào Bảo Nguyên rồi quay lưng đi với Gia Hân. Bảo Nguyên nãy giờ vẫn nhìn Gia Hân một cách say dắm.nó và Gia Hân đi xa thì anh chợt nhớ gì đó liền nói
"thôi chết .mình quên xin số điện thoại của cô ấy rồi ..cô ấy thật xinh đẹp.mong còn cơ hội gặp lại"
nó và Gia Hân ra khỏi công ty thì nó nói
"thôi Hân đi làm đi.Phong đi một mình được rồi"
Gia Hân nhìn lại đồng hồ thì mới biết đã quá trễ rồi
"ừ...vậy Phong cố lên nha,bay Phong"
"ừ.bay Hân"
nó và Gia Hân mỗi người đi một bên...nó lang thang ở ngoài đường cả ngày trời mà vẫn chưa xin được việc làm.trời đã tối rồi mà nó chưa có gì bỏ vào bụng cả.dành về phòng trọ và sẽ kiếm cái gì ăn trên đường về..
hết chuơng: